Câu Được Hoa Hoa Công Tử
Chương 7
Ngồi trên taxi, Vũ Khiết cũng không nhúc nhích, vẻ mặt mờ mịt.
“Ê, cô có khỏe không?" Thấy cô trầm mặc, Tiểu Kiều nhịn không được đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
“Có chuyện gì?" Cô phục hồi tinh thần, trợn mắt nhìn đồng nghiệp lâu năm
“Xem cô chết chưa!" Tiểu Kiều le lưỡi, “Hai ngày nay cô làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Tôi còn tưởng là cô câm đấy?"
“Tâm tình tôi không tốt, cho nên không muốn nói chuyện, như vậy được chưa?" Cô tức giận.
“Tâm tình không tốt? Vì sao?" Tiểu Kiều nghiêng đầu, nghĩ sao cũng không ra.
Bàn về kinh tế, gia thế nhà cô không tồi, cũng sẽ không thiếu tiền, bàn về công việc, tất cả của cô đều thuận lợi, case nhận không đếm xuế, bàn về tình yêu, cô không có bạn trai, lấy đâu ra vấn đề thất tình.
Từ kinh tế, công việc, tình yêu suy xét, giống như không có chuyện gì khiến cô phiền não được đi.
“Không có vì sao?". Nghĩ đến cái tên đầu heo Nhan Lập Khải, tâm tình Vũ Khiết làm thế nào cũng không tốt lên được. Dù sao, cô cũng sẽ không nói ra nguyên nhân chân chính.
Chẳng lẽ không có phiền não chính là một loại phiền não?
Tiểu Kiều gãi gãi đầu, “Không sao hết..., chờ lát nữa thấy được Tiểu Bối, tâm tình cô sẽ tốt lên ngay."
Thời gian nghỉ trưa, hai người cùng bắt xe đi ra ngoài, chính là bởi vì muốn đi thăm đồng nghiệp Trần Ngọc Trinh mới sinh con, còn đang ở cữ.
“Vậy sao?" Vũ Khiết đương nhiên không tin.
Vấn đề của cô cũng không thể chỉ xem một chút Tiểu Bối là có thể giải quyết. Tiểu Bối sao có khả năng giúp cô nhổ cái tên Nhan Lập Khải vừa đáng yêu vừa đáng hận kia ra khỏi đầu chứ.
“Đương nhiên rồi!" Tiểu Kiều vỗ ngực cam đoan nói, “Phụ nữ trời sinh có mẫu tính chói lọi, thấy trẻ nhỏ, tự nhiên sinh ra sức mạnh tình yêu, mà phần sức mạnh tình yêu này có khả năng tiêu diệt hỗn loạn trong lòng cô."
“Nghe cô nói cứ như đã làm mẹ người ta rồi." Vũ Khiết xì mũi coi thường.
“Đây là trên sách viết, cũng không phải tôi nói nhảm." Tiểu Kiều chu môi, “Không tin thì thôi, chờ cô làm mẹ sẽ hiểu ngay thôi."
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.
“Ê!" Tiểu Kiều dường như vừa phát hiện ra một châu lục mới, “Tôi biết rồi, có phải là do, đã đến tuổi kết hôn, cha mẹ cô bắt đầu ép cô tìm kiếm đối tượng, nhanh chóng sinh cho bọn họ cháu ngoại bế bồng, cho nên cô mới phiền não như vậy."
“Trí tưởng tượng của cô tốt thế, sao không viết tiểu thuyết đi." Vũ Khiết liếc xéo cô một cái.
“Làm gì mà dữ thế? Người ta không phải là quan tâm cô sao!" Tiểu Kiều có chút ủy khuất, “Hai ngày nay, cô đến cơm cũng chẳng buồn ăn, cũng chẳng nói chẳng rằng, cả ngày đều buồn bực công tác, tôi sợ cô buồn bực mà chết nha!"
“Tôi..." Đối với thái độ vô lễ của mình, Vũ Khiết cảm thấy cực kỳ áy náy, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là gần đây công việc bề bộn, trong lòng lại áp lực, cô đừng suy nghĩ nhiều nha."
Trên thực tế, chụp ảnh là công việc yêu thích nhất của cô, công việc có nhiều hơn nữa cô cũng không nản, đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, cô chỉ có thể tìm cớ lấp liếm qua loa.
“Thế à..." Tiểu Kiều gật đầu bày tỏ đã hiểu, đột nhiên lại nhớ tới gì đó, “Nói thật, tại sao đến bây giờ cô cũng chưa có bạn trai? Chẳng lẽ không tính chuyện hôn nhân sao?"
“Kết hôn? Dự tính? Cùng ai đây?
Người cô yêu thì không có ý định này, cho nên dù có nghĩ tới, cô cũng không có ý định này.
“Tạm thời chưa tính tới." Cô thành thật trả lời.
“Tại sao?" Tiểu Kiều hết sức nghi ngờ, “Có phải do chưa gặp đối tượng thích hợp? Hay là do công việc quá bận rộn."
“Đều có!" Đây tạm xem như câu trả lời của cô.
“Chẳng lẽ trong lòng cô không sốt ruột sao?"
“Gấp cái gì? Phụ nữ không nhất định phải kết hôn?"
“Nhưng nhìn người ta có đôi có cặp, có gia đình, có con cái, cô cũng không hâm mộ chút nào sao?"
“Có gì để hâm mộ? Có con là nguồn gốc của phiền toái."
“Nhưng mà, đó mới chính là cuộc sống!" Tiểu Kiều xem thường.
“Hình thái cuộc sống có rất nhiều loại, kết hôn chẳng qua là loại phổ biến nhất mà thôi." Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng suy tính đến vấn đề này.
“Sặc, cô chắc chắn mình là phụ nữ chứ?" Chất vấn xong xuôi, Tiểu Kiều chẩn bị giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô gái trước mặt này, nếu được coi là người phụ nữ, tuyệt đối là quái thai.
“Oa! Oa! Oa!..."
Tiếng khóc của Tiểu Bối vang dội khắp phòng.
Vũ Khiết cùng Tiểu Kiều đứng ở hai bên giường, mắt thấy bé con một giây trước còn ngủ ngon lành, giây sau đã đột nhiên khóc oa oa, chỉ có thể bất động tại chỗ không biết làm sao.
