Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân
Chương 52: Nỗi đau không thốt thành lời
Sau đó, ngày nào Đóa Lạp cũng đến. Kha Bố cơ hồ vô pháp tới gần Chi Lý, lúc này cậu mới khắc sâu ý thức được, Chi Lý không chỉ của riêng mình cậu. Dục vọng chiếm hữu khó hiểu ấy khiến cậu khủng hoảng, vậy chẳng phải mình cũng giống như Đóa Lạp sao? Thì ra, mọi người đều giống nhau, đều muốn có được toàn bộ người mình thích. Cậu muốn xua đuổi ý nghĩ này đi, không muốn Chi Lý phải khó xử, sự xuất hiện của Đóa Lạp chỉ là nhất thời, chẳng lẽ ngay cả chút thời gian ấy mình cũng phải cướp đoạt, cứ việc an ủi bản thân như vậy, Kha Bố vẫn cảm thấy bất an, Đóa Lạp cũng không có hành vi bất thường, Kha Bố không tin cô nàng đã hồi tâm chuyển ý thành con người mới.
Sau giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người rời khỏi phòng học, Tô Ấu Ngôn bình thường đều đọc sách đến khuya, phòng học dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng Tô Ấu Ngôn lật giở từng trang sách.
“Chị đang đọc sách gì vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên, Tô Ấu Ngôn ngẩng đầu, xuất hiện từ khi nào? Thế nhưng không hề nhận thấy được hơi thở của Đóa Lạp, giống như ác quỷ kèm theo nụ cười khờ dại, cho dù Tô Ấu Ngôn có sức quan sát rất mạnh cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhận ra không khí nguy hiểm. Tô Ấu Ngôn gấp sách lại: “Tìm tôi có việc gì không?"
“Chỉ là muốn biết rốt cuộc chị thích anh Chi Lý ở điểm nào? Xin lỗi vì đã nhiều chuyện, làm một cô em gái cũng phải quan tâm tới anh trai chứ nhỉ."
“Hình như không liên quan gì tới cô." Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nói.
Đóa Lạp cũng không tức giận, ngồi trên bàn trước mặt Tô Ấu Ngôn vung vẩy hai chân: “Đúng thế, có điều thật không hiểu anh Chi Lý thích chị ở điểm nào? Vết sẹo trên mặt, rất xấu nha, Ấu Ngôn, chị so với tưởng tượng của tôi xấu hơn nhiều." Đóa Lạp nghiêng đầu nheo mắt cười cười, cô ta đang chạm vào nỗi đau của Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn chẳng hề động dung, đứng dậy: “Cô cho rằng tôi dễ dàng bị chọc giận như vậy sao?"
“Không phải đang tìm cách chọc giận chị, chỉ là nói sự thật thôi, không muốn nhắc đến à? Đằng sau vết sẹo này, là một quá khứ vô cùng xấu xí? Chị nghĩ cứ trốn sau lưng anh Chi Lý, tất cả sẽ ổn sao? Vết sẹo này chính là dấu hiệu, chị trốn không thoát đâu, ấn ký của quá khứ này sẽ theo chị suốt đời, thật đáng thương a, tôi nghĩ hẳn anh Chi Lý cũng chỉ vì thương hại chị mà thôi, dù sao ai lại đi thích loại con gái như chị chứ, đáng thương a, Ấu Ngôn, đáng thương a." Lời nói của Đóa Lạp giống như có ma lực châm ngòi không khí.
“Đang tự nói mình đấy à? Cô mà có bản lĩnh ấy? Muốn dựa vào mấy cái này níu chân Chi Lý? Cô níu được không? Buồn cười." Liên tiếp câu hỏi ngược lại, Đóa Lạp cười càng thêm vui vẻ, hơi hơi ngưỡng người ra sau, rồi đứng thẳng dậy tát một cái vào mặt Tô Ấu Ngôn: “Tôi không nhớ có nói người quái dị như chị có thể giáo huấn tôi."
Tô Ấu Ngôn sờ sờ mặt, không có biểu tình gì, cô nhìn nụ cười của Đóa Lạp, trở tay tát ngược lại: “Trả lễ cho cô đó." Tiếng vang thanh thúy vang vọng trong không gian thoáng đãng của lớp học, vì sao, cứ vào lúc này, Kha Bố và Chi Lý vừa đi tới cửa lớp liền trông thấy Tô Ấu Ngôn và Đóa Lạp đang mỉm cười tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ. Vì sao, cứ là bây giờ Kha Bố kích động tiến lên, che trước mặt Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, cậu không sao chứ, đều tại tớ, đều là tại tớ." Áy náy tràn ngập đầu óc Kha Bố, cảm xúc khó có thể chịu đựng được này, Chi Lý cũng là như vậy với Đóa Lạp sao? Hẳn là còn nghiêm trọng hơn, tận mắt chứng kiến Đóa Lạp giống như em gái ruột của mình vì mình mà tự sát, Chi Lý không thể thản nhiên thừa nhận được. Đau lòng đến thế, đau lòng Chi Lý, rất rất không muốn để hắn liên lụy đến chuyện này, thế nhưng, hắn vẫn bị cuốn vào trong đó.
“Kha Bố, anh thật là kỳ quái, người bị đánh rõ ràng là em, anh lại che chở cho chị ấy, anh thích chị ấy à, liên thủ cùng nhau bắt nạt người ngoài là em, anh Chi Lý, Đóa Lạp lần này rất ngoan, không hề ra tay, chỉ muốn cùng Ấu Ngôn tâm sự, chị ấy lại đánh em, có phải tại em đến quấy rầy hai người không."
Kha Bố nhìn chằm chằm Chi Lý, ai nấy đều nhìn chằm chằm Chi Lý, khuôn mặt kia muốn dùng biểu tình gì để đối diện hết thảy, khuôn mặt của Chi Lý vẫn như cũ, không thể xem thấu, Tô Ấu Ngôn nhìn tay mình, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì cả, giống như tình cảm của Kha Bố, không thể giải thích, không thể nói xấu Đóa Lạp trước mặt Chi Lý, nói ra đồng nghĩa với việc đang ép Chi Lý.
Chi Lý liếc nhìn Tô Ấu Ngôn một cái, sau đó nói với Đóa Lạp: “Anh đưa em về." Đóa Lạp nghe lời nhảy xuống từ trên bàn: “Được." Khi ra tới cửa, Đóa Lạp quay đầu lại nở nụ cười, Kha Bố không rét mà run.
“Ấu Ngôn, không sao chứ?"
“Thực thất sách a, thế mà lại ra tay, làm trò trước mặt Chi Lý đánh Đóa Lạp, sẽ bị hắn chán ghét đi?" Thì ra Tô Ấu Ngôn cũng có vẻ mặt này, vẻ mặt bi thương. Kha Bố lần đầu tiên trông thấy, Chi Lý là sự ký thác của Tô Ấu Ngôn, là hình ảnh thu nhỏ tốt đẹp, cô ấy dựa vào Chi Lý để có thể sinh tồn, hiện giờ, cô ấy khiến Chi Lý mà mình luôn bảo vệ phải khó xử, Kha Bố an ủi đặt đống sách trước mặt Tô Ấu Ngôn: “Quả nhiên vẫn là con gái, cũng có thời điểm yếu ớt. Đừng suy nghĩ vớ vẩn, hắn sao có thể chán ghét cậu được." Rời khỏi Tô Ấu Ngôn, Kha Bố đuổi theo hai người kia, Đóa Lạp sẽ học ở trường của trấn nhỏ bên cạnh, phải nói cho rõ ràng, phải nói rõ ràng với Đóa Lạp, Ấu Ngôn vì bảo vệ mình, không nên, chuyện mất mặt như vậy, rõ ràng mình biết Đóa Lạp là một người rất nguy hiểm.
Cậu vừa mới chạy đến cầu thang, Chi Lý nghênh diện mà đến, ngẩng đầu nhìn Kha Bố, một người ở trên một người ở dưới, Kha Bố muốn nói gì đó, chuyện về Đóa Lạp thì không thể nói, còn nói gì được đây, Kha Bố bước từng bước xuống lầu, Chi Lý đứng yên tại chỗ, hắn đang suy nghĩ cái gì? Kha Bố không rõ lắm, cho dù quen biết Chi Lý nhiều năm như vậy, vẫn không thể xem thấu nội tâm sâu khó lường của hắn, Kha Bố bước đến bậc thang cuối cùng, cảm xúc không tên tắc nghẽn ở khí quản: “Rõ ràng không muốn trở nên như vậy, rõ ràng không muốn để cậu phải khó xử, rõ ràng muốn hòa hảo ở chung với Đóa Lạp, đừng trách Ấu Ngôn."
Chi Lý kéo Kha Bố vào lòng, độ cao như vậy vừa vặn để cằm lên vai Chi Lý: “Đừng nói nữa, Kha Bố, đừng nói nữa." Chỉ là lời nói đơn giản, lại thẩm thấu tới tận tâm trạng của Kha Bố, cậu ôm Chi Lý thật mạnh.Cuốicùng Kha Bố cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu: “Ấu Ngôn còn trong phòng học."
“Tớ biết rồi." Rời khỏi ngực Chi Lý, còn sót lại sự ấm áp, duy trì trong không khí giá rét, Chi Lý đi vào trong lớp, Tô Ấu Ngôn ngẩng đầu: “Xin lỗi." Ngoại trừ giải thích, Tô Ấu Ngôn không nghĩ ra những lời khác. Chi Lý vươn tay đặt lên đầu Tô Ấu Ngôn, nhẹ nhàng nói một câu: “Ủy khuất cậu rồi." Tô Ấu Ngôn kinh ngạc nhìn Chi Lý, Chi Lý trêu: “Cậu khóc đấy à?"
“Đừng tự kỷ, ai lại khóc lóc vì cậu chứ."
Kha Bố nói dối, nói dối Chi Lý, cậu không quay lại phòng học, mà cậu đi tìm Đóa Lạp, còn chưa đợi cậu đi tìm, Đóa Lạp đã quay trở lại, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng bước đi thong thả: “Đây chẳng phải là Kha Bố sao, ở đây làm gì vậy?"
“Tôi muốn hỏi cô trở về để làm gì?"
Đóa Lạp nhún nhún vai: “Không ngủ được sẽ quay lại, xem dáng vẻ của anh thì hình như là có chuyện muốn nói với tôi."
“Đủ rồi, Đóa Lạp, đã đủ lắm rồi, người ở bên Chi Lý không phải Ấu Ngôn, mà là tôi. Đừng đi tìm cô ấy gây phiền toái nữa, cô muốn làm gì tôi cũng được." Đối với những gì Kha Bố vừa nói, Đóa Lạp cũng không cảm thấy kinh ngạc: “Tôi biết nha, anh nghĩ rằng tôi ngốc đến mức ngay cả việc này đều khác nhau mà không nhận ra sao?"
“Cô biết rồi? Vậy tại sao cô lại làm vậy với Ấu Ngôn."
“Tại sao à? Cô ta tiếp cận anh Chi Lý, mặc kệ là mang theo tình cảm gì, đều không được, ai cũng không được, huống hồ một người quái dị như cô ta."
“Đừng nói Ấu Ngôn như vậy."
“Chuyện anh thích anh Chi Lý, từ lần đầu tiên trông thấy hai người ở bên nhau tôi đã biết, thật sự là vô liêm sỉ, rõ ràng là con trai, mà còn dám nói chuyện yêu đương, thực ghê tởm, tôi muốn cứu vớt anh Chi Lý khỏi loại chuyện ghê tởm này, khi học trung học lúc tôi đứng trên cầu vượt nhìn thấy ánh mắt của anh Chi Lý khi ở bên cạnh anh, ánh mắt sủng nịch như vậy, tôi liền thề, chỉ có anh, Kha Bố, chỉ có anh, tôi muốn hủy diệt anh hoàn toàn." Ánh mắt ấy lại xuất hiện, oán hận đến thế, Kha Bố không nhịn được dạ dày bắt đầu co rút, ánh mắt này tựa như ác mộng, cô ấy nói thật, cô ấy sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để hủy hoại bản thân mình.
“Vậy cô muốn làm thế nào? Lại tự sát?"
“Tự sát?" Đóa Lạp phát ra tiếng cười lạnh từ xoang mũi: “Loại vết thương cỏn con ấy anh thực sự cho rằng sẽ chết được, hay là anh cảm thấy tôi thực sự muốn chết?" Đóa Lạp lại gần sát bên tai Kha Bố, ngữ khí lạnh lẽo chọc thủng màng tai Kha Bố: “Tôi đây, là cố ý."
Kha Bố kinh ngạc trợn trừng mắt: “Tại sao, để Chi Lý không thể quở trách cô nữa phải không?"
“Tôi sao có thể vì cái lý do nông cạn đó chứ, cố ý nói ra những lời ấy, cố ý ra nước ngoài an dưỡng, để anh ấy hiểu được rằng tôi tự sát, tôi trở nên như vậy đều là trách nhiệm của anh ấy, đều là lỗi của anh ấy. Tôi ấy à, muốn anh Chi Lý phải mang sự áy náy cả đời với tôi, cả đời đều không thể quên được tôi, không thể hủy hoại tôi." Đóa Lạp nhếch môi, lộ ra răng nanh, dùng khuôn mặt đáng yêu để nói ra những lời này, Kha Bố lùi ra sau từng bước, thật đáng sợ, cô gái này thật đáng sợ, ngay cả bản thân mình là con trai mà còn cảm thấy sợ hãi trước Đóa Lạp, cho dù việc này rất mất mặt, cậu chỉ có thể thừa nhận, cậu sợ Đóa Lạp, sợ động tác chắp tay sau lưng nhẹ nhàng đi tới của cô ta, sợ ánh mắt của cô ta, sợ nụ cười của cô ta, thậm chí sợ chiếc răng nanh thỉnh thoảng để lộ chuẩn bị xé nát con mồi bất cứ lúc nào. Cô ta lật bài ngửa với mình cùng bởi đã nắm được nhược điểm của mình, không nói được, không thể nói với Chi Lý được. Bảo cậu nói với Chi Lý cô em gái đáng yêu của hắn làm ra việc này, hoàn toàn là ác ma, giống như châm ngòi mối quan hệ của bọn họ, sao có thể nói ra miệng, sẽ chỉ khiến Chi Lý khổ sở mà thôi, phải lựa chọn sao? Bản thân cũng mang theo sự áy náy khắc sâu ấy, chuyện tàn khốc như vậy, không được!
Nỗi đau không thể thốt thành lời, hoành hành trong ngực Kha Bố.
Sau giờ tự học buổi tối, tất cả mọi người rời khỏi phòng học, Tô Ấu Ngôn bình thường đều đọc sách đến khuya, phòng học dần yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng Tô Ấu Ngôn lật giở từng trang sách.
“Chị đang đọc sách gì vậy?" Một giọng nói đột nhiên vang lên, Tô Ấu Ngôn ngẩng đầu, xuất hiện từ khi nào? Thế nhưng không hề nhận thấy được hơi thở của Đóa Lạp, giống như ác quỷ kèm theo nụ cười khờ dại, cho dù Tô Ấu Ngôn có sức quan sát rất mạnh cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhận ra không khí nguy hiểm. Tô Ấu Ngôn gấp sách lại: “Tìm tôi có việc gì không?"
“Chỉ là muốn biết rốt cuộc chị thích anh Chi Lý ở điểm nào? Xin lỗi vì đã nhiều chuyện, làm một cô em gái cũng phải quan tâm tới anh trai chứ nhỉ."
“Hình như không liên quan gì tới cô." Tô Ấu Ngôn lạnh lùng nói.
Đóa Lạp cũng không tức giận, ngồi trên bàn trước mặt Tô Ấu Ngôn vung vẩy hai chân: “Đúng thế, có điều thật không hiểu anh Chi Lý thích chị ở điểm nào? Vết sẹo trên mặt, rất xấu nha, Ấu Ngôn, chị so với tưởng tượng của tôi xấu hơn nhiều." Đóa Lạp nghiêng đầu nheo mắt cười cười, cô ta đang chạm vào nỗi đau của Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn chẳng hề động dung, đứng dậy: “Cô cho rằng tôi dễ dàng bị chọc giận như vậy sao?"
“Không phải đang tìm cách chọc giận chị, chỉ là nói sự thật thôi, không muốn nhắc đến à? Đằng sau vết sẹo này, là một quá khứ vô cùng xấu xí? Chị nghĩ cứ trốn sau lưng anh Chi Lý, tất cả sẽ ổn sao? Vết sẹo này chính là dấu hiệu, chị trốn không thoát đâu, ấn ký của quá khứ này sẽ theo chị suốt đời, thật đáng thương a, tôi nghĩ hẳn anh Chi Lý cũng chỉ vì thương hại chị mà thôi, dù sao ai lại đi thích loại con gái như chị chứ, đáng thương a, Ấu Ngôn, đáng thương a." Lời nói của Đóa Lạp giống như có ma lực châm ngòi không khí.
“Đang tự nói mình đấy à? Cô mà có bản lĩnh ấy? Muốn dựa vào mấy cái này níu chân Chi Lý? Cô níu được không? Buồn cười." Liên tiếp câu hỏi ngược lại, Đóa Lạp cười càng thêm vui vẻ, hơi hơi ngưỡng người ra sau, rồi đứng thẳng dậy tát một cái vào mặt Tô Ấu Ngôn: “Tôi không nhớ có nói người quái dị như chị có thể giáo huấn tôi."
Tô Ấu Ngôn sờ sờ mặt, không có biểu tình gì, cô nhìn nụ cười của Đóa Lạp, trở tay tát ngược lại: “Trả lễ cho cô đó." Tiếng vang thanh thúy vang vọng trong không gian thoáng đãng của lớp học, vì sao, cứ vào lúc này, Kha Bố và Chi Lý vừa đi tới cửa lớp liền trông thấy Tô Ấu Ngôn và Đóa Lạp đang mỉm cười tựa hồ nói chuyện rất vui vẻ. Vì sao, cứ là bây giờ Kha Bố kích động tiến lên, che trước mặt Tô Ấu Ngôn: “Ấu Ngôn, cậu không sao chứ, đều tại tớ, đều là tại tớ." Áy náy tràn ngập đầu óc Kha Bố, cảm xúc khó có thể chịu đựng được này, Chi Lý cũng là như vậy với Đóa Lạp sao? Hẳn là còn nghiêm trọng hơn, tận mắt chứng kiến Đóa Lạp giống như em gái ruột của mình vì mình mà tự sát, Chi Lý không thể thản nhiên thừa nhận được. Đau lòng đến thế, đau lòng Chi Lý, rất rất không muốn để hắn liên lụy đến chuyện này, thế nhưng, hắn vẫn bị cuốn vào trong đó.
“Kha Bố, anh thật là kỳ quái, người bị đánh rõ ràng là em, anh lại che chở cho chị ấy, anh thích chị ấy à, liên thủ cùng nhau bắt nạt người ngoài là em, anh Chi Lý, Đóa Lạp lần này rất ngoan, không hề ra tay, chỉ muốn cùng Ấu Ngôn tâm sự, chị ấy lại đánh em, có phải tại em đến quấy rầy hai người không."
Kha Bố nhìn chằm chằm Chi Lý, ai nấy đều nhìn chằm chằm Chi Lý, khuôn mặt kia muốn dùng biểu tình gì để đối diện hết thảy, khuôn mặt của Chi Lý vẫn như cũ, không thể xem thấu, Tô Ấu Ngôn nhìn tay mình, há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì cả, giống như tình cảm của Kha Bố, không thể giải thích, không thể nói xấu Đóa Lạp trước mặt Chi Lý, nói ra đồng nghĩa với việc đang ép Chi Lý.
Chi Lý liếc nhìn Tô Ấu Ngôn một cái, sau đó nói với Đóa Lạp: “Anh đưa em về." Đóa Lạp nghe lời nhảy xuống từ trên bàn: “Được." Khi ra tới cửa, Đóa Lạp quay đầu lại nở nụ cười, Kha Bố không rét mà run.
“Ấu Ngôn, không sao chứ?"
“Thực thất sách a, thế mà lại ra tay, làm trò trước mặt Chi Lý đánh Đóa Lạp, sẽ bị hắn chán ghét đi?" Thì ra Tô Ấu Ngôn cũng có vẻ mặt này, vẻ mặt bi thương. Kha Bố lần đầu tiên trông thấy, Chi Lý là sự ký thác của Tô Ấu Ngôn, là hình ảnh thu nhỏ tốt đẹp, cô ấy dựa vào Chi Lý để có thể sinh tồn, hiện giờ, cô ấy khiến Chi Lý mà mình luôn bảo vệ phải khó xử, Kha Bố an ủi đặt đống sách trước mặt Tô Ấu Ngôn: “Quả nhiên vẫn là con gái, cũng có thời điểm yếu ớt. Đừng suy nghĩ vớ vẩn, hắn sao có thể chán ghét cậu được." Rời khỏi Tô Ấu Ngôn, Kha Bố đuổi theo hai người kia, Đóa Lạp sẽ học ở trường của trấn nhỏ bên cạnh, phải nói cho rõ ràng, phải nói rõ ràng với Đóa Lạp, Ấu Ngôn vì bảo vệ mình, không nên, chuyện mất mặt như vậy, rõ ràng mình biết Đóa Lạp là một người rất nguy hiểm.
Cậu vừa mới chạy đến cầu thang, Chi Lý nghênh diện mà đến, ngẩng đầu nhìn Kha Bố, một người ở trên một người ở dưới, Kha Bố muốn nói gì đó, chuyện về Đóa Lạp thì không thể nói, còn nói gì được đây, Kha Bố bước từng bước xuống lầu, Chi Lý đứng yên tại chỗ, hắn đang suy nghĩ cái gì? Kha Bố không rõ lắm, cho dù quen biết Chi Lý nhiều năm như vậy, vẫn không thể xem thấu nội tâm sâu khó lường của hắn, Kha Bố bước đến bậc thang cuối cùng, cảm xúc không tên tắc nghẽn ở khí quản: “Rõ ràng không muốn trở nên như vậy, rõ ràng không muốn để cậu phải khó xử, rõ ràng muốn hòa hảo ở chung với Đóa Lạp, đừng trách Ấu Ngôn."
Chi Lý kéo Kha Bố vào lòng, độ cao như vậy vừa vặn để cằm lên vai Chi Lý: “Đừng nói nữa, Kha Bố, đừng nói nữa." Chỉ là lời nói đơn giản, lại thẩm thấu tới tận tâm trạng của Kha Bố, cậu ôm Chi Lý thật mạnh.Cuốicùng Kha Bố cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu: “Ấu Ngôn còn trong phòng học."
“Tớ biết rồi." Rời khỏi ngực Chi Lý, còn sót lại sự ấm áp, duy trì trong không khí giá rét, Chi Lý đi vào trong lớp, Tô Ấu Ngôn ngẩng đầu: “Xin lỗi." Ngoại trừ giải thích, Tô Ấu Ngôn không nghĩ ra những lời khác. Chi Lý vươn tay đặt lên đầu Tô Ấu Ngôn, nhẹ nhàng nói một câu: “Ủy khuất cậu rồi." Tô Ấu Ngôn kinh ngạc nhìn Chi Lý, Chi Lý trêu: “Cậu khóc đấy à?"
“Đừng tự kỷ, ai lại khóc lóc vì cậu chứ."
Kha Bố nói dối, nói dối Chi Lý, cậu không quay lại phòng học, mà cậu đi tìm Đóa Lạp, còn chưa đợi cậu đi tìm, Đóa Lạp đã quay trở lại, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng bước đi thong thả: “Đây chẳng phải là Kha Bố sao, ở đây làm gì vậy?"
“Tôi muốn hỏi cô trở về để làm gì?"
Đóa Lạp nhún nhún vai: “Không ngủ được sẽ quay lại, xem dáng vẻ của anh thì hình như là có chuyện muốn nói với tôi."
“Đủ rồi, Đóa Lạp, đã đủ lắm rồi, người ở bên Chi Lý không phải Ấu Ngôn, mà là tôi. Đừng đi tìm cô ấy gây phiền toái nữa, cô muốn làm gì tôi cũng được." Đối với những gì Kha Bố vừa nói, Đóa Lạp cũng không cảm thấy kinh ngạc: “Tôi biết nha, anh nghĩ rằng tôi ngốc đến mức ngay cả việc này đều khác nhau mà không nhận ra sao?"
“Cô biết rồi? Vậy tại sao cô lại làm vậy với Ấu Ngôn."
“Tại sao à? Cô ta tiếp cận anh Chi Lý, mặc kệ là mang theo tình cảm gì, đều không được, ai cũng không được, huống hồ một người quái dị như cô ta."
“Đừng nói Ấu Ngôn như vậy."
“Chuyện anh thích anh Chi Lý, từ lần đầu tiên trông thấy hai người ở bên nhau tôi đã biết, thật sự là vô liêm sỉ, rõ ràng là con trai, mà còn dám nói chuyện yêu đương, thực ghê tởm, tôi muốn cứu vớt anh Chi Lý khỏi loại chuyện ghê tởm này, khi học trung học lúc tôi đứng trên cầu vượt nhìn thấy ánh mắt của anh Chi Lý khi ở bên cạnh anh, ánh mắt sủng nịch như vậy, tôi liền thề, chỉ có anh, Kha Bố, chỉ có anh, tôi muốn hủy diệt anh hoàn toàn." Ánh mắt ấy lại xuất hiện, oán hận đến thế, Kha Bố không nhịn được dạ dày bắt đầu co rút, ánh mắt này tựa như ác mộng, cô ấy nói thật, cô ấy sẽ dùng tất cả mọi thủ đoạn để hủy hoại bản thân mình.
“Vậy cô muốn làm thế nào? Lại tự sát?"
“Tự sát?" Đóa Lạp phát ra tiếng cười lạnh từ xoang mũi: “Loại vết thương cỏn con ấy anh thực sự cho rằng sẽ chết được, hay là anh cảm thấy tôi thực sự muốn chết?" Đóa Lạp lại gần sát bên tai Kha Bố, ngữ khí lạnh lẽo chọc thủng màng tai Kha Bố: “Tôi đây, là cố ý."
Kha Bố kinh ngạc trợn trừng mắt: “Tại sao, để Chi Lý không thể quở trách cô nữa phải không?"
“Tôi sao có thể vì cái lý do nông cạn đó chứ, cố ý nói ra những lời ấy, cố ý ra nước ngoài an dưỡng, để anh ấy hiểu được rằng tôi tự sát, tôi trở nên như vậy đều là trách nhiệm của anh ấy, đều là lỗi của anh ấy. Tôi ấy à, muốn anh Chi Lý phải mang sự áy náy cả đời với tôi, cả đời đều không thể quên được tôi, không thể hủy hoại tôi." Đóa Lạp nhếch môi, lộ ra răng nanh, dùng khuôn mặt đáng yêu để nói ra những lời này, Kha Bố lùi ra sau từng bước, thật đáng sợ, cô gái này thật đáng sợ, ngay cả bản thân mình là con trai mà còn cảm thấy sợ hãi trước Đóa Lạp, cho dù việc này rất mất mặt, cậu chỉ có thể thừa nhận, cậu sợ Đóa Lạp, sợ động tác chắp tay sau lưng nhẹ nhàng đi tới của cô ta, sợ ánh mắt của cô ta, sợ nụ cười của cô ta, thậm chí sợ chiếc răng nanh thỉnh thoảng để lộ chuẩn bị xé nát con mồi bất cứ lúc nào. Cô ta lật bài ngửa với mình cùng bởi đã nắm được nhược điểm của mình, không nói được, không thể nói với Chi Lý được. Bảo cậu nói với Chi Lý cô em gái đáng yêu của hắn làm ra việc này, hoàn toàn là ác ma, giống như châm ngòi mối quan hệ của bọn họ, sao có thể nói ra miệng, sẽ chỉ khiến Chi Lý khổ sở mà thôi, phải lựa chọn sao? Bản thân cũng mang theo sự áy náy khắc sâu ấy, chuyện tàn khốc như vậy, không được!
Nỗi đau không thể thốt thành lời, hoành hành trong ngực Kha Bố.
Tác giả :
Angelia