Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Chương 208: Đồng bệnh tương lân..
Tống Thanh Thư liền hiểu, Trương Triệu Trọng hiện đang làm khó dễ với Tang Phi Hồng, mình bị lão sử dụng như tấm bình phong, mới đầu thì hắn khó chịu, sau đó thì khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, Trương Triệu Trọng đường đường một Kiêu Kỵ tả doanh, vì sao lại nhằm vào một nữ nhân ca kỹ?
Tang Phi Hồng trên mặt lộ vẻ tức giận, nói:
- Ban ngày ban mặt, Trương đại nhân chẳng lẽ muốn trắng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao? Các tỷ muội, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.
Nói xong nàng xoay người cùng cả đám thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
- Muốn đi sao?
Trương Triệu Trọng cười gằn, nhảy lên ngăn ở trước mặt Tang Phi Hồng.
- Nghe tiếng đã lâu, uy danh Hỏa Thủ Phán Quan của Trương Đại Nhân uy danh, tiễu nữ cả gan lĩnh giáo một phen.
Tang Phi Hồng thấy đối phương ngang ngược như vậy bì, trong lòng biết hôm nay không cách nào dễ dàng rời đi, quyết tâm liều mạng, liền công kích trước, vừa nói với đám người,
- Các ngươi chạy đi ra ngoài trước.
Trong lòng nàng tính toán rõ ràng, khinh công của mình từ trước đến giờ không yếu, chốc nữa dựa theo tình huống, là chiến hay là chạy, xoay sở cũng dễ dàng, trái lại là những tỷ muội của mình, nếu là bị Trương Triệu Trọng bắt lấy áp chế mình, thì sẽ tiến thối lưỡng nan.
Tống Thanh Thư không ngờ một nữ nhân kiều tiểu lại có võ công không tầm thường, chỉ thấy nàng ra tay tựa như chim Uyên Ương thượng đầu quan, chân bung lên như uyên ương cong đuôi, một thân công phu hơn nửa đều dùng trên cặp chân, tung cước xuất kích liên hoàn chặt chẽ, cao thấp trên dưới hợp nhất, trái phải đổi thế hình bóng đi theo.
- Được lắm Uyên Ương cước pháp!
Trương Triệu Trọng sáng mắt lên, chủ ý chính của lão là một mình Tang Phi Hồng, cho nên không quan tâm đến mấy người còn lại chạy thoát, thấy đối phương dường như hoa hồ điệp tứ phương tấn công tới, lão vội vã giơ lên một đôi tay nghênh tiếp.
Hai người đấu với nhau mười mấy chiêu, Tống Thanh Thư đã nhìn ra rõ ràng, Tang Phi Hồng tuy rằng cước pháp tinh diệu, nhưng nữ nhân sức yếu, mỗi lần chân đá chạm trúng cánh tay của Trương Triệu Trọng đỡ đòn, trên mặt nàng thoáng qua vẻ đau đớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không cùng Trương Triệu Trọng va chạm.
Chẳng qua là Trương Triệu Trọng không muốn đánh trọng thương nàng, nêu không thì Tang Phi Hồng từ lâu đã bị thất thủ, Tống Thanh Thư cười dài một tiếng:
- Võ công Trương Đại Nhân tựa hồ là phái Võ Đương, Hổ Trảo Thủ vừa vặn tại hạ cũng có biết ít nhiều, vừa nhìn thấy là đã sáng mắt, chúng ta trao đổi tỷ thí học hỏi với nhau nhé…
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhảy vào trực tiếp tay nắm thức mở đầu Võ Đang Hổ Trảo Thủ, ngăn cách ở giữa hai người.
Tang Phi Hồng đang dần dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng đang nóng nảy, thấy hắn đột nhiên ngăn chặn ở trước người, tay phải chấp ở phía sau lưng thủ thế âm thầm ra hiệu như là “ chạy mau..", nhất thời nàng hiểu ý, vội vã mượn cơ hội phóng nhảy ra ngoài từ bên tường viện.
Trương Triệu Trọng sững sờ, lập tức biết Tống Thanh Thư có ý định thả Tang Phi Hồng chạy trốn, có điều hắn cũng không giận, trái lại cười nói:
- Tống đại nhân là đương đại cao thủ tuyệt đỉnh, có thể cùng đại nhân so chiêu, hạ quan nào dám không tuân mệnh.
Nói xong lão cũng sử dụng Hổ Trảo Thủ, tiến lên nghênh tiếp.
Hai người xuất chiêu đánh qua đánh lại, Hổ Trảo Thủ đối đầu Hổ Trảo Thủ, Võ Đang Miên Chưởng đấu với Võ Đang Miên Chưởng, đánh hơn mười chiêu, cả hai đều khâm phục trình độ võ công của đối phương.
- Ngừng lại.. không đánh nữa, Tống đại nhân hạ thủ lưu tình, hạ quan làm sao lại không biết…
Trương Triệu Trọng cười ha ha, nhảy ra vòng chiến.
- Trương Đại Nhân có một thân công phu Võ Đang, không biết sư thừa từ nhánh nào của Võ Đang?
Tống Thanh Thư hỏi, Võ Đang chi nhánh tuy rằng có nhiều, nhưng sở học của Trương Triệu Trọng chính là phái Võ Đang Huyền Môn chính tông, một số nhánh khác không có thể dạy được.
- Sư huynh của hạ quan chính là Thiên Thanh quan chủ Mã Chân đạo trưởngi.
Nhắc đến sư huynh, thái độ Trương Triệu Trọng có vẻ không tôn trọng gì cả..
- Hóa ra là Mã Chân đạo trường a, theo bối phận tính ra thì Trương Đại Nhân là sư thúc của tại hạ.
Tống Thanh Thư nói.
Trương Triệu Trọng cười ha ha:
- Ha ha nếu luận về võ công, hạ quan có thể cùng đại nhân ngang hàng luận giao, đã là may mắn lắm rồi, lại nói, hạ quan đã sớm bị sư huynh trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi, cũng xem như không còn là người của Võ Đang.
- Ồ?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại,
- Nói như vậy lên chúng ta cũng hữu duyên, đều là võ lâm phản đồ nha.
Nói xong hắn mỉm cười.
Trương Triệu Trọng hiển nhiên cũng không đem chuyện phái Võ Đương xem là chuyện to tát, cười nói:
- Tống đại nhân có biết tối hôm qua trong yến tiệc, tại sao tại hạ lại tự đưa kiếm mình cho Tống đại nhân mượn không?"
- Chẳng lẽ bởi vì tại hạ cùng có thân phận võ lâm phản đồ?
Tống Thanh Thư cười cổ quái nói.
Trương Triệu Trọng gật đầu:
- Không sai, vốn là Tống đại nhân võ công tuy cao, hạ quan tuy có kính phục nhưng cũng vẫn không có thiện cảm, nhưng sau đó biết được Tống đại nhân có hoàn cảnh cũng như hạ quan, đều là phản đồ … ha ha, cho nên sinh ra cảm giác thân thiết đồng bệnh tương liên.
- Lâu nay cái thân phận này luôn quấy nhiễu tại hạ, hiếm khi nhìn thấy một huynh đệ song hành a,
Tống Thanh Thư ôm bả vai Trương Triệu Trọng nói,
- Chúng ta cũng đừng cứ gọi là Tống đại nhân, hay là Trương đại nhân nữa, sau này tại hạ gọi là Trương đại ca, tại hạ là Tống tiểu đệ, chẳng phải là tốt hơn?
Tống Thanh Thư nhớ đến Vi Tiểu Bảo, học theo cách xưng huynh gọi đệ.
Tống Thanh Thư quan giai cao hơn Trương Triệu Trọng nhiều, lão sững sờ, sau đó vui mừng nói:
- Nào dám không tuân mệnh!
Liền vội vã dặn dò thủ hạ chuẩn bị rượu và thức ăn.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, từ chuyện phái Võ Đang cho tới cao thủ giang hồ, cuối cùng Tống Thanh Thư đem câu chuyện dẫn tới chuyện của Bảo Thân Vương.
Trương Triệu Trọng có chút men say, nói:
- Bảo thân vương thời gian sau này, chiêu nạp thêm nhiều cao thủ thiên hạ, tuy rằng không đến cấp độ tông sư cao thủ, nhưng ít nhiều gì cũng thu được những người có bản lãnh. Ngọc Chân Tử đã từng giao đấu với Tống tiểu đệ, tuy rằng dễ dàng bại vào tay của đệ, nhưng lão một thân võ công không phải tầm thường, năm xưa có thể cùng Kim Xà vương Viên Thừa Chí đánh ngang ngữa đấy.
Nói tới chỗ này, trong mắt Trương Triệu Trọng loé ra một tia khó hiểu.
Tống Thanh Thư biết rõ, hiển nhiên Trương Triệu Trọng cũng không hiểu vì sao võ công Ngọc Chân Tử lại bị thất bại chật vật như vậy, hắn cũng không cần thiết nói sáng tỏ môn đạo trong đó, chỉ là mỉm cười nghe đối phương tiếp tục nói.
Trương Triệu Trọng ợ một tiếng,
- Có điều theo chúng ta cùng cấp bậc cao thủ, còn có mấy người nữa, như là Kim Trảo Thiết Câu Bạch Chấn, hắn một tay sử dung Ưng Trảo Công cực kỳ ác liệt tàn nhẫn, trong vương phủ là tổng quản, nội ngoại kiêm tu, là đệ nhất cao thủ người Mãn của Vương phủ, ngoài ra còn có Hải Lan Bật, Đức Bố hai người, danh xưng là dũng sĩ Ba Đồ Lỗ, võ công cũng không tầm thường..
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, làm bộ vô tình hỏi:
- Còn chưởng môn Thiên Long môn Điền Quy Nông thì võ công ra sao? Tiểu đệ nghe nói hắn cũng là cao thủ của Bảo thân vương a.
- Điền Quy Nông?
Trương Triệu Trọng cười ha ha,
- Võ công của hắn cũng coi được, nhưng quãng thời gian trước không biết vì sao đắc tội với Vương gia, bị Vương gia bắt giam trong phủ, ngày ngày nghiêm hình tra tấn…
“ Điền Quy Nông vẫn còn bị giam ở trong Bảo thân vương phủ?"
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, tuy rằng trước cũng có suy đoán, nhưng bây giờ được chứng minh, hắn cảm thấy lại thêm vướng bận, có điều nghĩ lại, chuyện cứu Hạ Thanh Thanh, cho dù Bảo thân vương phủ là đầm rồng hang hổ, cũng phải xông vào một lần, thì có cứu thêm một Điền Quy Nông, cũng không có gì là ghê gớm.
- Đáng tiếc thê tử của hắn diễm danh truyền khắp Thịnh kinh thành, sau này e rằng một mình trông phòng.
- Thê tử hắn rất xinh đẹp sao?
Tống Thanh Thư biết mà còn hỏi.
- Đâu chỉ là xinh đẹp, khà khà..đệ không biết, bình thường sau lưng những đồng liêu chúng ta ai nghĩđến thê tử của hắn liền chảy nước bọt, lần này Điền Quy Nông có chuyện, mọi người còn tưởng rằng có cơ hội tốt để lợi dụng được, nào ngờ thế tử Phúc Khang An..... chúng ta đành không dám khinh động.
Trương Triệu Trọng mặt tiếc nuối,
- Tống tiểu đệ nếu có rảnh rỗi thì có thể đến Điền phủ nhìn, thì biết huynh nói không ngoa.
- Như vậy sao? Nếu có dịp đệ phải nhìn thử xem.
Tống Thanh Thư trong lòng cười thầm, trên người Điền phu nhân, mỗi một tấc da thịt hắn đều đã đùa bỡn qua...
Thấy hắn hai mắt tỏa ánh sáng, Trương Triệu Trọng liền nhắc nhở hắn,
- Tang Phi Hồng, dạng nữ nhân vừa rồi, đệ tùy tiện đụng chạm làm sao cũng không thành vấn đề, nhưng là đối với Điền phu nhân, đệ tốt nhất nhìn qua là được rồi, nàng sớm muộn cũng là vật trong túi của thế tử Phúc Khang An, vì một nữ nhân, đắc tội với thế tử đúng là bất trí.
- Đa tạ Trương đại ca nhắc nhở, đệ mời đại ca một chén,
Uống xong Tống Thanh Thư để chén rượu xuống, nghi hoặc hỏi,
- Vừa rồi đệ thấy đại ca tựa hồ là cố tình nhắm vào Tang Phi Hồng kia...
- Đó là do Vương gia thấy gần đây trong Thịnh Kinh thành trộn lẫn đến rất nhiều giang hồ xa lạ, nên phái đại ca tìm hiểu ngọn ngành, Tang Phi Hồng, đệ đừng thấy là một ca kỹ dáng dấp mảnh mai, trong chốn giang hồ Tang Phi Hồng tiếng tăm lừng lẫy chính là chưởng môn Ngũ Hồ Môn đấy.
Trương Triệu Trọng giải thích.
- Ngũ Hồ Môn?
Tống Thanh Thư chấp chưởng Niêm Can Xử, đối với các môn phái trong cảnh nội Mãn Thanh đương nhiên đại thể cũng hiểu rõ,
- Môn phái này trong giang hồ chủ yếu là biễu diễn vũ khúc kiếm sống, đối với Bảo thân vương thì có gì uy hiếp.
Trương Triệu Trọng cười nói:
- Chẳng qua là đại ca muốn đưa đệ một phần lễ ra mắt, nào ngờ đệ thương hương tiếc ngọc, cố tình để nàng chạy thoát.
Tống Thanh Thư cũng có chút thật không tiện, lúng túng:
- Há..bị đại ca nhìn ra rồi.
- Không sao… đã là huynh đệ, chúng ta đâu cần để ý đến chuyện này làm gì, uống rượu…uống rượu...
Trương Triệu Trọng cũng không có để ý chuyện này trong lòng, ngày hôm nay đi một Tang Phi Hồng, ngày mai lại có một Tang Phi Hồng khác, chỉ cần trong tay có chức quyền, thì sợ gì thiếu nữ nhân sao? Huống chi nhờ vào đó mà kết giao được với Tống Thanh Thư, ngày sau có thể không nói hết chỗ tốt.
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ tới, thấp giọng nhắc nhở:
- Trương Đại Ca, chắc cũng rõ ràng mối quan hệ của Bảo thân vương cùng hoàng thượng Khang Hi... chúng ta bây giờ giao du thân mật, nhỡ rơi vào trong mắt kẽ hữu tâm, sợ đối với đại ca có chút bất lợi a.
Trương Triệu Trọng thấy trong lòng một tia ấm áp, hạ thấp giọng nói thẳng:
- Tống tiểu đệ lấy thành tâm đối với đại ca, thì đại ca cũng không dối gạt tiểu đệ. Ngày hôm nay đại ca mời tiểu đệ uống rượu, cũng là chủ ý của Vương gia.
- Cái gì?
Tống Thanh Thư giật mình, chẳng lẽ đây là bẫy rập gì?
- Yên tâm, Vương gia chỉ muốn đại ca cùng đệ giữ gìn mối quan hệ, nói không chừng ngày sau cũng có thể thám thính được phần nào tin tức,
Trương Triệu Trọng cười nói,
- Có điều đệ và đại ca cùng là người phái Võ Đương, lại có tầng này quan hệ, đại ca đương nhiên sẽ không hại đệ đâu..
Tống Thanh Thư cười gượng, trong lòng vẫn nghi ngờ, Trương Triệu Trọng ngay cả sư huynh của mình còn giết được, thì làm sao lại có khả năng tin tưởng lão được? Vậy ngày hôm nay lão đối với ta nhiệt tình như vậy, đến tột cùng là nguyên cớ gì đây?
Chính vào lúc này, từ sau hậu viện truyền đến tiếng động vỡ đổ đồ sứ, tuy rằng cách xa, nhưng hai người đều là cao thủ, nên nghe được rất rõ ràng, rất nhanh có cái người hầu chạy tới:
- Lão gia, tiểu thư lại nổi nóng.
Tang Phi Hồng trên mặt lộ vẻ tức giận, nói:
- Ban ngày ban mặt, Trương đại nhân chẳng lẽ muốn trắng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao? Các tỷ muội, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi.
Nói xong nàng xoay người cùng cả đám thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
- Muốn đi sao?
Trương Triệu Trọng cười gằn, nhảy lên ngăn ở trước mặt Tang Phi Hồng.
- Nghe tiếng đã lâu, uy danh Hỏa Thủ Phán Quan của Trương Đại Nhân uy danh, tiễu nữ cả gan lĩnh giáo một phen.
Tang Phi Hồng thấy đối phương ngang ngược như vậy bì, trong lòng biết hôm nay không cách nào dễ dàng rời đi, quyết tâm liều mạng, liền công kích trước, vừa nói với đám người,
- Các ngươi chạy đi ra ngoài trước.
Trong lòng nàng tính toán rõ ràng, khinh công của mình từ trước đến giờ không yếu, chốc nữa dựa theo tình huống, là chiến hay là chạy, xoay sở cũng dễ dàng, trái lại là những tỷ muội của mình, nếu là bị Trương Triệu Trọng bắt lấy áp chế mình, thì sẽ tiến thối lưỡng nan.
Tống Thanh Thư không ngờ một nữ nhân kiều tiểu lại có võ công không tầm thường, chỉ thấy nàng ra tay tựa như chim Uyên Ương thượng đầu quan, chân bung lên như uyên ương cong đuôi, một thân công phu hơn nửa đều dùng trên cặp chân, tung cước xuất kích liên hoàn chặt chẽ, cao thấp trên dưới hợp nhất, trái phải đổi thế hình bóng đi theo.
- Được lắm Uyên Ương cước pháp!
Trương Triệu Trọng sáng mắt lên, chủ ý chính của lão là một mình Tang Phi Hồng, cho nên không quan tâm đến mấy người còn lại chạy thoát, thấy đối phương dường như hoa hồ điệp tứ phương tấn công tới, lão vội vã giơ lên một đôi tay nghênh tiếp.
Hai người đấu với nhau mười mấy chiêu, Tống Thanh Thư đã nhìn ra rõ ràng, Tang Phi Hồng tuy rằng cước pháp tinh diệu, nhưng nữ nhân sức yếu, mỗi lần chân đá chạm trúng cánh tay của Trương Triệu Trọng đỡ đòn, trên mặt nàng thoáng qua vẻ đau đớn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không cùng Trương Triệu Trọng va chạm.
Chẳng qua là Trương Triệu Trọng không muốn đánh trọng thương nàng, nêu không thì Tang Phi Hồng từ lâu đã bị thất thủ, Tống Thanh Thư cười dài một tiếng:
- Võ công Trương Đại Nhân tựa hồ là phái Võ Đương, Hổ Trảo Thủ vừa vặn tại hạ cũng có biết ít nhiều, vừa nhìn thấy là đã sáng mắt, chúng ta trao đổi tỷ thí học hỏi với nhau nhé…
Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, nhảy vào trực tiếp tay nắm thức mở đầu Võ Đang Hổ Trảo Thủ, ngăn cách ở giữa hai người.
Tang Phi Hồng đang dần dần rơi vào thế hạ phong, trong lòng đang nóng nảy, thấy hắn đột nhiên ngăn chặn ở trước người, tay phải chấp ở phía sau lưng thủ thế âm thầm ra hiệu như là “ chạy mau..", nhất thời nàng hiểu ý, vội vã mượn cơ hội phóng nhảy ra ngoài từ bên tường viện.
Trương Triệu Trọng sững sờ, lập tức biết Tống Thanh Thư có ý định thả Tang Phi Hồng chạy trốn, có điều hắn cũng không giận, trái lại cười nói:
- Tống đại nhân là đương đại cao thủ tuyệt đỉnh, có thể cùng đại nhân so chiêu, hạ quan nào dám không tuân mệnh.
Nói xong lão cũng sử dụng Hổ Trảo Thủ, tiến lên nghênh tiếp.
Hai người xuất chiêu đánh qua đánh lại, Hổ Trảo Thủ đối đầu Hổ Trảo Thủ, Võ Đang Miên Chưởng đấu với Võ Đang Miên Chưởng, đánh hơn mười chiêu, cả hai đều khâm phục trình độ võ công của đối phương.
- Ngừng lại.. không đánh nữa, Tống đại nhân hạ thủ lưu tình, hạ quan làm sao lại không biết…
Trương Triệu Trọng cười ha ha, nhảy ra vòng chiến.
- Trương Đại Nhân có một thân công phu Võ Đang, không biết sư thừa từ nhánh nào của Võ Đang?
Tống Thanh Thư hỏi, Võ Đang chi nhánh tuy rằng có nhiều, nhưng sở học của Trương Triệu Trọng chính là phái Võ Đang Huyền Môn chính tông, một số nhánh khác không có thể dạy được.
- Sư huynh của hạ quan chính là Thiên Thanh quan chủ Mã Chân đạo trưởngi.
Nhắc đến sư huynh, thái độ Trương Triệu Trọng có vẻ không tôn trọng gì cả..
- Hóa ra là Mã Chân đạo trường a, theo bối phận tính ra thì Trương Đại Nhân là sư thúc của tại hạ.
Tống Thanh Thư nói.
Trương Triệu Trọng cười ha ha:
- Ha ha nếu luận về võ công, hạ quan có thể cùng đại nhân ngang hàng luận giao, đã là may mắn lắm rồi, lại nói, hạ quan đã sớm bị sư huynh trục xuất khỏi sư môn từ lâu rồi, cũng xem như không còn là người của Võ Đang.
- Ồ?
Tống Thanh Thư lông mày nhíu lại,
- Nói như vậy lên chúng ta cũng hữu duyên, đều là võ lâm phản đồ nha.
Nói xong hắn mỉm cười.
Trương Triệu Trọng hiển nhiên cũng không đem chuyện phái Võ Đương xem là chuyện to tát, cười nói:
- Tống đại nhân có biết tối hôm qua trong yến tiệc, tại sao tại hạ lại tự đưa kiếm mình cho Tống đại nhân mượn không?"
- Chẳng lẽ bởi vì tại hạ cùng có thân phận võ lâm phản đồ?
Tống Thanh Thư cười cổ quái nói.
Trương Triệu Trọng gật đầu:
- Không sai, vốn là Tống đại nhân võ công tuy cao, hạ quan tuy có kính phục nhưng cũng vẫn không có thiện cảm, nhưng sau đó biết được Tống đại nhân có hoàn cảnh cũng như hạ quan, đều là phản đồ … ha ha, cho nên sinh ra cảm giác thân thiết đồng bệnh tương liên.
- Lâu nay cái thân phận này luôn quấy nhiễu tại hạ, hiếm khi nhìn thấy một huynh đệ song hành a,
Tống Thanh Thư ôm bả vai Trương Triệu Trọng nói,
- Chúng ta cũng đừng cứ gọi là Tống đại nhân, hay là Trương đại nhân nữa, sau này tại hạ gọi là Trương đại ca, tại hạ là Tống tiểu đệ, chẳng phải là tốt hơn?
Tống Thanh Thư nhớ đến Vi Tiểu Bảo, học theo cách xưng huynh gọi đệ.
Tống Thanh Thư quan giai cao hơn Trương Triệu Trọng nhiều, lão sững sờ, sau đó vui mừng nói:
- Nào dám không tuân mệnh!
Liền vội vã dặn dò thủ hạ chuẩn bị rượu và thức ăn.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, từ chuyện phái Võ Đang cho tới cao thủ giang hồ, cuối cùng Tống Thanh Thư đem câu chuyện dẫn tới chuyện của Bảo Thân Vương.
Trương Triệu Trọng có chút men say, nói:
- Bảo thân vương thời gian sau này, chiêu nạp thêm nhiều cao thủ thiên hạ, tuy rằng không đến cấp độ tông sư cao thủ, nhưng ít nhiều gì cũng thu được những người có bản lãnh. Ngọc Chân Tử đã từng giao đấu với Tống tiểu đệ, tuy rằng dễ dàng bại vào tay của đệ, nhưng lão một thân võ công không phải tầm thường, năm xưa có thể cùng Kim Xà vương Viên Thừa Chí đánh ngang ngữa đấy.
Nói tới chỗ này, trong mắt Trương Triệu Trọng loé ra một tia khó hiểu.
Tống Thanh Thư biết rõ, hiển nhiên Trương Triệu Trọng cũng không hiểu vì sao võ công Ngọc Chân Tử lại bị thất bại chật vật như vậy, hắn cũng không cần thiết nói sáng tỏ môn đạo trong đó, chỉ là mỉm cười nghe đối phương tiếp tục nói.
Trương Triệu Trọng ợ một tiếng,
- Có điều theo chúng ta cùng cấp bậc cao thủ, còn có mấy người nữa, như là Kim Trảo Thiết Câu Bạch Chấn, hắn một tay sử dung Ưng Trảo Công cực kỳ ác liệt tàn nhẫn, trong vương phủ là tổng quản, nội ngoại kiêm tu, là đệ nhất cao thủ người Mãn của Vương phủ, ngoài ra còn có Hải Lan Bật, Đức Bố hai người, danh xưng là dũng sĩ Ba Đồ Lỗ, võ công cũng không tầm thường..
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, làm bộ vô tình hỏi:
- Còn chưởng môn Thiên Long môn Điền Quy Nông thì võ công ra sao? Tiểu đệ nghe nói hắn cũng là cao thủ của Bảo thân vương a.
- Điền Quy Nông?
Trương Triệu Trọng cười ha ha,
- Võ công của hắn cũng coi được, nhưng quãng thời gian trước không biết vì sao đắc tội với Vương gia, bị Vương gia bắt giam trong phủ, ngày ngày nghiêm hình tra tấn…
“ Điền Quy Nông vẫn còn bị giam ở trong Bảo thân vương phủ?"
Tống Thanh Thư hơi nhướng mày, tuy rằng trước cũng có suy đoán, nhưng bây giờ được chứng minh, hắn cảm thấy lại thêm vướng bận, có điều nghĩ lại, chuyện cứu Hạ Thanh Thanh, cho dù Bảo thân vương phủ là đầm rồng hang hổ, cũng phải xông vào một lần, thì có cứu thêm một Điền Quy Nông, cũng không có gì là ghê gớm.
- Đáng tiếc thê tử của hắn diễm danh truyền khắp Thịnh kinh thành, sau này e rằng một mình trông phòng.
- Thê tử hắn rất xinh đẹp sao?
Tống Thanh Thư biết mà còn hỏi.
- Đâu chỉ là xinh đẹp, khà khà..đệ không biết, bình thường sau lưng những đồng liêu chúng ta ai nghĩđến thê tử của hắn liền chảy nước bọt, lần này Điền Quy Nông có chuyện, mọi người còn tưởng rằng có cơ hội tốt để lợi dụng được, nào ngờ thế tử Phúc Khang An..... chúng ta đành không dám khinh động.
Trương Triệu Trọng mặt tiếc nuối,
- Tống tiểu đệ nếu có rảnh rỗi thì có thể đến Điền phủ nhìn, thì biết huynh nói không ngoa.
- Như vậy sao? Nếu có dịp đệ phải nhìn thử xem.
Tống Thanh Thư trong lòng cười thầm, trên người Điền phu nhân, mỗi một tấc da thịt hắn đều đã đùa bỡn qua...
Thấy hắn hai mắt tỏa ánh sáng, Trương Triệu Trọng liền nhắc nhở hắn,
- Tang Phi Hồng, dạng nữ nhân vừa rồi, đệ tùy tiện đụng chạm làm sao cũng không thành vấn đề, nhưng là đối với Điền phu nhân, đệ tốt nhất nhìn qua là được rồi, nàng sớm muộn cũng là vật trong túi của thế tử Phúc Khang An, vì một nữ nhân, đắc tội với thế tử đúng là bất trí.
- Đa tạ Trương đại ca nhắc nhở, đệ mời đại ca một chén,
Uống xong Tống Thanh Thư để chén rượu xuống, nghi hoặc hỏi,
- Vừa rồi đệ thấy đại ca tựa hồ là cố tình nhắm vào Tang Phi Hồng kia...
- Đó là do Vương gia thấy gần đây trong Thịnh Kinh thành trộn lẫn đến rất nhiều giang hồ xa lạ, nên phái đại ca tìm hiểu ngọn ngành, Tang Phi Hồng, đệ đừng thấy là một ca kỹ dáng dấp mảnh mai, trong chốn giang hồ Tang Phi Hồng tiếng tăm lừng lẫy chính là chưởng môn Ngũ Hồ Môn đấy.
Trương Triệu Trọng giải thích.
- Ngũ Hồ Môn?
Tống Thanh Thư chấp chưởng Niêm Can Xử, đối với các môn phái trong cảnh nội Mãn Thanh đương nhiên đại thể cũng hiểu rõ,
- Môn phái này trong giang hồ chủ yếu là biễu diễn vũ khúc kiếm sống, đối với Bảo thân vương thì có gì uy hiếp.
Trương Triệu Trọng cười nói:
- Chẳng qua là đại ca muốn đưa đệ một phần lễ ra mắt, nào ngờ đệ thương hương tiếc ngọc, cố tình để nàng chạy thoát.
Tống Thanh Thư cũng có chút thật không tiện, lúng túng:
- Há..bị đại ca nhìn ra rồi.
- Không sao… đã là huynh đệ, chúng ta đâu cần để ý đến chuyện này làm gì, uống rượu…uống rượu...
Trương Triệu Trọng cũng không có để ý chuyện này trong lòng, ngày hôm nay đi một Tang Phi Hồng, ngày mai lại có một Tang Phi Hồng khác, chỉ cần trong tay có chức quyền, thì sợ gì thiếu nữ nhân sao? Huống chi nhờ vào đó mà kết giao được với Tống Thanh Thư, ngày sau có thể không nói hết chỗ tốt.
Tống Thanh Thư đột nhiên nhớ tới, thấp giọng nhắc nhở:
- Trương Đại Ca, chắc cũng rõ ràng mối quan hệ của Bảo thân vương cùng hoàng thượng Khang Hi... chúng ta bây giờ giao du thân mật, nhỡ rơi vào trong mắt kẽ hữu tâm, sợ đối với đại ca có chút bất lợi a.
Trương Triệu Trọng thấy trong lòng một tia ấm áp, hạ thấp giọng nói thẳng:
- Tống tiểu đệ lấy thành tâm đối với đại ca, thì đại ca cũng không dối gạt tiểu đệ. Ngày hôm nay đại ca mời tiểu đệ uống rượu, cũng là chủ ý của Vương gia.
- Cái gì?
Tống Thanh Thư giật mình, chẳng lẽ đây là bẫy rập gì?
- Yên tâm, Vương gia chỉ muốn đại ca cùng đệ giữ gìn mối quan hệ, nói không chừng ngày sau cũng có thể thám thính được phần nào tin tức,
Trương Triệu Trọng cười nói,
- Có điều đệ và đại ca cùng là người phái Võ Đương, lại có tầng này quan hệ, đại ca đương nhiên sẽ không hại đệ đâu..
Tống Thanh Thư cười gượng, trong lòng vẫn nghi ngờ, Trương Triệu Trọng ngay cả sư huynh của mình còn giết được, thì làm sao lại có khả năng tin tưởng lão được? Vậy ngày hôm nay lão đối với ta nhiệt tình như vậy, đến tột cùng là nguyên cớ gì đây?
Chính vào lúc này, từ sau hậu viện truyền đến tiếng động vỡ đổ đồ sứ, tuy rằng cách xa, nhưng hai người đều là cao thủ, nên nghe được rất rõ ràng, rất nhanh có cái người hầu chạy tới:
- Lão gia, tiểu thư lại nổi nóng.
Tác giả :
Lục Như Hoà Thượng