Câu Chuyện Hồ Đồ
Chương 29-2
Lần này Ôn Vãn trở về nhà lần này, khung cảnh có chút khác thường, bởi vì có Hạ Trầm, dù là dáng vẻ hay khí chất Hạ Trầm luôn nổi bật trong đám đông.. Đến nhà ông cậu, Lâm Lâm thấy Hạ Trầm, sau ánh mắt luôn dán lên người anh, lặng lẽ kéo Ôn Vãn tới: "Chị, thì ra chồng của chị đẹp trai vậy!"
Ôn Vãn liếc nhìn Hạ Trầm, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Hạ Trầm cùng cậu mợ nói chuyện phiếm, sau đó đem vật trong tay đưa tới: "Con nghe nói chân của cậu không được tốt, cái này cũng không tệ, cậu dùng thử một chút."
Ôn Vãn nhớ tới hồi sáng A Tước có đem một vật gì đó vào nhà, không ngờ Hạ Trầm lại nói chuẩn bị quà cho cậu, hơn nữa thậm chíanh còn đối xử tốt với cậu nữa.
Tâm tình Ôn Vãn có chút phức tạp, rõ ràng người đàn ông này hại cô bị lên báo nhưng hành động hôm nay của anh lại làm cho cô vừa cảm động lại vừa kiếp sợ.
Lâm Lâm ở một bêncảm thán: "Đúng là một người đàn ông tốt, chị à phải tìm cho emmột người giống như vậy."
Cậu với mợ là người không có ăn học gì, nhưng Hạ Trầm vẫn kiên nhẫn trò chuyện với bọn họ, trong lúc nói còn ngoài ý muốn kể lại chuyện quá khứ của gia đình cô. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần nhắc tới cậu đều không ngừng than thở: "Anh của ta là người lương thiện, đừng nói giết người, ngay cả gà cũng trói không chặt. Anh ấy quá lương thiện, nếu không sao lại bị người khác hại.
Lúc này Hạ Trầm còn đang là Cố Minh Sâm, nghe ông nói như vậy còn rơi nước mắt, anh khẽ gật đầu bày tỏ đồng ý.
Cậu hít một hơi thuốc lá, còn nói: "Hơn nữa chuyện này quá kỳ quái rồi, thế nào nhân tài bị vồ vào trại tạm giam tựu ra chuyện, còn bị nói thành là tự sát, trại tạm giam không phải nên đề phòng sâm nghiêm sao?"
"Có phải bị chuyện ma quỷ ám không ?"
Lâm Lâm lắm mồchen lời vào, bị cậu trừng một cái: "Đã nói để cho con đọc thêm nhiều sách, thế giới này có ma quỷ sao?"
Ôn Vãn chú ý tới Hạ Trầm nghe được đoạn này hết sức chăm chú, giống như rất hứng thú với chuyện của bố cô, lúc này thấy cậu bị Lâm Lâm làm gián đoạn, mặt nghiêm túc hỏi tới: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thế nào hả, " Cậu tức giận vo tròn thuốc lá lại, đôi tay chà xát gò má, "Trại tạm giam không điều tra, pháp y thì nói là tự sát, chúng ta còn có thể làm gì nữa."
Hạ Trầm như có điều suy nghĩ rũ mắt xuống, đôi con ngươi còn đảo qua đảo lại.
"Một gia đình hạnh phúc liền bị ly tán, những năm này không biết chị dâu đi đâu. Tiểu vãnmệnhkhổ, không cha không mẹ , ta đoán mẹ của tiểu Vãn cũng sẽ trở về thôi. . . . . ."
Cậu nói qua hất cái cằm lên, hướng Ôn Vãn gật đầu một cái: "Chỉ vật trên tay cô, tám phần chính là mẹ con để lại, lúc ấy phát hiện trên mộ, còn có một bao tiền. Trừ mẹ con còn ai vào đây cho con tiền, hơn nữa ta còn thấy bóng dáng phụ nữ sau lưng ——"
Hạ Trầm liếc nhìn Ôn Vãn, tầm mắt rất nhanh dời đi, nhưng Ôn Vãn cảm giác cái nhìn kia của Hạ Trầm rất nghiêm túc, thậm chí có phần lạ lẫm.
-
Cơm nước xong Ôn Vãn được Hạ Trầm đỡ về nhà, cô bị chuốc hơn nửa ly rượu trắng, khi bắt đầu vẫn không cảm giác gì , lát sau đầu óc liền có chút hỗn loạn , hai chân cũng không nghe lời.
Đi được một đoạn đường Hạ Trầm dứt khoát ngồi xổm xuống: "Đi lên."
Ôn Vãn nhìnsống lưng của anh, trong lòng mấy phần sinh ra hoảng hốt, giống như Cố Minh Sâm tổn thương cô Bo nhiêu, ở bên Hạ Trầm cô càng có được cảm giác yêu thương bấy nhiêu. Làm cô nhớ đến cảm giác khi kỷ Nhan ở trên lưng Cố Minh Sâm
Hạ Trầm thấy cô ngẩn người, không nhịn được thấp giọng khiển trách một tiếng: "Hay là muốn ôm? Cho em chọn."
Lúc Ôn Vãn nằm ở trên lưng anh,quanh chóp mũi đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, mặt áp vào cần cổ anh còn có thể ngửi được mùi dầu gội trên tóc anh, rất dễ chịu, nhẹ nhàng lại khoan khoái sạch sẽ. Cô nhắm hai mắt, mượn rượu ra sức lẩm bẩm nói: "Thật ra thì, bóng lưng của anh như con người của anh, lạnh lùng".
Bước chân Hạ Trầm hơi chậm lại, không có nổi giận, ngược lại khinh thường cười ra tiếng: "Cám ơn, tôi tự nhận mình cao cao tại thượng rất hơn rất nhiều so với Cố Minh Sâm".
Ôn Vãn nhỏ giọng cười cười, gương mặt nhẹ nhàng cọ cổ của anh: "Không biết xấu hổ."
Hạ Trầm bị tiếng cười khúc khích của cô làm cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, cần cổ lạnh như băng cũng đều bị khuôn mặt cô làm cho ấm áp, lưu lại nhiệt độ với hương vị, anh cắn răng nhẫn nại, chờ đến khi hai người đứng trước cửa nhà, liền một tay ép côvào cánh cửa: "Mở cửa!"
Ôn Vãn thấy sắc mặt anh dưới ánh trăng có chút không tốt, lảo đảođứng lên, híp mắt tìm cái chìa khóa, trong miệng còn ủy khuất mắng câu: "Tính khí thật là xấu."
Hạ Trầm thấy cô nửa ngày tra chìa vào ổ cũng chưa xong, đưa tay ôm chặt hông của cô, một tay kia cầm lấy chìa, nhẹ nhàng đút một cái cửa liền mở ra.
Ôn Vãn nghĩ quay đầu lại nói cám ơn, tiếp thân thể mềm nhũn liền bị người đẩy vào trong cửa.
-
Cửa phía sau có chút gỉ sét, cho dù cách quần áo nhưng dán lên cũng phải thoải mái, Ôn Vãn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng: "Từ từ, làm gì?"
Hạ Trầm nắm cằm của cô nhẹ nhàng lắc lắc, mang theo vài phần xấu bụng trêu chọc: "Trừ từ từ - em còn có thể làm gì?"
"Ôn Vãn." Hạ Trầm nghiêm túc nhìn cô, không muốn nói chuyện nữa, một tay bóp chặt eo cô, rồi tiếp tục cắn cắn môi dưới đã hồng hào của cô: “Dùng tay của em cảm nhận kỹ một chút. “.
Tay của anh nhẹ nhàng lấy tay cô đặt lên tiểu Hạ Trầm, sau đó cúi đầu hôn sâu .
Ôn Vãn không tiếp tục cự tuyệt, có lẽ là rượu cồn có thể khiến người ta trở nên thành thực lớn mật, hoặc là. . . . . . Hạ Trầm cho côdũng khí. Giờ phút này đầu óc cô có chút hoảng loạn, càng thêm muốn làm chút gì để cho mình hoàn toàn điên cuồng .
Hai người điên cuồng dây dưa, Hạ Trầm hôn qua cô vô số lần, lần này cảm giác lại hoàn toàn khác nhau. Ôn Vãn như cũ là phản ứng non nớt, nhưng cô học bộ dáng của anh, đưa đầu lưỡi mềm nhũn ra quấn lấy lưỡi anh, thậm chí còn mút mạnh, cô vụng về mà mút lấy.
Lúc Hạ Trầm buông cô ra, anh có chút vẫn chưa thỏa mãn, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô đã nóng lên, thấp người ôm cô lên.
Ôn Vãn nằm lỳ ở trên giường, quần áo đã anh dịu dàng cởi hơn phân nửa, trắng như tuyết, sống lưng bị anh hôn từng chút một , hoàng hôn chiếu lên làm họ càng trở nên đẹp hơn.
Cô khẩn trương nhắm hai mắt, cảm thấy vết chai ngón tay anh từ từ vuốt ve , êm ái, thâm tình từng tấc vuốt ve. Tất cả đầu dây thần kinh cũng trở nên khác thường nhạy cảm, Ôn Vãn hô hấp càng ngày càng nặng, cô kiềm chế, cắn mạnh môi sắp chảy ra máu.
Môi của anh rơi vào phía trên, cẩn thận hôn, sau đó lưu luyến xương giữa lưng cô.
Ôn Vãn cũng thở không ra hơi rồi, tiếp tục cảm giác bị anh thấm ướtđầu lưỡi lúc này mới từ từ rời đi thân thể của cô, sau đó tiếng quần áo va chạm, tiếp tụcthân thể anh nóng bỏng đè lên.
"Tiểu vãn ——" anh nhỏ giọng kêu cô, anh hôn cô đến rối loạn thần trí.
Hai thân thể bền chắc cứng rắn mà nhiệt liệt, đây là thân thể của đàn ông, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thụ. Hai người cơ hồ khỏa thân - kề nhau, một giây kế tiếp, cô bị anh dùng sức lật người. . . . . .
Ôn Vãn liếc nhìn Hạ Trầm, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
Hạ Trầm cùng cậu mợ nói chuyện phiếm, sau đó đem vật trong tay đưa tới: "Con nghe nói chân của cậu không được tốt, cái này cũng không tệ, cậu dùng thử một chút."
Ôn Vãn nhớ tới hồi sáng A Tước có đem một vật gì đó vào nhà, không ngờ Hạ Trầm lại nói chuẩn bị quà cho cậu, hơn nữa thậm chíanh còn đối xử tốt với cậu nữa.
Tâm tình Ôn Vãn có chút phức tạp, rõ ràng người đàn ông này hại cô bị lên báo nhưng hành động hôm nay của anh lại làm cho cô vừa cảm động lại vừa kiếp sợ.
Lâm Lâm ở một bêncảm thán: "Đúng là một người đàn ông tốt, chị à phải tìm cho emmột người giống như vậy."
Cậu với mợ là người không có ăn học gì, nhưng Hạ Trầm vẫn kiên nhẫn trò chuyện với bọn họ, trong lúc nói còn ngoài ý muốn kể lại chuyện quá khứ của gia đình cô. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần nhắc tới cậu đều không ngừng than thở: "Anh của ta là người lương thiện, đừng nói giết người, ngay cả gà cũng trói không chặt. Anh ấy quá lương thiện, nếu không sao lại bị người khác hại.
Lúc này Hạ Trầm còn đang là Cố Minh Sâm, nghe ông nói như vậy còn rơi nước mắt, anh khẽ gật đầu bày tỏ đồng ý.
Cậu hít một hơi thuốc lá, còn nói: "Hơn nữa chuyện này quá kỳ quái rồi, thế nào nhân tài bị vồ vào trại tạm giam tựu ra chuyện, còn bị nói thành là tự sát, trại tạm giam không phải nên đề phòng sâm nghiêm sao?"
"Có phải bị chuyện ma quỷ ám không ?"
Lâm Lâm lắm mồchen lời vào, bị cậu trừng một cái: "Đã nói để cho con đọc thêm nhiều sách, thế giới này có ma quỷ sao?"
Ôn Vãn chú ý tới Hạ Trầm nghe được đoạn này hết sức chăm chú, giống như rất hứng thú với chuyện của bố cô, lúc này thấy cậu bị Lâm Lâm làm gián đoạn, mặt nghiêm túc hỏi tới: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó thế nào hả, " Cậu tức giận vo tròn thuốc lá lại, đôi tay chà xát gò má, "Trại tạm giam không điều tra, pháp y thì nói là tự sát, chúng ta còn có thể làm gì nữa."
Hạ Trầm như có điều suy nghĩ rũ mắt xuống, đôi con ngươi còn đảo qua đảo lại.
"Một gia đình hạnh phúc liền bị ly tán, những năm này không biết chị dâu đi đâu. Tiểu vãnmệnhkhổ, không cha không mẹ , ta đoán mẹ của tiểu Vãn cũng sẽ trở về thôi. . . . . ."
Cậu nói qua hất cái cằm lên, hướng Ôn Vãn gật đầu một cái: "Chỉ vật trên tay cô, tám phần chính là mẹ con để lại, lúc ấy phát hiện trên mộ, còn có một bao tiền. Trừ mẹ con còn ai vào đây cho con tiền, hơn nữa ta còn thấy bóng dáng phụ nữ sau lưng ——"
Hạ Trầm liếc nhìn Ôn Vãn, tầm mắt rất nhanh dời đi, nhưng Ôn Vãn cảm giác cái nhìn kia của Hạ Trầm rất nghiêm túc, thậm chí có phần lạ lẫm.
-
Cơm nước xong Ôn Vãn được Hạ Trầm đỡ về nhà, cô bị chuốc hơn nửa ly rượu trắng, khi bắt đầu vẫn không cảm giác gì , lát sau đầu óc liền có chút hỗn loạn , hai chân cũng không nghe lời.
Đi được một đoạn đường Hạ Trầm dứt khoát ngồi xổm xuống: "Đi lên."
Ôn Vãn nhìnsống lưng của anh, trong lòng mấy phần sinh ra hoảng hốt, giống như Cố Minh Sâm tổn thương cô Bo nhiêu, ở bên Hạ Trầm cô càng có được cảm giác yêu thương bấy nhiêu. Làm cô nhớ đến cảm giác khi kỷ Nhan ở trên lưng Cố Minh Sâm
Hạ Trầm thấy cô ngẩn người, không nhịn được thấp giọng khiển trách một tiếng: "Hay là muốn ôm? Cho em chọn."
Lúc Ôn Vãn nằm ở trên lưng anh,quanh chóp mũi đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt của anh, mặt áp vào cần cổ anh còn có thể ngửi được mùi dầu gội trên tóc anh, rất dễ chịu, nhẹ nhàng lại khoan khoái sạch sẽ. Cô nhắm hai mắt, mượn rượu ra sức lẩm bẩm nói: "Thật ra thì, bóng lưng của anh như con người của anh, lạnh lùng".
Bước chân Hạ Trầm hơi chậm lại, không có nổi giận, ngược lại khinh thường cười ra tiếng: "Cám ơn, tôi tự nhận mình cao cao tại thượng rất hơn rất nhiều so với Cố Minh Sâm".
Ôn Vãn nhỏ giọng cười cười, gương mặt nhẹ nhàng cọ cổ của anh: "Không biết xấu hổ."
Hạ Trầm bị tiếng cười khúc khích của cô làm cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, cần cổ lạnh như băng cũng đều bị khuôn mặt cô làm cho ấm áp, lưu lại nhiệt độ với hương vị, anh cắn răng nhẫn nại, chờ đến khi hai người đứng trước cửa nhà, liền một tay ép côvào cánh cửa: "Mở cửa!"
Ôn Vãn thấy sắc mặt anh dưới ánh trăng có chút không tốt, lảo đảođứng lên, híp mắt tìm cái chìa khóa, trong miệng còn ủy khuất mắng câu: "Tính khí thật là xấu."
Hạ Trầm thấy cô nửa ngày tra chìa vào ổ cũng chưa xong, đưa tay ôm chặt hông của cô, một tay kia cầm lấy chìa, nhẹ nhàng đút một cái cửa liền mở ra.
Ôn Vãn nghĩ quay đầu lại nói cám ơn, tiếp thân thể mềm nhũn liền bị người đẩy vào trong cửa.
-
Cửa phía sau có chút gỉ sét, cho dù cách quần áo nhưng dán lên cũng phải thoải mái, Ôn Vãn nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, khẩn trương nuốt ngụm nước miếng: "Từ từ, làm gì?"
Hạ Trầm nắm cằm của cô nhẹ nhàng lắc lắc, mang theo vài phần xấu bụng trêu chọc: "Trừ từ từ - em còn có thể làm gì?"
"Ôn Vãn." Hạ Trầm nghiêm túc nhìn cô, không muốn nói chuyện nữa, một tay bóp chặt eo cô, rồi tiếp tục cắn cắn môi dưới đã hồng hào của cô: “Dùng tay của em cảm nhận kỹ một chút. “.
Tay của anh nhẹ nhàng lấy tay cô đặt lên tiểu Hạ Trầm, sau đó cúi đầu hôn sâu .
Ôn Vãn không tiếp tục cự tuyệt, có lẽ là rượu cồn có thể khiến người ta trở nên thành thực lớn mật, hoặc là. . . . . . Hạ Trầm cho côdũng khí. Giờ phút này đầu óc cô có chút hoảng loạn, càng thêm muốn làm chút gì để cho mình hoàn toàn điên cuồng .
Hai người điên cuồng dây dưa, Hạ Trầm hôn qua cô vô số lần, lần này cảm giác lại hoàn toàn khác nhau. Ôn Vãn như cũ là phản ứng non nớt, nhưng cô học bộ dáng của anh, đưa đầu lưỡi mềm nhũn ra quấn lấy lưỡi anh, thậm chí còn mút mạnh, cô vụng về mà mút lấy.
Lúc Hạ Trầm buông cô ra, anh có chút vẫn chưa thỏa mãn, một tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô đã nóng lên, thấp người ôm cô lên.
Ôn Vãn nằm lỳ ở trên giường, quần áo đã anh dịu dàng cởi hơn phân nửa, trắng như tuyết, sống lưng bị anh hôn từng chút một , hoàng hôn chiếu lên làm họ càng trở nên đẹp hơn.
Cô khẩn trương nhắm hai mắt, cảm thấy vết chai ngón tay anh từ từ vuốt ve , êm ái, thâm tình từng tấc vuốt ve. Tất cả đầu dây thần kinh cũng trở nên khác thường nhạy cảm, Ôn Vãn hô hấp càng ngày càng nặng, cô kiềm chế, cắn mạnh môi sắp chảy ra máu.
Môi của anh rơi vào phía trên, cẩn thận hôn, sau đó lưu luyến xương giữa lưng cô.
Ôn Vãn cũng thở không ra hơi rồi, tiếp tục cảm giác bị anh thấm ướtđầu lưỡi lúc này mới từ từ rời đi thân thể của cô, sau đó tiếng quần áo va chạm, tiếp tụcthân thể anh nóng bỏng đè lên.
"Tiểu vãn ——" anh nhỏ giọng kêu cô, anh hôn cô đến rối loạn thần trí.
Hai thân thể bền chắc cứng rắn mà nhiệt liệt, đây là thân thể của đàn ông, từ trước đến nay cô chưa từng cảm thụ. Hai người cơ hồ khỏa thân - kề nhau, một giây kế tiếp, cô bị anh dùng sức lật người. . . . . .
Tác giả :
Phong Tử Tam Tam