Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 89: Hoa tỷ muội (2)
- A... Mỏi tay lắm rồi.
Leo thêm được hai mét nữa, nhìn chỗ vách núi nhô ra ngoài, phải leo ngược ở đó, Tần Nhược Lan buông tay, mặc dây an toàn treo mình trên không trung, chơi xấu:
- Em không leo nữa, lưng đau quá, hôm nay người không thoải mái.
Cô gái mặc áo lót thể thao ngồi xổm trên đỉnh núi là Tần Nhược Nam, chị gái Tần Nhược Lan, hiện là cảnh sát chi đồi điều tra tội phạm kinh tế, cười nhạo:
- Lại kiếm lý do lười biếng.
Tần Nhược Lan thả dây từ từ tụt xuống đất, cãi:
- Ai so với chị được, em có phải là cảnh sát đâu, làm sao rảnh suốt ngày leo lên leo xuống chỗ này như khỉ.
- Nói ai là khỉ hả?
- Hi hi hi, còn ai nữa, khỉ cái.
Tần Nhược Nam không đôi co, cho tay vào túi sau mông, mắt nhìn ra xa, làm tư thế độc cô cầu bại:
- Chị muốn tới ngọn núi thực sự, không có bất kỳ đồ bảo vệ nào, leo thật cao, đón gió núi và ánh mặt trời, nếu có thể là dãy Alps thì tốt nhất, cung điện đại tự nhiên, lãng mạn biết nhường nào.
Tần Nhược Lan chế nhạo:
- Tốt nhất còn mình trần leo núi như con gái Châu Âu ấy, thế mới kích thích.
Tần Nhược Nam mắt rực sáng:
- Chị nói thật đấy, chị rất muốn làm thế, tới nơi không một bóng người, nơi tự nhiên nguyên thủy nhất, không cần mặc quần áo, không cần có bất kỳ thứ công cụ nào, chỉ dựa vào hai tay hai chân, thách thức cực hạn của thân thể.
Tần Nhược Lan vỗ tay cười lớn:
- Hay, còn em thì thuê trực thăng ghi hình lại toàn bộ, đảm bảo vô cùng đặc sắc.
Chân chạm đất, tháo dây an toàn ra rồi nói thêm:
- Nếu để cha mẹ biết lý tưởng điên khùng của chị không biết có lăn ra xỉu không. Hừm, từ nhỏ cha mẹ lúc nào cũng khen chị ngoan ngoãn, yên tĩnh, em phải học tập chị. Tiếc là họ đâu biết cô con gái cưng của mình điên khùng cỡ nà. Hết đánh cầu lông lại đi leo núi, em xực mùi mồ hôi rồi này, mau xuống đi. Thực là, ai đi club để làm trò này chứ...
Tần Nhược Nam một tay đu dây nhảy xuống, nhìn Tần Nhược Lan một lượt, đưa tay vỗ mông rồi vỗ ngực em gái:
- Thế này, rồi thế này để làm gì hả, củng cố lại thân thể đi.
- Hi hi, ghen tị thì cứ nói ra.
Tần Nhươc Lan đưa tay bóp trộm ngực chị mình rồi cười khì chạy mất.
Hai chị em vừa tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài thì Tần Nhược Lan có điện thoại, hớn hở nói:
- Hay, mấy đứa ở đâu tới đón chị.
- Ai thế?
Tần Nhược Nam vắt áo trên tay, vừa lau tóc vừa hỏi:
- Là đám Tiêu Tử, Hạo Thăng, còn có Trương Thắng, à, đó cũng là bạn của em, một giám đốc xĩ nghiệp khu khai phát, về thành phố có việc, mời em đi uống rượu, chị cũng đi cùng đi.
Tần Nhược Nam lắc đầu:
- Lại uống rượu à? Vô vị, chị không đi, cứ uống rượu vào là chị thấy rã rời, tối còn xem Bắt đầu từ một nụ hôn - Itazura na Kiss, chị về trước đây.
Tần Nhược Lan cụt hứng:
- Loại phim ủy mị đó có gì hay mà xem chứ?
Tần Nhược Nam mơ màng:
- Từ một nụ hôn đùa cợt, quyết định nhân duyên cả đời! Ôi không nói nữa, nói là mê không chịu nổi, thật lãng mạn, chị phải về xem ngay, bye bye!
Tần Nhược Lan nhìn chị mình đang mặc áo dang dở đã vội vã chạy đi, lắc đầu thở dài:
- Nữ cảnh sát hình sự lại đi xem thứ phim truyền hình ủy mị ấu trĩ, thích những môn vận động điên cuồng nhất thử thách cực hạn, lại thành con gái ngoan của cha mẹ. Tần nhị tiểu thư mình đây ôn nhu hiền thục, đem cả đời phụng hiến nhân loại, làm bạch y thiên sư, sắp thành quan thế âm cứu khổ cứu nạn, lại thành đứa chuyên gây họa, thói đời gì thế này. Còn cái gì mà Bắt đầu từ một nụ hôn, chẳng qua là môi với răng đụng chạm vô vị thôi, chẳng chuyên sâu bằng hô hấp nhân tạo, quyết định khỉ gì chứ? Ông trời ơi, nếu người nghe thấy lời con hãy để nhân duyên định mệnh đời này của con là ly rượu ngon, vô lượng thiên tôn, a di đà phật, chúa lòng lành, vị nào nghe thấy cũng được...
……..
Chiếc Mercedes của Trương Thắng và Jaguar của Tiêu Tử đỗ lại bên cạnh clb sở công an.
Lý Hạo Thăng ngồi xe Trương Thắng, cười nói:
- Nhị tiểu thư làm cao lắm, lúc này phóng chừng đang ngồi nhởn nhơ trong phòng điều hòa, để em đi tìm chị ấy. Anh Trương vào cho biết không?
Trương Thắng gật đầu:
- Có chứ, lần đầu anh tới clb công an đấy, đi, mở rộng tầm mắt một chút. Lý Nhĩ, Tiêu Tử, đi không?
- Thôi anh đi đi, lại đâu phải bạn gái em, nhiệt tình làm gì.
Lý Nhĩ và Tiêu Từ ngồi cùng xe, do trời nóng, hai người đều là thiếu gia có xe đâm sinh lười, đi bộ một bước cũng không muốn, nên ở lỳ trong xe.
Trương Thắng và Lý Hạo Thăng vừa bước qua cửa clb tức thì luồng không khí lạnh bao phủ toàn thân, làm người ta tinh thần khoan khoái. Điều hòa lúc này vẫn là món đồ xa xỉ, như công ty của Trương Thắng, mỗi phòng y và Sở Văn Lâu là lắp điều hòa mà thôi, phòng khác dùng quạt.
Đối diện với đại sảnh là lễ đường, trái phải có hành lang thông tới các nơi khác nhau, Lý Hạo Thăng vừa đi vừa giới thiệu:
- Chị Tiểu Lan tới đây thế nào cũng cùng chị Tiểu Nam leo núi, đi phía này, nói không chừng hôm nay chúng ta tốt xố mời được hai đại mỹ nhân đi chơi đấy.
Trước đó Trương Thắng đã cùng mấy người bạn Lý Nhĩ giới thiệu uống vài chén rượu, vốn Trương Thắng muốn làm trọn tình chủ nhà, chiêu đãi họ một bữa, nhưng những người kia tối phải ra sân bay rồi, nên sau khi trò chuyện, đạt thành ý hướng hợp tác, vui vẻ bắt tay tạm biệt.
Trương Thắng đi tiếp khách không có Chung Tình, lại là chủ nhà, tất nhiên là uống nhiều nhất, tuy không say, nhưng một mình tiếp khách không bỏ đi được, vừa tiễn khách đi thì Tiêu Tử và Lý Hạo Thăng đến, tới thẳng đây chưa đi vệ sinh, nên lúc này rất mót, đi qua thấy biển WC, đứng lại nói:
- Tôi vào giải quyết đã.
- Vâng, phòng leo núi ngay đây rồi, em vào đón các chị ấy ra đợi anh.
Đi vào nhà vệ sinh thấy tấm gương lớn, phía dưới có bốn chỗ rửa tay, hai bên trái phải là gian nam và nữ, Trương Thắng đang định rẽ về phía giành cho nam giới thì nhìn thấy một cái di động đặt trên bồn rửa, nhìn quanh không thấy ai.
Trương Thắng cầm lấy nhìn, là chiếc motorola giống của y, gọi:
- Có ai không, quên di động này.
Gọi mấy câu mà không có ai trả lời, xem ra là rửa tay đặt ở đây rồi quên mang đi. Thời này giá di động còn rất đắt, không phải ai cũng mua nổi, chưa nói cước cuộc gọi cũng không phải rẻ, Trương Thắng lại hỏi thêm lần nữa vẫn không ai đáp, mót lắm rồi, cho điện thoại vào túi, giải quyết trước.
Trương Thắng rời nhà vệ sinh liền thấy Lý Hạo Thăng và Tần Nhược Lan sóng vai đi tới.
Tần Nhược Lan đeo kính râm, mặc chiếc váy hoa trễ ngực, mái tóc dài vừa gội xong vắt qua một bên vai, rõ ràng là thiếu nữ đáng yêu, nhưng vừa thấy Trương Thắng là vung nắm đấm cho y một phát:
- Kiếm tiền tới phát điên rồi à? Bao lâu rồi chưa tới thăm tôi.
Cú đấm đó không phải giỡn chơi, Trương Thắng đau đớn ôm ngực:
- Bà cô ơi, cô không biết tay mình khỏe lắm à? Không phải tôi tới rồi sao?
Tần Nhược Lan lườm y:
- Đừng bẻm mép, Hạo Thăng nói với tôi rồi, không phải nó ép thì anh đã chạy về công ty, chẳng biết tới tết Ma rốc có gặp nổi không?
Trương Thắng cười khì:
- Nếu như tôi không só sự nghiệp, là tên lưu manh lêu lổng, khi đó dù cả ngày quanh quẩn bên cạnh, Nhị tiểu thư cô cũng chẳng muốn gặp, đúng không?
Tần Nhược Lan bĩu môi:
- Nam nhân các anh đều như nhau, hơi chút là lấy sự nghiệp ra làm cớ, vô vị.
Lý Hạo Thăng cười ha hả:
- Hai anh chị đúng là một cặp oan gia, cứ gặp nhau là cãi vã, cơ mà em thích hai người cãi vã, chị biết vì sao không?
Tần Nhược Lan nhìn hắn một lượt:
- Vì cậu là thứ biến thái.
Leo thêm được hai mét nữa, nhìn chỗ vách núi nhô ra ngoài, phải leo ngược ở đó, Tần Nhược Lan buông tay, mặc dây an toàn treo mình trên không trung, chơi xấu:
- Em không leo nữa, lưng đau quá, hôm nay người không thoải mái.
Cô gái mặc áo lót thể thao ngồi xổm trên đỉnh núi là Tần Nhược Nam, chị gái Tần Nhược Lan, hiện là cảnh sát chi đồi điều tra tội phạm kinh tế, cười nhạo:
- Lại kiếm lý do lười biếng.
Tần Nhược Lan thả dây từ từ tụt xuống đất, cãi:
- Ai so với chị được, em có phải là cảnh sát đâu, làm sao rảnh suốt ngày leo lên leo xuống chỗ này như khỉ.
- Nói ai là khỉ hả?
- Hi hi hi, còn ai nữa, khỉ cái.
Tần Nhược Nam không đôi co, cho tay vào túi sau mông, mắt nhìn ra xa, làm tư thế độc cô cầu bại:
- Chị muốn tới ngọn núi thực sự, không có bất kỳ đồ bảo vệ nào, leo thật cao, đón gió núi và ánh mặt trời, nếu có thể là dãy Alps thì tốt nhất, cung điện đại tự nhiên, lãng mạn biết nhường nào.
Tần Nhược Lan chế nhạo:
- Tốt nhất còn mình trần leo núi như con gái Châu Âu ấy, thế mới kích thích.
Tần Nhược Nam mắt rực sáng:
- Chị nói thật đấy, chị rất muốn làm thế, tới nơi không một bóng người, nơi tự nhiên nguyên thủy nhất, không cần mặc quần áo, không cần có bất kỳ thứ công cụ nào, chỉ dựa vào hai tay hai chân, thách thức cực hạn của thân thể.
Tần Nhược Lan vỗ tay cười lớn:
- Hay, còn em thì thuê trực thăng ghi hình lại toàn bộ, đảm bảo vô cùng đặc sắc.
Chân chạm đất, tháo dây an toàn ra rồi nói thêm:
- Nếu để cha mẹ biết lý tưởng điên khùng của chị không biết có lăn ra xỉu không. Hừm, từ nhỏ cha mẹ lúc nào cũng khen chị ngoan ngoãn, yên tĩnh, em phải học tập chị. Tiếc là họ đâu biết cô con gái cưng của mình điên khùng cỡ nà. Hết đánh cầu lông lại đi leo núi, em xực mùi mồ hôi rồi này, mau xuống đi. Thực là, ai đi club để làm trò này chứ...
Tần Nhược Nam một tay đu dây nhảy xuống, nhìn Tần Nhược Lan một lượt, đưa tay vỗ mông rồi vỗ ngực em gái:
- Thế này, rồi thế này để làm gì hả, củng cố lại thân thể đi.
- Hi hi, ghen tị thì cứ nói ra.
Tần Nhươc Lan đưa tay bóp trộm ngực chị mình rồi cười khì chạy mất.
Hai chị em vừa tắm rửa thay quần áo đi ra ngoài thì Tần Nhược Lan có điện thoại, hớn hở nói:
- Hay, mấy đứa ở đâu tới đón chị.
- Ai thế?
Tần Nhược Nam vắt áo trên tay, vừa lau tóc vừa hỏi:
- Là đám Tiêu Tử, Hạo Thăng, còn có Trương Thắng, à, đó cũng là bạn của em, một giám đốc xĩ nghiệp khu khai phát, về thành phố có việc, mời em đi uống rượu, chị cũng đi cùng đi.
Tần Nhược Nam lắc đầu:
- Lại uống rượu à? Vô vị, chị không đi, cứ uống rượu vào là chị thấy rã rời, tối còn xem Bắt đầu từ một nụ hôn - Itazura na Kiss, chị về trước đây.
Tần Nhược Lan cụt hứng:
- Loại phim ủy mị đó có gì hay mà xem chứ?
Tần Nhược Nam mơ màng:
- Từ một nụ hôn đùa cợt, quyết định nhân duyên cả đời! Ôi không nói nữa, nói là mê không chịu nổi, thật lãng mạn, chị phải về xem ngay, bye bye!
Tần Nhược Lan nhìn chị mình đang mặc áo dang dở đã vội vã chạy đi, lắc đầu thở dài:
- Nữ cảnh sát hình sự lại đi xem thứ phim truyền hình ủy mị ấu trĩ, thích những môn vận động điên cuồng nhất thử thách cực hạn, lại thành con gái ngoan của cha mẹ. Tần nhị tiểu thư mình đây ôn nhu hiền thục, đem cả đời phụng hiến nhân loại, làm bạch y thiên sư, sắp thành quan thế âm cứu khổ cứu nạn, lại thành đứa chuyên gây họa, thói đời gì thế này. Còn cái gì mà Bắt đầu từ một nụ hôn, chẳng qua là môi với răng đụng chạm vô vị thôi, chẳng chuyên sâu bằng hô hấp nhân tạo, quyết định khỉ gì chứ? Ông trời ơi, nếu người nghe thấy lời con hãy để nhân duyên định mệnh đời này của con là ly rượu ngon, vô lượng thiên tôn, a di đà phật, chúa lòng lành, vị nào nghe thấy cũng được...
……..
Chiếc Mercedes của Trương Thắng và Jaguar của Tiêu Tử đỗ lại bên cạnh clb sở công an.
Lý Hạo Thăng ngồi xe Trương Thắng, cười nói:
- Nhị tiểu thư làm cao lắm, lúc này phóng chừng đang ngồi nhởn nhơ trong phòng điều hòa, để em đi tìm chị ấy. Anh Trương vào cho biết không?
Trương Thắng gật đầu:
- Có chứ, lần đầu anh tới clb công an đấy, đi, mở rộng tầm mắt một chút. Lý Nhĩ, Tiêu Tử, đi không?
- Thôi anh đi đi, lại đâu phải bạn gái em, nhiệt tình làm gì.
Lý Nhĩ và Tiêu Từ ngồi cùng xe, do trời nóng, hai người đều là thiếu gia có xe đâm sinh lười, đi bộ một bước cũng không muốn, nên ở lỳ trong xe.
Trương Thắng và Lý Hạo Thăng vừa bước qua cửa clb tức thì luồng không khí lạnh bao phủ toàn thân, làm người ta tinh thần khoan khoái. Điều hòa lúc này vẫn là món đồ xa xỉ, như công ty của Trương Thắng, mỗi phòng y và Sở Văn Lâu là lắp điều hòa mà thôi, phòng khác dùng quạt.
Đối diện với đại sảnh là lễ đường, trái phải có hành lang thông tới các nơi khác nhau, Lý Hạo Thăng vừa đi vừa giới thiệu:
- Chị Tiểu Lan tới đây thế nào cũng cùng chị Tiểu Nam leo núi, đi phía này, nói không chừng hôm nay chúng ta tốt xố mời được hai đại mỹ nhân đi chơi đấy.
Trước đó Trương Thắng đã cùng mấy người bạn Lý Nhĩ giới thiệu uống vài chén rượu, vốn Trương Thắng muốn làm trọn tình chủ nhà, chiêu đãi họ một bữa, nhưng những người kia tối phải ra sân bay rồi, nên sau khi trò chuyện, đạt thành ý hướng hợp tác, vui vẻ bắt tay tạm biệt.
Trương Thắng đi tiếp khách không có Chung Tình, lại là chủ nhà, tất nhiên là uống nhiều nhất, tuy không say, nhưng một mình tiếp khách không bỏ đi được, vừa tiễn khách đi thì Tiêu Tử và Lý Hạo Thăng đến, tới thẳng đây chưa đi vệ sinh, nên lúc này rất mót, đi qua thấy biển WC, đứng lại nói:
- Tôi vào giải quyết đã.
- Vâng, phòng leo núi ngay đây rồi, em vào đón các chị ấy ra đợi anh.
Đi vào nhà vệ sinh thấy tấm gương lớn, phía dưới có bốn chỗ rửa tay, hai bên trái phải là gian nam và nữ, Trương Thắng đang định rẽ về phía giành cho nam giới thì nhìn thấy một cái di động đặt trên bồn rửa, nhìn quanh không thấy ai.
Trương Thắng cầm lấy nhìn, là chiếc motorola giống của y, gọi:
- Có ai không, quên di động này.
Gọi mấy câu mà không có ai trả lời, xem ra là rửa tay đặt ở đây rồi quên mang đi. Thời này giá di động còn rất đắt, không phải ai cũng mua nổi, chưa nói cước cuộc gọi cũng không phải rẻ, Trương Thắng lại hỏi thêm lần nữa vẫn không ai đáp, mót lắm rồi, cho điện thoại vào túi, giải quyết trước.
Trương Thắng rời nhà vệ sinh liền thấy Lý Hạo Thăng và Tần Nhược Lan sóng vai đi tới.
Tần Nhược Lan đeo kính râm, mặc chiếc váy hoa trễ ngực, mái tóc dài vừa gội xong vắt qua một bên vai, rõ ràng là thiếu nữ đáng yêu, nhưng vừa thấy Trương Thắng là vung nắm đấm cho y một phát:
- Kiếm tiền tới phát điên rồi à? Bao lâu rồi chưa tới thăm tôi.
Cú đấm đó không phải giỡn chơi, Trương Thắng đau đớn ôm ngực:
- Bà cô ơi, cô không biết tay mình khỏe lắm à? Không phải tôi tới rồi sao?
Tần Nhược Lan lườm y:
- Đừng bẻm mép, Hạo Thăng nói với tôi rồi, không phải nó ép thì anh đã chạy về công ty, chẳng biết tới tết Ma rốc có gặp nổi không?
Trương Thắng cười khì:
- Nếu như tôi không só sự nghiệp, là tên lưu manh lêu lổng, khi đó dù cả ngày quanh quẩn bên cạnh, Nhị tiểu thư cô cũng chẳng muốn gặp, đúng không?
Tần Nhược Lan bĩu môi:
- Nam nhân các anh đều như nhau, hơi chút là lấy sự nghiệp ra làm cớ, vô vị.
Lý Hạo Thăng cười ha hả:
- Hai anh chị đúng là một cặp oan gia, cứ gặp nhau là cãi vã, cơ mà em thích hai người cãi vã, chị biết vì sao không?
Tần Nhược Lan nhìn hắn một lượt:
- Vì cậu là thứ biến thái.
Tác giả :
Nguyệt Quan