Câu Chuyện Hồ Đồ
Chương 67
Ôn Vãn cảm thấy cái tên"Lạc Hiển" này có chút quen tai, nhưng nhất thời nhớ không ra, hình như Hạ Trầm cũng không có ý định giới thiệu, chỉ nói cho cô biết là trước kia anh và anh ta có hợp tác làm ăn với nhau.
Nếu là hợp tác làm ăn, vậy thì có khả năng là cô nhớ nhầm, Ôn Vãn cảm thấy là mình quá lo lắng.
Tài xế một đường chở đến nơi nhà họ Lạc, Lạc Hiển là Hoa kiều, cho nên tòa nhà đậm chất Trung Quốc, ngay cả vợ anh cũng là người Trung Quốc, đối phương mặc một một bộ sườn xám màu đen quý phái, đứng ở nơi đó giống như một bức họa.
Ôn Vãn và Hạ Trầm cùng đi vào, Lạc Hiển chủ động chào hỏi Hạ Trầm, tủm tỉm cười: "Nếu như mà tôi không phái người đi mời, sợ rằng Hạ tiên sinh đã quên mất người họ Lạc này rồi."
Khóe miệng Hạ Trầm cũng tươi cười, nhưng nụ cười vừa nhìn liền biết không phải thật lòng: "Làm sao quên được, cảm giác tồn tại của Lạc tiên sinh mạnh như vậy, muốn quên cũng không quên được."
Lời này có thâm ý khác, chỉ có Lạc Hiển nghe hiểu, anh ta giả vờ hồ đồ, nghiêng người mời vào phòng khách, ánh mắt rơi vào trên người Ôn Vãn: "Ơ, đây chính là Ôn tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Ôn Vãn cùng anh ta bắt tay một cái, chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng, không biết vì sao con người này khiến cô không vui nổi.
Lạc Hiển cũng không chấp thái độ của cô, vẫn như cũ nửa đùa tựa như nói: "Thời điểm ban đầu Hạ tiên sinh tìm cô, tôi cũng giúp một chút, công không nhỏ đâu , nếu khi nào hai người làm rượu mừng, nhất định nhớ cho tôi biết ."
Ôn Vãn không ngờ người đàn ông này còn biết chuyện này, ngoài ý muốn liếc nhìn Hạ Trầm.
Người nọ chỉ là đưa tay đỡ sống lưng của cô, chờ Lạc Hiển nói xong mới khẽ kéo kéo khóe môi: "Cảm ơn anh, nếu có ngày ấy thật, nhất định phải mời Lạc tiên sinh rồi."
Hai người này nói chuyện cực kỳ dối trá, Ôn Vãn nhìn mà thấy mệt mỏi, cũng may tình huống như thế cũng không kéo dài quá lâu, quản gia nhà họ đã khom người: "Tiên sinh, có thể dùng bữa ăn."
"Xem xem, tôi thật sự thất lễ rồi."
Lạc Hiển dẫn hai người đi đến phòng ăn, tòa nhà này rất lớn, chỉ là từ phòng khách đến phòng ăn mà khoảng cách rất dài. Thức ăn trên bàn cũng là dạng cơm, hơn nữa có mấy món Ôn Vãn thích ăn, cô nhìn ánh mắt của Lạc Hiển có chút không đúng, người này phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
Lạc Hiển ngồi ở vị trí chủ tọa, Hạ Trầm ngồi bên cạnh, trên bàn ăn hai người cũng chỉ là cười cười nói nói,không nhắc gì đến chuyện buôn bán.
Hạ Trầm nói ít, phần lớn thời gian đều là Lạc Hiển nói..., coi như Ôn Vãn đã nhìn ra, hai con người này một nóng một lạnh.
Cô dứt khoát cúi đầu ăn phần ăn của mình.
Chờ bữa tiệc kết thúc, quả nhiên Lạc Hiển đánh trọng tâm vào chủ đề, đối với người vợ bên cạnh mềm giọng nói: "Mới vừa rồi Ôn tiểu thư nhất định rất chán, em dẫn cô ấy đi vườn hoa một chút."
Ý này rõ ràng chính là muốn cô tránh mặt, Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm, anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, ra vẻ gật đầu
Cô biết Lạc Hiển sẽ không vô duyên vô cớ tìm hai người ăn bữa cơm, ban đầu nhắc đến chuyện của cô và Hạ Trầm, sợ rằng cố ý nhắc chuyện này với Hạ Trầm. Hôm nay tâm tư Hạ Trầm có chút bất ổn chẳng lẽ liên quan đến chuyện này? Có lẽ Lạc Hiển đưa ra yêu cầu vô cùng khó giải quyết?
-
Trên đường đi Ôn Vãn đều suy nghĩ chuyện này, cho đến khi cô Lạc mở miệng: "Ôn tiểu thư?"
Lúc này Ôn Vãn mới từ trong suy nghĩ thoát ra, thấy đối phương vẫn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt có chút lúng túng: "Xin lỗi, tôi có chút phân tâm."
Thoạt nhìn Lạc phu nhân rất hiền hòa, nói chuyện cũng tỉ mỉ mềm mại dáng vẻ hòa thuận: "Không cần gấp gáp, không ngờ cô và Hạ tiên sinh tình cảm tốt như vậy, tách ra một chút liền nhớ nhung ,thật là khiến người ta hâm mộ."
Ôn Vãn nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, dứt khoát không giải thích, hỏi ngược lại: "Cô và Lạc tiên sinh tình cảm cũng rất tốt." Lời này cô không nói qua loa lấy lệ, cho dù hai người không thể hiện nhiều lắm, nhưng ánh mắt của Lạc Hiển đều ở trên người cô ấy.
Lạc phu nhân kỳ quái trầm mặc, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Kết hôn đã lâu, tình cảm thế nào thì cũng nhạt đi ."
Ôn Vãn không ngờ cô ấy nói như vậy, vừa mới biết liền hàn huyên tới đề tài này , cô không tiếp tục hỏi tới .
Hai người một đường đi về phía trước, đại khái Lạc phu nhân cũng không có lời nói để nói, chỉ vu vơ mở miệng: "Nghe nói trước kia cô chuyên về khoa tâm thần, thật là lợi hại. Tôi cũng có người bạn học ngành này, đáng tiếc về sau không làm ngành này, ngược lại thừa kế gia nghiệp."
Ôn Vãn sững sờ gật đầu một cái: "Hiện tại công việc tôi đang làm cũng không có tính chuyên môn, nhiều lúc tình thế bắt buộc."
Ánh mắt Lạc phu nhân có chút lạ, sau khi trầm mặc liền cười một tiếng: "Đúng, chẳng qua tôi thấy anh ấy là bác sĩ mà tự mình không thể chữa khỏi bệnh của mình, vấn đề về tâm lí rất nghiêm trọng ."
Bệnh nghề nghiệp của Ôn Vãn lại nổi lên, thích thú nhìn Lạc phu nhân , tò mò nhìn cô.
Lạc phu nhân nói: "Khi còn bé anh ấy rất cô độc, bạn bè rất ít, sau lại càng thêm ảo tưởng ra một người bạn cùng anh vượt qua tuổi thơ. Sau đó lại vẫn không quen bạn gái, thậm chí muốn kết hôn với người ảo tưởng kia, rõ là. . . . . ."
Ôn Vãn nghe được mất hồn, lạc phu nhân vẫn chuyên chú nhìn cô: “ Không biết trường hợp này, Ôn tiểu thư cảm thấy có chữa khỏi được không?"
Ôn Vãn cảm giác rất là cổ quái, nhưng lại không thể nói được , suy nghĩ một chút nói: "Bạn của cô bị chứng tinh thần phân liệt, đến bệnh viện điều trị có thể có chút khả quan."
Lạc phu nhân chợt cười, lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn về sau lưng kiến trúc cổ xưa, lại không nói thêm đề tài này: "Chắc bọn họ nói chuyện rất lâu, tôi dẫn cô đi xem nơi khác."
Ôn Vãn mới vừa thấy cô ấy nhìn về sau lưng nơi nào đó, cũng theo bản năng theo ánh mắt của cô nhìn sang, chỉ thấy tòa nhà trầm mặc đứng sừng sững trong màn đêm, phần lớn tòa nhà đều là đèn trông vô cùng sáng sủa, trừ một vài căn phòng nào đó, mà mới vừa rồi Lạc phu nhân vừa nhìn nơi đó, nơi đó mờ mờ ảo ảo, cảm thấy có điều gì đen tối ——
Sau lưng cô chợt rét lạnh, lúc này nghe lạc phu nhân gọi cô, lập tức trở về hiện tại, lưu loát đuổi theo bước chân của cô.
