[Cát Tường Thú Hệ Liệt] – Bộ 2 – Phượng Hoàn Sào
Chương 2
“Cha, chúng ta sẽ đi đâu đây?"
Nghe Lăng Hiểu Mai nhỏ giọng hỏi, Lăng Tâm Phàm vội vàng hồi phục *** thần, hắn nắm chặt tay nàng:"Chúng ta đi tìm nơi để trú tạm."
Trong túi của hắn chứa đầy những đồng tiền mà Lăng Dương Lam đã vứt trên mặt đất ban nãy, số tiền này nếu như ở tại cố hương,có thể giúp cho cha con hắn sinh hoạt trong một tháng, thế nhưng tại nơi thành trấn phồn hoa này, hắn sợ cả hai sẽ không cầm cự được quá mười ngày.
Hắn đi đến vô số hộ nhân gia, muốn tìm một nơi để đặt chân, thế nhưng người ta vừa nhìn thấy bộ dạng nghèo túng bẩn thỉu của bọn họ, lập tức phất tay đánh đuổi cả hai ra ngoài. Trời đã tối mịt, Lăng Hiểu Mai cũng mệt mỏi đến mức không thể đi được nữa.
“Cha ơi, ta đói bụng quá."
Chân trời thật xa xăm, Lăng Tâm Phàm cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn không giống Lăng Hiểu Mai buổi chiều còn được ăn vài chén canh nóng, nên càng thêm mệt mỏi rã rời, cũng rất đói bụng. Hắn mua tạm hai cái bánh bao, một cái đưa cho Hiểu Mai, một cái dành cho hắn, chỉ bất quá hắn ăn mà chẳng cảm thấy vị gì, tuy rằng thật đói, thế nhưng hắn cũng không có tâm trạng ăn uống.
Lăng Tâm Phàm biết, đều là do chuyện phát sinh vào buổi chiều đã trùng kích tâm tình của mình, hắn vẫn luôn tưởng tượng đến cảnh mình cùng Lăng Dương Lam gặp lại nhau, chính hình ảnh ấy đã góp thêm hi vọng cho hắn, giúp hắn chống đỡ với sự đói khát và kiệt sức mà đi đến nơi đây.
Hắn biết y rất hận hắn, oán hắn, thế nhưng Lăng Tâm Phàm thật sự không ngờ, hầu như Lăng Dương Lam đã quên mất hắn, thứ tình yêu mà hắn dành cho y chính là tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, vậy mà đối với Lăng Dương Lam cũng chỉ là một ký ức phong đạm vân khinh(Gió thoảng mây bay).
“Cha, người rất đói sao? Ta nhường bánh bao cho người ăn, đừng khổ sở nữa."
Lăng Hiểu Mai chịu đựng cơn đói hành hạ, nàng cắn phân nửa chiếc bánh bao đưa cho cha mình, nàng nghĩ chắc hẳn là cha đã đói bụng lắm,nên mới khóc đến thương tâm như thế, giống như nàng lúc trước, cũng thường bị đói đến phát khóc.
“Cha không đói bụng, con ăn đi,sau khi ăn xong, chúng ta sẽ tìm chỗ ở."
Hắn trả bánh bao lại cho Hiểu Mai, cố gắng nuốt xuống phần bánh bao còn lại của mình, lúc này thì tổng quản của Lăng Dương Lam đang từ đằng xa chạy đến.
“Tiểu ca."
Hắn vội vàng đứng lên đáp lễ:"Tổng quản."
“Đã tìm được nơi nghỉ trọ chưa?"
Y hảo tâm hỏi.
Lăng Tâm Phàm mệt mỏi rã rời lắc đầu: “Chúng tôi xin vào tá túc, nhưng… Nhưng…"
Hắn cười khổ một chút: “Nhìn thấy bộ dáng của chúng tôi như thế này, người khác chạy trốn còn không kịp, chứ nói chi cho chúng tôi thuê phòng."
Ô tổng quản do dự một chút, tuy rằng chuyện chết sống của người khác cũng không liên quan đến y, nhưng y vốn không phải là người tuyệt tình, chứng kiến thiếu gia đối xử với hắn thập phần hung ác độc địa, khiến hắn mất hết tự tôn, nhân hữu trắc ẩn chi tâm, lên trời cũng có người sống chi đức… Lúc này y nên ra tay giúp đỡ, tìm cho phụ tử bọn họ một nơi trú tạm, dù sao cũng không có gì khó khăn.
“Ta biết một tứ hợp viện,tuy nhân khẩu hơi hỗn tạp một chút, bất quá đều là người tốt, tiền thuê cũng không đắt, ta đưa ngươi đi,có điều nó ở khá xa, ngươi đồng ý không?"
Nghe nói có nơi đặt chân, Lăng Tâm Phàm vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Cảm tạ tổng quản."
Ô tổng quản đưa bọn họ đi đến tứ hợp viện, ốc chủ vừa nhìn thấy bọn họ, liên tục dùng tay che mũi, Ô tổng quản kéo lão sang một bên, chẳng biết y đã thì thào vào tai lão điều gì mà khiến lão già kia gật đầu như đập tỏi, chỉ bất quá tiền thuê phòng phải thu trước, vì lão sợ bọn họ sẽ không trả nổi mà bỏ trốn.
Lăng Tâm Phàm thanh toán xong tiền thuê phòng, đống tiền trong túi đã vơi đi phân nửa. Ô tổng quản liền chạy đi mua một ít món ăn ngon, đặt đầy ở trên bàn, tựa như đang ăn mừng tân gia.
“Tiểu ca, cuộc sống ở nơi thành thị không hề giống với nông thôn, ngươi muốn làm nghề gì để nuôi sống gia đình đây?"
Lăng Tâm Phàm vuốt ve mấy sợi tóc rối của nữ nhi đang ngủ bên cạnh hắn, sắc mặt thập phần u ám: “Ta không biết nữa ── “
“Vậy có thể đi làm thuê không?"
“Thế nhưng ta phải mang theo Hiểu Mai, nàng mất mẹ đã khổ lắm rồi."
Ô tổng quản nghe hắn nói xong, y cũng không thể tìm ra biện pháp nào hợp lí hơn, nếu đi làm thuê mà lại dẫn theo một tiểu cô nương, nhân gia người ta ngại phiền phức, tuyệt đối sẽ không nhận hắn.
Một lúc sau, Lăng Tâm Phàm mới ấp úng nói: “Ta cũng có một tài lẻ, nói đến thì thập phần mất mặt, tay của ta rất khéo, có thể thêu được nhiều mẫu hoa văn *** xảo, tuy rằng đây là công việc của các cô nương, thế nhưng có người nói ta thêu còn đẹp hơn bọn họ."
Nghe hắn nói như vậy, tuy rằng Ô tổng quản cũng thấy kinh dị, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nam nhân biết thêu hoa, thế nhưng dù sao đó cũng là sở trường duy nhất của hắn:"Vậy ngươi bán hài đi, ngươi cứ thêu hoa thật đẹp lên đó, rồi mang hài ra ngoài chợ bán, như vậy cũng có thể chiếu cố tiểu cô nương."
“Ân, ngày mai ta sẽ đi mua chỉ thêu và vải."
Ô tổng quản lại cùng hắn nói chuyện phiếm thêm vài câu, đến lúc phải ly khai, y nhịn không được,vội nói tốt cho thiếu gia nhà mình vài câu: “Tâm địa của thiếu gia cũng không phải là xấu, có lẽ do ngày hôm nay tâm tình bất hảo, hôm khác ngươi cứ trở lại, có lẽ y sẽ hồi tâm chuyển ý, dù sao cũng là huynh đệ, sẽ không tuyệt tình đến mức đó đâu."
