Cầu Ma

Chương 430: Uy lực một gậy!

"Việc này là hiểu lầm!" Nam Cung Ngân cười khổ, nhưng gã chưa dứt lời thì người phụ nữ trong màn sáng lạnh giọng nói.

"Nam Cung Ngân, hắn giết ba hộ vệ của ta!"

Nam Cung Ngân nghẹn lời, đang lo lắng nên nói làm sao thì Tô Minh cười cười nói.

"Nam Cung huynh, việc này ngươi không cần tham gia, chăm sóc hai đứa trẻ này giúp ta, chờ ta giải quyết xong chúng ta tiếp tục đi uống rượu." Tô Minh nói, nhìn hướng người phụ nữ trong màn sáng.

"Còn về Hậu Vu Đông Lai bộ lạc của ngươi, Mặc ta thật muốn gặp một phen. Xem coi Hậu Vu so với ta bây giờ có thể mạnh bao nhiêu!"

Tô Minh không nói dối, cũng không phóng đại. Có nguyên anh phân thân, có Man Hồn độc thi, nắm giữ truyền thừa Phong Man, hắn rất muốn biết chênh lệch với Hậu Vu là nhiều hay ít! Còn việc lộ thân phận, trong người Tô Minh rất phức tạp, tiên lực, Man lực, nguyền rủa thuật Vu tộc, muốn nhìn thấu lai lịch của hắn, coi như là Tuyệt Vu cũng khó thể làm được. Dù sao Vãng Sinh Đạo thuật của Hồng La xóa đi hơi thở Tô Minh, dù là Đế Thiên cũng khó phát hiện, càng đừng nói tới người khác.

Tô Minh nói câu này khiến Nam Cung Ngân nghĩ lời hòa giải đành nuốt xuống họng, nhìn hắn, thầm kinh sợ. Gã một lần nữa suy tính tu vi của hắn, xem bộ dạng Tô Minh như muốn đấu với Hậu Vu. Đổi làm Ương Vu nào nói thế thì gã sẽ không tin, nhưng Tô Minh cho gã rất nhiều rung động. Trên đường trực giác kỳ lạ, phát hiện nguy hiểm có thể nói khiến người không thể tưởng tượng. Còn hai cái xác gã vừa thấy, cái thứ nhất là một chiêu mất mạng. Cái thứ hai mới lạ, xem bộ dạng hơi giống…nguyền rủa, điều này khiến Nam Cung Ngân kinh sợ không lên tiếng nữa, gật đầu với hắn.

Nghe Tô Minh nói muốn đấu với Hậu Vu, người phụ nữ trong màn sáng như nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, biểu tình lộ châm chọc.

"Huyên hoang, cuồng vọng vô cùng. Một Ương Vu nho nhỏ mà dám nói như vậy? Chờ tộc thúc bộ lạc ta đến để xem ngươi còn dám nói thế không!" Thiếu niên bên cạnh bà to mồm nói. Có màn sáng bảo vệ, gã bớt sợ hơn, lạnh lùng nhìn Tô Minh, mắt đầy oán hận.

Sự việc xảy ra trên con đường cực kỳ phồn hoa tại Vu thành, bây giờ theo sự việc phát triển đã khiến không ít người chú ý. Đối với việc náo nhiệt như vậy, người ngoài không có áp lực gì, đa số đứng xem trò hay.

Nhìn lại thì ánh mắt nhìn nơi đây có vài trăm người, bên ngoài còn không ít Vu nhân nghe đồng bạn truyền tin chạy đến.

"Đó chẳng phải là Triệu phu nhân của Đông Lai bộ lạc sao? Năm đó bà ấy là đệ nhất mỹ nhân Đông Lai bộ lạc."

"Tuy nói Đông Lai bộ lạc không tính là đại bộ lạc nhưng cũng khá lớn, dù bên trong không có Tuyệt Vu, nghe nói có tới bốn Hậu Vu. Người đeo mặt nạ là ai? Sao đi chọc Đông Lai bộ lạc?"

"Thú vị. Triệu phu nhân Đông Lai bộ lạc bị buộc lấy ra màn sáng bảo vệ, ta còn nhớ đây là cách bảo vệ chỉ tộc nhân trung tâm trong bộ lạc lớn mới có. Một khi màn sáng mở ra, tộc nhân bộ lạc ở xung quanh lập tức phát hiện ngay."

Tô Minh chắp tay sau lưng đứng đó nhìn trời, không lên tiếng.

Ba người Lan Lan vẻ mặt có chút kinh hoảng, nhưng thấy Tô Minh thong dong thì chậm rãi bình tĩnh lại, ánh mắt tràn ngập mong chờ chất chứa chút căng thẳng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, mười lăm phút sau, người phụ nữ trong màn sáng sốt ruột. Theo lý thì một khi màn sáng mở ra, tộc thúc trong bộ lạc phải đến ngay chứ, nhưng giờ còn chưa thấy. Đặc biệt Tô Minh thong dong và bình tĩnh cho bà áp lực.

"Đã mười lăm phút nhưng Hậu Vu bộ lạc ngươi vẫn không đến." Tô Minhthu lại tầm mắt nhìn trời, chuyển sang người phụ nữ, từ từ nói.

"Nếu đã vậy thì Mặc ta không chờ nữa." Tô Minh nói, đi hướng màn sáng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thiếu niên đứng cạnh người phụ nữ lập tức căng thẳng, nhưng bà ta nghe chỉ cười nhạt. Bà không tin Tô Minh có thể phá màn sáng trong thời gian ngắn.

Tô Minh chậm rãi bước đến ngoài màn sáng, tay phải nâng lên nhẹ chạm mặt trên, lập tức có lực phản chấn to lớn truyền ra, chấn tay phải lên vài tấc.

"Chỉ bằng ngươi, mở không được màn sáng này!" Người phụ nữ thấy vậy thầm thở phào, cười nhạt nói.

Tô Minh bình tĩnh nhìn người phụ nữ, xoay người, đưa lưng hướng màn sáng đi xa.

"Sao lại đi rồi? Trừ phi không dám chờ tiếp. Dù tộc thúc bộ lạc ta đến muộn thì ngươi làm gì được mẹ con ta? Có màn sáng bảo vệ, không phải vật ngươi có thể phá! Chẳng phải ngươi nói muốn đánh gãy chân chúng ta ư? Không phải nói muốn chờ tộc thúc bộ lạc ta đến sao? Bây giờ đã sợ rồi?" Người phụ nữ lập tức châm chọc nói. Bà lo lắng Tô Minh bỏ trốn nên từ ngữ tràn đầy khiêu khích.

Chẳng những bà như vậy, Vu nhân xung quanh cũng cười, hiển nhiên chế giễu lúc trước Tô Minh cứng miệng giờ bỏ đi. Nhưng đa số người trong lòng thừa nhận hành động của Tô Minh, dù sao Hậu Vu tùy thời xuất hiện, tiếp tục chờ tương đương với chết. Đổi làm người khác chỉ sợ sớm bỏ chạy.

Tô Minh không để ý người phụ nữ, đi hơn mười mét bỗng dừng bước. Nâng chân lên mạnh xoay một vòng ra sau, lập tức tay phải hắn xuất hiện cái gậy đen!

Cái gậy màu đen xuất hiện thì tỏa ra cảm giác dã man nguyên thủy. Tô Minh nắm nó, theo động tác xoay người, gậy bị hắn vung lên đập xuống màn sáng hơn mười mét.

Khoảnh khắc gậy bị nâng lên thì biến đổi kích cỡ, dài hơn mười mét, độ thô cũng kinh khủng, khiến bốn phía dấy lên xôn xao. Gậy ở trên không trung kêu *ong* một tiếng, mang theo tiếng xé gió sắc nhọn. Như là có trọng lượng khó thể tưởng tượng ở giữa không trung vạch hình quạt đen. Giây phút người phụ nữ mở to mắt vẻ mặt hoảng sợ, nó như ngọn núi to lớn ngã, che đậy ánh trăng trên trời ở mặt đất hình thành cái bóng dài đập vào màn sáng.

Tiếng chấn kinh thiên động địa phát ra từ màn sáng. Tiếng nổ điếc tai nhấn chìm tiếng xôn xao bốn phía. Màn sáng tỏa ánh sáng chói lòa, liên tục chớp lóe. Trong tiếng nổ, đỉnh màn sáng bị chín cái răng xuyên thủng. Màn sáng không thể chịu nổi phát ra tiếng *két két*, vỡ vụn, cuối cùng *bùm* một tiếng nổ bốn phía!