-
Lúc Ôn Vãn trở về cùng Lạc phu nhân, hình như Hạ Trầm với Lạc Hiển cũng nói xong rồi, tài xế chở hai người về, lúc trở về Hạ Trầm phát hiện Ôn Vãn vẫn nhìn ngoài cửa sổ mất hồn, không nhịn được đưa tay sờ bên má cô: "Lạnh sao?"
Ôn Vãn quay đầu lại nhìn anh, lấy tay anh kéo ra. Bọn họ ngồi trên xe Bentley, cho nên cũng không lo lắng tài xế sẽ nghe được họ nói chuyện, nhưng cô vẫn là cực kỳ cẩn thận hạ thấp giọng: "Lạc Hiển không yêu cầu điều gì quá đáng chứ?"
Hạ Trầm nhìn cô một hồi, lúc này mới cười nói: "Từ khi nào mà em quan tâm đến chuyện kinh doanh của anh vậy?"
Ôn Vãn nhìn anh chằm chằm, Hạ Trầm chỉ đành phải nói thật: "Yên tâm, nhân tình về nhân tình, ích lợi về ích lợi."
Ôn Vãn cũng biết Hạ Trầm sẽ không lỗ lã, cũng không biết tại sao tối nay cô luôn có cảm giác không yên tâm, hình như có vật gì đó mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, nhưng cô không nói rõ được rốt cục là lạ chỗ nào.
Ôn Vãn đi thất thần, thậm đã chí quên hai người bởi vì cố ý nói nhỏ mà tư thế vô cùng trở nên thân mật, rất gần, cơ hồ có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Hạ Trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nhỏ của cô, thỉnh thoảng có đèn đường chiếu lên mặt cô, càng làm nổi bật đôi mắt sáng ngời của cô, giống như bảo thạch sáng chói, anh nhất thời khó kìm lòng nổi, chợt cúi đầu ngậm môi cô.
Ôn Vãn vốn là đang suy nghĩ, cảm nhận được trên môi mềm mại, còn có chút mùi vị ngọt ngào, chờ đến khi cô phản ứng kịp thì anh đã xông vào miệng. . . . . .
Trên mặt cô nóng lên, vừa đưa tay đẩy anh, bên kia liền cứng đờ ngã phía sau. Ai ngờ cô phản ứng quá dùng sức có chút phản tác dụng, cái ót trực tiếp đụng vào cửa kiếng xe , còn phát ra âm thanh lớn"Đông".
Tài xế kinh ngạc từ trong kính chiếu hậu nhìn cô, người khởi xướng vẫn còn ở đó khúc khích cười nắc nẻ.
Ôn Vãn càng phát ra ảo não, tức giận đẩy anh: "Bệnh thần kinh."
Hạ Trầm cười đủ rồi, lúc này mới nghiêm túc quan sát cô tới: "Em quan tâm đến anh."
Đây là câu trả lời khẳng định, cho dù cô phủ nhận, anh cũng sẽ không tin.
Ôn Vãn mím môi, một hồi lâu thừa nhận: "Đúng, tôi đang lo lắng cho anh. Mặc kệ chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào, tôi cũng không hy vọng anh gặp chuyện không may, Lạc Hiển xem ra. . . . . ."
Cô nói ra cảm giác của mình, dùng trí nhớ của mình hình dung: "Rất quái lạ."
Đúng, Lạc Hiển cho cô cảm giác rất kỳ quái.
Hạ Trầm cũng không biết có nên để trong lòng lời cô nói hay không, nghe xong vẻ mặt vô cùng nhạt, còn lười biếng dựa vào thành ghế không lên tiếng. Ôn Vãn đợi nửa buổi cũng không thấy phản ứng của anh, lại hỏi: "Lúc trước anh hợp tác với anh ta, tin được không?"
Hỏi xong lại cảm thấy không đúng, điều kiện tiên quyết trước khi hợp tác chính là lợi ích, thử hỏi có bao nhiêu độ tin cậy đây, tùy thời mà ứng biến thôi.
Hạ Trầm thấy khuôn mặt cô đăm chiêu suy nghĩ, không nhịn được đưa tay bóp cằm cô: "Tiểu Vãn của chúng ta, bây giờ thật đáng yêu."
". . . . . ." Người đàn ông này từ khi nào trở nên sến súa như vậy.
Hạ Trầm liếc nhìn ngoài cửa sổ nồng đặc ánh trăng, vẻ mặt khôi phục lại sự nghiêm túc thường ngày nhìn cô: "Không cần lo lắng cho anh, còn chưa có được sự tha thứ của em, anh làm sao để mình gặp chuyện không may? Em chỉ cần vui vẻ cho anh, những thứ khác, đừng nghĩ đến."
Ôn Vãn nhìn hai mắt nghiêm túc của anh, mấp máy môi lại không nói lời nào.
Hạ trầm trầm ngâm chốc lát, nói: "Chẳng qua anh về nước một thời gian, sẽ không quá lâu đâu."
Điều này Ôn Vãn dự trù không sai biệt lắm, cô bình tĩnh gật đầu một cái, vừa định nói để cho anh yên tâm đi, ai biết người nọ chợt cúi đầu cách mặt cô rất gần, nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái.
Ôn Vãn không rõ chân tướng: "Thế nào?"
"Anh sẽ không ở đây trong một khoảng thời gian, anh không cho em xem mắt, không cho lấy chồng trước, lại càng không cho phép em gặp em trai em!" Hạ Trầm nói xong đại khái cảm giác mình có chút bá đạo, lại vô cùng"Thân sĩ" bổ sung một câu, "Có được hay không?"
Ôn Vãn bị bộ dáng của anh làm cho im lặng, liếc mắt, lại nghe người da mặt cực dày nói một câu, cực kỳ chẳng biết xấu hổ: "Đối với anh như vậy không công bằng, ít nhất cũng phải cạnh tranh công bằng."
Ôn Vãn liếc anh một cái, im lặng khạc ra mấy hai chữ: "Biến, lăn."
Nếu là hợp tác làm ăn, vậy thì có khả năng là cô nhớ nhầm, Ôn Vãn cảm thấy là mình quá lo lắng.
Tài xế một đường chở đến nơi nhà họ Lạc, Lạc Hiển là Hoa kiều, cho nên tòa nhà đậm chất Trung Quốc, ngay cả vợ anh cũng là người Trung Quốc, đối phương mặc một một bộ sườn xám màu đen quý phái, đứng ở nơi đó giống như một bức họa.
Ôn Vãn và Hạ Trầm cùng đi vào, Lạc Hiển chủ động chào hỏi Hạ Trầm, tủm tỉm cười: "Nếu như mà tôi không phái người đi mời, sợ rằng Hạ tiên sinh đã quên mất người họ Lạc này rồi."
Khóe miệng Hạ Trầm cũng tươi cười, nhưng nụ cười vừa nhìn liền biết không phải thật lòng: "Làm sao quên được, cảm giác tồn tại của Lạc tiên sinh mạnh như vậy, muốn quên cũng không quên được."
Lời này có thâm ý khác, chỉ có Lạc Hiển nghe hiểu, anh ta giả vờ hồ đồ, nghiêng người mời vào phòng khách, ánh mắt rơi vào trên người Ôn Vãn: "Ơ, đây chính là Ôn tiểu thư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Ôn Vãn cùng anh ta bắt tay một cái, chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng, không biết vì sao con người này khiến cô không vui nổi.
Lạc Hiển cũng không chấp thái độ của cô, vẫn như cũ nửa đùa tựa như nói: "Thời điểm ban đầu Hạ tiên sinh tìm cô, tôi cũng giúp một chút, công không nhỏ đâu , nếu khi nào hai người làm rượu mừng, nhất định nhớ cho tôi biết ."
Ôn Vãn không ngờ người đàn ông này còn biết chuyện này, ngoài ý muốn liếc nhìn Hạ Trầm.
Người nọ chỉ là đưa tay đỡ sống lưng của cô, chờ Lạc Hiển nói xong mới khẽ kéo kéo khóe môi: "Cảm ơn anh, nếu có ngày ấy thật, nhất định phải mời Lạc tiên sinh rồi."
