Câu Chuyện Hồ Đồ
Chương 40
Hạ Trầm nói: "Em nguyện ý gả cho anh không?"
Một câu nói kinh điển, nhưng thậm chí không có một chút xíu lãng mạn nào, Ôn Vãn đứng trên thảm cỏ xanh kinh ngạc nhìnanh, trong lòng ngổn ngang, không biết phải làm như thế nào.
Cho dù đã một lần kết hôn, nhưng lần đầu tiên cô được người khác cầu hôn.
Cô không ngụy trang là mình kiên cường được nữa, mỗi người phụ nữ đều mong đợi một màn cầu hôn lãng mạn mà khác cốt ghi tâm, cô cũng như những người phụ nữ khác, cômơ ước có tất cả, và cô bị Hạ Trầm phát hiện nhữn mơ ước ấy cơ hồ đã bị Hạ Trầm phát hiện ra.
Tâm tình Ôn Vãn phức tạp mà nặng nề, nước mắt ở đáy mắt không ngừng sôi trào mãnh liệt. Nghi thức cầu hôn đã kết thúc, chung quanh đều ồn ào, cô đứng ở nơi đó tay chân luống cuống, trong đầu một mảnh trống không.
Hạ Trầm kiên nhẫn nhìn cô, ánh mặt trời chiếu sáng trên người anh trông rất giống hoàng tử, mặc áo sơ mi trắng, anh tuấn. Anh cực kỳ giống bạch mã hoàng tử khi thuở thanh xuân mà cô mơ ước.
Không khí rất tốt, người chung quanh cũng khích lệ cô, Ôn Vãn cũng không có chần chờ quá lâu, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ dưới đầu.
Một khắc kia rốt cuộc cô quyết định, giốngnhư trút được gánh nặng, có lẽ còn có chút vội vàng. . . . . . Nhưng đối mặt với người đàn ông như vậy cô không biết nên như thế nào lắc đầu mà cự tuyệt . Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện điên cuồng nhất rồi, ly hôn ba tháng sau, nhanh chóng cưới chui.
Hạ Trầm từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay cô, khoảnh khắc đó giống như gắn kết hai người lại với nhau, anh đứng dậy ôm cô, cúi đầu hôn nơi đôi môi mềm mại của cô, hôn triền miên.
Giơ bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau tai cô, anh dán chặt trán mình vào trán cô, nhỏ giọng thủ thỉ một câu: "Cám ơn em đã cho anh cơ hội, tiểu Vãn."
-
Buổi tối Hạ Trầm tự mình xuống bếp, Ôn Vãn ngồi ở trước bàn ăn chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn kim cương, cho tới giờ khắc này cô vẫn như cũ có loại cảm giác không chân thật.
Hạ Trầm ra ngoài liền thấy bóng lưng ngẩn người của cô khi nhìn chiếc nhẫn, anh thở dài một tiếng đi lên trước.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, suy nghĩ một chút lấy bàn tay của cô bỏ vào lòng bàn tay mình, lúc này mới lên tiếng nói: "Anh hiểu rõ có chút đột ngột, nhưng chuyện này anh đã dự định từ lâu, là nghiêm túc."
Ôn Vãn nhìn anh, từ trước giờcô không cảm thấy Hạ Trầm xem hôn nhân là trò đùa, chỉ là: "Nhưng hình như anh hơi vội vàng, tại sao?"
Kể từ khi ở chung với anh đến bây giờ cô hiểu được anh một chút, Hạ Trầm giống như là yêu thương cô thật, nhưng lại giống như nhấn mau vào khóa giống như muốn trói buộc cô , một đường lôi kéo cô chạy về phía trước. Cô quan sát cẩn thận anh, muốn từ trong mắt anh nhìn ra chút gì. d.d.l.q.d
Hạ Trầm nghe vậy chỉ là cười, cũng không né tránh ánh mắt của cô, trầm trầm cùng với cô nhìn nhau: "Anh càng một người vợ hiểu chuyện, chúng ta chung sống rất vui vẻ, hơn nữa anh sợ người khácphỏng tay trên , lý do này có đủ hay không?"
Ôn Vãn bị lời nói này của anh, hơi đỏ mặt cúi đầu.
Hạ Trầm đưa tay bóp cô cằm: "Lòng nghi ngờ quá nặng, xem ra anh chưa cho em cảm giác an toàn, anh càng phải cố gắng thêm mới được."
Vừa vặn chủ nông trường gõ cửa đi vào, là người đàn ông trung niên vóc người hơi mập, đại khái khoảng 50 tuổi, nghe đồn hai người mới kết hôn, mang đến bánh ngọt cùng rượu đỏ ăn mừng.
Ông ta và Hạ Trầm nói tiếng Ý,bộ dạng vô cùng thân mật, thỉnh thoảng cánh tay còn khoác lên vai Hạ Trầm. Còn Hạ Trầm thì sắc mặt có khác với ngày bình thường một chút.
Đối phương thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài lời đùa giỡn, cơ hồ đều là đang khen Hạ Trầm: "Hạ Tiên sinh sẽ là một người chồng tốt, Ôn tiểu thư gặp gỡ anh rất may mắn."
Người người đều nói cô gặp gỡ Hạ Trầm là phúc khí, là may mắn, mỗi lần gặp tình huống này, Ôn Vãn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cả bữa ăn tối cơ hồ đều là Hạ Trầm cùng đối phương nói chuyện với nhau, không biết bọn họ nói gì,mà một hồi cất tiếng cười to, một hồi lại vẻ mặt nặng nề, giống như đang nhớ lại cái gì , Ôn Vãn cũng không tiện quấy rầy, ăn xong , uống một ít rượu trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Thật ra cô muốn hỏi Hạ Trầm làm sao lại quen biết đối phương thân mật như vậy, nhưng lại cảm thấy hỏi ngay mặt quá thất lễ.
Phòng khách cách phòng ăn một khoảng cách rất xa, Ôn Vãn tắm xong ra ngoài, điện thoại vang lên, người biết số điện thoại này không nhiều lắm, cho nên không cần đoán cũng biết là tìm Hạ Trầm.
Quả nhiên là A Tước điện tới, đối phương nghe âm thanh cô cũng có chút kinh ngạc, giọng nói quái dị hỏi: "Tam ca có ở đây không?"
Ôn Vãn thành thật trả lời rồi A Tước đã nói: "Làm phiền Ôn tiểu thư nhắn với cậu ấy là tôi điện, cám ơn."
A tước coi như cũng thân quen với cô, nhưng vẫn rất khách sáo, hơn nữa giọng nói lúc này của A Tước cực kỳ nghiêm trang nặng nề, Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là cứng nhắc trả lời: "Chỉ là tiện tay, anh quá khách khí rồi."
Lúc Hạ Trầm về phòng thì đã muộn, trên người mang theo nồng nặc mùi rượu, lúc đó Ôn Vãn đợi anh hơn nửa đêm, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Kết quả vẫn bị anh giày vò cho tỉnh, nửa mê nửa tỉnhcảm thấy trước ngực khác thường , giống như là móng vuốt mèo gãi gãi trước ngực cô, hơi khó chịu.
Cô khẽ mở mắt ra, đập vào mắt chính là đôi mắt thâm trầm xinh đẹp của anh, đáy mắt anh tối tăm một mảnh, khóe miệng mang theo một chút lưu manh: "Đã tỉnh rồi hả ?"
Anh đem cô trêu chọc ở trong lòng cho đủ ướt át, theo tiếng nói vừa ngừng, nhẹ nhàng cùng cô hòa nhập.
Cô không chịu nổi sức của anh, cúi đầu tràn ra một tiếng rên rỉ, Hạ Trầm thô trọng hô hấp rơi vào trong môi cô: "Anh muốn nghe tiếng kêu của em."
Ôn Vãn ngượng ngùngnghiêng đầu sang chỗ khác, hàm răng khẽ cắn môi đỏ mọng, bộ dáng kialàm trái tim Hạ Trầm càng thêm nóng như lửa. Anh giữ chặt càm cô quay mặt lại, hai người im lặng nhìn nhau, anh chợt tăng nhanh thế tấn công.
Ôn Vãn rốt cuộc bị buộc kêu thành tiếng, rải rác nho nhỏnức nở nghẹn ngào, Hạ Trầm cư nhiên vô liêm sỉ mà đem ngón tay thăm dò trong miệng cô.
Ôn Vãn bị anh lấy ngón tay trêu chọc, không thể phát tác, anh còn mập mờở bên tai cô cười nói: "Trước luyện một chút, lần sau ăn chỗ khác."
Ôn Vãn phản ứng kịp anh nói"Chỗ khác" là đâu, trên mặt một hồ khuôn mặt đỏ bừng , trong miệng thẹn thùngmắng: "Cút."
Anh chống lên cánh tay, lại còn bộ dạngkhông thể tưởng tượng nổi: "Nhất định anh phải cút? Nhưng sao em cứ hút anh thế."
Da mặt Ôn Vãn không bằng anh, không thể nó lại anh về vấn đề này, cuối cùng một khuôn mặt nhỏ kìm nén đến đỏ bừng, nhắm mắt lại liền nhìn cũng không nhìn anh, mặc anh thế nào dụ dỗ cũng không chịu mở mắt.
-
Giằng co hơn nửa đêm, ngày thứ hai Ôn Vãn bị anh làm cho tỉnh dậy, Hạ Trầm cũng không giải thích muốn đi đâu, trực tiếp ném cho cô một bộ quần áo: "Hai phút, chưa thay xong anh giúp em."
Ôn Vãn nghĩmuốn kháng nghị, người nàythật chuyên chế, suy nghĩ một chút nếu kháng nghị có thể kết cục còn thảm hại hơn, vẫn là thành thành thật thậtmặc quần áo tử tế đi theo anh ra cửa.
Hạ Trầm mở cửa xe, dọc theo đường đi Ôn Vãn không nhịn được lại len lén ngủ bù, chờ lần nữa mở mắt ra phát hiện Hạ Trầm mang cô tới lại là nơi mai táng. Lúc này mới nhớ lại Hạ Trầm trước nói muốn mang cô đi gặp một người, chẳng lẽ người kia đã. . . . . .
Hạ Trầm xuống xe trước, lấy ra một bó to màu trắng Daisy, ánh mắt phức tạp liếc nhìn lăng mộ xa nhất, lúc này mới quay đầu nhìn cô: "Dẫn em đi gặp mẹ anh."
Ôn Vãn ngẩn ra, Hạ Trầm đã duỗi tay về phía cô, bên môi còn có chút cười: "Để cho bà ấy trông thấy con của mình, chắc hẳn rất cao hứng."
Chuyến Italy lần này, Ôn Vãn cảm thấy có nhiều chuyện cô khiếp sợ ngoài ý muốn. Tựa như giờ phút này, cô nhìn người phụ nữ trên bia mộ, xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, hơn nữa thật sự quá trẻ tuổi. Xem ra cũng chỉ 24-25 tuổi, thế nhưng tại sao người phụ nữ xinh đẹp này lại ngủ ở nơi đất khách quê người——
Hạ Trầm để hoa xuống bia mộ, nhìn hình hồi lâu cũng không lên tiếng.
Ôn Vãn cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là yên tĩnh đứng bên cạnh anh.
Không biết trải qua bao lâu, Hạ Trầm mới nhàn nhạt khạc ra một câu: "Bà ấy là nhân viên tiếp rượu."
Lại một lần nữa Ôn Vãn bị chấn động mà sợ hãi, khó có thể tin nhìn anh một cái.
Gò má Hạ Trầm cương nghịlạnh lùng, lúc này lại có chút bi thương sâu sắc, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt lại hoàn toàn không có cảm xúc gì: "Về sau bà ấy được coi trọng, cho là có thể trở thành phượng hoàng, ai biết bà ấy cũng giống như những người phụ nữ khác, bị vứt bỏ không thương tiếc."
Tâm tình Ôn Vãn nặng nề, lại nhìn hình, quả thật nhìn mặt bà có chút phong lưu.
Sau khi Hạ Trầm nói xong lại trầm mặc, Ôn Vãn suy đoán anh đang nghĩ đến chuyện cũ, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không muốn hồi tưởng.
Hồi lâu sau, Hạ Trầm mới nhẹ nhàng thở ra: "Thời điểm bà ấy ôm anh vẫn cùng người đàn ông khác lên giường, , cho nên ông ấy không thích anh, lúc ông ấy đem anh trở về lập tức ném anh đến nơi huấn luyện ."
Ôn Vãn nghe anh vài lời đơn giản, ngực giống như có một tảng đá lớn đề nặng, nhớ tới lúc trước anh bị người của Hạ gia dùng uy quyền nhục mạ, thậm chí bữa tiệc hôm đó còn có người nói xấu sau lưng anh , một gia tộc lớn như vậy, mà thân thế của anh lại như vậy, không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện, thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Chợt côlại không dám mở miệng hỏi anh bất cứ chuyện gì, chỉ là nắm thật chặt tay của anh.
Ngón tay thon dài mà có lực, thế nhưng lúc này khẽ run, Ôn Vãn càng thêm dùng sức cầm tay anh: "Không sao, đều qua rồi. Bây giờ anh rất tốt, mẹ anh sẽ rất tự hào."
Hạ Trầm khẽ rũ đôi lông mi, rơi xuống che đậy cảm xúc trong mắt anh, anh chậm rãi xoay người nhìn cô, im lặng ngoắc ngoắc môi: "Đúng, ta làm được, bà ấy nên rất vui mừng mới đúng."
Ánh mắt anh phức tạp nhìn hình mẹ, hình như có rất nhiều lời để nói nhưng lại biến thành im lặng.
Ôn Vãn cũng không giỏi về an ủi người, cô nhớ trước giờ anh luôn cường thế báo đạo, lạnh lùng quyết đoán không lưu chútì tình cảm và thể diện. Khó trách bị người đời nói anh dáng vẻ ti tiện, tần nhẫn độc ác, thật ra thì nội tâm anh như thế nào, sợ rằng chưa từng có người nào thực sự hiểu rõ.
Ôn Vãn thậm chí hoài nghi, mình cũng chưa hoàn toàn thấy rõ ràng nội tâm anh, tựa như dưới mắt anh chỉqua loa mấy lời, lại rõ ràng anh không muốn người khác nhìn thấy tâm tư anh.
Trên thế giới này, rốt cuộc có hay không một người chân chân chính chính đi vào trong lòng anh?
Lúc Hạ Trầm mang Ôn Vãn rời đi, cô quay đầu lại liếc nhìn bia mộ mẹ anh, Hạ Trầm không có nói cho cô biết tại sao mẹ anh mất, bị mai táng một mình ở chỗ này,còn có rất nhiều chuyện anh không nói cho cô biết. Nhưng cô nguyện ý cùng anh đi xuống không hỏi chuyện gì chờ anh một ngày nào đó sẽ thành thật với cô.
-
Bái tế mẹ Hạ Trầm xong cả hai liền về trở về nước, thì ra lần này tới Italy Hạ Trầm chuẩn bị kế hoạch cầu hôn này, hơn nữa nơi này là nơi anh lớn lên, và là nơi chon cất mẹ anh, cho nên màn cầu hôn này anh cực kỳ thận trọng.
Ôn Vãn nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào.
Cô rất may mắn mình gặp được người đàn ông có trách nhiệm như vậy, vốn tưởng rằng sauly hôntất cả đều sẽ trở nên khó khăn, không ngờ mọi chuyện cũng không tồi tệ như cô nghĩ.d.d.l.q.d
Hai người trở về Thanh châu, nhìn thấy tài xế phút chốc Ôn Vãn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng kéo tay áo Hạ Tầm: "Nguy rồi, quên nói với anh A Tước gọi cho anh, nói có chuyện khẩn cấp."
Hạ Trầm chỉ có chútnhíu nhíu mày: "Nếu như khẩn cấp sẽ điện lại cho anh, đừng lo lắng."
Ôn Vãn ảo não cực kỳ, nếu như không phải là hai ngày nay qua nhiều chuyện xảy ra, chắc chắn cô sẽ không quên. Trên đường trở về sợ sẽ gặp chuyện gì,cô rất lo lắng. Nhưng thấy chẳng có gì xảy ra , lúc này cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia mở cửa cho bọn họ, lại giúp đỡ vận chuyển hành Lý, cho đến khiA Tước vội vàng từ trên lầu đi xuống, thấy mi tâm hai người nhíu lại, nhất là nhìn ánh mắt Ôn Vãn có cái gìđó không đúng.
Anh ho một tiếng, hướngHạ Trầm nói: "Tớ có chút chuyện muốn nói với cậu——"
Ôn Vãn thức thời chuẩn bị lên lầu, cũng đang nhấc chân lên,trong nháy mắt vừa đúng nhìn thấy có người bước xuốngbậc thang.
Đó là một đôi chân phụ nữ, cô tò mò một chút ánh mắt ngước lên, cuối cùng rơi vào đối phương, giống nhau đều ngạc nhiên trên mặt.
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh trở lại, Ôn Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn Hạ Trầm, anh rõ ràng cũng nhìn thấy người phụ nữ xuống lầu, vẻ mặt đổi một cái, ánh mắt vô cùng. . . . . .
Đánh vỡ không khí trầm mặc là A Tước, anh không có nhìn Ôn Vãn, nhưng hiển nhiên là ở hướng cô giới thiệu: "Vị này là mẹ của Đình Diễn." d.d.l.q.d
Tác giả có lời muốn nói: đại tẩu trở lại. . . . .
Một câu nói kinh điển, nhưng thậm chí không có một chút xíu lãng mạn nào, Ôn Vãn đứng trên thảm cỏ xanh kinh ngạc nhìnanh, trong lòng ngổn ngang, không biết phải làm như thế nào.
Cho dù đã một lần kết hôn, nhưng lần đầu tiên cô được người khác cầu hôn.
Cô không ngụy trang là mình kiên cường được nữa, mỗi người phụ nữ đều mong đợi một màn cầu hôn lãng mạn mà khác cốt ghi tâm, cô cũng như những người phụ nữ khác, cômơ ước có tất cả, và cô bị Hạ Trầm phát hiện nhữn mơ ước ấy cơ hồ đã bị Hạ Trầm phát hiện ra.
Tâm tình Ôn Vãn phức tạp mà nặng nề, nước mắt ở đáy mắt không ngừng sôi trào mãnh liệt. Nghi thức cầu hôn đã kết thúc, chung quanh đều ồn ào, cô đứng ở nơi đó tay chân luống cuống, trong đầu một mảnh trống không.
Hạ Trầm kiên nhẫn nhìn cô, ánh mặt trời chiếu sáng trên người anh trông rất giống hoàng tử, mặc áo sơ mi trắng, anh tuấn. Anh cực kỳ giống bạch mã hoàng tử khi thuở thanh xuân mà cô mơ ước.
Không khí rất tốt, người chung quanh cũng khích lệ cô, Ôn Vãn cũng không có chần chờ quá lâu, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ dưới đầu.
Một khắc kia rốt cuộc cô quyết định, giốngnhư trút được gánh nặng, có lẽ còn có chút vội vàng. . . . . . Nhưng đối mặt với người đàn ông như vậy cô không biết nên như thế nào lắc đầu mà cự tuyệt . Đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện điên cuồng nhất rồi, ly hôn ba tháng sau, nhanh chóng cưới chui.
Hạ Trầm từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út tay cô, khoảnh khắc đó giống như gắn kết hai người lại với nhau, anh đứng dậy ôm cô, cúi đầu hôn nơi đôi môi mềm mại của cô, hôn triền miên.
Giơ bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau tai cô, anh dán chặt trán mình vào trán cô, nhỏ giọng thủ thỉ một câu: "Cám ơn em đã cho anh cơ hội, tiểu Vãn."
-
Buổi tối Hạ Trầm tự mình xuống bếp, Ôn Vãn ngồi ở trước bàn ăn chậm rãi xoay xoay chiếc nhẫn kim cương, cho tới giờ khắc này cô vẫn như cũ có loại cảm giác không chân thật.
Hạ Trầm ra ngoài liền thấy bóng lưng ngẩn người của cô khi nhìn chiếc nhẫn, anh thở dài một tiếng đi lên trước.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, suy nghĩ một chút lấy bàn tay của cô bỏ vào lòng bàn tay mình, lúc này mới lên tiếng nói: "Anh hiểu rõ có chút đột ngột, nhưng chuyện này anh đã dự định từ lâu, là nghiêm túc."
Ôn Vãn nhìn anh, từ trước giờcô không cảm thấy Hạ Trầm xem hôn nhân là trò đùa, chỉ là: "Nhưng hình như anh hơi vội vàng, tại sao?"
Kể từ khi ở chung với anh đến bây giờ cô hiểu được anh một chút, Hạ Trầm giống như là yêu thương cô thật, nhưng lại giống như nhấn mau vào khóa giống như muốn trói buộc cô , một đường lôi kéo cô chạy về phía trước. Cô quan sát cẩn thận anh, muốn từ trong mắt anh nhìn ra chút gì. d.d.l.q.d
Hạ Trầm nghe vậy chỉ là cười, cũng không né tránh ánh mắt của cô, trầm trầm cùng với cô nhìn nhau: "Anh càng một người vợ hiểu chuyện, chúng ta chung sống rất vui vẻ, hơn nữa anh sợ người khácphỏng tay trên , lý do này có đủ hay không?"
Ôn Vãn bị lời nói này của anh, hơi đỏ mặt cúi đầu.
Hạ Trầm đưa tay bóp cô cằm: "Lòng nghi ngờ quá nặng, xem ra anh chưa cho em cảm giác an toàn, anh càng phải cố gắng thêm mới được."
Vừa vặn chủ nông trường gõ cửa đi vào, là người đàn ông trung niên vóc người hơi mập, đại khái khoảng 50 tuổi, nghe đồn hai người mới kết hôn, mang đến bánh ngọt cùng rượu đỏ ăn mừng.
Ông ta và Hạ Trầm nói tiếng Ý,bộ dạng vô cùng thân mật, thỉnh thoảng cánh tay còn khoác lên vai Hạ Trầm. Còn Hạ Trầm thì sắc mặt có khác với ngày bình thường một chút.
Đối phương thỉnh thoảng cũng sẽ nói vài lời đùa giỡn, cơ hồ đều là đang khen Hạ Trầm: "Hạ Tiên sinh sẽ là một người chồng tốt, Ôn tiểu thư gặp gỡ anh rất may mắn."
Người người đều nói cô gặp gỡ Hạ Trầm là phúc khí, là may mắn, mỗi lần gặp tình huống này, Ôn Vãn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Cả bữa ăn tối cơ hồ đều là Hạ Trầm cùng đối phương nói chuyện với nhau, không biết bọn họ nói gì,mà một hồi cất tiếng cười to, một hồi lại vẻ mặt nặng nề, giống như đang nhớ lại cái gì , Ôn Vãn cũng không tiện quấy rầy, ăn xong , uống một ít rượu trở về gian phòng nghỉ ngơi.
Thật ra cô muốn hỏi Hạ Trầm làm sao lại quen biết đối phương thân mật như vậy, nhưng lại cảm thấy hỏi ngay mặt quá thất lễ.
Phòng khách cách phòng ăn một khoảng cách rất xa, Ôn Vãn tắm xong ra ngoài, điện thoại vang lên, người biết số điện thoại này không nhiều lắm, cho nên không cần đoán cũng biết là tìm Hạ Trầm.
Quả nhiên là A Tước điện tới, đối phương nghe âm thanh cô cũng có chút kinh ngạc, giọng nói quái dị hỏi: "Tam ca có ở đây không?"
Ôn Vãn thành thật trả lời rồi A Tước đã nói: "Làm phiền Ôn tiểu thư nhắn với cậu ấy là tôi điện, cám ơn."
A tước coi như cũng thân quen với cô, nhưng vẫn rất khách sáo, hơn nữa giọng nói lúc này của A Tước cực kỳ nghiêm trang nặng nề, Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là cứng nhắc trả lời: "Chỉ là tiện tay, anh quá khách khí rồi."
Lúc Hạ Trầm về phòng thì đã muộn, trên người mang theo nồng nặc mùi rượu, lúc đó Ôn Vãn đợi anh hơn nửa đêm, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Kết quả vẫn bị anh giày vò cho tỉnh, nửa mê nửa tỉnhcảm thấy trước ngực khác thường , giống như là móng vuốt mèo gãi gãi trước ngực cô, hơi khó chịu.
Cô khẽ mở mắt ra, đập vào mắt chính là đôi mắt thâm trầm xinh đẹp của anh, đáy mắt anh tối tăm một mảnh, khóe miệng mang theo một chút lưu manh: "Đã tỉnh rồi hả ?"
Anh đem cô trêu chọc ở trong lòng cho đủ ướt át, theo tiếng nói vừa ngừng, nhẹ nhàng cùng cô hòa nhập.
Cô không chịu nổi sức của anh, cúi đầu tràn ra một tiếng rên rỉ, Hạ Trầm thô trọng hô hấp rơi vào trong môi cô: "Anh muốn nghe tiếng kêu của em."
Ôn Vãn ngượng ngùngnghiêng đầu sang chỗ khác, hàm răng khẽ cắn môi đỏ mọng, bộ dáng kialàm trái tim Hạ Trầm càng thêm nóng như lửa. Anh giữ chặt càm cô quay mặt lại, hai người im lặng nhìn nhau, anh chợt tăng nhanh thế tấn công.
Ôn Vãn rốt cuộc bị buộc kêu thành tiếng, rải rác nho nhỏnức nở nghẹn ngào, Hạ Trầm cư nhiên vô liêm sỉ mà đem ngón tay thăm dò trong miệng cô.
Ôn Vãn bị anh lấy ngón tay trêu chọc, không thể phát tác, anh còn mập mờở bên tai cô cười nói: "Trước luyện một chút, lần sau ăn chỗ khác."
Ôn Vãn phản ứng kịp anh nói"Chỗ khác" là đâu, trên mặt một hồ khuôn mặt đỏ bừng , trong miệng thẹn thùngmắng: "Cút."
Anh chống lên cánh tay, lại còn bộ dạngkhông thể tưởng tượng nổi: "Nhất định anh phải cút? Nhưng sao em cứ hút anh thế."
Da mặt Ôn Vãn không bằng anh, không thể nó lại anh về vấn đề này, cuối cùng một khuôn mặt nhỏ kìm nén đến đỏ bừng, nhắm mắt lại liền nhìn cũng không nhìn anh, mặc anh thế nào dụ dỗ cũng không chịu mở mắt.
-
Giằng co hơn nửa đêm, ngày thứ hai Ôn Vãn bị anh làm cho tỉnh dậy, Hạ Trầm cũng không giải thích muốn đi đâu, trực tiếp ném cho cô một bộ quần áo: "Hai phút, chưa thay xong anh giúp em."
Ôn Vãn nghĩmuốn kháng nghị, người nàythật chuyên chế, suy nghĩ một chút nếu kháng nghị có thể kết cục còn thảm hại hơn, vẫn là thành thành thật thậtmặc quần áo tử tế đi theo anh ra cửa.
Hạ Trầm mở cửa xe, dọc theo đường đi Ôn Vãn không nhịn được lại len lén ngủ bù, chờ lần nữa mở mắt ra phát hiện Hạ Trầm mang cô tới lại là nơi mai táng. Lúc này mới nhớ lại Hạ Trầm trước nói muốn mang cô đi gặp một người, chẳng lẽ người kia đã. . . . . .
Hạ Trầm xuống xe trước, lấy ra một bó to màu trắng Daisy, ánh mắt phức tạp liếc nhìn lăng mộ xa nhất, lúc này mới quay đầu nhìn cô: "Dẫn em đi gặp mẹ anh."
Ôn Vãn ngẩn ra, Hạ Trầm đã duỗi tay về phía cô, bên môi còn có chút cười: "Để cho bà ấy trông thấy con của mình, chắc hẳn rất cao hứng."
Chuyến Italy lần này, Ôn Vãn cảm thấy có nhiều chuyện cô khiếp sợ ngoài ý muốn. Tựa như giờ phút này, cô nhìn người phụ nữ trên bia mộ, xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn, hơn nữa thật sự quá trẻ tuổi. Xem ra cũng chỉ 24-25 tuổi, thế nhưng tại sao người phụ nữ xinh đẹp này lại ngủ ở nơi đất khách quê người——
Hạ Trầm để hoa xuống bia mộ, nhìn hình hồi lâu cũng không lên tiếng.
Ôn Vãn cũng không biết nên nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là yên tĩnh đứng bên cạnh anh.
Không biết trải qua bao lâu, Hạ Trầm mới nhàn nhạt khạc ra một câu: "Bà ấy là nhân viên tiếp rượu."
Lại một lần nữa Ôn Vãn bị chấn động mà sợ hãi, khó có thể tin nhìn anh một cái.
Gò má Hạ Trầm cương nghịlạnh lùng, lúc này lại có chút bi thương sâu sắc, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt lại hoàn toàn không có cảm xúc gì: "Về sau bà ấy được coi trọng, cho là có thể trở thành phượng hoàng, ai biết bà ấy cũng giống như những người phụ nữ khác, bị vứt bỏ không thương tiếc."
Tâm tình Ôn Vãn nặng nề, lại nhìn hình, quả thật nhìn mặt bà có chút phong lưu.
Sau khi Hạ Trầm nói xong lại trầm mặc, Ôn Vãn suy đoán anh đang nghĩ đến chuyện cũ, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không muốn hồi tưởng.
Hồi lâu sau, Hạ Trầm mới nhẹ nhàng thở ra: "Thời điểm bà ấy ôm anh vẫn cùng người đàn ông khác lên giường, , cho nên ông ấy không thích anh, lúc ông ấy đem anh trở về lập tức ném anh đến nơi huấn luyện ."
Ôn Vãn nghe anh vài lời đơn giản, ngực giống như có một tảng đá lớn đề nặng, nhớ tới lúc trước anh bị người của Hạ gia dùng uy quyền nhục mạ, thậm chí bữa tiệc hôm đó còn có người nói xấu sau lưng anh , một gia tộc lớn như vậy, mà thân thế của anh lại như vậy, không biết anh đã trải qua bao nhiêu chuyện, thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Chợt côlại không dám mở miệng hỏi anh bất cứ chuyện gì, chỉ là nắm thật chặt tay của anh.
Ngón tay thon dài mà có lực, thế nhưng lúc này khẽ run, Ôn Vãn càng thêm dùng sức cầm tay anh: "Không sao, đều qua rồi. Bây giờ anh rất tốt, mẹ anh sẽ rất tự hào."
Hạ Trầm khẽ rũ đôi lông mi, rơi xuống che đậy cảm xúc trong mắt anh, anh chậm rãi xoay người nhìn cô, im lặng ngoắc ngoắc môi: "Đúng, ta làm được, bà ấy nên rất vui mừng mới đúng."
Ánh mắt anh phức tạp nhìn hình mẹ, hình như có rất nhiều lời để nói nhưng lại biến thành im lặng.
Ôn Vãn cũng không giỏi về an ủi người, cô nhớ trước giờ anh luôn cường thế báo đạo, lạnh lùng quyết đoán không lưu chútì tình cảm và thể diện. Khó trách bị người đời nói anh dáng vẻ ti tiện, tần nhẫn độc ác, thật ra thì nội tâm anh như thế nào, sợ rằng chưa từng có người nào thực sự hiểu rõ.
Ôn Vãn thậm chí hoài nghi, mình cũng chưa hoàn toàn thấy rõ ràng nội tâm anh, tựa như dưới mắt anh chỉqua loa mấy lời, lại rõ ràng anh không muốn người khác nhìn thấy tâm tư anh.
Trên thế giới này, rốt cuộc có hay không một người chân chân chính chính đi vào trong lòng anh?
Lúc Hạ Trầm mang Ôn Vãn rời đi, cô quay đầu lại liếc nhìn bia mộ mẹ anh, Hạ Trầm không có nói cho cô biết tại sao mẹ anh mất, bị mai táng một mình ở chỗ này,còn có rất nhiều chuyện anh không nói cho cô biết. Nhưng cô nguyện ý cùng anh đi xuống không hỏi chuyện gì chờ anh một ngày nào đó sẽ thành thật với cô.
-
Bái tế mẹ Hạ Trầm xong cả hai liền về trở về nước, thì ra lần này tới Italy Hạ Trầm chuẩn bị kế hoạch cầu hôn này, hơn nữa nơi này là nơi anh lớn lên, và là nơi chon cất mẹ anh, cho nên màn cầu hôn này anh cực kỳ thận trọng.
Ôn Vãn nghĩ đến chuyện này, trong lòng lại càng cảm thấy ngọt ngào.
Cô rất may mắn mình gặp được người đàn ông có trách nhiệm như vậy, vốn tưởng rằng sauly hôntất cả đều sẽ trở nên khó khăn, không ngờ mọi chuyện cũng không tồi tệ như cô nghĩ.d.d.l.q.d
Hai người trở về Thanh châu, nhìn thấy tài xế phút chốc Ôn Vãn như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng kéo tay áo Hạ Tầm: "Nguy rồi, quên nói với anh A Tước gọi cho anh, nói có chuyện khẩn cấp."
Hạ Trầm chỉ có chútnhíu nhíu mày: "Nếu như khẩn cấp sẽ điện lại cho anh, đừng lo lắng."
Ôn Vãn ảo não cực kỳ, nếu như không phải là hai ngày nay qua nhiều chuyện xảy ra, chắc chắn cô sẽ không quên. Trên đường trở về sợ sẽ gặp chuyện gì,cô rất lo lắng. Nhưng thấy chẳng có gì xảy ra , lúc này cô mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quản gia mở cửa cho bọn họ, lại giúp đỡ vận chuyển hành Lý, cho đến khiA Tước vội vàng từ trên lầu đi xuống, thấy mi tâm hai người nhíu lại, nhất là nhìn ánh mắt Ôn Vãn có cái gìđó không đúng.
Anh ho một tiếng, hướngHạ Trầm nói: "Tớ có chút chuyện muốn nói với cậu——"
Ôn Vãn thức thời chuẩn bị lên lầu, cũng đang nhấc chân lên,trong nháy mắt vừa đúng nhìn thấy có người bước xuốngbậc thang.
Đó là một đôi chân phụ nữ, cô tò mò một chút ánh mắt ngước lên, cuối cùng rơi vào đối phương, giống nhau đều ngạc nhiên trên mặt.
Phòng khách đột nhiên yên tĩnh trở lại, Ôn Vãn theo bản năng quay đầu lại nhìn Hạ Trầm, anh rõ ràng cũng nhìn thấy người phụ nữ xuống lầu, vẻ mặt đổi một cái, ánh mắt vô cùng. . . . . .
Đánh vỡ không khí trầm mặc là A Tước, anh không có nhìn Ôn Vãn, nhưng hiển nhiên là ở hướng cô giới thiệu: "Vị này là mẹ của Đình Diễn." d.d.l.q.d
Tác giả có lời muốn nói: đại tẩu trở lại. . . . .
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam