Cao Thủ Tu Chân
Chương 166
“Rắc!".
Một tiếng giòn tan truyền ra, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết của Đường Tu Văn, vang khắp căn phòng.
Vô số các ông lớn Xuyên Bắc, ai nấy đều há mồm trỢn mắt nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, vừa rồi Đường Tu Văn khí thế ngất trời, một chân đá chiếc bàn đứt làm đôi, lúc này lại ôm chân ngã xuống đất lăn lộn đau đớn, biểu cảm trên khuôn mặt nhăn nhó đến khó coi.
Mọi người đều trố mắt nhìn, chỉ thấy cẳng chân của Đường Tu Văn đã chệch hẳn về phía sau, rõ ràng đã bị gãy.
Diệp Thiên thu chân lại, dửng
dưng nói: “Truyền nhân của ĐỨỜng Môn? Chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi!"
Những con mắt khó tin đều đổ dồn về phía cậu thiếu niên cởi trần vừa bước vào phòng, bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Đường Tu Văn, xuất thân Đường Môn, là một người luyện võ cổ truyền, một cao thủ nội gia.
Sức mạnh của chân cậu ta nặng tới cả nửa tấn, có thể đá nứt chiếc bàn cẩm thạch, khiến nó bay lên trên không.
Nếu đá vào cơ thể người, e rằng sẽ đá cho người đó chết ngay tại chỗ, nhưng cậu thiếu niên đột nhiên xuất hiện này đối đầu chính diện với Đường Tu Văn, không những không bị thương chút nào, ngược lại bản thân Đường Tu Văn lại bị đá cho gãy cả một chân.
Không chỉ các ông lớn ở Xuyên Bắc kinh ngạc, ngay cả Lâm Thiên Nam từng là ông trùm của Xuyên Nam cũng trố mắt nhìn, cảm thấy sốc tột độ.
Đường Tu Văn là võ giả thiên tài thuộc top 10 trong gia tộc Đường Môn, và trong thế hệ bây giờ của Đường Môn, cậu ta ngoài không thể sánh được với thiếu nữ thiên tài nổi danh võ thuật Hoa Hạ là Đường Vũ Vy ra, thì cậu ta đủ để được coi như một anh hùng trong lớp người trẻ của Đường Môn, cho dù nhìn rộng ra là giới võ thuật Hoa Hạ, cậu ta cũng tuyệt đối là một võ giả thiên tài hạng nhất.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện lại đá một cú khiến Đường Tu Văn bị thương, làm sao mà hắn không sốc được chứ?
Cậu thiếu niên này rốt cuộc là ai?
Đường Tu Văn kêu la thảm thiết, trên mặt lấm tấm mồ hôi lạnh, bản thân cậu ta vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc lớn này.
Cậu là ta nhân vật đứng thứ hai trong thế hệ trẻ của nhà họ Đường, thế mà lại bị một thiếu niên vô danh ở cái đất Lư Thành cỏn con này đánh cho bị thương, trong cú chạm chân vừa rồi, cậu ta cảm thấy bàn thân như đá phải một khối bàn thạch cổ đại vậy.
Nếu để chuyện này đồn ra ngoài, không chỉ cậu ta sẽ trở thành trò cười cho giới võ thuật Hoa Hạ, mà cà Đường Môn đều sẽ bị cười cho bẽ mặt.
“Mày… mày rốt cuộc là ai?".
Đường Tu Văn cố nhịn cơn đau đớn, loạng choạng đứng dậy bằng một chân, trông vô cùng thê thảm.
Diệp Thiên mặc áo phông vào người, vận động khớp cổ, đột nhiên bước về phía trước một bước, nắm lấy cổ áo Đường Tu Văn, nhấc bổng cậu ta lên.
Đường Tu Văn hốt hoảng tái mặt, bàn tay hội tụ nội lực, định đánh thẳng mặt Diệp Thiên, nhưng cánh tay cậu ta vừa mới giơ lên, một sức mạnh cuồn cuộn đột nhiên ập đến như vũ bão, xâm nhập vào trong cơ thể cậu ta, dồn cho nội lực trong cơ thể cậu ta mất dần, khiến cậu ta không thể điều động nội lực được nữa, toàn thân bị sức mạnh này không chế, không làm gì được.
“Sao có thể như vậy được chứ?"
Trong lòng Đường Tu Văn lại một lần nữa bàng hoàng, cậu ta vốn tưởng tu vi của Diệp Thiên cũng không hơn cậu ta là mấy, chỉ vì Diệp Thiên là võ giả tu luyện cơ thể lâu
năm, thêm vào vừa rồi do cậu t*a sơ ý nên mới bị Diệp Thiên đánh bị thương.
Nhưng bây giờ cậu ta đã hoàn toàn hiểu rằng, tu vi của Diệp Thiên nhất định cao hơn cậu ta rất nhiều.
Cậu ta bây giờ đã là một tông tượng võ thuật, tuy chỉ mới bước vào cảnh giới này, nhưng cũng đủ xếp vào top 20 của lớp thanh niên trong giới võ thuật Hoa Hạ.
Còn Diệp Thiên, lại chỉ cần dùng nội lực đã có thể áp chế được nội lực của cậu ta khiến cậu ta không thể điều động được nữa, toàn thân bất động, tu vi ít nhất cũng lớn hơn cậu ta hai cấp, ở cấp trung tông tượng hoặc ở đỉnh cao tông tượng, ngang bằng với em gái cậu ta là Đường Vũ Vy.
Nghĩ đến đây, toàn thân cậu ta lạnh toát, trước đó còn định tìm cơ
hội đánh thương Diệp Thiên, bây giờ lại hoàn toàn không còn ý định đó nữa.
Đối mặt với cao thủ thiếu niên rất có khả năng có cấp bậc tương đương với Đường Vũ Vy thiên tài hàng đầu của Đường Môn, cậu ta căn bản không có cơ hội phản kháng.
Diệp Thiên dùng một tay nhấc Đường Tu Văn lên không trung, ánh mắt không có chút biểu cảm nào, như thể đang nhìn một con kiến.
“Hôm nay là hội nghị Xuyên Bắc, hội nghị ngày do tôi khởi xướng!".
.