Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 14 - Chương 11
Bầu trời mặt biển, ánh trăng đá núi, trong mắt cô, hòa thành từng dải từng dải rực rỡ sắc cầu vồng, lúc mờ lúc tỏ, quấn quýt vào nhau, bay lồng lộng kín trời, dâng đầy trong mắt cô. Trong chốn mịt mờ, có một người đang đứng, không nhìn rõ hình thù, chỉ có mái tóc màu xanh lục tung bay dưới ánh trăng…
Đường Trạch ôm chầm lấy Niệm đang ngã xuống, hoàn toàn không đếm xỉa tới vô số gai bạc vẫn cắm chi chít trên khắp cơ thể cô.
– Niệm! Niệm! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi! – Anh lắc thật mạnh người con gái trong lòng, không cho cô nhắm mắt.
Niệm thở hắt ra một hơi dài, ánh mắt chiếu lên khuôn mặt Đường Trạch, chậm rãi thốt ra hai chữ:
– Không… hận…
Đường Trạch lặng người.
Không hận… Lời Niệm nói, lúc nào cũng đơn giản như vậy, nhưng luôn khiến anh không thể nào đoán biết.
– Niệm! Niệm! Đừng ngủ, hãy nói chuyện với tôi! – Cánh tay anh mỗi lúc một nặng, cơ thể Niệm cứ chìm mãi xuống, đôi mắt từ từ khép lại. Đường Trạch kinh hoàng, hét lên thật lớn, lay lắc liên hồi.
– Cá… Trăng…
Giọng nói của Niệm đã vô cùng yếu ớt, giống như mê sảng, khóe miệng, khẽ mỉm một nụ cười hiếm hoi…
Một người chưa bao giờ cười, đã dùng một cái mỉm cười để định hình cho thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình…
– Niệm…
Đường Trạch ngồi rũ rượi trên mặt đất, ôm lấy Niệm đã trút hơi thở cuối cùng, đờ đẫn nhìn về một nơi nào đó trong không trung.
Một tràng tiếng ho vang lên sau lưng anh.
Có người bò dậy trên đá vụn.
Tiếng đá lăn lạo xạo đã kéo Đường Trạch từ trong trạng thái thất thần trở về với hiện thực. Anh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lạt Ma vừa nãy đã tắt thở, giờ đang lảo đảo đứng dậy.
Phù!
Lão Lạt Ma bộ dạng vô cùng thảm hại, nhổ mấy hạt vòng màu đen từ trong miệng ra, cười hai tiếng khô khốc.
– Con Dạ Xoa ngu xuẩn, lại vọng tưởng đấu pháp với ta, hừ!
Đường Trạch nhẹ nhàng đặt Niệm xuống, đứng lên, bước về phía Lạt Ma.
– Cậu và con Dạ Xoa kia giao tình cũng tốt đấy nhỉ! – Tấm khăn bịt mặt của Lạt Ma rơi xuống quá nửa, để lộ ra những vết sẹo gớm ghiếc giống như bị lửa thiêu.
Đường Trạch không đáp lời, tiếp tục bước về phía lão, nắm đấm dần siết lại.
Lạt Ma điềm nhiên nhìn Đường Trạch đang tiến về phía mình, nói:
– Ta biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng ta khuyên cậu tốt nhất nên bỏ ý nghĩ đấy đi.
Khi còn cách lão ta không đầy hai mét, Đường Trạch dừng bước, lạnh lùng nhìn đối phương.
– Nếu là người thông minh, thì nên tiếp tục làm đồng minh với ta – Lạt Ma bước tới trước mặt Đường Trạch, giơ cổ tay đã đứt lìa lên, chỉ vào những thi thể nằm la liệt trên mặt đất – Nhìn thấy chưa? Thế giới thuộc về chúng ta, đang nằm trên chính cơ thể bọn chúng! Không chỉ có Cốt Đột mà chính cơ thể bọn chúng cũng là báu vật hiếm có.
Đường Trạch im lặng, nhưng trong mắt lại xuất hiện thêm một tầng nghi vấn.
– Hề hề! Cốt Đột là linh dược trị bách bệnh. Còn cơ thể của Dạ Xoa cũng là linh dược. – Lạt Ma đưa mắt nhìn xuốn chân của Đường Trạch – Chính cậu cũng là người được hưởng lợi từ nó.
– Ông nói gì? – Đường Trạch nghe ra ẩn ý trong lời nói của lão, liền vặn hỏi.
– Dạ Xoa là một bộ tộc rất thần kỳ. Cho dù bọn chúng có chết đi, thi thể cũng phải mất hàng trăm năm mới bị phân hủy. Và các bộ phận trên cơ thể chúng có thể cấy ghép lên cơ thể của bất cứ con người nào có nhu cầu, hơn nữa, còn có thể hòa hợp hoàn toàn với cơ thể mới một cách cực kỳ nhanh chóng, hoàn hảo cứ như là mới mọc. – Lạt Ma càng nói càng hào hứng nhìn vào chân trái của Đường Trạch – Chân trái của cậu, chỉ dựa vào Cốt Đột sẽ không thể nào mọc trở lại được. Chắc cậu đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra rồi chứ? Ha ha…
Lời của Lạt Ma chẳng khác gì một tiếng sét nổ bên tai Đường Trạch.
Chân trái của anh đã “mọc" ra, nhưng chân trái của Niệm lại…
Trời ơi…
Đường Trạch bóp mạnh vào chân trái, cảm giác tê buốt như điện giật chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới tận đỉnh đầu.
Phịch! Đường Trạch ngã ngồi xuống đất.
Lạt Ma chẳng hề để tâm tới phản ứng của Đường Trạch, vẫn thao thao nói tiếp:
– Cậu nhìn xem, chúng ta đã có được những gì? Thi thể của hàng trăm con Dạ Xoa. Cậu nói xem, sau này sẽ có bao nhiêu người tới cầu xin chúng ta cho họ một cánh tay hoặc một cẳng chân? Này anh bạn trẻ, nơi này chẳng phải núi Ngọa Hư gì hết, mà chính là kho báu của chúng ta! Cậu nắm quyền quản lý tập đoàn Đồ Môn, việc bí mật vận chuyển những con Dạ Xoa này trở về, sẽ chẳng có gì khó khăn cả.
Những câu cuối cùng của lão, Đường Trạch đã không còn nghe thấy nữa. Bàn tay anh vẫn không rời khỏi cẳng chân trái, dường như muốn bóp nát nó.
Lạt Ma bước tới bên cạnh anh, cười nhạt:
– Bọn chúng chỉ là loài động vật người không ra người, thú không ra thú, chỉ biết tồn tại trên đời theo phương thức dã man nhất. Chúng hoàn toàn không biết đến tình cảm, chỉ là giống động vật ngu si. Cho nên, cậu không cần tỏ ra xúc động như vậy, càng không cần tự trách bản thân về những việc đã làm. Tốt nhất hãy nhìn cho rõ con đường tương lai, đó mới là điều quan trọng nhất.
– Ha ha… – Đường Trạch từ từ đứng dậy, đưa bàn tay lạnh toát quệt đám mồ hôi đã túa đẫm hai bên tóc mai, cười nhăn nhó – Có lẽ… ông có lý. Xưa kia tôi lưu lạc tới nơi này, suýt chút nữa bị bọn chúng xé xác làm thức ăn. Chúng chỉ là những động vật man dại tới cả tiếng người cũng không biết nói…
– Hô hô, cậu hiểu được thì tốt. Giống động vật cấp thấp nhưng lại có tác dụng cao cấp này, sự tồn tại của chúng trên đời chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là phục vụ cho nhu cầu của những người như chúng ta. – Lạt Ma đắc ý cười lớn – Cậu và ta hợp tác, cộng thêm bầy Dạ Xoa này, ha ha, chỉ cần con người vẫn quý trọng tính mạng của họ, chỉ cần họ vẫn sợ hãi cuộc sống không có chân tay, thì từ nay về sau, trên đời này không có thứ gì mà chúng ta không giành lấy được.