Lăng Tâm Phàm đã không còn dũng khí nữa, hắn biết Lăng Dương Lam cũng không phải là tâm tình bất hảo, mà căn bản là y không muốn nhìn thấy hắn, nghe đến đây, hắn đành đáp ứng vài tiếng cho có lệ.
Ô tổng quản bước ra khỏi cửa, Lăng Tâm Phàm vội hỏi: “Xin hỏi, sau khi cha ta qua đời đã được táng ở nơi nào? Ta định ngày mai sẽ đưa Hiểu Mai đến viếng mộ người."
Thấy hắn rất hiếu tâm, Ô tổng quản mỉm cười nói: “Táng tại thành tây, có một ngôi mộ rất to, ngươi chỉ cần hỏi người chung quanh là biết."
“Cảm tạ ── “
Hắn dùng nước rửa mặt thật sạch sẽ, y phục cũ nát trên người cũng được đổi thành xuân y mà tổng quản đã đưa cho, sau đó lên giường nằm ngủ, chỉ bất quá hắn lật qua lật lại cả đêm mà vẫn không thể nhập mộng.
Xa cách tám năm, vậy mà sau khi tái kiến, Lăng Dương Lam lại đối xử quá mức tuyệt tình, tâm của hắn tràn ngập sự tưởng niệm và bi thương, Dương Lam đã trở thành một nam tử hán vừa anh tuấn vừa cao lớn, thật ra từ lâu trước kia,hắn đã biết y lớn lên sẽ biến thành nam nhi ngọc thụ lâm phong như hiện tại.
“Y ── y đã thành thân chưa?"
Tám năm không gặp nhau, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, hắn không dám hỏi tin tức của Lăng Dương Lam, đương nhiên người kia cũng sẽ không quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt của hắn, từ ngày y đón song thân đến kinh thành, về sau bọn họ cũng không bao giờ liên hệ với nhau nữa.
Hắn tỉ mỉ tính toán tuổi của y, hơn nữa Lăng Dương Lam rất giàu có, nhà cao cửa rộng, dù cho y không muốn thành thân, thì cha cũng sẽ thay y lo liệu việc hôn nhân.
Vừa nghĩ đến việc Lăng Dương Lam hẳn là đã thành thân, Lăng Tâm Phàm khó có thể ngủ yên, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm lấy cái thau gỗ múc nước, thừa dịp ánh trăng sáng sủa, hắn len lén nhìn vào khuôn mặt của mình phản xạ trên mặt nước.
Hơn một tháng chạy nạn, hắn tiều tụy đến mức thập phần xấu xí, hai gò má nguyên bản vốn rất mượt mà,lúc này lại trở nên hõm sâu, khí sắc cực kì suy sút. Hắn xoa xoa lên đôi gò má thô ráp, hắn đã mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này đến gặp Lăng Dương Lam sao?
Lăng Tâm Phàm lập tức đẩy thau nước ra xa, hắn đang suy nghĩ cái gì thế này? Dù hắn vẫn còn xinh đẹp, thì sao? Lăng Dương Lam cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, huống chi hắn đã có nữ nhi bảy tuổi, cũng từng kết thân, Lăng Dương Lam sẽ không còn hứng thú với hắn nữa ( Tội em ấy,có con nhưng vẫn điệu lém).
Hắn lại leo lên giường, ôm nữ nhi đi vào giấc ngủ, suốt một đêm trằn trọc, tỉnh tỉnh thụy thụy, cho đến khi trời đã sáng bảnh, hắn mới chân chính đi vào giấc ngủ.
Đến khi Lăng Tâm Phàm tỉnh lại thì Lăng Hiểu Mai đã thức dậy từ lâu, hắn thay nàng lau sạch thân thể cùng khuôn mặt, sau đó mới nắm tay nàng nói: “Chúng ta đi viếng tổ phụ ── “
Lăng Hiểu Mai chẳng biết tổ phụ của mình là ai, cha chưa từng đề cập qua, nhưng nàng vẫn nhu thuận gật đầu, ngày hôm qua cha cũng đã giặt sạch sẽ bộ quần áo cũ kỹ trên người nàng, hôm nay nàng mặc vào đã không còn ngửi thấy mùi thối nữa, điều này khiến nàng thật cao hứng.
“Cha, ngươi mặc đồ thật đẹp."
Cha cũng mặc một bộ đồ mới ***, hai người bọn họ giống như sắp sửa đi dự lễ mừng năm mới, Lăng Tâm Phàm cười nói: “Bé ngoan, chờ cha mua kim và chỉ, sẽ sửa bộ y phục kia vừa cỡ của con, vậy là con cũng sẽ có đồ mới để mặc."
Y phục trên người nàng đã cũ lắm rồi, dù có giặt thì cũng không thể che đậy được sự rách nát.
“Tốt, tốt."
Vừa nghe sẽ có đồ mới để mặc, Lăng Hiểu Mai hài lòng nở nụ cười.
“Đi thôi, chúng ta đi viếng tổ phụ trước, sau đó mới mua kim chỉ."
Lăng Tâm Phàm hướng người dân chung quanh để hỏi đường, cả hai đi thẳng về phía thành tây, ngôi mộ của cha thập phần bắt mắt, hắn quỳ gối trước mộ, không khỏi sầu não rơi nước mắt.
“Cha, xin lỗi, ta chẳng biết người đã qua đời, ngay cả khi hạ táng mà ta cũng không đến tiễn, đều là lỗi của ta…"
Nhớ đến sự từ ái của cha, trong khoảng thời gian tám năm mất liên lạc, thế nhưng hắn biết cha cũng rất khổ tâm, đến khi cha mất, hắn lại không thể đến tiễn người một đoạn đường sau cùng, điều này làm cho hắn thập phần xấu hổ.
“Tâm Phàm… Ngươi là Tâm Phàm đúng không?"
Thanh âm già nua của nữ nhân vang lên, Lăng Tâm Phàm quay đầu lại,nhìn về phía phát ra giọng nói, nơi đó có một bà bà đầu đầy tóc bạc đang gọi hắn, nhất thời hắn nhận thức không được lão bà kia là ai, sau đó liền nghĩ ra, hắn thất thanh la lên: “Nương…"
“Tâm Phàm."
Lão phu nhân kinh hỉ ôm lấy hắn, vẫn không ngừng gọi tên hắn, lập tức nhãn thần phủ đầy sương mù, nói: “Cha ngươi đâu? Không phải ông ấy nói là đi ra ngoài hái rau dại hay sao? Vì sao đến giờ cũng không trở về? A Lam đâu rồi? Y cũng đi theo cha ngươi đúng không? Vì sao cả ngày ta đều không thấy được y?"
Lăng Tâm Phàm kinh ngạc, hắn đỡ lấy lão nhân gia, để bà ngồi bên cạnh đống đất, kéo Lăng Hiểu Mai đến gần bà: “Nương, đây là tôn nữ của người, tên là Hiểu Mai ── “
Lão phu nhân mở to mắt nhìn Lăng Hiểu Mai, lập tức hé miệng cười nói: " Tiểu nữ lớn lên thật thanh tú, đến đây, bà bà ôm một cái, bà bà cho con đường để ăn."
Nhìn thấy nương dường như đã hồi phục lại bình thường, Lăng Tâm Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá bà lấy khối đường từ trong túi ra, sau khi đưa cho Lăng Hiểu Mai, lại bắt đầu nói: “Tâm Phàm, đứa trẻ này hảo khả ái, là con của người nào trong nhà vậy a? Hơn nữa, đường sá hình như đều đã thay đổi hết rồi phải không? Ta đi hơn nửa ngày, mà cũng không tìm được đường về nhà. Được rồi, ngươi đi gọi a Lam về nhà ăn cơm, bảo y đừng ham chơi nữa, lão gia nói nếu y không chăm chú học bài,ông ấy sẽ đánh vào mông y."
Lăng Tâm Phàm rốt cục minh bạch lời của Ô tổng quản đã nói ngày ấy, nguyên lai mẫu thân đã mất đi kí ức trước đây, trách không được Lăng Dương Lam muốn bà yên tâm tĩnh dưỡng, không cho bất cứ kẻ nào đến quấy nhiễu.
Hắn ôn nhu dắt tay lão nhân gia, nỗ lực giúp bà đi lại dễ dàng:"Nương, đường không có thay đổi, chỉ vì trong thôn vừa mở thêm đường mới, nương chưa từng đi qua, nên mới bị lạc, ta sẽ đưa người về nhà."
Trên mặt lão phu nhân lộ ra một hơi thở dài, bà vỗ về ngực, an tâm nói: “Nguyên lai là tân khai đường a, trách không được ta càng đi càng thấy lạ, tìm không ra đường về nhà. Tâm Phàm, chúng ta mau trở về nhà, ta phải nấu ăn."
“Đúng vậy, nương, ta sẽ giúp người nấu."
Lăng Tâm Phàm hỏi người qua đường, biết được hướng của Lăng phủ, hắn nhẹ nhàng nắm tay lão nhân, dắt theo tiểu hài tử, cả ba người dìu nhau đi đến Lăng phủ.
“Lão phu nhân bị mất tích rồi, người hầu nói vừa chạy đi lấy nước cho lão phu nhân rửa mặt, sau khi trở về, lão phu nhân đã không thấy tăm hơi."
Tổng quản vừa nói vừa run như cầy sấy, Lăng Dương Lam lập tức nhảy từ trên giường xuống dưới, Tiểu Thao xoa xoa con mắt, đêm qua hắn bị Lăng thiếu gia thương yêu suốt một đêm, hắn thấp giọng nói: “Lăng thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?"
“Ngươi ngủ đi, không phải chuyện của ngươi."
Lăng Dương Lam tức giận đáp lời, Tiểu Thao lập tức không dám hỏi lại, Lăng Dương Lam vội mặc áo vào, rống lớn: " Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"
Tổng quản miệng khô lưỡi nóng, ngày hôm qua là chuyện ca ca của thiếu gia, ngày hôm nay là mẫu thân của thiếu gia, liên tiếp phát sinh hai sự kiện động trời, y nghĩ vị trí tổng quản của mình chắc là khó mà giữ được.
“Hai… Hai canh giờ trước."
“Hai canh giờ trước?"
Lăng Dương Lam tức giận rống to hơn: “Các ngươi đang làm cái gì? Hai canh giờ mà vẫn tìm không được, đến bây giờ mới đến bẩm báo?"
Tổng quản kêu khổ thấu trời, y cũng mới biết được kiện sự này, thị nữ phát hiện lão phu nhân bị mất tích, chính cô ta sợ bị mắng, nên tự mình chạy đi tìm, hai canh giờ thực sự tìm không được, mới khóc sướt mướt đến bẩm báo với y, y vừa nghe xong lập chạy đến đây báo cho Lăng Dương Lam biết.
“Huy động tất cả gia nô, nữ tỳ, tất cả đều phải đi tìm, nếu như không tìm được người, các ngươi toàn bộ đều cút khỏi phủ cho ta!"
Lăng Dương Lam mặc vào quần áo và đồ dùng hàng ngày, chạy ra khỏi cửa phòng, vừa mới lao ra cửa, Lý Mãnh liền kinh hô chạy tới: “Ô tổng quản, lão phu nhân về rồi, được người ta dẫn trở về."
Vừa nghe mẫu thân đã được đưa về, vẻ mặt vẻ giận dữ của Lăng Dương Lam lúc này mới hòa hoãn lại chút ít:"Người ở đâu?"
Lý Mãnh vừa nhìn thấy thiếu gia nhà mình, vội vã cung kính nói: “Đang ở trong đại sảnh, nhưng người đưa lão phu nhân trở về đang muốn ly khai."
“Giữ hắn lại, để ta đáp tạ hắn."
“Thế nhưng… Thế nhưng…"
Lý Mãnh ấp a ấp úng, Lăng Dương Lam nổi giận nói: “Thế nhưng cái gì! Ngay cả việc nhỏ ấy mà cũng không làm được sao?"
“Điều không phải, người kia kiên trì đòi ly khai, nhưng lão phu nhân không chịu buông tay hắn ra, hai người đang náo loạn ở trong đại sảnh."
“Giữ hắn lại, ta lập tức đi ra ngay."
Hắn trừng mắt nhìn Ô tổng quản: “Chiêu đãi khách nhân, đừng thất lễ, nếu tái phạm thêm một lỗi nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ."
Lý Mãnh len lén nói nhỏ bên tai tổng quản: “Tổng quản, người đưa lão phu nhân trở về, chính là cái tên dối trá ngày hôm qua đã giả mạo ca ca của thiếu gia."
“A?"
Tổng quản mục trừng khẩu ngốc, Lý Mãnh nhỏ giọng nói: “Không phải thiếu gia rất ghét hắn sao? Thế nhưng hiện tại lại muốn chúng ta giữ hắn ở đây, phải làm sao bây giờ?"
“Thì… Thì cứ giữ lại đi, chứ chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Nếu như làm trái ý thiếu gia, ta nghĩ ngày hôm nay chúng ta sẽ phải dọn đồ ra khỏi phủ."
“Hảo, hảo."
Lý Mãnh lập tức chạy ra ngoài chiêu đãi, tổng quản cũng nhanh chóng sai người mang trà thơm vào đại sảnh. Lăng Tâm Phàm lúc này đang rất bất an,hắn vội lừa lão phu nhân: “Nương, ta thực sự phải đi trước, a Hàng ở thôn bên cạnh nói có việc muốn ta sang giúp."
Lão phu nhân bướng bỉnh nói: “Không được, a Hàng có rất nhiều anh em, bảo bọn hắn giúp là được rồi, ngươi không nên đến đó, ngươi cứ ngồi xuống bên cạnh ta, a Lam cùng cha ngươi sắp trở về rồi."
“Nương, a Hàng đang gọi ta."
Hắn sợ phải nhìn thấy biểu tình nóng nảy của Lăng Dương Lam, hắn sợ phải nhìn thấy sự khinh bỉ trên mặt y, càng sợ nhìn thấy y, hơn nữa trong đầu còn phát sinh ra một sự rung chuyển bất an,dù sao hắn cũng là một nam nhân đã có tiểu hài tử, loại rung động này khiến cho đôi lúc hắn lại rơi vào bên trong sự bi thương và hối tiếc, đảo loạn tâm tư của hắn.
“Vậy hãy bảo a Lam đi, hài tử này khỏe hơn ngươi,để y thay ngươi làm việc nặng, cha ngươi… Cha ngươi thật là kỳ quái…"
Dường như lại nghĩ tới việc gì đó, bỗng nhiên nói: “Cha ngươi không chịu gọi ngươi vào thành sống cùng chúng ta, bảo cái gì là hài tử lớn lên thì phải ở riêng, a Lam cũng không nhắc đến tên của ngươi, ta đối với ngươi và a Lam đều thương yêu như nhau.
Thầy tướng số đã nói qua, ngươi sẽ mang đến cát tường cho Lăng gia chúng ta, ta đến đại phu chẩn đoán bệnh,họ đều nói rằng ta không thể sinh hài tử, ngươi xem, vừa đưa ngươi về nhà, ta liền mang thai a Lam, từ nhỏ y đã đeo dính ngươi, ngươi còn thân với y hơn cả lão gia a, a Lam đều là nhờ ngươi mang đến …."