Hai người này nói chuyện cực kỳ dối trá, Ôn Vãn nhìn mà thấy mệt mỏi, cũng may tình huống như thế cũng không kéo dài quá lâu, quản gia nhà họ đã khom người: "Tiên sinh, có thể dùng bữa ăn."
"Xem xem, tôi thật sự thất lễ rồi."
Lạc Hiển dẫn hai người đi đến phòng ăn, tòa nhà này rất lớn, chỉ là từ phòng khách đến phòng ăn mà khoảng cách rất dài. Thức ăn trên bàn cũng là dạng cơm, hơn nữa có mấy món Ôn Vãn thích ăn, cô nhìn ánh mắt của Lạc Hiển có chút không đúng, người này phức tạp hơn cô nghĩ nhiều.
Lạc Hiển ngồi ở vị trí chủ tọa, Hạ Trầm ngồi bên cạnh, trên bàn ăn hai người cũng chỉ là cười cười nói nói,không nhắc gì đến chuyện buôn bán.
Hạ Trầm nói ít, phần lớn thời gian đều là Lạc Hiển nói..., coi như Ôn Vãn đã nhìn ra, hai con người này một nóng một lạnh.
Cô dứt khoát cúi đầu ăn phần ăn của mình.
Chờ bữa tiệc kết thúc, quả nhiên Lạc Hiển đánh trọng tâm vào chủ đề, đối với người vợ bên cạnh mềm giọng nói: "Mới vừa rồi Ôn tiểu thư nhất định rất chán, em dẫn cô ấy đi vườn hoa một chút."
Ý này rõ ràng chính là muốn cô tránh mặt, Ôn Vãn nhìn Hạ Trầm, anh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, ra vẻ gật đầu
Cô biết Lạc Hiển sẽ không vô duyên vô cớ tìm hai người ăn bữa cơm, ban đầu nhắc đến chuyện của cô và Hạ Trầm, sợ rằng cố ý nhắc chuyện này với Hạ Trầm. Hôm nay tâm tư Hạ Trầm có chút bất ổn chẳng lẽ liên quan đến chuyện này? Có lẽ Lạc Hiển đưa ra yêu cầu vô cùng khó giải quyết?
-
Trên đường đi Ôn Vãn đều suy nghĩ chuyện này, cho đến khi cô Lạc mở miệng: "Ôn tiểu thư?"
Lúc này Ôn Vãn mới từ trong suy nghĩ thoát ra, thấy đối phương vẫn như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào cô, trên mặt có chút lúng túng: "Xin lỗi, tôi có chút phân tâm."
Thoạt nhìn Lạc phu nhân rất hiền hòa, nói chuyện cũng tỉ mỉ mềm mại dáng vẻ hòa thuận: "Không cần gấp gáp, không ngờ cô và Hạ tiên sinh tình cảm tốt như vậy, tách ra một chút liền nhớ nhung ,thật là khiến người ta hâm mộ."
Ôn Vãn nhìn thấu suy nghĩ của cô ấy, dứt khoát không giải thích, hỏi ngược lại: "Cô và Lạc tiên sinh tình cảm cũng rất tốt." Lời này cô không nói qua loa lấy lệ, cho dù hai người không thể hiện nhiều lắm, nhưng ánh mắt của Lạc Hiển đều ở trên người cô ấy.
Lạc phu nhân kỳ quái trầm mặc, nụ cười có chút miễn cưỡng: "Kết hôn đã lâu, tình cảm thế nào thì cũng nhạt đi ."
Ôn Vãn không ngờ cô ấy nói như vậy, vừa mới biết liền hàn huyên tới đề tài này , cô không tiếp tục hỏi tới .
Hai người một đường đi về phía trước, đại khái Lạc phu nhân cũng không có lời nói để nói, chỉ vu vơ mở miệng: "Nghe nói trước kia cô chuyên về khoa tâm thần, thật là lợi hại. Tôi cũng có người bạn học ngành này, đáng tiếc về sau không làm ngành này, ngược lại thừa kế gia nghiệp."
Ôn Vãn sững sờ gật đầu một cái: "Hiện tại công việc tôi đang làm cũng không có tính chuyên môn, nhiều lúc tình thế bắt buộc."
Ánh mắt Lạc phu nhân có chút lạ, sau khi trầm mặc liền cười một tiếng: "Đúng, chẳng qua tôi thấy anh ấy là bác sĩ mà tự mình không thể chữa khỏi bệnh của mình, vấn đề về tâm lí rất nghiêm trọng ."
Bệnh nghề nghiệp của Ôn Vãn lại nổi lên, thích thú nhìn Lạc phu nhân , tò mò nhìn cô.
Lạc phu nhân nói: "Khi còn bé anh ấy rất cô độc, bạn bè rất ít, sau lại càng thêm ảo tưởng ra một người bạn cùng anh vượt qua tuổi thơ. Sau đó lại vẫn không quen bạn gái, thậm chí muốn kết hôn với người ảo tưởng kia, rõ là. . . . . ."
Ôn Vãn nghe được mất hồn, lạc phu nhân vẫn chuyên chú nhìn cô: “ Không biết trường hợp này, Ôn tiểu thư cảm thấy có chữa khỏi được không?"
Ôn Vãn cảm giác rất là cổ quái, nhưng lại không thể nói được , suy nghĩ một chút nói: "Bạn của cô bị chứng tinh thần phân liệt, đến bệnh viện điều trị có thể có chút khả quan."
Lạc phu nhân chợt cười, lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn về sau lưng kiến trúc cổ xưa, lại không nói thêm đề tài này: "Chắc bọn họ nói chuyện rất lâu, tôi dẫn cô đi xem nơi khác."
Ôn Vãn mới vừa thấy cô ấy nhìn về sau lưng nơi nào đó, cũng theo bản năng theo ánh mắt của cô nhìn sang, chỉ thấy tòa nhà trầm mặc đứng sừng sững trong màn đêm, phần lớn tòa nhà đều là đèn trông vô cùng sáng sủa, trừ một vài căn phòng nào đó, mà mới vừa rồi Lạc phu nhân vừa nhìn nơi đó, nơi đó mờ mờ ảo ảo, cảm thấy có điều gì đen tối ——
Sau lưng cô chợt rét lạnh, lúc này nghe lạc phu nhân gọi cô, lập tức trở về hiện tại, lưu loát đuổi theo bước chân của cô.
-
Lúc Ôn Vãn trở về cùng Lạc phu nhân, hình như Hạ Trầm với Lạc Hiển cũng nói xong rồi, tài xế chở hai người về, lúc trở về Hạ Trầm phát hiện Ôn Vãn vẫn nhìn ngoài cửa sổ mất hồn, không nhịn được đưa tay sờ bên má cô: "Lạnh sao?"
Ôn Vãn quay đầu lại nhìn anh, lấy tay anh kéo ra. Bọn họ ngồi trên xe Bentley, cho nên cũng không lo lắng tài xế sẽ nghe được họ nói chuyện, nhưng cô vẫn là cực kỳ cẩn thận hạ thấp giọng: "Lạc Hiển không yêu cầu điều gì quá đáng chứ?"
Hạ Trầm nhìn cô một hồi, lúc này mới cười nói: "Từ khi nào mà em quan tâm đến chuyện kinh doanh của anh vậy?"
Ôn Vãn nhìn anh chằm chằm, Hạ Trầm chỉ đành phải nói thật: "Yên tâm, nhân tình về nhân tình, ích lợi về ích lợi."
Ôn Vãn cũng biết Hạ Trầm sẽ không lỗ lã, cũng không biết tại sao tối nay cô luôn có cảm giác không yên tâm, hình như có vật gì đó mơ hồ xuất hiện trong đầu cô, nhưng cô không nói rõ được rốt cục là lạ chỗ nào.
Ôn Vãn đi thất thần, thậm đã chí quên hai người bởi vì cố ý nói nhỏ mà tư thế vô cùng trở nên thân mật, rất gần, cơ hồ có thể cảm nhận hơi thở của nhau. Hạ Trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nhỏ của cô, thỉnh thoảng có đèn đường chiếu lên mặt cô, càng làm nổi bật đôi mắt sáng ngời của cô, giống như bảo thạch sáng chói, anh nhất thời khó kìm lòng nổi, chợt cúi đầu ngậm môi cô.
Ôn Vãn vốn là đang suy nghĩ, cảm nhận được trên môi mềm mại, còn có chút mùi vị ngọt ngào, chờ đến khi cô phản ứng kịp thì anh đã xông vào miệng. . . . . .
Trên mặt cô nóng lên, vừa đưa tay đẩy anh, bên kia liền cứng đờ ngã phía sau. Ai ngờ cô phản ứng quá dùng sức có chút phản tác dụng, cái ót trực tiếp đụng vào cửa kiếng xe , còn phát ra âm thanh lớn"Đông".
Tài xế kinh ngạc từ trong kính chiếu hậu nhìn cô, người khởi xướng vẫn còn ở đó khúc khích cười nắc nẻ.
Ôn Vãn càng phát ra ảo não, tức giận đẩy anh: "Bệnh thần kinh."
Hạ Trầm cười đủ rồi, lúc này mới nghiêm túc quan sát cô tới: "Em quan tâm đến anh."
Đây là câu trả lời khẳng định, cho dù cô phủ nhận, anh cũng sẽ không tin.
Ôn Vãn mím môi, một hồi lâu thừa nhận: "Đúng, tôi đang lo lắng cho anh. Mặc kệ chúng ta bây giờ là quan hệ như thế nào, tôi cũng không hy vọng anh gặp chuyện không may, Lạc Hiển xem ra. . . . . ."
Cô nói ra cảm giác của mình, dùng trí nhớ của mình hình dung: "Rất quái lạ."
Đúng, Lạc Hiển cho cô cảm giác rất kỳ quái.
Hạ Trầm cũng không biết có nên để trong lòng lời cô nói hay không, nghe xong vẻ mặt vô cùng nhạt, còn lười biếng dựa vào thành ghế không lên tiếng. Ôn Vãn đợi nửa buổi cũng không thấy phản ứng của anh, lại hỏi: "Lúc trước anh hợp tác với anh ta, tin được không?"
Hỏi xong lại cảm thấy không đúng, điều kiện tiên quyết trước khi hợp tác chính là lợi ích, thử hỏi có bao nhiêu độ tin cậy đây, tùy thời mà ứng biến thôi.
Hạ Trầm thấy khuôn mặt cô đăm chiêu suy nghĩ, không nhịn được đưa tay bóp cằm cô: "Tiểu Vãn của chúng ta, bây giờ thật đáng yêu."
". . . . . ." Người đàn ông này từ khi nào trở nên sến súa như vậy.
Hạ Trầm liếc nhìn ngoài cửa sổ nồng đặc ánh trăng, vẻ mặt khôi phục lại sự nghiêm túc thường ngày nhìn cô: "Không cần lo lắng cho anh, còn chưa có được sự tha thứ của em, anh làm sao để mình gặp chuyện không may? Em chỉ cần vui vẻ cho anh, những thứ khác, đừng nghĩ đến."
Ôn Vãn nhìn hai mắt nghiêm túc của anh, mấp máy môi lại không nói lời nào.
Hạ trầm trầm ngâm chốc lát, nói: "Chẳng qua anh về nước một thời gian, sẽ không quá lâu đâu."
Điều này Ôn Vãn dự trù không sai biệt lắm, cô bình tĩnh gật đầu một cái, vừa định nói để cho anh yên tâm đi, ai biết người nọ chợt cúi đầu cách mặt cô rất gần, nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái.
Ôn Vãn không rõ chân tướng: "Thế nào?"
"Anh sẽ không ở đây trong một khoảng thời gian, anh không cho em xem mắt, không cho lấy chồng trước, lại càng không cho phép em gặp em trai em!" Hạ Trầm nói xong đại khái cảm giác mình có chút bá đạo, lại vô cùng"Thân sĩ" bổ sung một câu, "Có được hay không?"
Ôn Vãn bị bộ dáng của anh làm cho im lặng, liếc mắt, lại nghe người da mặt cực dày nói một câu, cực kỳ chẳng biết xấu hổ: "Đối với anh như vậy không công bằng, ít nhất cũng phải cạnh tranh công bằng."
Ôn Vãn liếc anh một cái, im lặng khạc ra mấy hai chữ: "Biến, lăn."
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam