Cát Bụi Thời Gian
Chương 13
Đối với sơ Megan, chuyến đi này thật sự kỳ thú. Cô đã kịp làm quen với những cảnh sắc và âm thanh xung quanh và cái tốc độ thích nghi này đã làm cô ngạc nhiên.
Cô tìm thấy sự hấp dẫn trong những người bạn đồng hành. Amparo Jiron là một phụ nữ dũng mãnh, dễ dàng theo kịp hai người đàn ông, song tuy vậy, cô ta cũng rất đàn bà.
Felix Carpio, người đàn ông vạm vỡ với bộ râu biếc hồng cùng một vết sẹo, có lẽ rất tốt bụng và dễ thương.
Nhưng đối với Megan, nhân vật mạnh mẽ nhất trong nhóm vẫn là Jaime Miro. An ta có một sức mạnh vô địch và một lòng trung thành không thể lay chuyển vào niềm tin của mình. Nó khiến Megan nghĩ tới các tu sĩ trong tu viện.
Khi họ bắt đầu chuyến đi, Jaime, Amparo yà Fellx đều đeo những chiếc chăn túi và súng trên vai.
- Để tôi mang đỡ một cái chăn nào - Megan đề nghị.
Jaime Miro nhìn cô ngạc nhiên, rồi nhún vai.
- Được thôi, sơ.
- Anh đưa cô một cái. Nó nặng hơn cô tưởng, nhưng cô không kêu ca, chừng nào mình đi với họ thì mình còn gánh phần của mình.
Megandường như nghĩ rằng họ sẽ đi như vậy mãi, loạng choạng trong bóng đêm, cành cây đập, bụi rậm cào, sâu bọ tấn công và chỉ có mỗi ánh trăng soi đường.
Những người này là ai? Megan tự hỏi. Sao họ lại bị săn đuổi? Chính bởi Megan và những tu sĩ khác cũng đang bị săn đuổi, nên Megan cảm thấy những người đồng hành này hết sức gần gũi với mình.
Họ rất ít khi nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng lại có cuộc trao đổi khó hiểu.
- Đã sắp đặt mọi thứ ở Valladolid chưa?
- Rồi, Jaime. Rubio và Tomas sẽ gặp chúng ta tại nhà băng trong khi trận đấu bò xảy ra.
- Tốt lắm. Nhắn bảo Largo Corter đón ta. Nhưng đừng hẹn ngày cụ thể.
- Hiểu rồi
Ai là Largo Corter, là Rubio, là Tomas? Megan thắc mắc. Điều gì sẽ xảy ra ở trận đấu bò và nhà băng? Cô mở miệng định hỏi nhưng lại nghĩ mình có cảm giác họ không thích được hỏi lắm thì phải.
Gần bình minh họ ngửi thấy mùi khói bay lên từ thung lũng phía dưới.
- Đợi ở đây! Jaime thì thầm - Im lặng!
Họ nhìn theo anh đi ra bìa rừng và biến khỏi tầm mắt.
- Cái gì thế - Megan hỏi.
- Ngậm miệng vào.
Mười lăm phút sau Jaime Miro trở lại.
- Bọn lính? Ta sẽ đi vòng sau chúng.
Họ quay lui khoảng nửa dặm, rồi thận trọng xuyên rừng cho tới khi đến con đường nhỏ. Miền đồng quê trải rộng trước mắt họ, thoảng hương thơm từ những cây rơm và quả chín.
Megan không kìm được sự tò mò.
- Sao bọn lính lại truy tìm các ông? - Cô hỏi.
- Cô cứ hiểu là hai bên không nhất trí với nhau - Jaime nói.
Và cô phải bằng lòng với lời giải thích đó. Tạm thời thôi, cô nghĩ, cô đã quyết tâm tìm hiểu kỹ hơn con người này.
Nửa giờ sau, khi họ tới được một khoảng trống nhưng kín đáo, Jaime nói.
- Mặt trời lên rồi. Ta sẽ ở đây chờ đêm đến - anh nhìn Megan - Đêm nay chúng ta sẽ phải đi nhanh hơn.
- Phải lắm - cô gật đầu.
- Sơ hãy dùng chăn của tôi. Tôi đã quen ngủ đất rồi - Fellx Carpio nói với Megan.
- Cái này của ông. Tôi không thể.. - Megan nói.
- Vì Chúa - Amparo gắt lên - Chui vào chăn đi. Bọn ta không muốn bà đánh thức chúng ta dậy chỉ vì mấy con nhện chết tiệt.
Có một sự hằn học trong giọng nói cô ta khiến Megan không hiểu.
Không nói lời nào, Megan chui vào chăn, tự hỏi cô ta bực cái gì nhỉ? Megan nhìn Jaime kéo cái chăn của anh ta xa khỏi chỗ cô nằm một chút, rồi chui vào. Amparo cũng chui vào theo à, hiểu rồi, Megan nghĩ.
Jaime nhìn với sang Megan.
Sơ phải ngủ lấy sức đi. Còn một chặng đường dài đấy.
Megan bị thức giấc bởi tiếng rên rỉ. Nghe như ai đó đang trong cơn đau khủng khiếp. Cô ngồi dậy, lo lắng. Nhưng tiếng rên rỉ phát ra từ trong chăn của Jaime. Chắc anh ta đang ốm lắm. Đó là ý nghĩ đầu tiên của cô.
Nhưng rồi Megan nghe tiếng Amparo Jiron hổn hển:
- Ôi, phải, phải: Đưa nó cho em. Mạnh lên! Phải! Nào! Nào! Mặt Megan nóng bừng.
Cô vội vàng làm dấu, rồi bắt đầu cầu nguyện. Tha thứ cho con, Đức Cha. Hãy cho ý nghĩ con chỉ ngập tràn hình ảnh Người. Hãy cho tinh thần con tìm đến Người, để nó tìm đến được cội nguồn và điều tốt đẹp trong Người.
Và âm thanh đó vẫn tiếp tục. Cuối cùng, khi Megan nghĩ rằng cô không thể chịu đựng thêm một khoảnh khắc nào nữa, thì nó dừng lại.
Nhưng lại có những tiếng động khác làm cô không chợp mắt được. Đó là tiếng rừng đêm vang khắp xung quanh cô. Âm thanh hỗn độn cảa các loài chim quyện vào nhau, tiếng choe chóe của những con thú nhỏ và tiếng gầm gừ của các loài thú lớn.
Megan nhớ tới nhà trẻ mồ côi. Cái nhà trẻ mồ côi tuyệt vời, và khủng khiếp...
Cô tìm thấy sự hấp dẫn trong những người bạn đồng hành. Amparo Jiron là một phụ nữ dũng mãnh, dễ dàng theo kịp hai người đàn ông, song tuy vậy, cô ta cũng rất đàn bà.
Felix Carpio, người đàn ông vạm vỡ với bộ râu biếc hồng cùng một vết sẹo, có lẽ rất tốt bụng và dễ thương.
Nhưng đối với Megan, nhân vật mạnh mẽ nhất trong nhóm vẫn là Jaime Miro. An ta có một sức mạnh vô địch và một lòng trung thành không thể lay chuyển vào niềm tin của mình. Nó khiến Megan nghĩ tới các tu sĩ trong tu viện.
Khi họ bắt đầu chuyến đi, Jaime, Amparo yà Fellx đều đeo những chiếc chăn túi và súng trên vai.
- Để tôi mang đỡ một cái chăn nào - Megan đề nghị.
Jaime Miro nhìn cô ngạc nhiên, rồi nhún vai.
- Được thôi, sơ.
- Anh đưa cô một cái. Nó nặng hơn cô tưởng, nhưng cô không kêu ca, chừng nào mình đi với họ thì mình còn gánh phần của mình.
Megandường như nghĩ rằng họ sẽ đi như vậy mãi, loạng choạng trong bóng đêm, cành cây đập, bụi rậm cào, sâu bọ tấn công và chỉ có mỗi ánh trăng soi đường.
Những người này là ai? Megan tự hỏi. Sao họ lại bị săn đuổi? Chính bởi Megan và những tu sĩ khác cũng đang bị săn đuổi, nên Megan cảm thấy những người đồng hành này hết sức gần gũi với mình.
Họ rất ít khi nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng lại có cuộc trao đổi khó hiểu.
- Đã sắp đặt mọi thứ ở Valladolid chưa?
- Rồi, Jaime. Rubio và Tomas sẽ gặp chúng ta tại nhà băng trong khi trận đấu bò xảy ra.
- Tốt lắm. Nhắn bảo Largo Corter đón ta. Nhưng đừng hẹn ngày cụ thể.
- Hiểu rồi
Ai là Largo Corter, là Rubio, là Tomas? Megan thắc mắc. Điều gì sẽ xảy ra ở trận đấu bò và nhà băng? Cô mở miệng định hỏi nhưng lại nghĩ mình có cảm giác họ không thích được hỏi lắm thì phải.
Gần bình minh họ ngửi thấy mùi khói bay lên từ thung lũng phía dưới.
- Đợi ở đây! Jaime thì thầm - Im lặng!
Họ nhìn theo anh đi ra bìa rừng và biến khỏi tầm mắt.
- Cái gì thế - Megan hỏi.
- Ngậm miệng vào.
Mười lăm phút sau Jaime Miro trở lại.
- Bọn lính? Ta sẽ đi vòng sau chúng.
Họ quay lui khoảng nửa dặm, rồi thận trọng xuyên rừng cho tới khi đến con đường nhỏ. Miền đồng quê trải rộng trước mắt họ, thoảng hương thơm từ những cây rơm và quả chín.
Megan không kìm được sự tò mò.
- Sao bọn lính lại truy tìm các ông? - Cô hỏi.
- Cô cứ hiểu là hai bên không nhất trí với nhau - Jaime nói.
Và cô phải bằng lòng với lời giải thích đó. Tạm thời thôi, cô nghĩ, cô đã quyết tâm tìm hiểu kỹ hơn con người này.
Nửa giờ sau, khi họ tới được một khoảng trống nhưng kín đáo, Jaime nói.
- Mặt trời lên rồi. Ta sẽ ở đây chờ đêm đến - anh nhìn Megan - Đêm nay chúng ta sẽ phải đi nhanh hơn.
- Phải lắm - cô gật đầu.
- Sơ hãy dùng chăn của tôi. Tôi đã quen ngủ đất rồi - Fellx Carpio nói với Megan.
- Cái này của ông. Tôi không thể.. - Megan nói.
- Vì Chúa - Amparo gắt lên - Chui vào chăn đi. Bọn ta không muốn bà đánh thức chúng ta dậy chỉ vì mấy con nhện chết tiệt.
Có một sự hằn học trong giọng nói cô ta khiến Megan không hiểu.
Không nói lời nào, Megan chui vào chăn, tự hỏi cô ta bực cái gì nhỉ? Megan nhìn Jaime kéo cái chăn của anh ta xa khỏi chỗ cô nằm một chút, rồi chui vào. Amparo cũng chui vào theo à, hiểu rồi, Megan nghĩ.
Jaime nhìn với sang Megan.
Sơ phải ngủ lấy sức đi. Còn một chặng đường dài đấy.
Megan bị thức giấc bởi tiếng rên rỉ. Nghe như ai đó đang trong cơn đau khủng khiếp. Cô ngồi dậy, lo lắng. Nhưng tiếng rên rỉ phát ra từ trong chăn của Jaime. Chắc anh ta đang ốm lắm. Đó là ý nghĩ đầu tiên của cô.
Nhưng rồi Megan nghe tiếng Amparo Jiron hổn hển:
- Ôi, phải, phải: Đưa nó cho em. Mạnh lên! Phải! Nào! Nào! Mặt Megan nóng bừng.
Cô vội vàng làm dấu, rồi bắt đầu cầu nguyện. Tha thứ cho con, Đức Cha. Hãy cho ý nghĩ con chỉ ngập tràn hình ảnh Người. Hãy cho tinh thần con tìm đến Người, để nó tìm đến được cội nguồn và điều tốt đẹp trong Người.
Và âm thanh đó vẫn tiếp tục. Cuối cùng, khi Megan nghĩ rằng cô không thể chịu đựng thêm một khoảnh khắc nào nữa, thì nó dừng lại.
Nhưng lại có những tiếng động khác làm cô không chợp mắt được. Đó là tiếng rừng đêm vang khắp xung quanh cô. Âm thanh hỗn độn cảa các loài chim quyện vào nhau, tiếng choe chóe của những con thú nhỏ và tiếng gầm gừ của các loài thú lớn.
Megan nhớ tới nhà trẻ mồ côi. Cái nhà trẻ mồ côi tuyệt vời, và khủng khiếp...
Tác giả :
Sidney Sheldon