Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Chương 7: Khúc mắc trong lòng

edit: socfsk

Tề Thạch nghe được cả trường đang kháo nhau, sư muội năm hai đại học, bạn gái scandal Hàn Lăng Sa của hắn đang ôm Cố Trạch Vũ thắm thiết ngoài thao trường.

Tề Thạch biết tiểu công chúa không muốn nhìn thấy Cố Trạch Vũ, bây giờ lại nghe người khác nói như thế, dĩ nhiên cho rằng Cố Trạch Vũ háo sắc. đảm bảo rằng hắn có ý đồ đen tối. Trong lòng hắn chỉ có tiểu công chúa là thuần khiết. Cơn tức xông thẳng lên đỉnh đầu, Tề Thạch đá văng cánh cửa phòng học, chạy đến thao trường.

Lúc hắn chạy đến vừa nhìn thấy Cố Trạch Vũ đang vuốt ve khuôn mặt Hàn Lăng Sa, mà Hàn Lăng Sa thì cúi đầu không nói câu nào. Nhất định là Cố Trạch Vũ chủ động đùa giỡn trước. Thủ đoạn lưu manh mọi người thấy rõ! TMD! Thiếu gia đây còn đang sáng suốt!

Tề Thạch xông tới, quát to: “Cố Trạch Vũ! Anh đang làm gì đấy? !"

Cố Trạch Vũ và Hàn Lăng Sa đồng thời nhìn về phía hắn. Cố Trạch Vũ có chút ấn tượng với hắn. Hắn là nam sinh ngày đó đã bị mình đánh ngã gãy chân. Lúc đó không hiểu, bây giờ nghĩ lại thì ra hắn và Hàn Lăng Sa có quan hệ với nhau.

Tề Thạch dĩ nhiên không bỏ qua đôi mắt sưng đỏ của Hàn Lăng Sa, một tay kéo Hàn Lăng Sa ra sau, một tay chỉ Cố Trạch Vũ nói: “Ngươi chỉ là một đoàn trưởng nhỏ có gì hơn người! Ngươi đến trụ sở quân đội hỏi một chút, người nào không biết Tề Thạch tôi thân phận thế nào! Ngay cả tôi cũng không dám đụng đến cô ấy, sao anh dám?"

Cố Trạch Vũ hơi nheo mắt lại, nhìn Tề Thạch, lạnh lùng hỏi: “Vậy cậu đến hỏi người trong nhà tổng bộ quân đội Bắc Kinh một chút, Cố Trạch Vũ tôi là ai?"

Tề Thạch nhất thời á khẩu không trả lời được. Mặc dù nói trong quân khu thành phố G, địa vị của Hàn gia và Tề gia có uy quyền nhất, nhưng dù nói thế nào cũng chỉ là vua một cõi mà thôi. Tổng bộ Bắc Kinh… Thủ trưởng mấy quân khu cả nước ai dám trêu chọc?

“Bạn trai em?" Cố Trạch Vũ khẽ nghiêng đầu, nhìn vào mắt Hàn Lăng Sa hỏi.

“Không phải, “ Hàn Lăng Sa hắng giọng trả lời, “Bạn học."

Cố Trạch Vũ gật đầu coi như đáp lại câu trả lời, không nhìn đến Tề Thạch, nói với Hàn Lăng Sa: “Tôi đã nói, những điều đó đều tự mình, nếu còn có lần sau, tôi sẽ mặc kệ… Sau khi trở về, nhớ ngủ một giấc, chuyện huấn luyện không thể tiếp tục, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện không tốt… Về sau có chuyện gì có thể tìm tôi…"

Hàn Lăng Sa khéo léo gật đầu, dáng vẻ của cô lúc này làm cho Tề Thạch há mồm trợn mắt. Hắn chưa bao giờ thấy Hàn Lăng Sa ngoan ngoãn nghe lời như hiện tại.

“Tôi muốn nói chuyện này với anh, “ Hàn Lăng Sa lướt qua Tề Thạch, đi tới cạnh Cố Trạch Vũ, nháy mắt ý bảo hắn tìm chỗ không người nói chuyện.

Cố Trạch Vũ gật đầu nói: “Đến phòng làm việc." sau đó dẫn Hàn Lăng Sa đi.

