Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 6 - Chương 6
Nơi Bắc Đường Khẩn muốn đến, ở quan ngoại, quanh co khuất khúc, cách Biện Kinh đến ba mươi ngày đường. Vị hôn thê của anh vẫn đang ở trên vùng hoang mạc có tên là Cánh Đồng Bất Tận, đợi anh tới đón về.
Bên ngoài thành Biện Kinh, anh bảo Đinh Tiểu Thác ở lại kinh thành, đợi đến khi anh trở về, nhất định sẽ mang kiếm Linh Tê về cho cô. Đinh Tiểu Thác không chịu, cô muốn đi cùng. Ngoài miệng tuy nói là sợ anh sẽ không trở lại, nhưng trong lòng lại là một thôi thúc khó hiểu muốn được đồng hành cùng anh. Càng ở lâu bên anh, cảm giác này càng mạnh mẽ.
Đêm hôm đó, anh cõng cô trên lưng, từ dưới vực sâu, nhảy lên từng quãng. Tấm lưng rộng của anh trực tiếp cảm nhận được từng nhịp tim của Đinh Tiểu Thác, không chút ngăn cách. Vực sâu vạn trượng, nhờ có hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh mà bỗng không còn đáng sợ. Đã từng có lúc, dường như cũng giống thế này, cô im lặng ngả đầu lên vai anh, để mặc cho anh mang mình đến một phương bất tận nào đó. Thế nhưng, bọn họ chẳng phải là hai người xa lạ vừa mới quen biết hay sao? Bản thân cô phải chăng đã có vấn đề ở chỗ nào?
– Tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu! – Cô vỗ ngực bảo đảm – Hơn nữa, suốt chặng đường núi cao sông dài, có người trò chuyện cùng anh cũng tốt mà!
– Tôi không thích nói chuyện, không cần ai trò chuyện với tôi! – Anh quay người lên ngựa – Đường đi tới Cánh Đồng Bất Tận xa xôi diệu vợi, địa thế hiểm trở, một cậu nhóc yếu ớt lẻo khoẻo như cậu không chịu nổi đâu. Đợi tôi ở quan trọ Nhất Gian! – Nói rồi, không đợi cô kịp phản đối, anh đã lao vút đi.
Bao nhiêu năm nay, anh đã quen độc lai độc vãng. Ngọc Diện Quỷ Vương là danh hiệu mà người trong giang hồ tặng cho anh. Trong giang hồ không một ai có thể khiến Bắc Đường Khẩn làm việc cho họ, có trả thù lao nhiều đến mấy cũng không được. Nhưng có một người là ngoại lệ, chỉ cần là thứ nàng muốn, Bắc Đường Khẩn nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực để mang về cho nàng, dù đó là hạt minh châu trên đầu hoàng đế. Người đó, chính là Diệp Nghê Thường. Nàng là con gái của một nhà buôn châu báu bình thường, là người tình thanh mai trúc mã của Bắc Đường Khẩn. Năm xưa, khi mẹ Bắc Đường Khẩn qua đời, chính cha của Diệp Nghê Thường đã nhận nuôi anh, lại còn giao phó cả cô con gái vàng ngọc cho anh. Sau này, nhà họ Diệp có chuyện, phải chuyển từ kinh thành tới gần Nhạn Môn Quan, rời xa giang hồ, không dính thế sự.
Nghe đồn Diệp Nghê Thường dung nhan mỹ miều, kiều diễm tuyệt thế, biết bao ong bướm dập dìu mơ mòng được gần gũi hương thơm. Thế nhưng, vì e ngại danh tiếng của Bắc Đường Khẩn, những gã này chỉ dám ngắm nhìn từ xa chứ không dám ngạo mạn người đẹp. Song cuối cùng, vẫn có kẻ dám to gan liều lĩnh, trong một đêm đột phá trùng trùng phòng ngự của nhà họ Diệp, bắt cóc Diệp Nghê Thường mang đi. Trong bức thư gửi cho Bắc Đường Khẩn, chỉ có một yêu cầu: dùng thanh kiếm Linh Tê của anh đổi lấy tính mạng của Diệp Nghê Thường, cũng như sự trong trắng của nàng. Lạc khoản đề tên Triệu Tứ.
