Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 23: Nhân vật chính của câu chuyện (1)
Editor: Chen
Beta: Tảo
Khi chuẩn bị ra tới cửa, Kha Bố trở lại phòng mình tiện tay cầm lên vài bộ quần áo, mang theo mấy đồ dùng thiết yếu, lúc xong xuôi thật tốt đi ra phòng khách đã chẳng còn ai, từng thứ bị nhặt nhạnh lôi đi sạch sẽ, căn phòng lại trống vắng như chưa từng có người tới đây, quạnh quẽ như vậy khiến nội tâm của cậu lại có chút hoảng loạn. Cậu hướng tới thiền cửa, tầm mắt rốt cuộc đã bắt được Chi Lý, hai tay hắn nhét trong túi quần, nhìn thẳng vào mặt trời tỏa tia nắng áp người ngoài kia. Từ phía này nhìn vào sườn mặt của hắn, lòng Kha Bố chợt có một chút chấn động, cảm giác này là do hiện tại không dám thẳng thắn hướng về phía hắn hay sao, là do tầm mắt trong phòng có chút mờ nhạt hay sao, hay là do, hắn kỳ thật từng giây từng giây đều khiến tâm can cậu quay cuồng hỗn loạn, độc tố trí mạng của cậu.
"Những người khác đâu."
"Đến nhà ga trước rồi."
"Ừm." Kha Bố từng bước một tiến lên phía trước, duỗi ngón tay che đi tầm mắt của Chi Lý: "Đừng nhìn nữa, mặt trời sẽ tự ti." Cậu nhón mũi trên, khẽ hôn lên môi Chi Lý.
Sau khi buông tay, Kha Bố làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì mà khóa cửa nhà, muốn giấu điều gì thì cứ ra sức mà giấu đi. Cậu ngẩng đầu nhìn căn nhà, du lịch trở về sẽ trực tiếp tới trường học, tất cả quãng thời gian khổ sở bi thương cùng vui sướng ở căn nhà này đều đã chấm hết, đến cả tư cách níu giữ cũng đã bị đoạt đi.
Phía sau liền có một người dơ tay ra chặn mắt cậu: "Đừng nhìn nữa, căn nhà sẽ khóc." Hắn cúi người nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi Kha Bố.
Những gì mới nói sẽ giấu đi thật kỹ, giờ phút này lại bất luận là cái gì cũng không thể giấu được.
Sau khi hộp họp ở nhà ga, ồn ào chưa giây nào ngừng lại, ngồi lên tàu điện rồi cũng chưa dứt, từ cách ăn mặc tới tính cách rất rõ ràng là có ít ai chịu nổi, bọn họ chiếm một cái giường ở toa cuối, bên trái bên phải rộng rãi để lại cho Chu Hân Hợp, Tô Ấu Ngôn, Chi Lý chia nhau, những người khác chen chúc chỗ còn trống khác, riêng Kha Bố nhất nhất giành lấy vị trí gần cửa sổ, bên ngoài thật sự rất tối, không tài nào nhìn ra phong cảnh, chỉ là sẽ trông thấy hết thảy những gì diễn ra trong toa tàu.
Hương vị đồ ăn đủ loại trở nên hỗn tạp, ngay đến cả sách cùng tạp chí đều bị đem ra ném lung tung, Trương Lạc lấy máy tính ra mở nhạc loạn cào cào. Cảnh tưọng như này Kha Bố cũng chẳng còn xa lạ, bọn họ mỗi lần cùng nhau ngồi xe điện đều là cái dạng này.
Giờ tắt đèn trên tàu điện đã đến, nói tới đây chính là lần đầu tiên bọn họ đi vào buổi tối, chung quanh đột nhiên đen òm một tiếng động cũng đều không có, giọng nói của Trương Lạc trong màn đêm sâu thẳm vang lên: "Tới giờ kể chuyện rồi."
"Lại nữa, lần trước kể là mấy chuyện huyền nghi kinh dị, bây giờ lại chuẩn bị kể cái gì." Kha Bố hữu khí vô lực hỏi.
"Để đáp ứng bầu không khí đêm đen này, đương nhiên phải có chuyện ma." Trương Lạc bật đèn pin, từ phía dưới chiếu lên mặt mình,vài người không thấy được hắn, thứ thấy được rõ ràng chính là dáng vẻ Sở Hạo Vũ vụng trộm bò tới bên nữ sinh ngồi trước, hắn hẳn không thể đoán được Trương Lạc sẽ mở đèn pin, xấu hổ mà dừng lại, trở lại chỗ của mình ngồi yên lặng, làm bộ một hồi vừa phát sinh hiện tại bay không còn một mống, tò mò hỏi: "Chuyện ma nào đây?"
"Hành trình xuống suối vàng của Sở Hạo Vũ." Kha Bố trả lời.
"Tại sao lại nhắm vào tớ."
"Cậu thử nói xem tại sao."
Ứng Tu Kiệt ra ý bảo hai người dừng tranh cãi: "Kể chuyện ma nói không chừng ma sẽ xuất hiện, cuối cùng nước tiểu của tớ cũng có chỗ để dùng."
"Cậu ở chỗ này tạo công việc cho nước tiểu, sẽ lập tức biến thành ma."
"Cái đó, đừng kể chuyện ma được không, nói về mấy câu chuyện tình người ấm áp đi nha, các cậu cảm thấy được không?" Thanh âm bé nhỏ của Chu Hân Hợp bị mọi người xem nhẹ. Công Tru ôm đầu gối dựa vào tường, thúc giục: "Mau kể."
"Cứ từ đã, tớ phải chọn ra vai chính cho câu chuyện."
"Cậu dám tùy tiện dùng tên nữa? Lần trước dùng tên của tớ và Chi Lý, lần này dùng nữa tớ sẽ giết cậu."
"Dùng tên trùng lặp không phải sẽ dễ dàng hơn sao, đây chính là hảo tâm của tớ, muốn các cậu nghe chuyện thật tốt, nếu tớ đem mấy cái Tiểu Oanh, Tiểu Hống, Tiểu Hồng ra kể, các cậu một lát liền không còn nhớ ai với ai."
"Cậu rốt cuộc dùng tư tưởng phân biệt kiểu gì!"
"Cho nên đặt tên cho vai chính là việc phi thường quan trọng, các cậu chơi gì đó trước, để tớ ngẫm lại."
"Chơi cái gì mà chơi, không nói tớ liền đi ngủ."
Ứng Tu Kiệt đề nghị: "Dùng Kha Bố Chi Lý không phải là xong luôn à?"
"Không được, Kha Bố thuyết vô thần giả*, cái quái gì cũng không tin, không thích hợp." Trương Lạc rơi vào tình huống vô cùng rối rắm, hắn đem đèn pin hường vào Chi Lý: "Chi Lý, trong số chuyện ma cậu đọc có đề cử được nhân vật nào không, chí ít cũng phải là nhân vật có chút sợ ma." Chi Lý không trả lời, lấy điện thoại ra, đầu kia vừa mới nhấc máy, Chi Lý liền máy móc mà lặp lại vấn đề vừa rồi: "Trong số chuyện ma cậu đọc có đề cử được nhân vật nào không, chí ít cũng phải là nhân vật có chút sợ ma."
*đại ý là, lý thuyết hay thần thánh gì cũng sẽ không tin.
"Thần Cách và Mạc Tạp." Đầu kia vừa nói xong hai cái tên liền ngắt điện thoại. (Á húy húy =))))
Nghe theo người vô danh nào đó mới đề cử, cứ như vậy, tên vai chính liền được quyết định.
Trương Lạc tthoa lên mặt mình thật nhiều phấn, tô môi son thật đậm, dùng đèn pin chiều lên, bộ dạng này đem ra đánh giá mà nói không có chỗ nào giống người, hiện tại so với bộ dạng của ma quỷ còn khủng bố hơn: "Kể chuyện ma cần nhất là bảo trì im lặng, như vậy con ma có xuất hiện cũng cam đoan không theo ám các cậu, không ghé vào tai cậu nói mấy câu chỉ chúng nó mới nghe lọt. Hừm, bắt đầu thôi, chuyện ma tên là: Thế gian có chút đen tối."
