Câu Được Con Rùa Vàng
Chương 32: Khi người đàn bà hung bạo đụng độ anh chàng mỹ nam
Một năm trước.
- Cái gì, không giao được hàng à? -Tôi nghi ngờ nhìn vào hóa đơn hàng, hai chữ “Cần gấp" to đùng ở bên phải là hóa đơn hàng chẳng nhẽ là đùa? Ngũ Dật Thiên điên rồi hay sao mà dám không giao hàng trong tình huống cấp bách này? Anh ta xưa nay chưa bao giờ dám chậm giao hàng với công ty mình, chẳng nhẽ anh ta quên rằng một năm công ty mình hợp tác với anh ta bao nhiêu vụ?
Giám đốc bộ phận thu mua sốt ruột thông báo, Ngũ Dật Thiên đã chậm giao hàng còn dám tắt máy không nghe. Ban nãy còn dám lớn tiếng khẳng định trong ngày hôm nay sẽ giao hàng, thế mà giờ lại không liên lạc được. Ngũ Dật Thiên tắt máy không nghe, cô nhân viên theo dõi đơn hàng bên đó cũng trở nên hống hách, mặc kệ có mắng có chì chiết thế nào cô ta chỉ một câu “Không giao hàng kịp". Giờ muốn giục hàng mà không biết làm thế nào. Nghe giám đốc thu mua nói mà tôi tức sôi gan.
- Hôm nay chắc chắn không thể giao hàng được, nghe nói là làm lần nào là hỏng lần ấy. Tổng giám đốc Lâm, ngài thấy tôi có nên đổi mô hình không ạ? - Giám đốc sản xuất gạt mồ hôi, thận trọng hỏi.
- Đổi mô hình? Chẳng phải tất cả đã lên kế hoạch xong rồi, chỉ chờ thử mô hình sao? Giờ mà đổi mô hình sẽ thiệt hại bao nhiêu anh có biết không hả? - Tôi vừa nói vừa gọi đến số mấy đối tác.
Kể từ khi đảm nhiệm công việc của công ty, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người đã không giao kịp hàng lại còn không cho người ta giục như thế này. Tổng giám đốc ngang ngược đã đành, ngay cả nhân viên cũng thật hống hách, chỉ một câu không kịp giao hàng là thôi. Tôi phải xem xem cái cô nhân viên theo dõi đơn hàng này có lý do gì để hùng hồn tuyên bố không kịp giao hàng như vậy.
Giám đốc thu mua nghe điện thoại, nói:
- Cô Lâm, tổng giám đốc của chúng tôi muốn nói chuyện với cô!
Họ Lâm à, cùng họ Lâm cơ đấy, tôi thật không hiểu sao người họ Lâm chúng tôi lại có một kẻ vô lý như vậy. Nhận lấy ống nghe từ tay giám đốc thu mua, bên kia vọng lại giọng nói rất ngọt ngào:
- Chào ngài!
- Chào chiếc gì nữa, cô không giao được hàng còn chào hỏi cái gì? Tôi gắt lên trong cơn tức tôi.
- Hàng ư? Khi nào ngài cần? - Đối phương hỏi.
Nghe thấy đối phương hỏi vậy, tôi lườm hai giám đốc, đấy, các người không thúc được hàng, tôi gọi điện thoại một cái là sợ ngay. Đúng là hai kẻ vô dụng. Tôi nhìn đồng hồ, giờ là một rưỡi, cô ta dám hỏi như vậy chứng tỏ đã chắc chắn giao được hàng. Tôi bịt ống nghe hỏi giám đốc bộ phận sản xuất:
- Mấy giờ thử mô hình?
- Bảy giờ tối ạ!
- Tôi liền nói với đối phương:
- Ba giờ!
- OK! - Giọng nói rất quả quyết.
- Tôi mỉm cười, hài lòng cúp máy, nói với hai giám đốc.
- Ba giờ giao hàng. Không cần thay đổi mô hình, các người ra ngoài cả đi! Sau này chuyện nhỏ như vậy mà không xử lý được thì đừng trách tôi!
Hai giám đốc bộ phận nhìn nhau, ủ rũ đi ra ngoài, tôi loáng thoáng nghe thấy họ nói với nhau: “Tổng giám đốc giỏi thật đấy!"
Một cảm giác tự hào nho nhỏ, tôi thích thú nhấp một ngụm trà, lắng tai nghe nhạc, đợi đến ba giờ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cứ được một lát tôi lại nhìn đồng hồ, lần đầu tiên cảm thấy cái kim giây quay quá chậm, trong lòng trào lên một cảm giác bất an. Ba giờ, có thể giao hàng không? Lúc gọi điện thoại đã làm một rưỡi rồi, lại còn phải giao hàng nữa chứ? Lẽ nào lúc mình gọi điện thoại sang, bọn họ đã chuẩn bị xong hàng rồi.
Cuối cùng cũng chờ được đến ba giờ, gọi điện thoại hỏi xem đã nhận được hàng chưa, câu trả lời là chưa. Dám chưa à? Người đàn bà đó dám giỡn mặt tôi à? Hỏi giám đốc thu mua số điện thoại bên đó, đích thân gọi sang:
- Cô Lâm à, đến giờ rồi đó!
- Thật ngại quá, ba giờ chắc chắn không được rồi, ngài muốn mấy giờ nhận hàng? - Lại đợi tôi ra quyết định.
- Bốn giờ! - Tôi nói chẳng chút khách sáo.
- OK! - Vẫn đồng ý rất nhanh, trong khi tôi đang thấy hoài nghi đối phương đã cúp máy.
Lúc này tôi đã chẳng còn hứng thú thưởng thức trà và âm nhạc. Tôi loáng thoáng cảm thấy đối phương đang kéo dài thời gian, nhưng cứ kéo dài thời gian thế này đâu phải là cách hay? Thôi được rồi, để tôi xem cô định giở trò gì?
Thông báo với tất cả các nhân viên, bốn giờ mà chưa nhận được hàng lập tức thông báo cho tôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, bốn giờ vẫn chưa có hàng, tôi nổi điên, gọi điện sang bên đó:
- Cô Lâm...
- Tôi còn chưa nói hết, cô ta đã ngắt lời tôi:
- Lần này đến mấy giờ ạ?
- Năm giờ, năm giờ bắt buộc phải có hàng!