Triệu Tứ là ai, Bắc Đường Khẩn không có hứng thú tìm hiểu. Anh chỉ cần Diệp Nghê Thường bình an. Thực ra, thi thoảng ngẫm nghĩ, việc anh tốt với Diệp Nghê Thường, giống như một thói quen và nghĩa vụ hơn, dường như không liên quan gì tới tình cảm. Nhưng, rồi anh vẫn sẽ lấy nàng. Trước lúc ông Diệp lâm chung, chính miệng Bắc Đường Khẩn đã hứa với ông sẽ chăm lo cho Diệp Nghê Thường suốt đời suốt kiếp. Lễ hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu năm nay chính là ngày thành hôn của hai người. Bây giờ xem ra, hôn lễ đành phải lui lại. Trong khoảnh khắc giao ra thanh kiếm Linh Tê, Bắc Đường Khẩn từng cảm thấy hối hận trong giây lát. Thanh kiếm này là di vật cha mẹ anh để lại. Người cha trước lúc lâm chung, đã nói với anh một câu cuối cùng, rằng phải bảo vệ thanh kiếm này bẳng cả tính mạng của gia tộc Bắc Đường! Thế nhưng, chỉ vì nàng, cuối cùng anh đã giao ra thanh kiếm Linh Tê. Chuyến đi tới Cánh Đồng Bất Tận lần này, Bắc Đường Khẩn có một dự cảm chẳng lành.
Ngựa bạch sải vó, cuốn tung bụi mù suốt dọc đường đi. Dưới ánh nắng ban mai, Bắc Đường Khẩn phi vùn vụt tới nơi cần đến. Băng qua một quãng đường núi quanh co, Bắc Đường Khẩn đột ngột ghìm chặt dây cương, con ngựa bạch tạng hý vang lên một tiếng, hai chân trước nhảy dựng lên giữa không trung. Nếu không phải có tài cưỡi ngựa tuyệt luân, hẳn anh đã bị hất văng xuống khỏi yên ngựa.
Đinh Tiểu Thác đứng thù lù trên con đường mà Bắc Đường Khẩn buộc phải đi qua, giang rộng cánh tay, cả thân người kéo căng hết cỡ đứng chắn ngang đường. Vó trước của con ngựa bật ngược lên, cách cô chưa đầy nửa bước. Bắc Đường Khẩn tức giận quát lên:
– Muốn chết à?
– Cho tôi đi cùng! – Đinh Tiểu Thác cúi gằm đầu xuống, vần vò mép áo, đôi môi cong lên, bộ dạng như sắp khóc – Đừng bỏ lại tôi một mình! – Đối phó vớ dạng đàn ông bá đạo như Bắc Đường Khẩn, giả vờ tội nghiệp là hiệu quả nhất.
Thế là, trên lưng con bạch mã, Đinh Tiểu Thác đã yên tâm ngồi gọn trong lòng Bắc Đường Khẩn, lao như bay suốt dọc con đường. Sắc trời sẫm dần, trên cùng đất hoang vu bát ngát, ngoài tiếng vó ngựa của họ, chỉ còn tiếng gầm rú của dã thú từ xa vẳng lại, và những ngọn gió lạnh buốt tụa như lưỡi dao. Đinh Tiểu Thác y phục mỏng manh, rét run cầm cập, gió cát quất thẳng vào mặt, đau như kim chích. Cô bắt đầu nhớ nhà cồn cào, và cả vị sư phụ sâu rượu đáng ghét. Nếu như cô an toàn trở về, nhất định sẽ nói với những cô ngốc đang ngày đêm mê mẩn với đám tiểu thuyết vượt thời gian rằng, hãy yêu quý tính mạng, tránh xa trò vượt thời gian! Đang trong lúc nghĩ hươu nghĩ vượn, Bắc Đường Khẩn bất thình lình dừng ngựa trên một sườn núi trơ trụi không một ngọn cỏ.
Đinh Tiểu Thác quay cái cổ cứng đờ lại, hồ nghi nhìn anh. Bắc Đường Khẩn buông dây cương ngựa, bắt đầu cởi nút áo choàng, vừa cởi vừa dán chặt mắt vào cô với một ánh nhìn khá là không trong sáng. Ôi ôi… thân phận của cô bây giờ là nam giới kia mà!!!
– Này này, anh định làm gì thế hả… – Đinh Tiểu Thác đưa tay ôm lấy ngực theo phản xạ, cuống quýt lụng bụng – Tôi không bị đồng tính đâu nhá!
“Phật" một tiếng, tấm áo của anh “bay" tới, cuốn chặt lấy người cô. Bắc Đường Khẩn còn thuận tay lôi một ống tay áo cuốn quanh mặt cô coi như tấm khẩu trang. Chốc lát, Đinh Tiểu Thác đã được gói ghém sạch sẽ như chiếc bánh chưng.
– Anh… – Đinh Tiểu Thác kinh ngạc đảo tròn con mắt.
– Đi! – Anh quát lớn một tiếng, tiếp tục cuộc hành trình. Gió cát vẫn thổi không ngừng, giá rét vẫn y như cũ. Đinh Tiểu Thác ngửi thấy một thứ mùi riêng biệt tỏa ra từ tấm áo của anh, cảm giác buốt giá khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Cứ thế đi mãi cùng anh, không mục đích cũng được, không phương hướng cũng chẳng sao, có tấm áo của anh che chắn, có vòng tay của anh ôm quanh, đi tới nơi nào cũng được. Cứ như thế này, hai người cứ thế cùng nhau đi mãi. Ngồi trên lưng ngựa lắc lư, mí mắt mệt mỏi của cô dần trĩu nặng.
Bên ngoài thành Biện Kinh, anh bảo Đinh Tiểu Thác ở lại kinh thành, đợi đến khi anh trở về, nhất định sẽ mang kiếm Linh Tê về cho cô. Đinh Tiểu Thác không chịu, cô muốn đi cùng. Ngoài miệng tuy nói là sợ anh sẽ không trở lại, nhưng trong lòng lại là một thôi thúc khó hiểu muốn được đồng hành cùng anh. Càng ở lâu bên anh, cảm giác này càng mạnh mẽ.
Đêm hôm đó, anh cõng cô trên lưng, từ dưới vực sâu, nhảy lên từng quãng. Tấm lưng rộng của anh trực tiếp cảm nhận được từng nhịp tim của Đinh Tiểu Thác, không chút ngăn cách. Vực sâu vạn trượng, nhờ có hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh mà bỗng không còn đáng sợ. Đã từng có lúc, dường như cũng giống thế này, cô im lặng ngả đầu lên vai anh, để mặc cho anh mang mình đến một phương bất tận nào đó. Thế nhưng, bọn họ chẳng phải là hai người xa lạ vừa mới quen biết hay sao? Bản thân cô phải chăng đã có vấn đề ở chỗ nào?
– Tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu! – Cô vỗ ngực bảo đảm – Hơn nữa, suốt chặng đường núi cao sông dài, có người trò chuyện cùng anh cũng tốt mà!
– Tôi không thích nói chuyện, không cần ai trò chuyện với tôi! – Anh quay người lên ngựa – Đường đi tới Cánh Đồng Bất Tận xa xôi diệu vợi, địa thế hiểm trở, một cậu nhóc yếu ớt lẻo khoẻo như cậu không chịu nổi đâu. Đợi tôi ở quan trọ Nhất Gian! – Nói rồi, không đợi cô kịp phản đối, anh đã lao vút đi.
Bao nhiêu năm nay, anh đã quen độc lai độc vãng. Ngọc Diện Quỷ Vương là danh hiệu mà người trong giang hồ tặng cho anh. Trong giang hồ không một ai có thể khiến Bắc Đường Khẩn làm việc cho họ, có trả thù lao nhiều đến mấy cũng không được. Nhưng có một người là ngoại lệ, chỉ cần là thứ nàng muốn, Bắc Đường Khẩn nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực để mang về cho nàng, dù đó là hạt minh châu trên đầu hoàng đế. Người đó, chính là Diệp Nghê Thường. Nàng là con gái của một nhà buôn châu báu bình thường, là người tình thanh mai trúc mã của Bắc Đường Khẩn. Năm xưa, khi mẹ Bắc Đường Khẩn qua đời, chính cha của Diệp Nghê Thường đã nhận nuôi anh, lại còn giao phó cả cô con gái vàng ngọc cho anh. Sau này, nhà họ Diệp có chuyện, phải chuyển từ kinh thành tới gần Nhạn Môn Quan, rời xa giang hồ, không dính thế sự.
Nghe đồn Diệp Nghê Thường dung nhan mỹ miều, kiều diễm tuyệt thế, biết bao ong bướm dập dìu mơ mòng được gần gũi hương thơm. Thế nhưng, vì e ngại danh tiếng của Bắc Đường Khẩn, những gã này chỉ dám ngắm nhìn từ xa chứ không dám ngạo mạn người đẹp. Song cuối cùng, vẫn có kẻ dám to gan liều lĩnh, trong một đêm đột phá trùng trùng phòng ngự của nhà họ Diệp, bắt cóc Diệp Nghê Thường mang đi. Trong bức thư gửi cho Bắc Đường Khẩn, chỉ có một yêu cầu: dùng thanh kiếm Linh Tê của anh đổi lấy tính mạng của Diệp Nghê Thường, cũng như sự trong trắng của nàng. Lạc khoản đề tên Triệu Tứ.
Triệu Tứ là ai, Bắc Đường Khẩn không có hứng thú tìm hiểu. Anh chỉ cần Diệp Nghê Thường bình an. Thực ra, thi thoảng ngẫm nghĩ, việc anh tốt với Diệp Nghê Thường, giống như một thói quen và nghĩa vụ hơn, dường như không liên quan gì tới tình cảm. Nhưng, rồi anh vẫn sẽ lấy nàng. Trước lúc ông Diệp lâm chung, chính miệng Bắc Đường Khẩn đã hứa với ông sẽ chăm lo cho Diệp Nghê Thường suốt đời suốt kiếp. Lễ hội hoa đăng tết Nguyên Tiêu năm nay chính là ngày thành hôn của hai người. Bây giờ xem ra, hôn lễ đành phải lui lại. Trong khoảnh khắc giao ra thanh kiếm Linh Tê, Bắc Đường Khẩn từng cảm thấy hối hận trong giây lát. Thanh kiếm này là di vật cha mẹ anh để lại. Người cha trước lúc lâm chung, đã nói với anh một câu cuối cùng, rằng phải bảo vệ thanh kiếm này bẳng cả tính mạng của gia tộc Bắc Đường! Thế nhưng, chỉ vì nàng, cuối cùng anh đã giao ra thanh kiếm Linh Tê. Chuyến đi tới Cánh Đồng Bất Tận lần này, Bắc Đường Khẩn có một dự cảm chẳng lành.
Ngựa bạch sải vó, cuốn tung bụi mù suốt dọc đường đi. Dưới ánh nắng ban mai, Bắc Đường Khẩn phi vùn vụt tới nơi cần đến. Băng qua một quãng đường núi quanh co, Bắc Đường Khẩn đột ngột ghìm chặt dây cương, con ngựa bạch tạng hý vang lên một tiếng, hai chân trước nhảy dựng lên giữa không trung. Nếu không phải có tài cưỡi ngựa tuyệt luân, hẳn anh đã bị hất văng xuống khỏi yên ngựa.
Đinh Tiểu Thác đứng thù lù trên con đường mà Bắc Đường Khẩn buộc phải đi qua, giang rộng cánh tay, cả thân người kéo căng hết cỡ đứng chắn ngang đường. Vó trước của con ngựa bật ngược lên, cách cô chưa đầy nửa bước. Bắc Đường Khẩn tức giận quát lên:
– Muốn chết à?
– Cho tôi đi cùng! – Đinh Tiểu Thác cúi gằm đầu xuống, vần vò mép áo, đôi môi cong lên, bộ dạng như sắp khóc – Đừng bỏ lại tôi một mình! – Đối phó vớ dạng đàn ông bá đạo như Bắc Đường Khẩn, giả vờ tội nghiệp là hiệu quả nhất.
Thế là, trên lưng con bạch mã, Đinh Tiểu Thác đã yên tâm ngồi gọn trong lòng Bắc Đường Khẩn, lao như bay suốt dọc con đường. Sắc trời sẫm dần, trên cùng đất hoang vu bát ngát, ngoài tiếng vó ngựa của họ, chỉ còn tiếng gầm rú của dã thú từ xa vẳng lại, và những ngọn gió lạnh buốt tụa như lưỡi dao. Đinh Tiểu Thác y phục mỏng manh, rét run cầm cập, gió cát quất thẳng vào mặt, đau như kim chích. Cô bắt đầu nhớ nhà cồn cào, và cả vị sư phụ sâu rượu đáng ghét. Nếu như cô an toàn trở về, nhất định sẽ nói với những cô ngốc đang ngày đêm mê mẩn với đám tiểu thuyết vượt thời gian rằng, hãy yêu quý tính mạng, tránh xa trò vượt thời gian! Đang trong lúc nghĩ hươu nghĩ vượn, Bắc Đường Khẩn bất thình lình dừng ngựa trên một sườn núi trơ trụi không một ngọn cỏ.
Đinh Tiểu Thác quay cái cổ cứng đờ lại, hồ nghi nhìn anh. Bắc Đường Khẩn buông dây cương ngựa, bắt đầu cởi nút áo choàng, vừa cởi vừa dán chặt mắt vào cô với một ánh nhìn khá là không trong sáng. Ôi ôi… thân phận của cô bây giờ là nam giới kia mà!!!
– Này này, anh định làm gì thế hả… – Đinh Tiểu Thác đưa tay ôm lấy ngực theo phản xạ, cuống quýt lụng bụng – Tôi không bị đồng tính đâu nhá!
“Phật" một tiếng, tấm áo của anh “bay" tới, cuốn chặt lấy người cô. Bắc Đường Khẩn còn thuận tay lôi một ống tay áo cuốn quanh mặt cô coi như tấm khẩu trang. Chốc lát, Đinh Tiểu Thác đã được gói ghém sạch sẽ như chiếc bánh chưng.
– Anh… – Đinh Tiểu Thác kinh ngạc đảo tròn con mắt.
– Đi! – Anh quát lớn một tiếng, tiếp tục cuộc hành trình. Gió cát vẫn thổi không ngừng, giá rét vẫn y như cũ. Đinh Tiểu Thác ngửi thấy một thứ mùi riêng biệt tỏa ra từ tấm áo của anh, cảm giác buốt giá khi nãy đã hoàn toàn biến mất. Cứ thế đi mãi cùng anh, không mục đích cũng được, không phương hướng cũng chẳng sao, có tấm áo của anh che chắn, có vòng tay của anh ôm quanh, đi tới nơi nào cũng được. Cứ như thế này, hai người cứ thế cùng nhau đi mãi. Ngồi trên lưng ngựa lắc lư, mí mắt mệt mỏi của cô dần trĩu nặng.
Tác giả :
Sa La Song Thụ