Khi nó nổ thì dư uy kinh người của cây gậy *ầm* một tiếng đập xuống đất, khiến đất rung lên vài cái. Phòng ốc trên con đường rung rinh, bốc lên bụi đất. Đất động, xuất hiện một vòng khe hở rậm rạp, những khe hở lan tràn bốn phía, phát ra tiếng két két, lan cỡ trăm mét, khiến người nhìn mặt đất thì hít ngụm khí, kinh sợ.

Cây gậy to không hề bị tổn thương, tỏa ra khí thế dã man nguyên thủy, tràn ngập khí lạnh. Cùng lúc đó, người xung quanh trông thấy hình ảnh này đều hít ngụm khí, tinh thần chấn động, bị chấn nhiếp.

Tô Minh cầm gậy đen chậm rãi nâng lên, gậy nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng biến mất trong tay Tô Minh. Người phụ nữ mặt trắng bệch, lảo đảo lùi mấy bước. Bà nhìn mặt đất, nhìn Tô Minh, vẻ mặt hoảng sợ, trợn to mắt há hốc mồm.

Thiếu niên bên cạnh bà run lẩy bẩy té ngã xuống đất, bị hù đến sắp mất trí.

"Ta mở không được?" Tô Minh nhàn nhạt hỏi.

Bốn phía ngắn ngủi yên tĩnh lập tức phát ra tiếng ầm ĩ náo động. Hình ảnh mới nãy khắc sâu vào đầu họ, không thể tán đi.

Uy lực một gậy đó, khí thế cường đại đó đủ khiến người đối mặt sinh ra ý nghĩ không thể chống cự.

"Người này là ai, đây…đây là pháp khí gì?"

"Một chiêu đã đập vỡ màn sáng, lực lượng người này mạnh quá!"

"Người này mượn lực lượng pháp bảo, sợ rằng trọng lượng cây gậy đã tới trình độ cực kỳ khủng bố, cho nên chỉ bị người này mượn lực đập cũng đủ phá vỡ màn sáng. Nhưng dù thế nào, Ương Vu bình thường đối diện người này căn bản không có sức đánh lại!"

Người xung quanh bàn tán, trong mắt người phụ nữ lần đầu tiên lộ ra tuyệt vọng. Bà bắt đầu hối hận trước đó không nên làm vậy với ba thiếu niên kia.

Nam Cung Ngân ở một bên cũng hít ngụm khí, nhìn Tô Minh cất đi gậy đen, thầm tính toán thực lực của hắn lại tăng lên cấp bậc. Gã tự hỏi lực lượng một gậy dù mình có thể tránh thoát nhưng sẽ phải trả cái giá rất đắt. Gã vốn khá e ngại Tô Minh, bây giờ càng sâu hơn, ý muốn kết bạn cũng càng cuồng nhiệt.

Nam Cung San mắt chợt lóe, nhìn hướng Tô Minh có do dự.

Lan Lan, A Hổ há hốc mồm xong lập tức hoan hô. Dù sao hai đứa là con nít, đối với cường giả, đặc biệt là thuộc phe mình thì rất dễ tôn sùng. Giờ theo họ thấy Tô Minh cường đại làm họ kích động, như là chính mình làm được vậy.

Khi người phụ nữ tuyệt vọng, màn sáng nổ, thân thể run rẩy thì từ chân trời bỗng truyền đến tiếng hừ lạnh âm trầm. Chỉ thấy trên trời có năm vệt đỏ từ ngoài thanh lao nhanh tới, dẫn đầu là một ông lão đầu bạc, mặt xanh mét. Sau lưng lão theo bốn người, ai cũng là tu vi không tầm thường!

Năm người họ rõ ràng không để ý quy định cấm không ngoài trăm dặm Vu thành, lao nhanh tới.

"Tộc thúc!" Người phụ nữ trong tuyệt vọng như tìm thấy hy vọng, đứng bật dậy kích động nói.

Khuôn mặt Tô Minh nghiêm túc nhưng mắt lộ ra chiến ý hừng hực. Hắn hít sâu, vận chuyển tu vi trong người, dưới chân bụi đất từng vòng khuếch tán ra ngoài. Hắn ngẩng đầu nhìn.
Tác giả : Nhĩ Căn
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại