Cát Tường Như Ý
Chương 18
Kinh thành, so với địa phương khác quả nhiên phồn hoa hơn rất nhiều.
Chậm rãi đi dạo dọc theo đường cái, thỉnh thoảng mua từ mấy quán bên đường vài món đồ ăn vặt bỏ vào miệng, Cát Tường một thân áo lụa vẻ mặt ngây thơ, trông rất giống một phú gia công tử tính tình còn trẻ con vừa xổng khỏi nhà.
Thật ra Cát Tường hắn tuổi còn chưa lớn, vẫn chưa trở thành nhược quán (20 tuổi). Trong tính tình hoạt bát hiếu động của hắn tràn đầy tâm hồn vui chơi. Nếu miệng không mở, mắt không láo liên đầy ý xấu thì bề ngoài của hắn thật sự rất đẹp rất đáng yêu. Có thể ví von như một đóa Hướng Nhật Quỳ (hướng dương) không chút kiêng nể mà tỏa sắc mạnh mẽ dưới ánh mặt trời, mang theo một chút ngây thơ nhưng cũng sáng lạn chói mắt khiến người không thể không kinh diễm.
Nhưng khi hắn bắt đầu lia tầm mắt tới lui, nụ cười thiên chân khả ái cũng sẽ vô tình mang theo ba phần cợt nhã tà ác, mỗi khi hắn như vậy thì đã không còn là một nhành Hướng Nhật Quỳ nữa, mà đã trở thành một gốc hoa hồng rực lửa đầy khí thế bức nhân.
Mà ngay mới vừa rồi đây, số lượng mấy con ruồi mắt mù bị khí chất hài tử bên ngoài của hắn lừa gạt thật đúng là không ít, nhưng mà chưa kịp hiểu thì đã bị đánh thành đầu đầy “hoa quả", nhẹ thì còn giữ được một mạng nhỏ để sám hỗi với cái đầu heo của mình, nặng thì sớm đã không biết mặt trời ngày mai là tròn hay méo nữa rồi. Duy nhất một người có thể bình an vô sự nhìn thẳng vào đôi mắt gian tà kia đồng thời trở thành vật hy sinh làm mục tiêu theo đuổi của chủ nhân chúng nó (TG: hay phải nói là ái nhân của hắn), chỉ có thể là người đứng ngang hàng với hắn – “Ma công tử" Ngọc Như Ý.
Chỉ là, thiên hạ lớn như vậy, người thật sự hiểu chuyện được bao nhiêu a? Đặc biệt con cháu nơi hoàng thành dưới chân thiên tử, người đã từng gặp qua mà quen mặt nhiều lắm, mà kẻ có mắt không tròng cũng nhiều, chuyện ỷ vào vài phần lai lịch thì lập tức khi dễ người từ phương xa đến diễn ra hàng ngày.
Thân hình của Cát Tường khá tinh tế, ở quê hương thì thuộc loại bình thường, đến phương bắc thì sự khác biệt trở nên rất rõ. Ít nhất, đối với mấy gã ngoài phố đột nhiên chặn đường hắn thì mỗi một kẻ cũng cao hơn hắn nửa cái đầu.
Miệng đầy mùi rượu, trong mắt tràn đầy tơ máu, nói năng thô tục, xem ra hoàng thang uống vào nhổ ra không ít (hoàng thang là rượu vàng, cũng là lời chửi của bợm), chẳng những gan chó đủ lớn coi trời bằng vung, lại còn mắt mờ say sưa đến mức không phân biệt được Cát Tường là nam hay nữ.
Cát Tường không kiêu ngạo vì dung mạo của mình, nhưng mà hắn lại không thích bị mấy gã thấp kém vớ vẩn trêu ghẹo không kiêng nể như vậy.
— Tóm lại, nói trắng ra là Cát Tường có chút phân biệt đối xử. Đối với đám ruồi nhặng không biết tốt xấu đúng mực lấy việc thương tổn người khác làm trò vui, hắn không chỉ kỳ thị mà còn có xúc động muốn chỉnh người. Càng đừng nói đến mấy gã này phun ra đầy mùi rượu thối khiến kẻ khác muốn nôn, làm ướp mùi lên cả y phục hắn vừa mua cùng tóc hắn vừa tẩy qua.
Cát Tường yêu rượu nhưng hắn tuyệt đối hận rượu thối. Lập tức hắn nhếch một bên môi, vươn ngón tay nói một câu thôi, đã đem bọn chúng dụ đến một con hẻm hoang vắng yên tĩnh.
Ngay lúc bọn chúng phát ra tiếng cười dâm đãng vươn tay ra thì nắm tay trắng nõn nhưng mạnh mẽ rắn chắc cũng xuất ra, đem đầu khớp xương toàn thân của chúng đánh gãy. Sau đó Cát Tường vội vàng quay về Quy Phong Lâu tắm rửa thay y phục. Hoàn toàn không chú ý trên một tầng lầu của tòa nhà cao tầng cách đó không xa, có người từ trên cao nhìn xuống, quan sát kỹ lưỡng mọi hành động của hắn.
“Thân thủ rất đẹp. Khó trách ngay cả Hoa Diệu Sân cũng không diệt được hắn." Mãi một lúc lâu sau, một giọng nói mang theo nhợt nhạt ý cười từ bên trong vang lên.
“Hắn là một trong số những đại cao thủ trẻ tuổi trong giang hồ, Chu Thất có hắn hỗ trợ, sợ rằng…" Đến lượt thanh âm già nua mang theo chút lo âu.
“Không phải rất tốt sao? Như vậy chơi đùa mới thú vị. Nghe nói hắn cũng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ. Nếu có cơ hội, ta thật muốn tự mình gặp mặt."
“Đại nhân, việc này…rất nguy hiểm a."
“Trò chơi càng nguy hiểm thì chơi mới càng đã tay, ngươi không cảm thấy như vậy sao?"
Cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, mang theo một cỗ âm tàn khiến người khác không rét mà run.
“Vâng…" Trong tiếng đáp lời có mang theo thật nhỏ than thở.
—
Tâm tình bị xấu đi, không nghĩ đi dạo phố nữa. Sau khi trở về Quy Phong Lâu sửa sang chuẩn bị, ngủ một hồi, hưởng dụng thêm một bữa cơm toàn mĩ vị, mới đợi đến khi màn đêm âm trầm buông xuống, đạp nguyệt hướng về phái vương phủ của Chu Thất.
Thực vậy, nửa đêm đi vương phủ, trực tiếp tìm Chu Thất tâm sự tính toán luôn.
Thật lâu không có ngự phong nhi hành* rồi, Trong gió đêm lạnh lạnh thật dễ chịu, khiến cho hắn say mê đến mức hai tròng mắt cũng mị đi.
*ngự phong nhi hành: đạp gió mà đi.
Vương phủ của Chu Thất, trước kia đã từng đến, không xem là xa lạ. Quanh co khúc khuỷu một hồi cũng đến được tẩm điện “Thanh Phong Các" của y.
Trong các đăng hỏa sáng choang. Chu Thất nhất định đang ở bên trong. Tên kia ở vài phương diện có chút ngoan cố, thích ngốc ở một chỗ xác định, cũng hiếm khi dời tổ đi nơi khác. (Chu Thất của người ta mà nói thế đấy, câu với chả từ:)))
Chu Thất vốn xuất thân từ võ tướng, bản lĩnh quân lược đương nhiên không gì sánh được, nhưng có rất ít người biết, khả năng giao đấu cận chiến của y cũng đáng sợ không kém. Nếu gia nhập giang hồ, trong những đại cao thủ khẳng định sẽ có tên của y. Nếu không y như thế nào có thể trở thành hảo bằng hữu của mấy người Tuyết Thiên Tầng, Trầm Phóng Tâm cùng Đường Cát Tường? Vả lại, trong phủ đệ của Chu Thất cũng dưỡng ra không ít hộ vệ võ công cao cường, nếu như tùy tiện xông vào, sợ rằng sẽ rơi vào kết cuộc dạ phóng* bất thành lại còn bị buộc bại lộ hàng tung, rất đáng xấu hổ.
*dạ phóng: đi thăm dò điều tra ban đêm
Vì vậy, Cát Tường cực kì tham lam kia thật cẩn thận bò lên nóc nhà, sau đó dùng hai chân móc vào mái hiên, lặng yên không gây tiếng động thả người xuống, thông qua cánh cửa sổ đang mở một nửa lén dò xét bên trong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Chu Thất đang ở bên trong. Ngồi trên chiếc bàn dài bận rộn viết lách, cạnh bên người có một bạch y nhân đang nghiêm chỉnh đứng quạt cho y.
Từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể thấy bóng lưng của bạch y nhân. Xem ra không phải tổng quản Quản Ngũ luôn rất được Chu Thất tín nhiệm, như vậy, y là ai vậy?
Truyền vào tai là nam thanh hồn hậu của Chu Thất, vẫn đạm đạm như ngày thường, nhưng lại mơ hồ cất giấu một chút ôn nhu khó mà phát hiện. Người khác không biết, nhưng thân là cực hảo bằng hữu của y, từng thưởng thức qua giọng điệu mắng người đầy băng tuyết cũng như kiểu nói năng làm tổn thương người khác của y, có không muốn nghe hiểu cũng khó.
“Mệt rồi sao? Đi ngủ trước đi."
“Vâng, gia." Rất thản nhiên, như tiếng nước phiêu tiến vào trong tai, suối tóc như mây dài chấm gót vẽ lên trên không trung một làn sóng gợn. Bạch y nhân xoay người, tiến vào nội thất, bóng lưng mảnh khảnh chỉ qua vài bước đi đã có thể sở hữu một loại vận luật vô hình khiến người trầm mê. Chỉ mới riêng tư thái bước đi đã mê người như vậy, người này, nhất định rất có mị lực.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, một lúc lâu sau, Chu Thất mới ngẩng đầu, hắc mâu như mực nhìn thẳng vào người đang ở bên cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Bằng hữu, xem đủ rồi chứ?"
Ngoài cửa sổ, không có tiếng động.
Chu Thất cười, nhưng là cười lạnh. Một lần nữa mở miệng: “Muốn ta đích thân ra tay sao?"
“Không nên nha." Cười khẽ, thân ảnh như người cá từ bên ngoài cửa sổ linh hoạt trở mình tiến vào phòng, “Đừng có lôi tiên thiên cương khí của ngươi ra đối phó với ta."
Nhìn thấy người rồi, giữa trán Chu Thất hiện lên một tia kinh ngạc, “Là ngươi? Làm sao đến đây?"
Dưới ngọn đèn, vị đại mỹ nhân cười đến hoa bàn xán lạn* kia, không phải Cát Tường thì là ai nữa?
“Là ta, biệt lai vô dạng a."
“Hoàn hảo. Ngươi sao vẫn giữ cái thói quen đi đêm như vậy? Không sợ ta lầm ngươi với trộm, bổ ngươi ra thành từng mảnh sao?"
“Muốn bổ ta, cũng không dễ dàng vậy đâu." Cười khẽ, đang muốn trêu chọc vài câu, trong lỗ tai đột nhiên nghe được vài tiếng quát rất khẽ, sau đó không lâu thì mọi thứ lại khôi phục nguyên trạng.
Tiếp đến, từ ngoài cửa truyền vào tiếng bẩm báo đầy cung kính:
“Vương gia."
“Chuyện gì?"
“Có thích khách tập kích, đã bị thuộc hạ xử lý."
“Còn sống hay đã chết?"
“Bọn họ đã phục độc tự vẫn."
“Đi dò la xem, là lai lịch ra sao."
“Vâng."
Tiếng bước chân xa dần, Chu Thất đáp lại ánh mắt dò xét như đang nghĩ đến điều gì đó: “Làm sao vậy?"
“Ngươi gần đây…có phải hay không gây ra đại phiền toái gì đó?"
Chậm rãi đi dạo dọc theo đường cái, thỉnh thoảng mua từ mấy quán bên đường vài món đồ ăn vặt bỏ vào miệng, Cát Tường một thân áo lụa vẻ mặt ngây thơ, trông rất giống một phú gia công tử tính tình còn trẻ con vừa xổng khỏi nhà.
Thật ra Cát Tường hắn tuổi còn chưa lớn, vẫn chưa trở thành nhược quán (20 tuổi). Trong tính tình hoạt bát hiếu động của hắn tràn đầy tâm hồn vui chơi. Nếu miệng không mở, mắt không láo liên đầy ý xấu thì bề ngoài của hắn thật sự rất đẹp rất đáng yêu. Có thể ví von như một đóa Hướng Nhật Quỳ (hướng dương) không chút kiêng nể mà tỏa sắc mạnh mẽ dưới ánh mặt trời, mang theo một chút ngây thơ nhưng cũng sáng lạn chói mắt khiến người không thể không kinh diễm.
Nhưng khi hắn bắt đầu lia tầm mắt tới lui, nụ cười thiên chân khả ái cũng sẽ vô tình mang theo ba phần cợt nhã tà ác, mỗi khi hắn như vậy thì đã không còn là một nhành Hướng Nhật Quỳ nữa, mà đã trở thành một gốc hoa hồng rực lửa đầy khí thế bức nhân.
Mà ngay mới vừa rồi đây, số lượng mấy con ruồi mắt mù bị khí chất hài tử bên ngoài của hắn lừa gạt thật đúng là không ít, nhưng mà chưa kịp hiểu thì đã bị đánh thành đầu đầy “hoa quả", nhẹ thì còn giữ được một mạng nhỏ để sám hỗi với cái đầu heo của mình, nặng thì sớm đã không biết mặt trời ngày mai là tròn hay méo nữa rồi. Duy nhất một người có thể bình an vô sự nhìn thẳng vào đôi mắt gian tà kia đồng thời trở thành vật hy sinh làm mục tiêu theo đuổi của chủ nhân chúng nó (TG: hay phải nói là ái nhân của hắn), chỉ có thể là người đứng ngang hàng với hắn – “Ma công tử" Ngọc Như Ý.
Chỉ là, thiên hạ lớn như vậy, người thật sự hiểu chuyện được bao nhiêu a? Đặc biệt con cháu nơi hoàng thành dưới chân thiên tử, người đã từng gặp qua mà quen mặt nhiều lắm, mà kẻ có mắt không tròng cũng nhiều, chuyện ỷ vào vài phần lai lịch thì lập tức khi dễ người từ phương xa đến diễn ra hàng ngày.
Thân hình của Cát Tường khá tinh tế, ở quê hương thì thuộc loại bình thường, đến phương bắc thì sự khác biệt trở nên rất rõ. Ít nhất, đối với mấy gã ngoài phố đột nhiên chặn đường hắn thì mỗi một kẻ cũng cao hơn hắn nửa cái đầu.
Miệng đầy mùi rượu, trong mắt tràn đầy tơ máu, nói năng thô tục, xem ra hoàng thang uống vào nhổ ra không ít (hoàng thang là rượu vàng, cũng là lời chửi của bợm), chẳng những gan chó đủ lớn coi trời bằng vung, lại còn mắt mờ say sưa đến mức không phân biệt được Cát Tường là nam hay nữ.
Cát Tường không kiêu ngạo vì dung mạo của mình, nhưng mà hắn lại không thích bị mấy gã thấp kém vớ vẩn trêu ghẹo không kiêng nể như vậy.
— Tóm lại, nói trắng ra là Cát Tường có chút phân biệt đối xử. Đối với đám ruồi nhặng không biết tốt xấu đúng mực lấy việc thương tổn người khác làm trò vui, hắn không chỉ kỳ thị mà còn có xúc động muốn chỉnh người. Càng đừng nói đến mấy gã này phun ra đầy mùi rượu thối khiến kẻ khác muốn nôn, làm ướp mùi lên cả y phục hắn vừa mua cùng tóc hắn vừa tẩy qua.
Cát Tường yêu rượu nhưng hắn tuyệt đối hận rượu thối. Lập tức hắn nhếch một bên môi, vươn ngón tay nói một câu thôi, đã đem bọn chúng dụ đến một con hẻm hoang vắng yên tĩnh.
Ngay lúc bọn chúng phát ra tiếng cười dâm đãng vươn tay ra thì nắm tay trắng nõn nhưng mạnh mẽ rắn chắc cũng xuất ra, đem đầu khớp xương toàn thân của chúng đánh gãy. Sau đó Cát Tường vội vàng quay về Quy Phong Lâu tắm rửa thay y phục. Hoàn toàn không chú ý trên một tầng lầu của tòa nhà cao tầng cách đó không xa, có người từ trên cao nhìn xuống, quan sát kỹ lưỡng mọi hành động của hắn.
“Thân thủ rất đẹp. Khó trách ngay cả Hoa Diệu Sân cũng không diệt được hắn." Mãi một lúc lâu sau, một giọng nói mang theo nhợt nhạt ý cười từ bên trong vang lên.
“Hắn là một trong số những đại cao thủ trẻ tuổi trong giang hồ, Chu Thất có hắn hỗ trợ, sợ rằng…" Đến lượt thanh âm già nua mang theo chút lo âu.
“Không phải rất tốt sao? Như vậy chơi đùa mới thú vị. Nghe nói hắn cũng là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ. Nếu có cơ hội, ta thật muốn tự mình gặp mặt."
“Đại nhân, việc này…rất nguy hiểm a."
“Trò chơi càng nguy hiểm thì chơi mới càng đã tay, ngươi không cảm thấy như vậy sao?"
Cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, mang theo một cỗ âm tàn khiến người khác không rét mà run.
“Vâng…" Trong tiếng đáp lời có mang theo thật nhỏ than thở.
—
Tâm tình bị xấu đi, không nghĩ đi dạo phố nữa. Sau khi trở về Quy Phong Lâu sửa sang chuẩn bị, ngủ một hồi, hưởng dụng thêm một bữa cơm toàn mĩ vị, mới đợi đến khi màn đêm âm trầm buông xuống, đạp nguyệt hướng về phái vương phủ của Chu Thất.
Thực vậy, nửa đêm đi vương phủ, trực tiếp tìm Chu Thất tâm sự tính toán luôn.
Thật lâu không có ngự phong nhi hành* rồi, Trong gió đêm lạnh lạnh thật dễ chịu, khiến cho hắn say mê đến mức hai tròng mắt cũng mị đi.
*ngự phong nhi hành: đạp gió mà đi.
Vương phủ của Chu Thất, trước kia đã từng đến, không xem là xa lạ. Quanh co khúc khuỷu một hồi cũng đến được tẩm điện “Thanh Phong Các" của y.
Trong các đăng hỏa sáng choang. Chu Thất nhất định đang ở bên trong. Tên kia ở vài phương diện có chút ngoan cố, thích ngốc ở một chỗ xác định, cũng hiếm khi dời tổ đi nơi khác. (Chu Thất của người ta mà nói thế đấy, câu với chả từ:)))
Chu Thất vốn xuất thân từ võ tướng, bản lĩnh quân lược đương nhiên không gì sánh được, nhưng có rất ít người biết, khả năng giao đấu cận chiến của y cũng đáng sợ không kém. Nếu gia nhập giang hồ, trong những đại cao thủ khẳng định sẽ có tên của y. Nếu không y như thế nào có thể trở thành hảo bằng hữu của mấy người Tuyết Thiên Tầng, Trầm Phóng Tâm cùng Đường Cát Tường? Vả lại, trong phủ đệ của Chu Thất cũng dưỡng ra không ít hộ vệ võ công cao cường, nếu như tùy tiện xông vào, sợ rằng sẽ rơi vào kết cuộc dạ phóng* bất thành lại còn bị buộc bại lộ hàng tung, rất đáng xấu hổ.
*dạ phóng: đi thăm dò điều tra ban đêm
Vì vậy, Cát Tường cực kì tham lam kia thật cẩn thận bò lên nóc nhà, sau đó dùng hai chân móc vào mái hiên, lặng yên không gây tiếng động thả người xuống, thông qua cánh cửa sổ đang mở một nửa lén dò xét bên trong.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Chu Thất đang ở bên trong. Ngồi trên chiếc bàn dài bận rộn viết lách, cạnh bên người có một bạch y nhân đang nghiêm chỉnh đứng quạt cho y.
Từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể thấy bóng lưng của bạch y nhân. Xem ra không phải tổng quản Quản Ngũ luôn rất được Chu Thất tín nhiệm, như vậy, y là ai vậy?
Truyền vào tai là nam thanh hồn hậu của Chu Thất, vẫn đạm đạm như ngày thường, nhưng lại mơ hồ cất giấu một chút ôn nhu khó mà phát hiện. Người khác không biết, nhưng thân là cực hảo bằng hữu của y, từng thưởng thức qua giọng điệu mắng người đầy băng tuyết cũng như kiểu nói năng làm tổn thương người khác của y, có không muốn nghe hiểu cũng khó.
“Mệt rồi sao? Đi ngủ trước đi."
“Vâng, gia." Rất thản nhiên, như tiếng nước phiêu tiến vào trong tai, suối tóc như mây dài chấm gót vẽ lên trên không trung một làn sóng gợn. Bạch y nhân xoay người, tiến vào nội thất, bóng lưng mảnh khảnh chỉ qua vài bước đi đã có thể sở hữu một loại vận luật vô hình khiến người trầm mê. Chỉ mới riêng tư thái bước đi đã mê người như vậy, người này, nhất định rất có mị lực.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, một lúc lâu sau, Chu Thất mới ngẩng đầu, hắc mâu như mực nhìn thẳng vào người đang ở bên cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Bằng hữu, xem đủ rồi chứ?"
Ngoài cửa sổ, không có tiếng động.
Chu Thất cười, nhưng là cười lạnh. Một lần nữa mở miệng: “Muốn ta đích thân ra tay sao?"
“Không nên nha." Cười khẽ, thân ảnh như người cá từ bên ngoài cửa sổ linh hoạt trở mình tiến vào phòng, “Đừng có lôi tiên thiên cương khí của ngươi ra đối phó với ta."
Nhìn thấy người rồi, giữa trán Chu Thất hiện lên một tia kinh ngạc, “Là ngươi? Làm sao đến đây?"
Dưới ngọn đèn, vị đại mỹ nhân cười đến hoa bàn xán lạn* kia, không phải Cát Tường thì là ai nữa?
“Là ta, biệt lai vô dạng a."
“Hoàn hảo. Ngươi sao vẫn giữ cái thói quen đi đêm như vậy? Không sợ ta lầm ngươi với trộm, bổ ngươi ra thành từng mảnh sao?"
“Muốn bổ ta, cũng không dễ dàng vậy đâu." Cười khẽ, đang muốn trêu chọc vài câu, trong lỗ tai đột nhiên nghe được vài tiếng quát rất khẽ, sau đó không lâu thì mọi thứ lại khôi phục nguyên trạng.
Tiếp đến, từ ngoài cửa truyền vào tiếng bẩm báo đầy cung kính:
“Vương gia."
“Chuyện gì?"
“Có thích khách tập kích, đã bị thuộc hạ xử lý."
“Còn sống hay đã chết?"
“Bọn họ đã phục độc tự vẫn."
“Đi dò la xem, là lai lịch ra sao."
“Vâng."
Tiếng bước chân xa dần, Chu Thất đáp lại ánh mắt dò xét như đang nghĩ đến điều gì đó: “Làm sao vậy?"
“Ngươi gần đây…có phải hay không gây ra đại phiền toái gì đó?"
Tác giả :
Đào Yêu