Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!
Chương 38: Nói mơ
edit:socfsk
Quay lại phòng ngủ, bụng của bốn người vẫn còn rất căng tròn. Bây giờ cũng đã mười một giờ khuya nhưng vì ăn nhiều quá không tiêu hóa được nên ngủ cũng không yên. Hàn Lăng Sa nhìn thời khóa biểu, tiết học ngày mai khá nhiều, nghĩ tới hay là lên mạng xem phim một chút, có lẽ sẽ ngủ được.
Mới vừa xem được một lát, điện thoại đã reo lên, Hàn Lăng Sa vừa nhìn thấy là Cố Trạch Vũ lại cười vui vẻ khiến Lâm Tiếu phải kinh sợ nói: “Con gái đang yêu như người trúng tà, cười như những kẻ ngốc, không sao giải thích được…"
Hàn Lăng Sa không để ý tới lời cô, dù sao tâm trạng mình vẫn đang rất tốt: “Sao sớm như vậy đã gọi rồi? Không phải anh nói khuya mới có thể gọi điện sao?"
“Sợ làm phiền em ngủ nên anh muốn gọi trước."
Giọng nói bên tai trầm ấm, đêm tối hôm ấy dường như trở thành một đêm yên bình nhất.
“À, hôm nay anh…" Hàn Lăng Sa vẫn chưa nói hết câu đã nghe thấy Cố Trạch Vũ bất ngờ rống lên:
“Mẹ nó! Mấy cậu bên kia chạy thế nào vậy? ! Đội nào không chạy nghiêm túc đấy? ! Ông đây mới đi chưa được bao lâu, chạy bộ cũng không xong là sao hả? ! Các cậu chạy mười vòng sân cho tôi!"
Hàn Lăng Sa chưa từng nghe Cố Trạch Vũ chửi tục bao giờ, giờ này nghe ở bên kia điện thoại chửi tục, trong lòng ít nhiều có chút rung động. Trước kia cô cũng từng khiến hắn nổi giận, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn mắng người khác như vậy. Có phải là về bộ đội sẽ hiện nguyên hình không?
“Em vừa nói gì?" Cố Trạch Vũ lúc này mới chú ý đến di động. Ý thức được vừa mới rống giận như vậy, hắn ho nhẹ hai tiếng mới mở miệng nói.
“Sao anh lại dữ như vậy? Còn chạy mười vòng… Cũng không sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ cùng nhau lật đổ bạo quân như anh sao?"
“Không phải em không biết, huấn luyện trong quân đội đều phải dựa vào việc rống lên. Nếu em không rống lên, sẽ không có ai nghe cả…"
“Hừ, mình còn chửi bậy nữa, em nghe thấy rồi."
“Vậy thì sao? Thủ trưởng sẽ không phê bình anh chứ?" Cố Trạch Vũ vừa cười vừa hỏi.
“Khụ khụ… Em nào dám?" Hàn Lăng Sa tắt máy tính, thay quần áo rồi nằm xuống, “Hôm nay anh huấn luyện thế nào?"
“Xem này, câu nói đầu tiên đã bộc lộ rất nhiều thiếu sót rồi." Cố Trạch Vũ chậc chậc hai tiếng, cố ý đùa cô, “Huấn luyện đâu thể ngày một ngày hai mà biết được kết quả. Có câu nói, “nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ" chính là đạo lý này! Tiểu đồng chí, không phải em định moi móc thông tin nội bộ từ người khác đấy chứ, may mà anh và em là người cùng chung một thuyền…"
Hàn Lăng Sa bất mãn nhìn hắn khi dễ mình, uất ức mở miệng: “Em cũng không phải là người trong quân đội, sao embiết được? Hơn nữa, chỉ cần có anh ở đây là được chứ sao…"
Cố Trạch Vũ nghe những lời này, trong tim cũng ấm lên, giống như có một trận nham thạch nóng vừa chảy qua, ấn ra một khuôn mẫu. Khuôn mẫu gọi là Hàn Lăng Sa…
“Sao giờ này em còn chưa ngủ?" Cố Trạch Vũ nghe thấy bên kia, chính ủy gọi điện thoại cho con gái, dặn dò cô bé ngủ sớm, thuận miệng hỏi luôn. Hắn hoàn toàn quên mất, những lời này cùng với nguyên nhân mình gọi cho cô hoàn toàn mâu thuẫn.
Hàn Lăng Sa che miệng trộm cười hắn ngốc, ngoài miệng vẫn ngọt ngào nói: “Em đang chờ điện thoại của anh!"
Cố Trạch Vũ trong lòng êm dịu, mở miệng đã thấy đau lòng: “Nếu không thì anh cúp máy trước nha? Tốt nhất em nên ngủ một giấc. Anh đang huấn luyện sẽ không phân biệt được ngày đêm. Buổi tối hôm sau anh sẽ không gọi điện thoại cho em nữa, chờ lúc ăn cơm xong anh gọi cho em được không?"
“Vậy sao anh không cho em gửi tin nhắn cho anh?" đây là điểm Hàn Lăng Sa cảm thấy kì quái nhất. Thật ra có rất nhiều người thích gửi tin nhắn ngọt ngào, nhưng vị này nhà cô rất ít khi gửi tin nhắn cho cô.
“Trong lúc huấn luyện anh sẽ không mang theo điện thoại di động, không có cách nào gửi tin nhắn. Đợi đến lúc nghỉ ngơi có thể dùng điện thoại, một chút thời gian ấy có thể gửi được mấy tin nhắn? Còn không nhanh bằng gọi điện thoại cho em, còn có thể nghe được giọng nói của em…"
“Vậy từ nay anh nên gọi điện thoại cho em thêm nữa, sao em có thể ngủ sớmđược?"
“Sau này vẫn nên ngủ sớm một chút, có biết không? Như vậy sẽ tốt cho sức khỏe hơn!" Cố Trạch Vũ dặn dò một đôi lời mới lưu luyến nói: “Bên kia phải đi huấn luyện. Anh cúp trước nhé, trong khoảng thời gian này phải ngoan đó."
“Biết rồi." Hàn Lăng Sa có chút nghèn nghẹn ở mũi, đồng thời không muốn rời, “Lời em nói anh vẫn chưa quên đấy chứ? Chú ý an toàn."
“Nhớ rồi, vậy thì cúp nhé…"
Hàn Lăng Sa nghe thấy bên kia không ngừng gọi “Cố đoàn trưởng", cô cũng không dám làm chậm trễ công việc của hắn, cúp điện thoại.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Hàn Lăng Sa rõ ràng cảm giác thiếu ngủ. Tối hôm qua sau khi cúp điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ một chuyện, sau khi xuống giường rửa mặt cũng thêm tinh thần, hoàn toàn không buồn ngủ, ở trên giường lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ.
“Tớ nói này người đẹp, cậu như vậy còn có thể đi học sao?" Lâm Tiếu dùng ngón tay chọc chọc bữa sáng trước mặt Hàn Lăng Sa, “Mẹ nó, sức ăn buổi sáng vẫn có thể lớn như vậy à? Thật không biết ăn nhiều như vậy đều đi nơi nào?"
“Có thể là ngực?" Hàn Lăng Sa ngáp, mở túi bánh bao ra.
“Là.." Lâm Tiếu nhìn từ trên xuống đánh giá, “Cố đoàn trưởng nhà cậu khẳng định rất cảm thụ…"
“Phụt…" Hàn Lăng Sa suýt nữa bị nghẹn bánh bao, vừa vỗ vỗ ngực vừa đập bàn cười lớn.
Lâm Tiếu đặc biệt vô tội nhìn cô, lại tiếp tục bắt chước giọng trẻ con nói: “Chị à, chị thật không biết ngại!"
Cũng may là hai tiết đầu buổi sáng, Hàn Lăng Sa còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, đến tiết thứ ba thì không còn cách nào chống đỡ, hai mí mắt cứ dính vào nhau không chịu tách rời, Hàn Lăng Sa đành nằm bò trên bàn ngủ.
Hàn Lăng Sa luôn nằm mơ, chỉ không ngờ lúc ngủ gật trong phòng học, đầu gối lên hai tay đặt trên bàn cũng có thể nằm mơ. Lúc mơ thấy ba mẹ mình, Lâm Sa cô chưa từng gặp, chỉ thấy từ tấm hình hồi còn trẻ mà Hàn Hành Viễn giữ. Cái trán đầy đặn cũng giống mình y đúc. Trong mơ, Hàn Lăng Sa thấy mình cầm tấm ảnh kia, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp… Sau đó không biết thế nào, giấc mơ lại chuyển qua Cố Trạch Vũ, cô nhìn hắn cả người đều là màu xanh lá cây đang hô hào binh lính: “Cái người nào đó, chạy bước như thế à?"
Lâm Tiếu chột dạ nhìn đến Tần Mặc đang đứng trên bục giảng, lại nhìn đến Hàn Lăng Sa đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt Tần Mặc trực tiếp phóng đến, trong lòng Lâm Tiếu rất lo sợ. Hôm qua cô có thể hai lần chiếm tiện nghi hai lần, nhưng bây giờ vẫm đang trong giờ của hắn, đó chính là thiên hạ của hắn, người ta muốn chỉnh mình thế nào cũng được.
Lâm Tiếu muốn đánh thức Hàn Lăng Sa, lúc tay cô đang chơi với trong không trung lập tức nghe thấy Hàn Lăng Sa mơ hồ gọi “Cố Trạch Vũ."
Danh hiệu của thành phố G đã có từ lâu, phần lớn là những giáo sư già, rất ít giáo sư trẻ tuổi như Tần Mặc. Sinh viên ở tuổi này so với tuổi hắn cũng chênh lệch không nhiều, dáng dấp lịch sự tao nhã ra dáng của một vị giáo sư, không khỏi mở cờ trong bụng. Cũng vì vậy trong giờ học của hắn, học sinh nghe giảng cũng rất nghiêm túc. Trong lớp là an tĩnh bình lặng cưhuwa nay chưa từng có.
Giọng của Hàn Lăng Sa không lớn nhưng lại vang lên trong phòng học rộng rãi yên tĩnh nên trở nên cực kỳ rõ ràng. Yên lặng trong vòng mấy giây, tiếp đó là tràng cười của cả lớp. Bởi vì là bài chuyên ngành cho nên trong phòng chỉ toàn người trong ngành, thời điểm quân huấn cũng cùng một liên đội, quan hệ giữa Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ cũng rất rõ ràng.
Giờ phút này sắc mặt Tần Mặc cực kỳ khó coi, Lâm Tiếu dĩ nhiên biết nguyên nhân sâu xa trong đó là gì.
Hàn Lăng Sa bị tiếng cười xung quanh đánh thức, dụi dụi hai mắt, không rõ sự tình hỏi Lâm Tiếu bên cạnh: “Có chuyện gì xảy ra vậy?"
“Hàn Lăng Sa, đừng bảo là cậu không biết nhá?" Lâm Tiếu quay mặt đi chỗ khác.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Tớ chọc giận cậu gì sao?" Hàn Lăng Sa càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt mọi người nhìn cô ngày càng nhiều.
“Vừa rồi không phải cậu gặp xuân mộng sao?" Lâm Tiếu dường như nghiến răng nghiến lợi nói những lời này.
“Không có …"
Lăng Sa đang chuẩn bị hỏi Lâm Tiếu thêm một chút, liền nghe thấy một nam sinh cách cô một lối đi nhỏ cười ồn ào nói: “Mị lực của Cố đoàn trưởng thật không thể khinh thường. Quân huấn cũng đã xong lâu rồi, Hàn đại mĩ nữ nằm mơ cũng gọi tên hắn!"
“Người ta gọi cũng là chuyện nên làm nha. Đó là bạn trai cô ấy, không gọi Cố đoàn trưởng lại gọi cho cậu à?"
Hàn Lăng Sa nghe được cũng đã hiểu được một chút, khuôn mặt bỗng đỏ lên, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng lên rồi.
Sắc mặt Tần Mặc càng trở nên ủ dột, tay nắm chuột càng lúc càng chặt.
“Bạn học này, trong lớp, học tập phải lấy làm đầu!"
Hàn Lăng Sa chỉ thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên quả nhiên là Tần Mặc. Cả đầu ngón tay cô cũng trở nên đỏ bừng rồi, sao lại có thể mất thể diện như vậy kia chứ?
Sau khi tan học, buổi trưa Hàn Lăng Sa khác thường không lao thẳng ra khỏi phòng học, mà ngồi bên cạnh Lâm Tiếu bất động.
Tần Mặc thu dọn xong đồ, nhìn trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, thở dài một cái đi tới bên cạnh cô. Nhìn Hàn Lăng Sa ngồi đó không nhúc nhích, cả khuôn mặt chôn ở trong sách, lộ ra cả hai vành tai đang ửng đỏ. Mà Lâm Tiếu ngồi bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩn người ngồi canh chừng cô.
“Hàn Lăng Sa." Tần Mặc che giấu tức giận, cố gắng khiến cho giọng của mình nghe bình thường nhất, “Có phải em nghỉ ngơi không tốt hay không?"
“Hả?" Hàn Lăng Sa không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, “Thật xin lỗi, về sau em sẽ… em…"
“Không quan trọng," Tần Mặc liếc nhìn Lâm Tiếu bên cạnh, “Đi về nghỉ ngơi một chút đi, trưa nay mời anh ăn cơm, coi như là xin lỗi, được chứ?"
Hàn Lăng Sa nghe xong, phản xạ điều kiện nhìn về phía Lâm Tiếu, thấy cô cau mày, cô cũng cau mày quay đầu lại “thật ngại quá, em đã đồng ý với Lâm Tiếu trưa nay hẹn cô ấy ăn cơm. Nếu không thì chúng ta hẹn nhau hôm khác được không?"
Tần Mặc cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẻ mặt thất vọng nói: “Được."
Nhìn bóng lưng Tần Mặc rời đi, Hàn Lăng Sa thu lại nụ cười nói với Lâm Tiếu: “Tớ cũng cảm thấy Tần Mặc có gì đó không đúng lắm…"
Quay lại phòng ngủ, bụng của bốn người vẫn còn rất căng tròn. Bây giờ cũng đã mười một giờ khuya nhưng vì ăn nhiều quá không tiêu hóa được nên ngủ cũng không yên. Hàn Lăng Sa nhìn thời khóa biểu, tiết học ngày mai khá nhiều, nghĩ tới hay là lên mạng xem phim một chút, có lẽ sẽ ngủ được.
Mới vừa xem được một lát, điện thoại đã reo lên, Hàn Lăng Sa vừa nhìn thấy là Cố Trạch Vũ lại cười vui vẻ khiến Lâm Tiếu phải kinh sợ nói: “Con gái đang yêu như người trúng tà, cười như những kẻ ngốc, không sao giải thích được…"
Hàn Lăng Sa không để ý tới lời cô, dù sao tâm trạng mình vẫn đang rất tốt: “Sao sớm như vậy đã gọi rồi? Không phải anh nói khuya mới có thể gọi điện sao?"
“Sợ làm phiền em ngủ nên anh muốn gọi trước."
Giọng nói bên tai trầm ấm, đêm tối hôm ấy dường như trở thành một đêm yên bình nhất.
“À, hôm nay anh…" Hàn Lăng Sa vẫn chưa nói hết câu đã nghe thấy Cố Trạch Vũ bất ngờ rống lên:
“Mẹ nó! Mấy cậu bên kia chạy thế nào vậy? ! Đội nào không chạy nghiêm túc đấy? ! Ông đây mới đi chưa được bao lâu, chạy bộ cũng không xong là sao hả? ! Các cậu chạy mười vòng sân cho tôi!"
Hàn Lăng Sa chưa từng nghe Cố Trạch Vũ chửi tục bao giờ, giờ này nghe ở bên kia điện thoại chửi tục, trong lòng ít nhiều có chút rung động. Trước kia cô cũng từng khiến hắn nổi giận, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn mắng người khác như vậy. Có phải là về bộ đội sẽ hiện nguyên hình không?
“Em vừa nói gì?" Cố Trạch Vũ lúc này mới chú ý đến di động. Ý thức được vừa mới rống giận như vậy, hắn ho nhẹ hai tiếng mới mở miệng nói.
“Sao anh lại dữ như vậy? Còn chạy mười vòng… Cũng không sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ cùng nhau lật đổ bạo quân như anh sao?"
“Không phải em không biết, huấn luyện trong quân đội đều phải dựa vào việc rống lên. Nếu em không rống lên, sẽ không có ai nghe cả…"
“Hừ, mình còn chửi bậy nữa, em nghe thấy rồi."
“Vậy thì sao? Thủ trưởng sẽ không phê bình anh chứ?" Cố Trạch Vũ vừa cười vừa hỏi.
“Khụ khụ… Em nào dám?" Hàn Lăng Sa tắt máy tính, thay quần áo rồi nằm xuống, “Hôm nay anh huấn luyện thế nào?"
“Xem này, câu nói đầu tiên đã bộc lộ rất nhiều thiếu sót rồi." Cố Trạch Vũ chậc chậc hai tiếng, cố ý đùa cô, “Huấn luyện đâu thể ngày một ngày hai mà biết được kết quả. Có câu nói, “nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ" chính là đạo lý này! Tiểu đồng chí, không phải em định moi móc thông tin nội bộ từ người khác đấy chứ, may mà anh và em là người cùng chung một thuyền…"
Hàn Lăng Sa bất mãn nhìn hắn khi dễ mình, uất ức mở miệng: “Em cũng không phải là người trong quân đội, sao embiết được? Hơn nữa, chỉ cần có anh ở đây là được chứ sao…"
Cố Trạch Vũ nghe những lời này, trong tim cũng ấm lên, giống như có một trận nham thạch nóng vừa chảy qua, ấn ra một khuôn mẫu. Khuôn mẫu gọi là Hàn Lăng Sa…
“Sao giờ này em còn chưa ngủ?" Cố Trạch Vũ nghe thấy bên kia, chính ủy gọi điện thoại cho con gái, dặn dò cô bé ngủ sớm, thuận miệng hỏi luôn. Hắn hoàn toàn quên mất, những lời này cùng với nguyên nhân mình gọi cho cô hoàn toàn mâu thuẫn.
Hàn Lăng Sa che miệng trộm cười hắn ngốc, ngoài miệng vẫn ngọt ngào nói: “Em đang chờ điện thoại của anh!"
Cố Trạch Vũ trong lòng êm dịu, mở miệng đã thấy đau lòng: “Nếu không thì anh cúp máy trước nha? Tốt nhất em nên ngủ một giấc. Anh đang huấn luyện sẽ không phân biệt được ngày đêm. Buổi tối hôm sau anh sẽ không gọi điện thoại cho em nữa, chờ lúc ăn cơm xong anh gọi cho em được không?"
“Vậy sao anh không cho em gửi tin nhắn cho anh?" đây là điểm Hàn Lăng Sa cảm thấy kì quái nhất. Thật ra có rất nhiều người thích gửi tin nhắn ngọt ngào, nhưng vị này nhà cô rất ít khi gửi tin nhắn cho cô.
“Trong lúc huấn luyện anh sẽ không mang theo điện thoại di động, không có cách nào gửi tin nhắn. Đợi đến lúc nghỉ ngơi có thể dùng điện thoại, một chút thời gian ấy có thể gửi được mấy tin nhắn? Còn không nhanh bằng gọi điện thoại cho em, còn có thể nghe được giọng nói của em…"
“Vậy từ nay anh nên gọi điện thoại cho em thêm nữa, sao em có thể ngủ sớmđược?"
“Sau này vẫn nên ngủ sớm một chút, có biết không? Như vậy sẽ tốt cho sức khỏe hơn!" Cố Trạch Vũ dặn dò một đôi lời mới lưu luyến nói: “Bên kia phải đi huấn luyện. Anh cúp trước nhé, trong khoảng thời gian này phải ngoan đó."
“Biết rồi." Hàn Lăng Sa có chút nghèn nghẹn ở mũi, đồng thời không muốn rời, “Lời em nói anh vẫn chưa quên đấy chứ? Chú ý an toàn."
“Nhớ rồi, vậy thì cúp nhé…"
Hàn Lăng Sa nghe thấy bên kia không ngừng gọi “Cố đoàn trưởng", cô cũng không dám làm chậm trễ công việc của hắn, cúp điện thoại.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Hàn Lăng Sa rõ ràng cảm giác thiếu ngủ. Tối hôm qua sau khi cúp điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ một chuyện, sau khi xuống giường rửa mặt cũng thêm tinh thần, hoàn toàn không buồn ngủ, ở trên giường lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ.
“Tớ nói này người đẹp, cậu như vậy còn có thể đi học sao?" Lâm Tiếu dùng ngón tay chọc chọc bữa sáng trước mặt Hàn Lăng Sa, “Mẹ nó, sức ăn buổi sáng vẫn có thể lớn như vậy à? Thật không biết ăn nhiều như vậy đều đi nơi nào?"
“Có thể là ngực?" Hàn Lăng Sa ngáp, mở túi bánh bao ra.
“Là.." Lâm Tiếu nhìn từ trên xuống đánh giá, “Cố đoàn trưởng nhà cậu khẳng định rất cảm thụ…"
“Phụt…" Hàn Lăng Sa suýt nữa bị nghẹn bánh bao, vừa vỗ vỗ ngực vừa đập bàn cười lớn.
Lâm Tiếu đặc biệt vô tội nhìn cô, lại tiếp tục bắt chước giọng trẻ con nói: “Chị à, chị thật không biết ngại!"
Cũng may là hai tiết đầu buổi sáng, Hàn Lăng Sa còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, đến tiết thứ ba thì không còn cách nào chống đỡ, hai mí mắt cứ dính vào nhau không chịu tách rời, Hàn Lăng Sa đành nằm bò trên bàn ngủ.
Hàn Lăng Sa luôn nằm mơ, chỉ không ngờ lúc ngủ gật trong phòng học, đầu gối lên hai tay đặt trên bàn cũng có thể nằm mơ. Lúc mơ thấy ba mẹ mình, Lâm Sa cô chưa từng gặp, chỉ thấy từ tấm hình hồi còn trẻ mà Hàn Hành Viễn giữ. Cái trán đầy đặn cũng giống mình y đúc. Trong mơ, Hàn Lăng Sa thấy mình cầm tấm ảnh kia, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp… Sau đó không biết thế nào, giấc mơ lại chuyển qua Cố Trạch Vũ, cô nhìn hắn cả người đều là màu xanh lá cây đang hô hào binh lính: “Cái người nào đó, chạy bước như thế à?"
Lâm Tiếu chột dạ nhìn đến Tần Mặc đang đứng trên bục giảng, lại nhìn đến Hàn Lăng Sa đang nằm ngủ ngon lành bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt Tần Mặc trực tiếp phóng đến, trong lòng Lâm Tiếu rất lo sợ. Hôm qua cô có thể hai lần chiếm tiện nghi hai lần, nhưng bây giờ vẫm đang trong giờ của hắn, đó chính là thiên hạ của hắn, người ta muốn chỉnh mình thế nào cũng được.
Lâm Tiếu muốn đánh thức Hàn Lăng Sa, lúc tay cô đang chơi với trong không trung lập tức nghe thấy Hàn Lăng Sa mơ hồ gọi “Cố Trạch Vũ."
Danh hiệu của thành phố G đã có từ lâu, phần lớn là những giáo sư già, rất ít giáo sư trẻ tuổi như Tần Mặc. Sinh viên ở tuổi này so với tuổi hắn cũng chênh lệch không nhiều, dáng dấp lịch sự tao nhã ra dáng của một vị giáo sư, không khỏi mở cờ trong bụng. Cũng vì vậy trong giờ học của hắn, học sinh nghe giảng cũng rất nghiêm túc. Trong lớp là an tĩnh bình lặng cưhuwa nay chưa từng có.
Giọng của Hàn Lăng Sa không lớn nhưng lại vang lên trong phòng học rộng rãi yên tĩnh nên trở nên cực kỳ rõ ràng. Yên lặng trong vòng mấy giây, tiếp đó là tràng cười của cả lớp. Bởi vì là bài chuyên ngành cho nên trong phòng chỉ toàn người trong ngành, thời điểm quân huấn cũng cùng một liên đội, quan hệ giữa Hàn Lăng Sa và Cố Trạch Vũ cũng rất rõ ràng.
Giờ phút này sắc mặt Tần Mặc cực kỳ khó coi, Lâm Tiếu dĩ nhiên biết nguyên nhân sâu xa trong đó là gì.
Hàn Lăng Sa bị tiếng cười xung quanh đánh thức, dụi dụi hai mắt, không rõ sự tình hỏi Lâm Tiếu bên cạnh: “Có chuyện gì xảy ra vậy?"
“Hàn Lăng Sa, đừng bảo là cậu không biết nhá?" Lâm Tiếu quay mặt đi chỗ khác.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Tớ chọc giận cậu gì sao?" Hàn Lăng Sa càng ngày càng cảm thấy có gì đó không đúng, ánh mắt mọi người nhìn cô ngày càng nhiều.
“Vừa rồi không phải cậu gặp xuân mộng sao?" Lâm Tiếu dường như nghiến răng nghiến lợi nói những lời này.
“Không có …"
Lăng Sa đang chuẩn bị hỏi Lâm Tiếu thêm một chút, liền nghe thấy một nam sinh cách cô một lối đi nhỏ cười ồn ào nói: “Mị lực của Cố đoàn trưởng thật không thể khinh thường. Quân huấn cũng đã xong lâu rồi, Hàn đại mĩ nữ nằm mơ cũng gọi tên hắn!"
“Người ta gọi cũng là chuyện nên làm nha. Đó là bạn trai cô ấy, không gọi Cố đoàn trưởng lại gọi cho cậu à?"
Hàn Lăng Sa nghe được cũng đã hiểu được một chút, khuôn mặt bỗng đỏ lên, ngay cả hai tai cũng đỏ bừng lên rồi.
Sắc mặt Tần Mặc càng trở nên ủ dột, tay nắm chuột càng lúc càng chặt.
“Bạn học này, trong lớp, học tập phải lấy làm đầu!"
Hàn Lăng Sa chỉ thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên quả nhiên là Tần Mặc. Cả đầu ngón tay cô cũng trở nên đỏ bừng rồi, sao lại có thể mất thể diện như vậy kia chứ?
Sau khi tan học, buổi trưa Hàn Lăng Sa khác thường không lao thẳng ra khỏi phòng học, mà ngồi bên cạnh Lâm Tiếu bất động.
Tần Mặc thu dọn xong đồ, nhìn trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ, thở dài một cái đi tới bên cạnh cô. Nhìn Hàn Lăng Sa ngồi đó không nhúc nhích, cả khuôn mặt chôn ở trong sách, lộ ra cả hai vành tai đang ửng đỏ. Mà Lâm Tiếu ngồi bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ ngẩn người ngồi canh chừng cô.
“Hàn Lăng Sa." Tần Mặc che giấu tức giận, cố gắng khiến cho giọng của mình nghe bình thường nhất, “Có phải em nghỉ ngơi không tốt hay không?"
“Hả?" Hàn Lăng Sa không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, “Thật xin lỗi, về sau em sẽ… em…"
“Không quan trọng," Tần Mặc liếc nhìn Lâm Tiếu bên cạnh, “Đi về nghỉ ngơi một chút đi, trưa nay mời anh ăn cơm, coi như là xin lỗi, được chứ?"
Hàn Lăng Sa nghe xong, phản xạ điều kiện nhìn về phía Lâm Tiếu, thấy cô cau mày, cô cũng cau mày quay đầu lại “thật ngại quá, em đã đồng ý với Lâm Tiếu trưa nay hẹn cô ấy ăn cơm. Nếu không thì chúng ta hẹn nhau hôm khác được không?"
Tần Mặc cũng không miễn cưỡng, chỉ là vẻ mặt thất vọng nói: “Được."
Nhìn bóng lưng Tần Mặc rời đi, Hàn Lăng Sa thu lại nụ cười nói với Lâm Tiếu: “Tớ cũng cảm thấy Tần Mặc có gì đó không đúng lắm…"
Tác giả :
Bát Trà Hương