Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 72: Tiểu Lộ đáo để!
Trương Thắng đã ngồi đợi trong xe hơn một tiếng, nóng ruột lắm rồi, ba bốn lần ra ngoài nhìn, chỉ sợ có chuyện gì, chợt thấy phía đầu con đường nhỏ dẫn vào cổng KTX có một chiếc xe tiến vào, cách cổng một đoạn thì đỗ lại, từ trên xe cô gái xinh đẹp bước xuống, gió thu thổi qua, mép váy phiêu phiêu, ánh trắng phủ lên người như tinh linh, nhìn kỹ, nhận ra chính là Trịnh Tiểu Lộ.
Trương Thắng lần đầu tiên thấy ăn mặc này của Tiểu Lộ, cho nên một tích tắc nghi ngờ vào mắt mình phải chăng nhìn lầm, trước kia Tiểu Lộ không bao giờ mặc áo không tay cô không thích vai lộ ra ngoài, mép váy quá gối chứ không chỉ chấm gối để lộ ra cẳng chân trắng mịn như bây giờ, nhất bước nhân nhẹ nhàng như chú hươu con khoan khái, cho thấy tâm trạng cô đang rất tốt.
Đang định lên tiếng gọi thì thấy người lái xe cũng đi xuống, là một nam nhân tuổi chừng bốn mươi, dáng vẻ trí thức, một bộ véc tây thẳng tắp, đó là trang phục của nhân sĩ thành đạt. Tiểu Lộ đi tới chào tạm biệt, người đó giang tay ra tựa hồ muốn ôm cô, Tiểu Lộ khéo léo lùi lại một bước, đưa cánh tay ra, lễ độ cáo biệt.
Giám đốc Quan nhún vai, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, vỗ nhè nhẹ, giọng ân cần:
- Nghỉ ngơi cho tốt, tôi về đây.
- Tạm biệt giám đốc.
- Ngày mai gặp lại.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Lộ, giám đốc Quan đã thích cô rồi, điều cô tới văn phòng của mình làm trợ lý, chính vì ngày hôm đó trong đám đông, nhìn thấy đôi mắt to đen lay láy trông như chú nai con của cô. Ở bên cạnh Tiểu Lộ, giám đốc Quan cảm giác được như quay về thời trai trẻ, cái thời thiếu niên mới tò mò về người bạn khác giới mà ông ta bỏ lỡ khi chỉ biết vùi đầu vào học tập và làm việc, dung mạo thanh thuần đó, dáng vẻ khi nói chuyện với nam nhân lúc nào cũng non nớt thẹn thùng đó, khiến giám đốc Quan tưởng chừng mình chỉ đang ở độ tuổi 20.
Thời đại bây giờ, nghe nói đối phương là doanh nhân Hong Kong, nhìn thấy ông ta lái xe biển đen, không biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp chủ động tới bắt chuyện, thế nhưng ông chỉ nhìn trúng cô nương Tiểu Lộ này, cô gái duy nhất không bao giờ keo kiệt tặng ông nụ cười ngọt như mật, mỗi sáng cho ông một câu chào hỏi đủ sinh lực làm việc cả ngày, song chỉ cần ông có bất kỳ cử động nào vượt quá giới hạn dù chỉ một chút thôi sẽ như nai con hoảng sợ chạy mất, vòng eo nhỏ nhắn kia ông ao ước ôm vào lòng một lần cũng không được.
Biết Tiểu Lộ không như những cô gái khác, vì thế giám đốc Quan không vội, muốn dùng từng cử chỉ ân cần, từng sự quan tâm nhỏ nhặt nhất làm cô gái này động lòng, ông ta biết với cô gái như Tiểu Lộ phải dùng yếu quyết mưa dầm thấm đất, khiến cô dần quen với sự tồn tại của mình, từng chút một hạ rào chắn xuống, rồi khi thời cơ chín muồi sẽ ngả vào lòng mình một cách tự nhiên.
Trương Thắng ở trong xe nhìn thấy hết, sững người trong chốc lát, gương mặt dần dần nổi lên đám mây đen, ném điếu thuốc đi, đẩy cửa xe bước ra, Chung Tình muốn gọi lại, nhưng cửa xe đóng "sầm" một tiếng, làm cô nuốt lời muốn nào vào, khẽ lắc đầu.
Tiểu Lộ đeo chiếc túi sách, ngâm nga một khúc dân ca, bước chân khoan khoái đi về phía cổng KTX, đột nhiên có tiếng động làm cô giật mình, vừa quay sang thì thấy bóng nam nhân cao lớn, không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhận ra ngay, vui mừng reo lên:
- Thắng.
Trương Thắng đứng lại, không chạy tới đón cô như mọi khi:
- Sao giờ em mới về, có xem tin nhắn của anh không?
- Tối nay nhà máy mời cơm khách hàng, em và mấy đồng nghiệp đi khách sạn, ở đó ồn ào lắm, em không để ý tới máy nhắn tin.
Tiểu Lộ cười vui vẻ, không để ý tới giọng nói lành lạnh của Trương Thắng, đi tới khoác tay y:
- Thắng, sao anh lại tới đây?
Trương Thắng cúi đầu gần mặt cô ngửi mấy cái, nhíu mày:
- Em uống rượu sao?
- Ừ.
Tiểu Lộ ngoan ngoãn gật đầu, giơ hai ngón tay lên:
- Chỉ hai chén thôi, không say. Công ty sắp khai trương rồi, anh bận thế không cần tới thăm em đâu.
Trương Thắng hậm hực:
- Anh mà không tới thì bạn gái mình bị người ta cướp mất rồi.
Tiểu Lộ đẩy y một cái, gắt:
- Nói linh tinh gì đó!
Trương Thắng hất mặt về chiếc xe đang biến mất trên con đường nhỏ:
- Đó là ai?
Tiểu Lộ phì cười, ngẩng đầu nhìn Trương Thắng, sóng mắt đong đưa:
- Đó là giám đốc Quan của chúng ta, anh ghen sao?
Khuôn mặt trơn bóng như bạch ngọc dưới ánh trăng nhạt phủ thêm sắc màu huyền bí, như tiên nữ trong trăng, nơn nớt mà ngọt ngào, không chút làm bộ nào, nghi ngờ của Trương Thắng tiêu tan, chuyển sang khuyến cáo:
- Tiểu Lộ, ông giám đốc Quan đó trông không giống người tốt, em cẩn thận đấy.
Trịnh Tiểu Lộ thấy bạn trai quan tâm, lòng càng thêm vui:
- Anh yên tâm, em là trợ lý hành chính của ông ấy mà, tham gia bữa cơm lại không chỉ hai người bọn em, đều là vì công việc, rất nghiêm chỉnh.
- Vừa rồi ông ta đâu có giống lãnh đạo với cấp dưới, đây là Đại Lục, không phải Hong Kong, ôm cái gì chứ? Em nhường ông ta một bước, ông ta lấn tới cả mét, lần sau ông ta sẽ muốn hôn tạm biệt đấy.
Phải nói Trương Thắng đã đúng, đó là ý đồ của giám đốc Quan, phá vỡ giới hạn cảnh giác của Tiểu Lộ từng chút một.
Tiểu Lộ cười khúc khích, lắc cánh tay y, nũng nịu nói:
- Không đâu, người ta chỉ hôn tạm biệt với anh thôi, hi hi, anh đừng hiểu lầm, giám đốc Quan là người rất tốt, chỉ là thi thoảng thích đùa một chút.
Thấy Tiểu Lộ hoàn toàn không có sự đề phòng nào, Trương Thắng càng lo:
- Anh cũng là nam nhân, sao anh không nhìn ra, ông ta vờ đùa chỉ là cái cớ để em không đề phòng thôi.
Tiểu Lộ thấy Trương Thắng ghen thật rồi, đành dỗ dành y như dỗ trẻ con:
- Coi như anh nói đúng đi, em không kiên quyết từ chối, ông ấy làm gì được chứ? Chẳng lẽ người ta nhìn em vài cái, em lại móc mắt người ta ra à? Em đâu phải Nhậm Doanh Doanh.
Thấy Trương Thắng vẫn âm trầm, liền giảu môi lên:
- Được rồi, được rồi, cười một cái đi nào, ngoan, chẳng mấy khi tới thăm người ta được một lần, đừng xị mặt ra như thế chứ. Có câu, yêu cái đẹp thì ai cũng có, người ta nhìn không được sao, điều đó chứng tỏ bạn gái anh xinh đẹp mà. Lần trước anh đi dạo phố với em, còn chẳng phải nhìn chằm chằm cô gái mặc quấn short nửa ngày trời.
Trương Thắng oan ức kêu lên:
- Trời đất chứng giám, anh nhìn chằm chằm cô ấy lúc nào?
Trịnh Tiểu Lộ quay đầu đi, giọng chua lè:
- Hứ, nói dối cũng không biết, anh không những nhìn mà còn ấn tượng rất sâu, nếu không đáng lẽ anh phải hỏi cô gái nào, chứ không lập tức nhớ ngay ra như vậy.
Trương Thắng cứng họng, cô bé này ghê gớm hơn y tưởng, chột dạ khí thế cũng đi xuống nhiều:
- Anh đâu có...
Tiểu Lộ hừ một tiếng:
- Có, em còn bấm đồng hồ, tổng cộng nhìn người ta một phút mười bảy giây, tới khi người ta rẽ vào một cửa hàng quần áo mới quyến luyến quay đầu đi, đừng tưởng em không nói là em không biết.
Trương Thắng cúi đầu, cô gái kia mặc cái quần không dài hơn quần lót là bao, ai mà không nhìn cho được.
Tiểu Lộ thấy hàng phục được y, lòng như có hoa nở, quay lại an ủi y:
- Thôi, nhìn thì cũng nhìn rồi, đừng xấu hổ nữa, em biết con người anh, cũng chỉ nhìn mà thôi, không có tâm tư gì cả. Giám đốc Quan cũng thế, cho dù ông ấy có háo sắc, cũng không phải là thổ phỉ, chẳng lẽ dám cưỡng đoạt dân nữ à?
Trương Thắng gãi đầu, mình có hơi mẫn cảm quá không, giống như cái lần hiểu lầm đám Lý Hạo Thăng định đánh thuốc Tần Nhược Lan vậy, dù sao háo sắc là bản tính của nam nhân, Tiểu Lộ đáng yêu như vậy, người ta không nhìn mới là bất thường, trước kia ngay cả đám Lão Bạch, Hồ Ca cũng bàn tán bình phẩm về cô không ít, còn nói những câu rất dâm uế, nhưng có kẻ nào dám động chân động tay?
Trương Thắng lần đầu tiên thấy ăn mặc này của Tiểu Lộ, cho nên một tích tắc nghi ngờ vào mắt mình phải chăng nhìn lầm, trước kia Tiểu Lộ không bao giờ mặc áo không tay cô không thích vai lộ ra ngoài, mép váy quá gối chứ không chỉ chấm gối để lộ ra cẳng chân trắng mịn như bây giờ, nhất bước nhân nhẹ nhàng như chú hươu con khoan khái, cho thấy tâm trạng cô đang rất tốt.
Đang định lên tiếng gọi thì thấy người lái xe cũng đi xuống, là một nam nhân tuổi chừng bốn mươi, dáng vẻ trí thức, một bộ véc tây thẳng tắp, đó là trang phục của nhân sĩ thành đạt. Tiểu Lộ đi tới chào tạm biệt, người đó giang tay ra tựa hồ muốn ôm cô, Tiểu Lộ khéo léo lùi lại một bước, đưa cánh tay ra, lễ độ cáo biệt.
Giám đốc Quan nhún vai, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, vỗ nhè nhẹ, giọng ân cần:
- Nghỉ ngơi cho tốt, tôi về đây.
- Tạm biệt giám đốc.
- Ngày mai gặp lại.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Tiểu Lộ, giám đốc Quan đã thích cô rồi, điều cô tới văn phòng của mình làm trợ lý, chính vì ngày hôm đó trong đám đông, nhìn thấy đôi mắt to đen lay láy trông như chú nai con của cô. Ở bên cạnh Tiểu Lộ, giám đốc Quan cảm giác được như quay về thời trai trẻ, cái thời thiếu niên mới tò mò về người bạn khác giới mà ông ta bỏ lỡ khi chỉ biết vùi đầu vào học tập và làm việc, dung mạo thanh thuần đó, dáng vẻ khi nói chuyện với nam nhân lúc nào cũng non nớt thẹn thùng đó, khiến giám đốc Quan tưởng chừng mình chỉ đang ở độ tuổi 20.
Thời đại bây giờ, nghe nói đối phương là doanh nhân Hong Kong, nhìn thấy ông ta lái xe biển đen, không biết bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp chủ động tới bắt chuyện, thế nhưng ông chỉ nhìn trúng cô nương Tiểu Lộ này, cô gái duy nhất không bao giờ keo kiệt tặng ông nụ cười ngọt như mật, mỗi sáng cho ông một câu chào hỏi đủ sinh lực làm việc cả ngày, song chỉ cần ông có bất kỳ cử động nào vượt quá giới hạn dù chỉ một chút thôi sẽ như nai con hoảng sợ chạy mất, vòng eo nhỏ nhắn kia ông ao ước ôm vào lòng một lần cũng không được.
Biết Tiểu Lộ không như những cô gái khác, vì thế giám đốc Quan không vội, muốn dùng từng cử chỉ ân cần, từng sự quan tâm nhỏ nhặt nhất làm cô gái này động lòng, ông ta biết với cô gái như Tiểu Lộ phải dùng yếu quyết mưa dầm thấm đất, khiến cô dần quen với sự tồn tại của mình, từng chút một hạ rào chắn xuống, rồi khi thời cơ chín muồi sẽ ngả vào lòng mình một cách tự nhiên.
Trương Thắng ở trong xe nhìn thấy hết, sững người trong chốc lát, gương mặt dần dần nổi lên đám mây đen, ném điếu thuốc đi, đẩy cửa xe bước ra, Chung Tình muốn gọi lại, nhưng cửa xe đóng "sầm" một tiếng, làm cô nuốt lời muốn nào vào, khẽ lắc đầu.
Tiểu Lộ đeo chiếc túi sách, ngâm nga một khúc dân ca, bước chân khoan khoái đi về phía cổng KTX, đột nhiên có tiếng động làm cô giật mình, vừa quay sang thì thấy bóng nam nhân cao lớn, không nhìn rõ mặt, nhưng cô nhận ra ngay, vui mừng reo lên:
- Thắng.
Trương Thắng đứng lại, không chạy tới đón cô như mọi khi:
- Sao giờ em mới về, có xem tin nhắn của anh không?
- Tối nay nhà máy mời cơm khách hàng, em và mấy đồng nghiệp đi khách sạn, ở đó ồn ào lắm, em không để ý tới máy nhắn tin.
Tiểu Lộ cười vui vẻ, không để ý tới giọng nói lành lạnh của Trương Thắng, đi tới khoác tay y:
- Thắng, sao anh lại tới đây?
Trương Thắng cúi đầu gần mặt cô ngửi mấy cái, nhíu mày:
- Em uống rượu sao?
- Ừ.
Tiểu Lộ ngoan ngoãn gật đầu, giơ hai ngón tay lên:
- Chỉ hai chén thôi, không say. Công ty sắp khai trương rồi, anh bận thế không cần tới thăm em đâu.
Trương Thắng hậm hực:
- Anh mà không tới thì bạn gái mình bị người ta cướp mất rồi.
Tiểu Lộ đẩy y một cái, gắt:
- Nói linh tinh gì đó!
Trương Thắng hất mặt về chiếc xe đang biến mất trên con đường nhỏ:
- Đó là ai?
Tiểu Lộ phì cười, ngẩng đầu nhìn Trương Thắng, sóng mắt đong đưa:
- Đó là giám đốc Quan của chúng ta, anh ghen sao?
Khuôn mặt trơn bóng như bạch ngọc dưới ánh trăng nhạt phủ thêm sắc màu huyền bí, như tiên nữ trong trăng, nơn nớt mà ngọt ngào, không chút làm bộ nào, nghi ngờ của Trương Thắng tiêu tan, chuyển sang khuyến cáo:
- Tiểu Lộ, ông giám đốc Quan đó trông không giống người tốt, em cẩn thận đấy.
Trịnh Tiểu Lộ thấy bạn trai quan tâm, lòng càng thêm vui:
- Anh yên tâm, em là trợ lý hành chính của ông ấy mà, tham gia bữa cơm lại không chỉ hai người bọn em, đều là vì công việc, rất nghiêm chỉnh.
- Vừa rồi ông ta đâu có giống lãnh đạo với cấp dưới, đây là Đại Lục, không phải Hong Kong, ôm cái gì chứ? Em nhường ông ta một bước, ông ta lấn tới cả mét, lần sau ông ta sẽ muốn hôn tạm biệt đấy.
Phải nói Trương Thắng đã đúng, đó là ý đồ của giám đốc Quan, phá vỡ giới hạn cảnh giác của Tiểu Lộ từng chút một.
Tiểu Lộ cười khúc khích, lắc cánh tay y, nũng nịu nói:
- Không đâu, người ta chỉ hôn tạm biệt với anh thôi, hi hi, anh đừng hiểu lầm, giám đốc Quan là người rất tốt, chỉ là thi thoảng thích đùa một chút.
Thấy Tiểu Lộ hoàn toàn không có sự đề phòng nào, Trương Thắng càng lo:
- Anh cũng là nam nhân, sao anh không nhìn ra, ông ta vờ đùa chỉ là cái cớ để em không đề phòng thôi.
Tiểu Lộ thấy Trương Thắng ghen thật rồi, đành dỗ dành y như dỗ trẻ con:
- Coi như anh nói đúng đi, em không kiên quyết từ chối, ông ấy làm gì được chứ? Chẳng lẽ người ta nhìn em vài cái, em lại móc mắt người ta ra à? Em đâu phải Nhậm Doanh Doanh.
Thấy Trương Thắng vẫn âm trầm, liền giảu môi lên:
- Được rồi, được rồi, cười một cái đi nào, ngoan, chẳng mấy khi tới thăm người ta được một lần, đừng xị mặt ra như thế chứ. Có câu, yêu cái đẹp thì ai cũng có, người ta nhìn không được sao, điều đó chứng tỏ bạn gái anh xinh đẹp mà. Lần trước anh đi dạo phố với em, còn chẳng phải nhìn chằm chằm cô gái mặc quấn short nửa ngày trời.
Trương Thắng oan ức kêu lên:
- Trời đất chứng giám, anh nhìn chằm chằm cô ấy lúc nào?
Trịnh Tiểu Lộ quay đầu đi, giọng chua lè:
- Hứ, nói dối cũng không biết, anh không những nhìn mà còn ấn tượng rất sâu, nếu không đáng lẽ anh phải hỏi cô gái nào, chứ không lập tức nhớ ngay ra như vậy.
Trương Thắng cứng họng, cô bé này ghê gớm hơn y tưởng, chột dạ khí thế cũng đi xuống nhiều:
- Anh đâu có...
Tiểu Lộ hừ một tiếng:
- Có, em còn bấm đồng hồ, tổng cộng nhìn người ta một phút mười bảy giây, tới khi người ta rẽ vào một cửa hàng quần áo mới quyến luyến quay đầu đi, đừng tưởng em không nói là em không biết.
Trương Thắng cúi đầu, cô gái kia mặc cái quần không dài hơn quần lót là bao, ai mà không nhìn cho được.
Tiểu Lộ thấy hàng phục được y, lòng như có hoa nở, quay lại an ủi y:
- Thôi, nhìn thì cũng nhìn rồi, đừng xấu hổ nữa, em biết con người anh, cũng chỉ nhìn mà thôi, không có tâm tư gì cả. Giám đốc Quan cũng thế, cho dù ông ấy có háo sắc, cũng không phải là thổ phỉ, chẳng lẽ dám cưỡng đoạt dân nữ à?
Trương Thắng gãi đầu, mình có hơi mẫn cảm quá không, giống như cái lần hiểu lầm đám Lý Hạo Thăng định đánh thuốc Tần Nhược Lan vậy, dù sao háo sắc là bản tính của nam nhân, Tiểu Lộ đáng yêu như vậy, người ta không nhìn mới là bất thường, trước kia ngay cả đám Lão Bạch, Hồ Ca cũng bàn tán bình phẩm về cô không ít, còn nói những câu rất dâm uế, nhưng có kẻ nào dám động chân động tay?
Tác giả :
Nguyệt Quan