“Nương, ta thực sự phải đi, lần sau ta sẽ trở lại thăm người."
Lăng Tâm Phàm phất tay của lão nhân gia ra, dắt tiểu hài tử định chạy đi, nhưng Lý Mãnh lập tức ngăn trở ở lối đi:"Chớ đi, thiếu gia bảo giữ ngươi lại, nếu để ngươi đi, chắc chắn thiếu gia sẽ bốc hỏa."
Ô tổng quản cũng vội vàng khuyên nhủ: “Xem như ta cầu ngươi, tiểu ca, cầu ngươi thương xót, ở lại đi! Ban nãy thiếu gia tức giận lắm, nếu bây giờ để thiếu gia biết chúng ta không thể giữ ngươi lại, xác định vững chắc là y sẽ đuổi cổ chúng ta về nhà luôn."
Ô tổng quản luôn là ân nhân của hắn, Lăng Tâm Phàm khó có thể cự tuyệt, hơn nữa lão nhân lần thứ hai lại lôi kéo tay hắn, bắt hắn phải ngồi xuống bên cạnh mình, hắn thấp thỏm không yên ngồi xuống ghế, trong ngực lại phập phồng sợ hãi.
Không bao lâu sau, Lăng Dương Lam liền xuất hiện tại đại sảnh, đường nhìn vẫn chuyên chú trên người lão nhân gia, thanh âm không giấu được sự lo lắng:"Nương, người đã đi đâu, ở đây người không quen ai cả, không nên chạy loạn a."
“Trong thôn mở đường mới, hại ta bị lạc, may là Tâm Phàm đưa ta trở về, ngươi xem, hắn còn dẫn theo một đứa trẻ khả ái nữa, thật đáng yêu."
Lăng Dương Lam nghe được tên của hắn, rốt cục xoay chuyển đường nhìn về phía Lăng Tâm Phàm, khuôn mặt liền lộ ra sự phẫn nộ: “Ngươi lại vô liêm sỉ bước đến nơi đây sao?"
Lăng Tâm Phàm mở miệng muốn nói, nhưng lập tức lại nhắm chặt, nghe qua ngữ khí của y, hắn biết Lăng Dương Lam có bao nhiêu không chào đón hắn, hắn nhỏ giọng nói: “Ta đi tế bái cha, bỗng nhiên thấy nương, nên đưa người về đây…. Nương đã vô sự rồi, ta phải ly khai …."
“Vậy đi mau."
Lăng Dương Lam không hề có ý muốn giữ hắn lại, Lăng Tâm Phàm xấu hổ đỏ mặt, chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, hắn cũng không dám tiếp tục ở lại, hắn cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, nắm tay Lăng Hiểu Mai, dự định ly khai, lão phu nhân vội kêu lên: “Tâm Phàm, ngươi muốn đi đâu?"
Hắn nhìn Lăng Dương Lam, Lăng Dương Lam dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn hắn, hắn lập tức ôn thanh nói: “Nương, ta không phải đã nói rồi sao? A Hàng nhờ ta sang giúp, một lát nữa ta sẽ trở lại."
“Bảo a Lam giúp gã, ngươi ở lại, bảo a Lam đi hỗ trợ."
Bà vẫn kiên trì bắt a Lam đi, nhất định không chịu để cho hắn đi.
“Nương, ta đã đáp ứng a Hàng rồi."
Hắn tận lực nói dối thật trót lọt.
Lão nhân gia nổi giận nói: “A Hàng vẫn đeo bám theo ngươi làm gì? Rõ ràng ở xa như thế, mà chuyện gì cũng đều gọi ngươi đến giúp, không có việc gì cũng muốn tìm ngươi, gã luôn lảng vảng bên cạnh ngươi, ta nghĩ gã không phải là thứ tốt lành gì!"
“Nương, a Hàng là hảo bằng hữu, là người rất tốt."
Lão phu nhân chuyển hướng nhìn Lăng Dương Lam, bỗng nhiên nói: “A Lam, ngươi đi giúp cho gã đi, gã luôn khen ca ngươi đẹp, lần trước ca ngươi tắm ở trong sân, gã còn vô liêm sỉ len lén đứng ở một bên nhìn, ta nghĩ nhất định là gã có ý xấu."
Lăng Dương Lam không nhúc nhích, y nhàn nhạt trả lời: “Nương, ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể đi hỗ trợ, bảo ca đi đi."
Lão phu nhân tức giận đến phát run: “Hài tử này, nghe không hiểu à, cái tên kia là thứ bệnh hoạn, gã luôn dùng đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm ca ngươi, gã vừa thấy ca ngươi thì đã ngây người, ngày đó còn nhìn lén ca ngươi tắm, ta phải dùng cây chổi đánh lên đầu gã, không cho gã quay trở lại đây, ca ngươi mới được yên ổn một chút."(=)) tâm trạng của mẹ bảo vệ con gái nhỉ.)
“Nói không chừng, ca đã làm động tác gì đó để cho gã kỳ vọng?"
Lăng Dương Lam căn bản rất bàng quang vô sự, xem như sự việc không đáng lo, thậm chí còn cười nhạt bỏ thêm mấy câu châm chọc.
Lăng Tâm Phàm cũng không muốn tiếp tục nghe những điều này, y lại càng hạ thấp danh dự của hắn hơn nữa, khiến cho hắn cảm thấy thẹn vô cùng:"Nương, ta đây không đi đến nhà a Hàng nữa, bất quá cha còn chưa trở về, ta đi gọi người trở về ăn cơm."
“Không sao, đợi lát nữa ông ấy sẽ trở lại, ngươi cùng a Lam đến đây ăn đi nào."
“Nương, ta thực sự phải đi."
Lão phu nhân nộ khí vỗ bàn:"Ta muốn giữ ngươi lại, ngươi vẫn nói phải đi, là như thế nào, ngươi không muốn ăn cùng ta đúng không? Được rồi, nếu ngươi không muốn ăn, thì không ăn, nhưng ngày hôm nay ta cũng sẽ không ăn."
“Nương, ta không phải có ý này…"
“Đi, đi mau đi, không cần ngươi ăn chung nữa."
Lão phu nhân tức giận đến đỏ mặt, nặng lời trách mắng.
Lăng Tâm Phàm còn chưa kịp dỗ bà vài câu, đã nghe Lăng Dương Lam ra lệnh cho Lý Mãnh:"Tiễn khách, càng nhanh càng tốt."
Thật sự rất nhục nhã, Lăng Tâm Phàm đỏ bừng cái cổ, hắn ẵm lấy Lăng Hiểu Mai, không cần người khác cản, hắn liền lập tức xuất môn. Lăng Hiểu Mai nhìn thấy hắn tâm tình bất hảo, cũng không dám nói lời nào, hắn đi suốt một đoạn đường dài, mới nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của con trẻ, đã biết mình vừa làm cho con kinh sợ, Lăng Tâm Phàm nỗ lực giả vờ bình ổn, hắn cười nói: “Chúng ta đi mua kim chỉ, về nhà sửa y phục cho con."
“Hảo, cha, ta thích quần áo mới."
Cha đã cười rồi, khiến tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Ân…" Hắn cô đơn hưởng ứng lời nói của Lăng Hiểu Mai, Lăng Tâm Phàm cảm thấy thập phần khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng, nén xuống tâm tình thống khổ này…
Nghe Lăng Hiểu Mai nhỏ giọng hỏi, Lăng Tâm Phàm vội vàng hồi phục *** thần, hắn nắm chặt tay nàng:"Chúng ta đi tìm nơi để trú tạm."
Trong túi của hắn chứa đầy những đồng tiền mà Lăng Dương Lam đã vứt trên mặt đất ban nãy, số tiền này nếu như ở tại cố hương,có thể giúp cho cha con hắn sinh hoạt trong một tháng, thế nhưng tại nơi thành trấn phồn hoa này, hắn sợ cả hai sẽ không cầm cự được quá mười ngày.
Hắn đi đến vô số hộ nhân gia, muốn tìm một nơi để đặt chân, thế nhưng người ta vừa nhìn thấy bộ dạng nghèo túng bẩn thỉu của bọn họ, lập tức phất tay đánh đuổi cả hai ra ngoài. Trời đã tối mịt, Lăng Hiểu Mai cũng mệt mỏi đến mức không thể đi được nữa.
“Cha ơi, ta đói bụng quá."
Chân trời thật xa xăm, Lăng Tâm Phàm cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, hắn không giống Lăng Hiểu Mai buổi chiều còn được ăn vài chén canh nóng, nên càng thêm mệt mỏi rã rời, cũng rất đói bụng. Hắn mua tạm hai cái bánh bao, một cái đưa cho Hiểu Mai, một cái dành cho hắn, chỉ bất quá hắn ăn mà chẳng cảm thấy vị gì, tuy rằng thật đói, thế nhưng hắn cũng không có tâm trạng ăn uống.
Lăng Tâm Phàm biết, đều là do chuyện phát sinh vào buổi chiều đã trùng kích tâm tình của mình, hắn vẫn luôn tưởng tượng đến cảnh mình cùng Lăng Dương Lam gặp lại nhau, chính hình ảnh ấy đã góp thêm hi vọng cho hắn, giúp hắn chống đỡ với sự đói khát và kiệt sức mà đi đến nơi đây.
Hắn biết y rất hận hắn, oán hắn, thế nhưng Lăng Tâm Phàm thật sự không ngờ, hầu như Lăng Dương Lam đã quên mất hắn, thứ tình yêu mà hắn dành cho y chính là tình yêu say đắm khắc cốt ghi tâm, vậy mà đối với Lăng Dương Lam cũng chỉ là một ký ức phong đạm vân khinh(Gió thoảng mây bay).
“Cha, người rất đói sao? Ta nhường bánh bao cho người ăn, đừng khổ sở nữa."
Lăng Hiểu Mai chịu đựng cơn đói hành hạ, nàng cắn phân nửa chiếc bánh bao đưa cho cha mình, nàng nghĩ chắc hẳn là cha đã đói bụng lắm,nên mới khóc đến thương tâm như thế, giống như nàng lúc trước, cũng thường bị đói đến phát khóc.
“Cha không đói bụng, con ăn đi,sau khi ăn xong, chúng ta sẽ tìm chỗ ở."
Hắn trả bánh bao lại cho Hiểu Mai, cố gắng nuốt xuống phần bánh bao còn lại của mình, lúc này thì tổng quản của Lăng Dương Lam đang từ đằng xa chạy đến.
“Tiểu ca."
Hắn vội vàng đứng lên đáp lễ:"Tổng quản."
“Đã tìm được nơi nghỉ trọ chưa?"
Y hảo tâm hỏi.
Lăng Tâm Phàm mệt mỏi rã rời lắc đầu: “Chúng tôi xin vào tá túc, nhưng… Nhưng…"
Hắn cười khổ một chút: “Nhìn thấy bộ dáng của chúng tôi như thế này, người khác chạy trốn còn không kịp, chứ nói chi cho chúng tôi thuê phòng."
Ô tổng quản do dự một chút, tuy rằng chuyện chết sống của người khác cũng không liên quan đến y, nhưng y vốn không phải là người tuyệt tình, chứng kiến thiếu gia đối xử với hắn thập phần hung ác độc địa, khiến hắn mất hết tự tôn, nhân hữu trắc ẩn chi tâm, lên trời cũng có người sống chi đức… Lúc này y nên ra tay giúp đỡ, tìm cho phụ tử bọn họ một nơi trú tạm, dù sao cũng không có gì khó khăn.
“Ta biết một tứ hợp viện,tuy nhân khẩu hơi hỗn tạp một chút, bất quá đều là người tốt, tiền thuê cũng không đắt, ta đưa ngươi đi,có điều nó ở khá xa, ngươi đồng ý không?"
Nghe nói có nơi đặt chân, Lăng Tâm Phàm vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Cảm tạ tổng quản."
Ô tổng quản đưa bọn họ đi đến tứ hợp viện, ốc chủ vừa nhìn thấy bọn họ, liên tục dùng tay che mũi, Ô tổng quản kéo lão sang một bên, chẳng biết y đã thì thào vào tai lão điều gì mà khiến lão già kia gật đầu như đập tỏi, chỉ bất quá tiền thuê phòng phải thu trước, vì lão sợ bọn họ sẽ không trả nổi mà bỏ trốn.
Lăng Tâm Phàm thanh toán xong tiền thuê phòng, đống tiền trong túi đã vơi đi phân nửa. Ô tổng quản liền chạy đi mua một ít món ăn ngon, đặt đầy ở trên bàn, tựa như đang ăn mừng tân gia.
“Tiểu ca, cuộc sống ở nơi thành thị không hề giống với nông thôn, ngươi muốn làm nghề gì để nuôi sống gia đình đây?"
Lăng Tâm Phàm vuốt ve mấy sợi tóc rối của nữ nhi đang ngủ bên cạnh hắn, sắc mặt thập phần u ám: “Ta không biết nữa ── “
“Vậy có thể đi làm thuê không?"
“Thế nhưng ta phải mang theo Hiểu Mai, nàng mất mẹ đã khổ lắm rồi."
Ô tổng quản nghe hắn nói xong, y cũng không thể tìm ra biện pháp nào hợp lí hơn, nếu đi làm thuê mà lại dẫn theo một tiểu cô nương, nhân gia người ta ngại phiền phức, tuyệt đối sẽ không nhận hắn.
Một lúc sau, Lăng Tâm Phàm mới ấp úng nói: “Ta cũng có một tài lẻ, nói đến thì thập phần mất mặt, tay của ta rất khéo, có thể thêu được nhiều mẫu hoa văn *** xảo, tuy rằng đây là công việc của các cô nương, thế nhưng có người nói ta thêu còn đẹp hơn bọn họ."
Nghe hắn nói như vậy, tuy rằng Ô tổng quản cũng thấy kinh dị, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua nam nhân biết thêu hoa, thế nhưng dù sao đó cũng là sở trường duy nhất của hắn:"Vậy ngươi bán hài đi, ngươi cứ thêu hoa thật đẹp lên đó, rồi mang hài ra ngoài chợ bán, như vậy cũng có thể chiếu cố tiểu cô nương."
“Ân, ngày mai ta sẽ đi mua chỉ thêu và vải."
Ô tổng quản lại cùng hắn nói chuyện phiếm thêm vài câu, đến lúc phải ly khai, y nhịn không được,vội nói tốt cho thiếu gia nhà mình vài câu: “Tâm địa của thiếu gia cũng không phải là xấu, có lẽ do ngày hôm nay tâm tình bất hảo, hôm khác ngươi cứ trở lại, có lẽ y sẽ hồi tâm chuyển ý, dù sao cũng là huynh đệ, sẽ không tuyệt tình đến mức đó đâu."
Lăng Tâm Phàm đã không còn dũng khí nữa, hắn biết Lăng Dương Lam cũng không phải là tâm tình bất hảo, mà căn bản là y không muốn nhìn thấy hắn, nghe đến đây, hắn đành đáp ứng vài tiếng cho có lệ.
Ô tổng quản bước ra khỏi cửa, Lăng Tâm Phàm vội hỏi: “Xin hỏi, sau khi cha ta qua đời đã được táng ở nơi nào? Ta định ngày mai sẽ đưa Hiểu Mai đến viếng mộ người."
Thấy hắn rất hiếu tâm, Ô tổng quản mỉm cười nói: “Táng tại thành tây, có một ngôi mộ rất to, ngươi chỉ cần hỏi người chung quanh là biết."
“Cảm tạ ── “
Hắn dùng nước rửa mặt thật sạch sẽ, y phục cũ nát trên người cũng được đổi thành xuân y mà tổng quản đã đưa cho, sau đó lên giường nằm ngủ, chỉ bất quá hắn lật qua lật lại cả đêm mà vẫn không thể nhập mộng.
Xa cách tám năm, vậy mà sau khi tái kiến, Lăng Dương Lam lại đối xử quá mức tuyệt tình, tâm của hắn tràn ngập sự tưởng niệm và bi thương, Dương Lam đã trở thành một nam tử hán vừa anh tuấn vừa cao lớn, thật ra từ lâu trước kia,hắn đã biết y lớn lên sẽ biến thành nam nhi ngọc thụ lâm phong như hiện tại.
“Y ── y đã thành thân chưa?"
Tám năm không gặp nhau, hoàn toàn cắt đứt liên lạc, hắn không dám hỏi tin tức của Lăng Dương Lam, đương nhiên người kia cũng sẽ không quan tâm đến cuộc sống sinh hoạt của hắn, từ ngày y đón song thân đến kinh thành, về sau bọn họ cũng không bao giờ liên hệ với nhau nữa.
Hắn tỉ mỉ tính toán tuổi của y, hơn nữa Lăng Dương Lam rất giàu có, nhà cao cửa rộng, dù cho y không muốn thành thân, thì cha cũng sẽ thay y lo liệu việc hôn nhân.
Vừa nghĩ đến việc Lăng Dương Lam hẳn là đã thành thân, Lăng Tâm Phàm khó có thể ngủ yên, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm lấy cái thau gỗ múc nước, thừa dịp ánh trăng sáng sủa, hắn len lén nhìn vào khuôn mặt của mình phản xạ trên mặt nước.
Hơn một tháng chạy nạn, hắn tiều tụy đến mức thập phần xấu xí, hai gò má nguyên bản vốn rất mượt mà,lúc này lại trở nên hõm sâu, khí sắc cực kì suy sút. Hắn xoa xoa lên đôi gò má thô ráp, hắn đã mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này đến gặp Lăng Dương Lam sao?
Lăng Tâm Phàm lập tức đẩy thau nước ra xa, hắn đang suy nghĩ cái gì thế này? Dù hắn vẫn còn xinh đẹp, thì sao? Lăng Dương Lam cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, huống chi hắn đã có nữ nhi bảy tuổi, cũng từng kết thân, Lăng Dương Lam sẽ không còn hứng thú với hắn nữa ( Tội em ấy,có con nhưng vẫn điệu lém).
Hắn lại leo lên giường, ôm nữ nhi đi vào giấc ngủ, suốt một đêm trằn trọc, tỉnh tỉnh thụy thụy, cho đến khi trời đã sáng bảnh, hắn mới chân chính đi vào giấc ngủ.
Đến khi Lăng Tâm Phàm tỉnh lại thì Lăng Hiểu Mai đã thức dậy từ lâu, hắn thay nàng lau sạch thân thể cùng khuôn mặt, sau đó mới nắm tay nàng nói: “Chúng ta đi viếng tổ phụ ── “
Lăng Hiểu Mai chẳng biết tổ phụ của mình là ai, cha chưa từng đề cập qua, nhưng nàng vẫn nhu thuận gật đầu, ngày hôm qua cha cũng đã giặt sạch sẽ bộ quần áo cũ kỹ trên người nàng, hôm nay nàng mặc vào đã không còn ngửi thấy mùi thối nữa, điều này khiến nàng thật cao hứng.
“Cha, ngươi mặc đồ thật đẹp."
Cha cũng mặc một bộ đồ mới ***, hai người bọn họ giống như sắp sửa đi dự lễ mừng năm mới, Lăng Tâm Phàm cười nói: “Bé ngoan, chờ cha mua kim và chỉ, sẽ sửa bộ y phục kia vừa cỡ của con, vậy là con cũng sẽ có đồ mới để mặc."
Y phục trên người nàng đã cũ lắm rồi, dù có giặt thì cũng không thể che đậy được sự rách nát.
“Tốt, tốt."
Vừa nghe sẽ có đồ mới để mặc, Lăng Hiểu Mai hài lòng nở nụ cười.
“Đi thôi, chúng ta đi viếng tổ phụ trước, sau đó mới mua kim chỉ."
Lăng Tâm Phàm hướng người dân chung quanh để hỏi đường, cả hai đi thẳng về phía thành tây, ngôi mộ của cha thập phần bắt mắt, hắn quỳ gối trước mộ, không khỏi sầu não rơi nước mắt.
“Cha, xin lỗi, ta chẳng biết người đã qua đời, ngay cả khi hạ táng mà ta cũng không đến tiễn, đều là lỗi của ta…"
Nhớ đến sự từ ái của cha, trong khoảng thời gian tám năm mất liên lạc, thế nhưng hắn biết cha cũng rất khổ tâm, đến khi cha mất, hắn lại không thể đến tiễn người một đoạn đường sau cùng, điều này làm cho hắn thập phần xấu hổ.
“Tâm Phàm… Ngươi là Tâm Phàm đúng không?"
Thanh âm già nua của nữ nhân vang lên, Lăng Tâm Phàm quay đầu lại,nhìn về phía phát ra giọng nói, nơi đó có một bà bà đầu đầy tóc bạc đang gọi hắn, nhất thời hắn nhận thức không được lão bà kia là ai, sau đó liền nghĩ ra, hắn thất thanh la lên: “Nương…"
“Tâm Phàm."
Lão phu nhân kinh hỉ ôm lấy hắn, vẫn không ngừng gọi tên hắn, lập tức nhãn thần phủ đầy sương mù, nói: “Cha ngươi đâu? Không phải ông ấy nói là đi ra ngoài hái rau dại hay sao? Vì sao đến giờ cũng không trở về? A Lam đâu rồi? Y cũng đi theo cha ngươi đúng không? Vì sao cả ngày ta đều không thấy được y?"
Lăng Tâm Phàm kinh ngạc, hắn đỡ lấy lão nhân gia, để bà ngồi bên cạnh đống đất, kéo Lăng Hiểu Mai đến gần bà: “Nương, đây là tôn nữ của người, tên là Hiểu Mai ── “
Lão phu nhân mở to mắt nhìn Lăng Hiểu Mai, lập tức hé miệng cười nói: " Tiểu nữ lớn lên thật thanh tú, đến đây, bà bà ôm một cái, bà bà cho con đường để ăn."
Nhìn thấy nương dường như đã hồi phục lại bình thường, Lăng Tâm Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, bất quá bà lấy khối đường từ trong túi ra, sau khi đưa cho Lăng Hiểu Mai, lại bắt đầu nói: “Tâm Phàm, đứa trẻ này hảo khả ái, là con của người nào trong nhà vậy a? Hơn nữa, đường sá hình như đều đã thay đổi hết rồi phải không? Ta đi hơn nửa ngày, mà cũng không tìm được đường về nhà. Được rồi, ngươi đi gọi a Lam về nhà ăn cơm, bảo y đừng ham chơi nữa, lão gia nói nếu y không chăm chú học bài,ông ấy sẽ đánh vào mông y."
Lăng Tâm Phàm rốt cục minh bạch lời của Ô tổng quản đã nói ngày ấy, nguyên lai mẫu thân đã mất đi kí ức trước đây, trách không được Lăng Dương Lam muốn bà yên tâm tĩnh dưỡng, không cho bất cứ kẻ nào đến quấy nhiễu.
Hắn ôn nhu dắt tay lão nhân gia, nỗ lực giúp bà đi lại dễ dàng:"Nương, đường không có thay đổi, chỉ vì trong thôn vừa mở thêm đường mới, nương chưa từng đi qua, nên mới bị lạc, ta sẽ đưa người về nhà."
Trên mặt lão phu nhân lộ ra một hơi thở dài, bà vỗ về ngực, an tâm nói: “Nguyên lai là tân khai đường a, trách không được ta càng đi càng thấy lạ, tìm không ra đường về nhà. Tâm Phàm, chúng ta mau trở về nhà, ta phải nấu ăn."
“Đúng vậy, nương, ta sẽ giúp người nấu."
Lăng Tâm Phàm hỏi người qua đường, biết được hướng của Lăng phủ, hắn nhẹ nhàng nắm tay lão nhân, dắt theo tiểu hài tử, cả ba người dìu nhau đi đến Lăng phủ.
“Lão phu nhân bị mất tích rồi, người hầu nói vừa chạy đi lấy nước cho lão phu nhân rửa mặt, sau khi trở về, lão phu nhân đã không thấy tăm hơi."
Tổng quản vừa nói vừa run như cầy sấy, Lăng Dương Lam lập tức nhảy từ trên giường xuống dưới, Tiểu Thao xoa xoa con mắt, đêm qua hắn bị Lăng thiếu gia thương yêu suốt một đêm, hắn thấp giọng nói: “Lăng thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?"
“Ngươi ngủ đi, không phải chuyện của ngươi."
Lăng Dương Lam tức giận đáp lời, Tiểu Thao lập tức không dám hỏi lại, Lăng Dương Lam vội mặc áo vào, rống lớn: " Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"
Tổng quản miệng khô lưỡi nóng, ngày hôm qua là chuyện ca ca của thiếu gia, ngày hôm nay là mẫu thân của thiếu gia, liên tiếp phát sinh hai sự kiện động trời, y nghĩ vị trí tổng quản của mình chắc là khó mà giữ được.
“Hai… Hai canh giờ trước."
“Hai canh giờ trước?"
Lăng Dương Lam tức giận rống to hơn: “Các ngươi đang làm cái gì? Hai canh giờ mà vẫn tìm không được, đến bây giờ mới đến bẩm báo?"
Tổng quản kêu khổ thấu trời, y cũng mới biết được kiện sự này, thị nữ phát hiện lão phu nhân bị mất tích, chính cô ta sợ bị mắng, nên tự mình chạy đi tìm, hai canh giờ thực sự tìm không được, mới khóc sướt mướt đến bẩm báo với y, y vừa nghe xong lập chạy đến đây báo cho Lăng Dương Lam biết.
“Huy động tất cả gia nô, nữ tỳ, tất cả đều phải đi tìm, nếu như không tìm được người, các ngươi toàn bộ đều cút khỏi phủ cho ta!"
Lăng Dương Lam mặc vào quần áo và đồ dùng hàng ngày, chạy ra khỏi cửa phòng, vừa mới lao ra cửa, Lý Mãnh liền kinh hô chạy tới: “Ô tổng quản, lão phu nhân về rồi, được người ta dẫn trở về."
Vừa nghe mẫu thân đã được đưa về, vẻ mặt vẻ giận dữ của Lăng Dương Lam lúc này mới hòa hoãn lại chút ít:"Người ở đâu?"
Lý Mãnh vừa nhìn thấy thiếu gia nhà mình, vội vã cung kính nói: “Đang ở trong đại sảnh, nhưng người đưa lão phu nhân trở về đang muốn ly khai."
“Giữ hắn lại, để ta đáp tạ hắn."
“Thế nhưng… Thế nhưng…"
Lý Mãnh ấp a ấp úng, Lăng Dương Lam nổi giận nói: “Thế nhưng cái gì! Ngay cả việc nhỏ ấy mà cũng không làm được sao?"
“Điều không phải, người kia kiên trì đòi ly khai, nhưng lão phu nhân không chịu buông tay hắn ra, hai người đang náo loạn ở trong đại sảnh."
“Giữ hắn lại, ta lập tức đi ra ngay."
Hắn trừng mắt nhìn Ô tổng quản: “Chiêu đãi khách nhân, đừng thất lễ, nếu tái phạm thêm một lỗi nữa, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ."
Lý Mãnh len lén nói nhỏ bên tai tổng quản: “Tổng quản, người đưa lão phu nhân trở về, chính là cái tên dối trá ngày hôm qua đã giả mạo ca ca của thiếu gia."
“A?"
Tổng quản mục trừng khẩu ngốc, Lý Mãnh nhỏ giọng nói: “Không phải thiếu gia rất ghét hắn sao? Thế nhưng hiện tại lại muốn chúng ta giữ hắn ở đây, phải làm sao bây giờ?"
“Thì… Thì cứ giữ lại đi, chứ chúng ta cũng đâu còn cách nào khác. Nếu như làm trái ý thiếu gia, ta nghĩ ngày hôm nay chúng ta sẽ phải dọn đồ ra khỏi phủ."
“Hảo, hảo."
Lý Mãnh lập tức chạy ra ngoài chiêu đãi, tổng quản cũng nhanh chóng sai người mang trà thơm vào đại sảnh. Lăng Tâm Phàm lúc này đang rất bất an,hắn vội lừa lão phu nhân: “Nương, ta thực sự phải đi trước, a Hàng ở thôn bên cạnh nói có việc muốn ta sang giúp."
Lão phu nhân bướng bỉnh nói: “Không được, a Hàng có rất nhiều anh em, bảo bọn hắn giúp là được rồi, ngươi không nên đến đó, ngươi cứ ngồi xuống bên cạnh ta, a Lam cùng cha ngươi sắp trở về rồi."
“Nương, a Hàng đang gọi ta."
Hắn sợ phải nhìn thấy biểu tình nóng nảy của Lăng Dương Lam, hắn sợ phải nhìn thấy sự khinh bỉ trên mặt y, càng sợ nhìn thấy y, hơn nữa trong đầu còn phát sinh ra một sự rung chuyển bất an,dù sao hắn cũng là một nam nhân đã có tiểu hài tử, loại rung động này khiến cho đôi lúc hắn lại rơi vào bên trong sự bi thương và hối tiếc, đảo loạn tâm tư của hắn.
“Vậy hãy bảo a Lam đi, hài tử này khỏe hơn ngươi,để y thay ngươi làm việc nặng, cha ngươi… Cha ngươi thật là kỳ quái…"
Dường như lại nghĩ tới việc gì đó, bỗng nhiên nói: “Cha ngươi không chịu gọi ngươi vào thành sống cùng chúng ta, bảo cái gì là hài tử lớn lên thì phải ở riêng, a Lam cũng không nhắc đến tên của ngươi, ta đối với ngươi và a Lam đều thương yêu như nhau.
Thầy tướng số đã nói qua, ngươi sẽ mang đến cát tường cho Lăng gia chúng ta, ta đến đại phu chẩn đoán bệnh,họ đều nói rằng ta không thể sinh hài tử, ngươi xem, vừa đưa ngươi về nhà, ta liền mang thai a Lam, từ nhỏ y đã đeo dính ngươi, ngươi còn thân với y hơn cả lão gia a, a Lam đều là nhờ ngươi mang đến …."
“Nương, ta thực sự phải đi, lần sau ta sẽ trở lại thăm người."
Lăng Tâm Phàm phất tay của lão nhân gia ra, dắt tiểu hài tử định chạy đi, nhưng Lý Mãnh lập tức ngăn trở ở lối đi:"Chớ đi, thiếu gia bảo giữ ngươi lại, nếu để ngươi đi, chắc chắn thiếu gia sẽ bốc hỏa."
Ô tổng quản cũng vội vàng khuyên nhủ: “Xem như ta cầu ngươi, tiểu ca, cầu ngươi thương xót, ở lại đi! Ban nãy thiếu gia tức giận lắm, nếu bây giờ để thiếu gia biết chúng ta không thể giữ ngươi lại, xác định vững chắc là y sẽ đuổi cổ chúng ta về nhà luôn."
Ô tổng quản luôn là ân nhân của hắn, Lăng Tâm Phàm khó có thể cự tuyệt, hơn nữa lão nhân lần thứ hai lại lôi kéo tay hắn, bắt hắn phải ngồi xuống bên cạnh mình, hắn thấp thỏm không yên ngồi xuống ghế, trong ngực lại phập phồng sợ hãi.
Không bao lâu sau, Lăng Dương Lam liền xuất hiện tại đại sảnh, đường nhìn vẫn chuyên chú trên người lão nhân gia, thanh âm không giấu được sự lo lắng:"Nương, người đã đi đâu, ở đây người không quen ai cả, không nên chạy loạn a."
“Trong thôn mở đường mới, hại ta bị lạc, may là Tâm Phàm đưa ta trở về, ngươi xem, hắn còn dẫn theo một đứa trẻ khả ái nữa, thật đáng yêu."
Lăng Dương Lam nghe được tên của hắn, rốt cục xoay chuyển đường nhìn về phía Lăng Tâm Phàm, khuôn mặt liền lộ ra sự phẫn nộ: “Ngươi lại vô liêm sỉ bước đến nơi đây sao?"
Lăng Tâm Phàm mở miệng muốn nói, nhưng lập tức lại nhắm chặt, nghe qua ngữ khí của y, hắn biết Lăng Dương Lam có bao nhiêu không chào đón hắn, hắn nhỏ giọng nói: “Ta đi tế bái cha, bỗng nhiên thấy nương, nên đưa người về đây…. Nương đã vô sự rồi, ta phải ly khai …."
“Vậy đi mau."
Lăng Dương Lam không hề có ý muốn giữ hắn lại, Lăng Tâm Phàm xấu hổ đỏ mặt, chủ nhân đã hạ lệnh trục khách, hắn cũng không dám tiếp tục ở lại, hắn cầm chén trà trong tay đặt lên bàn, nắm tay Lăng Hiểu Mai, dự định ly khai, lão phu nhân vội kêu lên: “Tâm Phàm, ngươi muốn đi đâu?"
Hắn nhìn Lăng Dương Lam, Lăng Dương Lam dùng ánh mắt lãnh khốc nhìn hắn, hắn lập tức ôn thanh nói: “Nương, ta không phải đã nói rồi sao? A Hàng nhờ ta sang giúp, một lát nữa ta sẽ trở lại."
“Bảo a Lam giúp gã, ngươi ở lại, bảo a Lam đi hỗ trợ."
Bà vẫn kiên trì bắt a Lam đi, nhất định không chịu để cho hắn đi.
“Nương, ta đã đáp ứng a Hàng rồi."
Hắn tận lực nói dối thật trót lọt.
Lão nhân gia nổi giận nói: “A Hàng vẫn đeo bám theo ngươi làm gì? Rõ ràng ở xa như thế, mà chuyện gì cũng đều gọi ngươi đến giúp, không có việc gì cũng muốn tìm ngươi, gã luôn lảng vảng bên cạnh ngươi, ta nghĩ gã không phải là thứ tốt lành gì!"
“Nương, a Hàng là hảo bằng hữu, là người rất tốt."
Lão phu nhân chuyển hướng nhìn Lăng Dương Lam, bỗng nhiên nói: “A Lam, ngươi đi giúp cho gã đi, gã luôn khen ca ngươi đẹp, lần trước ca ngươi tắm ở trong sân, gã còn vô liêm sỉ len lén đứng ở một bên nhìn, ta nghĩ nhất định là gã có ý xấu."
Lăng Dương Lam không nhúc nhích, y nhàn nhạt trả lời: “Nương, ta còn rất nhiều chuyện cần làm, không thể đi hỗ trợ, bảo ca đi đi."
Lão phu nhân tức giận đến phát run: “Hài tử này, nghe không hiểu à, cái tên kia là thứ bệnh hoạn, gã luôn dùng đôi mắt gian tà nhìn chằm chằm ca ngươi, gã vừa thấy ca ngươi thì đã ngây người, ngày đó còn nhìn lén ca ngươi tắm, ta phải dùng cây chổi đánh lên đầu gã, không cho gã quay trở lại đây, ca ngươi mới được yên ổn một chút."(=)) tâm trạng của mẹ bảo vệ con gái nhỉ.)
“Nói không chừng, ca đã làm động tác gì đó để cho gã kỳ vọng?"
Lăng Dương Lam căn bản rất bàng quang vô sự, xem như sự việc không đáng lo, thậm chí còn cười nhạt bỏ thêm mấy câu châm chọc.
Lăng Tâm Phàm cũng không muốn tiếp tục nghe những điều này, y lại càng hạ thấp danh dự của hắn hơn nữa, khiến cho hắn cảm thấy thẹn vô cùng:"Nương, ta đây không đi đến nhà a Hàng nữa, bất quá cha còn chưa trở về, ta đi gọi người trở về ăn cơm."
“Không sao, đợi lát nữa ông ấy sẽ trở lại, ngươi cùng a Lam đến đây ăn đi nào."
“Nương, ta thực sự phải đi."
Lão phu nhân nộ khí vỗ bàn:"Ta muốn giữ ngươi lại, ngươi vẫn nói phải đi, là như thế nào, ngươi không muốn ăn cùng ta đúng không? Được rồi, nếu ngươi không muốn ăn, thì không ăn, nhưng ngày hôm nay ta cũng sẽ không ăn."
“Nương, ta không phải có ý này…"
“Đi, đi mau đi, không cần ngươi ăn chung nữa."
Lão phu nhân tức giận đến đỏ mặt, nặng lời trách mắng.
Lăng Tâm Phàm còn chưa kịp dỗ bà vài câu, đã nghe Lăng Dương Lam ra lệnh cho Lý Mãnh:"Tiễn khách, càng nhanh càng tốt."
Thật sự rất nhục nhã, Lăng Tâm Phàm đỏ bừng cái cổ, hắn ẵm lấy Lăng Hiểu Mai, không cần người khác cản, hắn liền lập tức xuất môn. Lăng Hiểu Mai nhìn thấy hắn tâm tình bất hảo, cũng không dám nói lời nào, hắn đi suốt một đoạn đường dài, mới nhìn thấy bộ dạng trầm mặc của con trẻ, đã biết mình vừa làm cho con kinh sợ, Lăng Tâm Phàm nỗ lực giả vờ bình ổn, hắn cười nói: “Chúng ta đi mua kim chỉ, về nhà sửa y phục cho con."
“Hảo, cha, ta thích quần áo mới."
Cha đã cười rồi, khiến tâm tình của nàng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
“Ân…" Hắn cô đơn hưởng ứng lời nói của Lăng Hiểu Mai, Lăng Tâm Phàm cảm thấy thập phần khó chịu, nhưng hắn vẫn cố gắng cắn răng, nén xuống tâm tình thống khổ này…
Tác giả :
Lăng Báo Tư