- Lần đầu tiên tôi hỏi ngài, ngài nói ba giờ phải có hàng, ba giờ không giao được hàng ngài lại nói là bốn giờ, bốn giờ không giao được ngài lại bảo năm giờ, nếu như năm giờ không giao được ngài vẫn sẽ nói sáu giờ, cứ như vậy kéo dài thời gian ra, chẳng phải ngày mai giao hàng cũng không làm nhỡ việc của ngài sao? Nếu như đã không làm nhỡ việc, ngài cần gì phải thúc giục chúng tôi như vậy? Chúng tôi có thể giao hàng thì đâu cần phải kéo dài thời gian? Nếu như đã không giao được, ngài có làm nổ tung điện thoại ra vẫn là không giao được. Hàng có để ở trong kho công ty tôi cũng chẳng tự đẻ ra được, đương nhiên hàng đặt ở trong kho công ty ngài cũng vậy. Mong ngài hiểu cho tâm trạng của chúng tôi không giao được hàng chúng tôi cũng nóng ruột lắm, tổng giám đốc chúng tôi vẫn đang ở lỳ trong kho giám sát công việc phải bỏ lại tất cả công việc đang dang dở để có thể giao hàng cho quý công ty, hi vọng quý công ty sẽ sắp xếp thời gian thử mô hình hợp lý để cả hai bên hợp tác vui vẻ ạ!
Đối phương nói rất lưu loát, cứ như đã luyện tập từ trước, chỉ có mấy câu thôi đã khiến tôi hiểu rằng có thúc ép bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì. Trên đời sao có người kỳ lạ như thế cơ chứ, đã làm sai còn muốn được lợi. Tôi nghe cô ta nói mà không nhịn được cười, cuối cùng đành nói:
- Thôi được rồi, vậy thì ngày mai!
Đặt điện thoại xuống, tôi thông báo với cấp dưới liên hệ với đối tác báo thay đổi thời gian thử mô hình. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đột nhiên tôi nảy ra một ý định, muốn gặp người phụ nữ kia.
Được rồi, đợi đến ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi gặp cô ta, nếu như ngày mai vẫn không thể giao hàng, tôi sẽ băm Ngũ Dật Thiên ra làm trăm mảnh.
Tầm gần trưa ngày hôm sau, sau khi giải quyết xong công việc, tôi lên đường, trước khi đến còn gọi cho Ngũ Dật Thiên. Điện thoại đã thông, tôi không nén cười, cuối cùng anh ta đã chịu mở máy.
- Tổng giám đốc Lâm, hàng của anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng tôi đang xếp lên xe để chuyển sang đây!
- Tổng giám đốc Lâm? Thằng ranh Ngũ Dật Thiên, hôm qua anh tắt máy cả ngày lại bắt đầu gọi Tổng giám Lâm rồi đấy hả? - Tôi cười thầm, cái tên Ngũ Dật Thiên này quả là dân làm ăn.
- Đâu có, hôm qua máy của tôi hết pin, lại ở trong xưởng suốt nên không biết.
- Chớ có ngụy biện, giờ tôi đang sang bên đó, anh ở trong văn phòng đợi tôi.
- Ha ha, vậy tôi đợi anh qua ăn cơm, coi như chuộc tội!
Chỉ một bữa cơm mà đòi làm tôi nguôi ngoai à, đừng có mơ! Hừ, anh tưởng tôi dễ dỗ như thế sao? Ngây thơ quá đấy!
Đột nhiên nghe thấy “Xịch" một tiếng, xe đột nhiên tắt máy. Khởi động lại, nó vẫn không nhúc nhích. Tôi tức tối đập tay vào vô lăng, thật xúi quẩy đúng lúc này nó lại giở chứng chứ!
Tôi gọi điện cho người đến sửa rồi xuống xe, đi vào một tiệm ăn gần đó. Tôi ngồi xuống và gọi một bát mỳ chưa bao giờ ăn thử, dặn dò phục vụ đừng cho ớt.
Hừ, cái tên Ngũ Dật Thiên đáng ghét, toàn mang lại điều xúi quẩy!
Ngồi xuống chưa được bao lâu có một cô gái đi vào, thong dong nhìn lướt khắp cửa hàng một lượt, cuối cùng chọn ngay chỗ ngồi đối diện với tôi để ngồi, cũng gọi một bát mỳ như y tôi.
Trong lúc ăn, tôi bị một đứa nhóc chọc cười, vô tình phun ngay một sợi mỳ vào bát cô gái ngồi đối diện. Lúc ấy tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Cũng may cô ta chẳng làm khó tôi, chỉ phủi phủi tay rồi kiêu ngạo bỏ đi. Nhưng tôi đã nhận ra vẻ mặt của cô ta lúc nhìn bát mỳ của tôi, có vẻ khinh bỉ, tôi không sao hiểu nổi, tôi ăn mỳ, cô ta cũng ăn mỳ, tại sao lại nhìn tôi khinh bỉ?
Lúc đến công ty Ngũ Dật Thiên, anh ta vẫn đang chờ tôi đến ăn cơm. Tôi nói với anh ta tôi ăn rồi, bảo anh ta dẫn tôi đi gặp các nhân viên của anh ta.
- Sao thế, lại chạy đến tận công ty tôi để chọn vợ à? - Ngũ Dật Thiên chẳng nhớ gì đến chuyện hôm trước, thản nhiên vỗ vai tôi như bạn bè thân thiết. Đúng là đồ gian xảo!
Tôi trừng mắt với anh ta rồi đi theo anh ta vào thang máy.
Đến bộ phận nghiệp vụ, tôi đang định vào cửa với Ngũ Dật Minh thì đột nhiên phát hiện một gương mặt rất quen, chính là cô gái mà tôi đã phun mỳ vào bát của cô ta ở quán đấy. Tôi giật mình, ngại ngùng dừng bước chân, kéo tay Ngũ Dật Thiên nói:
- Thôi không cần đâu, anh mau nói cho tôi biết ai là cô Lâm là được rồi!
- Anh nói Lâm Sảng chứ gì? Đó, chính là người đó, cái cô đang nghe điện thoại đấy!
Nhìn theo hướng tay chỉ của Ngũ Dật Thiên, nhìn thấy cô ta. Sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ? Lại chính là cái cô trong quán mỳ ấy. Tôi cười như mếu. Cô ta tay cầm ống nghe, miệng nói tía lia không nghỉ, mặc dù hai hàng lông mày nhăn tít lại nhưng giọng nói lại rất dịu dàng và ngọt tai. Tôi thầm nghĩ, chắc lúc nói chuyện với tôi sắc mặt cô ta còn khó coi hơn thế này. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tưởng tượng. Ha ha, thú vị đấy!
- Nhìn thấy chưa? - Ngũ Dật Thiên lay lay tôi. - Cô ấy là người giỏi giang nhất công ty này đấy, khách hàng có khó đến mấy cô ấy cũng xử lý được. Có thể nói cô ấy là báu vật của công ty tôi đấy!
- Anh nói khách hàng khó tính có bao gồm cả tôi phải không? - Tôi lườm Ngũ Dật Thiên, anh ta bật cười thích thú.
- Tôi định thần lại, chăm chú quan sát cô gái đó. Ừm... rất có cá tính!
- Đi thôi, vào văn phòng anh ngồi nói chuyện đền bù thiệt hại cho bên tôi!
- Hả? - Ngũ Dật Thiên ngây ra.
Trở về văn phòng của Ngũ Dật Thiên, tôi ngồi xuống ghế đối diện anh ta, trong đầu vẫn đang nghĩ cô gái kia tên Lâm Sảng là người như thế nào?
- Chuyện này anh định ăn nói ra sao với chúng tôi đây? - Tôi hỏi Ngũ Dật Thiên.
- Chẳng phải chúng tôi đã gửi hàng rồi sao? - Ngũ Dật Thiên cười ngọt ngào, anh ta tưởng rằng đã là bạn nên tôi sẽ không tính toán với anh ta sao?
- Thời hạn giao hàng là hôm nay sao?
- Chậm có một ngày thôi mà. Lâm Diệu, chúng ta đâu phải mới quen nhau một hai ngày, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng!
- Chẳng phải tôi đang thương lượng với anh sao?
- Thế anh muốn thế nào? Tôi mời anh ăn cơm có được không?
- Ăn cơm? - Tôi nhún vai, thờ ơ nói. - Ăn cơm thì miễn đi, tôi muốn đến công ty anh làm thuê.
Mắt Ngũ Dật Thiên mở to như ốc nhồi, mặt đờ ra hồi lâu mới thận trọng hỏi lại tôi:
- Cái gì cơ?
- Tăng thêm một phần ba đơn hàng, báo giá vẫn y nguyên, tiền đề là không được chậm hàng của tôi. Yêu cầu là: Tôi muốn Lâm Sảng dẫn dắt tôi!
- Chuyện này hình như không hợp với quy định thì phải? - Ngũ Dật Thiên khó xử vò vò đầu.
- Anh yên tâm, tôi chỉ muốn xem xem cô Lâm Sảng kia nhẫn nại được đến đâu thôi, còn về thời gian ấy mà, tôi chơi chán rồi sẽ tự đi, tiền lương anh cứ trả tôi như các nhân viên khác là được rồi.
- Anh còn đòi tiền lương ư?
- Sao, anh muốn để tôi làm không công cho anh chắc? Tôi không bắt anh bồi thường thiệt hại là may cho anh lắm rồi! - Ngũ Dật Thiên đúng là kẻ gian xảo.
Ngũ Dật Thiên đột nhiên cười tinh quái, hỏi.
- Anh để mắt đến Lâm Sảng rồi chứ gì?
- Tạm thời là không!
- Vậy khi nào thì có?
- Tôi có nhiệm vụ phải báo cáo với anh khi nào thì có à? Một câu thôi, nói đi, có đồng ý hay không?
- OK, tôi đồng ý! Chỉ có điều không phải vì đơn hàng hay vì tiền bồi thường. Tôi tin cho dù có không đồng ý anh cũng sẽ không bắt tôi bồi thường. Lâm Sảng tính tình hơi nóng nảy, nhưng nói chúng vẫn là một cô gái tốt, là bạn thân của Mạc Lãnh. Biết đâu chừng sau này tôi có thể giúp anh một tay!
- Lâm Diệu này mà muốn theo đuổi con gái chẳng nhẽ cần phải cần anh giúp?
- Ừ, cứ đợi đấy! - Ngũ Dật Thiên cười đầy ẩn ý.
Cô ta là một người rất độc mồm, hơi tí là mắng mỏ người khác, lại còn thường xuyên lên cơn dở hơi, suốt ngày mơ mộng câu được con rùa vàng. Thế mà tôi, một con rùa vàng cỡ bự ở ngay trước mặt cô ta mà cô ta chẳng buồn để mắt đến. Cô ta còn đặc biệt yêu tiền, sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn không quên ôm lấy ví tiền của mình. Tôi nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho cô ta mãi vẫn chưa tìm được một người đàn ông của mình. Ha ha, mặc dù là vậy tôi vẫn cảm thấy cô gái này rất đáng yêu. Lúc cô ấy cõng đồng ngiệp chạy thoát thân khi có động đất, lúc cô ấy vung tay cho tên móc túi một cái tát để bảo vệ tôi, thậm chí cả lúc cô ấy giơ tay đánh tôi... Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám làm vậy với tôi. Tôi nghi ngờ không biết có phải mình đã bị điên không, tự nhiên trở thành một kẻ thích được ngược đãi. Thôi bỏ đi, cho dù có khuynh bạo thế nào thì cô ấy vẫn là một người phụ nữ, bị cô ấy mắng vài câu, đánh vài cái cũng chẳng sút cân thịt nào mà lo. Tôi biết cô ấy chẳng thể nào mà thoát khỏi sức hấp dẫn của tôi, tôi cứ giả vờ như không phát giác ra thực ra tôi biết hết, cô ấy thường nhìn tôi rất say đắm.
Khi cô ấy khăng khăng đòi xuống xe của tôi vì một gã đàn ông tên Trương Hạo, tôi thực sự đố kỵ, thậm chí thấy trong lòng đau nhói. Tôi cũng không ngờ bản thân mình lại bị một người con gái như thế này hớp mất hồn. Mà tôi không sao thoát khỏi sự mê hoặc của cô ấy. Trong đời, đây là lần đầu tiên có cảm giác thất bại. Vào ngày sinh nhật cô ấy, tôi không tự chủ được đã mua một chiếc nhẫn tặng cho cô ấy, măc dù tôi biết rằng cô ấy sắp lấy một người đàn ông khác. Lâm Diệu tôi sao lại đi làm một việc ngu xuẩn đến vậy? Chỉ vì một người con gái không yêu mình? Thậm chí còn tặng cho cô ấy một lời hứa trọn đời? Tôi thầm chúc phúc cho bọn họ, tôi sẽ khắc ghi hình ảnh người con gái đã khiến tôi cảm nhận được cảm giác thất bại lần đầu tiên trong đời.
Ngày nào cô ấy cũng rất vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm vào trong tình yêu. Tôi quyết định sẽ ta đi, cứ thế này sẽ khiến tôi càng đau khổ hơn. Kết quả đúng vào lúc này, cô ấy lại lần nữa thất tình, lại còn vì gã đàn ông đó mà phải nhập viện. Lúc thông báo với tôi chuyện này, Bầu Trời đã nhìn thấu tâm tư của tôi rồi. Sau khi hay tin, tôi bỗng thấy vui vui. Tôi lao ngay đến bệnh viện đón cô ấy, tôi không thể đợi thêm một phút nữa. Tôi hôn cô ấy, với cái giá là mười nghìn tệ. Lúc hôn cô ấy, cuối cùng tôi đã biết, mặc dù cô ấy luôn nói năng với tôi rất dữ dằn nhưng không phải cô ấy hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào với tôi.
Cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận tôi. Tôi vui lắm nhưng cô ấy không dẫn tôi đi thăm dự họp lớp, tránh cho tôi gặp người nhà của cô ấy. Cô ấy dùng đủ mọi lý do để giữ khoảng cách với tôi. Tôi không biết vì sao cô ấy làm vậy, chắc bởi vì tận sâu trong đáy lòng, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận tôi hoàn toàn, có lẽ cái bóng của người đàn ông đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong lòng cô ấy. Không sao, tôi có thể chờ đợi. Chờ đợi là một sự giày vò, cũng là một niềm hạnh phúc. Tôi chờ đợi người phụ nữ hung bạo của mình, chờ đợi cô ấy mở rộng cánh cửa trái tim cho tôi.
Cô ấy dám lén lút hẹn hò với bạn học cũ sau lưng tôi. Tôi tình cờ bắt gặp, nhìn thấy cô ấy căng thẳng, cảm thấy cô ấy có để tâm đến mình. Tôi nhân cơ hội, quyết định sẽ dẫn cô ấy đến gặp bố mẹ mình, nhanh chóng giành cô ấy về tay! Rõ ràng cô ấy đã đồng ý về nhà với tôi, thế mà tối hôm tôi dẫn cô ấy về, đánh chết cô ấy cũng không chịu vào. Dám giỡn mặt tôi à? Từ trước đến giờ chưa có đứa con gái nào dám thách thức giới hạn chịu đựng của tôi như vậy! Tôi thừa nhận mình có hơi ngạo mạn, có hơi kiêu căng, nhưng trước mặt cô ấy, tôi hoàn toàn lép về. Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao với em đây?
- Em đi đi, coi như anh chưa bao giờ quen em!
Tôi đuổi cô ấy đi, nhưng chỉ một giây sau, tôi đã thấy hối hận.
Suốt cả tối, tôi chờ điện thoại của cô, chỉ cần cô ấy cho tôi một lý do, cho dù là giả dối tôi cũng sẽ tha thứ cho ấy. Tôi sẵn sàng tin tưởng rằng cô ấy yêu tôi, chỉ cần yêu tôi thôi, chuyện ra mắt bố mẹ lúc nào cũng làm được. Nhưng người phụ nữ, lúc nào cũng có thể khiến tôi vô cùng cảm nhận được sự tuyệt vọng tột cùng đúng vào lúc tôi vô cùng hi vọng.
Cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được người con gái ấy, tôi phải thừa nhận là mình thất bại, bại dưới tay một cô gái có tên là Lâm Sảng.
Tôi ra nước ngoài, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè trong nước. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, hoặc cần có thời gian để lãng quên. Nhưng hồi ức lại ngoan cố hơn tôi tưởng tượng nhiều. Trong đầu tôi toàn hình ảnh của Lâm Sảng, cô ấy chiếm giữ suy nghĩ của tôi, cô ấy thâu tóm toàn bộ trái tim tôi.
Lần thứ hai tôi cảm thấy mình thất bại, vẫn là bại dưới tay cô gái tên Lâm Sảng đó.
Cuối cùng tôi không chịu đựng nổi nữa, liền gọi điện về thăm dò tin tức của Lâm Sảng. Người tôi liên hệ là Ngũ Dật Thiên.
- Này họ Ngũ kia, Lâm Sảng dạo này thế nào rồi?
- Lâm Diệu, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với tôi rồi, người đàn bà nhà anh sắp phát điên lên đấy! - Nghe giọng nói đầy phấn khích của Ngũ Dật Thiên, tôi nghĩ anh ta chắc nhảy cẫng lên vì sung sướng.
- Không đùa đâu, tôi nói thật đấy! - Cô ta hùng hổ xông vào nhà tôi, không tin nổi Lâm Sảng lại ghê gớm như vậy. Câu nói này của Ngũ Dật Thiên khiến tôi vô cùng phấn khích, rõ ràng cô ấy có quan tâm đến tôi.
- Anh còn cười ra được nữa à? Mau mau quay về đi, Mạc Lãnh nói mấy lần định giới thiệu bạn trai cho Lâm Sảng rồi đấy!
- Anh phải quản lý vợ anh cho kỹ, nhân tiện giám sát Lâm Sảng cho tôi, một thời gian nữa tôi sẽ về! Đừng có để Mạc Lãnh biết chúng ta đã liên lạc với nhau. Cô ấy dám giày vò tôi lâu như vậy, tôi cũng phải cho cô ấy nếm mùi vị của sự thất tình!
- Tôi giám sát kiểu gì? Tôi chỉ là ông chủ của cô ấy, ai mà quản lý được đời sống riêng tư của người ta?
- Chẳng phải Mạc Lãnh là bạn thân của Lâm Sảng sao? Cô ấy có việc gì, không nói với Mạc Lãnh thì nói với ai? Uổng công anh là chồng Mạc Lãnh!
- Tôi sẽ cố gắng, biết cái gì sẽ báo cho anh ngay! Tôi bảo này, anh nên về cho nhanh, người đàn bà đó không phải dạng tầm thường đâu, lúc nào cô ta cũng có thể nổ tung đấy!
Một chuyến đi xa ra nước ngoài thật chẳng uổng phí. Tôi có thể vui vẻ thưởng thức phong cảnh ở nước ngoài. Còn sau khi về nước, tôi và Lâm Sảng vẫn có thể có một khởi đầu mới.
Ngũ Dật Thiên ngày ngày thông báo tình hình của Lâm Sảng cho tôi hay. Ban ngày đi làm, buổi tối anh ta sắp xếp Lâm Sảng làm thêm giờ. Một câu hỏi cửa miệng của Ngũ Dật Thiên là: “Bao giờ thì anh về?".
Cho đến khi Ngũ Dật Thiên báo cho tôi biết bên cạnh Lâm Sảng có một người đàn ông khác, nghe nói là bác sĩ trông cũng không tồi. Tôi cảm thấy đây là chuyện chẳng lành mới bắt đầu cuống cuồng về nước.
Còn chưa kịp lên máy bay thì Ngũ Dật Thiên lại bảo tôi Lâm Sảng chuẩn bị đi xem mặt.
Hừ, con ranh này! Cứ đợi đấy, tôi sẽ về xử lý cô! Lần này tôi mà để cho chạy thoát nữa quyết mang họ Lâm theo cô! Ờ, nhưng mà hình như tôi cũng mang họ Lâm mà?
Lâm Sảng, anh về đây!
Có những chuyện được an bài phải xảy ra. Có những người sắp đặt phải gặp nhau. Nếu như đây là ý trời, vậy thì chẳng có cách nào thay đổi…
HẾT
- Cái gì, không giao được hàng à? -Tôi nghi ngờ nhìn vào hóa đơn hàng, hai chữ “Cần gấp" to đùng ở bên phải là hóa đơn hàng chẳng nhẽ là đùa? Ngũ Dật Thiên điên rồi hay sao mà dám không giao hàng trong tình huống cấp bách này? Anh ta xưa nay chưa bao giờ dám chậm giao hàng với công ty mình, chẳng nhẽ anh ta quên rằng một năm công ty mình hợp tác với anh ta bao nhiêu vụ?
Giám đốc bộ phận thu mua sốt ruột thông báo, Ngũ Dật Thiên đã chậm giao hàng còn dám tắt máy không nghe. Ban nãy còn dám lớn tiếng khẳng định trong ngày hôm nay sẽ giao hàng, thế mà giờ lại không liên lạc được. Ngũ Dật Thiên tắt máy không nghe, cô nhân viên theo dõi đơn hàng bên đó cũng trở nên hống hách, mặc kệ có mắng có chì chiết thế nào cô ta chỉ một câu “Không giao hàng kịp". Giờ muốn giục hàng mà không biết làm thế nào. Nghe giám đốc thu mua nói mà tôi tức sôi gan.
- Hôm nay chắc chắn không thể giao hàng được, nghe nói là làm lần nào là hỏng lần ấy. Tổng giám đốc Lâm, ngài thấy tôi có nên đổi mô hình không ạ? - Giám đốc sản xuất gạt mồ hôi, thận trọng hỏi.
- Đổi mô hình? Chẳng phải tất cả đã lên kế hoạch xong rồi, chỉ chờ thử mô hình sao? Giờ mà đổi mô hình sẽ thiệt hại bao nhiêu anh có biết không hả? - Tôi vừa nói vừa gọi đến số mấy đối tác.
Kể từ khi đảm nhiệm công việc của công ty, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải loại người đã không giao kịp hàng lại còn không cho người ta giục như thế này. Tổng giám đốc ngang ngược đã đành, ngay cả nhân viên cũng thật hống hách, chỉ một câu không kịp giao hàng là thôi. Tôi phải xem xem cái cô nhân viên theo dõi đơn hàng này có lý do gì để hùng hồn tuyên bố không kịp giao hàng như vậy.
Giám đốc thu mua nghe điện thoại, nói:
- Cô Lâm, tổng giám đốc của chúng tôi muốn nói chuyện với cô!
Họ Lâm à, cùng họ Lâm cơ đấy, tôi thật không hiểu sao người họ Lâm chúng tôi lại có một kẻ vô lý như vậy. Nhận lấy ống nghe từ tay giám đốc thu mua, bên kia vọng lại giọng nói rất ngọt ngào:
- Chào ngài!
- Chào chiếc gì nữa, cô không giao được hàng còn chào hỏi cái gì? Tôi gắt lên trong cơn tức tôi.
- Hàng ư? Khi nào ngài cần? - Đối phương hỏi.
Nghe thấy đối phương hỏi vậy, tôi lườm hai giám đốc, đấy, các người không thúc được hàng, tôi gọi điện thoại một cái là sợ ngay. Đúng là hai kẻ vô dụng. Tôi nhìn đồng hồ, giờ là một rưỡi, cô ta dám hỏi như vậy chứng tỏ đã chắc chắn giao được hàng. Tôi bịt ống nghe hỏi giám đốc bộ phận sản xuất:
- Mấy giờ thử mô hình?
- Bảy giờ tối ạ!
- Tôi liền nói với đối phương:
- Ba giờ!
- OK! - Giọng nói rất quả quyết.
- Tôi mỉm cười, hài lòng cúp máy, nói với hai giám đốc.
- Ba giờ giao hàng. Không cần thay đổi mô hình, các người ra ngoài cả đi! Sau này chuyện nhỏ như vậy mà không xử lý được thì đừng trách tôi!
Hai giám đốc bộ phận nhìn nhau, ủ rũ đi ra ngoài, tôi loáng thoáng nghe thấy họ nói với nhau: “Tổng giám đốc giỏi thật đấy!"
Một cảm giác tự hào nho nhỏ, tôi thích thú nhấp một ngụm trà, lắng tai nghe nhạc, đợi đến ba giờ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cứ được một lát tôi lại nhìn đồng hồ, lần đầu tiên cảm thấy cái kim giây quay quá chậm, trong lòng trào lên một cảm giác bất an. Ba giờ, có thể giao hàng không? Lúc gọi điện thoại đã làm một rưỡi rồi, lại còn phải giao hàng nữa chứ? Lẽ nào lúc mình gọi điện thoại sang, bọn họ đã chuẩn bị xong hàng rồi.
Cuối cùng cũng chờ được đến ba giờ, gọi điện thoại hỏi xem đã nhận được hàng chưa, câu trả lời là chưa. Dám chưa à? Người đàn bà đó dám giỡn mặt tôi à? Hỏi giám đốc thu mua số điện thoại bên đó, đích thân gọi sang:
- Cô Lâm à, đến giờ rồi đó!
- Thật ngại quá, ba giờ chắc chắn không được rồi, ngài muốn mấy giờ nhận hàng? - Lại đợi tôi ra quyết định.
- Bốn giờ! - Tôi nói chẳng chút khách sáo.
- OK! - Vẫn đồng ý rất nhanh, trong khi tôi đang thấy hoài nghi đối phương đã cúp máy.
Lúc này tôi đã chẳng còn hứng thú thưởng thức trà và âm nhạc. Tôi loáng thoáng cảm thấy đối phương đang kéo dài thời gian, nhưng cứ kéo dài thời gian thế này đâu phải là cách hay? Thôi được rồi, để tôi xem cô định giở trò gì?
Thông báo với tất cả các nhân viên, bốn giờ mà chưa nhận được hàng lập tức thông báo cho tôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi, bốn giờ vẫn chưa có hàng, tôi nổi điên, gọi điện sang bên đó:
- Cô Lâm...
- Tôi còn chưa nói hết, cô ta đã ngắt lời tôi:
- Lần này đến mấy giờ ạ?
- Năm giờ, năm giờ bắt buộc phải có hàng!
- Lần đầu tiên tôi hỏi ngài, ngài nói ba giờ phải có hàng, ba giờ không giao được hàng ngài lại nói là bốn giờ, bốn giờ không giao được ngài lại bảo năm giờ, nếu như năm giờ không giao được ngài vẫn sẽ nói sáu giờ, cứ như vậy kéo dài thời gian ra, chẳng phải ngày mai giao hàng cũng không làm nhỡ việc của ngài sao? Nếu như đã không làm nhỡ việc, ngài cần gì phải thúc giục chúng tôi như vậy? Chúng tôi có thể giao hàng thì đâu cần phải kéo dài thời gian? Nếu như đã không giao được, ngài có làm nổ tung điện thoại ra vẫn là không giao được. Hàng có để ở trong kho công ty tôi cũng chẳng tự đẻ ra được, đương nhiên hàng đặt ở trong kho công ty ngài cũng vậy. Mong ngài hiểu cho tâm trạng của chúng tôi không giao được hàng chúng tôi cũng nóng ruột lắm, tổng giám đốc chúng tôi vẫn đang ở lỳ trong kho giám sát công việc phải bỏ lại tất cả công việc đang dang dở để có thể giao hàng cho quý công ty, hi vọng quý công ty sẽ sắp xếp thời gian thử mô hình hợp lý để cả hai bên hợp tác vui vẻ ạ!
Đối phương nói rất lưu loát, cứ như đã luyện tập từ trước, chỉ có mấy câu thôi đã khiến tôi hiểu rằng có thúc ép bây giờ cũng chẳng có tác dụng gì. Trên đời sao có người kỳ lạ như thế cơ chứ, đã làm sai còn muốn được lợi. Tôi nghe cô ta nói mà không nhịn được cười, cuối cùng đành nói:
- Thôi được rồi, vậy thì ngày mai!
Đặt điện thoại xuống, tôi thông báo với cấp dưới liên hệ với đối tác báo thay đổi thời gian thử mô hình. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đột nhiên tôi nảy ra một ý định, muốn gặp người phụ nữ kia.
Được rồi, đợi đến ngày mai, ngày mai tôi sẽ đi gặp cô ta, nếu như ngày mai vẫn không thể giao hàng, tôi sẽ băm Ngũ Dật Thiên ra làm trăm mảnh.
Tầm gần trưa ngày hôm sau, sau khi giải quyết xong công việc, tôi lên đường, trước khi đến còn gọi cho Ngũ Dật Thiên. Điện thoại đã thông, tôi không nén cười, cuối cùng anh ta đã chịu mở máy.
- Tổng giám đốc Lâm, hàng của anh đã chuẩn bị xong rồi, chúng tôi đang xếp lên xe để chuyển sang đây!
- Tổng giám đốc Lâm? Thằng ranh Ngũ Dật Thiên, hôm qua anh tắt máy cả ngày lại bắt đầu gọi Tổng giám Lâm rồi đấy hả? - Tôi cười thầm, cái tên Ngũ Dật Thiên này quả là dân làm ăn.
- Đâu có, hôm qua máy của tôi hết pin, lại ở trong xưởng suốt nên không biết.
- Chớ có ngụy biện, giờ tôi đang sang bên đó, anh ở trong văn phòng đợi tôi.
- Ha ha, vậy tôi đợi anh qua ăn cơm, coi như chuộc tội!
Chỉ một bữa cơm mà đòi làm tôi nguôi ngoai à, đừng có mơ! Hừ, anh tưởng tôi dễ dỗ như thế sao? Ngây thơ quá đấy!
Đột nhiên nghe thấy “Xịch" một tiếng, xe đột nhiên tắt máy. Khởi động lại, nó vẫn không nhúc nhích. Tôi tức tối đập tay vào vô lăng, thật xúi quẩy đúng lúc này nó lại giở chứng chứ!
Tôi gọi điện cho người đến sửa rồi xuống xe, đi vào một tiệm ăn gần đó. Tôi ngồi xuống và gọi một bát mỳ chưa bao giờ ăn thử, dặn dò phục vụ đừng cho ớt.
Hừ, cái tên Ngũ Dật Thiên đáng ghét, toàn mang lại điều xúi quẩy!
Ngồi xuống chưa được bao lâu có một cô gái đi vào, thong dong nhìn lướt khắp cửa hàng một lượt, cuối cùng chọn ngay chỗ ngồi đối diện với tôi để ngồi, cũng gọi một bát mỳ như y tôi.
Trong lúc ăn, tôi bị một đứa nhóc chọc cười, vô tình phun ngay một sợi mỳ vào bát cô gái ngồi đối diện. Lúc ấy tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt. Cũng may cô ta chẳng làm khó tôi, chỉ phủi phủi tay rồi kiêu ngạo bỏ đi. Nhưng tôi đã nhận ra vẻ mặt của cô ta lúc nhìn bát mỳ của tôi, có vẻ khinh bỉ, tôi không sao hiểu nổi, tôi ăn mỳ, cô ta cũng ăn mỳ, tại sao lại nhìn tôi khinh bỉ?
Lúc đến công ty Ngũ Dật Thiên, anh ta vẫn đang chờ tôi đến ăn cơm. Tôi nói với anh ta tôi ăn rồi, bảo anh ta dẫn tôi đi gặp các nhân viên của anh ta.
- Sao thế, lại chạy đến tận công ty tôi để chọn vợ à? - Ngũ Dật Thiên chẳng nhớ gì đến chuyện hôm trước, thản nhiên vỗ vai tôi như bạn bè thân thiết. Đúng là đồ gian xảo!
Tôi trừng mắt với anh ta rồi đi theo anh ta vào thang máy.
Đến bộ phận nghiệp vụ, tôi đang định vào cửa với Ngũ Dật Minh thì đột nhiên phát hiện một gương mặt rất quen, chính là cô gái mà tôi đã phun mỳ vào bát của cô ta ở quán đấy. Tôi giật mình, ngại ngùng dừng bước chân, kéo tay Ngũ Dật Thiên nói:
- Thôi không cần đâu, anh mau nói cho tôi biết ai là cô Lâm là được rồi!
- Anh nói Lâm Sảng chứ gì? Đó, chính là người đó, cái cô đang nghe điện thoại đấy!
Nhìn theo hướng tay chỉ của Ngũ Dật Thiên, nhìn thấy cô ta. Sao lại trùng hợp như vậy cơ chứ? Lại chính là cái cô trong quán mỳ ấy. Tôi cười như mếu. Cô ta tay cầm ống nghe, miệng nói tía lia không nghỉ, mặc dù hai hàng lông mày nhăn tít lại nhưng giọng nói lại rất dịu dàng và ngọt tai. Tôi thầm nghĩ, chắc lúc nói chuyện với tôi sắc mặt cô ta còn khó coi hơn thế này. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, tôi thật không dám tưởng tượng. Ha ha, thú vị đấy!
- Nhìn thấy chưa? - Ngũ Dật Thiên lay lay tôi. - Cô ấy là người giỏi giang nhất công ty này đấy, khách hàng có khó đến mấy cô ấy cũng xử lý được. Có thể nói cô ấy là báu vật của công ty tôi đấy!
- Anh nói khách hàng khó tính có bao gồm cả tôi phải không? - Tôi lườm Ngũ Dật Thiên, anh ta bật cười thích thú.
- Tôi định thần lại, chăm chú quan sát cô gái đó. Ừm... rất có cá tính!
- Đi thôi, vào văn phòng anh ngồi nói chuyện đền bù thiệt hại cho bên tôi!
- Hả? - Ngũ Dật Thiên ngây ra.
Trở về văn phòng của Ngũ Dật Thiên, tôi ngồi xuống ghế đối diện anh ta, trong đầu vẫn đang nghĩ cô gái kia tên Lâm Sảng là người như thế nào?
- Chuyện này anh định ăn nói ra sao với chúng tôi đây? - Tôi hỏi Ngũ Dật Thiên.
- Chẳng phải chúng tôi đã gửi hàng rồi sao? - Ngũ Dật Thiên cười ngọt ngào, anh ta tưởng rằng đã là bạn nên tôi sẽ không tính toán với anh ta sao?
- Thời hạn giao hàng là hôm nay sao?
- Chậm có một ngày thôi mà. Lâm Diệu, chúng ta đâu phải mới quen nhau một hai ngày, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng!
- Chẳng phải tôi đang thương lượng với anh sao?
- Thế anh muốn thế nào? Tôi mời anh ăn cơm có được không?
- Ăn cơm? - Tôi nhún vai, thờ ơ nói. - Ăn cơm thì miễn đi, tôi muốn đến công ty anh làm thuê.
Mắt Ngũ Dật Thiên mở to như ốc nhồi, mặt đờ ra hồi lâu mới thận trọng hỏi lại tôi:
- Cái gì cơ?
- Tăng thêm một phần ba đơn hàng, báo giá vẫn y nguyên, tiền đề là không được chậm hàng của tôi. Yêu cầu là: Tôi muốn Lâm Sảng dẫn dắt tôi!
- Chuyện này hình như không hợp với quy định thì phải? - Ngũ Dật Thiên khó xử vò vò đầu.
- Anh yên tâm, tôi chỉ muốn xem xem cô Lâm Sảng kia nhẫn nại được đến đâu thôi, còn về thời gian ấy mà, tôi chơi chán rồi sẽ tự đi, tiền lương anh cứ trả tôi như các nhân viên khác là được rồi.
- Anh còn đòi tiền lương ư?
- Sao, anh muốn để tôi làm không công cho anh chắc? Tôi không bắt anh bồi thường thiệt hại là may cho anh lắm rồi! - Ngũ Dật Thiên đúng là kẻ gian xảo.
Ngũ Dật Thiên đột nhiên cười tinh quái, hỏi.
- Anh để mắt đến Lâm Sảng rồi chứ gì?
- Tạm thời là không!
- Vậy khi nào thì có?
- Tôi có nhiệm vụ phải báo cáo với anh khi nào thì có à? Một câu thôi, nói đi, có đồng ý hay không?
- OK, tôi đồng ý! Chỉ có điều không phải vì đơn hàng hay vì tiền bồi thường. Tôi tin cho dù có không đồng ý anh cũng sẽ không bắt tôi bồi thường. Lâm Sảng tính tình hơi nóng nảy, nhưng nói chúng vẫn là một cô gái tốt, là bạn thân của Mạc Lãnh. Biết đâu chừng sau này tôi có thể giúp anh một tay!
- Lâm Diệu này mà muốn theo đuổi con gái chẳng nhẽ cần phải cần anh giúp?
- Ừ, cứ đợi đấy! - Ngũ Dật Thiên cười đầy ẩn ý.
Cô ta là một người rất độc mồm, hơi tí là mắng mỏ người khác, lại còn thường xuyên lên cơn dở hơi, suốt ngày mơ mộng câu được con rùa vàng. Thế mà tôi, một con rùa vàng cỡ bự ở ngay trước mặt cô ta mà cô ta chẳng buồn để mắt đến. Cô ta còn đặc biệt yêu tiền, sắp mất mạng đến nơi rồi mà vẫn không quên ôm lấy ví tiền của mình. Tôi nghĩ có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho cô ta mãi vẫn chưa tìm được một người đàn ông của mình. Ha ha, mặc dù là vậy tôi vẫn cảm thấy cô gái này rất đáng yêu. Lúc cô ấy cõng đồng ngiệp chạy thoát thân khi có động đất, lúc cô ấy vung tay cho tên móc túi một cái tát để bảo vệ tôi, thậm chí cả lúc cô ấy giơ tay đánh tôi... Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám làm vậy với tôi. Tôi nghi ngờ không biết có phải mình đã bị điên không, tự nhiên trở thành một kẻ thích được ngược đãi. Thôi bỏ đi, cho dù có khuynh bạo thế nào thì cô ấy vẫn là một người phụ nữ, bị cô ấy mắng vài câu, đánh vài cái cũng chẳng sút cân thịt nào mà lo. Tôi biết cô ấy chẳng thể nào mà thoát khỏi sức hấp dẫn của tôi, tôi cứ giả vờ như không phát giác ra thực ra tôi biết hết, cô ấy thường nhìn tôi rất say đắm.
Khi cô ấy khăng khăng đòi xuống xe của tôi vì một gã đàn ông tên Trương Hạo, tôi thực sự đố kỵ, thậm chí thấy trong lòng đau nhói. Tôi cũng không ngờ bản thân mình lại bị một người con gái như thế này hớp mất hồn. Mà tôi không sao thoát khỏi sự mê hoặc của cô ấy. Trong đời, đây là lần đầu tiên có cảm giác thất bại. Vào ngày sinh nhật cô ấy, tôi không tự chủ được đã mua một chiếc nhẫn tặng cho cô ấy, măc dù tôi biết rằng cô ấy sắp lấy một người đàn ông khác. Lâm Diệu tôi sao lại đi làm một việc ngu xuẩn đến vậy? Chỉ vì một người con gái không yêu mình? Thậm chí còn tặng cho cô ấy một lời hứa trọn đời? Tôi thầm chúc phúc cho bọn họ, tôi sẽ khắc ghi hình ảnh người con gái đã khiến tôi cảm nhận được cảm giác thất bại lần đầu tiên trong đời.
Ngày nào cô ấy cũng rất vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm vào trong tình yêu. Tôi quyết định sẽ ta đi, cứ thế này sẽ khiến tôi càng đau khổ hơn. Kết quả đúng vào lúc này, cô ấy lại lần nữa thất tình, lại còn vì gã đàn ông đó mà phải nhập viện. Lúc thông báo với tôi chuyện này, Bầu Trời đã nhìn thấu tâm tư của tôi rồi. Sau khi hay tin, tôi bỗng thấy vui vui. Tôi lao ngay đến bệnh viện đón cô ấy, tôi không thể đợi thêm một phút nữa. Tôi hôn cô ấy, với cái giá là mười nghìn tệ. Lúc hôn cô ấy, cuối cùng tôi đã biết, mặc dù cô ấy luôn nói năng với tôi rất dữ dằn nhưng không phải cô ấy hoàn toàn chẳng có chút tình cảm nào với tôi.
Cuối cùng cô ấy cũng đã chấp nhận tôi. Tôi vui lắm nhưng cô ấy không dẫn tôi đi thăm dự họp lớp, tránh cho tôi gặp người nhà của cô ấy. Cô ấy dùng đủ mọi lý do để giữ khoảng cách với tôi. Tôi không biết vì sao cô ấy làm vậy, chắc bởi vì tận sâu trong đáy lòng, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận tôi hoàn toàn, có lẽ cái bóng của người đàn ông đó vẫn chưa hoàn toàn tan biến trong lòng cô ấy. Không sao, tôi có thể chờ đợi. Chờ đợi là một sự giày vò, cũng là một niềm hạnh phúc. Tôi chờ đợi người phụ nữ hung bạo của mình, chờ đợi cô ấy mở rộng cánh cửa trái tim cho tôi.
Cô ấy dám lén lút hẹn hò với bạn học cũ sau lưng tôi. Tôi tình cờ bắt gặp, nhìn thấy cô ấy căng thẳng, cảm thấy cô ấy có để tâm đến mình. Tôi nhân cơ hội, quyết định sẽ dẫn cô ấy đến gặp bố mẹ mình, nhanh chóng giành cô ấy về tay! Rõ ràng cô ấy đã đồng ý về nhà với tôi, thế mà tối hôm tôi dẫn cô ấy về, đánh chết cô ấy cũng không chịu vào. Dám giỡn mặt tôi à? Từ trước đến giờ chưa có đứa con gái nào dám thách thức giới hạn chịu đựng của tôi như vậy! Tôi thừa nhận mình có hơi ngạo mạn, có hơi kiêu căng, nhưng trước mặt cô ấy, tôi hoàn toàn lép về. Lâm Sảng ơi là Lâm Sảng, rốt cuộc em muốn tôi phải làm sao với em đây?
- Em đi đi, coi như anh chưa bao giờ quen em!
Tôi đuổi cô ấy đi, nhưng chỉ một giây sau, tôi đã thấy hối hận.
Suốt cả tối, tôi chờ điện thoại của cô, chỉ cần cô ấy cho tôi một lý do, cho dù là giả dối tôi cũng sẽ tha thứ cho ấy. Tôi sẵn sàng tin tưởng rằng cô ấy yêu tôi, chỉ cần yêu tôi thôi, chuyện ra mắt bố mẹ lúc nào cũng làm được. Nhưng người phụ nữ, lúc nào cũng có thể khiến tôi vô cùng cảm nhận được sự tuyệt vọng tột cùng đúng vào lúc tôi vô cùng hi vọng.
Cuối cùng tôi vẫn không thể giữ được người con gái ấy, tôi phải thừa nhận là mình thất bại, bại dưới tay một cô gái có tên là Lâm Sảng.
Tôi ra nước ngoài, cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè trong nước. Tôi cần thời gian để bình tĩnh lại, hoặc cần có thời gian để lãng quên. Nhưng hồi ức lại ngoan cố hơn tôi tưởng tượng nhiều. Trong đầu tôi toàn hình ảnh của Lâm Sảng, cô ấy chiếm giữ suy nghĩ của tôi, cô ấy thâu tóm toàn bộ trái tim tôi.
Lần thứ hai tôi cảm thấy mình thất bại, vẫn là bại dưới tay cô gái tên Lâm Sảng đó.
Cuối cùng tôi không chịu đựng nổi nữa, liền gọi điện về thăm dò tin tức của Lâm Sảng. Người tôi liên hệ là Ngũ Dật Thiên.
- Này họ Ngũ kia, Lâm Sảng dạo này thế nào rồi?
- Lâm Diệu, cuối cùng anh cũng chịu liên lạc với tôi rồi, người đàn bà nhà anh sắp phát điên lên đấy! - Nghe giọng nói đầy phấn khích của Ngũ Dật Thiên, tôi nghĩ anh ta chắc nhảy cẫng lên vì sung sướng.
- Không đùa đâu, tôi nói thật đấy! - Cô ta hùng hổ xông vào nhà tôi, không tin nổi Lâm Sảng lại ghê gớm như vậy. Câu nói này của Ngũ Dật Thiên khiến tôi vô cùng phấn khích, rõ ràng cô ấy có quan tâm đến tôi.
- Anh còn cười ra được nữa à? Mau mau quay về đi, Mạc Lãnh nói mấy lần định giới thiệu bạn trai cho Lâm Sảng rồi đấy!
- Anh phải quản lý vợ anh cho kỹ, nhân tiện giám sát Lâm Sảng cho tôi, một thời gian nữa tôi sẽ về! Đừng có để Mạc Lãnh biết chúng ta đã liên lạc với nhau. Cô ấy dám giày vò tôi lâu như vậy, tôi cũng phải cho cô ấy nếm mùi vị của sự thất tình!
- Tôi giám sát kiểu gì? Tôi chỉ là ông chủ của cô ấy, ai mà quản lý được đời sống riêng tư của người ta?
- Chẳng phải Mạc Lãnh là bạn thân của Lâm Sảng sao? Cô ấy có việc gì, không nói với Mạc Lãnh thì nói với ai? Uổng công anh là chồng Mạc Lãnh!
- Tôi sẽ cố gắng, biết cái gì sẽ báo cho anh ngay! Tôi bảo này, anh nên về cho nhanh, người đàn bà đó không phải dạng tầm thường đâu, lúc nào cô ta cũng có thể nổ tung đấy!
Một chuyến đi xa ra nước ngoài thật chẳng uổng phí. Tôi có thể vui vẻ thưởng thức phong cảnh ở nước ngoài. Còn sau khi về nước, tôi và Lâm Sảng vẫn có thể có một khởi đầu mới.
Ngũ Dật Thiên ngày ngày thông báo tình hình của Lâm Sảng cho tôi hay. Ban ngày đi làm, buổi tối anh ta sắp xếp Lâm Sảng làm thêm giờ. Một câu hỏi cửa miệng của Ngũ Dật Thiên là: “Bao giờ thì anh về?".
Cho đến khi Ngũ Dật Thiên báo cho tôi biết bên cạnh Lâm Sảng có một người đàn ông khác, nghe nói là bác sĩ trông cũng không tồi. Tôi cảm thấy đây là chuyện chẳng lành mới bắt đầu cuống cuồng về nước.
Còn chưa kịp lên máy bay thì Ngũ Dật Thiên lại bảo tôi Lâm Sảng chuẩn bị đi xem mặt.
Hừ, con ranh này! Cứ đợi đấy, tôi sẽ về xử lý cô! Lần này tôi mà để cho chạy thoát nữa quyết mang họ Lâm theo cô! Ờ, nhưng mà hình như tôi cũng mang họ Lâm mà?
Lâm Sảng, anh về đây!
Có những chuyện được an bài phải xảy ra. Có những người sắp đặt phải gặp nhau. Nếu như đây là ý trời, vậy thì chẳng có cách nào thay đổi…
HẾT
Tác giả :
Không Hữu Cố Sự