Tề Thạch ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn bóng lưng đôi nam nữ cực kỳ xứng đôi trước mắt. Tề Thạch không tin Hàn Lăng Sa không biết hắn nghĩ gì, nhiều lần ra hiệu rõ rệt như vậy, kẻ ngốc đều biết. Cô luôn nói là cô phải đợi “tiểu ca ca", cô còn thích “tiểu ca ca", hắn cảm thấy đó là thanh mai trúc mã, cần phải có thời gian từ từ. Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Cố Trạch Vũ mới xuất hiện nửa tháng đã khiến tiểu công chúa kiêu căng thay đổi. Trong lòng cảm thấy chua xót, đau đớn như dao cứa không nói nên lời…

“Chuyện gì?" Cố Trạch Vũ dẫn Hàn Lăng Sa vào phòng làm việc, rót nước mời cô rồi mới chậm rãi hỏi.

“Là…chuyện đó…về chuyện của mẹ tôi…" Hàn Lăng Sa không biết làm sao, ngay cả cô cũng không biết lúc nãy sao lại nhanh miệng như vậy, trong lúc khóc đến mức đầu óc choáng váng đã nói chuyện đó ra.

“Em nói chuyện mẹ em làm sao?" Cố Trạch Vũ không nhìn cô mà tìm đồ trong ngăn kéo, “Không phải em muốn xin nghỉ huấn luyện sao?"

Hàn Lăng Sa sững sờ gật đầu. Cô vốn dĩ đang rất mệt mỏi, nhân tiện muốn xin nghỉ, nhưng không biết nên mở lời thế nào.

“Vậy cám ơn…"

“Ừm." Cố Trạch Vũ nhàn nhạt đáp, viết một mảnh giấy bảo cô đưa cho huấn luyện viên, “Trở về nghỉ ngơi cho khỏe, cả ngày đừng nghĩ đến những chuyện không đâu, có thời gian rỗi thì học tập cho tốt, em bây giờ…"

“Được rồi, được rồi…" Hàn Lăng Sa nghe giọng điệu của hắn lại bắt đầu thấy phiền não, “Anh bao nhiêu tuổi? Sao giọng điệu giống ba tôi quá!"

“Haz..tôi nói em…"

Hàn Lăng Sa khôi phục dáng vẻ cao cao tại thượng, cầm lấy mẩu giấy trong tay Cố Trạch Vũ, hừ lạnh rồi ra khỏi phòng làm việc. Cố Trạch Vũ ngồi trên ghế làm việc, ngón trỏ và ngón cái còn đang cầm một góc tờ giấy.

Khi Hàn Lăng Sa về nhà, Hàn Hành Viễn cũng đang nấu cơm với Đường Mỹ Linh trong bếp, nghe được “Rầm.." một tiếng, giật nảy mình. Giọng điệu hoang mang của người giúp việc truyền đến: “Tiểu thư, cô đã về…"

Đường Mỹ Linh nghe thấy cũng cuống cả lên, Hàn Hành Viễn khẩn trương lau mồ hôi. Trong lòng cảm thấy lo sợ, tiểu tổ tông thế nào đột nhiên lại về, không phải đang đi quân huấn sao? Thật vất vả mới nhân cơ hội này mang Đường Mỹ Linh về nhà ăn bữa cơm, sao không nói lời nào đã về rồi?

“Dì Trương, dì đi theo tôi làm gì?" Hàn Lăng Sa kì quái nhìn người giúp việc đang đi theo cô lên lầu, “Ba tôi về chưa?"

“Chưa…" dì Trương xoa xoa tay lắp bắp trả lời.

“Vậu sao giày của ông ấy lại có ở cửa ra vào?" Hàn Lăng Sa liếc mắt thấy đôi giày da quân đội, “Giày cao gót bên cạnh không phải của dì chứ?"

“Tôi…tôi…" Hàn Lăng Sa giận dữ, cô đã thấy người ngày thường nhanh nhẹn, ngoan ngoãn giờ như đang mắc chứng cuồng loạn.

“Không phải bà ta lại đến chứ?" Hàn Lăng Sa hỏi xong không đợi dì Trương trả lời, trực tiếp đi xuống từng phòng dưới lầu tìm.

Đường Mỹ Linh núp ở sau lưng, nắm chặt áo sơ mi Hàn Hành Viễn run lẩy bẩy. Hàn Lăng Sa đã từng dùng cái chết uy hiếp Hàn Hành Viễn không được cho cô bước vào căn nhà này. Khi đó, cô bé cũng chỉ mới mười tuổi. Năm cô bé mười hai tuổi, Hàn Lăng Sa đã từng đem toàn bộ ly nước nóng đổ lên người cô, đến nay vẫn còn vết bỏng mờ nhạt… Hàn Lăng Sa chính là cơn ác mộng trong đời Đường Mỹ Linh.

“Tiểu công chúa, con không cần phải làm vậy. Ba chỉ xem chúng ta như người một nhà lại chưa từng ăn cơm cùng nhau mới để dì Đường đến nhà làm một bữa cơm thật ngon cho con…" Hàn Hành Viễn nhìn Hàn Lăng Sa tức giận không còn cách nào, tự động kéo Đường Mỹ Linh từ trong bếp đi ra.

“Người một nhà? Mẹ con đã chết rồi, người một nhà ở đâu ra?" Hàn Lăng Sa lạnh lùng nói, “Ba đã đồng ý với con cái gì? Vĩnh viễn sẽ không cho bà ta bước chân vào cửa Hàn gia, hiện tại bà ta đương hoàng đứng ở chỗ mẹ conlà có ý gì?"

“Tiểu công chúa, mẹ con đã đi nhiều năm như vậy….con… Dì Đường…dì ấy rốt cuộc có điểm nào chưa tốt khiến con không vừa lòng?" Hàn Hành Viễn từ đầu đến cuối không thể giải quyết được khúc mắc trong lòng Hàn Lăng Sa.

“Chỉ có một điều! Bà ta đã đoạt đi chồng của mẹ con! Điểm này còn chưa đủ sao?" Hàn Lăng Sa cố ý hét lên. Cô chính là muốn cho toàn thế giới biết người đàn bà này ghê tởm đến mức nào.

“Tiểu công chúa…dì không có…ban đầu mẹ con đã… dì… con cũng biết là hôn nhân quân đội không cho phép…" Đường Mỹ Linh nức nở nói không nên lời bác bỏ. Cô gả cho Hàn Hành Viễn mười năm rồi, Hàn Lăng Sa chưa từng nhìn cô một lần. Ngay cả người trong đại viện cũng nhìn cô với ánh mắt xem thường. Những ánh mắt đó đối với cô như một đầu roi dài, mà bản thân mình bị đinh trên cây cột bị roi dài vô tình quật vào.

“Bà xứng gọi tôi là “tiểu công chúa" sao? Bà là người trong đại viện sao?"

“Tiểu công chúa, con không cần phải như vậy, dì Đường…"

“Không nên như vậy? vậy ba nói con phải như thế nào?!" Hàn Lăng Sa điên cuồng chạy vào bếp cầm con dao ra, hướng Hàn Hành Viễn kêu gào, “Chẳng lẽ giống như mười năm trước để con dùng cái chết ép buộc các người?"

“Bỏ dao xuống! Nghe lời!" Hàn Hành Viễn thấy cô cầm dao, mặt mũi trắng bệch, muốn đến lấy dao xuống lại sợ cô bị thương, từ đầu đến cuối đều do dự không dám đi lên.

“Năm nay con cũng hai mươi tuổi rồi! Không có dũng khí làm chuyện như vậy nữa rồi…" Hàn Lăng Sa mặc kệ nước mắt tuôn trào, “Ba giết con đi, con cầu xin ba hãy giết con đi…"

“Hàn Lăng Sa, con nổi điên làm gì? !" Hàn Hành Viễn quýnh lên, đỏ mắt bật miệng thốt ra tên của cô.

Hàn Lăng Sa vừa khóc vừa cười. Từ khi cô biết nhận thức đến nay, Hàn Hành Viễn đều gọi cô là “tiểu công chúa", đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng nghiêm nghị để gọi đầy đủ tên cô. Thì ra cô đã đánh giá quá cao địa vị của mình ở trong lòng hắn.

Hàn Lăng Sa đẩy hai người bọn họ, cầm dao chạy ra ngoài, Hàn Hành Viễn gấp gáp chạy đuổi theo.

Bên kia người giúp việc thấy tình thế căng thẳng đã sớm gọi Phương bí thư. Bà biết, trong đại viện Hàn Lăng Sa và Phương bí thư rất thân thiết với nhau. Thời điểm mấu chốt, một câu nói của Phương bí thư có thể có tác dụng.

Phương bí thư vội vã chạy tới, nhìn thấy Hàn Hành Viễn lao ra ngoài vội kéo lại, hỏi chuyện gì đã xảy ra rồi mới nói: “Anh cũng đừng đuổi theo, anh đến không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Anh trước hết nên về an ủi phu nhân, xem chừng trong lòng cô ấy cũng không chịu nổi. Tôi sẽ đi tìm tiểu công chúa, để nó ở chỗ tôi vài ngày. Anh đừng lo lắng quá, tôi đi tìm nó ngay…"

Hàn Lăng Sa giống như phát điên chạy trong đại viện, nước mắt không ngừng rơi, trái tim tê dại. cô không biết đi đâu, không biết phải làm thế nào, chỉ là muốn chạy đi, không muốn nhìn thấy hai người kia, vĩnh viễn không nên gặp…

Phương bí thư mặc dù là người trong quân đội, nhưng cũng chỉ làm ở phương diện giấy tờ, hơn nữa hiện tại cũng sắp năm mươi tuổi, thể lực đâu còn tốt, chỉ có thể cố gắng hết sức đuổi theo Hàn Lăng Sa. Thật sự chạy hết nổi, ông đứng ở cửa đại viện thở gấp. đột nhiên nhìn thấy xe của Cố Trạch Vũ.

“Phương bí thư?" Cố Trạch Vũ nhìn phương bí thư đang dựa tường thì giật mình. Ông bây giờ cũng không để ý đến hình tượng nữa sao?

“Nhanh…nhanh đuổi theo…nếu không thì….sẽ xảy ra chuyện…"

Cố Trạch Vũ nhìn theo ngón tay Phương bí thư, đột nhiên nhìn thấy bóng lưng đang chạy của Hàn Lăng Sa. Cố Trạch Vũ nhíu mày theo thói quen, mở cửa xe, đuổi theo.

Trụ sở quân đội dù sao cũng là chỗ ở của các vị thủ trưởng, canh phòng tất nhiên rất nghiêm ngặt, từ cửa đại viện đi ra ngoài là một đoàn tường rào dài đỏ thắm, phải qua mấy trạm gác mới ra được đường lớn.

Lúc này là hai giờ chiều, trên đầu, ánh mặt trời chói chang. Bên ngoài tường rào, ngoài Hàn Lăng Sa còn có Cố Trạch Vũ đang cố gắng chạy đuổi theo sau. Dù sao cũng là nhân tài tốt nghiệp trường quân đội, tay chân đều dài, rốt cuộc không lâu sau đã đuổi kịp cô.

Hàn Lăng Sa giống như một con thú bị công kích, trong mắt tràn đầy đề phòng, mặt đầy nước mắt, thậm chí nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Cố Trạch Vũ ngăn cô lại, mặt không biến sắc nhìn con dao cô đang nắm chặt trong tay.

“Chạy làm gì? Tôi cho phép em nghỉ huấn luyện nửa tháng, sao còn ra sức chạy?"

“Tránh ra…" Hàn Lăng Sa cắn môi, không nhìn hắn.

“Trước kia không phải lúc nào cũng gọi tôi là “thủ trưởng, thủ trưởng" sao? Bây giờ còn dám ra lệnh nữa hả?" Cố Trạch Vũ cố gắng thoải mái, chậm rãi đến gần cô, thừa dịp cô không chú ý bóp chặt cổ tay cô.

Hàn Lăng Sa giật mình đau nhức, dùng cánh tay còn lại ra sức đánh Cố Trạch Vũ. Hành động bát nháo này không ảnh hưởng gì đến Cố Trạch Vũ. Cố Trạch Vũ không tốn công sức rút con dao ra khỏi tay cô, kéo cô về.

Không ngờ Hàn Lăng Sa cố gắng hết sức níu tay áo hắn không chịu đi, nước mắt rơi lã chã khẩn cầu: “Tôi xin anh, đừng đưa tôi về, đừng đưa tôi về…"
Tác giả : Bát Trà Hương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại