Cấu Kết
Chương 9: Giao Dịch
Edit: caoviyen_73
Diệp Tích Thượng rời khỏi phòng để Hoài Nam dùng tới ba phút đồng hồ nguyền rủa anh, sau đó mới kéo dài thời gian chui vào phòng vệ sinh. Nhưng không tới nửa phút cô đã chạy nhanh như làn khói đến phòng khách, vẻ mặt khinh bỉ nheo mắt về phía anh.
"Diệp Tích Thượng, không nhìn ra đó, anh chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, không có gì khác biệt so với những người đàn ông khác."
Diệp Tích Thượng không quan tâm đến cô, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem báo. Cố Hoài Nam đột ngột giật tờ báo trong tay anh ném qua một bên: "Đừng giả bộ hiền lành, thú nhận đi, trong thời gian 5 năm tôi không ở nhà, anh dẫn về nhà bao nhiêu đàn bà rồi hả?"
Diệp Tích Thượng yên lặng cầm lại tờ báo, lật tới trang báo vừa xem tiếp tục đọc. Cố Hoài Nam lạnh giọng giễu cợt: "Không nói sao, chứng cớ đều ở đây rồi, tôi đã nói mà, một quan lớn như anh làm sao có thể cam tâm ăn chay 5 năm chứ." Cô đem những bình bình lọ lọ mà cô đã phát hiện để trong ngăn kéo phòng vệ sinh bày ra trước mắt hắn, không nhịn được vẻ hả hê: "Họ Diệp kia, cô bồ của anh dùng mỹ phẩm dưỡng da có đủ đẳng cấp, vậy tuổi tác cũng không lớn chứ? Tôi thấy nếu tôi già như cô ta cũng có thể dùng nhãn hiệu này."
Diệp Tích Thượng dừng một chút, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn đồng hồ: "Em còn năm phút."
Cố Hoài Nam đối với việc anh có lòng tốt nhắc nhở ngoảnh mặt làm ngơ, cầm một lọ phấn trang điểm lên, liếc xéo anh, biểu tình khinh bỉ: “Anh mua cho cô ta? Thật biết xót người khác."
"Không phải." Anh lật tờ báo, thành thật trả lời.
"Hứ, không có chút khí phách nào, tôi không trách anh, đàn ông mà, tôi hiểu, chi tiêu hào phóng mới khiến các cô gái thích, một đống đồ mua trong mấy năm này cũng tốn không ít tiền nhỉ." Cố Hoài Nam đùa nghịch có vẻ hứng thú, miệng lại tiếc hận chậc chậc mấy tiếng: "Thật làm khó cho anh, trước đây tất cả tiền gửi ngân hàng đều cho tôi hết, hiện tại lại phải nuôi một tiểu tam, rất ngưỡng mộ."
Cô càng nói càng thái quá, Diệp Tích Thượng gấp tờ báo lại: "Em cố ý giả bộ ngu ngốc, hay là thật sự ngu ngốc? Từ khi em rời khỏi cái nhà này, trừ mang tiền, em còn mang theo cái gì không? Tất cả những đồ vật của phụ nữ trong này đều là những thứ em mang tới khi kết hôn, nếu như em hi vọng vì tác phong của em mà khiến anh cần phải ly hôn thì em yên tâm, loại khả năng này bằng 0."
"Hả? . . . . . ." Cố Hoài Nam ngẩn ngơ, đem những lời anh nói ngẫm kĩ trong đầu, hai vai nhất thời đang gồng lên rồi như trái bóng cao su bị xì hơi, thì ra chủ nhân của những thứ gọi là "vật chứng" lại chính là mình.
Khi cô và Diệp Tích Thượng kết hôn cô mới 22 tuổi, bây giờ cũng 27 rồi, tuổi trẻ kích động làm chuyện sai lầm, bây giờ là lúc trả giá thật lớn.
Khóe miệng Cố Hoài Nam nhếch lên, vơ tất cả bình lọ ôm vào trong ngực, chấp nhận ngoan ngoãn quay vào rửa mặt. Diệp Tích Thượng im lặng nhìn vẻ mệt mỏi của cô, ngược lại ánh mắt rơi vào túi giấy trên bàn trà.
Đợi khi cô lề mề xuất hiện lần nữa trước mặt Diệp Tích Thượng, ánh mắt anh khẽ sáng lên. Cố Hoài Nam mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, mái tóc xõa ra, ẩm ướt, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật lên vẻ nhu hòa mơ màng đầy quyến rũ, như một nụ hoa chớm nở đầu cành được ánh sáng mặt trời buổi sáng khẽ vuốt ve.