– Ừ! – Đường Trạch thở dài, sau đó gật gật đầu, ngoái nhìn về phía bờ biển – Cơ thể Dạ Xoa to lớn như thế, con thuyền của chúng ta có lẽ không chở được bao nhiêu.
– Hô hô, không sao, chở mấy con nhỏ hơn về trước, sau đó cậu hãy điều động một con tàu lớn, chúng ta sẽ quay trở lại lần nữa. – Lạt Ma tỏ ý bảo anh không cần lo lắng, sau đó nhìn vào cổ tay đã đứt lìa của mình, nói:
– Sau khi trở về, ta sẽ nhanh chóng có được một bàn tay mới, ha ha.
Đường Trạch bước tới bên thi thể của Tóc Đỏ, hỏi:
– Trước tiên hãy thu thập tất cả Cốt Đột của chúng lại. Gã này là thủ lĩnh, Cốt Đột của nó là to nhất. Năm xưa chính nó đã đưa Cốt Đột cho tôi.
– Ừ, thu tất cả Cốt Đột lại mang về trước. – Lạt Ma gật đầu.
Đường Trạch cúi xuống, giật sợi dây nhỏ xỏ Cốt Đột đeo trên cổ Tóc Đỏ mấy lần, nhưng không thể nào giằng đứt được.
Anh ngước mắt nhìn sang bên cạnh, bên thi thể của Niệm là thanh trường kiếm mà Lạt Ma đã đưa cho anh.
Anh bước lại gần, nhặt kiếm lên, quay trở lại bên Tóc Đỏ, lẹ làng vung một kiếm, sợi dây đứt làm hai đoạn, Cốt Đột thuận lợi rơi vào tay anh.
– Cầm lấy! – Đường Trạch giao Cốt Đột vào tay Lạt Ma, nói – Còn rất nhiều, tôi qua đằng kia. Hành động nhanh lên một chút, tôi không muốn lưu lại nơi này thêm nữa.
Lạt Ma cười ha hả:
– Chia nhau ra làm đi!
Nói đoạn, Lạt Ma quay người đi về phía Niệm.
Nhưng, lão vừa quay người, lập tức phát giác đằng sau có sự khác thường, một cơn gió sắc lẹm quét thẳng đến sau gáy.
Lão cảm thấy có điều không ổn, lập tức cúi thụp xuống theo phản xạ, định né tránh mối nguy hiểm khiến lão phải kinh sợ trong lòng.
Thế nhưng, động tác của lão đã không nhanh bằng Đường Trạch sau lưng.
Thời gian bỗng chốc như quay ngược lại rất nhiều năm về trước, trở về cái thời khí thế lẫy lừng, trảm yêu vô số, anh lại biến thành một pháp sư trừ yêu diệt ma kiếm đã vung là yêu quái vong mạng khi xưa, chỉ một chiêu đã tiễn kẻ địch xuống địa phủ.
Cơ thể của Lạt Ma đã bất động, trên phần gáy lộ ra ngoài, xuất hiện một đường thẳng rất mảnh.
Rất nhanh, đường thẳng này nhanh chóng mở rộng, trở thành một vết cắt ngay ngắn.
Máu tươi phun trào như suối, đầu của Lạt Ma lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất, cái thân hình lùn tịt cũng đổ vật xuống.
Cái đầu dính đầy bụi đất, trợn trừng một cặp mắt phẫn nộ và ánh nhìn oán độc, có lẽ là muốn dành cho Đường Trạch, thế nhưng giờ đây, chỉ có thể bất lực chiếu lên bầu trời…
– Nếu có thể, ta muốn ngươi chết trong tay những kẻ mà ngươi gọi là động vật ngu si kia!
Ném kiếm đi, Đường Trạch quay lại bên Niệm, khẽ khàng nhổ từng chiếc gai cắm trên người cô.
– Xin lỗi… Xin lỗi… – Anh lẩm bẩm.
Không chỉ đối với Niệm, mà là đối với toàn bộ vùng núi Ngọa Hư, anh đều cảm thấy hối lỗi tột cùng.
Bầy Dạ Xoa đầu óc đơn giản kia, Đường Trạch chỉ giúp chúng nướng chín thịt, mà chúng đã mang những viên Cốt Đột vô giá tặng cho anh. Còn Niệm, không những cứu sống anh, mà còn phải trả một cái giá quá lớn để đem lại cho anh một cơ thể hoàn chỉnh…
Không hận…
Cuối cùng, Đường Trạch đã hiểu được câu “không hận" mà Niệm thốt ra trước khi nhắm mắt có ý nghĩa gì.
Thế giới của Dạ Xoa quá đỗi giản đơn. Có lẽ trong mắt chúng, anh mãi là một anh chàng tốt bụng đã giúp chúng nướng thịt trong lửa táp khói xông. Trong trí não của chúng, không hề có những khái niệm như “lợi ích", “mục đích" chỉ có trong thế giới con người. Bọn chúng lại càng không thể hiểu được, kết cục của núi Ngọa Hư ngày hôm nay hoàn toàn là do một mình anh ban tặng. Bọn chúng không phải là không oán hận, mà là hoàn toàn không biết rằng, cần phải căm hận anh.
Yêu và hận ở chúng, quá ư thuần khiết.
Niệm đã đúng. Cô chỉ muốn Đường Trạch đi khỏi. Nơi này không phải là thế giới của anh. Sự xuất hiện vô tình của anh, đáng lẽ nên kết thúc bằng sự ra đi vĩnh viễn. Thế nhưng, anh đã làm gì thế này?
Đường Trạch rất muốn khóc, nhưng nước mắt không thể chảy ra.
Nước mắt dường như đã đông cứng trong cơ thể, và cả máu huyết cũng đã ngừng lưu chuyển, trong thời khắc này.
Đường Trạch ôm chầm lấy Niệm đang ngã xuống, hoàn toàn không đếm xỉa tới vô số gai bạc vẫn cắm chi chít trên khắp cơ thể cô.
– Niệm! Niệm! Tỉnh lại! Tỉnh lại đi! – Anh lắc thật mạnh người con gái trong lòng, không cho cô nhắm mắt.
Niệm thở hắt ra một hơi dài, ánh mắt chiếu lên khuôn mặt Đường Trạch, chậm rãi thốt ra hai chữ:
– Không… hận…
Đường Trạch lặng người.
Không hận… Lời Niệm nói, lúc nào cũng đơn giản như vậy, nhưng luôn khiến anh không thể nào đoán biết.
– Niệm! Niệm! Đừng ngủ, hãy nói chuyện với tôi! – Cánh tay anh mỗi lúc một nặng, cơ thể Niệm cứ chìm mãi xuống, đôi mắt từ từ khép lại. Đường Trạch kinh hoàng, hét lên thật lớn, lay lắc liên hồi.
– Cá… Trăng…
Giọng nói của Niệm đã vô cùng yếu ớt, giống như mê sảng, khóe miệng, khẽ mỉm một nụ cười hiếm hoi…
Một người chưa bao giờ cười, đã dùng một cái mỉm cười để định hình cho thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình…
– Niệm…
Đường Trạch ngồi rũ rượi trên mặt đất, ôm lấy Niệm đã trút hơi thở cuối cùng, đờ đẫn nhìn về một nơi nào đó trong không trung.
Một tràng tiếng ho vang lên sau lưng anh.
Có người bò dậy trên đá vụn.
Tiếng đá lăn lạo xạo đã kéo Đường Trạch từ trong trạng thái thất thần trở về với hiện thực. Anh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lạt Ma vừa nãy đã tắt thở, giờ đang lảo đảo đứng dậy.
Phù!
Lão Lạt Ma bộ dạng vô cùng thảm hại, nhổ mấy hạt vòng màu đen từ trong miệng ra, cười hai tiếng khô khốc.
– Con Dạ Xoa ngu xuẩn, lại vọng tưởng đấu pháp với ta, hừ!
Đường Trạch nhẹ nhàng đặt Niệm xuống, đứng lên, bước về phía Lạt Ma.
– Cậu và con Dạ Xoa kia giao tình cũng tốt đấy nhỉ! – Tấm khăn bịt mặt của Lạt Ma rơi xuống quá nửa, để lộ ra những vết sẹo gớm ghiếc giống như bị lửa thiêu.
Đường Trạch không đáp lời, tiếp tục bước về phía lão, nắm đấm dần siết lại.
Lạt Ma điềm nhiên nhìn Đường Trạch đang tiến về phía mình, nói:
– Ta biết cậu đang nghĩ gì. Nhưng ta khuyên cậu tốt nhất nên bỏ ý nghĩ đấy đi.
Khi còn cách lão ta không đầy hai mét, Đường Trạch dừng bước, lạnh lùng nhìn đối phương.
– Nếu là người thông minh, thì nên tiếp tục làm đồng minh với ta – Lạt Ma bước tới trước mặt Đường Trạch, giơ cổ tay đã đứt lìa lên, chỉ vào những thi thể nằm la liệt trên mặt đất – Nhìn thấy chưa? Thế giới thuộc về chúng ta, đang nằm trên chính cơ thể bọn chúng! Không chỉ có Cốt Đột mà chính cơ thể bọn chúng cũng là báu vật hiếm có.
Đường Trạch im lặng, nhưng trong mắt lại xuất hiện thêm một tầng nghi vấn.
– Hề hề! Cốt Đột là linh dược trị bách bệnh. Còn cơ thể của Dạ Xoa cũng là linh dược. – Lạt Ma đưa mắt nhìn xuốn chân của Đường Trạch – Chính cậu cũng là người được hưởng lợi từ nó.
– Ông nói gì? – Đường Trạch nghe ra ẩn ý trong lời nói của lão, liền vặn hỏi.
– Dạ Xoa là một bộ tộc rất thần kỳ. Cho dù bọn chúng có chết đi, thi thể cũng phải mất hàng trăm năm mới bị phân hủy. Và các bộ phận trên cơ thể chúng có thể cấy ghép lên cơ thể của bất cứ con người nào có nhu cầu, hơn nữa, còn có thể hòa hợp hoàn toàn với cơ thể mới một cách cực kỳ nhanh chóng, hoàn hảo cứ như là mới mọc. – Lạt Ma càng nói càng hào hứng nhìn vào chân trái của Đường Trạch – Chân trái của cậu, chỉ dựa vào Cốt Đột sẽ không thể nào mọc trở lại được. Chắc cậu đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra rồi chứ? Ha ha…
Lời của Lạt Ma chẳng khác gì một tiếng sét nổ bên tai Đường Trạch.
Chân trái của anh đã “mọc" ra, nhưng chân trái của Niệm lại…
Trời ơi…
Đường Trạch bóp mạnh vào chân trái, cảm giác tê buốt như điện giật chạy dọc từ lòng bàn chân lên tới tận đỉnh đầu.
Phịch! Đường Trạch ngã ngồi xuống đất.
Lạt Ma chẳng hề để tâm tới phản ứng của Đường Trạch, vẫn thao thao nói tiếp:
– Cậu nhìn xem, chúng ta đã có được những gì? Thi thể của hàng trăm con Dạ Xoa. Cậu nói xem, sau này sẽ có bao nhiêu người tới cầu xin chúng ta cho họ một cánh tay hoặc một cẳng chân? Này anh bạn trẻ, nơi này chẳng phải núi Ngọa Hư gì hết, mà chính là kho báu của chúng ta! Cậu nắm quyền quản lý tập đoàn Đồ Môn, việc bí mật vận chuyển những con Dạ Xoa này trở về, sẽ chẳng có gì khó khăn cả.
Những câu cuối cùng của lão, Đường Trạch đã không còn nghe thấy nữa. Bàn tay anh vẫn không rời khỏi cẳng chân trái, dường như muốn bóp nát nó.
Lạt Ma bước tới bên cạnh anh, cười nhạt:
– Bọn chúng chỉ là loài động vật người không ra người, thú không ra thú, chỉ biết tồn tại trên đời theo phương thức dã man nhất. Chúng hoàn toàn không biết đến tình cảm, chỉ là giống động vật ngu si. Cho nên, cậu không cần tỏ ra xúc động như vậy, càng không cần tự trách bản thân về những việc đã làm. Tốt nhất hãy nhìn cho rõ con đường tương lai, đó mới là điều quan trọng nhất.
– Ha ha… – Đường Trạch từ từ đứng dậy, đưa bàn tay lạnh toát quệt đám mồ hôi đã túa đẫm hai bên tóc mai, cười nhăn nhó – Có lẽ… ông có lý. Xưa kia tôi lưu lạc tới nơi này, suýt chút nữa bị bọn chúng xé xác làm thức ăn. Chúng chỉ là những động vật man dại tới cả tiếng người cũng không biết nói…
– Hô hô, cậu hiểu được thì tốt. Giống động vật cấp thấp nhưng lại có tác dụng cao cấp này, sự tồn tại của chúng trên đời chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là phục vụ cho nhu cầu của những người như chúng ta. – Lạt Ma đắc ý cười lớn – Cậu và ta hợp tác, cộng thêm bầy Dạ Xoa này, ha ha, chỉ cần con người vẫn quý trọng tính mạng của họ, chỉ cần họ vẫn sợ hãi cuộc sống không có chân tay, thì từ nay về sau, trên đời này không có thứ gì mà chúng ta không giành lấy được.
– Ừ! – Đường Trạch thở dài, sau đó gật gật đầu, ngoái nhìn về phía bờ biển – Cơ thể Dạ Xoa to lớn như thế, con thuyền của chúng ta có lẽ không chở được bao nhiêu.
– Hô hô, không sao, chở mấy con nhỏ hơn về trước, sau đó cậu hãy điều động một con tàu lớn, chúng ta sẽ quay trở lại lần nữa. – Lạt Ma tỏ ý bảo anh không cần lo lắng, sau đó nhìn vào cổ tay đã đứt lìa của mình, nói:
– Sau khi trở về, ta sẽ nhanh chóng có được một bàn tay mới, ha ha.
Đường Trạch bước tới bên thi thể của Tóc Đỏ, hỏi:
– Trước tiên hãy thu thập tất cả Cốt Đột của chúng lại. Gã này là thủ lĩnh, Cốt Đột của nó là to nhất. Năm xưa chính nó đã đưa Cốt Đột cho tôi.
– Ừ, thu tất cả Cốt Đột lại mang về trước. – Lạt Ma gật đầu.
Đường Trạch cúi xuống, giật sợi dây nhỏ xỏ Cốt Đột đeo trên cổ Tóc Đỏ mấy lần, nhưng không thể nào giằng đứt được.
Anh ngước mắt nhìn sang bên cạnh, bên thi thể của Niệm là thanh trường kiếm mà Lạt Ma đã đưa cho anh.
Anh bước lại gần, nhặt kiếm lên, quay trở lại bên Tóc Đỏ, lẹ làng vung một kiếm, sợi dây đứt làm hai đoạn, Cốt Đột thuận lợi rơi vào tay anh.
– Cầm lấy! – Đường Trạch giao Cốt Đột vào tay Lạt Ma, nói – Còn rất nhiều, tôi qua đằng kia. Hành động nhanh lên một chút, tôi không muốn lưu lại nơi này thêm nữa.
Lạt Ma cười ha hả:
– Chia nhau ra làm đi!
Nói đoạn, Lạt Ma quay người đi về phía Niệm.
Nhưng, lão vừa quay người, lập tức phát giác đằng sau có sự khác thường, một cơn gió sắc lẹm quét thẳng đến sau gáy.
Lão cảm thấy có điều không ổn, lập tức cúi thụp xuống theo phản xạ, định né tránh mối nguy hiểm khiến lão phải kinh sợ trong lòng.
Thế nhưng, động tác của lão đã không nhanh bằng Đường Trạch sau lưng.
Thời gian bỗng chốc như quay ngược lại rất nhiều năm về trước, trở về cái thời khí thế lẫy lừng, trảm yêu vô số, anh lại biến thành một pháp sư trừ yêu diệt ma kiếm đã vung là yêu quái vong mạng khi xưa, chỉ một chiêu đã tiễn kẻ địch xuống địa phủ.
Cơ thể của Lạt Ma đã bất động, trên phần gáy lộ ra ngoài, xuất hiện một đường thẳng rất mảnh.
Rất nhanh, đường thẳng này nhanh chóng mở rộng, trở thành một vết cắt ngay ngắn.
Máu tươi phun trào như suối, đầu của Lạt Ma lìa khỏi cổ, lăn lông lốc trên mặt đất, cái thân hình lùn tịt cũng đổ vật xuống.
Cái đầu dính đầy bụi đất, trợn trừng một cặp mắt phẫn nộ và ánh nhìn oán độc, có lẽ là muốn dành cho Đường Trạch, thế nhưng giờ đây, chỉ có thể bất lực chiếu lên bầu trời…
– Nếu có thể, ta muốn ngươi chết trong tay những kẻ mà ngươi gọi là động vật ngu si kia!
Ném kiếm đi, Đường Trạch quay lại bên Niệm, khẽ khàng nhổ từng chiếc gai cắm trên người cô.
– Xin lỗi… Xin lỗi… – Anh lẩm bẩm.
Không chỉ đối với Niệm, mà là đối với toàn bộ vùng núi Ngọa Hư, anh đều cảm thấy hối lỗi tột cùng.
Bầy Dạ Xoa đầu óc đơn giản kia, Đường Trạch chỉ giúp chúng nướng chín thịt, mà chúng đã mang những viên Cốt Đột vô giá tặng cho anh. Còn Niệm, không những cứu sống anh, mà còn phải trả một cái giá quá lớn để đem lại cho anh một cơ thể hoàn chỉnh…
Không hận…
Cuối cùng, Đường Trạch đã hiểu được câu “không hận" mà Niệm thốt ra trước khi nhắm mắt có ý nghĩa gì.
Thế giới của Dạ Xoa quá đỗi giản đơn. Có lẽ trong mắt chúng, anh mãi là một anh chàng tốt bụng đã giúp chúng nướng thịt trong lửa táp khói xông. Trong trí não của chúng, không hề có những khái niệm như “lợi ích", “mục đích" chỉ có trong thế giới con người. Bọn chúng lại càng không thể hiểu được, kết cục của núi Ngọa Hư ngày hôm nay hoàn toàn là do một mình anh ban tặng. Bọn chúng không phải là không oán hận, mà là hoàn toàn không biết rằng, cần phải căm hận anh.
Yêu và hận ở chúng, quá ư thuần khiết.
Niệm đã đúng. Cô chỉ muốn Đường Trạch đi khỏi. Nơi này không phải là thế giới của anh. Sự xuất hiện vô tình của anh, đáng lẽ nên kết thúc bằng sự ra đi vĩnh viễn. Thế nhưng, anh đã làm gì thế này?
Đường Trạch rất muốn khóc, nhưng nước mắt không thể chảy ra.
Nước mắt dường như đã đông cứng trong cơ thể, và cả máu huyết cũng đã ngừng lưu chuyển, trong thời khắc này.
Tác giả :
Sa La Song Thụ