Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 215: Lễ vật thần bí
Tô Thuyên cũng không muốn hành tung bị bại lộ, nhanh chóng nói:
- Nếu có việc thì đến thành đông có tửu điếm Vạn Hào tìm ta.
Nói xong liền dẫn nhóm người Thần Long giáo vội vàng phóng đi.
Tống Thanh Thư mang theo Lý Nguyên Chỉ phóng lên trên một cây đại thụ gần đó, rất nhanh quan binh tuần tra xuất hiện ở trước mắt, lúc soát chung quanh một hồi, tên quan đầu lĩnh quân nói:
- Vừa rồi rõ ràng nghe có tiếng cười nữ nhân ở đây mà."
- Coi chừng là quỷ dạ khóc đó, tòa nhà này bỏ hoang rất lâu rồi, tương truyền một nhà mười ba khẩu đều bị trộm cướp giết chết hết...
Một tên lính hơi rụt vai lại.
Đám quan quân phía sau cũng rùng mình:
- Xúi quẩy…
Nghe nói xong đám quan binh chần chừ rồi đi khỏi..
- Người nữ nhân kia cười tao lãng đến mức đem đám quan binh dẫn lại đây.
Tô Thuyên vừa đi, khí tràng Mị Công biến mất, Lý Nguyên Chỉ tựa hồ tỉnh lại, bĩu môi nói.
- Trời tối vắng lặng, giọng nói nữ nhân lanh lảnh, thì sẽ lưu truyền vọng xa, ngươi đừng nói xấu sau lưng những nữ nhân khác, cẩn thận bị vạ miệng đấy.
Tống Thanh Thư cười trêu nói, nhưng trong lòng suy nghĩ:
“Tô Thuyên võ công cũng không có gì ghê gớm, then chốt là có một thân công phu Mị Công, từ nơi nào học được? Vừa rồi do nàng tận lực vận chuyển Mị Công muốn ảnh hưởng tâm trí của mình, nên âm thanh tiết phát ra ngoài, đem quan binh tuần tra đưa tới.
- Tống đại ca…muội khẳng định đại ca đã bị nữ nhân kia mê hoặc rồi, mới đó đã nói tốt cho người ta..
Lý Nguyên Chỉ trong giọng nói nhiều phiền muộn.
- Đúng vậy, nam nhân thích nhất là cái loại nữ nhân thành thục xinh đẹp, không mê nàng lẽ nào lại mê muội a.
Tống Thanh Thư phản bác hỏi lại một câu, lập tức làm cho khuôn mặt Lý Nguyên Chỉ đỏ lên.
- Hừ…muội cũng rất đẹp vậy, có phải không?
Lý Nguyên Chỉ mặt tối sầm lại nói.
- Nếu muội xinh đẹp, vậy tại sao muội tỏ lòng yêu thương, mà Dư Ngư Đồng vẫn cứ yêu thích tứ tẩu Lạc Băng của mình, không để ý đến muội?
Tống Thanh Thư cố ý trêu nói.
Nào ngờ vừa lúc bị hắn nói trúng đến chuyện thương tâm,Lý Nguyên Chỉ vành mắt đỏ lên, chạy ra bờ sông nhỏ dưới một thân cây ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu ở bên trong, hai vai rung rung khóc nức nở..
Tống Thanh Thư không nghĩ tới cô nươn hoạt bát lanh lợi như Lý Nguyên Chỉ cũng có lúc nhu nhược như thế, vội vã đến một bên khuyên lơn:
- Thật ra muội cũng rất có mị lực, tinh tế mềm mại, ngượng ngùng hồn nhiên quyến rũ mê người... Những thứ này thì nữ nhân thành thục không thể nào sánh được, huống chi muội còn xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy muội liền sẽ thích, chỉ có Dư Ngư Đồng là có mắt như mù, muội không nhìn thấy Trương Triệu Trọng cỡ nào yêu thích muội sao?
- Đừng nhắc đến tên lão già đáng ghét háo sắc kia.
Lý Nguyên Chỉ nín khóc mỉm cười,
- Nếu các nam nhân đều yêu thích, vậy... đại ca có thích không?
Lý Nguyên Chỉ mắt sáng như ánh sao phát quang rạng rỡ, giọng nói mang theo vẻ phấn khích.
- Đương nhiên yêu thích, sau này nếu như Dư Ngư Đồng không muốn muội, thì muội gả cho ta đi.
Tống Thanh Thư cợt nhả nói.
- Phi…! Lý Nguyên Chỉ gắt gỏng, nàng biết rõ Tống Thanh Thư thuận miệng trả lời, chủ yếu là trêu đùa nàng, nhưng khó nén trong tim đập nhảy như nai con, có điều tính tình nàng rất hào sảng, nên rất nhanh khôi phục như cũ, nhẹ nói:
- Đại ca nói không có thành ý gì cả, còn không sánh bằng lão già Trương Triệu Trọng kia, cùng lắm thì muội gả cho lão chứ cũng sẽ không gả cho đại ca đâu.
- Này..này.. đừng nói tàn nhẫn như vậy chứ.
Tống Thanh Thư phiền muộn.
- Tống đại ca, muội hỏi một vấn đề, đại ca phải thành thật trả lời muội."
Lý Nguyên Chỉ đột nhiên thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói.
- Vấn đề gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
- Giả như muội cùng Lạc Băng tỷ tỷ đều đồng ý gả cho đại ca, thì đại ca sẽ chọn người nào?
Lý Nguyên Chỉ ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
- À…cái đề tài này hương diễm à,
Tống Thanh Thư không để ý đến dáng vẻ trịnh trọng của Lý Nguyên Chỉ,
- Um…hạnh phúc tới quá đột nhiên, để ta từ từ suy nghĩ cái đã.
- Hừ…muội đã nói là giả như…
Lý Nguyên Chỉ sốt ruột nói, nàng muốn Tống Thanh Thư từ góc độ của một nam nhân, nhìn nàng cùng Lạc Băng ai có sức hấp dẫn hơn.
Tống Thanh Thư chưa vội nói gì, hắn nghĩ thầm Lạc Băng toàn thân đã bị hắn chơi đùa khắp nơi, thì làm sao có thể đánh giá khách quan được, khóe miệng nổi lên một nụ cười:
- Nếu là ta…thì sẽ thu cả hai người cùng lúc…
- Không được..chỉ có thể chọn một!
Lý Nguyên Chỉ suýt chút nữa bị hắn chọc cho tức chết.
- Như vậy thì….
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm trên dưới Lý Nguyên Chỉ đánh giá một phen, thấy nàng cực kỳ căng thẳng, liền cười cợt,
- Vậy thì sẽ chọn muội…
Lý Nguyên Chỉ con mắt lập tức liền sáng lên, có điều nàng hết sức ức chế nụ cười trên mặt, để tránh Tống Thanh Thư cười, rồi vội vã trịnh trọng hỏi:
- Tại sao vậy chứ?
Tống Thanh Thư không thể làm gì khác hơn là đánh lừa nàng nói:
- Lạc Băng dù có ôn nhu mê người đến đâu, cũng là thê tử của người khác, để ta lựa chọn, nhất định phải chọn một cô nương thuần khiết toàn tâm toàn ý với ta a.
Lý Nguyên Chỉ trong lòng cao hứng, nghĩ thầm so với Lạc Băng tỷ tỷ, đúng là mình chiếm ưu thế lớn nhất, sau này chờ cho Dư Ngư Đồng bình tâm lại, mình cũng không phải là không còn cơ hội...
- Được rồi, đừng phạm sắc giới nữa.
Tống Thanh Thư thấy hai mắt nàng hai mắt mơ màng, phỏng chừng lại đang có ảo tưởng gì đó,
- Ta tạm thời mang muội về Dịch Phương quán, vì ta còn có chuyện phải làm.
- Cũng được.
Lý Nguyên Chỉ lúc này trong lòng cao hứng, hắn nói cái gì cũng đều hợp ý, đưa tay hướng về Tống Thanh Thư trước người duỗi một cái, làm nũng nói,
- Chân muội đã tê rần, đại ca xoa bóp giùm chút..
Trước mắt một đôi chân dưới đôi hài vải trắng như bạch ngọc, da thịt trong trắng lộ hồng, tươi mới phảng phất có thể bấm ra nước,Tống Thanh Thư thấy nàng nhìn quanh lưu chuyển, ánh mắt trong suốt tinh khiết, không khỏi lầu bầu nói:
- Muội không vì Dư Ngư Đồng mà thủ thân như ngọc sao?
- Chỉ xoa bóp cổ chân mà thôi, Tống đại ca lại có ý nghĩ rất xấu xa!
Lý Nguyên Chỉ lườm hắn một cái,
- Từ nhỏ đến lớn, cưỡi ngựa luyện công, mỗi khi mỏi mệt đều nhờ người bóp tay chân, tay chân của muội cũng không biết bao nhiêu bàn tay nam nhân đã mò qua rồi, này có cái gì quá mức…
Tống Thanh Thư tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngồi xuống đưa tay ra nắm lấy đôi cổ chân của nàng, chỉ cảm thấy vào tay thì mềm mại như không xương, hắn thầm than thở, hơi dùng sức xoa bóp lấy hai bắp chân của nàng, rất tròn trơn nhẵn, chân nhỏ tuyết trắng như ngọc, khéo léo đẹp đẽ, trắng nõn động lòng người, làn da nhẵn nhụi, xuyên thấu qua nhẵn nhụi lưng bàn chân, ẩn ẩn có thể thấy được dưới da những mạch máu thật nhỏ, hai bàn tay hắn trên bắp chân sờ soạng bóp xuống, Lý Nguyên Chỉ không biết là chân còn tê dại hay là thoải mái, chỉ thấy cặp đùi đẹp run rẩy vài cái, nàng có một cảm giác khác thường, phảng phất một đoàn hỏa diểm tại trong phương tâm bốc cháy lên, ấm áp mềm yếu thẳng hướng ở chỗ sâu trong hạ thể truyền lại, làm cho tâm tư có chút mất trật tự, rồi nàng rất nhanh khôi phục tri giác ….
- Tống đại ca, có thể buông tay được rồi đó..
Tống Thanh Thư cũng không nói nhiều, lẳng lặng thả ra, đứng dậy quay đầu lại nói với nàng:
- Đi thôi…. đợi lát nữa đem bộ đồ thị vệ này mặc vào, miễn cho bị người khác nhìn thấy không tốt.
Nói xong liền đem trên lưng một cái tay nãi bao vây nhét vào trong tay nàng.
Chẳng biết vì sao, mãi cho đến khi đã vào trong Dịch Phương quán, Lý Nguyên Chỉ tựa hồ cũng còn có thể cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay, còn bên dưới hạ thể mình tự hồ có chất lỏng dinh dính hơi khó chịu, trong lúc nhất thời nàng có chút hồn vía lên mây.
- Lý cô nương?
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lý Nguyên Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Băng một thân mang y phục đại nội thị vệ, đang ngồi ở trong phòng ngơ ngác nhìn mình.
…………………………………………………………………………………….
Lại nói bên trong Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền, nhìn thấy Tống Thanh Thư lại dẫn theo một tên thị vệ tiến vào phòng ngủ của hắnh, vẻ mặt bọn chúng cổ quái xì xào bàn tán:
- Ngày hôm qua thị vệ kia vẫn chưa ra khỏi Dịch Phương quán, bây giờ lại dẫn vào thêm một thị vệ nữa?
- Cũng thấy được Tống đại nhân là một nhân tài hiếm có, về chuyện này…
- Tên thị vệ kia thân hình kiều tiểu, da thịt trắng mịn…
- Trên thế gian có nhiều nữ nhân tốt, tinh tế mềm mại, Tống đại nhân làm gì mà một mực yêu thích nam nhân như vậy chứ?
- Ặc…. ngươi nói có khi nào Tống đại nhân đột nhiên hứng thú đối với chúng ta...
- Không... không thể nào, chúng ta da dày thịt béo, không lọt vào pháp nhãn Tống đại nhân đâu…
- Không ổn rồi… sau này ta sẽ đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ nhiều hơn, ở trong Dịch Phương quán này quá nguy hiểm……
………………………………………………………………………………..
Sau khi Tống Thanh Thư rời đi, Lạc Băng ở trong phòng chờ đợi thấp thỏm bất an, vừa hối hận tại sao lại dễ dàng để cho Tống Thanh Thư giày vò thân thể của mình, vừa lại lo lắng Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn không cứu được trương phụ của mình, còn đang suy nghĩ vạn nhất Tống Thanh Thư quay về lại muốn thân thể của mình, thì mình từ chối làm sao...
Bất chợt cánh cửa gian phòng bị đẩy ra, nàng nhìn thấy Tống Thanh Thư còn bên cạnh là Lý Nguyên Chỉ, trong lòng vừa mừng rỡ lại kinh hoảng, mừng rỡ chính là có Lý Nguyên Chỉ ở đây, Tống Thanh Thư sẽ không dám tự do làm bậy đối với mình, kinh hoảng là vạn nhất Lý Nguyên Chỉ biết nàng đã có quan hệ thân xác với Tống Thanh Thư. Nữ nhân thật ra thì cũng không sợ bản thân vụng trộm với nam nhân khác ngoài trượng phu của mình, nhưng lại sợ sệt nhất chính là chuyện vụng trộm này bị người thứ ba phát hiện. nghĩ đến Lý Nguyên Chỉ cũng có mối quan hệ cùng Hồng Hoa Hội, Lạc Băng thần sắc biểu hiện vô cùng phức tạp.
- Lạc tỷ tỷ, tại sao lại ở chỗ này?
Đối với nữ nhân tình địch này, Lý Nguyên Chỉ trong lòng cũng có nhiều mâu thuẫn, một mặt Dư Ngư Đồng như rơi vào ma chướng si tình Lạc Băng, mặt khác nàng cũng rõ ràng Lạc Băng vẫn yêu sâu đậm trượng phu mình, xưa nay Lạc Băng đối với Dư Ngư Đồng vẫn là trên tình nghĩa một người tẩu tử..
- Ai, Hồng Hoa Hội lần này lại xảy ra chuyện rồi.
Lạc Băng thở dài một hơi, sơ lược kể lại.
- Vậy Dư... Ngư Đồng…thì sao?
Lý Nguyên Chỉ run giọng hỏi.
- Cũng bị bắt rồi.
Lạc Băng nhớ lại chi tiết, Dư Ngư Đồng sau khi nghe được lão đà chủ muốn để cho mình dùng mỹ nhân kế, hắn hồn bay phách lạc, lúc quan binh Bảo Vương phủ bao vây tiến vào, hắn không phản kháng liền bị bắt lấy.
- Tống đại ca…đại ca cứu hắn có được không?
Lý Nguyên Chỉ lập tức quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư.
- Lân này đầu phải là lần đầu tiên, ai bảo người Hồng Hoa Hội không có bản lĩnh.
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
- Hảo đại ca,…muội cầu đại ca.. cầu đại ca...
Lý Nguyên Chỉ lại bắt đầu làm nũng.
- Sợ muội rồi, để ta tình toán thử xem, cứu một cũng là cứu, cứu hai cái cũng là cứu, vậy cứ đồng thời cứu một lượt cũng được...
Tống Thanh Thư không chịu nỗi Lý Nguyên Chỉ ỏn à ỏn ẻn, vội vã đồng ý.
Nhìn Lý Nguyên Chỉ mặt mày hớn hở, Lạc Băng trong lòng lại có cảm giác khó chịu, nghĩ thầm tại sao chính mình phải trả giá thân thể thì mới đánh đổi được hắn cứu trượng phu mình, Lý Nguyên Chỉ chỉ có làm nũng mấy câu thì có thể...
- Đúng rồi, tối hôm nay các người cứ ngủ tại nơi này, ta có việc đi ra ngoài một chuyến.
Tống Thanh Thư đối với hai nàng nói, liền định xoay người ra ngoài.
- Chờ đã, Tống...
Lạc Băng dừng một chút, tiếp tục nói,
- Buổi chiều ngươi đi ra ngoài, có người đưa tới một phần lễ vật kỳ quái, ngươi có muốn nhìn qua hay không?
- Lễ vật kỳ quái?
Tống Thanh Thư nghi ngờ nói,
- Văn phu nhân vì sao lại cảm thấy kỳ quái?
Lạc Băng yên tĩnh một chút tâm tình, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi hiện giờ thân phận đường đường Khâm sai đại thần, quan chức ở Thịnh Kinh nịnh bợ ngươi là chuyện thường, không đưa kim ngân châu báu thì cũng đồ cổ tranh chữ thư pháp, đều có lưu lại danh thiếp. Chỉ có một phần lễ vật này, không có danh thiếp, tuy rằng cái rương tinh xảo, thế nhưng... đồ vật bên trong hơi quá mức bình thường.
Lạc Băng buổi chiều ở trong viện đi dạo, nhìn thấy bọn thị vệ đang kiểm tra các loại lễ vật đưa tới, để phòng ngừa bên trong đó đặt cơ quan ám khí hại Khâm sai đại thần.
Trong lúc vô tình nghe được bọn thị vệ chuẩn bị đem món lễ vật này ném trong đống rác tò mò nàng đến tìm tòi hư thực, vừa nhìn bên trong quả nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, có điều nàng là người trà trộn giang hồ, trong tiềm thức nói cho nàng biết phần lễ vật này có điều khác kỳ lạ, liền bảo bọn thị vệ đem đặt ở trong phòng ngủ.
- Quả nhiên kỳ quái.
Mở ra hai cái rương, thấy rõ đồ vật bên trong, Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, một cái rương bên trong tất cả đều là trái đào, một cái rương khác bên trong chứa tất cả đều là trái táo.
- Nếu có việc thì đến thành đông có tửu điếm Vạn Hào tìm ta.
Nói xong liền dẫn nhóm người Thần Long giáo vội vàng phóng đi.
Tống Thanh Thư mang theo Lý Nguyên Chỉ phóng lên trên một cây đại thụ gần đó, rất nhanh quan binh tuần tra xuất hiện ở trước mắt, lúc soát chung quanh một hồi, tên quan đầu lĩnh quân nói:
- Vừa rồi rõ ràng nghe có tiếng cười nữ nhân ở đây mà."
- Coi chừng là quỷ dạ khóc đó, tòa nhà này bỏ hoang rất lâu rồi, tương truyền một nhà mười ba khẩu đều bị trộm cướp giết chết hết...
Một tên lính hơi rụt vai lại.
Đám quan quân phía sau cũng rùng mình:
- Xúi quẩy…
Nghe nói xong đám quan binh chần chừ rồi đi khỏi..
- Người nữ nhân kia cười tao lãng đến mức đem đám quan binh dẫn lại đây.
Tô Thuyên vừa đi, khí tràng Mị Công biến mất, Lý Nguyên Chỉ tựa hồ tỉnh lại, bĩu môi nói.
- Trời tối vắng lặng, giọng nói nữ nhân lanh lảnh, thì sẽ lưu truyền vọng xa, ngươi đừng nói xấu sau lưng những nữ nhân khác, cẩn thận bị vạ miệng đấy.
Tống Thanh Thư cười trêu nói, nhưng trong lòng suy nghĩ:
“Tô Thuyên võ công cũng không có gì ghê gớm, then chốt là có một thân công phu Mị Công, từ nơi nào học được? Vừa rồi do nàng tận lực vận chuyển Mị Công muốn ảnh hưởng tâm trí của mình, nên âm thanh tiết phát ra ngoài, đem quan binh tuần tra đưa tới.
- Tống đại ca…muội khẳng định đại ca đã bị nữ nhân kia mê hoặc rồi, mới đó đã nói tốt cho người ta..
Lý Nguyên Chỉ trong giọng nói nhiều phiền muộn.
- Đúng vậy, nam nhân thích nhất là cái loại nữ nhân thành thục xinh đẹp, không mê nàng lẽ nào lại mê muội a.
Tống Thanh Thư phản bác hỏi lại một câu, lập tức làm cho khuôn mặt Lý Nguyên Chỉ đỏ lên.
- Hừ…muội cũng rất đẹp vậy, có phải không?
Lý Nguyên Chỉ mặt tối sầm lại nói.
- Nếu muội xinh đẹp, vậy tại sao muội tỏ lòng yêu thương, mà Dư Ngư Đồng vẫn cứ yêu thích tứ tẩu Lạc Băng của mình, không để ý đến muội?
Tống Thanh Thư cố ý trêu nói.
Nào ngờ vừa lúc bị hắn nói trúng đến chuyện thương tâm,Lý Nguyên Chỉ vành mắt đỏ lên, chạy ra bờ sông nhỏ dưới một thân cây ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu ở bên trong, hai vai rung rung khóc nức nở..
Tống Thanh Thư không nghĩ tới cô nươn hoạt bát lanh lợi như Lý Nguyên Chỉ cũng có lúc nhu nhược như thế, vội vã đến một bên khuyên lơn:
- Thật ra muội cũng rất có mị lực, tinh tế mềm mại, ngượng ngùng hồn nhiên quyến rũ mê người... Những thứ này thì nữ nhân thành thục không thể nào sánh được, huống chi muội còn xinh đẹp, chỉ cần là nam nhân nhìn thấy muội liền sẽ thích, chỉ có Dư Ngư Đồng là có mắt như mù, muội không nhìn thấy Trương Triệu Trọng cỡ nào yêu thích muội sao?
- Đừng nhắc đến tên lão già đáng ghét háo sắc kia.
Lý Nguyên Chỉ nín khóc mỉm cười,
- Nếu các nam nhân đều yêu thích, vậy... đại ca có thích không?
Lý Nguyên Chỉ mắt sáng như ánh sao phát quang rạng rỡ, giọng nói mang theo vẻ phấn khích.
- Đương nhiên yêu thích, sau này nếu như Dư Ngư Đồng không muốn muội, thì muội gả cho ta đi.
Tống Thanh Thư cợt nhả nói.
- Phi…! Lý Nguyên Chỉ gắt gỏng, nàng biết rõ Tống Thanh Thư thuận miệng trả lời, chủ yếu là trêu đùa nàng, nhưng khó nén trong tim đập nhảy như nai con, có điều tính tình nàng rất hào sảng, nên rất nhanh khôi phục như cũ, nhẹ nói:
- Đại ca nói không có thành ý gì cả, còn không sánh bằng lão già Trương Triệu Trọng kia, cùng lắm thì muội gả cho lão chứ cũng sẽ không gả cho đại ca đâu.
- Này..này.. đừng nói tàn nhẫn như vậy chứ.
Tống Thanh Thư phiền muộn.
- Tống đại ca, muội hỏi một vấn đề, đại ca phải thành thật trả lời muội."
Lý Nguyên Chỉ đột nhiên thu hồi nụ cười, trịnh trọng nói.
- Vấn đề gì?
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
- Giả như muội cùng Lạc Băng tỷ tỷ đều đồng ý gả cho đại ca, thì đại ca sẽ chọn người nào?
Lý Nguyên Chỉ ánh mắt chờ mong nhìn hắn.
- À…cái đề tài này hương diễm à,
Tống Thanh Thư không để ý đến dáng vẻ trịnh trọng của Lý Nguyên Chỉ,
- Um…hạnh phúc tới quá đột nhiên, để ta từ từ suy nghĩ cái đã.
- Hừ…muội đã nói là giả như…
Lý Nguyên Chỉ sốt ruột nói, nàng muốn Tống Thanh Thư từ góc độ của một nam nhân, nhìn nàng cùng Lạc Băng ai có sức hấp dẫn hơn.
Tống Thanh Thư chưa vội nói gì, hắn nghĩ thầm Lạc Băng toàn thân đã bị hắn chơi đùa khắp nơi, thì làm sao có thể đánh giá khách quan được, khóe miệng nổi lên một nụ cười:
- Nếu là ta…thì sẽ thu cả hai người cùng lúc…
- Không được..chỉ có thể chọn một!
Lý Nguyên Chỉ suýt chút nữa bị hắn chọc cho tức chết.
- Như vậy thì….
Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm trên dưới Lý Nguyên Chỉ đánh giá một phen, thấy nàng cực kỳ căng thẳng, liền cười cợt,
- Vậy thì sẽ chọn muội…
Lý Nguyên Chỉ con mắt lập tức liền sáng lên, có điều nàng hết sức ức chế nụ cười trên mặt, để tránh Tống Thanh Thư cười, rồi vội vã trịnh trọng hỏi:
- Tại sao vậy chứ?
Tống Thanh Thư không thể làm gì khác hơn là đánh lừa nàng nói:
- Lạc Băng dù có ôn nhu mê người đến đâu, cũng là thê tử của người khác, để ta lựa chọn, nhất định phải chọn một cô nương thuần khiết toàn tâm toàn ý với ta a.
Lý Nguyên Chỉ trong lòng cao hứng, nghĩ thầm so với Lạc Băng tỷ tỷ, đúng là mình chiếm ưu thế lớn nhất, sau này chờ cho Dư Ngư Đồng bình tâm lại, mình cũng không phải là không còn cơ hội...
- Được rồi, đừng phạm sắc giới nữa.
Tống Thanh Thư thấy hai mắt nàng hai mắt mơ màng, phỏng chừng lại đang có ảo tưởng gì đó,
- Ta tạm thời mang muội về Dịch Phương quán, vì ta còn có chuyện phải làm.
- Cũng được.
Lý Nguyên Chỉ lúc này trong lòng cao hứng, hắn nói cái gì cũng đều hợp ý, đưa tay hướng về Tống Thanh Thư trước người duỗi một cái, làm nũng nói,
- Chân muội đã tê rần, đại ca xoa bóp giùm chút..
Trước mắt một đôi chân dưới đôi hài vải trắng như bạch ngọc, da thịt trong trắng lộ hồng, tươi mới phảng phất có thể bấm ra nước,Tống Thanh Thư thấy nàng nhìn quanh lưu chuyển, ánh mắt trong suốt tinh khiết, không khỏi lầu bầu nói:
- Muội không vì Dư Ngư Đồng mà thủ thân như ngọc sao?
- Chỉ xoa bóp cổ chân mà thôi, Tống đại ca lại có ý nghĩ rất xấu xa!
Lý Nguyên Chỉ lườm hắn một cái,
- Từ nhỏ đến lớn, cưỡi ngựa luyện công, mỗi khi mỏi mệt đều nhờ người bóp tay chân, tay chân của muội cũng không biết bao nhiêu bàn tay nam nhân đã mò qua rồi, này có cái gì quá mức…
Tống Thanh Thư tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngồi xuống đưa tay ra nắm lấy đôi cổ chân của nàng, chỉ cảm thấy vào tay thì mềm mại như không xương, hắn thầm than thở, hơi dùng sức xoa bóp lấy hai bắp chân của nàng, rất tròn trơn nhẵn, chân nhỏ tuyết trắng như ngọc, khéo léo đẹp đẽ, trắng nõn động lòng người, làn da nhẵn nhụi, xuyên thấu qua nhẵn nhụi lưng bàn chân, ẩn ẩn có thể thấy được dưới da những mạch máu thật nhỏ, hai bàn tay hắn trên bắp chân sờ soạng bóp xuống, Lý Nguyên Chỉ không biết là chân còn tê dại hay là thoải mái, chỉ thấy cặp đùi đẹp run rẩy vài cái, nàng có một cảm giác khác thường, phảng phất một đoàn hỏa diểm tại trong phương tâm bốc cháy lên, ấm áp mềm yếu thẳng hướng ở chỗ sâu trong hạ thể truyền lại, làm cho tâm tư có chút mất trật tự, rồi nàng rất nhanh khôi phục tri giác ….
- Tống đại ca, có thể buông tay được rồi đó..
Tống Thanh Thư cũng không nói nhiều, lẳng lặng thả ra, đứng dậy quay đầu lại nói với nàng:
- Đi thôi…. đợi lát nữa đem bộ đồ thị vệ này mặc vào, miễn cho bị người khác nhìn thấy không tốt.
Nói xong liền đem trên lưng một cái tay nãi bao vây nhét vào trong tay nàng.
Chẳng biết vì sao, mãi cho đến khi đã vào trong Dịch Phương quán, Lý Nguyên Chỉ tựa hồ cũng còn có thể cảm giác được nhiệt độ lòng bàn tay, còn bên dưới hạ thể mình tự hồ có chất lỏng dinh dính hơi khó chịu, trong lúc nhất thời nàng có chút hồn vía lên mây.
- Lý cô nương?
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Lý Nguyên Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lạc Băng một thân mang y phục đại nội thị vệ, đang ngồi ở trong phòng ngơ ngác nhìn mình.
…………………………………………………………………………………….
Lại nói bên trong Trương Khang Niên cùng Triệu Tề Hiền, nhìn thấy Tống Thanh Thư lại dẫn theo một tên thị vệ tiến vào phòng ngủ của hắnh, vẻ mặt bọn chúng cổ quái xì xào bàn tán:
- Ngày hôm qua thị vệ kia vẫn chưa ra khỏi Dịch Phương quán, bây giờ lại dẫn vào thêm một thị vệ nữa?
- Cũng thấy được Tống đại nhân là một nhân tài hiếm có, về chuyện này…
- Tên thị vệ kia thân hình kiều tiểu, da thịt trắng mịn…
- Trên thế gian có nhiều nữ nhân tốt, tinh tế mềm mại, Tống đại nhân làm gì mà một mực yêu thích nam nhân như vậy chứ?
- Ặc…. ngươi nói có khi nào Tống đại nhân đột nhiên hứng thú đối với chúng ta...
- Không... không thể nào, chúng ta da dày thịt béo, không lọt vào pháp nhãn Tống đại nhân đâu…
- Không ổn rồi… sau này ta sẽ đi ra bên ngoài làm nhiệm vụ nhiều hơn, ở trong Dịch Phương quán này quá nguy hiểm……
………………………………………………………………………………..
Sau khi Tống Thanh Thư rời đi, Lạc Băng ở trong phòng chờ đợi thấp thỏm bất an, vừa hối hận tại sao lại dễ dàng để cho Tống Thanh Thư giày vò thân thể của mình, vừa lại lo lắng Tống Thanh Thư cuối cùng vẫn không cứu được trương phụ của mình, còn đang suy nghĩ vạn nhất Tống Thanh Thư quay về lại muốn thân thể của mình, thì mình từ chối làm sao...
Bất chợt cánh cửa gian phòng bị đẩy ra, nàng nhìn thấy Tống Thanh Thư còn bên cạnh là Lý Nguyên Chỉ, trong lòng vừa mừng rỡ lại kinh hoảng, mừng rỡ chính là có Lý Nguyên Chỉ ở đây, Tống Thanh Thư sẽ không dám tự do làm bậy đối với mình, kinh hoảng là vạn nhất Lý Nguyên Chỉ biết nàng đã có quan hệ thân xác với Tống Thanh Thư. Nữ nhân thật ra thì cũng không sợ bản thân vụng trộm với nam nhân khác ngoài trượng phu của mình, nhưng lại sợ sệt nhất chính là chuyện vụng trộm này bị người thứ ba phát hiện. nghĩ đến Lý Nguyên Chỉ cũng có mối quan hệ cùng Hồng Hoa Hội, Lạc Băng thần sắc biểu hiện vô cùng phức tạp.
- Lạc tỷ tỷ, tại sao lại ở chỗ này?
Đối với nữ nhân tình địch này, Lý Nguyên Chỉ trong lòng cũng có nhiều mâu thuẫn, một mặt Dư Ngư Đồng như rơi vào ma chướng si tình Lạc Băng, mặt khác nàng cũng rõ ràng Lạc Băng vẫn yêu sâu đậm trượng phu mình, xưa nay Lạc Băng đối với Dư Ngư Đồng vẫn là trên tình nghĩa một người tẩu tử..
- Ai, Hồng Hoa Hội lần này lại xảy ra chuyện rồi.
Lạc Băng thở dài một hơi, sơ lược kể lại.
- Vậy Dư... Ngư Đồng…thì sao?
Lý Nguyên Chỉ run giọng hỏi.
- Cũng bị bắt rồi.
Lạc Băng nhớ lại chi tiết, Dư Ngư Đồng sau khi nghe được lão đà chủ muốn để cho mình dùng mỹ nhân kế, hắn hồn bay phách lạc, lúc quan binh Bảo Vương phủ bao vây tiến vào, hắn không phản kháng liền bị bắt lấy.
- Tống đại ca…đại ca cứu hắn có được không?
Lý Nguyên Chỉ lập tức quay đầu lại nhìn Tống Thanh Thư.
- Lân này đầu phải là lần đầu tiên, ai bảo người Hồng Hoa Hội không có bản lĩnh.
Tống Thanh Thư phiền muộn nói.
- Hảo đại ca,…muội cầu đại ca.. cầu đại ca...
Lý Nguyên Chỉ lại bắt đầu làm nũng.
- Sợ muội rồi, để ta tình toán thử xem, cứu một cũng là cứu, cứu hai cái cũng là cứu, vậy cứ đồng thời cứu một lượt cũng được...
Tống Thanh Thư không chịu nỗi Lý Nguyên Chỉ ỏn à ỏn ẻn, vội vã đồng ý.
Nhìn Lý Nguyên Chỉ mặt mày hớn hở, Lạc Băng trong lòng lại có cảm giác khó chịu, nghĩ thầm tại sao chính mình phải trả giá thân thể thì mới đánh đổi được hắn cứu trượng phu mình, Lý Nguyên Chỉ chỉ có làm nũng mấy câu thì có thể...
- Đúng rồi, tối hôm nay các người cứ ngủ tại nơi này, ta có việc đi ra ngoài một chuyến.
Tống Thanh Thư đối với hai nàng nói, liền định xoay người ra ngoài.
- Chờ đã, Tống...
Lạc Băng dừng một chút, tiếp tục nói,
- Buổi chiều ngươi đi ra ngoài, có người đưa tới một phần lễ vật kỳ quái, ngươi có muốn nhìn qua hay không?
- Lễ vật kỳ quái?
Tống Thanh Thư nghi ngờ nói,
- Văn phu nhân vì sao lại cảm thấy kỳ quái?
Lạc Băng yên tĩnh một chút tâm tình, nhẹ nhàng nói:
- Ngươi hiện giờ thân phận đường đường Khâm sai đại thần, quan chức ở Thịnh Kinh nịnh bợ ngươi là chuyện thường, không đưa kim ngân châu báu thì cũng đồ cổ tranh chữ thư pháp, đều có lưu lại danh thiếp. Chỉ có một phần lễ vật này, không có danh thiếp, tuy rằng cái rương tinh xảo, thế nhưng... đồ vật bên trong hơi quá mức bình thường.
Lạc Băng buổi chiều ở trong viện đi dạo, nhìn thấy bọn thị vệ đang kiểm tra các loại lễ vật đưa tới, để phòng ngừa bên trong đó đặt cơ quan ám khí hại Khâm sai đại thần.
Trong lúc vô tình nghe được bọn thị vệ chuẩn bị đem món lễ vật này ném trong đống rác tò mò nàng đến tìm tòi hư thực, vừa nhìn bên trong quả nhiên cũng cảm thấy kỳ quái, có điều nàng là người trà trộn giang hồ, trong tiềm thức nói cho nàng biết phần lễ vật này có điều khác kỳ lạ, liền bảo bọn thị vệ đem đặt ở trong phòng ngủ.
- Quả nhiên kỳ quái.
Mở ra hai cái rương, thấy rõ đồ vật bên trong, Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, một cái rương bên trong tất cả đều là trái đào, một cái rương khác bên trong chứa tất cả đều là trái táo.
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng