Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 71: Thương tâm nan ức (2)
Một lúc sau Trương Thắng hút hết điếu thuốc ngồi thẳng lại, nhìn qua gương chiếu hậu, giật mình thấy mặt Chung Tình chan chứa nước mắt, luống cuống nói:
- Chị Chung...
Chung Tình bị một câu nói vô tâm của Trương Thắng khơi lên tâm sự, nãy giờ cố nén tiếng khóc, nghe tiếng gọi này, không muốn che dấu nữa, xoay vô lăng, xe phát ra tiếng phanh chói tai rồi dừng phắt lại bên lề đường, cô gục mặt xuống khóc nức nở, nước mắt qua kẽ ngón tay, không biết phải thương tâm tới mức nào mới khóc ra nhiều nước mắt như vậy.
Trương Thắng luống cuống không biết phải làm sao, đa phần câu chuyện chỉ là do suy đoán ra, thực hư không nắm hết, nói lung tung chỉ e hỏng chuyện, lặng lẽ ngồi đó, đợi một lúc lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa tới, Chung Tình nhận lấy quay mặt đi lau nước mắt, trả lại khăn tay, tiếp tục lái xe.
- Chị Chung, hay là để tôi lái cho.
Trương Thắng không yên tâm, Chung Tình có vẻ bất ổn:
- Giám đốc lấy bằng lái rồi à?
-....
Chung Tình mắt nhìn thẳng về phía trước, vào số, đạp ga, chiếc xe lao đi như tên rời cung, Trương Thắng chưa cài đai an toàn bị đập lưng vào ghế. Chiếc Mercedes xé gió lướt đi, cây cối hai bên đường trôi về sau như sao băng, gió thổi ù ù bên tai.
Con chim bị thương sợ hãi bay về tổ mong được chở che, lại gặp phải sự xua đuổi vô tình, đó là tâm tình của Chung Tình ngày hôm đó.
Những lời nói bình thản tới khó tin của Từ Hải Sinh làm trái tim cô như nứt ra, cảm giác bị phản bội tràn ngậm trong lòng. Nhấn ga tới tận đáy, chiếc xe lao đi với tốc độ cao nhất, gió gào thét qua cửa sổ để mở làm mái tóc cô gần như nằm ngang thẳng tắp. Không biết vì gió mạnh hay vì nỗi đau trong lòng, hai mắt Chung Tình khép lại thành khe hẹp, mặt không hề có chút cảm xúc nào.
Trên đường quốc lộ có một chiếc xe Jeep đang chạy với tốc độ cao, trong xe là Lục Nhân, Phượng Minh Không, Vương Tử Dã, Diệp Tinh Thần, mấy người bạn cùng trường mượn xe ra bãi biển chơi, đang trên đường về.
Lục Nhân chơi đàn ghi ta ga, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, chiếc xe Jeep đi với tốc độ 100 dặm/ giờ, đó là tốc độ tối đa của chiếc xe này, tăng thêm nữa xe sẽ rung lắc, như có thể tan ra bất kỳ lúc nào.
Phượng Minh Không vừa lái xe vừa hát vang, bỗng có bóng đen lướt qua, chốc lát chỉ còn bóng mờ cách đó cả chục mét, hắn giật mình phanh xe, thò đầu ra chửi:
- Mẹ mày, lái nhanh như thế, chán sống à?
Chiếc xa kia đã không còn thấy tung tích đâu nữa.
Mãi tận khi xe đi vào thành phố, đường xá đông hơn, Chung Tình cũng phát tiết một hồi, tinh thần bình tĩnh trở lại, một tay lái xe, một tay chống lên cửa sổ.
Trương Thắng ngồi bên cạnh mặt cắt không ra máu, xe trong tay người ta, tức là cái mạng nhỏ của mình cũng ở trong tay người ta, Trương Thắng không dám phun ra dù nửa cái rắm, suốt đường đi y nín thở, tay nắm chặt ghế, căng thẳng hơn cả người lái xe.
Đến lúc xe lái qua cổng bệnh viện công an đỗ lại, Trương Thắng nhảy vội xuống, lau trán đã mồ hôi, thầm chửi:" Mẹ nó, từ hôm nay trở đi ai nói nữ nhân lái xe an toàn hơn nam nhân mình bóp cổ!"
Trương Thắng hai chân phiêu hốt đi tới khu ngoại khoa tầng bốn, không thấy Tần Nhược Lan ở phòng trực ban, đành phải đi từng phòng tìm kiếm, tới phòng 405 thấy một chàng trai chỉ kính cửa sổ nói:
- Y tá, cô xem, mùa thu rồi mà vẫn còn muỗi.
Tần Nhược Lan khó chịu:
- Vậy thì đập nó đi, nói với tôi làm cái gì?
- Tôi không có vợt đập muỗi.
Bóng người thon thả xuất hiện, thuận tay cầm tờ báo cuốn lại, nhắm chuẩn con muỗi đập đánh "bốp" một phát, sau đó ném tờ báo ra ngoài cửa sổ, mặt tỉnh bơ như không.
Trương Thắng nén cười đi vào, thấy trên giường có một người trung niên, hai cánh tay được giá lên rất cao, giống đang giang cánh bay.
Tần Nhược Lan vừa quay đầu lại, thấy Trương Thắng, lập tức mặt trở nên hớn hở hỏi:
- Trương Thắng, anh lại tới nằm viện hả?
Trương Thắng xém trượt chân ngã, cô gái này đầu óc làm sao vậy, dở khóc dở cười:
- Cô mong tôi nằm viện lắm à? Không nằm viện thì không thể tới thăm cô?
Tần Nhược Lan cười khì khì, thân thiết kéo tay Trương Thắng ra khỏi phòng trong ánh mắt bực tức của chàng trai kia:
- Tôi chẳng tin thứ vô lương tâm anh tốt tới mức nhớ đến thăm tôi, anh mà không có bệnh tật gì đã chẳng nhớ tôi là ai?
Cô gái này, cái mồm không tha ai bao giờ, Trương Thắng thuận miệng hỏi:
- Người kia bệnh gì mà hai tay giang ra như thế?
- À, cắt ít phèo phổi, ông ta bị hôi nách.
Trương Thắng ngạc nhiên:
- Hôi nách mà cũng phẫu thuật được à, mà ông ta đã trên 50 rồi, sao giờ mới nghĩ tới phẫu thuật.
- Thì lúc trẻ điều kiện kinh tế không cho phép, giờ bệnh nghiêm trọng tới mức gây mất đoàn kết gia đình và xí nghiệp, nên phải xử lý.
Trương Thắng đứng lại, trịnh trọng nói:
- Tiểu Lan, tôi có câu này, không biết nên nói hay không?
Tần Nhược Lan phất tay:
- Ái khanh cứ nói, bản cung không truy cứu.
Trương Thắng không giữ được bộ mặt nghiêm túc nữa, bật cười nói:
- Trong số những y tá ở đây tôi chú ý rồi, cô làm việc không ít hơn người khác, ngược lại, còn chăm chỉ nhất. Nhưng cô nhanh mồm nhanh miệng, dễ đắc tội với người ta. Như vừa rồi, muỗi cũng đập giúp người ta rồi, nhưng nói thừa một câu làm người ta không vui, nếu gặp người thích bới móc, thế nào cũng nói với y tá trưởng.
Tần Nhược Lan thu lại nụ cười, bĩu môi:
- Bản cô nương yêu ghét rõ ràng, từ nhỏ đã vậy, tôi thích ai, nhìn kiểu nào cũng thấy tốt, không ưa ai thì làm gì cũng thấy phiền, không sửa được nữa. Tên kia tôi nhìn đã ngứa mắt, làm sao còn lịch sự được. Cái đồ vô dụng, đừng nói là đập muỗi, ngay cả tất không biết giặt, còn là sinh viên nữa chứ. Nói là tới trông người bệnh mà chẳng biết làm cái gì, đi xe bus cũng lạc đường, lớn tướng rồi, nhờ cảnh sát đưa tới. Té ra hắn từ nhỏ tới lớn làm gì cũng do cha mẹ làm cho, đi học tan học đều được đưa đón, ra đường không biết hỏi đường đi, anh nói xem loại người đó nhìn có khó chịu không?
Trương Thắng thấy Tần Nhược Lan càng tức giận, tới mức mặt đỏ lên, bật cười:
- Cô thật là, mỗi người có cách sống riêng, nói không chừng cha mẹ họ thấy con mình giỏi giang, mà đâu liên quan gì tới cô?
Tần Nhược Lan xua tay:
- Đủ rồi, đủ rồi, không nói nữa, hôm nay anh tới đây để giáo huấn tôi à?
Tính khí nha đầu này không mấy người chịu đựng nổi, Trương Thắng lắc đầu, không biết sau này tên nào xui xẻo vớ phải:
- Tất nhiên không phải, hôm nay tôi tới đây là chuyên môn mời Tần tiểu thư tới tham dự buổi khai trương công ty của kẻ hèn này.
- Anh lặn lội tới tận đây chỉ vì việc này?
- Đương nhiên rồi.
Tâm tình Tần Nhược Lan chợt tốt lên rất nhiều, sảng khoái nói:
- Được, mai cho dù thiên tai bão tố, tôi cũng sẽ xuất hiện đúng giờ.
******
Rời bệnh viện, Trương Thắng gửi tin nhắn cho Tiểu Lộ, nhưng không thấy cô trả lời, liền bảo Chung Tình đưa y về KTX nhà máy, y từng muốn mua di động cho Tiểu Lộ, nhưng Tiểu Lộ chê đắt, nói cô cũng chẳng dùng vào việc gì nên kiên quyết không cần, chỉ mua chiếc máy nhắn tin, tốn hơn 1200 đồng, thế cũng làm Tiểu Lộ trách móc mãi.
Tiểu Lộ bây giờ là trợ lý hành chính, tính chất công việc quan trọng hơn nhiều, nhưng không cần phải tăng ca thường xuyên như trước, dưới tình huống bình thường, bây giờ hẳn phải về nhà rồi.
Nhưng khi Trương Thắng tới KTX thì Tiểu Lộ vẫn chưa về, liền ngồi trong xe, vừa trò chuyện với Chung Tình vừa chờ đợi.
Tiểu Lộ lúc này đang ngồi trên chiếc NISSAN Cedric, hôm nay cô tham gia một bữa cơm rất chính thức, hơn tám giờ tan tiệc, giám đốc Quan rất lịch sự lái xe đưa cô về.
- Chị Chung...
Chung Tình bị một câu nói vô tâm của Trương Thắng khơi lên tâm sự, nãy giờ cố nén tiếng khóc, nghe tiếng gọi này, không muốn che dấu nữa, xoay vô lăng, xe phát ra tiếng phanh chói tai rồi dừng phắt lại bên lề đường, cô gục mặt xuống khóc nức nở, nước mắt qua kẽ ngón tay, không biết phải thương tâm tới mức nào mới khóc ra nhiều nước mắt như vậy.
Trương Thắng luống cuống không biết phải làm sao, đa phần câu chuyện chỉ là do suy đoán ra, thực hư không nắm hết, nói lung tung chỉ e hỏng chuyện, lặng lẽ ngồi đó, đợi một lúc lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa tới, Chung Tình nhận lấy quay mặt đi lau nước mắt, trả lại khăn tay, tiếp tục lái xe.
- Chị Chung, hay là để tôi lái cho.
Trương Thắng không yên tâm, Chung Tình có vẻ bất ổn:
- Giám đốc lấy bằng lái rồi à?
-....
Chung Tình mắt nhìn thẳng về phía trước, vào số, đạp ga, chiếc xe lao đi như tên rời cung, Trương Thắng chưa cài đai an toàn bị đập lưng vào ghế. Chiếc Mercedes xé gió lướt đi, cây cối hai bên đường trôi về sau như sao băng, gió thổi ù ù bên tai.
Con chim bị thương sợ hãi bay về tổ mong được chở che, lại gặp phải sự xua đuổi vô tình, đó là tâm tình của Chung Tình ngày hôm đó.
Những lời nói bình thản tới khó tin của Từ Hải Sinh làm trái tim cô như nứt ra, cảm giác bị phản bội tràn ngậm trong lòng. Nhấn ga tới tận đáy, chiếc xe lao đi với tốc độ cao nhất, gió gào thét qua cửa sổ để mở làm mái tóc cô gần như nằm ngang thẳng tắp. Không biết vì gió mạnh hay vì nỗi đau trong lòng, hai mắt Chung Tình khép lại thành khe hẹp, mặt không hề có chút cảm xúc nào.
Trên đường quốc lộ có một chiếc xe Jeep đang chạy với tốc độ cao, trong xe là Lục Nhân, Phượng Minh Không, Vương Tử Dã, Diệp Tinh Thần, mấy người bạn cùng trường mượn xe ra bãi biển chơi, đang trên đường về.
Lục Nhân chơi đàn ghi ta ga, mái tóc dài bị gió thổi tung bay, chiếc xe Jeep đi với tốc độ 100 dặm/ giờ, đó là tốc độ tối đa của chiếc xe này, tăng thêm nữa xe sẽ rung lắc, như có thể tan ra bất kỳ lúc nào.
Phượng Minh Không vừa lái xe vừa hát vang, bỗng có bóng đen lướt qua, chốc lát chỉ còn bóng mờ cách đó cả chục mét, hắn giật mình phanh xe, thò đầu ra chửi:
- Mẹ mày, lái nhanh như thế, chán sống à?
Chiếc xa kia đã không còn thấy tung tích đâu nữa.
Mãi tận khi xe đi vào thành phố, đường xá đông hơn, Chung Tình cũng phát tiết một hồi, tinh thần bình tĩnh trở lại, một tay lái xe, một tay chống lên cửa sổ.
Trương Thắng ngồi bên cạnh mặt cắt không ra máu, xe trong tay người ta, tức là cái mạng nhỏ của mình cũng ở trong tay người ta, Trương Thắng không dám phun ra dù nửa cái rắm, suốt đường đi y nín thở, tay nắm chặt ghế, căng thẳng hơn cả người lái xe.
Đến lúc xe lái qua cổng bệnh viện công an đỗ lại, Trương Thắng nhảy vội xuống, lau trán đã mồ hôi, thầm chửi:" Mẹ nó, từ hôm nay trở đi ai nói nữ nhân lái xe an toàn hơn nam nhân mình bóp cổ!"
Trương Thắng hai chân phiêu hốt đi tới khu ngoại khoa tầng bốn, không thấy Tần Nhược Lan ở phòng trực ban, đành phải đi từng phòng tìm kiếm, tới phòng 405 thấy một chàng trai chỉ kính cửa sổ nói:
- Y tá, cô xem, mùa thu rồi mà vẫn còn muỗi.
Tần Nhược Lan khó chịu:
- Vậy thì đập nó đi, nói với tôi làm cái gì?
- Tôi không có vợt đập muỗi.
Bóng người thon thả xuất hiện, thuận tay cầm tờ báo cuốn lại, nhắm chuẩn con muỗi đập đánh "bốp" một phát, sau đó ném tờ báo ra ngoài cửa sổ, mặt tỉnh bơ như không.
Trương Thắng nén cười đi vào, thấy trên giường có một người trung niên, hai cánh tay được giá lên rất cao, giống đang giang cánh bay.
Tần Nhược Lan vừa quay đầu lại, thấy Trương Thắng, lập tức mặt trở nên hớn hở hỏi:
- Trương Thắng, anh lại tới nằm viện hả?
Trương Thắng xém trượt chân ngã, cô gái này đầu óc làm sao vậy, dở khóc dở cười:
- Cô mong tôi nằm viện lắm à? Không nằm viện thì không thể tới thăm cô?
Tần Nhược Lan cười khì khì, thân thiết kéo tay Trương Thắng ra khỏi phòng trong ánh mắt bực tức của chàng trai kia:
- Tôi chẳng tin thứ vô lương tâm anh tốt tới mức nhớ đến thăm tôi, anh mà không có bệnh tật gì đã chẳng nhớ tôi là ai?
Cô gái này, cái mồm không tha ai bao giờ, Trương Thắng thuận miệng hỏi:
- Người kia bệnh gì mà hai tay giang ra như thế?
- À, cắt ít phèo phổi, ông ta bị hôi nách.
Trương Thắng ngạc nhiên:
- Hôi nách mà cũng phẫu thuật được à, mà ông ta đã trên 50 rồi, sao giờ mới nghĩ tới phẫu thuật.
- Thì lúc trẻ điều kiện kinh tế không cho phép, giờ bệnh nghiêm trọng tới mức gây mất đoàn kết gia đình và xí nghiệp, nên phải xử lý.
Trương Thắng đứng lại, trịnh trọng nói:
- Tiểu Lan, tôi có câu này, không biết nên nói hay không?
Tần Nhược Lan phất tay:
- Ái khanh cứ nói, bản cung không truy cứu.
Trương Thắng không giữ được bộ mặt nghiêm túc nữa, bật cười nói:
- Trong số những y tá ở đây tôi chú ý rồi, cô làm việc không ít hơn người khác, ngược lại, còn chăm chỉ nhất. Nhưng cô nhanh mồm nhanh miệng, dễ đắc tội với người ta. Như vừa rồi, muỗi cũng đập giúp người ta rồi, nhưng nói thừa một câu làm người ta không vui, nếu gặp người thích bới móc, thế nào cũng nói với y tá trưởng.
Tần Nhược Lan thu lại nụ cười, bĩu môi:
- Bản cô nương yêu ghét rõ ràng, từ nhỏ đã vậy, tôi thích ai, nhìn kiểu nào cũng thấy tốt, không ưa ai thì làm gì cũng thấy phiền, không sửa được nữa. Tên kia tôi nhìn đã ngứa mắt, làm sao còn lịch sự được. Cái đồ vô dụng, đừng nói là đập muỗi, ngay cả tất không biết giặt, còn là sinh viên nữa chứ. Nói là tới trông người bệnh mà chẳng biết làm cái gì, đi xe bus cũng lạc đường, lớn tướng rồi, nhờ cảnh sát đưa tới. Té ra hắn từ nhỏ tới lớn làm gì cũng do cha mẹ làm cho, đi học tan học đều được đưa đón, ra đường không biết hỏi đường đi, anh nói xem loại người đó nhìn có khó chịu không?
Trương Thắng thấy Tần Nhược Lan càng tức giận, tới mức mặt đỏ lên, bật cười:
- Cô thật là, mỗi người có cách sống riêng, nói không chừng cha mẹ họ thấy con mình giỏi giang, mà đâu liên quan gì tới cô?
Tần Nhược Lan xua tay:
- Đủ rồi, đủ rồi, không nói nữa, hôm nay anh tới đây để giáo huấn tôi à?
Tính khí nha đầu này không mấy người chịu đựng nổi, Trương Thắng lắc đầu, không biết sau này tên nào xui xẻo vớ phải:
- Tất nhiên không phải, hôm nay tôi tới đây là chuyên môn mời Tần tiểu thư tới tham dự buổi khai trương công ty của kẻ hèn này.
- Anh lặn lội tới tận đây chỉ vì việc này?
- Đương nhiên rồi.
Tâm tình Tần Nhược Lan chợt tốt lên rất nhiều, sảng khoái nói:
- Được, mai cho dù thiên tai bão tố, tôi cũng sẽ xuất hiện đúng giờ.
******
Rời bệnh viện, Trương Thắng gửi tin nhắn cho Tiểu Lộ, nhưng không thấy cô trả lời, liền bảo Chung Tình đưa y về KTX nhà máy, y từng muốn mua di động cho Tiểu Lộ, nhưng Tiểu Lộ chê đắt, nói cô cũng chẳng dùng vào việc gì nên kiên quyết không cần, chỉ mua chiếc máy nhắn tin, tốn hơn 1200 đồng, thế cũng làm Tiểu Lộ trách móc mãi.
Tiểu Lộ bây giờ là trợ lý hành chính, tính chất công việc quan trọng hơn nhiều, nhưng không cần phải tăng ca thường xuyên như trước, dưới tình huống bình thường, bây giờ hẳn phải về nhà rồi.
Nhưng khi Trương Thắng tới KTX thì Tiểu Lộ vẫn chưa về, liền ngồi trong xe, vừa trò chuyện với Chung Tình vừa chờ đợi.
Tiểu Lộ lúc này đang ngồi trên chiếc NISSAN Cedric, hôm nay cô tham gia một bữa cơm rất chính thức, hơn tám giờ tan tiệc, giám đốc Quan rất lịch sự lái xe đưa cô về.
Tác giả :
Nguyệt Quan