Cố Hoài Nam kéo kéo làn váy: "Ngày hai ta làm giấy kết hôn, bộ váy tôi mặc chính là bộ này." Cô còn nhớ rõ vì muốn cho mình thêm một chút quyết tâm, cô cố ý mặc bộ váy màu đỏ cho hợp với tình huống lúc đó, hôm nay một lần nữa cô mặc bộ váy này vào, trong lòng không nói nên lời. Chỉ là có một việc nên vui mừng, vùng eo rộng thùng thình hơn cả một tấc, nhưng bộ ngực lại căng không ít.
Diệp Tích Thượng để tờ báo sang một bên: "Quá thời gian dự định 20 phút."
Cố Hoài Nam chẳng hề để ý, chọn góc khuất nhất ngồi xuống: "Tôi không phải là lính của anh, đừng dùng câu này để quản chế tôi, nói đi, muốn trừng phạt tôi sao?" Diệp Tích Thượng còn chưa kịp mở miệng, Cố Hoài Nam lại chợt khẩn trương: "Anh. . . . . . lớn nhỏ gì cũng là một đoàn trường rồi, sẽ không xấu xa tàn nhẫn với người nhà chứ?"
Việc huấn luyện lính nhảy dù theo cô biết có thể nói là địa ngục trần gian, người đàn ông này nhìn qua rất hung hăng, mặc dù ít nói, nhưng không phải có câu: “chó cắn người, bình thường không sủa" sao. Diệp Tích Thượng huấn luyện binh lính đã thành thói quen, nếu đem một ít phương thức luyện binh sử dụng trên người cô, tùy tiện cho cô một đấm, mạng nhỏ của cô còn không lập tức Game Over sao?
"Anh không tùy tiện động thủ với người khác, bất kể là nam hay nữ."
Chỉ một câu đơn giản của Diệp Tích Thượng xem như ban cho cô một liều thuốc anh thần. Cố Hoài Nam quả thật kiêng nể anh, nhưng trải qua sự giày vò chiều nay, suy nghĩ trước sau gì mình đều chết nên không còn sợ hãi nữa.
"Vậy bắt đầu đi." Cố Hoài Nam nhìn đường cong kiên nghị trên mặt anh cùng với phong cách quân nhân đặc biệt tỏa ra từ người anh một cách tự nhiên, chợt cảm thấy có phần may mắn vì trong lúc vội vàng mình đã gả cho một người có tư chất quân nhân mà không phải là du côn vô lại, nếu không bây giờ chết thế nào cũng không biết.
Diệp Tích Thượng mím môi, nhìn không ra biểu tình trên mặt là gì: "Cố Hoài Nam, có một việc anh hi vọng em có thể hiểu."
"Chuyện gì?"
"Tạm dừng không nói lý do trước đây kết hôn, quan hệ của chúng ta từ 5 năm trước đã được thiết lập; hơn nữa sẽ không có bất kì thứ gì có thể thay đổi, anh hi vọng từ giờ trở đi em hoàn toàn quên đi ý định ly hôn đi, trước khi kết hôn anh cũng đã nói cho em suy nghĩ kỹ càng, một khi kết hôn sẽ không có cách cứu vãn."
Cố Hoài Nam bĩu môi: "Nếu như tôi nói lúc ấy tôi nhất thời xúc động thì sao?"
Diệp Tích Thượng động động khóe môi, không chậm trễ chút nào khạc ra ba chữ: "Đã muộn rồi."
Cố Hoài Nam hừ một tiếng: "Tôi không yêu anh, giữa chúng ta không có tình cảm làm cơ sở, tôi lại cầm tiền của anh bỏ đi 5 năm, người phụ nữ như vậy anh cần làm gì? Anh không nghĩ tới chuyện trong 5 năm này tôi chưa từng có nam nhân khác sao? Có cắm sừng anh không sao?"
Ánh mắt Diệp Tích Thượng trầm xuống: "Em có sao?"
Khóe miệng Cố Hoài Nam nhếch lên, buồn bã cười một tiếng: "Có ai lớn như vậy mà chưa làm qua vài chuyện không có đạo đức? Diệp Tích Thượng, có phải anh chưa từng thấy những dạng phụ nữ xấu xa sao? Tôi lúc nào cũng có thể tùy tiện tìm đàn ông để kết hôn, vậy thì những chuyện khác càng không cần phải nói . . . . . ."
Cố Hoài Nam vuốt tóc mình, chờ Diệp Tích Thượng lật bàn sau đó chủ động đuổi cô ra khỏi cửa, nhưng không ngờ anh vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, thậm chí chân mày cũng không thèm nhíu lại.
Diệp Tích Thượng gõ gõ ngón tay theo tiết tấu, giống như đang suy nghĩ xử trí người vợ không biết xấu hổ, không có đạo đức như cô ra sao. Cố Hoài Nam mở to hai mắt chế nhạo: "Muốn viết giấy bỏ vợ sao phu quân?"
Diệp Tích Thượng không hề tức giận, ngược lại ánh mắt càng ngày càng bình tĩnh: "Cố Hoài Nam, chúng ta làm một cuộc giao dịch, anh có ba điều kiện, nếu em có thể làm được, trừ ly hôn, những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng."
Cố Hoài Nam không rõ chân tướng: "Cái gì?"
"Thứ nhất, yên tâm ở lại thành phố này, không được vô cớ chơi mất tích nữa; thứ hai, làm một người vợ cẩn trọng, an phận thủ thường đừng làm ra những chuyện không có khuôn phép nữa; trong 5 năm vừa qua em đã từng làm ra những chuyện gì, anh có thể không truy cứu, nhưng khuyên em đã đến đây rồi thì nên chấm dứt." Anh hơi dừng lại, cúi người.
"Thứ ba, anh có thể nới lỏng tự do và không gian cho em, nhưng mà khi anh cần, hi vọng em có thể đem hết toàn lực mà phối hợp."
Cố Hoài Nam liếc anh một cái: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
Diệp Tích Thượng trầm ngâm trong chốc lát, rồi bỗng đứng lên đi về phía cô. Cố Hoài Nam sợ đến độ từ trên ghế salon đứng bật dậy, toàn thân đề phòng, theo bản năng siết chặt tay thành quả đấm: "Anh muốn làm gì?
Diệp Tích Thượng dừng lại trước mặt cô khoảng một bước chân, một lần nữa nghiêm túc mở miệng: "Cố Hoài Nam, nếu em đồng ý, anh có thể giúp em quên hắn."
"Ai?"
"Trần Nam Thừa." Diệp Tích Thượng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Dùng cách buông thả bản thân để quên đi một người xem ra em đã thất bại, có muốn thử đổi phương pháp khác không?"
Trái tim Cố Hoài Nam chợt đập chậm lại, thoáng chốc thay đổi sắc mặt, tính mở miệng nói những lời thô tục, nhưng một chữ cũng không nói được.
***
Cố Hoài Nam biến mất mấy ngày, rốt cuộc lại hiện thân giống quỷ.
Dư Kim Kim bị ông chủ già vô lương tâm bắt làm tăng ca, vừa từ công ty ra ngoài đã nhìn thấy Cố Hoài Nam ngồi trơ trọi trước công ty cô. Cô vội vàng bỏ lại mấy đồng nghiệp khác, băng băng trên đôi giày cao mấy tấc chạy qua.
"Nam Nam!"
Cố Hoài Nam nghe tiếng ngẩng đầu: "Trong nhà không ai biết cậu làm thêm giờ ở đây, lão tổng chịu thả người rồi sao?"
"Còn cười được! Mấy ngày nay cậu trốn đi đâu?" Dư Kim Kim hận không thể cởi giày cao gót ra gõ cô: "Hại tớ tưởng rằng cậu lại bỏ đi!"
Cố Hoài Nam khoác tay cô, cười vẻ lấy lòng: "Về cũng đã về rồi, còn đi cái gì chứ, tớ chỉ đi làm một chút chuyện, cậu nôn nóng cái gì."
"Làm chuyện gì mà không mở máy? Lén tìm đàn ông sao?" Dư Kim Kim tức giận hất cô ra, Cố Hoài Nam mặt dày lại dính sát vào.
"Đừng nóng giận mà, sẽ có nếp nhăn đó, Tiết Thần nhà cậu sẽ ghét bỏ cậu." Cố Hoài Nam bắt đầu nhìn quanh nhìn quẩn: "Sao lại không thấy anh ta tới đón cậu?"
"Trở về doanh trại rồi, mấy ngày nay rất bận." Dư Kim Kim kỳ quái: "Sao cậu biết anh ấy về?"
Cố Hoài Nam cười không có ý tốt: "Hỏi rất hay, hai người làm lớn tiếng như vậy, bảo vệ khu chung cư cũng biết chồng cậu về, tên này cũng rất mạnh, không trách được khiến cậu mê mệt như vậy, không gặp mặt là đã mộng xuân."
Dư Kim Kim ngắt cô một cái: "Hâm mộ thì cậu cũng tìm một người đi, nghe Tiết Thần nói đoàn trưởng đẹp trai của bọn họ còn cô đơn đó, Cố tiểu thư có hứng thú không?"
Cố Hoài Nam cười to: "Đẹp trai bao nhiêu chứ? Đừng tưởng nhìn ngon mà xài được."
Dư Kim Kim hung dữ xí cô, mái tóc gọn gàng bị cô nàng vò rối tung: "Khẳng định mạnh hơn so với Trần Nam Thừa." Nhắc tới người này, tâm trạng cô trầm lại: "Nam Nam, Trần Nam Thừa cũng đã về rồi, ngày đó còn tới tìm cậu nữa, tốt nhất cậu đừng ở chỗ của tớ, Trần Nam Tầm phái người theo dõi rồi, bộ dạng không tìm được cậu sẽ không bỏ qua đâu."
Cố Hoài Nam lơ đễnh: "Dù sao tớ cũng đã về, sớm muộn gì cũng phải gặp."
Dư Kim Kim mím môi lo lắng, Cố Hoài Nam bóp bóp gương mặt của cô: "Vẻ mặt của cậu sao thế? Cứ coi như bây giờ anh ta tìm được tớ thì anh ta có thể làm được gì chứ?"
"Tớ sợ là cậu làm gì anh ta thì có." Dư Kim Kim nghiêm túc kéo cô: "Nam Nam, tớ cảnh cáo cậu, anh ta đã là người có gia đình rồi, cậu ngàn vạn lần nên giữa vững bản thân."
Cố Hoài Nam không nói một câu nào, đưa tay chặn một chiếc xe taxi chui vào, Dư Kim Kim thở dài vẻ bất đắc dĩ, rồi cũng theo vào.
Đầu tiên hai cô gái tìm một chỗ ăn khuya bên ngoài rồi mới về nhà, Cố Hoài Nam mấy ngày chưa được ăn món gì ngon, nhưng cũng không thấy đói, bây giờ ở cùng Dư Kim Kim đột nhiên sức ăn cũng tăng nhiều, kết quả ăn quá nhiều nên bụng căng đến muốn ói.
Cô uống chút rượu, cảm giác say say bị Dư Kim Kim kéo từ trong xe ra ngoài.
Đêm đã khuya nên chung cư trở nên yên tĩnh, có thể nghe tiếng Cố Hoài Nam vừa cười vừa la, Dư Kim Kim muốn che cũng không che được miệng của cô.
Hai người đi tới trước khu nhà, Dư Kim Kim đỡ cô ngồi trên ghế dài, dựa vào ánh đèn mờ ảo mở túi xách tìm chìa khóa. Vừa mới mở cửa ra muốn quay đầu lại gọi cô, chỉ thấy một bóng đen đột ngột bao phủ xuống, tiếp theo ngang hông bị người bế lên nhanh chóng tiến vào cửa tòa nhà.
Cô hoảng sợ, vửa định kêu cứu đã bị một bàn tay bịt lại, giọng nói Trần Nam Tầm không đứng đắn vang lên bên tai: "Đừng kêu, kêu cũng không có người đến cứu em đâu."
Dư Kim Kim Lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, kéo tay anh ra rồi liều mạng giãy giụa: "Có phải Trần Nam Thừa ở bên ngoài không? Tên khốn kiếp Trần Nam Tầm!"
Khóe miệng Trần Nam Tầm nhếch lên, dễ dàng chế ngự cô, bịt miệng cô lại rồi mạnh mẽ túm cô vào thang máy đóng cửa lại, nhấn số tầng nhà cô: "Đừng lo lắng, ôn lại chuyện cũ thôi, sẽ không làm thương tổn Nam Nam đâu; thừa dịp bọn họ bận rộn, chúng ta cũng không nên nhàn rỗi chứ, đúng không?"
Anh ta kéo dài câu cuối cùng khiến trong lòng Dư Kim Kim dâng lên nỗi sợ hãi thật lớn.
Tuy đầu hè, vào lúc nửa đêm nằm trên ghế đá còn cảm thấy lạnh, hơn nữa Cố Hoài Nam lại còn uống rượu. Cô ôm cơ thể rồi co mình lại, trong miệng lẩm bẩm: "Kim Kim, mở máy điều hòa không khí đi, lạnh quá."
Bỗng dưng một đôi tay nhấc bổng cơ thể cô lên.
Cố Hoài Nam mệt mỏi mở mắt không ra, chỉ cảm giác mình bị một luồng khí nóng bao vây, cảm giác kia giống y như trong giấc mộng của cô, có lẽ giờ phút này cô đang nằm mơ. Cô tự tìm kiếm nguồn nhiệt, tìm một tư thế thoải mái. Bên tai là từng tiếng nhịp tim mạnh, tiếng đập này khiến cô nhớ đến một người.
Cái đầu nhỏ của Cố Hoài Nam cọ xát, miệng nhỏ vô thức gọi ra một cái tên.
"Nam Thừa. . . . . ."
Diệp Tích Thượng rời khỏi phòng để Hoài Nam dùng tới ba phút đồng hồ nguyền rủa anh, sau đó mới kéo dài thời gian chui vào phòng vệ sinh. Nhưng không tới nửa phút cô đã chạy nhanh như làn khói đến phòng khách, vẻ mặt khinh bỉ nheo mắt về phía anh.
"Diệp Tích Thượng, không nhìn ra đó, anh chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, không có gì khác biệt so với những người đàn ông khác."
Diệp Tích Thượng không quan tâm đến cô, cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục xem báo. Cố Hoài Nam đột ngột giật tờ báo trong tay anh ném qua một bên: "Đừng giả bộ hiền lành, thú nhận đi, trong thời gian 5 năm tôi không ở nhà, anh dẫn về nhà bao nhiêu đàn bà rồi hả?"
Diệp Tích Thượng yên lặng cầm lại tờ báo, lật tới trang báo vừa xem tiếp tục đọc. Cố Hoài Nam lạnh giọng giễu cợt: "Không nói sao, chứng cớ đều ở đây rồi, tôi đã nói mà, một quan lớn như anh làm sao có thể cam tâm ăn chay 5 năm chứ." Cô đem những bình bình lọ lọ mà cô đã phát hiện để trong ngăn kéo phòng vệ sinh bày ra trước mắt hắn, không nhịn được vẻ hả hê: "Họ Diệp kia, cô bồ của anh dùng mỹ phẩm dưỡng da có đủ đẳng cấp, vậy tuổi tác cũng không lớn chứ? Tôi thấy nếu tôi già như cô ta cũng có thể dùng nhãn hiệu này."
Diệp Tích Thượng dừng một chút, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, lại nhìn đồng hồ: "Em còn năm phút."
Cố Hoài Nam đối với việc anh có lòng tốt nhắc nhở ngoảnh mặt làm ngơ, cầm một lọ phấn trang điểm lên, liếc xéo anh, biểu tình khinh bỉ: “Anh mua cho cô ta? Thật biết xót người khác."
"Không phải." Anh lật tờ báo, thành thật trả lời.
"Hứ, không có chút khí phách nào, tôi không trách anh, đàn ông mà, tôi hiểu, chi tiêu hào phóng mới khiến các cô gái thích, một đống đồ mua trong mấy năm này cũng tốn không ít tiền nhỉ." Cố Hoài Nam đùa nghịch có vẻ hứng thú, miệng lại tiếc hận chậc chậc mấy tiếng: "Thật làm khó cho anh, trước đây tất cả tiền gửi ngân hàng đều cho tôi hết, hiện tại lại phải nuôi một tiểu tam, rất ngưỡng mộ."
Cô càng nói càng thái quá, Diệp Tích Thượng gấp tờ báo lại: "Em cố ý giả bộ ngu ngốc, hay là thật sự ngu ngốc? Từ khi em rời khỏi cái nhà này, trừ mang tiền, em còn mang theo cái gì không? Tất cả những đồ vật của phụ nữ trong này đều là những thứ em mang tới khi kết hôn, nếu như em hi vọng vì tác phong của em mà khiến anh cần phải ly hôn thì em yên tâm, loại khả năng này bằng 0."
"Hả? . . . . . ." Cố Hoài Nam ngẩn ngơ, đem những lời anh nói ngẫm kĩ trong đầu, hai vai nhất thời đang gồng lên rồi như trái bóng cao su bị xì hơi, thì ra chủ nhân của những thứ gọi là "vật chứng" lại chính là mình.
Khi cô và Diệp Tích Thượng kết hôn cô mới 22 tuổi, bây giờ cũng 27 rồi, tuổi trẻ kích động làm chuyện sai lầm, bây giờ là lúc trả giá thật lớn.
Khóe miệng Cố Hoài Nam nhếch lên, vơ tất cả bình lọ ôm vào trong ngực, chấp nhận ngoan ngoãn quay vào rửa mặt. Diệp Tích Thượng im lặng nhìn vẻ mệt mỏi của cô, ngược lại ánh mắt rơi vào túi giấy trên bàn trà.
Đợi khi cô lề mề xuất hiện lần nữa trước mặt Diệp Tích Thượng, ánh mắt anh khẽ sáng lên. Cố Hoài Nam mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, mái tóc xõa ra, ẩm ướt, khuôn mặt xinh đẹp nổi bật lên vẻ nhu hòa mơ màng đầy quyến rũ, như một nụ hoa chớm nở đầu cành được ánh sáng mặt trời buổi sáng khẽ vuốt ve.
Cố Hoài Nam kéo kéo làn váy: "Ngày hai ta làm giấy kết hôn, bộ váy tôi mặc chính là bộ này." Cô còn nhớ rõ vì muốn cho mình thêm một chút quyết tâm, cô cố ý mặc bộ váy màu đỏ cho hợp với tình huống lúc đó, hôm nay một lần nữa cô mặc bộ váy này vào, trong lòng không nói nên lời. Chỉ là có một việc nên vui mừng, vùng eo rộng thùng thình hơn cả một tấc, nhưng bộ ngực lại căng không ít.
Diệp Tích Thượng để tờ báo sang một bên: "Quá thời gian dự định 20 phút."
Cố Hoài Nam chẳng hề để ý, chọn góc khuất nhất ngồi xuống: "Tôi không phải là lính của anh, đừng dùng câu này để quản chế tôi, nói đi, muốn trừng phạt tôi sao?" Diệp Tích Thượng còn chưa kịp mở miệng, Cố Hoài Nam lại chợt khẩn trương: "Anh. . . . . . lớn nhỏ gì cũng là một đoàn trường rồi, sẽ không xấu xa tàn nhẫn với người nhà chứ?"
Việc huấn luyện lính nhảy dù theo cô biết có thể nói là địa ngục trần gian, người đàn ông này nhìn qua rất hung hăng, mặc dù ít nói, nhưng không phải có câu: “chó cắn người, bình thường không sủa" sao. Diệp Tích Thượng huấn luyện binh lính đã thành thói quen, nếu đem một ít phương thức luyện binh sử dụng trên người cô, tùy tiện cho cô một đấm, mạng nhỏ của cô còn không lập tức Game Over sao?
"Anh không tùy tiện động thủ với người khác, bất kể là nam hay nữ."
Chỉ một câu đơn giản của Diệp Tích Thượng xem như ban cho cô một liều thuốc anh thần. Cố Hoài Nam quả thật kiêng nể anh, nhưng trải qua sự giày vò chiều nay, suy nghĩ trước sau gì mình đều chết nên không còn sợ hãi nữa.
"Vậy bắt đầu đi." Cố Hoài Nam nhìn đường cong kiên nghị trên mặt anh cùng với phong cách quân nhân đặc biệt tỏa ra từ người anh một cách tự nhiên, chợt cảm thấy có phần may mắn vì trong lúc vội vàng mình đã gả cho một người có tư chất quân nhân mà không phải là du côn vô lại, nếu không bây giờ chết thế nào cũng không biết.
Diệp Tích Thượng mím môi, nhìn không ra biểu tình trên mặt là gì: "Cố Hoài Nam, có một việc anh hi vọng em có thể hiểu."
"Chuyện gì?"
"Tạm dừng không nói lý do trước đây kết hôn, quan hệ của chúng ta từ 5 năm trước đã được thiết lập; hơn nữa sẽ không có bất kì thứ gì có thể thay đổi, anh hi vọng từ giờ trở đi em hoàn toàn quên đi ý định ly hôn đi, trước khi kết hôn anh cũng đã nói cho em suy nghĩ kỹ càng, một khi kết hôn sẽ không có cách cứu vãn."
Cố Hoài Nam bĩu môi: "Nếu như tôi nói lúc ấy tôi nhất thời xúc động thì sao?"
Diệp Tích Thượng động động khóe môi, không chậm trễ chút nào khạc ra ba chữ: "Đã muộn rồi."
Cố Hoài Nam hừ một tiếng: "Tôi không yêu anh, giữa chúng ta không có tình cảm làm cơ sở, tôi lại cầm tiền của anh bỏ đi 5 năm, người phụ nữ như vậy anh cần làm gì? Anh không nghĩ tới chuyện trong 5 năm này tôi chưa từng có nam nhân khác sao? Có cắm sừng anh không sao?"
Ánh mắt Diệp Tích Thượng trầm xuống: "Em có sao?"
Khóe miệng Cố Hoài Nam nhếch lên, buồn bã cười một tiếng: "Có ai lớn như vậy mà chưa làm qua vài chuyện không có đạo đức? Diệp Tích Thượng, có phải anh chưa từng thấy những dạng phụ nữ xấu xa sao? Tôi lúc nào cũng có thể tùy tiện tìm đàn ông để kết hôn, vậy thì những chuyện khác càng không cần phải nói . . . . . ."
Cố Hoài Nam vuốt tóc mình, chờ Diệp Tích Thượng lật bàn sau đó chủ động đuổi cô ra khỏi cửa, nhưng không ngờ anh vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ đó, thậm chí chân mày cũng không thèm nhíu lại.
Diệp Tích Thượng gõ gõ ngón tay theo tiết tấu, giống như đang suy nghĩ xử trí người vợ không biết xấu hổ, không có đạo đức như cô ra sao. Cố Hoài Nam mở to hai mắt chế nhạo: "Muốn viết giấy bỏ vợ sao phu quân?"
Diệp Tích Thượng không hề tức giận, ngược lại ánh mắt càng ngày càng bình tĩnh: "Cố Hoài Nam, chúng ta làm một cuộc giao dịch, anh có ba điều kiện, nếu em có thể làm được, trừ ly hôn, những chuyện khác anh đều có thể đáp ứng."
Cố Hoài Nam không rõ chân tướng: "Cái gì?"
"Thứ nhất, yên tâm ở lại thành phố này, không được vô cớ chơi mất tích nữa; thứ hai, làm một người vợ cẩn trọng, an phận thủ thường đừng làm ra những chuyện không có khuôn phép nữa; trong 5 năm vừa qua em đã từng làm ra những chuyện gì, anh có thể không truy cứu, nhưng khuyên em đã đến đây rồi thì nên chấm dứt." Anh hơi dừng lại, cúi người.
"Thứ ba, anh có thể nới lỏng tự do và không gian cho em, nhưng mà khi anh cần, hi vọng em có thể đem hết toàn lực mà phối hợp."
Cố Hoài Nam liếc anh một cái: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
Diệp Tích Thượng trầm ngâm trong chốc lát, rồi bỗng đứng lên đi về phía cô. Cố Hoài Nam sợ đến độ từ trên ghế salon đứng bật dậy, toàn thân đề phòng, theo bản năng siết chặt tay thành quả đấm: "Anh muốn làm gì?
Diệp Tích Thượng dừng lại trước mặt cô khoảng một bước chân, một lần nữa nghiêm túc mở miệng: "Cố Hoài Nam, nếu em đồng ý, anh có thể giúp em quên hắn."
"Ai?"
"Trần Nam Thừa." Diệp Tích Thượng không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Dùng cách buông thả bản thân để quên đi một người xem ra em đã thất bại, có muốn thử đổi phương pháp khác không?"
Trái tim Cố Hoài Nam chợt đập chậm lại, thoáng chốc thay đổi sắc mặt, tính mở miệng nói những lời thô tục, nhưng một chữ cũng không nói được.
***
Cố Hoài Nam biến mất mấy ngày, rốt cuộc lại hiện thân giống quỷ.
Dư Kim Kim bị ông chủ già vô lương tâm bắt làm tăng ca, vừa từ công ty ra ngoài đã nhìn thấy Cố Hoài Nam ngồi trơ trọi trước công ty cô. Cô vội vàng bỏ lại mấy đồng nghiệp khác, băng băng trên đôi giày cao mấy tấc chạy qua.
"Nam Nam!"
Cố Hoài Nam nghe tiếng ngẩng đầu: "Trong nhà không ai biết cậu làm thêm giờ ở đây, lão tổng chịu thả người rồi sao?"
"Còn cười được! Mấy ngày nay cậu trốn đi đâu?" Dư Kim Kim hận không thể cởi giày cao gót ra gõ cô: "Hại tớ tưởng rằng cậu lại bỏ đi!"
Cố Hoài Nam khoác tay cô, cười vẻ lấy lòng: "Về cũng đã về rồi, còn đi cái gì chứ, tớ chỉ đi làm một chút chuyện, cậu nôn nóng cái gì."
"Làm chuyện gì mà không mở máy? Lén tìm đàn ông sao?" Dư Kim Kim tức giận hất cô ra, Cố Hoài Nam mặt dày lại dính sát vào.
"Đừng nóng giận mà, sẽ có nếp nhăn đó, Tiết Thần nhà cậu sẽ ghét bỏ cậu." Cố Hoài Nam bắt đầu nhìn quanh nhìn quẩn: "Sao lại không thấy anh ta tới đón cậu?"
"Trở về doanh trại rồi, mấy ngày nay rất bận." Dư Kim Kim kỳ quái: "Sao cậu biết anh ấy về?"
Cố Hoài Nam cười không có ý tốt: "Hỏi rất hay, hai người làm lớn tiếng như vậy, bảo vệ khu chung cư cũng biết chồng cậu về, tên này cũng rất mạnh, không trách được khiến cậu mê mệt như vậy, không gặp mặt là đã mộng xuân."
Dư Kim Kim ngắt cô một cái: "Hâm mộ thì cậu cũng tìm một người đi, nghe Tiết Thần nói đoàn trưởng đẹp trai của bọn họ còn cô đơn đó, Cố tiểu thư có hứng thú không?"
Cố Hoài Nam cười to: "Đẹp trai bao nhiêu chứ? Đừng tưởng nhìn ngon mà xài được."
Dư Kim Kim hung dữ xí cô, mái tóc gọn gàng bị cô nàng vò rối tung: "Khẳng định mạnh hơn so với Trần Nam Thừa." Nhắc tới người này, tâm trạng cô trầm lại: "Nam Nam, Trần Nam Thừa cũng đã về rồi, ngày đó còn tới tìm cậu nữa, tốt nhất cậu đừng ở chỗ của tớ, Trần Nam Tầm phái người theo dõi rồi, bộ dạng không tìm được cậu sẽ không bỏ qua đâu."
Cố Hoài Nam lơ đễnh: "Dù sao tớ cũng đã về, sớm muộn gì cũng phải gặp."
Dư Kim Kim mím môi lo lắng, Cố Hoài Nam bóp bóp gương mặt của cô: "Vẻ mặt của cậu sao thế? Cứ coi như bây giờ anh ta tìm được tớ thì anh ta có thể làm được gì chứ?"
"Tớ sợ là cậu làm gì anh ta thì có." Dư Kim Kim nghiêm túc kéo cô: "Nam Nam, tớ cảnh cáo cậu, anh ta đã là người có gia đình rồi, cậu ngàn vạn lần nên giữa vững bản thân."
Cố Hoài Nam không nói một câu nào, đưa tay chặn một chiếc xe taxi chui vào, Dư Kim Kim thở dài vẻ bất đắc dĩ, rồi cũng theo vào.
Đầu tiên hai cô gái tìm một chỗ ăn khuya bên ngoài rồi mới về nhà, Cố Hoài Nam mấy ngày chưa được ăn món gì ngon, nhưng cũng không thấy đói, bây giờ ở cùng Dư Kim Kim đột nhiên sức ăn cũng tăng nhiều, kết quả ăn quá nhiều nên bụng căng đến muốn ói.
Cô uống chút rượu, cảm giác say say bị Dư Kim Kim kéo từ trong xe ra ngoài.
Đêm đã khuya nên chung cư trở nên yên tĩnh, có thể nghe tiếng Cố Hoài Nam vừa cười vừa la, Dư Kim Kim muốn che cũng không che được miệng của cô.
Hai người đi tới trước khu nhà, Dư Kim Kim đỡ cô ngồi trên ghế dài, dựa vào ánh đèn mờ ảo mở túi xách tìm chìa khóa. Vừa mới mở cửa ra muốn quay đầu lại gọi cô, chỉ thấy một bóng đen đột ngột bao phủ xuống, tiếp theo ngang hông bị người bế lên nhanh chóng tiến vào cửa tòa nhà.
Cô hoảng sợ, vửa định kêu cứu đã bị một bàn tay bịt lại, giọng nói Trần Nam Tầm không đứng đắn vang lên bên tai: "Đừng kêu, kêu cũng không có người đến cứu em đâu."
Dư Kim Kim Lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, kéo tay anh ra rồi liều mạng giãy giụa: "Có phải Trần Nam Thừa ở bên ngoài không? Tên khốn kiếp Trần Nam Tầm!"
Khóe miệng Trần Nam Tầm nhếch lên, dễ dàng chế ngự cô, bịt miệng cô lại rồi mạnh mẽ túm cô vào thang máy đóng cửa lại, nhấn số tầng nhà cô: "Đừng lo lắng, ôn lại chuyện cũ thôi, sẽ không làm thương tổn Nam Nam đâu; thừa dịp bọn họ bận rộn, chúng ta cũng không nên nhàn rỗi chứ, đúng không?"
Anh ta kéo dài câu cuối cùng khiến trong lòng Dư Kim Kim dâng lên nỗi sợ hãi thật lớn.
Tuy đầu hè, vào lúc nửa đêm nằm trên ghế đá còn cảm thấy lạnh, hơn nữa Cố Hoài Nam lại còn uống rượu. Cô ôm cơ thể rồi co mình lại, trong miệng lẩm bẩm: "Kim Kim, mở máy điều hòa không khí đi, lạnh quá."
Bỗng dưng một đôi tay nhấc bổng cơ thể cô lên.
Cố Hoài Nam mệt mỏi mở mắt không ra, chỉ cảm giác mình bị một luồng khí nóng bao vây, cảm giác kia giống y như trong giấc mộng của cô, có lẽ giờ phút này cô đang nằm mơ. Cô tự tìm kiếm nguồn nhiệt, tìm một tư thế thoải mái. Bên tai là từng tiếng nhịp tim mạnh, tiếng đập này khiến cô nhớ đến một người.
Cái đầu nhỏ của Cố Hoài Nam cọ xát, miệng nhỏ vô thức gọi ra một cái tên.
"Nam Thừa. . . . . ."
Tác giả :
Tâm Thường