Câu Chuyện Mà Tôi Đang Kể
Quyển 1 - Chương 3: Câu chuyện của đàn anh
Khi đối diện với một lựa chọn khó khăn. Bạn hãy tung đồng xu lên. Đây không phải là bạn chọn sấp hay ngửa …….. mà là khi đồng xu đang rơi …… bản thân mới biết ta hy vọng điều gì!
Câu chuyện nhỏ 3:
Những năm tháng tuổi trẻ là những tháng ngày tathường xuyên đặt những câu hỏi đại loại như: “ Tại sao phải vậy?" và “ Vì sao như thế?" nhiều nhất trong cuộc đời.
Chúng ta đang học cách thay đổi, cách để là người trưởng thành và vươn đến sự toàn diện. Điều đó thật tuyệt, ít ra chúng ta sẽ biết được mục đích chính cho cuộc sống.
Tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện của một đàn anh khóa trên qua những dòng status anh hay chia sẻ trên mạng.
Thực ra, nhiều người hay định kiến với việc làm này. Tôi không nói như thế là tốt hay xấu. An chỉ nghĩ nếu chủ nhân của những dòng status ấy cảm thấy khi làm vậy bản thân sẽ được giải tỏa và thoải mái hơn, thì chúng tachả có lý do gì để ngăn cản việc làm đó cả. Còn hơn là để người ta bị u uất đến nỗi bị trầm cảm, như thế thì còn tồi tệ hơn nhiều!
Dòng status 1:
( “ SỰ THẤT VỌNG LÀ DO CHÚNG TA ĐỀU MẶC ĐỊNH RẰNG NGƯỜI KHÁC SẼ ĐỐI XỬ VỚI BẢN THÂN NHƯ CÁCH MÀ CHÚNG TA ĐỐI XỬ VỚI HỌ.NHƯNG CHÚNG TA LẠI QUÊN MẤT RẰNG TRÁI TIM MỖI NGƯỜI KHÔNG GIỐNG NHAU.")
Khi tôi trẻ hơn mộtít, có lần ai đó nói với tôi rằng hãy thử đặt mình vào tình huống của họ. Tôi đã thử và nhận ra, dù như vậy tôi cũng sẽ không làm giống họ hoặc có thể nghĩ như họ. Lúc đó tôi nhận thức được rằng, mỗi cá thể khác nhau có cái cách tiếp cận, xử lý và ứng xử hoàn toàn khác nhau. Cái mà ta gọi là đặt mình vào trường hợp suy cho cùng cũng chỉ là cảm nhận và ý kiến chủ quan.
Cuộc sống mỗi cá thể cần sự quyết đoán chủ quan của chính cá thể đó, nhưng để nó tốt và phù hợp hơn, người ta cần tham khảo ý kiến khách quan. Đó là lý do tại sao để hiểu 1 người chúng ta nên nói chuyện với họ, hỏi và quan sát nhiều hơn, điều đó sẽ giúp ta hiểu nhiều hơn chứ không chỉ là đứng ở vai trò ngoài cuộc rồi phán đoán.
Nếu ta đem câu chuyện của xã hội để quay lại nhìn nhận bản thân mình, ta sẽ thấy bản thân nhỏ bé, còn nếu đem câu chuyện của bản thân để nhìn nhận thế giới, thế giới này trở nên tí hon và trường quan sát cũng ít lại. Tôi đã từng là cả 2 loại người trên, và tôi nghĩ tôi muốn cho mình sống ở một thế giới rộng lớn hơn.!
Dù sao bài viết này cũng khó hiểu.
Nó chỉ là suy nghĩ, ở mức độ nào đó mà nói thì tư duy còn lộn xộn, chưa kịp hệ thống lại. Nhưng thôi kệ vậy.
T.N.P.H)
Dòng status 2:
(Nhiều người bảo tôi hay có những quyết định điên rồ. Mà đúng là như vậy thật.
Tôi không tự cho mình cái quyền được phạm sai lầm, song ở cái tuổi mà nhiều thứ còn chưa đủ chính chắn tôi hiểu:
“ Nếu mình đã suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định, nếu quyết định ấy là sai thì bản thân có quyền được làm lại và có thêm kinh nghiệm để làm tốt hơn."
Từng có vài mảnh ký ức vụn vỡ vì sai lầm, cả trong chuyện học tập, chuyện gia đình và tình cảm. Ngay lúc này đây, sau gần bảytháng xa trường Đại Học, tôi vẫn cảm thấy mình nửa đúng nửa sai.
Không phải như bạn nghĩ đâu!
Tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định này của mình, chỉ là tôi đang tìm liệu có quyết định nào ổn hơn hay không!!
Xa trường lớp bạn bè và trễ mộtnăm, là rất nhiều đánh đổi.
Và thứ tôi được: Tôi đi làm nhiều hơn, tôi hiểu nhiều hơn về thực tế, tôi được đi nhiều nơi hơn để có một con mắt nhìn thật khác và rộng mở hơn. Tôi đọc nhiều hơn và cho rằng đó là người bạn của mình.
Tôi đã bị những tình huống trớ trêu làm chậm bước, nhưng còn bốn tháng nữa, hi vọng nó thực sự kịp cho những gì tôi đã dự định.
Cũng trong vài tình huống, tôi hiểu lòng người hơn, hiểu bản thân mình hơn.
Và biết hiểu rằng: Khi lớn hơn một ít, tôi vẫn là một chàng trai nhạy cảm, dễ suy xét và phán đoán, nhưng rồi tôi chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi tôi nghĩ mọi thứ thực sự quan trọng.
Gần bảy tháng cho bài học đường đời... tôi bước đi và phải bước tiếp. Tôi cám ơn chuyến đi đã cho tôi học thật nhiều.! Và có lẽ nên bắt tay vào những việc cần làm mà thôi.
T.N.P.H)
Dòng status 3:
(Thực sự cái cảm giác khi gia đình không phải là nơi bình yên nhất thật khó chịu.
Có nhiều người có thể nhìn thấy gương mặt vui cười của tôi và nói về nhiều thứ.
Tôi cũng thích mang một ít niềm vui đó đến mọi thứ xung quanh. Nhưng khi mọi nền tảng cơ bản đổ vỡ thì suy nghĩ cũng khác đi. Mệt mỏi nhiều hơn. Công việc của tôi không khó, nhưng tôi không thể tập trung khi ngày nào về nhà cũng đối diện với những thứ thực sự khó chịu và đau đầu.
Tôi từng tự cho tuổi trẻ của mình là để sai lầm, trải nghiệm. Nhưng ai ôi! Nếu tôi thực sự như vậy, những lúc tôi sai lầm tôi phải về đâu? Những lúc tôi mệt mỏi tôi về đâu?.Gia đình.... Nó là cái gì khá xa vời. Tôi hi vọng khi lớn lên tôi có thể tạo dựng gia đình nhỏ của mình tốt hơn những gì tôi đang có hiện tại. Tôi mong những đứa con của mình luôn có chỗ dựa và tìm về, hoặc chí ít nếu tôi cảm thấy tôi không thể làm điều đó thì tôi sẽ không nên có con làm gì.!
T.N.P.H)
Đàn anh này của An là một người khá nhạy cảm, con người anh có cái nhìn đa chiều nhưng không kém phần sâu sắc. Nói không phải làđể khen mà là để nhìn nhận.
Cuộc sống này cũng giống như bạn pha một tách trà vào mỗi buổi sớm. Hãy đun sôi cái Tôi của bạn lên.Và làm bay hơi đi mọi lo lắng. Bắt đầu pha loãng đi mọi buồn phiền. Cố gắng lọc đi mọi sai lầm. Cuối cùng, hãy nâng ly thưởng thức, tôi chắc chắn bạn sẽ cảm nhậnđược hương vị của trà sẽ trở nên đặc biệt hơn hẳn.
Các bạn biết tại sao không? …………….. Bởi vì mùi vị ấy là Hạnh Phúc.
Khi muốn trưởng thành, chúng ta phải biếtcách độc lập. Độc lập trong cách suy nghĩ, ý thức, lời nói và cả hành động.
Đôi khi, chỉ là những mẫu tin nhỏ bạn bắt gặp được khi đang ngồi gặm bánh mì. Thay vì vứt chúngđi, chúng ta cũng có thể lấy nó ra để đọc.
Đó cũng là một hình thức giải khuây nhưng đồng thời cũng làm tăng vốn hiểu biết vềxã hội. Thay vì việc đọc và để đó thì bạn thử tự đánh giá và cho ý kiến cũng là một bước để thể hiện con người mình.
An rất thích cách suy ngẫm của anh ấy, có đôi lúc khi chúng ta bước những bước chân quá dài, đoạn đường phía sau vì đi quá vội vã mà bỏ lỡ những cảnh vật vốn rất đẹp nằm ven đường.Bỏ ra vài giây để nhìn lại, để thấy tầm mắt mình chỉ hạn hẹp khi bản thân cố chấp vào một thứ bất định. Phải biết nhìn lại quá khứ để biết bản thân hiện tại tốt hơn lúc đó biết bao.
Trong chuyệntình cảm cũng vậy, điều này cũng là yếu tố rất quan trọng để quyết định bạn sẽ mãi là thành viên thường trực của hội FA hay được vinh hạnh nằm trong ban tham vấn sang chảnh.
Câu chuyện nhỏ 3:
Những năm tháng tuổi trẻ là những tháng ngày tathường xuyên đặt những câu hỏi đại loại như: “ Tại sao phải vậy?" và “ Vì sao như thế?" nhiều nhất trong cuộc đời.
Chúng ta đang học cách thay đổi, cách để là người trưởng thành và vươn đến sự toàn diện. Điều đó thật tuyệt, ít ra chúng ta sẽ biết được mục đích chính cho cuộc sống.
Tôi sẽ kể cho các bạn câu chuyện của một đàn anh khóa trên qua những dòng status anh hay chia sẻ trên mạng.
Thực ra, nhiều người hay định kiến với việc làm này. Tôi không nói như thế là tốt hay xấu. An chỉ nghĩ nếu chủ nhân của những dòng status ấy cảm thấy khi làm vậy bản thân sẽ được giải tỏa và thoải mái hơn, thì chúng tachả có lý do gì để ngăn cản việc làm đó cả. Còn hơn là để người ta bị u uất đến nỗi bị trầm cảm, như thế thì còn tồi tệ hơn nhiều!
Dòng status 1:
( “ SỰ THẤT VỌNG LÀ DO CHÚNG TA ĐỀU MẶC ĐỊNH RẰNG NGƯỜI KHÁC SẼ ĐỐI XỬ VỚI BẢN THÂN NHƯ CÁCH MÀ CHÚNG TA ĐỐI XỬ VỚI HỌ.NHƯNG CHÚNG TA LẠI QUÊN MẤT RẰNG TRÁI TIM MỖI NGƯỜI KHÔNG GIỐNG NHAU.")
Khi tôi trẻ hơn mộtít, có lần ai đó nói với tôi rằng hãy thử đặt mình vào tình huống của họ. Tôi đã thử và nhận ra, dù như vậy tôi cũng sẽ không làm giống họ hoặc có thể nghĩ như họ. Lúc đó tôi nhận thức được rằng, mỗi cá thể khác nhau có cái cách tiếp cận, xử lý và ứng xử hoàn toàn khác nhau. Cái mà ta gọi là đặt mình vào trường hợp suy cho cùng cũng chỉ là cảm nhận và ý kiến chủ quan.
Cuộc sống mỗi cá thể cần sự quyết đoán chủ quan của chính cá thể đó, nhưng để nó tốt và phù hợp hơn, người ta cần tham khảo ý kiến khách quan. Đó là lý do tại sao để hiểu 1 người chúng ta nên nói chuyện với họ, hỏi và quan sát nhiều hơn, điều đó sẽ giúp ta hiểu nhiều hơn chứ không chỉ là đứng ở vai trò ngoài cuộc rồi phán đoán.
Nếu ta đem câu chuyện của xã hội để quay lại nhìn nhận bản thân mình, ta sẽ thấy bản thân nhỏ bé, còn nếu đem câu chuyện của bản thân để nhìn nhận thế giới, thế giới này trở nên tí hon và trường quan sát cũng ít lại. Tôi đã từng là cả 2 loại người trên, và tôi nghĩ tôi muốn cho mình sống ở một thế giới rộng lớn hơn.!
Dù sao bài viết này cũng khó hiểu.
Nó chỉ là suy nghĩ, ở mức độ nào đó mà nói thì tư duy còn lộn xộn, chưa kịp hệ thống lại. Nhưng thôi kệ vậy.
T.N.P.H)
Dòng status 2:
(Nhiều người bảo tôi hay có những quyết định điên rồ. Mà đúng là như vậy thật.
Tôi không tự cho mình cái quyền được phạm sai lầm, song ở cái tuổi mà nhiều thứ còn chưa đủ chính chắn tôi hiểu:
“ Nếu mình đã suy nghĩ thật kỹ rồi quyết định, nếu quyết định ấy là sai thì bản thân có quyền được làm lại và có thêm kinh nghiệm để làm tốt hơn."
Từng có vài mảnh ký ức vụn vỡ vì sai lầm, cả trong chuyện học tập, chuyện gia đình và tình cảm. Ngay lúc này đây, sau gần bảytháng xa trường Đại Học, tôi vẫn cảm thấy mình nửa đúng nửa sai.
Không phải như bạn nghĩ đâu!
Tôi chưa bao giờ hối hận về quyết định này của mình, chỉ là tôi đang tìm liệu có quyết định nào ổn hơn hay không!!
Xa trường lớp bạn bè và trễ mộtnăm, là rất nhiều đánh đổi.
Và thứ tôi được: Tôi đi làm nhiều hơn, tôi hiểu nhiều hơn về thực tế, tôi được đi nhiều nơi hơn để có một con mắt nhìn thật khác và rộng mở hơn. Tôi đọc nhiều hơn và cho rằng đó là người bạn của mình.
Tôi đã bị những tình huống trớ trêu làm chậm bước, nhưng còn bốn tháng nữa, hi vọng nó thực sự kịp cho những gì tôi đã dự định.
Cũng trong vài tình huống, tôi hiểu lòng người hơn, hiểu bản thân mình hơn.
Và biết hiểu rằng: Khi lớn hơn một ít, tôi vẫn là một chàng trai nhạy cảm, dễ suy xét và phán đoán, nhưng rồi tôi chỉ dừng lại ở đó, cho đến khi tôi nghĩ mọi thứ thực sự quan trọng.
Gần bảy tháng cho bài học đường đời... tôi bước đi và phải bước tiếp. Tôi cám ơn chuyến đi đã cho tôi học thật nhiều.! Và có lẽ nên bắt tay vào những việc cần làm mà thôi.
T.N.P.H)
Dòng status 3:
(Thực sự cái cảm giác khi gia đình không phải là nơi bình yên nhất thật khó chịu.
Có nhiều người có thể nhìn thấy gương mặt vui cười của tôi và nói về nhiều thứ.
Tôi cũng thích mang một ít niềm vui đó đến mọi thứ xung quanh. Nhưng khi mọi nền tảng cơ bản đổ vỡ thì suy nghĩ cũng khác đi. Mệt mỏi nhiều hơn. Công việc của tôi không khó, nhưng tôi không thể tập trung khi ngày nào về nhà cũng đối diện với những thứ thực sự khó chịu và đau đầu.
Tôi từng tự cho tuổi trẻ của mình là để sai lầm, trải nghiệm. Nhưng ai ôi! Nếu tôi thực sự như vậy, những lúc tôi sai lầm tôi phải về đâu? Những lúc tôi mệt mỏi tôi về đâu?.Gia đình.... Nó là cái gì khá xa vời. Tôi hi vọng khi lớn lên tôi có thể tạo dựng gia đình nhỏ của mình tốt hơn những gì tôi đang có hiện tại. Tôi mong những đứa con của mình luôn có chỗ dựa và tìm về, hoặc chí ít nếu tôi cảm thấy tôi không thể làm điều đó thì tôi sẽ không nên có con làm gì.!
T.N.P.H)
Đàn anh này của An là một người khá nhạy cảm, con người anh có cái nhìn đa chiều nhưng không kém phần sâu sắc. Nói không phải làđể khen mà là để nhìn nhận.
Cuộc sống này cũng giống như bạn pha một tách trà vào mỗi buổi sớm. Hãy đun sôi cái Tôi của bạn lên.Và làm bay hơi đi mọi lo lắng. Bắt đầu pha loãng đi mọi buồn phiền. Cố gắng lọc đi mọi sai lầm. Cuối cùng, hãy nâng ly thưởng thức, tôi chắc chắn bạn sẽ cảm nhậnđược hương vị của trà sẽ trở nên đặc biệt hơn hẳn.
Các bạn biết tại sao không? …………….. Bởi vì mùi vị ấy là Hạnh Phúc.
Khi muốn trưởng thành, chúng ta phải biếtcách độc lập. Độc lập trong cách suy nghĩ, ý thức, lời nói và cả hành động.
Đôi khi, chỉ là những mẫu tin nhỏ bạn bắt gặp được khi đang ngồi gặm bánh mì. Thay vì vứt chúngđi, chúng ta cũng có thể lấy nó ra để đọc.
Đó cũng là một hình thức giải khuây nhưng đồng thời cũng làm tăng vốn hiểu biết vềxã hội. Thay vì việc đọc và để đó thì bạn thử tự đánh giá và cho ý kiến cũng là một bước để thể hiện con người mình.
An rất thích cách suy ngẫm của anh ấy, có đôi lúc khi chúng ta bước những bước chân quá dài, đoạn đường phía sau vì đi quá vội vã mà bỏ lỡ những cảnh vật vốn rất đẹp nằm ven đường.Bỏ ra vài giây để nhìn lại, để thấy tầm mắt mình chỉ hạn hẹp khi bản thân cố chấp vào một thứ bất định. Phải biết nhìn lại quá khứ để biết bản thân hiện tại tốt hơn lúc đó biết bao.
Trong chuyệntình cảm cũng vậy, điều này cũng là yếu tố rất quan trọng để quyết định bạn sẽ mãi là thành viên thường trực của hội FA hay được vinh hạnh nằm trong ban tham vấn sang chảnh.
Tác giả :
Ám Dạ