Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 48: Không yêu
edit: socfsk
Cố Trạch Vũ thấy Hàn Lăng Sa bước xuống từ trên xe, đang chuẩn bị đến đón, lại thấy Tần Mặc mở cửa xe bên kia, đi xuống.
Cố Trạch Vũ đứng trong gió đợi cô từ lúc năm giờ, gọi điện thoại cho cô không được, đoán chừng đã cho hắn vào danh sách đen rồi. Hắn sợ lát nữa cô quay về, hai người lại bỏ lỡ nhau nên chỉ có thể ngu ngốc đứng đây. Hắn thậm chí nghĩ nếu 30 phút nữa cô không trở lại, hắn sẽ đến trường học tìm cô. Cuối cùng cô cũng về, nhưng bên cạnh cô lại là một người đàn ông khác…
Trước đây ở Hồ Nam, hắn bị đông cứng trong tuyết mấy ngày, ho đến mức phổi cũng gần như bay ra ngoài, hắn cũng không kêu đau chút nào. Nhưng giờ phút này, hắn thực sự cảm thấy bản thân từ trên xuống dưới đều lạnh thấu xương, đau đớn.
Hàn Lăng Sa vẫn giữ nụ cười trên mặt, khách khí nói tạm biệt với Tần Mặc, sau đó chậm rãi đi vào trong đại viện. Đi ngang qua cạnh Cố Trạch Vũ, chỉ hơi dừng lại một chút, lễ phép chào hỏi: “Chào Cố đoàn trưởng."
Cố Trạch Vũ bắt được cổ tay cô kéo đi, Hàn Lăng Sa liều mạng giãy giụa. Chẳng qua sức cô làm sao địch nổi Cố Trạch Vũ? Cảnh vệ thấy thế cũng bị dọa sợ, một mặt là tiểu công chúa bảo bối của Hàn sư trưởng, một mặt là Cố đoàn trưởng tuổi trẻ tài cao, người nào chọc nổi hắn. Ngẫm nghĩ một lát rồi đi vào báo cáo với Hàn sư trưởng.
“Cố đoàn trưởng sao lại có thể đối đãi với một cô gái như vậy?" Hàn Lăng Sa giận quá hóa cười, “Thật là làm tôi kinh ngạc."
“Sa Sa, là lỗi của anh. Anh xin lỗi em, em không cần phải như vậy được không?" Cố Trạch Vũ nắm bả vai cô, ôm cô vào trong lồng ngực mình, “Dáng vẻ này của em khiến anh, thật sự…. không chịu nổi…."
“Vậy anh nói tôi phải thế nào?" Hàn Lăng Sa hết sức đẩy hắn ra, rút khỏi việc ôm ấp trong lồng ngực mà cô lưu luyến, gió lạnh thổi vào cổ áo cô, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, tiếp theo ngay cả lồng ngực cũng lạnh run, “Anh cho là tôi nên nhân từ tha thứ cho việc anh vẫn luôn giấu diếm tôi sao? Còn gạt tôi đến giờ vẫn không biết anh và những người phụ nữ kia…. Lên giường?"
Cố Trạch Vũ thấy nước mắt cô, nhất thời tay chân đều luống cuống, “Cho tới bây giờ anh không nghĩ sẽ gạt em. Anh chỉ muốn sau khi hai bên gia đình quyết định, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho em biết tất cả…"
Trên mặt Hàn Lăng Sa đầy nước mắt, khóe miệng là nụ cười rất khó coi, “Quyết định? Cố Trạch Vũ, có phải anh nghĩ sau khi đưa ra quyết định, sau đó nói cho tôi biết, tôi muốn chạy trốn cũng không được đúng không?"
Cố Trạch Vũ tính như thế, nhưng cô nói thẳng lòng hắn như vậy, hắn chỉ có thể trầm mặc.
“Cố Trạch Vũ…. Tình cảm của con người không phải sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể trách tôi không cẩn thận đi trên đường cũng để bị ngã trật chân… là tôi đáng đời! Có lời nói này rất hay, đã gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay…."
“Không thể nào! Chúng ta nếu không có ai kiên trì thì mới kết thúc…"
Cố Trạch Vũ còn muốn nói nữa nhưng lại bị một người nào đạp sang một bên. Hàn Hành Viễn kéo Hàn Lăng Sa ra sau lưng, tức giận nhìn hắn mắng: “Lúc đầu là cậu đảm bảo với tôi thế nào? Hả? ! Mắt tôi là mù mới có thể tin tưởng cậu! Lúc đầu tôi đã nói gì, Hàn Hành Viễn tôi nói được là làm được, đời này cậu đừng mong được ở chung một chỗ với con gái tôi!"
Nói xong kéo Hàn Lăng Sa rời đi. Cố Trạch Vũ đứng đó gọi “Sa Sa…" nhưng Hàn Lăng Sa không có bất cứ phản ứng nào…
Không khí trong nhà hết sức nặng nề, Hàn Hành Viễn hút thuốc, không ngừng than thở, mà Hàn Lăng Sa mặc dù không khóc nữa, nhưng hốc mắt cũng sưng đỏ, người giúp việc thấy thế đã trốn vào trong phòng ngủ. Đường Mỹ Linh bưng một ly sữa nóng tới, Hàn Lăng Sa chậm rãi uống xong mới quay người khuyên Hàn Hành Viễn.
Hàn Hành Viễn phiền nào tắt điếu thuốc trong tay, muốn mắng vài câu, lại nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Lăng Sa chỉ than thở rồi thôi. Cuối cùng do dự nhiều lần mới hỏi: “Để ba nói với chú Cố con để chú ấy gọi Cố Trạch Vũ về Bắc Kinh có được không?"
“Được."
Hàn Lăng Sa hiểu đây là cách tốt nhất đối với mình và Cố Trạch Vũ. Sau này hắn sẽ thăng chức rất nhanh, cô chỉ là người bình thường, đoạn tình cảm này nhanh chóng sẽ trở thành một giấc mơ của cả hai mà thôi.
Sau Tết nguyên đán, Hàn Lăng Sa vẫn muốn đi học, sau hai tiết học phờ phạc, Lâm Tiếu phát hiện ra gì đó, không ngừng ép hỏi, cuối cùng vẫn moi hết tất cả mọi chuyện.
“Tớ hỏi cậu một câu, cậu vẫn còn yêu hắn chứ?"
“Không yêu."
“Thật?"
“Tớ không biết."
“Cậu xem cậu…." Lâm Tiếu khinh thường cười, “Cậu có thể kiên định một chút có được không? Dù sao tớ cảm thấy chỉ có cậu mới hiểu rõ tình cảm của mình nhất. Nếu như yêu, hãy rộng lượng một chút, phải biết tha thứ, coi những người phụ nữ kia chỉ là kẻ thay thế lúc hắn cần phát tiết. Nếu không yêu, nhân dịp hắn về Bắc Kinh, hai người cũng chấm dứt luôn, phải sạch sẽ, triệt để. Phụ nữ chúng ta không phải không có ai yêu, đúng không người đẹp?"
“Có những chuyện, không phải có thể chỉ cho là như vậy được. Những người phụ nữ kia, đứa bé kia tựa như khúc xương cá mắc trong cổ họng tớ, tớ nuốt không trôi nhưng rút ra cũng không được. Chỉ cần động một cái, tớ sẽ thịt máu xương tan…"
“Em gái, cậu cũng là đường hoàng học y, trên đời này đâu phải không có cách giải quyết được xương cá? Nếu như sợ đau, mua một bình dấm xoa vào, xương cá sẽ mềm ra, chuyện gì cũng có thể! Hiện tại hai người chỉ cần một loại thuốc bôi trơn, dĩ nhiên chuyện này phải dựa vào mình cậu, dấm này chính cậu là người há miệng uống… Nếu có người đưa đến trước mặt cậu, cậu không há miệng thì cũng không thể." Lâm Tiếu vỗ vỗ vai cô, nghiêm túc: “Sau khi xảy ra chuyện, cậu cũng chưa cho hắn cơ hội mở miệng. Cậu cho rằng cậu như vậy sẽ có kết quả tốt nhất sao?"
Hàn Lăng Sa không phản ứng, chỉ là nhìn trần nhà, hít sâu một hơi lại vùi đầu chơi điện thoại.
Có người gọi: “Hàn Lăng Sa, Cố đoàn trưởng tìm cậu!"
Hàn Lăng Sa cho rằng mình nghe nhầm, không để ý đến, Lâm Tiếu ngược lại đứng bên cạnh đẩy cô, nhìn ra ngoài cửa sổ chép miệng. Cô quay đầu nhìn sang, Cố Trạch Vũ mặc đồ bình thường đứng bên ngoài phòng học. Cả người đều là màu đen khiến hắn lộ ra sự gầy gộc, xem ra có chút tiều tụy. Vết máu trên mặt vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy, có hơi dọa người. Sinh viên trong trường hầu như đều biết hắn, đi qua đều chào hỏi. Hắn chỉ gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên mặt Hàn Lăng Sa.
Hàn Lăng Sa không muốn trước mặt nhiều người làm mất mặt hắn, đi ra ngoài: “Đi ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện nói."
Cố Trạch Vũ gật đầu, theo thói quen muốn kéo tay cô lại bị cô mượn lúc các bạn học nhường đường tránh đi. Hắn thấy vậy, ngón tay cong vào lòng bàn tay, ánh mắt buồn bã, đuổi theo.
Phía sau trường có một vườn hoa nhỏ, lúc này đang là giờ học, bên trong tương đối yên tĩnh. Hàn Lăng Sa ngồi trên ghế đá, lạnh lùng nhìn Cố Trạch Vũ trước mặt: “Có chuyện gì cứ nói đi."
“Mấy hôm nữa anh phải quay về Bắc Kinh…"
“Thật sao? Vậy chúc mừng anh!"
“Anh biết rõ đây là ý em với chú Hàn. Anh tìm em chính là hi vọng em có thể đồng ý với anh, đừng để anh về Bắc Kinh được không?"
“Cố đoàn trưởng, tôi chỉ là một sinh viên, làm gì có bản lĩnh đưa anh về Bắc Kinh? Hơn nữa, đây là công việc tốt, bao nhiêu người trong quân khu mong còn không được. Lần này anh có cơ hội quay về Bắc Kinh, anh cần phải nắm chặt lấy."
Cố Trạch Vũ ngồi xổm trước mặt cô, đôi tay đặt trên đầu gối cô, tư thế cầu xin nhìn vào mắt cô: “Anh biết, nếu như ngay cả anh cũng bỏ cuộc, em cũng sẽ không kiên trì, chúng ta sẽ thật sự chấm hết… Anh xin em có được hay không? Không cần từ bỏ, có được không? Anh biết bây giờ em rất hận anh, nhưng đừng đuổi anh đi có được không?"
Hàn Lăng Sa xoay mặt, hít một hơi không khí lạnh mới chậm rãi nói: “Tất cả đã quá muộn rồi… Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không muốn anh ở bên cạnh tôi. Tôi muốn thoát khỏi đoạn tình cảm đã qua này, hi vọng về sau có thể tìm được một người bình thường sống cùng. Anh ấy không cần đẹp trai như anh, gia thế không cần hơn anh, cũng không cần cưng chiều tôi như anh, chỉ cần anh ấy vẫn luôn trong sạch, sạch bóng… Anh thật sự rất dơ bẩn, tôi không dám!"
Cố Trạch Vũ mím môi, ráng sức nắm tay cô không buông. Hai người cứ ngồi như vậy, cái gì cũng không nói.
Cố Trạch Vũ đỏ mắt, tay dùng ít lực, ngẩng đầu nói: “Nhìn vào mắt anh nói cho anh biết, em không yêu anh."
Nếu như cô không yêu hắn, như vậy hắn sẽ thuyết phục bản thân mình buông tha. Trong suy nghĩ của hắn từ đầu đến cuối chỉ có một câu, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
Hàn Lăng Sa rụt tay về phía sau, lại bị hắn kéo về đặt lên đầu gối mình. Cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thu hết tình cảm, mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào ánh mắt đau đớn của hắn, nói từng câu từng chữ: “Tôi không yêu anh…"
Cố Trạch Vũ vẫn không buông tay, cột sống cũng không thẳng tắp, không tràn đầy năng lượng như thường ngày mà lưng hơi gập, đầu cúi xuống, vùi mặt vào mu bàn tay cô. Hàn Lăng Sa lúc này mới cảm giác bàn tay lạnh lẽo ươn ướt…
Lòng cô cũng ướt theo…
“Như…" trên mặt Hàn Lăng Sa có nước mắt, há miệng muốn nói chuyện, lại bị một giọng nói cắt đứt.
“Ơ, sao em lại ở đây?" là bạn gái khó chơi của Tề Thạch, “Ở đây nói chuyện tình yêu sao? Rốt cuộc em có bao nhiêu bạn trai? Giáo sư Tần cũng tìm giỏi thật… Tốt nhất là nên nói chuyện với bạn trai bộ đội của em đi, không nên để đến lúc nào đó lại lỡ miệng nói cho hắn biết anh ta đưa em về nhà."
Đối phương nói xong cũng đi luôn.
Hàn Lăng Sa sao không hiểu ý đồ của đối phương là gì, đang chuẩn bị giải thích, Cố Trạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu, “Anh hiểu. Như vậy, hi vọng em hạnh phúc…"
Hàn Lăng Sa nhìn bóng lưng hờ hững rời đi, lại nhìn tới dấu bầm trên tay mình, mới nhớ tới hình như lúc nãy cô muốn nói: Nếu như em cho anh một cơ hội, em có muốn không?
Một ngày sau, Cố Trạch Vũ chính thức quay về Bắc Kinh….
Cố Trạch Vũ thấy Hàn Lăng Sa bước xuống từ trên xe, đang chuẩn bị đến đón, lại thấy Tần Mặc mở cửa xe bên kia, đi xuống.
Cố Trạch Vũ đứng trong gió đợi cô từ lúc năm giờ, gọi điện thoại cho cô không được, đoán chừng đã cho hắn vào danh sách đen rồi. Hắn sợ lát nữa cô quay về, hai người lại bỏ lỡ nhau nên chỉ có thể ngu ngốc đứng đây. Hắn thậm chí nghĩ nếu 30 phút nữa cô không trở lại, hắn sẽ đến trường học tìm cô. Cuối cùng cô cũng về, nhưng bên cạnh cô lại là một người đàn ông khác…
Trước đây ở Hồ Nam, hắn bị đông cứng trong tuyết mấy ngày, ho đến mức phổi cũng gần như bay ra ngoài, hắn cũng không kêu đau chút nào. Nhưng giờ phút này, hắn thực sự cảm thấy bản thân từ trên xuống dưới đều lạnh thấu xương, đau đớn.
Hàn Lăng Sa vẫn giữ nụ cười trên mặt, khách khí nói tạm biệt với Tần Mặc, sau đó chậm rãi đi vào trong đại viện. Đi ngang qua cạnh Cố Trạch Vũ, chỉ hơi dừng lại một chút, lễ phép chào hỏi: “Chào Cố đoàn trưởng."
Cố Trạch Vũ bắt được cổ tay cô kéo đi, Hàn Lăng Sa liều mạng giãy giụa. Chẳng qua sức cô làm sao địch nổi Cố Trạch Vũ? Cảnh vệ thấy thế cũng bị dọa sợ, một mặt là tiểu công chúa bảo bối của Hàn sư trưởng, một mặt là Cố đoàn trưởng tuổi trẻ tài cao, người nào chọc nổi hắn. Ngẫm nghĩ một lát rồi đi vào báo cáo với Hàn sư trưởng.
“Cố đoàn trưởng sao lại có thể đối đãi với một cô gái như vậy?" Hàn Lăng Sa giận quá hóa cười, “Thật là làm tôi kinh ngạc."
“Sa Sa, là lỗi của anh. Anh xin lỗi em, em không cần phải như vậy được không?" Cố Trạch Vũ nắm bả vai cô, ôm cô vào trong lồng ngực mình, “Dáng vẻ này của em khiến anh, thật sự…. không chịu nổi…."
“Vậy anh nói tôi phải thế nào?" Hàn Lăng Sa hết sức đẩy hắn ra, rút khỏi việc ôm ấp trong lồng ngực mà cô lưu luyến, gió lạnh thổi vào cổ áo cô, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, tiếp theo ngay cả lồng ngực cũng lạnh run, “Anh cho là tôi nên nhân từ tha thứ cho việc anh vẫn luôn giấu diếm tôi sao? Còn gạt tôi đến giờ vẫn không biết anh và những người phụ nữ kia…. Lên giường?"
Cố Trạch Vũ thấy nước mắt cô, nhất thời tay chân đều luống cuống, “Cho tới bây giờ anh không nghĩ sẽ gạt em. Anh chỉ muốn sau khi hai bên gia đình quyết định, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho em biết tất cả…"
Trên mặt Hàn Lăng Sa đầy nước mắt, khóe miệng là nụ cười rất khó coi, “Quyết định? Cố Trạch Vũ, có phải anh nghĩ sau khi đưa ra quyết định, sau đó nói cho tôi biết, tôi muốn chạy trốn cũng không được đúng không?"
Cố Trạch Vũ tính như thế, nhưng cô nói thẳng lòng hắn như vậy, hắn chỉ có thể trầm mặc.
“Cố Trạch Vũ…. Tình cảm của con người không phải sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ có thể trách tôi không cẩn thận đi trên đường cũng để bị ngã trật chân… là tôi đáng đời! Có lời nói này rất hay, đã gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay…."
“Không thể nào! Chúng ta nếu không có ai kiên trì thì mới kết thúc…"
Cố Trạch Vũ còn muốn nói nữa nhưng lại bị một người nào đạp sang một bên. Hàn Hành Viễn kéo Hàn Lăng Sa ra sau lưng, tức giận nhìn hắn mắng: “Lúc đầu là cậu đảm bảo với tôi thế nào? Hả? ! Mắt tôi là mù mới có thể tin tưởng cậu! Lúc đầu tôi đã nói gì, Hàn Hành Viễn tôi nói được là làm được, đời này cậu đừng mong được ở chung một chỗ với con gái tôi!"
Nói xong kéo Hàn Lăng Sa rời đi. Cố Trạch Vũ đứng đó gọi “Sa Sa…" nhưng Hàn Lăng Sa không có bất cứ phản ứng nào…
Không khí trong nhà hết sức nặng nề, Hàn Hành Viễn hút thuốc, không ngừng than thở, mà Hàn Lăng Sa mặc dù không khóc nữa, nhưng hốc mắt cũng sưng đỏ, người giúp việc thấy thế đã trốn vào trong phòng ngủ. Đường Mỹ Linh bưng một ly sữa nóng tới, Hàn Lăng Sa chậm rãi uống xong mới quay người khuyên Hàn Hành Viễn.
Hàn Hành Viễn phiền nào tắt điếu thuốc trong tay, muốn mắng vài câu, lại nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Lăng Sa chỉ than thở rồi thôi. Cuối cùng do dự nhiều lần mới hỏi: “Để ba nói với chú Cố con để chú ấy gọi Cố Trạch Vũ về Bắc Kinh có được không?"
“Được."
Hàn Lăng Sa hiểu đây là cách tốt nhất đối với mình và Cố Trạch Vũ. Sau này hắn sẽ thăng chức rất nhanh, cô chỉ là người bình thường, đoạn tình cảm này nhanh chóng sẽ trở thành một giấc mơ của cả hai mà thôi.
Sau Tết nguyên đán, Hàn Lăng Sa vẫn muốn đi học, sau hai tiết học phờ phạc, Lâm Tiếu phát hiện ra gì đó, không ngừng ép hỏi, cuối cùng vẫn moi hết tất cả mọi chuyện.
“Tớ hỏi cậu một câu, cậu vẫn còn yêu hắn chứ?"
“Không yêu."
“Thật?"
“Tớ không biết."
“Cậu xem cậu…." Lâm Tiếu khinh thường cười, “Cậu có thể kiên định một chút có được không? Dù sao tớ cảm thấy chỉ có cậu mới hiểu rõ tình cảm của mình nhất. Nếu như yêu, hãy rộng lượng một chút, phải biết tha thứ, coi những người phụ nữ kia chỉ là kẻ thay thế lúc hắn cần phát tiết. Nếu không yêu, nhân dịp hắn về Bắc Kinh, hai người cũng chấm dứt luôn, phải sạch sẽ, triệt để. Phụ nữ chúng ta không phải không có ai yêu, đúng không người đẹp?"
“Có những chuyện, không phải có thể chỉ cho là như vậy được. Những người phụ nữ kia, đứa bé kia tựa như khúc xương cá mắc trong cổ họng tớ, tớ nuốt không trôi nhưng rút ra cũng không được. Chỉ cần động một cái, tớ sẽ thịt máu xương tan…"
“Em gái, cậu cũng là đường hoàng học y, trên đời này đâu phải không có cách giải quyết được xương cá? Nếu như sợ đau, mua một bình dấm xoa vào, xương cá sẽ mềm ra, chuyện gì cũng có thể! Hiện tại hai người chỉ cần một loại thuốc bôi trơn, dĩ nhiên chuyện này phải dựa vào mình cậu, dấm này chính cậu là người há miệng uống… Nếu có người đưa đến trước mặt cậu, cậu không há miệng thì cũng không thể." Lâm Tiếu vỗ vỗ vai cô, nghiêm túc: “Sau khi xảy ra chuyện, cậu cũng chưa cho hắn cơ hội mở miệng. Cậu cho rằng cậu như vậy sẽ có kết quả tốt nhất sao?"
Hàn Lăng Sa không phản ứng, chỉ là nhìn trần nhà, hít sâu một hơi lại vùi đầu chơi điện thoại.
Có người gọi: “Hàn Lăng Sa, Cố đoàn trưởng tìm cậu!"
Hàn Lăng Sa cho rằng mình nghe nhầm, không để ý đến, Lâm Tiếu ngược lại đứng bên cạnh đẩy cô, nhìn ra ngoài cửa sổ chép miệng. Cô quay đầu nhìn sang, Cố Trạch Vũ mặc đồ bình thường đứng bên ngoài phòng học. Cả người đều là màu đen khiến hắn lộ ra sự gầy gộc, xem ra có chút tiều tụy. Vết máu trên mặt vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy, có hơi dọa người. Sinh viên trong trường hầu như đều biết hắn, đi qua đều chào hỏi. Hắn chỉ gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn đặt trên mặt Hàn Lăng Sa.
Hàn Lăng Sa không muốn trước mặt nhiều người làm mất mặt hắn, đi ra ngoài: “Đi ra ngoài nói chuyện, ở đây không tiện nói."
Cố Trạch Vũ gật đầu, theo thói quen muốn kéo tay cô lại bị cô mượn lúc các bạn học nhường đường tránh đi. Hắn thấy vậy, ngón tay cong vào lòng bàn tay, ánh mắt buồn bã, đuổi theo.
Phía sau trường có một vườn hoa nhỏ, lúc này đang là giờ học, bên trong tương đối yên tĩnh. Hàn Lăng Sa ngồi trên ghế đá, lạnh lùng nhìn Cố Trạch Vũ trước mặt: “Có chuyện gì cứ nói đi."
“Mấy hôm nữa anh phải quay về Bắc Kinh…"
“Thật sao? Vậy chúc mừng anh!"
“Anh biết rõ đây là ý em với chú Hàn. Anh tìm em chính là hi vọng em có thể đồng ý với anh, đừng để anh về Bắc Kinh được không?"
“Cố đoàn trưởng, tôi chỉ là một sinh viên, làm gì có bản lĩnh đưa anh về Bắc Kinh? Hơn nữa, đây là công việc tốt, bao nhiêu người trong quân khu mong còn không được. Lần này anh có cơ hội quay về Bắc Kinh, anh cần phải nắm chặt lấy."
Cố Trạch Vũ ngồi xổm trước mặt cô, đôi tay đặt trên đầu gối cô, tư thế cầu xin nhìn vào mắt cô: “Anh biết, nếu như ngay cả anh cũng bỏ cuộc, em cũng sẽ không kiên trì, chúng ta sẽ thật sự chấm hết… Anh xin em có được hay không? Không cần từ bỏ, có được không? Anh biết bây giờ em rất hận anh, nhưng đừng đuổi anh đi có được không?"
Hàn Lăng Sa xoay mặt, hít một hơi không khí lạnh mới chậm rãi nói: “Tất cả đã quá muộn rồi… Bởi vì tôi không yêu anh, tôi không muốn anh ở bên cạnh tôi. Tôi muốn thoát khỏi đoạn tình cảm đã qua này, hi vọng về sau có thể tìm được một người bình thường sống cùng. Anh ấy không cần đẹp trai như anh, gia thế không cần hơn anh, cũng không cần cưng chiều tôi như anh, chỉ cần anh ấy vẫn luôn trong sạch, sạch bóng… Anh thật sự rất dơ bẩn, tôi không dám!"
Cố Trạch Vũ mím môi, ráng sức nắm tay cô không buông. Hai người cứ ngồi như vậy, cái gì cũng không nói.
Cố Trạch Vũ đỏ mắt, tay dùng ít lực, ngẩng đầu nói: “Nhìn vào mắt anh nói cho anh biết, em không yêu anh."
Nếu như cô không yêu hắn, như vậy hắn sẽ thuyết phục bản thân mình buông tha. Trong suy nghĩ của hắn từ đầu đến cuối chỉ có một câu, chỉ cần cô hạnh phúc là được.
Hàn Lăng Sa rụt tay về phía sau, lại bị hắn kéo về đặt lên đầu gối mình. Cô điều chỉnh lại cảm xúc một chút, thu hết tình cảm, mặt bình tĩnh, nhìn thẳng vào ánh mắt đau đớn của hắn, nói từng câu từng chữ: “Tôi không yêu anh…"
Cố Trạch Vũ vẫn không buông tay, cột sống cũng không thẳng tắp, không tràn đầy năng lượng như thường ngày mà lưng hơi gập, đầu cúi xuống, vùi mặt vào mu bàn tay cô. Hàn Lăng Sa lúc này mới cảm giác bàn tay lạnh lẽo ươn ướt…
Lòng cô cũng ướt theo…
“Như…" trên mặt Hàn Lăng Sa có nước mắt, há miệng muốn nói chuyện, lại bị một giọng nói cắt đứt.
“Ơ, sao em lại ở đây?" là bạn gái khó chơi của Tề Thạch, “Ở đây nói chuyện tình yêu sao? Rốt cuộc em có bao nhiêu bạn trai? Giáo sư Tần cũng tìm giỏi thật… Tốt nhất là nên nói chuyện với bạn trai bộ đội của em đi, không nên để đến lúc nào đó lại lỡ miệng nói cho hắn biết anh ta đưa em về nhà."
Đối phương nói xong cũng đi luôn.
Hàn Lăng Sa sao không hiểu ý đồ của đối phương là gì, đang chuẩn bị giải thích, Cố Trạch Vũ đột nhiên ngẩng đầu, “Anh hiểu. Như vậy, hi vọng em hạnh phúc…"
Hàn Lăng Sa nhìn bóng lưng hờ hững rời đi, lại nhìn tới dấu bầm trên tay mình, mới nhớ tới hình như lúc nãy cô muốn nói: Nếu như em cho anh một cơ hội, em có muốn không?
Một ngày sau, Cố Trạch Vũ chính thức quay về Bắc Kinh….
Tác giả :
Bát Trà Hương