Câu Được Trùm Xấu Xa
Chương 11
Nhà mới trên núi Dương Minh rốt cuộc cũng hoàn thành, Tề Thiếu Yến lập tức thông báo tin vui mình chuẩn bị kết hôn, đồng thời cùng Đinh Vũ Như chuyển vào nhà mới.
Cầm giỏ hoa mới mua, Vũ Như đang xem xét chung quanh, tự hỏi đặt nơi nào cho tốt.
Mặc dù trang trí nhà mới cùng những việc lặt vặt khi kết hôn khiến cô thời gian gần đây thực sự vừa vội vừa mệt, nhưng mà mỗi ngày đều đắm chìm trong bể tình hạnh phúc, cô lại càng thêm tinh thần sáng láng, thần thái như bay lên, không nhuốm một chút mệt mỏi nào.
Hôn lễ càng tới gần, tâm tình của cô càng ngày càng an tâm, vốn dĩ cảm giác không xác định cũng theo gió bay đi từng ngày. Tình yêu đối với anh không còn hư vô mờ mịt nữa, còn anh thành thật ở cùng cô mỗi giây mỗi phút.
Tề Thiếu Yến đứng ở một bên, khóe miệng mỉm cười âu yếm nhìn cô gái mình yêu nhất.
Giờ này, ngày này, chẳng những anh thành công nắm trong tay tập đoàn Tề Thị, đồng thời còn thắng lợi đem trái tim Vũ Như trở về, nếu nói anh đang đứng trên đỉnh cuộc đời, cũng không ngoa chút nào. Với anh không còn giây phút nào có thể hạnh phúc hơn lúc này
"Anh mang cho em chút nước được không?" Đặt giỏ hoa bên khay trà trên sofa, cô cười hì hì nhờ anh. "Cây nhỏ của em khát nước rồi."
"Vậy sao?" Anh xấu bụng nói: "Anh cũng khát nước rồi, em không mớm nước cho anh sao?"
Cô sửa sang lại lá cây, không thèm để ý nói. "Nước sôi ở phòng bếp."
"Anh không cần loại nước đó, anh chỉ muốn..." Anh cong môi tiến sát gần cô.
Cô hiểu ý anh, mặt lập tức đỏ bừng. "Đừng, đừng như vậy mà… Em đang sắp xếp đồ mà..."
Gần đây, anh cứ như một con dã thú phát dục, cả ngày cứ như keo dính trên người cô, khiến cô vừa yêu vừa sợ, cố tình cô càng né tránh, anh lại càng muốn trêu chọc.
"Chờ một chút." Cô trốn ở sau salon, đưa tay chỉ đồng hồ trên tường. "Hơn 5h rồi, anh đáp ứng đưa em đi tản bộ, thuận tiện ăn tối mà."
"Ừ, vậy cũng được!" Trò chơi bị dừng làm cho Tề Thiếu Yến mặt như đưa đám, nhưng anh lại không có cách nào từ chối yêu cầu của cô, huống chi anh thật sự đã đáp ứng cô trước rồi.
"Vậy thì đi thôi!" Cô buộc lại tóc, cười híp mắt kéo anh ra ngoài, không cho anh bất kì cơ hội nào đổi ý.
Anh đương nhiên biết trong lòng của cô đang tính toán cái gì. Hừ, không sao cả! Quân tử báo thù ba năm không muộn, chờ cơm nước xong trở lại thì…
"Anh đang nghĩ gì đó?" Hai người đi ra cổng gác, anh trầm mặc khiến cho cô tò mò cực kì.
"Anh đang suy nghĩ..." Anh quyết định dọa cô một chút. "Anh đang suy nghĩ xem chúng ta có thể nếm thử cái đó lúc dã ngoại... Cái đó..." Khóe miệng của anh cố ý kéo ra một nụ cười xấu xa. "Cảm giác sẽ rất không giống nhau đó!"
Cái gì? Trong lòng cô kít phanh một cái.
"Không, không được!" Cô âm thầm kêu khổ, quả quyết cự tuyệt. "Nếu như bị người ta phát hiện sẽ rất mất thể diện , em mới không cần."
"Nhưng mà anh rất nhớ mà!" Anh đột nhiên bồng cô lên, giả vờ nhìn bốn phía, giống như đang tìm địa điểm thích hợp.
"Không được, thả em xuống!" Cô kinh hoảng muốn thoát khỏi ngực anh. "Em thật sự không muốn. Anh đừng nghĩ ép em, anh đừng nghĩ..." Trong miệng kêu, hốc mắt Vũ Như chợt đỏ lên.
"Đùa em thôi, đừng coi là thật mà!" Anh vội vàng vừa hôn vừa dỗ dành cô nín khóc. "Hôn anh một cái, anh sẽ thả em xuống."
"Anh..." Ý thức được mình bị trêu cợt, cô không biết là nên tức hay nên cười, vì vậy xoay mặt, giận dỗi không để ý tới anh.
"Không sao, anh rất vui lòng ôm em tản bộ." Anh cười hì hì lần nữa hôn má phấn của cô. "Để cho mọi người biết chúng mình có bao nhiêu ân ái."
"Anh vô sỉ!" Núi Dương Minh cũng không phải sơn dã hoang vu, khắp nơi đều có lữ khách lên núi vui chơi, cho kẹo cô cũng không dám trước mặt mọi người trình diễn tiết mục ân ái này. "Thả em xuống." Cô dùng dằng yêu cầu.
"Nơi này..." Chỉ vào gò má mình, rất rõ ràng.
Hết cách, cô đành hôn nhẹ vào má anh.
"Ngoan." Anh lại hôn đáp lại cô, lúc này mới vừa lòng buông cô xuống.
Hai người một đường ân ân ái ái, hoàn toàn không chú ý tới chiếc xe BMW đỏ đang bám đuôi phía sau.
Thi Lệ Nhân ngồi trong xe thể thao, cặp mắt đỏ ngầu trừng Tề Thiếu Yến và Vũ Như ở phía trước, trong mắt bùng lên lửa giận ghen ghét.
"Khốn kiếp!" cô ta rên rỉ mắng, đưa tay với chai rượu vang tu ừng ực, tiếp theo ợ lên một tiếng, thoáng chốc mùi rượu nồng nặc trong xe, hiển nhiên là đã nốc không ít rượu.
Cô ta đọc báo biết tin tức Tề Thiếu Yến sắp kết hôn, mới mở mắt lại nhận được điện thoại từ vị hôn phu cũ Tề Thiếu Đình, nội dung không có gì khác ngoài châm chọc, mỉa mai, điều này làm cho cô ta đau khổ tìm chai rượu mạnh, muốn nhờ vào chất cồn tê dại mình. Tề Thiếu Yến khốn kiếp! Cô yêu anh như vậy, anh sao có thể lừa gạt cô, tại sao không cần cô, ngược lại đem tất cả dâng cho con đàn bà khác? Cô không cam lòng!
Nồng độ cồn trong máu gia tăng, cũng là lúc hận ý càng thêm mãnh liệt.
Mang theo hơi rượu nồng nặc cùng hận ý mãnh liệt, cô ta chạy xe tới trước cửa nhà mới của Tề Thiếu Yến, nhìn hai người kia nồng tình mật ý, càng không ngừng kích thích thần kinh, có chất cồn trợ lực, cô ta lâm vào trạng thái điên cuồng, cũng bất chấp tất cả.
Cầm chai rượu tu ừng ực mấy hớp, cô ta cáu kỉnh cười to. “Tao muốn giết chết đôi cẩu nam nữ chúng mày, tao muốn giết chết chúng mày…" Trong tiếng cười ré lên điên dại, nháy mắt cô ta đạp thẳng chân ga. Trong vòng ba giây tốc độ lên tới 100km tuyệt đối không phải chỉ là quảng cáo. http://diendanlequydon.com
Đột nhiên vang lên tiếng động cơ làm cho Tề Thiếu Yến cảnh giác quay đầu lại, khi anh liếc thấy chiếc xe điên đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía hai người họ thì tất cả đã không còn kịp rồi. Theo bản năng, anh che lấy Vũ Như, dùng thân thể bảo vệ cô.
Còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, Vũ Như chỉ nghe thấy hai ba âm thanh kinh khủng vang lên, sau đó cảm nhận thân thể Tề Thiếu Yến áp đảo trên người.
Đầu óc trống rỗng, bị thân hình to lớn ép tới không thở nổi, cảm giác hoảng sợ từ từ tập kích tới, cả người cô run rẩy tránh khỏi lồng ngực Thiếu Yến. Khi không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, Vũ Như rốt cuộc chú ý tới cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đỏ bẹp dí, còn có Tề Thiếu Yến, đang nằm trên đất không hề nhúc nhích. Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đáng sợ hơn chính là một vệt máu đỏ tươi, chẳng những thấm đỏ quần áo cô, còn đang chảy không ngừng.
Thân thể của cô càng run rẩy lợi hại. Sau mấy giây, rốt cuộc tiếng thét chói tai trong cổ họng cũng bộc phát ra.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, bừng sáng cả phòng bệnh. Kéo rèm che cửa sổ, Vũ Như để xuống bình giữ nhiệt đựng canh nóng, thay bình hoa bằng hoa cúc tươi.
Nằm ở trên giường, tầm mắt Tề Thiếu Yến vẫn thủy chung dõi theo bóng lưng cô.
"Ngày hôm qua anh ngủ ngon không?" Làm xong chuyện vụn vặt, cô tới bên anh.
"Cũng không tệ lắm." Cổ họng khàn khàn, anh gật đầu nói dối. Vết thương đau đớn vật lộn anh cả đêm chưa chợp mắt, thế nhưng anh chết cũng không chịu thừa nhận.
Vụ đâm xe mười ngày trước chẳng những làm anh mất máu nghiêm trọng, còn làm anh gãy một chân, nếu không phải nhân viên cứu hộ tới kịp thời, chỉ sợ anh đã tới chỗ lão Diêm vương báo danh rồi. Mặc dù nhặt được về một cái mạng, nhưng vết thương chưa bình phục không ngừng hành hạ anh, đau đớn như thế, nhưng anh sống chết không kêu một tiếng, tất cả thống khổ đều cắn răng âm thầm chịu đựng.
"Vậy thì tốt." Cô nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp cho anh, đau lòng nhìn chân trái bó bột của anh. “Hôm nay anh cảm thấy thế nào? Vết thương có đỡ chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều." Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cho dù vết thương vẫn đau đớn co rút không ngừng.
Kể từ khi gặp chuyện không may tới nay, Vũ Như không có ngày nào là cặp mắt không sưng đỏ, cho dù cô cố gắng hết sức không khóc thút thít trước mặt anh, nhưng anh biết cô vì mình mà rơi lệ không ít. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn cô vì mình mà lo lắng.
"Anh uống chút canh gà nhé?" Cô kéo một cái ghế ngồi ở bên giường bệnh, nắm bàn tay to lớn của anh dịu dàng hỏi.
"Lại uống nữa sao." Làm bộ không đau đã rất khó, nếu muốn làm bộ ăn rất ngon, căn bản là khó càng thêm khó.
"Khi nào anh muốn uống thì nói cho em nha." Cô mỉm cười, mắt không chớp nhìn anh.
Từ khi quen biết tới nay, lần đầu tiên cô dùng ánh mắt kỳ lạ này nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu anh. "Em... Nhìn cái gì?" Anh bị cô nhìn có chút không được tự nhiên.
"Nhìn anh!" Cô đáp lại rất tự nhiên.
"Nhìn anh?" Anh cười khổ hiểu chuyện sẽ không đơn thuần như vậy.
Trải qua mấy ngày lo lắng phập phồng, tâm tình cô cũng từ từ bình phục lại, sau khi trở lại bình thường, tất nhiên có một bụng chất đầy câu hỏi với anh.
"Tổng giám đốc Thi, cô ta… hinh như đã xuất viện." Quả nhiên, cô lập tức nhắc tới Thi Lệ Nhân. "Mặc dù cô ta đụng phải cột điện, chỉ là hơi chấn động não thôi."
"Đừng nói đến cái người đàn bà điên đó nữa." Anh cố gắng trốn tránh đề tài này.
"Anh đã ghét cô ta như vậy, tại sao còn giúp cô ta thoát tội?" Tề Thiếu Yến bị thương nặng như vậy, thế nhưng không có báo cảnh sát cáo buộc Thi Lệ Nhân cố ý mưu sát, chỉ là lấy lý do say rượu ngoài ý muốn đâm phải, làm cho Vũ Như không thể không nghi ngờ nguyên nhân chân chính đằng sau.
"Đương nhiên là nể tình cô ta cuồng dại, bằng không còn có nguyên nhân gì chứ?" Tuy nói thương trường như chiến trường, nhưng dù sao anh lợi dụng tình cảm của cô ta, dù sao cũng có chút thương xót không muốn làm khó cô ta. Dĩ nhiên anh cũng sẽ không thừa nhận với Vũ Như chuyện gì, anh không muốn cô thấy được bộ mặt lãnh khốc của anh, cho dù đó cũng là một bộ mặt khác của anh.
"Em biết, cái gì em cũng biết." Cô ngoài dự tính của anh gật đầu.
"Em biết cái gì?" Trong đôi mắt anh có nghi hoặc cùng kinh hoàng. Chẳng lẽ cô đã biết anh không từ thủ đoạn đạt được tất cả mình muốn? Chẳng lẽ cô biết nguyên nhân thật sự mình bỏ qua cho Thi Lệ Nhân? Nếu như cô xem thấu được bộ mặt vô tình lãnh khốc của anh kia, sẽ có phản ứng gì? Tức giận? Sợ hãi? Bi thương? Hay là khinh thường? Yếu đuối như cô sẽ không có cách nào tiếp nhận anh, sau đó sẽ đẩy anh ra thật xa? Cô cứ như vậy muốn rời đi anh sao?
Khi trong bụng anh chứa đầy nghi hoặc thì ngón tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ dời đến mi tâm của anh, cố gắng xua đi khẩn trương của anh.
"Em biết chuyện anh làm nhất định có lý do của nó, em biết bây giờ anh đối với em rất tốt, em biết anh thật lòng yêu em." Cô dâng lên một nụ cười hạnh phúc. “Còn có ai có thể như anh bất chấp tất cả che chở, bảo vệ em? Em biết, cái gì em cũng biết…"
Câu trả lời của cô hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của anh, anh ngạc nhiên há hốc miệng, mà cô chỉ là mỉm cười nhìn anh.
"Đừng nhìn anh như thế…" Đáy mắt cô chất chứa thâm tình cùng tin tưởng làm cho anh nhiệt huyết sôi trào, tinh lực cuồn cuộn, kích động muốn ôm cô, hôn cô. Nhưng mà thân thể anh không thể động đậy làm cho anh vừa tức giận, vừa ảo não không thôi, anh hận chết đi cái ánh mắt kích thích đàn ông của cô, vậy mà ánh mắt anh lại không rời bỏ được cô.
Trong lúc bất chợt, anh rất muốn đày Thi Lệ Nhân xuống mười tám tầng địa ngục, nếu không phải vì cô ta thì…
"Em dựa vào đây." Anh cắn răng, vẫy vẫy tay với cô.
"Thế nào?" Cô lo lắng nghiêng người vào anh.
Anh chỉ chỉ vào gò má mình. "Nơi này thật là đau!"
"Nơi này sao?" Cô đến gần khuôn mặt anh, quan sát tỉ mỉ chu đáo.
"Đúng, chính là chỗ này!" Thừa dịp bất ngờ, anh nhanh chóng hôn lên không ngừng trên khuôn mặt cùng cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Anh đừng lộn xộn, ngộ nhỡ vết thương nứt ra thì làm thế nào?" Phát hiện mình bị lừa, cô nghiêm nghị dạy dỗ anh.
"Đừng như vậy, để cho anh hôn em một chút thôi..." Đột nhiên cô rút ra, làm cho anh cảm thấy mất mát nghiêm trọng.
"Anh ngoan ngoãn nằm xuống, chờ anh khỏe lại hãy nói." Hiện tại cô là lão đại, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Chờ anh khỏe lại? Vậy còn muốn lâu thật là lâu! Anh đáng thương nhìn cô. "Nhưng mà anh thật nhớ..."
"Không được." Cô nghiêm túc cự tuyệt. "Tốt nhất anh nên nghĩ xem hôn lễ hai mươi ngày sau xử lý thế nào đây."
Hai người chẳng những in thiệp mời cùng đặt tiệc rượu, chú rể lại đột nhiên bị thương nặng, làm cho cô dâu như cô không biết nên thế nào cho phải.
"Phải xử lý cái gì? Đương nhiên là đúng hạn cử hành." Anh không nghĩ ngợi trả lời.
"Thân thể của anh như vậy còn muốn cử hành..." Cô kinh ngạc mở to hai mắt.
"Cho dù ngồi xe lăn anh cũng muốn kết hôn!" Đánh chết anh cũng không muốn kéo dài thời hạn.
"Dời lại ngày tốt cho anh mà."
"Anh không cần!"
"Tại sao?" Cô không biết người đàn ông cố chấp thế làm gì chứ.
"Anh muốn sớm một chút sinh em bé." Anh thẳng thắn hùng hồn nói, lại quên mất tội cũ liên quan vẫn còn đó.
Đây là cái lý do quỷ gì chứ, sinh em bé muốn là được ngay đâu, huống chi...
"Em không muốn nhanh như vậy đã có em bé." Cô nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em còn muốn tự do thêm vài năm nữa."
"Sinh sớm một chút không được sao! Sinh sớm một chút, em bé sẽ khỏe mạnh hơn, em cũng có sức khỏe tốt mang thai hơn!" Anh bây giờ cùng với cái người ba năm trước dứt khoát kiên quyết bắt cô bỏ đi đứa bé, đúng là hoàn toàn hai người khác nhau.
"Để sau hãy nói!" Cô từ chối phát biểu ý kiến.
"Vợ yêu… Như Như thân yêu..." Anh cầu xin cô.
Cô cười hì hì hưởng thụ vui thú nhìn anh dây dưa không ngớt.
Đã từng đối cô bạc tình, để cho cô rơi vào vực sâu tan nát, thống khổ cõi lòng, hôm nay lại thấy rõ ràng anh quan tâm lo lắng cô, để cho cô chìm trong thiên đường hạnh phúc.
Những chuyện khác cũng không quan trọng nữa, chỉ cần anh yêu cô, mới là chuyện lớn nhất đời người!
Cầm giỏ hoa mới mua, Vũ Như đang xem xét chung quanh, tự hỏi đặt nơi nào cho tốt.
Mặc dù trang trí nhà mới cùng những việc lặt vặt khi kết hôn khiến cô thời gian gần đây thực sự vừa vội vừa mệt, nhưng mà mỗi ngày đều đắm chìm trong bể tình hạnh phúc, cô lại càng thêm tinh thần sáng láng, thần thái như bay lên, không nhuốm một chút mệt mỏi nào.
Hôn lễ càng tới gần, tâm tình của cô càng ngày càng an tâm, vốn dĩ cảm giác không xác định cũng theo gió bay đi từng ngày. Tình yêu đối với anh không còn hư vô mờ mịt nữa, còn anh thành thật ở cùng cô mỗi giây mỗi phút.
Tề Thiếu Yến đứng ở một bên, khóe miệng mỉm cười âu yếm nhìn cô gái mình yêu nhất.
Giờ này, ngày này, chẳng những anh thành công nắm trong tay tập đoàn Tề Thị, đồng thời còn thắng lợi đem trái tim Vũ Như trở về, nếu nói anh đang đứng trên đỉnh cuộc đời, cũng không ngoa chút nào. Với anh không còn giây phút nào có thể hạnh phúc hơn lúc này
"Anh mang cho em chút nước được không?" Đặt giỏ hoa bên khay trà trên sofa, cô cười hì hì nhờ anh. "Cây nhỏ của em khát nước rồi."
"Vậy sao?" Anh xấu bụng nói: "Anh cũng khát nước rồi, em không mớm nước cho anh sao?"
Cô sửa sang lại lá cây, không thèm để ý nói. "Nước sôi ở phòng bếp."
"Anh không cần loại nước đó, anh chỉ muốn..." Anh cong môi tiến sát gần cô.
Cô hiểu ý anh, mặt lập tức đỏ bừng. "Đừng, đừng như vậy mà… Em đang sắp xếp đồ mà..."
Gần đây, anh cứ như một con dã thú phát dục, cả ngày cứ như keo dính trên người cô, khiến cô vừa yêu vừa sợ, cố tình cô càng né tránh, anh lại càng muốn trêu chọc.
"Chờ một chút." Cô trốn ở sau salon, đưa tay chỉ đồng hồ trên tường. "Hơn 5h rồi, anh đáp ứng đưa em đi tản bộ, thuận tiện ăn tối mà."
"Ừ, vậy cũng được!" Trò chơi bị dừng làm cho Tề Thiếu Yến mặt như đưa đám, nhưng anh lại không có cách nào từ chối yêu cầu của cô, huống chi anh thật sự đã đáp ứng cô trước rồi.
"Vậy thì đi thôi!" Cô buộc lại tóc, cười híp mắt kéo anh ra ngoài, không cho anh bất kì cơ hội nào đổi ý.
Anh đương nhiên biết trong lòng của cô đang tính toán cái gì. Hừ, không sao cả! Quân tử báo thù ba năm không muộn, chờ cơm nước xong trở lại thì…
"Anh đang nghĩ gì đó?" Hai người đi ra cổng gác, anh trầm mặc khiến cho cô tò mò cực kì.
"Anh đang suy nghĩ..." Anh quyết định dọa cô một chút. "Anh đang suy nghĩ xem chúng ta có thể nếm thử cái đó lúc dã ngoại... Cái đó..." Khóe miệng của anh cố ý kéo ra một nụ cười xấu xa. "Cảm giác sẽ rất không giống nhau đó!"
Cái gì? Trong lòng cô kít phanh một cái.
"Không, không được!" Cô âm thầm kêu khổ, quả quyết cự tuyệt. "Nếu như bị người ta phát hiện sẽ rất mất thể diện , em mới không cần."
"Nhưng mà anh rất nhớ mà!" Anh đột nhiên bồng cô lên, giả vờ nhìn bốn phía, giống như đang tìm địa điểm thích hợp.
"Không được, thả em xuống!" Cô kinh hoảng muốn thoát khỏi ngực anh. "Em thật sự không muốn. Anh đừng nghĩ ép em, anh đừng nghĩ..." Trong miệng kêu, hốc mắt Vũ Như chợt đỏ lên.
"Đùa em thôi, đừng coi là thật mà!" Anh vội vàng vừa hôn vừa dỗ dành cô nín khóc. "Hôn anh một cái, anh sẽ thả em xuống."
"Anh..." Ý thức được mình bị trêu cợt, cô không biết là nên tức hay nên cười, vì vậy xoay mặt, giận dỗi không để ý tới anh.
"Không sao, anh rất vui lòng ôm em tản bộ." Anh cười hì hì lần nữa hôn má phấn của cô. "Để cho mọi người biết chúng mình có bao nhiêu ân ái."
"Anh vô sỉ!" Núi Dương Minh cũng không phải sơn dã hoang vu, khắp nơi đều có lữ khách lên núi vui chơi, cho kẹo cô cũng không dám trước mặt mọi người trình diễn tiết mục ân ái này. "Thả em xuống." Cô dùng dằng yêu cầu.
"Nơi này..." Chỉ vào gò má mình, rất rõ ràng.
Hết cách, cô đành hôn nhẹ vào má anh.
"Ngoan." Anh lại hôn đáp lại cô, lúc này mới vừa lòng buông cô xuống.
Hai người một đường ân ân ái ái, hoàn toàn không chú ý tới chiếc xe BMW đỏ đang bám đuôi phía sau.
Thi Lệ Nhân ngồi trong xe thể thao, cặp mắt đỏ ngầu trừng Tề Thiếu Yến và Vũ Như ở phía trước, trong mắt bùng lên lửa giận ghen ghét.
"Khốn kiếp!" cô ta rên rỉ mắng, đưa tay với chai rượu vang tu ừng ực, tiếp theo ợ lên một tiếng, thoáng chốc mùi rượu nồng nặc trong xe, hiển nhiên là đã nốc không ít rượu.
Cô ta đọc báo biết tin tức Tề Thiếu Yến sắp kết hôn, mới mở mắt lại nhận được điện thoại từ vị hôn phu cũ Tề Thiếu Đình, nội dung không có gì khác ngoài châm chọc, mỉa mai, điều này làm cho cô ta đau khổ tìm chai rượu mạnh, muốn nhờ vào chất cồn tê dại mình. Tề Thiếu Yến khốn kiếp! Cô yêu anh như vậy, anh sao có thể lừa gạt cô, tại sao không cần cô, ngược lại đem tất cả dâng cho con đàn bà khác? Cô không cam lòng!
Nồng độ cồn trong máu gia tăng, cũng là lúc hận ý càng thêm mãnh liệt.
Mang theo hơi rượu nồng nặc cùng hận ý mãnh liệt, cô ta chạy xe tới trước cửa nhà mới của Tề Thiếu Yến, nhìn hai người kia nồng tình mật ý, càng không ngừng kích thích thần kinh, có chất cồn trợ lực, cô ta lâm vào trạng thái điên cuồng, cũng bất chấp tất cả.
Cầm chai rượu tu ừng ực mấy hớp, cô ta cáu kỉnh cười to. “Tao muốn giết chết đôi cẩu nam nữ chúng mày, tao muốn giết chết chúng mày…" Trong tiếng cười ré lên điên dại, nháy mắt cô ta đạp thẳng chân ga. Trong vòng ba giây tốc độ lên tới 100km tuyệt đối không phải chỉ là quảng cáo. http://diendanlequydon.com
Đột nhiên vang lên tiếng động cơ làm cho Tề Thiếu Yến cảnh giác quay đầu lại, khi anh liếc thấy chiếc xe điên đang dùng tốc độ cực nhanh lao về phía hai người họ thì tất cả đã không còn kịp rồi. Theo bản năng, anh che lấy Vũ Như, dùng thân thể bảo vệ cô.
Còn chưa ý thức được xảy ra chuyện gì, Vũ Như chỉ nghe thấy hai ba âm thanh kinh khủng vang lên, sau đó cảm nhận thân thể Tề Thiếu Yến áp đảo trên người.
Đầu óc trống rỗng, bị thân hình to lớn ép tới không thở nổi, cảm giác hoảng sợ từ từ tập kích tới, cả người cô run rẩy tránh khỏi lồng ngực Thiếu Yến. Khi không khí mới mẻ tràn vào lồng ngực, Vũ Như rốt cuộc chú ý tới cách đó không xa một chiếc xe hơi màu đỏ bẹp dí, còn có Tề Thiếu Yến, đang nằm trên đất không hề nhúc nhích. Hai mắt anh nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, đáng sợ hơn chính là một vệt máu đỏ tươi, chẳng những thấm đỏ quần áo cô, còn đang chảy không ngừng.
Thân thể của cô càng run rẩy lợi hại. Sau mấy giây, rốt cuộc tiếng thét chói tai trong cổ họng cũng bộc phát ra.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, bừng sáng cả phòng bệnh. Kéo rèm che cửa sổ, Vũ Như để xuống bình giữ nhiệt đựng canh nóng, thay bình hoa bằng hoa cúc tươi.
Nằm ở trên giường, tầm mắt Tề Thiếu Yến vẫn thủy chung dõi theo bóng lưng cô.
"Ngày hôm qua anh ngủ ngon không?" Làm xong chuyện vụn vặt, cô tới bên anh.
"Cũng không tệ lắm." Cổ họng khàn khàn, anh gật đầu nói dối. Vết thương đau đớn vật lộn anh cả đêm chưa chợp mắt, thế nhưng anh chết cũng không chịu thừa nhận.
Vụ đâm xe mười ngày trước chẳng những làm anh mất máu nghiêm trọng, còn làm anh gãy một chân, nếu không phải nhân viên cứu hộ tới kịp thời, chỉ sợ anh đã tới chỗ lão Diêm vương báo danh rồi. Mặc dù nhặt được về một cái mạng, nhưng vết thương chưa bình phục không ngừng hành hạ anh, đau đớn như thế, nhưng anh sống chết không kêu một tiếng, tất cả thống khổ đều cắn răng âm thầm chịu đựng.
"Vậy thì tốt." Cô nhẹ nhàng kéo chăn bông đắp cho anh, đau lòng nhìn chân trái bó bột của anh. “Hôm nay anh cảm thấy thế nào? Vết thương có đỡ chút nào chưa?"
"Tốt hơn nhiều." Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cho dù vết thương vẫn đau đớn co rút không ngừng.
Kể từ khi gặp chuyện không may tới nay, Vũ Như không có ngày nào là cặp mắt không sưng đỏ, cho dù cô cố gắng hết sức không khóc thút thít trước mặt anh, nhưng anh biết cô vì mình mà rơi lệ không ít. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không muốn cô vì mình mà lo lắng.
"Anh uống chút canh gà nhé?" Cô kéo một cái ghế ngồi ở bên giường bệnh, nắm bàn tay to lớn của anh dịu dàng hỏi.
"Lại uống nữa sao." Làm bộ không đau đã rất khó, nếu muốn làm bộ ăn rất ngon, căn bản là khó càng thêm khó.
"Khi nào anh muốn uống thì nói cho em nha." Cô mỉm cười, mắt không chớp nhìn anh.
Từ khi quen biết tới nay, lần đầu tiên cô dùng ánh mắt kỳ lạ này nhìn anh, dường như muốn nhìn thấu anh. "Em... Nhìn cái gì?" Anh bị cô nhìn có chút không được tự nhiên.
"Nhìn anh!" Cô đáp lại rất tự nhiên.
"Nhìn anh?" Anh cười khổ hiểu chuyện sẽ không đơn thuần như vậy.
Trải qua mấy ngày lo lắng phập phồng, tâm tình cô cũng từ từ bình phục lại, sau khi trở lại bình thường, tất nhiên có một bụng chất đầy câu hỏi với anh.
"Tổng giám đốc Thi, cô ta… hinh như đã xuất viện." Quả nhiên, cô lập tức nhắc tới Thi Lệ Nhân. "Mặc dù cô ta đụng phải cột điện, chỉ là hơi chấn động não thôi."
"Đừng nói đến cái người đàn bà điên đó nữa." Anh cố gắng trốn tránh đề tài này.
"Anh đã ghét cô ta như vậy, tại sao còn giúp cô ta thoát tội?" Tề Thiếu Yến bị thương nặng như vậy, thế nhưng không có báo cảnh sát cáo buộc Thi Lệ Nhân cố ý mưu sát, chỉ là lấy lý do say rượu ngoài ý muốn đâm phải, làm cho Vũ Như không thể không nghi ngờ nguyên nhân chân chính đằng sau.
"Đương nhiên là nể tình cô ta cuồng dại, bằng không còn có nguyên nhân gì chứ?" Tuy nói thương trường như chiến trường, nhưng dù sao anh lợi dụng tình cảm của cô ta, dù sao cũng có chút thương xót không muốn làm khó cô ta. Dĩ nhiên anh cũng sẽ không thừa nhận với Vũ Như chuyện gì, anh không muốn cô thấy được bộ mặt lãnh khốc của anh, cho dù đó cũng là một bộ mặt khác của anh.
"Em biết, cái gì em cũng biết." Cô ngoài dự tính của anh gật đầu.
"Em biết cái gì?" Trong đôi mắt anh có nghi hoặc cùng kinh hoàng. Chẳng lẽ cô đã biết anh không từ thủ đoạn đạt được tất cả mình muốn? Chẳng lẽ cô biết nguyên nhân thật sự mình bỏ qua cho Thi Lệ Nhân? Nếu như cô xem thấu được bộ mặt vô tình lãnh khốc của anh kia, sẽ có phản ứng gì? Tức giận? Sợ hãi? Bi thương? Hay là khinh thường? Yếu đuối như cô sẽ không có cách nào tiếp nhận anh, sau đó sẽ đẩy anh ra thật xa? Cô cứ như vậy muốn rời đi anh sao?
Khi trong bụng anh chứa đầy nghi hoặc thì ngón tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ dời đến mi tâm của anh, cố gắng xua đi khẩn trương của anh.
"Em biết chuyện anh làm nhất định có lý do của nó, em biết bây giờ anh đối với em rất tốt, em biết anh thật lòng yêu em." Cô dâng lên một nụ cười hạnh phúc. “Còn có ai có thể như anh bất chấp tất cả che chở, bảo vệ em? Em biết, cái gì em cũng biết…"
Câu trả lời của cô hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của anh, anh ngạc nhiên há hốc miệng, mà cô chỉ là mỉm cười nhìn anh.
"Đừng nhìn anh như thế…" Đáy mắt cô chất chứa thâm tình cùng tin tưởng làm cho anh nhiệt huyết sôi trào, tinh lực cuồn cuộn, kích động muốn ôm cô, hôn cô. Nhưng mà thân thể anh không thể động đậy làm cho anh vừa tức giận, vừa ảo não không thôi, anh hận chết đi cái ánh mắt kích thích đàn ông của cô, vậy mà ánh mắt anh lại không rời bỏ được cô.
Trong lúc bất chợt, anh rất muốn đày Thi Lệ Nhân xuống mười tám tầng địa ngục, nếu không phải vì cô ta thì…
"Em dựa vào đây." Anh cắn răng, vẫy vẫy tay với cô.
"Thế nào?" Cô lo lắng nghiêng người vào anh.
Anh chỉ chỉ vào gò má mình. "Nơi này thật là đau!"
"Nơi này sao?" Cô đến gần khuôn mặt anh, quan sát tỉ mỉ chu đáo.
"Đúng, chính là chỗ này!" Thừa dịp bất ngờ, anh nhanh chóng hôn lên không ngừng trên khuôn mặt cùng cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Anh đừng lộn xộn, ngộ nhỡ vết thương nứt ra thì làm thế nào?" Phát hiện mình bị lừa, cô nghiêm nghị dạy dỗ anh.
"Đừng như vậy, để cho anh hôn em một chút thôi..." Đột nhiên cô rút ra, làm cho anh cảm thấy mất mát nghiêm trọng.
"Anh ngoan ngoãn nằm xuống, chờ anh khỏe lại hãy nói." Hiện tại cô là lão đại, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
Chờ anh khỏe lại? Vậy còn muốn lâu thật là lâu! Anh đáng thương nhìn cô. "Nhưng mà anh thật nhớ..."
"Không được." Cô nghiêm túc cự tuyệt. "Tốt nhất anh nên nghĩ xem hôn lễ hai mươi ngày sau xử lý thế nào đây."
Hai người chẳng những in thiệp mời cùng đặt tiệc rượu, chú rể lại đột nhiên bị thương nặng, làm cho cô dâu như cô không biết nên thế nào cho phải.
"Phải xử lý cái gì? Đương nhiên là đúng hạn cử hành." Anh không nghĩ ngợi trả lời.
"Thân thể của anh như vậy còn muốn cử hành..." Cô kinh ngạc mở to hai mắt.
"Cho dù ngồi xe lăn anh cũng muốn kết hôn!" Đánh chết anh cũng không muốn kéo dài thời hạn.
"Dời lại ngày tốt cho anh mà."
"Anh không cần!"
"Tại sao?" Cô không biết người đàn ông cố chấp thế làm gì chứ.
"Anh muốn sớm một chút sinh em bé." Anh thẳng thắn hùng hồn nói, lại quên mất tội cũ liên quan vẫn còn đó.
Đây là cái lý do quỷ gì chứ, sinh em bé muốn là được ngay đâu, huống chi...
"Em không muốn nhanh như vậy đã có em bé." Cô nghĩ một đằng nói một nẻo: "Em còn muốn tự do thêm vài năm nữa."
"Sinh sớm một chút không được sao! Sinh sớm một chút, em bé sẽ khỏe mạnh hơn, em cũng có sức khỏe tốt mang thai hơn!" Anh bây giờ cùng với cái người ba năm trước dứt khoát kiên quyết bắt cô bỏ đi đứa bé, đúng là hoàn toàn hai người khác nhau.
"Để sau hãy nói!" Cô từ chối phát biểu ý kiến.
"Vợ yêu… Như Như thân yêu..." Anh cầu xin cô.
Cô cười hì hì hưởng thụ vui thú nhìn anh dây dưa không ngớt.
Đã từng đối cô bạc tình, để cho cô rơi vào vực sâu tan nát, thống khổ cõi lòng, hôm nay lại thấy rõ ràng anh quan tâm lo lắng cô, để cho cô chìm trong thiên đường hạnh phúc.
Những chuyện khác cũng không quan trọng nữa, chỉ cần anh yêu cô, mới là chuyện lớn nhất đời người!
Tác giả :
Dư Phàm