“Không việc gì, không việc gì, nó chỉ đói bụng thôi!" Vừa mới lên chức mẹ, Trần Ngọc Trinh cười cười đi tới, đau lòng ôm đứa nhỏ. “Nếu các em không ngại, chị cho bé bú sữa ở chỗ này được chứ!"
“Chị thấy được là tốt rồi." Hai cô trăm miệng một lời đáp lại.
Trần Ngọc Trinh cởi ra khuy áo trước ngực, ôm đứa nhỏ tới gần mình. Vừa đến gần, Tiểu Bối theo bản năng há miệng ngậm lấy núm vú của mẹ, tiếp theo từng ngụm từng ngụm mút vào.
“Tiểu quỷ tham lam!" Tiểu Kiều không nhịn được thì thầm.
Trần Ngọc Trinh vừa ôm con cho bú, vừa nâng bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trước ngực của bé con lên, nhẹ nhàng hôn hôn, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
“Bé thật đáng yêu phải không?" Ánh mắt dịu dàng chưa từng rời khỏi đứa nhỏ, những lời này vừa như là nói cho hai người kia, lại vừa như nói với chính mình.
Vũ Khiết chứng kiến, đột nhiên có một cỗ xúc động, muốn cầm máy ảnh lên, ghi lại toàn bộ khoảnh khắc này.
“Này, thật đáng yêu có đúng không?", Tiểu Kiều huých tay cô.
“Đó là đương nhiên." Ai cũng không phủ nhận thực tế này.
“Có phải muốn có một đứa bé không?, Tiểu Kiều trêu ghẹo cô.
Vũ Khiết trầm mặc.
Cô không hề giống như lúc nãy, phản đối như chém đinh chặt sắt.
Toàn bộ phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt Tiểu Kiều.
Phụ nữ chính là phụ nữ, nào có người phụ nữ nào không yêu đứa nhỏ?
Vào thời điểm này, Tiểu Kiều không khỏi giơ ngón cái với lý luận của bản thân.
“Bọn em có muốn ôm bé một lúc không?", đã cho đứa nhỏ ăn no, Trần Ngọc Trinh mở lời.
“Được được, em thích trẻ con nhất mà!" Tiểu Kiều giành trước, ôm đứa bé vào ngực, “Cười một cái, cười một cái nào, có nhìn thấy dì không? Dì cũng rất yêu bé nha!"
Cô vươn ngón tay, không ngừng nhẹ nhàng đùa nghịch trên khuôn mặt mềm mại của bé.
“Cười một cái, cười một cái nhé!" Có lẽ bị Tiểu Kiều thu hút, Vũ Khiết nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bé con.
Gặp được tiếp xúc của người lạ, mới sinh được mười ngày, Tiểu Bối hơi hơi nhếch khóe miệng.
“Chị xem này, bé cười rồi nha!" Hai người không khỏi hưng phấn kêu to.
Trong lúc này, Tiểu Bối vươn bàn tay mập mạp ra, đột nhiên chạm vào tay của Vũ Khiết nghịch nghịch.
Đây là...
Một dòng điện ấm áp chạy qua, không hề báo trước chạm vào đáy lòng cô.
“Tiểu Khiết, cô có muốn ôm bé một chút không?" Tiểu Kiều cười hỏi.
“Được!" Mỉm cười đón lấy đứa nhỏ, Vũ Khiết thật cẩn thận ôm sinh mệnh yếu ớt vào trong lòng, lẳng lặng lĩnh hội sự xúc động chưa từng có này.
Nếu cô cũng có một đứa con thì...
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô suy nghĩ đến tầm quan trọng của một đứa con trong sinh mệnh mình.
Giữa trưa, Tiểu Kiều, luôn thay cô mua cơm hộp có việc ra ngoài, Vũ Khiết đành phải tạm gác công việc, tự ra ngoài mua đồ ăn.
“Haizz, biết ăn cái gì đây?" Mỗi buổi trưa, vấn đề này đều làm khó các cô, đôi chân theo bản năng chạy tới tiệm ăn nhanh cạnh công ty. “Ăn cơm sườn, hay là cơm gà đây?"
Ngay khi cô còn đang tính toán xem ăn gì, đột nhiên đằng trước xuất hiện một bóng đen to lớn, ngăn cản đường đi của cô.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Là anh." Kinh ngạc hồi lâu, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc phủ một tầng sương lạnh.
Không cần phải nói, chỉ có tên Nhan Lập Khải kia mới có khả năng làm sắc mặt cô chuyển hóa nhanh như vậy.
“Là anh." Khuôn mặt tươi cười, dường như tâm tình anh đang rất tốt, nụ cười chết người không đền mạng càng thêm chói lọi, trên đường, không ít chị em phụ nữ đang nhìn anh chảy nước miếng.
Sức hút trai đẹp, cũng không nhận được sự cảm thông của cô, hừ một tiếng, cô chọn đi đường vòng.
Anh không chết tâm đuổi theo sau.
“Đợi đã, em hãy nghe anh nói một câu thôi?" Anh khẩn trương theo sát phía sau cô.
“Chúng ta chẳng còn gì để nói." Cô sẽ không phung phí cho anh một cơ hội nào nữa.
“Đừng như vậy, chỉ cần mấy phút thôi mà." Tự mình gây lỗi trước, anh chỉ có thể ăn nói khép nép.
“Tôi rất vội, mấy giây cũng không có." Chân Vũ Khiết cũng không ngừng bước.
“Tiểu Khiết..." Anh sải bước vòng qua, chặn đường đi của cô.
“Anh là ai? Tại sao cứ gọi tôi như thế?" Tay cô chống nạnh nhìn anh chằm chằm.
“Anh là bạn trai cũ của em, bây giờ chưa từ bỏ được cách gọi này." Nhan Lập Khải cười nhắc lại chuyện xưa.
“Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, tránh ra." Tên thần kinh này, đều đã đường ai nấy đi, còn mặt mũi nhắc chuyện này sao? Thật là không thể hiểu nổi.
“Anh biết em còn tức giận chuyện hôm trước." Anh trở lại vấn đề chính.
“Hôm nay, anh đặc biệt giải thích với em."
“Không cần, tôi không dám nhận." Chếch sang bên cạnh, cô bày ra tư thế không tiếp thu được.
“Làm thế nào em mới hết giận anh đây?" Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, muốn tiêu cơn tức của cô, không dễ dàng như vậy.
“Tức giận? Tôi làm sao dám?" Cô cười lạnh, “Công ty chúng tôi vẫn cần dựa vào bố thí của Nhan tổng, tôi cũng không ngốc tự mình đi tìm đường chết."
Cô gái này, vì sao luôn chẳng phân biệt được công tư.
“Em..." Nhan Lập Khải cười khổ. “Đó là hai chuyện khác nhau, em đừng kéo chung một chỗ được không?"
“Tôi rất đói, không có việc gì thì mời anh tránh ra." Cô cực kỳ thờ ơ, nửa điểm cũng không muốn tám chuyện phiếm với anh.
“Lên xe nói được không?" Bộ dáng vô cùng thành tâm, anh khẩn cầu.
“Não hỏng mới lên xe của anh." Cô tuyệt đối không tái phạm sai lầm, để cho anh có cơ hội làm càn.
“Làm ơn..."
“Tránh ra!"
Bộ dáng Vũ Khiết đánh chết cũng không nhân nhượng.
Đột nhiên –
“Ê, anh làm gì thế?" Hai chân chợt bị nhấc khỏi mặt đất, cô phát hiện mình lại rơi vào trong lồng ngực anh, không khỏi giãy giụa, kêu lên.
Khốn kiếp! Chẳng lẽ người đàn ông này, muốn trói cô lên xe, làm lại trò cũ, để chứng minh sức hấp dẫn của anh sao?
“Buông tôi ra, buông tôi ra." Cô giãy giụa, tựa như con vật nhỏ bé bị sập bẫy. “nếu anh không chịu buông tay, tôi sẽ kêu cứu."
“Muốn kêu thì kêu đi." Vẻ mặt anh bất cần, “Chẳng qua đã không còn kịp rồi."
Tiếng cười chưa dứt, cô đã bị nhốt vào trong xe, còn chưa kịp ngồi, cửa xe đã đóng bịch một tiếng, xe cũng nhanh chóng rời khỏi điểm đỗ vừa rồi.
“Anh dám đụng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện anh xâm hại.
Vội vàng ngồi thẳng người dậy, cô trừng to mắt, đầu ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi anh, nghiêm trọng cảnh cáo anh.
“Em đừng lo lắng." Giơ lên hai tay, Nhan Lập Khải bày ra nụ cười mê hoặc chết người, “Anh thật sự muốn nói vài câu với em."
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Toàn thân cô ngập tràn cảnh giác.
“Thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy được không?" Anh tiện tay cầm một bó hồng đã chuẩn bị trước lên, đưa đến trước mặt cô, “Trước hết, anh muốn nói lời xin lỗi với em."
Anh thong thả, nhẹ nhàng nói ra những lời kịch đã được anh nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần. “Anh biết, ngày đó mình rất quá đáng, cầu xin em tha thứ cho anh được không?"
Vũ Khiết nhìn chằm chằm bó hoa, không nói lời nào.
“Xin em nhận lấy hoa được không?" Anh thấp giọng khẩn cầu, “Nhận lấy hoa coi như tha thứ cho anh."
“vì sao tôi phải tha thứ cho anh?" Nhớ tới nhục nhã ngày đó, cô vẫn tức đến nổ đom đóm mắt.
“Bất kỳ ai giận anh cũng không sao, nhưng mà chỉ riêng em là ngoại lệ." Anh giương mắt nhìn, dịu dàng than thở, “Cứ nghĩ đến em còn đang giận anh, anh liền ăn không nhon ngủ không yên, làm gì cũng không xong, cầu xin em từ bi, đại nhân đại lượng, đừng giận anh nữa, được không?"
Hoa hoa công tử, miệng quả nhiên không dùng dầu bôi trơn bình thường, lại thêm vẻ mặt đáng thương, vô tội, đại khái không có mấy cô gái có thể tiếp tục tức giận nữa.
Cô vươn tay bắt lấy bó hoa của anh,
“Còn lời nào để nói? Không nói thì tôi đi vậy." Tức giận biến mất, Vũ Khiết lại bày ra khuôn mặt lạnh băng.
Thấy cô đồng ý nhận hoa, anh không khỏi mừng thầm, xem ra bước đầu đã thành công.
“Anh còn có lời muốn nói." Anh thâm tình nhìn cô, mắt bắt đầu phóng điện.
“Anh còn muốn nói gì?" Tiếp xúc loại điện cao thế này, cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn nói..." Anh nghiêng về phía cô, từng câu từng chữ từ trong miệng phun châu nhả ngọc, “Chúng mình quay lại đi."
Quay lại?
Hai chữ này, sức chấn động của nó tuyệt không thua kém hai chữ “Chia tay" lần trước.
Nhanh như chớp, Vũ Khiết quay đầu lại nhìn anh, hoài nghi có phải bản thân nặng tai nghe lầm.
“Không cần dùng ánh mắt này nhìn anh." Nhan Lập Khải dịu dàng nói, “Để quan hệ chúng ta tiếp tục, được chứ?"
Anh thật sự muốn quay lại, cô không có nghe lầm.
Bất chợt, trong lòng Vũ Khiết, xuân về hoa nở.
“Anh không phải là sợ chậm trễ hạnh phúc của tôi sao?" Cô cũng không quên lý do chia tay anh đưa ra lúc trước.
“Anh là sợ cản trở em, muốn buông tay để em đi tìm hạnh phúc của chính mình, nhưng mà, càng ngày anh càng nhận ra, mình căn bản không làm được." Không có cô bên cạnh, anh tựa như thiếu vắng cái gì, càng tệ hơn chính là, anh hoàn toàn không có biện pháp tiếp thu được sự tiếp cận của những tên đàn ông khác với cô."
Không giống với tất cả những phụ nữ khác, cô gái này luôn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong cảm nhận của anh, trong khoảng thời gian chia tay ngắn ngủi, cho anh nếm đủ mùi vị hành hạ, khổ sở.
“Vậy bây giờ anh không sợ làm cản trở tôi sao?"
“Anh còn sợ, nhưng mà anh không quản được trái tim mình." Anh khẽ thở dài, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, “Anh cần em."
Đây là thật sao? Không phải nằm mơ chứ?
Không ngờ anh để ý cô như vậy!
Nghe được bày tỏ lạ thường của anh, Vũ Khiết quả thực hưng phấn đến thét chói tai.
“Kỳ thật anh suy nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi." Anh yêu thương, vuốt ve má ngọc của cô, “Đến lúc đó, nếu quả thật hại em không ai muốn lấy, anh nhất định sẽ chăm lo nửa đời sau của em thật tốt, em không cần lo lắng."
Lấy tài lực của anh mà nói, muốn chiếu cố một cô gái là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Anh đang nói..." Nghe vậy, ánh mắt Vũ Khiết không khỏi phát sáng, “Anh muốn kết hôn với tôi."
“Kết hôn?" Nghe thấy hai chữ này, anh ngây ngẩn cả người.
Đời này, anh căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Người đàn ông này thân thể khẽ chấn động, cũng không qua mắt được sự nhạy cảm của cô.
“Thế nào? Ý anh không phải như vậy sao?" Cảm giác từ thiên đường bỗng rơi vào địa ngục, cô theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, “Nếu không, anh chăm sóc tôi bằng cách nào đây?"
“Chăm sóc có rất nhiều phương thức, không nhất định phải dùng đến kết hôn?" Anh cẩn thận giải thích từng li từng tí, “Anh sẽ cho em cuộc sống đầy đủ, không lo thiếu thốn." Nếu tước đoạt hạnh phúc của cô, anh sẽ tận lực hồi đáp cô, bồi thường thiếu sót đời này của cô.
Cái gì? Đây gọi là chăm sóc của anh sao? Cô gọi là gì? Tình nhân sao?
Vũ Khiết bỗng chốc như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, vừa cảm thấy hoang đường, vừa tức cười.
“Rất xin lỗi, nhưng đây không phải thứ tôi muốn." Giọng nói của cô lành lạnh.
“Vậy em muốn thứ gì?" Nghe ra điều bất thường trong lời nói của cô, mặt Nhan Lập Khải biến sắc."
“Tôi muốn ổn định." Cô nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.
Trời ạ! Phụ nữ đúng là căn cốt không đổi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện hôn nhân? Mới cách đây không lâu, cô còn thề thốt không kết hôn không phải sao?
“Em không phải từng nói không muốn kết hôn sao?" Anh trịnh trọng nhắc nhở cô.
“Bởi vì... Tôi thay đổi tâm ý." Bất chợt, cô muốn có một mái ấm, còn có một tiểu sinh mệnh đáng yêu, mềm mại bên cạnh.
“Vì cái gì?" Anh không hiểu nổi, “Chỉ cần chúng ta có thể chung một chỗ là tốt rồi, vì sao nhất định phải kết hôn? Cứ như ngày trước..."
Vũ Khiết không do dự đáp, “Bởi vì tôi muốn có con."
Con?
Một chữ này, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
Nhan Lập Khải âm thầm phát điên, cái gọi là lòng dạ phụ nữ, như kim đáy biển, quả nhiên nói không sai, chưa được mấy tháng, cô gái này nổi lòng tham rồi.
“Anh, nguyện ý sao?" Cô nhìn anh.
“Anh..." Đáp án khẳng định, anh không có cách nào cho, đáp án phủ định, anh không đành lòng cho, mím môi, bảo trì trầm mặc.
“Như vậy tôi hiểu rồi." Thấy anh im lặng, cô gật đầu một cái, khóe miệng nhếch một nụ cười, biết rõ đây là nụ cười cay đắng.
“Tiểu Khiết, em phải minh mẫn một chút." Cảm thấy được trái tim cô lung lay, muốn rời xa mình, Nhan Lập Khải muốn níu kéo, “Anh thật sự muốn cùng một chỗ với em."
Cô hiểu rõ anh để ý mình, nếu không cũng không quay đầu, yêu cầu quay lại, chỉ là phần để ý này chưa đủ để anh dừng chân lại, anh vẫn không buông tha được cơ hội hưởng diễm phúc khác.
Nhiều nhất, cô chỉ đặc biệt hơn một chút so với đám phụ nữ kia.
“Tôi biết anh muốn cùng một chỗ với tôi." Vẻ mặt cô hờ hững, giống như đang nói mặt trời mọc đằng đông. “Nhưng mà tôi không muốn tiếp tục đoạn tình cảm không có tương lai."
Những lời này, giống như một quả bom dội vào tai, khiến anh nổ tung, bây giờ, cô thực sự không muốn ở cùng anh.
Tim của anh trầm xuống, giống như rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, “Vì sao chúng ta không thể như trước đây? Như vậy có gì không tốt?"
“Bởi vì, tôi thay đổi." Vẫn là câu nói đó, lý do đó.
Thay đổi chính là thay đổi, cảm giác chết đi rồi, cũng sẽ không tìm về được nữa.
“Em..." Nhan Lập Khải nhìn cô đăm đăm, cho dù việc đã đến nước này, nhưng vẫn không thể tin đây là sự thật.
Tiểu Khiết của anh, sao đột nhiên có thể thay đổi?
“Cảm ơn anh đã đặt tôi ở vị trí quan trọng trong lòng mình." Tuy là lòng anh còn chứa hàng tá phụ nữ khác, chẳng qua cô cũng không trách anh, dù sao anh cũng chưa bao giờ lừa dối cô, toàn bộ trả giá đều do cô tự nguyện.
Trân trọng nâng khuôn mặt anh, cô lưu lại một thoáng nhìn nồng nàn, cùng nụ hôn ly biệt.
“Tạm biệt."
“Ê, cô có khỏe không?" Thấy cô trầm mặc, Tiểu Kiều nhịn không được đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
“Có chuyện gì?" Cô phục hồi tinh thần, trợn mắt nhìn đồng nghiệp lâu năm
“Xem cô chết chưa!" Tiểu Kiều le lưỡi, “Hai ngày nay cô làm sao vậy? Sao không nói lời nào? Tôi còn tưởng là cô câm đấy?"
“Tâm tình tôi không tốt, cho nên không muốn nói chuyện, như vậy được chưa?" Cô tức giận.
“Tâm tình không tốt? Vì sao?" Tiểu Kiều nghiêng đầu, nghĩ sao cũng không ra.
Bàn về kinh tế, gia thế nhà cô không tồi, cũng sẽ không thiếu tiền, bàn về công việc, tất cả của cô đều thuận lợi, case nhận không đếm xuế, bàn về tình yêu, cô không có bạn trai, lấy đâu ra vấn đề thất tình.
Từ kinh tế, công việc, tình yêu suy xét, giống như không có chuyện gì khiến cô phiền não được đi.
“Không có vì sao?". Nghĩ đến cái tên đầu heo Nhan Lập Khải, tâm tình Vũ Khiết làm thế nào cũng không tốt lên được. Dù sao, cô cũng sẽ không nói ra nguyên nhân chân chính.
Chẳng lẽ không có phiền não chính là một loại phiền não?
Tiểu Kiều gãi gãi đầu, “Không sao hết..., chờ lát nữa thấy được Tiểu Bối, tâm tình cô sẽ tốt lên ngay."
Thời gian nghỉ trưa, hai người cùng bắt xe đi ra ngoài, chính là bởi vì muốn đi thăm đồng nghiệp Trần Ngọc Trinh mới sinh con, còn đang ở cữ.
“Vậy sao?" Vũ Khiết đương nhiên không tin.
Vấn đề của cô cũng không thể chỉ xem một chút Tiểu Bối là có thể giải quyết. Tiểu Bối sao có khả năng giúp cô nhổ cái tên Nhan Lập Khải vừa đáng yêu vừa đáng hận kia ra khỏi đầu chứ.
“Đương nhiên rồi!" Tiểu Kiều vỗ ngực cam đoan nói, “Phụ nữ trời sinh có mẫu tính chói lọi, thấy trẻ nhỏ, tự nhiên sinh ra sức mạnh tình yêu, mà phần sức mạnh tình yêu này có khả năng tiêu diệt hỗn loạn trong lòng cô."
“Nghe cô nói cứ như đã làm mẹ người ta rồi." Vũ Khiết xì mũi coi thường.
“Đây là trên sách viết, cũng không phải tôi nói nhảm." Tiểu Kiều chu môi, “Không tin thì thôi, chờ cô làm mẹ sẽ hiểu ngay thôi."
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên.
“Ê!" Tiểu Kiều dường như vừa phát hiện ra một châu lục mới, “Tôi biết rồi, có phải là do, đã đến tuổi kết hôn, cha mẹ cô bắt đầu ép cô tìm kiếm đối tượng, nhanh chóng sinh cho bọn họ cháu ngoại bế bồng, cho nên cô mới phiền não như vậy."
“Trí tưởng tượng của cô tốt thế, sao không viết tiểu thuyết đi." Vũ Khiết liếc xéo cô một cái.
“Làm gì mà dữ thế? Người ta không phải là quan tâm cô sao!" Tiểu Kiều có chút ủy khuất, “Hai ngày nay, cô đến cơm cũng chẳng buồn ăn, cũng chẳng nói chẳng rằng, cả ngày đều buồn bực công tác, tôi sợ cô buồn bực mà chết nha!"
“Tôi..." Đối với thái độ vô lễ của mình, Vũ Khiết cảm thấy cực kỳ áy náy, “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là gần đây công việc bề bộn, trong lòng lại áp lực, cô đừng suy nghĩ nhiều nha."
Trên thực tế, chụp ảnh là công việc yêu thích nhất của cô, công việc có nhiều hơn nữa cô cũng không nản, đối với sự quan tâm của đồng nghiệp, cô chỉ có thể tìm cớ lấp liếm qua loa.
“Thế à..." Tiểu Kiều gật đầu bày tỏ đã hiểu, đột nhiên lại nhớ tới gì đó, “Nói thật, tại sao đến bây giờ cô cũng chưa có bạn trai? Chẳng lẽ không tính chuyện hôn nhân sao?"
“Kết hôn? Dự tính? Cùng ai đây?
Người cô yêu thì không có ý định này, cho nên dù có nghĩ tới, cô cũng không có ý định này.
“Tạm thời chưa tính tới." Cô thành thật trả lời.
“Tại sao?" Tiểu Kiều hết sức nghi ngờ, “Có phải do chưa gặp đối tượng thích hợp? Hay là do công việc quá bận rộn."
“Đều có!" Đây tạm xem như câu trả lời của cô.
“Chẳng lẽ trong lòng cô không sốt ruột sao?"
“Gấp cái gì? Phụ nữ không nhất định phải kết hôn?"
“Nhưng nhìn người ta có đôi có cặp, có gia đình, có con cái, cô cũng không hâm mộ chút nào sao?"
“Có gì để hâm mộ? Có con là nguồn gốc của phiền toái."
“Nhưng mà, đó mới chính là cuộc sống!" Tiểu Kiều xem thường.
“Hình thái cuộc sống có rất nhiều loại, kết hôn chẳng qua là loại phổ biến nhất mà thôi." Cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng suy tính đến vấn đề này.
“Sặc, cô chắc chắn mình là phụ nữ chứ?" Chất vấn xong xuôi, Tiểu Kiều chẩn bị giơ cờ trắng đầu hàng.
Cô gái trước mặt này, nếu được coi là người phụ nữ, tuyệt đối là quái thai.
“Oa! Oa! Oa!..."
Tiếng khóc của Tiểu Bối vang dội khắp phòng.
Vũ Khiết cùng Tiểu Kiều đứng ở hai bên giường, mắt thấy bé con một giây trước còn ngủ ngon lành, giây sau đã đột nhiên khóc oa oa, chỉ có thể bất động tại chỗ không biết làm sao.
“Không việc gì, không việc gì, nó chỉ đói bụng thôi!" Vừa mới lên chức mẹ, Trần Ngọc Trinh cười cười đi tới, đau lòng ôm đứa nhỏ. “Nếu các em không ngại, chị cho bé bú sữa ở chỗ này được chứ!"
“Chị thấy được là tốt rồi." Hai cô trăm miệng một lời đáp lại.
Trần Ngọc Trinh cởi ra khuy áo trước ngực, ôm đứa nhỏ tới gần mình. Vừa đến gần, Tiểu Bối theo bản năng há miệng ngậm lấy núm vú của mẹ, tiếp theo từng ngụm từng ngụm mút vào.
“Tiểu quỷ tham lam!" Tiểu Kiều không nhịn được thì thầm.
Trần Ngọc Trinh vừa ôm con cho bú, vừa nâng bàn tay nhỏ nhắn đang đặt trước ngực của bé con lên, nhẹ nhàng hôn hôn, trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.
“Bé thật đáng yêu phải không?" Ánh mắt dịu dàng chưa từng rời khỏi đứa nhỏ, những lời này vừa như là nói cho hai người kia, lại vừa như nói với chính mình.
Vũ Khiết chứng kiến, đột nhiên có một cỗ xúc động, muốn cầm máy ảnh lên, ghi lại toàn bộ khoảnh khắc này.
“Này, thật đáng yêu có đúng không?", Tiểu Kiều huých tay cô.
“Đó là đương nhiên." Ai cũng không phủ nhận thực tế này.
“Có phải muốn có một đứa bé không?, Tiểu Kiều trêu ghẹo cô.
Vũ Khiết trầm mặc.
Cô không hề giống như lúc nãy, phản đối như chém đinh chặt sắt.
Toàn bộ phản ứng của cô đều rơi vào trong mắt Tiểu Kiều.
Phụ nữ chính là phụ nữ, nào có người phụ nữ nào không yêu đứa nhỏ?
Vào thời điểm này, Tiểu Kiều không khỏi giơ ngón cái với lý luận của bản thân.
“Bọn em có muốn ôm bé một lúc không?", đã cho đứa nhỏ ăn no, Trần Ngọc Trinh mở lời.
“Được được, em thích trẻ con nhất mà!" Tiểu Kiều giành trước, ôm đứa bé vào ngực, “Cười một cái, cười một cái nào, có nhìn thấy dì không? Dì cũng rất yêu bé nha!"
Cô vươn ngón tay, không ngừng nhẹ nhàng đùa nghịch trên khuôn mặt mềm mại của bé.
“Cười một cái, cười một cái nhé!" Có lẽ bị Tiểu Kiều thu hút, Vũ Khiết nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bé con.
Gặp được tiếp xúc của người lạ, mới sinh được mười ngày, Tiểu Bối hơi hơi nhếch khóe miệng.
“Chị xem này, bé cười rồi nha!" Hai người không khỏi hưng phấn kêu to.
Trong lúc này, Tiểu Bối vươn bàn tay mập mạp ra, đột nhiên chạm vào tay của Vũ Khiết nghịch nghịch.
Đây là...
Một dòng điện ấm áp chạy qua, không hề báo trước chạm vào đáy lòng cô.
“Tiểu Khiết, cô có muốn ôm bé một chút không?" Tiểu Kiều cười hỏi.
“Được!" Mỉm cười đón lấy đứa nhỏ, Vũ Khiết thật cẩn thận ôm sinh mệnh yếu ớt vào trong lòng, lẳng lặng lĩnh hội sự xúc động chưa từng có này.
Nếu cô cũng có một đứa con thì...
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên cô suy nghĩ đến tầm quan trọng của một đứa con trong sinh mệnh mình.
Giữa trưa, Tiểu Kiều, luôn thay cô mua cơm hộp có việc ra ngoài, Vũ Khiết đành phải tạm gác công việc, tự ra ngoài mua đồ ăn.
“Haizz, biết ăn cái gì đây?" Mỗi buổi trưa, vấn đề này đều làm khó các cô, đôi chân theo bản năng chạy tới tiệm ăn nhanh cạnh công ty. “Ăn cơm sườn, hay là cơm gà đây?"
Ngay khi cô còn đang tính toán xem ăn gì, đột nhiên đằng trước xuất hiện một bóng đen to lớn, ngăn cản đường đi của cô.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Là anh." Kinh ngạc hồi lâu, khuôn mặt xinh đẹp tức khắc phủ một tầng sương lạnh.
Không cần phải nói, chỉ có tên Nhan Lập Khải kia mới có khả năng làm sắc mặt cô chuyển hóa nhanh như vậy.
“Là anh." Khuôn mặt tươi cười, dường như tâm tình anh đang rất tốt, nụ cười chết người không đền mạng càng thêm chói lọi, trên đường, không ít chị em phụ nữ đang nhìn anh chảy nước miếng.
Sức hút trai đẹp, cũng không nhận được sự cảm thông của cô, hừ một tiếng, cô chọn đi đường vòng.
Anh không chết tâm đuổi theo sau.
“Đợi đã, em hãy nghe anh nói một câu thôi?" Anh khẩn trương theo sát phía sau cô.
“Chúng ta chẳng còn gì để nói." Cô sẽ không phung phí cho anh một cơ hội nào nữa.
“Đừng như vậy, chỉ cần mấy phút thôi mà." Tự mình gây lỗi trước, anh chỉ có thể ăn nói khép nép.
“Tôi rất vội, mấy giây cũng không có." Chân Vũ Khiết cũng không ngừng bước.
“Tiểu Khiết..." Anh sải bước vòng qua, chặn đường đi của cô.
“Anh là ai? Tại sao cứ gọi tôi như thế?" Tay cô chống nạnh nhìn anh chằm chằm.
“Anh là bạn trai cũ của em, bây giờ chưa từ bỏ được cách gọi này." Nhan Lập Khải cười nhắc lại chuyện xưa.
“Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, tránh ra." Tên thần kinh này, đều đã đường ai nấy đi, còn mặt mũi nhắc chuyện này sao? Thật là không thể hiểu nổi.
“Anh biết em còn tức giận chuyện hôm trước." Anh trở lại vấn đề chính.
“Hôm nay, anh đặc biệt giải thích với em."
“Không cần, tôi không dám nhận." Chếch sang bên cạnh, cô bày ra tư thế không tiếp thu được.
“Làm thế nào em mới hết giận anh đây?" Anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, muốn tiêu cơn tức của cô, không dễ dàng như vậy.
“Tức giận? Tôi làm sao dám?" Cô cười lạnh, “Công ty chúng tôi vẫn cần dựa vào bố thí của Nhan tổng, tôi cũng không ngốc tự mình đi tìm đường chết."
Cô gái này, vì sao luôn chẳng phân biệt được công tư.
“Em..." Nhan Lập Khải cười khổ. “Đó là hai chuyện khác nhau, em đừng kéo chung một chỗ được không?"
“Tôi rất đói, không có việc gì thì mời anh tránh ra." Cô cực kỳ thờ ơ, nửa điểm cũng không muốn tám chuyện phiếm với anh.
“Lên xe nói được không?" Bộ dáng vô cùng thành tâm, anh khẩn cầu.
“Não hỏng mới lên xe của anh." Cô tuyệt đối không tái phạm sai lầm, để cho anh có cơ hội làm càn.
“Làm ơn..."
“Tránh ra!"
Bộ dáng Vũ Khiết đánh chết cũng không nhân nhượng.
Đột nhiên –
“Ê, anh làm gì thế?" Hai chân chợt bị nhấc khỏi mặt đất, cô phát hiện mình lại rơi vào trong lồng ngực anh, không khỏi giãy giụa, kêu lên.
Khốn kiếp! Chẳng lẽ người đàn ông này, muốn trói cô lên xe, làm lại trò cũ, để chứng minh sức hấp dẫn của anh sao?
“Buông tôi ra, buông tôi ra." Cô giãy giụa, tựa như con vật nhỏ bé bị sập bẫy. “nếu anh không chịu buông tay, tôi sẽ kêu cứu."
“Muốn kêu thì kêu đi." Vẻ mặt anh bất cần, “Chẳng qua đã không còn kịp rồi."
Tiếng cười chưa dứt, cô đã bị nhốt vào trong xe, còn chưa kịp ngồi, cửa xe đã đóng bịch một tiếng, xe cũng nhanh chóng rời khỏi điểm đỗ vừa rồi.
“Anh dám đụng tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, kiện anh xâm hại.
Vội vàng ngồi thẳng người dậy, cô trừng to mắt, đầu ngón tay chỉ thẳng vào chóp mũi anh, nghiêm trọng cảnh cáo anh.
“Em đừng lo lắng." Giơ lên hai tay, Nhan Lập Khải bày ra nụ cười mê hoặc chết người, “Anh thật sự muốn nói vài câu với em."
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Toàn thân cô ngập tràn cảnh giác.
“Thả lỏng, không cần khẩn trương như vậy được không?" Anh tiện tay cầm một bó hồng đã chuẩn bị trước lên, đưa đến trước mặt cô, “Trước hết, anh muốn nói lời xin lỗi với em."
Anh thong thả, nhẹ nhàng nói ra những lời kịch đã được anh nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần. “Anh biết, ngày đó mình rất quá đáng, cầu xin em tha thứ cho anh được không?"
Vũ Khiết nhìn chằm chằm bó hoa, không nói lời nào.
“Xin em nhận lấy hoa được không?" Anh thấp giọng khẩn cầu, “Nhận lấy hoa coi như tha thứ cho anh."
“vì sao tôi phải tha thứ cho anh?" Nhớ tới nhục nhã ngày đó, cô vẫn tức đến nổ đom đóm mắt.
“Bất kỳ ai giận anh cũng không sao, nhưng mà chỉ riêng em là ngoại lệ." Anh giương mắt nhìn, dịu dàng than thở, “Cứ nghĩ đến em còn đang giận anh, anh liền ăn không nhon ngủ không yên, làm gì cũng không xong, cầu xin em từ bi, đại nhân đại lượng, đừng giận anh nữa, được không?"
Hoa hoa công tử, miệng quả nhiên không dùng dầu bôi trơn bình thường, lại thêm vẻ mặt đáng thương, vô tội, đại khái không có mấy cô gái có thể tiếp tục tức giận nữa.
Cô vươn tay bắt lấy bó hoa của anh,
“Còn lời nào để nói? Không nói thì tôi đi vậy." Tức giận biến mất, Vũ Khiết lại bày ra khuôn mặt lạnh băng.
Thấy cô đồng ý nhận hoa, anh không khỏi mừng thầm, xem ra bước đầu đã thành công.
“Anh còn có lời muốn nói." Anh thâm tình nhìn cô, mắt bắt đầu phóng điện.
“Anh còn muốn nói gì?" Tiếp xúc loại điện cao thế này, cô ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh muốn nói..." Anh nghiêng về phía cô, từng câu từng chữ từ trong miệng phun châu nhả ngọc, “Chúng mình quay lại đi."
Quay lại?
Hai chữ này, sức chấn động của nó tuyệt không thua kém hai chữ “Chia tay" lần trước.
Nhanh như chớp, Vũ Khiết quay đầu lại nhìn anh, hoài nghi có phải bản thân nặng tai nghe lầm.
“Không cần dùng ánh mắt này nhìn anh." Nhan Lập Khải dịu dàng nói, “Để quan hệ chúng ta tiếp tục, được chứ?"
Anh thật sự muốn quay lại, cô không có nghe lầm.
Bất chợt, trong lòng Vũ Khiết, xuân về hoa nở.
“Anh không phải là sợ chậm trễ hạnh phúc của tôi sao?" Cô cũng không quên lý do chia tay anh đưa ra lúc trước.
“Anh là sợ cản trở em, muốn buông tay để em đi tìm hạnh phúc của chính mình, nhưng mà, càng ngày anh càng nhận ra, mình căn bản không làm được." Không có cô bên cạnh, anh tựa như thiếu vắng cái gì, càng tệ hơn chính là, anh hoàn toàn không có biện pháp tiếp thu được sự tiếp cận của những tên đàn ông khác với cô."
Không giống với tất cả những phụ nữ khác, cô gái này luôn chiếm vị trí đặc biệt nhất trong cảm nhận của anh, trong khoảng thời gian chia tay ngắn ngủi, cho anh nếm đủ mùi vị hành hạ, khổ sở.
“Vậy bây giờ anh không sợ làm cản trở tôi sao?"
“Anh còn sợ, nhưng mà anh không quản được trái tim mình." Anh khẽ thở dài, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, “Anh cần em."
Đây là thật sao? Không phải nằm mơ chứ?
Không ngờ anh để ý cô như vậy!
Nghe được bày tỏ lạ thường của anh, Vũ Khiết quả thực hưng phấn đến thét chói tai.
“Kỳ thật anh suy nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi." Anh yêu thương, vuốt ve má ngọc của cô, “Đến lúc đó, nếu quả thật hại em không ai muốn lấy, anh nhất định sẽ chăm lo nửa đời sau của em thật tốt, em không cần lo lắng."
Lấy tài lực của anh mà nói, muốn chiếu cố một cô gái là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Anh đang nói..." Nghe vậy, ánh mắt Vũ Khiết không khỏi phát sáng, “Anh muốn kết hôn với tôi."
“Kết hôn?" Nghe thấy hai chữ này, anh ngây ngẩn cả người.
Đời này, anh căn bản không nghĩ tới chuyện này.
Người đàn ông này thân thể khẽ chấn động, cũng không qua mắt được sự nhạy cảm của cô.
“Thế nào? Ý anh không phải như vậy sao?" Cảm giác từ thiên đường bỗng rơi vào địa ngục, cô theo dõi từng biểu cảm trên khuôn mặt anh, “Nếu không, anh chăm sóc tôi bằng cách nào đây?"
“Chăm sóc có rất nhiều phương thức, không nhất định phải dùng đến kết hôn?" Anh cẩn thận giải thích từng li từng tí, “Anh sẽ cho em cuộc sống đầy đủ, không lo thiếu thốn." Nếu tước đoạt hạnh phúc của cô, anh sẽ tận lực hồi đáp cô, bồi thường thiếu sót đời này của cô.
Cái gì? Đây gọi là chăm sóc của anh sao? Cô gọi là gì? Tình nhân sao?
Vũ Khiết bỗng chốc như rơi vào hầm băng lạnh lẽo, vừa cảm thấy hoang đường, vừa tức cười.
“Rất xin lỗi, nhưng đây không phải thứ tôi muốn." Giọng nói của cô lành lạnh.
“Vậy em muốn thứ gì?" Nghe ra điều bất thường trong lời nói của cô, mặt Nhan Lập Khải biến sắc."
“Tôi muốn ổn định." Cô nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình.
Trời ạ! Phụ nữ đúng là căn cốt không đổi, sao bây giờ lại nghĩ đến chuyện hôn nhân? Mới cách đây không lâu, cô còn thề thốt không kết hôn không phải sao?
“Em không phải từng nói không muốn kết hôn sao?" Anh trịnh trọng nhắc nhở cô.
“Bởi vì... Tôi thay đổi tâm ý." Bất chợt, cô muốn có một mái ấm, còn có một tiểu sinh mệnh đáng yêu, mềm mại bên cạnh.
“Vì cái gì?" Anh không hiểu nổi, “Chỉ cần chúng ta có thể chung một chỗ là tốt rồi, vì sao nhất định phải kết hôn? Cứ như ngày trước..."
Vũ Khiết không do dự đáp, “Bởi vì tôi muốn có con."
Con?
Một chữ này, tựa như chưa bao giờ xuất hiện trong suy nghĩ của anh.
Nhan Lập Khải âm thầm phát điên, cái gọi là lòng dạ phụ nữ, như kim đáy biển, quả nhiên nói không sai, chưa được mấy tháng, cô gái này nổi lòng tham rồi.
“Anh, nguyện ý sao?" Cô nhìn anh.
“Anh..." Đáp án khẳng định, anh không có cách nào cho, đáp án phủ định, anh không đành lòng cho, mím môi, bảo trì trầm mặc.
“Như vậy tôi hiểu rồi." Thấy anh im lặng, cô gật đầu một cái, khóe miệng nhếch một nụ cười, biết rõ đây là nụ cười cay đắng.
“Tiểu Khiết, em phải minh mẫn một chút." Cảm thấy được trái tim cô lung lay, muốn rời xa mình, Nhan Lập Khải muốn níu kéo, “Anh thật sự muốn cùng một chỗ với em."
Cô hiểu rõ anh để ý mình, nếu không cũng không quay đầu, yêu cầu quay lại, chỉ là phần để ý này chưa đủ để anh dừng chân lại, anh vẫn không buông tha được cơ hội hưởng diễm phúc khác.
Nhiều nhất, cô chỉ đặc biệt hơn một chút so với đám phụ nữ kia.
“Tôi biết anh muốn cùng một chỗ với tôi." Vẻ mặt cô hờ hững, giống như đang nói mặt trời mọc đằng đông. “Nhưng mà tôi không muốn tiếp tục đoạn tình cảm không có tương lai."
Những lời này, giống như một quả bom dội vào tai, khiến anh nổ tung, bây giờ, cô thực sự không muốn ở cùng anh.
Tim của anh trầm xuống, giống như rơi thẳng xuống vực sâu không đáy, “Vì sao chúng ta không thể như trước đây? Như vậy có gì không tốt?"
“Bởi vì, tôi thay đổi." Vẫn là câu nói đó, lý do đó.
Thay đổi chính là thay đổi, cảm giác chết đi rồi, cũng sẽ không tìm về được nữa.
“Em..." Nhan Lập Khải nhìn cô đăm đăm, cho dù việc đã đến nước này, nhưng vẫn không thể tin đây là sự thật.
Tiểu Khiết của anh, sao đột nhiên có thể thay đổi?
“Cảm ơn anh đã đặt tôi ở vị trí quan trọng trong lòng mình." Tuy là lòng anh còn chứa hàng tá phụ nữ khác, chẳng qua cô cũng không trách anh, dù sao anh cũng chưa bao giờ lừa dối cô, toàn bộ trả giá đều do cô tự nguyện.
Trân trọng nâng khuôn mặt anh, cô lưu lại một thoáng nhìn nồng nàn, cùng nụ hôn ly biệt.
“Tạm biệt."
Tác giả :
Dư Phàm