Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 73: Cảm giác đã lâu

Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 73: Cảm giác đã lâu

Chen: Mẹ oi tui thích chương này ghê luôn:<

Editor: Chen

Beta: Tảo

Sau khi sắp xếp hành lý gọn gàng, Kha Bố đi tắm, rồi thay vào đồ đi biển. Sau một hồi ngồi trên xe mọi người đều rất mệt, cho nên quyết định hôm nay chỉ ăn uống ở biệt thự thôi, Chu Hân Hợp ở phòng bếp đang chuẩn bị bữa tối, loáng thoáng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngạt ngào. Kha Bố đứng trên lầu hai, từ nơi này có thể ngắm được toàn cảnh của biển a. Chi Lý ở cạnh lan can vẽ tranh, Kha Bố rón rén tới gần, thật không nghĩ tới bản thân cậu cũng có nhã hứng chơi trò dở hơi này.

Hai tay Kha Bố từ phía sau che khuất đôi mắt Chi Lý: "Tuy rằng giọng của ta nghe rất giống Kha Bố, nhưng ta không phải Kha Bố, cậu mau đoán xem ta là ai." Dù trước mắt chẳng nhìn thấy gì, nhưng bút trên tay Chi Lý vẫn liên tục đưa.

"Kha Bố thứ hai."

"Không phải!"

"Người ngoài hành tinh."

"Không phải!"

"Mặc kệ cậu là vị biến thái nào, cậu dám giả mạo giọng của Kha Bố thì tôi phải động thủ với cậu." Sự thật hiện tại cùng với tình tiết trong phim truyền hình thực sự khác nhau quá nhiều rồi, Kha Bố rốt cuộc cũng chịu thu tay:

"Là tớ, Kha Bố thật sự a."

"Cậu muốn làm gì?"

"Không làm gì hết, mới bị phim truyền hình lừa gạt thôi." Hai tay cậu chống trên lan can, gió biển tung bay hỗn loạn hòa cùng vị mằn mặn của biển ùa tới người cậu, cảm giác này, thật khiến người ta xúc động: "Mỗi lần tới đây đều sẽ chẳng muốn rời đi luôn, chẳng trách Lam Ngân lại muốn chuyển tới nơi này." Gương mặt Chi Lý lại xuất hiện biểu cảm muốn nói mấy lời khó nghe, Kha Bố thực sự không muốn nghe lời đó của hắn.

"Không bằng tớ kêu Ngân lấp mộ cho cậu ở chỗ này, cậu về sau cả đời sẽ đều ở đây."

"Muốn tớ khen cậu sao, hay muốn tớ cám ơn cậu?!"

"Đều muốn."

"........."

Sở Hạo Vũ cùng Ứng Tu Kiệt đem bàn ăn kê lên chỗ cao nhất, vỗ vỗ tay: "Mau tới đây đi."

"Ăn ở chỗ này?"

"Phong cảnh đẹp như vậy, không ăn ở bên ngoài ăn làm sao có tình thú."

"Quang cảnh tình thú thì ích gì chứ." Kha Bố bắt đầu liệt kê ra một đống nhược điểm: "Mới nói tới ăn cơm tối ngoài đó thôi, gió biển lớn như vậy cậu muốn ăn kiểu gì, cứ cho lúc đó cậu có thể đốt đèn đi, đốt rồi một loạt muỗi ruồi đều xông tới bám chi chít lên người cậu, cậu còn có thể nuốt trôi cơm hay sao? Này là ở núi đó, không phải khách sạn ven biển."

Kha Bố không phải muốn làm đám người này mất hứng, nhưng mà chúng ta đều không thể không đối mặt với hoàn cảnh thực tại, vừa nghĩ một đám ruồi nhặng bu lấy đồ ăn, Kha Bố có muốn ăn cái gì cũng hết muốn luôn rồi.

Sở Hạo Vũ vỗ ngực cam đoan: "Vấn đề này cứ để tớ giải quyết." Cậu ta dựng ngón giữa cùng ngón trỏ lên, hướng giữa trời: "Lập kết giới! Xong, vấn đề đã được giải quyết."

"Cậu có tin hay không tớ đến đánh chết cậu."

Cuối cùng vẫn là nhờ có Công Tru cẩn thận tìm trong nhà tấm bạt nhựa, nơi này có mấy đồ kiểu này kể cũng chẳng hiếm lạ, nói không chừng Lam Ngân sau khi giết người có dùng nó để bọc thi thể, Kha Bố vẫn là thấy thứ này đáng giá hơn thứ kết giới vớ vẩn kia. Lam Ngân sau khi tỉnh ngủ liền lôi bật lửa ra, nơi ở bị làm cho rối tung rối loạn cô cũng chẳng để tâm, chỉ cần không ai ngáng đường hay gây trở ngại đến cô, cô cơ hồ ngoài Chi Lý ra sẽ chẳng đặt người nào vào mắt.

Kha Bố ở bên nhìn Tô Ấu Ngôn cũng mặc kệ tất thảy an nhiên đọc sách, rồi nhìn Lam Ngân phía kia, hỏi: "Cái kia, nương nương, chú Chi không phải đã chuyển tới ở cùng cô hay sao, sao bây giờ một bóng người cũng không thấy."

"Tên đó á hả? Một tháng hắn ở lại đây được bao lâu chứ, dù sao công việc đối với hắn cũng là quan trọng nhất, là hắn tự đem cổ phần công ty đi bán, bọn này muốn dựa vào bài bạc gỡ vốn, hắn cũng không thèm đếm xỉa luôn, đây là thái độ của hắn nên có sao? Tên nam nhân như hắn, đừng nên để bà đây nhìn thấy mới đúng, bà đây cũng đã sớm quên mặt mũi hắn trông như thế nào rồi."

Kha Bố đột nhiên nhìn Chi Lý, ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: "Chi Lý, về sau chúng ta vẫn là nên tới sống cùng ba cậu đi." Nghĩ đi nghĩ lại, theo gót Chi Tả Tư mới là lựa chọn sáng suốt nhất, nếu phải nuôi dưỡng Lam Ngân cả đời, không chỉ bị xã hội đào thải, tài sản cũng sẽ bị vét sạch luôn.

"Ý cậu là sao?" Lam Ngân nheo mắt.

"Ý gì cũng không có, nương nương cô đừng nghĩ nhiều."

Lam Ngân nhấc nhấc ngón tay: "Rượu của chị đây đâu." Trương Lạc với danh xưng chó săn luôn vọt đi nhanh nhất, cậu ta đem cốc thân dài đặt qua, chậm rãi rót rượu vào, động tác tinh tế giống như nhân viên phục vụ ở nhà hàng cao cấp: "Vì vận may được rót rượu cho ngài đây, tôi sẽ ở nhà tập luyện một năm." Lam Ngân lắc lắc cốc rượu: "Đồ nhắm đâu."

"Để tôi đi thúc giục người làm."

Lam Ngân xốc bạt nhựa lên rồi đi vào, không biết là cố ý hay vô tình, cô ngồi xuống ngay cạnh Tô Ấu Ngôn, một chân bắt chéo, cổ chân gợi cảm lộ ra, Kha Bố cũng kéo Chi Lý ngồi xuống.

"Chưa được gặp Chi Tả Tư, có phải hay không thấy thất vọng lắm hả?" Ngón tay cô gõ gõ lên mặt bàn, không nhìn Tô Ấu Ngôn, Tô Ấu Ngôn cũng không nhìn cô, chỉ trả lời: "Có một chút, còn nữa, không cần dùng thái độ đối đãi với trẻ con đó với tôi."

"Nếu đem cô đối đãi như nữ nhân, dám chắc cô sẽ không làm tôi thất vọng." Hai người phụ nữ khiến không gian ngập mùi thuốc súng, ở vị trí của Kha Bố mà nhận xét, rất giống Lam Ngân đang xúi giục Tô Ấu Ngôn làm chuyện bậy bạ nha, Lam Ngân có phải quá tự tin rồi hay không, không phải với chính cô, mà là với Chi Tả Tư, Tô Ấu Ngôn không có phân nào có thể uy hiếp cô hết, hoặc đối với bất luận nữ nhân nào cũng không thể uy hiếp được.

"Tôi nói, chuyện tình cảm của tôi thì tôi sẽ tự mình giải quyết." Tô Ấu Ngôn khép sách lại, đầu ngón tay Lam Ngân vuốt dọc theo miệng cốc: "Có những chuyện, không phải nói tự mình giải quyết là có thể tự mình giải quyết được."

"Ăn cơm thôi nào." Đám Sở Hạo Vũ bưng đồ ăn đặt lên bàn, Ứng Tu Kiệt ôm tới cả một rương toàn rượu thượng hạng: "Ai say trước sáng mai sẽ phải đem toàn bộ chỗ này thu dọn." Bọn họ đôi khi, dẫu là trò chơi nhỏ hay lớn cũng muốn đem ra đánh cược như vậy, chẳng vì bất kì lí do nào.

"Ai đem mấy món cay đầy ớt đó nuốt cạn sạch, tớ đêm nay sẽ bồi người đó ngủ!" Sở Hạo Vũ ton ton nói theo, Trương Lạc cũng muốn gia nhập: "Ai đổ mồ hôi trước thì phải đem quần lót cho tớ mượn."

"......"

"......"

Cách một tấm bạt, cảnh đẹp bên ngoài cũng trở nên mơ hồ, tiếng cốc va vào nhau hết đợt này đến đợt khác, ngay cả tiếng côn trùng rả rích bên ngoài cũng có thể lờ mờ nghe được, Kha Bố đã uống không ít rượu, tầm nhìn nhạt nhòa đi, rất lâu rất lâu cũng chưa uống say như vậy, tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa, rõ ràng bây giờ đang là mùa hè a, cảm giác ấm áp như vậy rốt cuộc từ đâu tới chứ, cồn khuếch tán khắp cơ thể cậu, Kha Bố không thể không chế bản thân bật cười ngây ngô, cậu nhìn Lam Ngân, Lam Ngân đang chống đầu, miệng phì phèo hút thuốc, ngắm nhìn Chi Lý ăn, đây là ánh mắt của người mẹ nhìn con hay sao, cảm giác ấm giác của một đại gia đình này là thế nào đây, Kha Bố gục mặt xuống bàn, là tại phong cảnh, là tại cồn, là tại nguyên nhất nào cũng chẳng hề gì hết, cảm giác gia đình này rất lâu rồi a, rất lâu rồi không được nếm trải, nước mắt Kha Bố chảy xuống, ngăn không nổi a, cứ không ngừng rơi như vậy, cậu rất ít khi thành dạng này, ấy vậy là lại bật lên tiếng khóc khe khẽ.

"Gia hỏa này say rồi." Chi Lý dễ dàng nhấc Kha Bố lên, Kha Bố vừa khóc vừa kêu: "Tớ không có say, tớ không có say, tớ không muốn sáng mai phải dọn hết đống hỗn tạp này của mấy cậu." Chi Lý vẫn là mạnh mẽ đem Kha Bố kéo về phòng, đặt cậu lên trên giường, nước mắt Kha Bố vẫn không tài nào ngừng rơi được: "Tớ có phải mất mặt quá rồi không! Thật sự quá mất mặt, tớ không phải rất đau lòng, nhưng mà, Chi Lý, tớ..."

"Ừm." Chi Lý đè đầu gối lên giường, cúi người hôn lên mắt Kha Bố.
Tác giả : Angelina
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại