Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 16: Nói ra cậu có lẽ sẽ không tin
Editor: Tảo
Kha Bố đứng lên: " Con không có gì đáng nói, ba vì cái gì mà muốn kéo con vào gia đình mới của ba, là vì con, vẫn là vì con đối với ba quá có tâm, vì tình thương đối với ba, con cảm ơn ba đã vì con mà cân nhắc, nhưng con trưởng thành rồi, con không phải muốn cùng ba đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chúng ta sống riêng không được sao."
"Con đang tùy hứng nói, a!"
Chi Lý một tay đẩy bàn đập vào chân ông, hắn ngồi đó, khuỷa tay dựa vào lưng ghế, thái độ lười biếng: "Trẻ con tùy hứng một chút mới đáng yêu."
"Đây là việc nhà chúng tôi."
"Việc nhà các người? Ông lầm rồi, bây giờ Kha Bố là người của Chi gia."
"Chi Lý, tôi đối với cậu rất khách khí, nếu cậu còn như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu và Kha Bố bên nhau!"
Một cánh tay khác của Chi Lý đặt trên bàn, lại dùng sức, tấm kính trên mặt bàn đâm đến, Kha Tần lui về phía sau, bảo vệ Đinh Lạc Viên, ông cúi đầu nhìn mặt bàn rơi xuống đất: "Cậu điên rồi, nếu làm người khác bị thương, cậu--" Chi Lý đứng lên, đạp lên mặt bàn, đi tới gần Kha Tần: "Ông dậy không nổi hứng thú của tôi, tôi cùng Kha Bố bên nhau không cần bất luận kẻ nào đồng ý, còn có, ông không có tư cách dạy đời tôi." Tay phải hắn đặt trên vai trái của Kha Tần, Kha Tần có thể cảm thấy khí lạnh thấu tới xương, tay trái Chi Lý hướng phía sau ngoắc ngoắc, Kha Bố liền bắt được.
Chi Lý nghiêng người về phía trước, đem hơi thở thấu xương kia truyền cho Kha Tần: "Hôm nay tôi không ra tay với ông là bởi vì Kha Bố không khóc, cẩn thận một chút."
Hắn đẩy Kha Tần ra, lúc Kha Bố lướt qua Kha Tần, cậu nhẹ giọng nói: "Ba, con rất khỏe, ba cũng rất tốt, như vậy là được rồi."
Ba mẹ Đinh Lạc Viên nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lắc đầu: "Gia đình ba mẹ ly hôn con cái vẫn là khó quản nhất, Kha Tần, phải đối tốt với Lạc Viên cùng con của hai người."
Học viện Thánh Kiệt ở vùng ngoại thành, mỗi ngày xe buýt cũng không nhiều, bây giờ bọn họ cũng không về được trường học, nhưng Kha Bố vẫn đứng ở trạm xe buýt nhìn xe cộ đi lại. Cậu tự nói với mình: "Gia đình có gì quan trọng, đúng không, Chi Lý, căn bản là không quan trọng, lại giống như nghe một bài hát khiến người ta khổ sở, chỉ cần không nghe nữa, cảm giác khổ sở này sẽ càng ngày càng nhợt nhạt." Nói cố gắng không khóc, thứ ướt át trên mặt chỉ là vật dư thừa.
Chi Lý xoay người về phía Kha Bố, Kha Bố đầu vô lực ngã vào lồng ngực của Chi Lý, hắn khe khẽ kéo áo khoác ra, che lên khoảnh khắc chật vật của Kha Bố. Bả vai run rẩy, thẩm ướt áo quần, người qua đường liếc mắt, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Bên trong khách sạn, không gian bế tắc khiến hô hấp khó khăn, làn da ướt át hấp dẫn được hôn lên, ngón tay Kha Bố giống như đánh đàn lướt qua nhưng sợi tóc của Chi Lý, cậu nhìn đèn trần, sau đó lại nhìn Chi Lý hôn lên tay cậu. Nơi đó mạch máu đang thình thịch nhảy lên. Điện thoại phát ra bản nhạc nhẹ nhàng che dấu tạp âm xung quanh, có lẽ âm nhạc chính là nguyên nhân khiến động tác của Chi Lý trở nên mềm nhẹ, cậu không muốn truy cứu nguyên nhân khác.
Mỗi một tấc thịt đều được Chi Lý coi là mỹ thực, Chi Lý giơ chân phải của Kha Bố, chậm rãi tiến vào.
"A..." Âm thanh ngắn ngủi lại triền miên.
Không cảm nhận được người trên thân dùng sức, chỉ là từng chút từng chút lấp đầy Kha Bố, khuôn mặt Chi Lý chặn lại ánh sáng, tốt đẹp mà thuần túy, người này là mình dùng thống khổ đổi được sao, vậy có phải hay không mình quá may mắn, nói thế nào để mình tin đây, một người con trai như vậy bên mình hơn bảy năm, không phải giả, hắn không phải giả đi.
Cậu ngồi dậy, ngồi lên người Chi Lý, đột nhiên thay đổi tư thế khiến Kha Bố khẽ hừ một tiếng, cậu gắt gao ôm Chi Lý, chân cuốn lấy eo hắn, từ trên xuống dưới đều khiến cậu nhớ tới khi còn nhỏ chơi vòng quay ngựa gỗ, đem chuyện đó cùng tình huống hiện tại đánh đồng thật sự được sao?
"Cậu là thật."
"Vậy cậu cho rằng mình đang mộng xuân sao." Hắn nắm eo Kha Bố, dùng sức đem cậu ngồi xuống, để cậu hảo hảo cảm thụ. Kha Bố mười ngón tay đan lại vòng qua cổ Chi Lý, thân thể từ ấm áp đến cực nóng, cậu có men say, tầm mắt cùng đầu óc đều trở nên mơ hồ, Chi Lý đang động, chính mình đang động, căn phòng đang động, thế giới đang động.
"Chi Lý."
"Ừ."
"Dùng sức."
"Sẽ rất đau."
"Sợ đau, tớ sẽ không yêu cầu."
Thì ra hắn không phải nói chơi, Kha Bố nhíu lông mày, cắn chặt hàm răng, nóng bỏng nóng bỏng, vui vẻ cùng đau đớn đan xen, giống như lần đầu tiên, đó là loại cảm giác kỳ diệu, tuy đau nhưng vẫn muốn tiếp tục, tuy đau nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Tỉnh lại, chuyện đầu tiên Kha Bố làm chính là đưa tay sờ mông, đêm qua nhất định mình điên rồi mới có thể đề ra loại yêu cầu kia, cậu khó khăn ngồi dậy, miệng không ngừng phát ra mấy lời thô tục: "Mẹ nó, a, đau đau, mẹ nó, tê..." Vừa mới nghĩ đến chuyện lát nữa phải ngồi xe buýt về trường học, cậu liền muốn đến bệnh viện cắt bỏ mông. Cậu nhìn chằm chằm hạ thân Chi Lý, thứ đầu sỏ gây tội, giơ tay lên, đang muốn đánh thì bị Chi Lý bắt được, hắn vẫn nhắm mắt say sưa ngủ, thật là đáng sợ, người nào muốn ám sát hắn đều gặp khó khăn. Kha Bố ấm ức đem chăn lên cắn, nhưng vừa cắn một cái răng liền muốn mẻ, cậu vén chăn lên, là bảng thực đơn của khách sạn.
Chi Lý híp mắt, nhìn thấy bộ dạng che miệng của Kha Bố: "Cậu làm gì vậy."
"Tớ mới muốn hỏi cậu đặt nó ở đây làm gì." Cậu chỉ vào bàng thực đơn.
"Nha, cái này a, đêm qua xem một chút liền ngủ thiếp đi,"
"Thứ này có gì đáng xem, hại tớ không chỉ mông đau, răng cũng đau."
"Đêm qua là cậu nói không sợ đau."
"Đêm qua không đau như vậy, sáng nay đau muốn chết, muốn tớ về trường kiểu gì, đừng nói cậu cõng tớ hoặc ôm tớ, tớ là một đại nam sinh, sẽ rất mất mặt."
"Tớ chưa từng nghĩ sẽ nói những lời này."
"Đừng nói chuyện vô nghĩa, tớ thật sự đau đến không ngồi được xe cũng không đi nổi đường."
""Không bằng cậu thôi học, như vậy liền không cần đến trường." Chi Lý biểu tình giống như nghĩ ra ý kiến hay, Kha Bố lấy gối ném hắn: "Cùng cậu bàn bạc, tớ thật ngu xuẩn! Đau đau đau"
Tiếng gõ cửa cắt đứt cuộc nói chuyện: "Này, Kha Bố, em đang ở trong đi." Nghe được âm thanh này, Kha Bố sợ hết hồn, tại sao chủ nhiệm lớp lại xuất hiện ở chỗ này, cậu phẫn nộ chuyển hướng sang Chi Lý: ""Đây là chuyện gì.""
"Chủ nhiệm có xe, vừa vặn tiện đường."
"Tiện cái gì, tiện cái gì đường, bị bả nhìn thấy, sau này tớ phải mang bộ mặt nào đối diện với bả." Không để ý Kha Bố ngăn cản, Chi Lý mở cửa, chủ nhiệm chỉ đứng ở cửa, ánh mắt thong thả quét qua giấy vệ sinh tán loạn trên đất cùng Kha Bố quần áo xốc xếch, Kha Bố muốn lần nữa chui vào trong chăn, ở bên trong trải qua quãng đời còn lại. Phát hiện quan hệ của hai người cô cũng không bất ngờ, tựa hồ đúng như trong dự liệu của cô. Có điều chủ nhiệm là học muội của Lam Ngân, cô đối với Lam Ngân giống như tín đồ gia nhập vào tổ chức tà giáo.
Chủ nhiệm nói với nhân viên khách sạn: "Ngại quá, học sinh của tôi thân mắc bệnh nặng, phiền các cậu khiêng nó xuống xe giúp tôi."" Kha Bố bị người ta nâng vai cùng hai chân đi xuống, cậu liền đem chuyện này liệt vào mười chuyện mất mặt nhất cuộc đời.
Chi Lý đóng cửa xe giùm Kha Bố, hỏi: "Này, không sao đi."
Kha Bố biết hắn không phải đang hỏi cái mông mình, ở góc độ này nhìn hắn, mặt hắn có một loại hương vị khác. Kha Bố dùng sức gật đầu: "Tớ không sao."
Nói ra có lẽ cậu sẽ không tin.
Tớ còn có cậu, chỉ cần nghĩ đến bốn chữ này, cậu liền cảm nhận được dương quang.
Kha Bố đứng lên: " Con không có gì đáng nói, ba vì cái gì mà muốn kéo con vào gia đình mới của ba, là vì con, vẫn là vì con đối với ba quá có tâm, vì tình thương đối với ba, con cảm ơn ba đã vì con mà cân nhắc, nhưng con trưởng thành rồi, con không phải muốn cùng ba đoạn tuyệt quan hệ, nhưng chúng ta sống riêng không được sao."
"Con đang tùy hứng nói, a!"
Chi Lý một tay đẩy bàn đập vào chân ông, hắn ngồi đó, khuỷa tay dựa vào lưng ghế, thái độ lười biếng: "Trẻ con tùy hứng một chút mới đáng yêu."
"Đây là việc nhà chúng tôi."
"Việc nhà các người? Ông lầm rồi, bây giờ Kha Bố là người của Chi gia."
"Chi Lý, tôi đối với cậu rất khách khí, nếu cậu còn như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu và Kha Bố bên nhau!"
Một cánh tay khác của Chi Lý đặt trên bàn, lại dùng sức, tấm kính trên mặt bàn đâm đến, Kha Tần lui về phía sau, bảo vệ Đinh Lạc Viên, ông cúi đầu nhìn mặt bàn rơi xuống đất: "Cậu điên rồi, nếu làm người khác bị thương, cậu--" Chi Lý đứng lên, đạp lên mặt bàn, đi tới gần Kha Tần: "Ông dậy không nổi hứng thú của tôi, tôi cùng Kha Bố bên nhau không cần bất luận kẻ nào đồng ý, còn có, ông không có tư cách dạy đời tôi." Tay phải hắn đặt trên vai trái của Kha Tần, Kha Tần có thể cảm thấy khí lạnh thấu tới xương, tay trái Chi Lý hướng phía sau ngoắc ngoắc, Kha Bố liền bắt được.
Chi Lý nghiêng người về phía trước, đem hơi thở thấu xương kia truyền cho Kha Tần: "Hôm nay tôi không ra tay với ông là bởi vì Kha Bố không khóc, cẩn thận một chút."
Hắn đẩy Kha Tần ra, lúc Kha Bố lướt qua Kha Tần, cậu nhẹ giọng nói: "Ba, con rất khỏe, ba cũng rất tốt, như vậy là được rồi."
Ba mẹ Đinh Lạc Viên nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, lắc đầu: "Gia đình ba mẹ ly hôn con cái vẫn là khó quản nhất, Kha Tần, phải đối tốt với Lạc Viên cùng con của hai người."
Học viện Thánh Kiệt ở vùng ngoại thành, mỗi ngày xe buýt cũng không nhiều, bây giờ bọn họ cũng không về được trường học, nhưng Kha Bố vẫn đứng ở trạm xe buýt nhìn xe cộ đi lại. Cậu tự nói với mình: "Gia đình có gì quan trọng, đúng không, Chi Lý, căn bản là không quan trọng, lại giống như nghe một bài hát khiến người ta khổ sở, chỉ cần không nghe nữa, cảm giác khổ sở này sẽ càng ngày càng nhợt nhạt." Nói cố gắng không khóc, thứ ướt át trên mặt chỉ là vật dư thừa.
Chi Lý xoay người về phía Kha Bố, Kha Bố đầu vô lực ngã vào lồng ngực của Chi Lý, hắn khe khẽ kéo áo khoác ra, che lên khoảnh khắc chật vật của Kha Bố. Bả vai run rẩy, thẩm ướt áo quần, người qua đường liếc mắt, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Bên trong khách sạn, không gian bế tắc khiến hô hấp khó khăn, làn da ướt át hấp dẫn được hôn lên, ngón tay Kha Bố giống như đánh đàn lướt qua nhưng sợi tóc của Chi Lý, cậu nhìn đèn trần, sau đó lại nhìn Chi Lý hôn lên tay cậu. Nơi đó mạch máu đang thình thịch nhảy lên. Điện thoại phát ra bản nhạc nhẹ nhàng che dấu tạp âm xung quanh, có lẽ âm nhạc chính là nguyên nhân khiến động tác của Chi Lý trở nên mềm nhẹ, cậu không muốn truy cứu nguyên nhân khác.
Mỗi một tấc thịt đều được Chi Lý coi là mỹ thực, Chi Lý giơ chân phải của Kha Bố, chậm rãi tiến vào.
"A..." Âm thanh ngắn ngủi lại triền miên.
Không cảm nhận được người trên thân dùng sức, chỉ là từng chút từng chút lấp đầy Kha Bố, khuôn mặt Chi Lý chặn lại ánh sáng, tốt đẹp mà thuần túy, người này là mình dùng thống khổ đổi được sao, vậy có phải hay không mình quá may mắn, nói thế nào để mình tin đây, một người con trai như vậy bên mình hơn bảy năm, không phải giả, hắn không phải giả đi.
Cậu ngồi dậy, ngồi lên người Chi Lý, đột nhiên thay đổi tư thế khiến Kha Bố khẽ hừ một tiếng, cậu gắt gao ôm Chi Lý, chân cuốn lấy eo hắn, từ trên xuống dưới đều khiến cậu nhớ tới khi còn nhỏ chơi vòng quay ngựa gỗ, đem chuyện đó cùng tình huống hiện tại đánh đồng thật sự được sao?
"Cậu là thật."
"Vậy cậu cho rằng mình đang mộng xuân sao." Hắn nắm eo Kha Bố, dùng sức đem cậu ngồi xuống, để cậu hảo hảo cảm thụ. Kha Bố mười ngón tay đan lại vòng qua cổ Chi Lý, thân thể từ ấm áp đến cực nóng, cậu có men say, tầm mắt cùng đầu óc đều trở nên mơ hồ, Chi Lý đang động, chính mình đang động, căn phòng đang động, thế giới đang động.
"Chi Lý."
"Ừ."
"Dùng sức."
"Sẽ rất đau."
"Sợ đau, tớ sẽ không yêu cầu."
Thì ra hắn không phải nói chơi, Kha Bố nhíu lông mày, cắn chặt hàm răng, nóng bỏng nóng bỏng, vui vẻ cùng đau đớn đan xen, giống như lần đầu tiên, đó là loại cảm giác kỳ diệu, tuy đau nhưng vẫn muốn tiếp tục, tuy đau nhưng vẫn không muốn dừng lại.
Tỉnh lại, chuyện đầu tiên Kha Bố làm chính là đưa tay sờ mông, đêm qua nhất định mình điên rồi mới có thể đề ra loại yêu cầu kia, cậu khó khăn ngồi dậy, miệng không ngừng phát ra mấy lời thô tục: "Mẹ nó, a, đau đau, mẹ nó, tê..." Vừa mới nghĩ đến chuyện lát nữa phải ngồi xe buýt về trường học, cậu liền muốn đến bệnh viện cắt bỏ mông. Cậu nhìn chằm chằm hạ thân Chi Lý, thứ đầu sỏ gây tội, giơ tay lên, đang muốn đánh thì bị Chi Lý bắt được, hắn vẫn nhắm mắt say sưa ngủ, thật là đáng sợ, người nào muốn ám sát hắn đều gặp khó khăn. Kha Bố ấm ức đem chăn lên cắn, nhưng vừa cắn một cái răng liền muốn mẻ, cậu vén chăn lên, là bảng thực đơn của khách sạn.
Chi Lý híp mắt, nhìn thấy bộ dạng che miệng của Kha Bố: "Cậu làm gì vậy."
"Tớ mới muốn hỏi cậu đặt nó ở đây làm gì." Cậu chỉ vào bàng thực đơn.
"Nha, cái này a, đêm qua xem một chút liền ngủ thiếp đi,"
"Thứ này có gì đáng xem, hại tớ không chỉ mông đau, răng cũng đau."
"Đêm qua là cậu nói không sợ đau."
"Đêm qua không đau như vậy, sáng nay đau muốn chết, muốn tớ về trường kiểu gì, đừng nói cậu cõng tớ hoặc ôm tớ, tớ là một đại nam sinh, sẽ rất mất mặt."
"Tớ chưa từng nghĩ sẽ nói những lời này."
"Đừng nói chuyện vô nghĩa, tớ thật sự đau đến không ngồi được xe cũng không đi nổi đường."
""Không bằng cậu thôi học, như vậy liền không cần đến trường." Chi Lý biểu tình giống như nghĩ ra ý kiến hay, Kha Bố lấy gối ném hắn: "Cùng cậu bàn bạc, tớ thật ngu xuẩn! Đau đau đau"
Tiếng gõ cửa cắt đứt cuộc nói chuyện: "Này, Kha Bố, em đang ở trong đi." Nghe được âm thanh này, Kha Bố sợ hết hồn, tại sao chủ nhiệm lớp lại xuất hiện ở chỗ này, cậu phẫn nộ chuyển hướng sang Chi Lý: ""Đây là chuyện gì.""
"Chủ nhiệm có xe, vừa vặn tiện đường."
"Tiện cái gì, tiện cái gì đường, bị bả nhìn thấy, sau này tớ phải mang bộ mặt nào đối diện với bả." Không để ý Kha Bố ngăn cản, Chi Lý mở cửa, chủ nhiệm chỉ đứng ở cửa, ánh mắt thong thả quét qua giấy vệ sinh tán loạn trên đất cùng Kha Bố quần áo xốc xếch, Kha Bố muốn lần nữa chui vào trong chăn, ở bên trong trải qua quãng đời còn lại. Phát hiện quan hệ của hai người cô cũng không bất ngờ, tựa hồ đúng như trong dự liệu của cô. Có điều chủ nhiệm là học muội của Lam Ngân, cô đối với Lam Ngân giống như tín đồ gia nhập vào tổ chức tà giáo.
Chủ nhiệm nói với nhân viên khách sạn: "Ngại quá, học sinh của tôi thân mắc bệnh nặng, phiền các cậu khiêng nó xuống xe giúp tôi."" Kha Bố bị người ta nâng vai cùng hai chân đi xuống, cậu liền đem chuyện này liệt vào mười chuyện mất mặt nhất cuộc đời.
Chi Lý đóng cửa xe giùm Kha Bố, hỏi: "Này, không sao đi."
Kha Bố biết hắn không phải đang hỏi cái mông mình, ở góc độ này nhìn hắn, mặt hắn có một loại hương vị khác. Kha Bố dùng sức gật đầu: "Tớ không sao."
Nói ra có lẽ cậu sẽ không tin.
Tớ còn có cậu, chỉ cần nghĩ đến bốn chữ này, cậu liền cảm nhận được dương quang.
Tác giả :
Angelina