[Nhà xưởng bị bôi đen bởi khói bụi mịt mù khắp không trung, mặt sông cùng mặt biển đều nổi lềnh bềnh lên hàng loạt xác cá, trên các tòa nhà cao tầng, chồng chất những loại rác rưởi như bức tranh trừu tượng, thế gian càng lúc càng u ám, mùi hương chung quanh càng lúc càng ức mũi.
Trên đường đều là người đeo khẩu trang qua lại, ý thức bảo vệ môi trường đều đã mất, bởi vì bọn họ hiện tại có mặc kệ tất thảy không cũng vậy, mà lo lắng coi trọng cũng vậy, bất luận là làm việc gì đều đã quá muộn. Thanh âm khóa cửa vặn vẹo trong phòng vang lên, một nam nhân mang khẩu trang cầm trong tay khay đồ ăn, miếng nào miếng nấy đều dính đầy tro bụi, hắn oán giận đem đồ ăn ném lên sofa: "Đồ ăn giá càng ngày càng mắc, loại đồ này là cho người ăn hay sao, này, cậu có đang nghe tớ nói không đấy." Hác Suất gỡ khẩu trang xuống, hướng về phía nam sinh đang tựa vào ban công, nam sinh ấy không hề xoay người, nhẹ nhàng hồi phục giọng nói: "Có nghe."
"Cậu đang nhìn gì vậy."
"Ngắm cảnh, phong cảnh giống với một người."
"Nói gì vậy, Mạc Tạp."
"Tớ có nói gì sao?" Mạc Tạp tựa hồ không nhận ra bản thân đã buột miệng, Hác Suất dùng khẩu trang che miệng nói, đẩy cửa sổ ra, cảm thán: "Lầu 19 đáng lẽ là nơi có thể ngắm trọn mọi cảnh đẹp của vùng này, có điều hiện tại cái gì cũng không nhìn rõ."
"Hiện tại cũng có thể nhìn thấy nha.." Tầm mắt Mạc Tạp không phải là đang dừng ở nơi nào quá xa xôi, mà là ở phía dưới kia, lầu 18 có vị nam sinh đứng bên ban công, mặc áo sơ mi màu sáng, sạch sẽ đến thuần túy, khiến Mạc Tạp ngẩn ngơ tới sắp quên mất màu lam của bầu trời*, có rất nhiều lần muốn hỏi nam sinh đó đã dùng bột giặt gì, còn có rất nhiều lần muốn hỏi cậu ấy, cậu tên là gì. Thế giới hiện giờ, đã không còn nhiều điều Mạc Tạp muốn biết.
*Ý là màu sắc đó quá mức tinh khiết, cảm giác vẻ trong sáng của bầu trời năm xưa cũng không sánh bằng.
"Vị kia như thế mà không đeo khẩu trang đứng tựa ban công, hắn không muốn sống nữa sao?" Hác Suất sở dĩ dùng từ "cũng" này là bởi hiện tại thời sự đưa tin về thanh niên tự sát quá mức nhiều, tới mức thời sự cũng bắt đầu lười đưa mấy tin này. Hắn nheo nheo mắt cẩn thận quan sát gương mặt nam sinh lầu 18, đột nhiên đấm tay xuống: "Tớ nhớ ra rồi, tên này là tân sinh viên mới vào trường chúng ta, tên là Thần Cách, rất được hoan nghênh, cậu vẫn luôn ngắm nhìn hắn?
"Ai, ai ngắm hắn! Tớ cùng mông của tớ chưa từng hứng thú với cái phương diện kia, cái gì Thần Cách với chả không Thần Cách, tớ ngay giây tiếp theo sẽ lập tức quên đi cái tên khó nhớ này."
"Cậu phản ứng kịch liệt vậy làm gì, tớ chỉ là đùa một chút."
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, Mạc Tạp cho rằng chính mình cùng nam sinh kia vừa có một giây ánh mắt chạm nhau.
Nam sinh tên Thần Cách kia, ở giữa thế gian này hình như có chút ngột ngạt a.
Beta: Tảo
Khi chuẩn bị ra tới cửa, Kha Bố trở lại phòng mình tiện tay cầm lên vài bộ quần áo, mang theo mấy đồ dùng thiết yếu, lúc xong xuôi thật tốt đi ra phòng khách đã chẳng còn ai, từng thứ bị nhặt nhạnh lôi đi sạch sẽ, căn phòng lại trống vắng như chưa từng có người tới đây, quạnh quẽ như vậy khiến nội tâm của cậu lại có chút hoảng loạn. Cậu hướng tới thiền cửa, tầm mắt rốt cuộc đã bắt được Chi Lý, hai tay hắn nhét trong túi quần, nhìn thẳng vào mặt trời tỏa tia nắng áp người ngoài kia. Từ phía này nhìn vào sườn mặt của hắn, lòng Kha Bố chợt có một chút chấn động, cảm giác này là do hiện tại không dám thẳng thắn hướng về phía hắn hay sao, là do tầm mắt trong phòng có chút mờ nhạt hay sao, hay là do, hắn kỳ thật từng giây từng giây đều khiến tâm can cậu quay cuồng hỗn loạn, độc tố trí mạng của cậu.
"Những người khác đâu."
"Đến nhà ga trước rồi."
"Ừm." Kha Bố từng bước một tiến lên phía trước, duỗi ngón tay che đi tầm mắt của Chi Lý: "Đừng nhìn nữa, mặt trời sẽ tự ti." Cậu nhón mũi trên, khẽ hôn lên môi Chi Lý.
Sau khi buông tay, Kha Bố làm bộ chưa từng xảy ra chuyện gì mà khóa cửa nhà, muốn giấu điều gì thì cứ ra sức mà giấu đi. Cậu ngẩng đầu nhìn căn nhà, du lịch trở về sẽ trực tiếp tới trường học, tất cả quãng thời gian khổ sở bi thương cùng vui sướng ở căn nhà này đều đã chấm hết, đến cả tư cách níu giữ cũng đã bị đoạt đi.
Phía sau liền có một người dơ tay ra chặn mắt cậu: "Đừng nhìn nữa, căn nhà sẽ khóc." Hắn cúi người nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi Kha Bố.
Những gì mới nói sẽ giấu đi thật kỹ, giờ phút này lại bất luận là cái gì cũng không thể giấu được.
Sau khi hộp họp ở nhà ga, ồn ào chưa giây nào ngừng lại, ngồi lên tàu điện rồi cũng chưa dứt, từ cách ăn mặc tới tính cách rất rõ ràng là có ít ai chịu nổi, bọn họ chiếm một cái giường ở toa cuối, bên trái bên phải rộng rãi để lại cho Chu Hân Hợp, Tô Ấu Ngôn, Chi Lý chia nhau, những người khác chen chúc chỗ còn trống khác, riêng Kha Bố nhất nhất giành lấy vị trí gần cửa sổ, bên ngoài thật sự rất tối, không tài nào nhìn ra phong cảnh, chỉ là sẽ trông thấy hết thảy những gì diễn ra trong toa tàu.
Hương vị đồ ăn đủ loại trở nên hỗn tạp, ngay đến cả sách cùng tạp chí đều bị đem ra ném lung tung, Trương Lạc lấy máy tính ra mở nhạc loạn cào cào. Cảnh tưọng như này Kha Bố cũng chẳng còn xa lạ, bọn họ mỗi lần cùng nhau ngồi xe điện đều là cái dạng này.
Giờ tắt đèn trên tàu điện đã đến, nói tới đây chính là lần đầu tiên bọn họ đi vào buổi tối, chung quanh đột nhiên đen òm một tiếng động cũng đều không có, giọng nói của Trương Lạc trong màn đêm sâu thẳm vang lên: "Tới giờ kể chuyện rồi."
"Lại nữa, lần trước kể là mấy chuyện huyền nghi kinh dị, bây giờ lại chuẩn bị kể cái gì." Kha Bố hữu khí vô lực hỏi.
"Để đáp ứng bầu không khí đêm đen này, đương nhiên phải có chuyện ma." Trương Lạc bật đèn pin, từ phía dưới chiếu lên mặt mình,vài người không thấy được hắn, thứ thấy được rõ ràng chính là dáng vẻ Sở Hạo Vũ vụng trộm bò tới bên nữ sinh ngồi trước, hắn hẳn không thể đoán được Trương Lạc sẽ mở đèn pin, xấu hổ mà dừng lại, trở lại chỗ của mình ngồi yên lặng, làm bộ một hồi vừa phát sinh hiện tại bay không còn một mống, tò mò hỏi: "Chuyện ma nào đây?"
"Hành trình xuống suối vàng của Sở Hạo Vũ." Kha Bố trả lời.
"Tại sao lại nhắm vào tớ."
"Cậu thử nói xem tại sao."
Ứng Tu Kiệt ra ý bảo hai người dừng tranh cãi: "Kể chuyện ma nói không chừng ma sẽ xuất hiện, cuối cùng nước tiểu của tớ cũng có chỗ để dùng."
"Cậu ở chỗ này tạo công việc cho nước tiểu, sẽ lập tức biến thành ma."
"Cái đó, đừng kể chuyện ma được không, nói về mấy câu chuyện tình người ấm áp đi nha, các cậu cảm thấy được không?" Thanh âm bé nhỏ của Chu Hân Hợp bị mọi người xem nhẹ. Công Tru ôm đầu gối dựa vào tường, thúc giục: "Mau kể."
"Cứ từ đã, tớ phải chọn ra vai chính cho câu chuyện."
"Cậu dám tùy tiện dùng tên nữa? Lần trước dùng tên của tớ và Chi Lý, lần này dùng nữa tớ sẽ giết cậu."
"Dùng tên trùng lặp không phải sẽ dễ dàng hơn sao, đây chính là hảo tâm của tớ, muốn các cậu nghe chuyện thật tốt, nếu tớ đem mấy cái Tiểu Oanh, Tiểu Hống, Tiểu Hồng ra kể, các cậu một lát liền không còn nhớ ai với ai."
"Cậu rốt cuộc dùng tư tưởng phân biệt kiểu gì!"
"Cho nên đặt tên cho vai chính là việc phi thường quan trọng, các cậu chơi gì đó trước, để tớ ngẫm lại."
"Chơi cái gì mà chơi, không nói tớ liền đi ngủ."
Ứng Tu Kiệt đề nghị: "Dùng Kha Bố Chi Lý không phải là xong luôn à?"
"Không được, Kha Bố thuyết vô thần giả*, cái quái gì cũng không tin, không thích hợp." Trương Lạc rơi vào tình huống vô cùng rối rắm, hắn đem đèn pin hường vào Chi Lý: "Chi Lý, trong số chuyện ma cậu đọc có đề cử được nhân vật nào không, chí ít cũng phải là nhân vật có chút sợ ma." Chi Lý không trả lời, lấy điện thoại ra, đầu kia vừa mới nhấc máy, Chi Lý liền máy móc mà lặp lại vấn đề vừa rồi: "Trong số chuyện ma cậu đọc có đề cử được nhân vật nào không, chí ít cũng phải là nhân vật có chút sợ ma."
*đại ý là, lý thuyết hay thần thánh gì cũng sẽ không tin.
"Thần Cách và Mạc Tạp." Đầu kia vừa nói xong hai cái tên liền ngắt điện thoại. (Á húy húy =))))
Nghe theo người vô danh nào đó mới đề cử, cứ như vậy, tên vai chính liền được quyết định.
Trương Lạc tthoa lên mặt mình thật nhiều phấn, tô môi son thật đậm, dùng đèn pin chiều lên, bộ dạng này đem ra đánh giá mà nói không có chỗ nào giống người, hiện tại so với bộ dạng của ma quỷ còn khủng bố hơn: "Kể chuyện ma cần nhất là bảo trì im lặng, như vậy con ma có xuất hiện cũng cam đoan không theo ám các cậu, không ghé vào tai cậu nói mấy câu chỉ chúng nó mới nghe lọt. Hừm, bắt đầu thôi, chuyện ma tên là: Thế gian có chút đen tối."
[Nhà xưởng bị bôi đen bởi khói bụi mịt mù khắp không trung, mặt sông cùng mặt biển đều nổi lềnh bềnh lên hàng loạt xác cá, trên các tòa nhà cao tầng, chồng chất những loại rác rưởi như bức tranh trừu tượng, thế gian càng lúc càng u ám, mùi hương chung quanh càng lúc càng ức mũi.
Trên đường đều là người đeo khẩu trang qua lại, ý thức bảo vệ môi trường đều đã mất, bởi vì bọn họ hiện tại có mặc kệ tất thảy không cũng vậy, mà lo lắng coi trọng cũng vậy, bất luận là làm việc gì đều đã quá muộn. Thanh âm khóa cửa vặn vẹo trong phòng vang lên, một nam nhân mang khẩu trang cầm trong tay khay đồ ăn, miếng nào miếng nấy đều dính đầy tro bụi, hắn oán giận đem đồ ăn ném lên sofa: "Đồ ăn giá càng ngày càng mắc, loại đồ này là cho người ăn hay sao, này, cậu có đang nghe tớ nói không đấy." Hác Suất gỡ khẩu trang xuống, hướng về phía nam sinh đang tựa vào ban công, nam sinh ấy không hề xoay người, nhẹ nhàng hồi phục giọng nói: "Có nghe."
"Cậu đang nhìn gì vậy."
"Ngắm cảnh, phong cảnh giống với một người."
"Nói gì vậy, Mạc Tạp."
"Tớ có nói gì sao?" Mạc Tạp tựa hồ không nhận ra bản thân đã buột miệng, Hác Suất dùng khẩu trang che miệng nói, đẩy cửa sổ ra, cảm thán: "Lầu 19 đáng lẽ là nơi có thể ngắm trọn mọi cảnh đẹp của vùng này, có điều hiện tại cái gì cũng không nhìn rõ."
"Hiện tại cũng có thể nhìn thấy nha.." Tầm mắt Mạc Tạp không phải là đang dừng ở nơi nào quá xa xôi, mà là ở phía dưới kia, lầu 18 có vị nam sinh đứng bên ban công, mặc áo sơ mi màu sáng, sạch sẽ đến thuần túy, khiến Mạc Tạp ngẩn ngơ tới sắp quên mất màu lam của bầu trời*, có rất nhiều lần muốn hỏi nam sinh đó đã dùng bột giặt gì, còn có rất nhiều lần muốn hỏi cậu ấy, cậu tên là gì. Thế giới hiện giờ, đã không còn nhiều điều Mạc Tạp muốn biết.
*Ý là màu sắc đó quá mức tinh khiết, cảm giác vẻ trong sáng của bầu trời năm xưa cũng không sánh bằng.
"Vị kia như thế mà không đeo khẩu trang đứng tựa ban công, hắn không muốn sống nữa sao?" Hác Suất sở dĩ dùng từ "cũng" này là bởi hiện tại thời sự đưa tin về thanh niên tự sát quá mức nhiều, tới mức thời sự cũng bắt đầu lười đưa mấy tin này. Hắn nheo nheo mắt cẩn thận quan sát gương mặt nam sinh lầu 18, đột nhiên đấm tay xuống: "Tớ nhớ ra rồi, tên này là tân sinh viên mới vào trường chúng ta, tên là Thần Cách, rất được hoan nghênh, cậu vẫn luôn ngắm nhìn hắn?
"Ai, ai ngắm hắn! Tớ cùng mông của tớ chưa từng hứng thú với cái phương diện kia, cái gì Thần Cách với chả không Thần Cách, tớ ngay giây tiếp theo sẽ lập tức quên đi cái tên khó nhớ này."
"Cậu phản ứng kịch liệt vậy làm gì, tớ chỉ là đùa một chút."
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, Mạc Tạp cho rằng chính mình cùng nam sinh kia vừa có một giây ánh mắt chạm nhau.
Nam sinh tên Thần Cách kia, ở giữa thế gian này hình như có chút ngột ngạt a.
Tác giả :
Angelina