Cầu Được Ước Thấy: Thái Giám Biến Hình
Chương 12: Tình nghĩa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Sil
Tề Uyên khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn sang “đống" nho nhỏ đen thùi lụi trong tay thiếu nữ kia liền lắc đầu theo bản năng, hắn cũng không muốn thừa nhận rằng thứ đồ này rớt xuống từ trên người mình xuống đâu.
"không phải của ngài sao?" Đôi mắt trong veo xinh đẹp của A Viên trở nên nghi ngờ: "Nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy “nó" rơi từ tay áo của ngài xuống mà!"
Tề Uyên mím môi, lạnh nhạt liếc nàng, vội bật ra một câu: "Tặng cho cô đấy."
Dứt lời liền chạy nhanh như chớp.
A Viên nhìn vật trong tay mà không biết nói gì hơn: Đây là cái quái gì vậy trời...
Lại đặt thứ này vào trong túi tiền rồi xoay người đi vào phòng bếp.
A Viên nghĩ một lúc rồi lấy một ít bột mì, cho thêm một chút muối, đổ một lượng nước vừa phải vào rồi dùng lực nhào chỗ bột, chỉ khi phần bột được nhào mịn bên ngoài và dẻo bên trong thì sau khi cán sợi mì mới giòn dai được.
Nàng đã quen làm việc từ nhỏ, cán bột mỳ cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với nàng mà thôi, chỉ một lúc sau, một loạt sợi mì đã được đặt chỉnh chu trên thớt.
Bắc bếp, đun dầu lên, đến khi dầu sôi thì bỏ thịt đã được thái hạt lựu vào đảo đến khi thịt chuyển màu, A Viên đổ nước tương đậu nành đã chuẩn bị sẵn rồi đảo thật nhanh, đến khi tỏa ra mùi thơm mới đổ ra bát.
Nồi nước đang sôi ở bếp bên kia, A Viên kéo chỗ bột thành mì sợi* rồi bỏ vào trong nồi. Những sợi mi đều nhau đang không ngừng xoay lung tung trong nồi nước sôi trông rất giống những cánh hoa cúc nhỏ dài vậy.
*) Kéo mì sợi từ cục bôt: Ngày xưa người Trung Quốc không dùng dao cắt bột mì ra thành từng sợi mà kéo dài cục bột ra gập đôi rồi lại gập đôi tiếp, gập đến khi có được độ dai như ý thì dừng lại. (Video nếu mọi người vẫn chưa hiểu)
Nhúng sợi mỳ còn nóng hôi hổi vào nước lạnh một lần, lại đổ thịt băm thơm phức lên, A Viên ngửi được hương vị trong phòng liền bỏ bát mì vào hộp đựng thức ăn, đặt cùng với một đĩa củ cải ngâm giấm* nhỏ, cười tủm tỉm đi ra ngoài.
*) Củ cải ngâm giấm:
(Nguồn: item.jd)
Tề Uyên ngồi trong đình, khuôn mặt đẹp đẽ lộ rõ vẻ không yên tâm.
"Này, ăn đi!" A Viên lấy món Mì trộn tương* màu sắc đẹp đẽ đang tỏa hương thơm và món ăn nhẹ (chính là món củ cải ngâm giấm đó), ngồi một bên mỉm cười.
*) Mì trộn tương:
(Nguồn: Xiachufang)
Tề Uyên cầm đũa lên, nhưng khi thấy thiếu nữ trước mặt lôi “vật thể không xác định" kia lên liền không còn khẩu vị gì nữa.
"Tề Nhị, ngài vẫn chưa nói với ta đâu! Rốt cuộc đây là cái gì vậy?" A Viên lấy tay cầm vào hai đỉnh nhòn nhọn nhô lên trên bề mặt của vật ấy rồi cố gắng nhìn kĩ lại lần nữa, hàng mi thanh tú khẽ nhăn lại.
"Đó là một con thỏ." Tề Uyên trầm giọng nói.
"Thỏ, con thỏ sao?" A Viên trợn mắt không thể tin nổi: "Đây là lần đầu tiên ngài nặn đất sao?"
Tề Uyên nhíu mày, gật đầu thản nhiên thừa nhận.
"thật, thật độc đáo..." A Viên suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra lời khencho được, Tề Uyên trầm mặt nhìn sang người thiếu nữ với đôi mắt tràn đầy ý cười kia, liền cầm lấy “con thỏ" kia, vung tay ném “nó" vào bụi cây.
"Ơ? Ngài đừng ném nó đi!" A Viên thấy vậy kéo váy lên chạy bình bịch rồi chui vào bụi cây.
Tề Uyên nhìn chăm chú vào bóng hình nho nhỏ kia, tuy khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng miệng lại đáp:" cô đừng cố gắng tìm nữa, ngày mai ta lại nặn cho cô một con đẹp hơn."
"Nhưng như thế thì làm sao giống được?" A Viên ngồi trong bụi cây tỉ mẩn tìm kiếm, dù thỉnh thoảng bị cành cây chọc vào mặt, nàng vẫn kiên nhẫn tìm kiếm.
Nàng ngồi nghiêng về một bên, không có đèn chiếu sáng, A Viên nhìn không rõ liền dùng bàn tay nho nhỏ trăng như tuyết lần sờ trên mặt đất để tìm đồ. Tuy đã đến tiết lập xuân* nhưng một thời gian trước vừa có một trận tuyết rơi, trời khá lạnh, mặt đất rét lạnh tới tận xương, chỉ một lúc mà đôi tay nhỏ bé kia đã đỏ lên vì lạnh.
*) Tiết Lập Xuân: Là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Theo quy ước, tiết lập xuân là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4-5/2 và kết thúc vào khoảng 18-19/2 theo lịch Gregory.
(Nguồn: Wikipedia)
Tề Uyên nhìn bóng hình nhỏ bé trong bụi cây kia, đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới, túm cổ người nào đó xách lên: "Ta nói là đừng tìm nữa." Giọng hắn trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm như hồ băng.
A Viên bĩu môi rút tay hắn ra, bướng bỉnh ngồi xổm xuống: "Ngoài ca ca ra, thì ngài chính là người thứ nhất tặng mấy thứ đồ nhỏ xinh để dỗ ta vui vẻ." nói đến đây, nàng dừng tay lại, lúc lâu sau mới từ từ nói: "Bên trong nơi cung cấm này nhận được một phần tình nghĩa cũng không dễ dàng gì cho cam, ta không thể phá hỏng phần quan tâm này của ngài được."
Tề Uyên nhìn đôi tay nhỏ bướng bỉnh kia của nàng, im lặng hồi lâu rồi lại cúi người xuống: "cô cầm tinh con gì vậy?"
"Sao?" A Viên quay đầu nhìn sang Tề Uyên, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng này của hắn: "Ta, ta cầm tinh con heo."
Tề Uyên cười khẽ: "Ta còn tưởng rằng cô cầm tinh con lừa* đấy."
*) Cầm tinh con lừa: Chỉ người ngoan cố, bướng bỉnh.
(Nguồn: Baidu)
A Viên cũng không tức giận mà chỉ nụ cười thản nhiên trong mắt hắn mà khẽ lẩm bẩm một câu: "Ngài cười lên trông đẹp thật! Ngài cũng đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như thể ai cũng thiếu tiền của ngài không bằng..."
Dứt lời lại cúi đầu xuống lần mò.
Tề Uyên nhìn hai búi tóc nho nhỏ rất đáng yêu trên đầu nàng, không nhịn được thầm nghĩ trong đầu: Khuê nữ của trẫm trong tương lai xinh đẹp như vậy thì tốt rồi...
"Tìm được rồi này!" A Viên đứng dậy, ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ. Nàng túm lấy tay áo của Tề Uyên, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta không ghét đâu! Thứ này cũng được rồi!"
Tề Uyên cúi đầu nhìn thiếu nữ đang cười khanh khách, lại nhìn sang bàn tay nhỏ lem nhem của nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức thay đổi. Quả nhiên, phần tay áo bị nàng túm lấy liền dính rất nhiều bùn đất...
"Oái! Chỉ mải lo tìm thứ này, không khéo mì đã nguội tanh nguội ngắt rồi?" A Viên khẽ vỗ đầu, làm vầng trán vốn trắng nõn mịn màng hiện lên một dấu tay bẩn thỉu: "Nhanh ăn mì đi!"
Dứt lời, A Viên liền kéo tay Tề Uyên chạy vội về đình. Tề Uyên xụ mặt lại, bình thường thì hắn đã sớm ra lệnh kéo người đi ra ngoài “thưởng" cho một đống bản tử rồi!
"Sao ngài lại không ăn? không hợp khẩu vị sao?" A Viên nhìn hắn đầy nghi ngờ, cười hỏi: "Vậy ngài thích ăn gì để ta làm cho..."
"không cần đâu." Tề Uyên vẫy bàn tay phải bẩn thỉu vừa bị A Viên túm lấy kia, lạnh lùng nói: "Thế này thì ăn thế nào được?"
A Viên kinh ngạc, cười ngượng ngùng, biểu cảm cũng trở nên khó xử. Nàng lấy khăn tay của mình đưa cho hắn: "Ngài, ngài mau lau đi."
Tề Uyên cũng không khách khí mà nhận lấy khăn lau tay, sau khi lau sạch tay xong mới cầm đũa lên.
"Đợi chút." A Viên lấy tay sờ bát mì, lại giơ tay lên định bỏ lại vào hộp đựng thức ăn.
Tề Uyên nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Sao thế?"
"Đồ ăn lạnh hết cả rồi, ăn xong bụng sẽ khó chịu, ta lại làm cho ngài một bát khác."
Tề Uyên đè tay nàng lại, thản nhiên nói: "không sao đâu."
"Nhưng..." A Viên muốn ngăn lại nhưng Tề Uyên đã vội ăn một hớp mì.
Sợi mì thích giòn dai vừa miệng, mang theo hương vị của lúa mì cùng với mùi thơm đậm của nước tương đậu nành, món ăn cũng được nêm nếm vừa miệng.
"Bên trong nơi cung cấm này nhận được một phần tình nghĩa cũng không dễ dàng gì cho cam, ta cũng không thể phá hỏng phần quan tâm này của cô được." Tề Uyên thản nhiên nói, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn A Viên.
A Viên hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tề Uyên, trong lòng ấm áp nhưng biểu cảm vẫn tỏ ra kinh ngạc: "Sao hôm nay ngài lại nói nhiều như vậy? Cuối cùng cũng chịu lên tiếng phải không ?"
Tề Uyên khẽ mày, đôi mắt tỏ ra không vui: Đúng là lá gan càng ngày càng lớn.
hắn thong thả ăn mì, A Viên lại chuyện trong Cục Thượng Thực, không khí lúc này càng trở nên hài hòa.
"Ôi! Hoàng Thượng, có chuyện gì cậy? Sao ngài lại mặc như thế này mà trở về?" Ngụy Toàn chờ tại Cửa Điện Dưỡng Tâm, nhìn tay áo của Tề Uyên lấm lem bùn đất mới vội tiến lên đón.
Tề Uyên nhíu mày nhìn thoáng qua đám thị vệ đang lém quan sát liền che miệng ho nhắc nhở một tiếng, đám thị vệ đều run rẩy, vội cúi đầu.
"Dài dòng." Dứt lời liền phất tay áo bước vào.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Tề Uyên nằm trên giường nhìn chiếc khăn tay thêu hình bánh trôi kia, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại trở nên ấm áp.
Ngày thứ hai, trên Điện Kim Loan, Tề Uyên nghe lời của Thượng Thư bộ Hình Vạn Xương Thái, khuôn mặt lại càng trầm xuống.
"Hoàng Thượng, tên Tuần Phủ Tô Châu Dương Cát An kia ăn hối lộ trái phép, coi mạng dân như cỏ rác, đến cả số tiền cứu trợ y cũng dám ăn bớt đi ba phần. Tên tham quan bực này cầm quyền chính là nỗi khổ của dân chúng, là tai họa cho quốc gia!" Vạn Xương Thái đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn nói đến nước mắt như mưa*.
*) Nguyên văn ghi là: Thiến lệ tung hoành, nghĩa đen là “nước mắt và nước mũi cùng chảy, chỉ trạng thái bi thương tột độ của con người.
(Nguồn: Baidu)
Tề Uyên mím môi, sắc mặt tái xanh, đôi mắt rét lạnh. hắn cầm đống sổ sách trong tay ném mạnh xuống đất: "Dương Cát An nhận hối lộ trái phép, không màng kỉ cương phép nước, đém nhốt vào Thiên Lao chọn ngày chém đầu. Phụ nữ trong nhà tất cả đều biếm thành nô tì, đàn ông lưu đày tới Tây Bắc, mãi mãi không cho phép hồi kinh."
“Tuân lệnh."
"Hoàng Thượng, Thần có việc khởi tấu."
"nói." Tề Uyên thanh âm lãnh đạm, khuôn mặt phủ đầy sương lạnh.
"Nam Cương có hành động khác thường."
******
Tề Uyên bãi triều, lông mày vẫn không hề giãn ra chút nào. Mọi người theo hầu đều vô cùng cẩn thận, sợ mình không khéo liền mất đầu.
Lúc này, ở ngoài Điện, tên thái giám Ngự tiền nhìn vào đống đồ trên tay A Viên, đột nhiên khó hiểu cười lên một tiếng: "Chính ngươi đưa vào đi."
"Ta sao? Sợ rằng việc này không đúng quy củ lắm đâu... Tất cả thức ăn của Hoàng thượng hẳn là phải do các tỷ tỷ, đại nhân ở Ngự tiền mang vào chứ." A Viên nhìn mấy người cung nữ thái giám đang quỳ ở bên ngoài, sao lại không hiểu chứ? Đây rõ ràng chính là bắt nàng đi vào hứng lấy cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng mà!
Tên thái giám kia lại liếc nàng một cái, bật cười một tiếng: "Vị phân của ngươi cao hay là của ta cao vậy? một cung nữ nho nhỏ thôi mà cũng dám cãi nhau với người ở Ngự tiền ư? Ngươi làm việc dưới trướng của vị nữ quan nào? Sợ rằng phải “ăn" một “bữa" Bản tử rồi!"
A Viên nhìn khuôn mặt đáng giận của tên thái giám kia, lại nghĩ đến Thôi Chưởng thiện vẫn luôn rất tốt với mình, cuối cùng vẫn phải vén áo thi lễ với hắn: "Đại nhân chớ tức giận, là nô tỳ không hiểu quy củ."
Tên kia trừng mắt lại, giọng nói chói tai kia làm cho người ta nghe thôi đã thấy khó chịu: "đi vào đi!"
"Dạ." A Viên mím môi, lòng hơi bất bình. Bình thường nàng vốn vẫn luôn nhẫn nhịn khi nào nhịn được, nhưng điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến tính mạng.
Nàng bước chậm lại, yên lặng thở dài: Vẫn đừng nên liên lụy đến Thôi Chưởng thiện...
Nàng nơm nớp lo sợ bưng điểm tâm vào, tim đập thình thịch như nổi trống.
Trong điện không có một chút tạp âm nào, còn không thể nghe thấy cả tiếng hít thở. A Viên cúi đầu, giơ khay điểm tâm lên cao: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tề Cúc Cu: *Xoa tay khẩn trương*
Editor: Sil
Tề Uyên khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn sang “đống" nho nhỏ đen thùi lụi trong tay thiếu nữ kia liền lắc đầu theo bản năng, hắn cũng không muốn thừa nhận rằng thứ đồ này rớt xuống từ trên người mình xuống đâu.
"không phải của ngài sao?" Đôi mắt trong veo xinh đẹp của A Viên trở nên nghi ngờ: "Nhưng mà ta tận mắt nhìn thấy “nó" rơi từ tay áo của ngài xuống mà!"
Tề Uyên mím môi, lạnh nhạt liếc nàng, vội bật ra một câu: "Tặng cho cô đấy."
Dứt lời liền chạy nhanh như chớp.
A Viên nhìn vật trong tay mà không biết nói gì hơn: Đây là cái quái gì vậy trời...
Lại đặt thứ này vào trong túi tiền rồi xoay người đi vào phòng bếp.
A Viên nghĩ một lúc rồi lấy một ít bột mì, cho thêm một chút muối, đổ một lượng nước vừa phải vào rồi dùng lực nhào chỗ bột, chỉ khi phần bột được nhào mịn bên ngoài và dẻo bên trong thì sau khi cán sợi mì mới giòn dai được.
Nàng đã quen làm việc từ nhỏ, cán bột mỳ cũng chỉ là chuyện nhỏ đối với nàng mà thôi, chỉ một lúc sau, một loạt sợi mì đã được đặt chỉnh chu trên thớt.
Bắc bếp, đun dầu lên, đến khi dầu sôi thì bỏ thịt đã được thái hạt lựu vào đảo đến khi thịt chuyển màu, A Viên đổ nước tương đậu nành đã chuẩn bị sẵn rồi đảo thật nhanh, đến khi tỏa ra mùi thơm mới đổ ra bát.
Nồi nước đang sôi ở bếp bên kia, A Viên kéo chỗ bột thành mì sợi* rồi bỏ vào trong nồi. Những sợi mi đều nhau đang không ngừng xoay lung tung trong nồi nước sôi trông rất giống những cánh hoa cúc nhỏ dài vậy.
*) Kéo mì sợi từ cục bôt: Ngày xưa người Trung Quốc không dùng dao cắt bột mì ra thành từng sợi mà kéo dài cục bột ra gập đôi rồi lại gập đôi tiếp, gập đến khi có được độ dai như ý thì dừng lại. (Video nếu mọi người vẫn chưa hiểu)
Nhúng sợi mỳ còn nóng hôi hổi vào nước lạnh một lần, lại đổ thịt băm thơm phức lên, A Viên ngửi được hương vị trong phòng liền bỏ bát mì vào hộp đựng thức ăn, đặt cùng với một đĩa củ cải ngâm giấm* nhỏ, cười tủm tỉm đi ra ngoài.
*) Củ cải ngâm giấm:
(Nguồn: item.jd)
Tề Uyên ngồi trong đình, khuôn mặt đẹp đẽ lộ rõ vẻ không yên tâm.
"Này, ăn đi!" A Viên lấy món Mì trộn tương* màu sắc đẹp đẽ đang tỏa hương thơm và món ăn nhẹ (chính là món củ cải ngâm giấm đó), ngồi một bên mỉm cười.
*) Mì trộn tương:
(Nguồn: Xiachufang)
Tề Uyên cầm đũa lên, nhưng khi thấy thiếu nữ trước mặt lôi “vật thể không xác định" kia lên liền không còn khẩu vị gì nữa.
"Tề Nhị, ngài vẫn chưa nói với ta đâu! Rốt cuộc đây là cái gì vậy?" A Viên lấy tay cầm vào hai đỉnh nhòn nhọn nhô lên trên bề mặt của vật ấy rồi cố gắng nhìn kĩ lại lần nữa, hàng mi thanh tú khẽ nhăn lại.
"Đó là một con thỏ." Tề Uyên trầm giọng nói.
"Thỏ, con thỏ sao?" A Viên trợn mắt không thể tin nổi: "Đây là lần đầu tiên ngài nặn đất sao?"
Tề Uyên nhíu mày, gật đầu thản nhiên thừa nhận.
"thật, thật độc đáo..." A Viên suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không nghĩ ra lời khencho được, Tề Uyên trầm mặt nhìn sang người thiếu nữ với đôi mắt tràn đầy ý cười kia, liền cầm lấy “con thỏ" kia, vung tay ném “nó" vào bụi cây.
"Ơ? Ngài đừng ném nó đi!" A Viên thấy vậy kéo váy lên chạy bình bịch rồi chui vào bụi cây.
Tề Uyên nhìn chăm chú vào bóng hình nho nhỏ kia, tuy khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng nhưng miệng lại đáp:" cô đừng cố gắng tìm nữa, ngày mai ta lại nặn cho cô một con đẹp hơn."
"Nhưng như thế thì làm sao giống được?" A Viên ngồi trong bụi cây tỉ mẩn tìm kiếm, dù thỉnh thoảng bị cành cây chọc vào mặt, nàng vẫn kiên nhẫn tìm kiếm.
Nàng ngồi nghiêng về một bên, không có đèn chiếu sáng, A Viên nhìn không rõ liền dùng bàn tay nho nhỏ trăng như tuyết lần sờ trên mặt đất để tìm đồ. Tuy đã đến tiết lập xuân* nhưng một thời gian trước vừa có một trận tuyết rơi, trời khá lạnh, mặt đất rét lạnh tới tận xương, chỉ một lúc mà đôi tay nhỏ bé kia đã đỏ lên vì lạnh.
*) Tiết Lập Xuân: Là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước phương Đông chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Hoa cổ đại. Nó là một trong số hai mươi tư tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Theo quy ước, tiết lập xuân là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 4-5/2 và kết thúc vào khoảng 18-19/2 theo lịch Gregory.
(Nguồn: Wikipedia)
Tề Uyên nhìn bóng hình nhỏ bé trong bụi cây kia, đặt đũa xuống, đứng dậy đi tới, túm cổ người nào đó xách lên: "Ta nói là đừng tìm nữa." Giọng hắn trầm xuống, đôi mắt sâu thẳm như hồ băng.
A Viên bĩu môi rút tay hắn ra, bướng bỉnh ngồi xổm xuống: "Ngoài ca ca ra, thì ngài chính là người thứ nhất tặng mấy thứ đồ nhỏ xinh để dỗ ta vui vẻ." nói đến đây, nàng dừng tay lại, lúc lâu sau mới từ từ nói: "Bên trong nơi cung cấm này nhận được một phần tình nghĩa cũng không dễ dàng gì cho cam, ta không thể phá hỏng phần quan tâm này của ngài được."
Tề Uyên nhìn đôi tay nhỏ bướng bỉnh kia của nàng, im lặng hồi lâu rồi lại cúi người xuống: "cô cầm tinh con gì vậy?"
"Sao?" A Viên quay đầu nhìn sang Tề Uyên, hơi ngạc nhiên vì câu hỏi lạ lùng này của hắn: "Ta, ta cầm tinh con heo."
Tề Uyên cười khẽ: "Ta còn tưởng rằng cô cầm tinh con lừa* đấy."
*) Cầm tinh con lừa: Chỉ người ngoan cố, bướng bỉnh.
(Nguồn: Baidu)
A Viên cũng không tức giận mà chỉ nụ cười thản nhiên trong mắt hắn mà khẽ lẩm bẩm một câu: "Ngài cười lên trông đẹp thật! Ngài cũng đừng lúc nào cũng nghiêm mặt như thể ai cũng thiếu tiền của ngài không bằng..."
Dứt lời lại cúi đầu xuống lần mò.
Tề Uyên nhìn hai búi tóc nho nhỏ rất đáng yêu trên đầu nàng, không nhịn được thầm nghĩ trong đầu: Khuê nữ của trẫm trong tương lai xinh đẹp như vậy thì tốt rồi...
"Tìm được rồi này!" A Viên đứng dậy, ánh mắt sáng lên, vô cùng vui vẻ. Nàng túm lấy tay áo của Tề Uyên, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta không ghét đâu! Thứ này cũng được rồi!"
Tề Uyên cúi đầu nhìn thiếu nữ đang cười khanh khách, lại nhìn sang bàn tay nhỏ lem nhem của nàng, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức thay đổi. Quả nhiên, phần tay áo bị nàng túm lấy liền dính rất nhiều bùn đất...
"Oái! Chỉ mải lo tìm thứ này, không khéo mì đã nguội tanh nguội ngắt rồi?" A Viên khẽ vỗ đầu, làm vầng trán vốn trắng nõn mịn màng hiện lên một dấu tay bẩn thỉu: "Nhanh ăn mì đi!"
Dứt lời, A Viên liền kéo tay Tề Uyên chạy vội về đình. Tề Uyên xụ mặt lại, bình thường thì hắn đã sớm ra lệnh kéo người đi ra ngoài “thưởng" cho một đống bản tử rồi!
"Sao ngài lại không ăn? không hợp khẩu vị sao?" A Viên nhìn hắn đầy nghi ngờ, cười hỏi: "Vậy ngài thích ăn gì để ta làm cho..."
"không cần đâu." Tề Uyên vẫy bàn tay phải bẩn thỉu vừa bị A Viên túm lấy kia, lạnh lùng nói: "Thế này thì ăn thế nào được?"
A Viên kinh ngạc, cười ngượng ngùng, biểu cảm cũng trở nên khó xử. Nàng lấy khăn tay của mình đưa cho hắn: "Ngài, ngài mau lau đi."
Tề Uyên cũng không khách khí mà nhận lấy khăn lau tay, sau khi lau sạch tay xong mới cầm đũa lên.
"Đợi chút." A Viên lấy tay sờ bát mì, lại giơ tay lên định bỏ lại vào hộp đựng thức ăn.
Tề Uyên nhíu mày nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng: "Sao thế?"
"Đồ ăn lạnh hết cả rồi, ăn xong bụng sẽ khó chịu, ta lại làm cho ngài một bát khác."
Tề Uyên đè tay nàng lại, thản nhiên nói: "không sao đâu."
"Nhưng..." A Viên muốn ngăn lại nhưng Tề Uyên đã vội ăn một hớp mì.
Sợi mì thích giòn dai vừa miệng, mang theo hương vị của lúa mì cùng với mùi thơm đậm của nước tương đậu nành, món ăn cũng được nêm nếm vừa miệng.
"Bên trong nơi cung cấm này nhận được một phần tình nghĩa cũng không dễ dàng gì cho cam, ta cũng không thể phá hỏng phần quan tâm này của cô được." Tề Uyên thản nhiên nói, đôi mắt sâu thẳm yên lặng nhìn A Viên.
A Viên hơi ngạc nhiên nhìn về phía Tề Uyên, trong lòng ấm áp nhưng biểu cảm vẫn tỏ ra kinh ngạc: "Sao hôm nay ngài lại nói nhiều như vậy? Cuối cùng cũng chịu lên tiếng phải không ?"
Tề Uyên khẽ mày, đôi mắt tỏ ra không vui: Đúng là lá gan càng ngày càng lớn.
hắn thong thả ăn mì, A Viên lại chuyện trong Cục Thượng Thực, không khí lúc này càng trở nên hài hòa.
"Ôi! Hoàng Thượng, có chuyện gì cậy? Sao ngài lại mặc như thế này mà trở về?" Ngụy Toàn chờ tại Cửa Điện Dưỡng Tâm, nhìn tay áo của Tề Uyên lấm lem bùn đất mới vội tiến lên đón.
Tề Uyên nhíu mày nhìn thoáng qua đám thị vệ đang lém quan sát liền che miệng ho nhắc nhở một tiếng, đám thị vệ đều run rẩy, vội cúi đầu.
"Dài dòng." Dứt lời liền phất tay áo bước vào.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Tề Uyên nằm trên giường nhìn chiếc khăn tay thêu hình bánh trôi kia, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại trở nên ấm áp.
Ngày thứ hai, trên Điện Kim Loan, Tề Uyên nghe lời của Thượng Thư bộ Hình Vạn Xương Thái, khuôn mặt lại càng trầm xuống.
"Hoàng Thượng, tên Tuần Phủ Tô Châu Dương Cát An kia ăn hối lộ trái phép, coi mạng dân như cỏ rác, đến cả số tiền cứu trợ y cũng dám ăn bớt đi ba phần. Tên tham quan bực này cầm quyền chính là nỗi khổ của dân chúng, là tai họa cho quốc gia!" Vạn Xương Thái đã lớn tuổi rồi nhưng vẫn nói đến nước mắt như mưa*.
*) Nguyên văn ghi là: Thiến lệ tung hoành, nghĩa đen là “nước mắt và nước mũi cùng chảy, chỉ trạng thái bi thương tột độ của con người.
(Nguồn: Baidu)
Tề Uyên mím môi, sắc mặt tái xanh, đôi mắt rét lạnh. hắn cầm đống sổ sách trong tay ném mạnh xuống đất: "Dương Cát An nhận hối lộ trái phép, không màng kỉ cương phép nước, đém nhốt vào Thiên Lao chọn ngày chém đầu. Phụ nữ trong nhà tất cả đều biếm thành nô tì, đàn ông lưu đày tới Tây Bắc, mãi mãi không cho phép hồi kinh."
“Tuân lệnh."
"Hoàng Thượng, Thần có việc khởi tấu."
"nói." Tề Uyên thanh âm lãnh đạm, khuôn mặt phủ đầy sương lạnh.
"Nam Cương có hành động khác thường."
******
Tề Uyên bãi triều, lông mày vẫn không hề giãn ra chút nào. Mọi người theo hầu đều vô cùng cẩn thận, sợ mình không khéo liền mất đầu.
Lúc này, ở ngoài Điện, tên thái giám Ngự tiền nhìn vào đống đồ trên tay A Viên, đột nhiên khó hiểu cười lên một tiếng: "Chính ngươi đưa vào đi."
"Ta sao? Sợ rằng việc này không đúng quy củ lắm đâu... Tất cả thức ăn của Hoàng thượng hẳn là phải do các tỷ tỷ, đại nhân ở Ngự tiền mang vào chứ." A Viên nhìn mấy người cung nữ thái giám đang quỳ ở bên ngoài, sao lại không hiểu chứ? Đây rõ ràng chính là bắt nàng đi vào hứng lấy cơn thịnh nộ của Hoàng Thượng mà!
Tên thái giám kia lại liếc nàng một cái, bật cười một tiếng: "Vị phân của ngươi cao hay là của ta cao vậy? một cung nữ nho nhỏ thôi mà cũng dám cãi nhau với người ở Ngự tiền ư? Ngươi làm việc dưới trướng của vị nữ quan nào? Sợ rằng phải “ăn" một “bữa" Bản tử rồi!"
A Viên nhìn khuôn mặt đáng giận của tên thái giám kia, lại nghĩ đến Thôi Chưởng thiện vẫn luôn rất tốt với mình, cuối cùng vẫn phải vén áo thi lễ với hắn: "Đại nhân chớ tức giận, là nô tỳ không hiểu quy củ."
Tên kia trừng mắt lại, giọng nói chói tai kia làm cho người ta nghe thôi đã thấy khó chịu: "đi vào đi!"
"Dạ." A Viên mím môi, lòng hơi bất bình. Bình thường nàng vốn vẫn luôn nhẫn nhịn khi nào nhịn được, nhưng điều kiện tiên quyết là không làm ảnh hưởng đến tính mạng.
Nàng bước chậm lại, yên lặng thở dài: Vẫn đừng nên liên lụy đến Thôi Chưởng thiện...
Nàng nơm nớp lo sợ bưng điểm tâm vào, tim đập thình thịch như nổi trống.
Trong điện không có một chút tạp âm nào, còn không thể nghe thấy cả tiếng hít thở. A Viên cúi đầu, giơ khay điểm tâm lên cao: "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tề Cúc Cu: *Xoa tay khẩn trương*
Tác giả :
Nhất Cá Bàn Lê