Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 52: Hứa Văn Cường đích thị là lưu manh
Ăn cơm xong Từ Hải Sinh có điện thoại, vội vàng rời đi, trước khi đi lấy trong ví ra một cái phong thư, đưa cho Trương Thắng, đùa:
- Thường ngày cậu ăn mặc xuề xòa ra sao cũng được, hiện là đại biểu của công ty, không được làm mất giá của công ty. Trong đây có một vạn, tôi lấy danh nghĩa chủ tịch thường vụ yêu cầu cậu vì hình tượng của công ty, phải tân trang lại.
Sở Văn Lâu cười hì hì xen vào:
- Anh Từ nói đúng quá rồi, hình tượng là tượng trưng của thân phận, giám đốc xí nghiệp bây giờ có ai là không toàn thân hàng hiệu. Giống chủ tịch Trương của chúng ta, tuy ăn mặc không chú ý mấy, nhưng ra ngoài là xe sang đưa đón, nói một câu không khách khí nhé, nhìn Trương Thắng cậu, tôi cứ nghĩ là nhân viên văn phòng mới tuyển cơ.
Trương Thắng vốn nghĩ mình ăn mặc đã sang trọng lắm rồi, ai ngờ trong mắt người ta chỉ là một nhân viên quèn. Lần trước may hai bộ véc khiến y xót hết cả ruột, mà giờ thì toàn bộ tiền tích góp y ném hết vào mấy vụ xã giao, với tình hình kinh tế của y, không cầm số tiền này không được.
Sở Văn Lâu tuy là nhân viên do Bảo Nguyên phái tới, nhưng nói cho cùng thì sau này vẫn làm cấp dưới cho người ta, cố ý lấy lòng:
- Thế này đi, dù sao buổi chiều tôi cũng không có việc gì, con mắt thẩm mỹ của tôi không tệ, để tôi cùng cậu đi mua quần áo.
Trương Thắng nhận lời, về mặt này quả thật y mù tịt, có câu giàu ba đời mới thành quý tộc mà. Hai người tới trung tâm mua sắm Cửu Long, Sở Văn Lâu lấy nhiệt tình cao nhất tư vấn cho Trương Thắng.
- Anh Sở, ăn mặc thế này.. Không thích hợp.
Trương Thắng mở cửa phòng thay đồ, do dự mãi mới đi ra, xấu hổ nói:
Sở Văn Lâu vỗ tay bôm bốp, đi tới điều chỉnh:
- Tốt, thế này mới ra dáng, chậc chậc, cậu đúng là người mẫu bẩm sinh, chậc chậc, thế này không biết mê chết bao nhiêu em gái?... Nào thẳng lưng lên chứ, đứng rúm vai vào như vậy, tự tin lên.. Thế mới giống ông chủ lớn.
- Được... Được không?
Trương Thắng xoay người nhìn vào gương:
Một bộ véc tây thẳng tắp, bên trong là áo sơ mi màu đỏ chót, thả ba cái cúc áo không cài, để lộ ra sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái đeo trước ngực, trong trang trọng mang theo vẻ phóng khoáng, hoặc có thể nói có chút chất thô hào của thổ phỉ. Đai lưng da cá sấu, đeo một cái bao di động, kéo trĩu một đoạn quần xuống, ngón tay mang hai cái nhẫn vàng to, chân đi giày da sáng bóng.
Mũ phớt đội lệch, khóe môi hơi nhếch lên, làm khuôn mặt anh tuấn hơi lạnh mang theo nụ cười tà khí.
- Thêm cái kính râm này nữa cho đủ bộ.
Sở Văn Lâu nhiệt tình đi tới:
- Thế mới uy.
Thành thực mà nói, con mắt thẩm mỹ của Sở Văn Lâu đáng vứt đi, cách ăn mặc này sang thì sang nhưng quá tục, chẳng hiểu thế nào mặc lên người Trương Thắng lại sinh ra sức hút đặc biệt, làm cô phục vụ lúc đầu cứ che miệng cười trộm, lúc này phải ôm lấy trái tim gấp gáp của mình.
Trương Thắng xoay qua xoay lại, ngắm nghía hồi lâu, uy phong chả thấy, chỉ thấy mình như người mù, liền bỏ cái kính râm to tướng che nửa khuôn mặt ra. Trang phục phô trương, nụ cười tà khí, nhưng khí chất thuần phác, mấy loại cảm giác khác nhau hoàn mỹ phối hợp cùng một chỗ, tạo thành sức hút đặc biệt khó tả thành lời.
- Chuẩn, thế này mới là nhà doanh nghiệp thành công, em gái, anh nói đúng không?
Sở Văn Lâu thấy mình quá giỏi, biến một nhân viên văn phòng thành ông chủ thành đạt, dương dương đắc ý hỏi cô phục vụ:
Cô phục vụ hai mắt mơ màng:
- Vâng, tướng mạo, khí chất của đồng chí này rất tốt, mặc bộ trang phục này lên... Không kém tứ đại thiên vương Hong Kong.
Trương Thắng hơi đỏ mặt, con người y không thích phô trương, nên hơi phản cảm loại trang phục này, nhưng nghe người khác khen ngợi, cũng có chút phơi phới.
Điều đầu tiên Trương Thắng nghĩ tới là cho Tiểu Lộ xem, nữ nhân đẹp vì người mình yêu, nam nhân há không phải?
- Rồi, làm điếu xì gà, bật lửa Zippo, thế là trọn bộ.
Sở Văn Lâu mang cả mấy thứ mình mới mua cho vào túi Trương Thắng:
Trương Thắng lần đầu ăn mặc thế này, thấy ngoài cửa hiệu có vài người nhìn mình lom lom, trong lòng có chút xấu hổ:
- Được rồi anh Sở, chúng ta đi thôi.
- Ừ, đi thôi, này, đội mũ lên, còn kính râm nữa, đừng cầm thế, đeo vào.
- Anh Sở, cái kính này màu sẫm quá.
- Cậu không hiểu rồi, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, màu sẫm một chút mới tốt, không cho người ta thấy mắt cậu, như thế khi bàn chuyện làm ăn, khó đoán ra cậu đang nghĩ gì, chúng ta dễ nắm thế chủ động.
- Vấn đề là.. Tôi không nhìn được đường.
- Đeo vào, tôi dẫn cậu, nắm lấy tay tôi, ngại gì, cậu có phải tiểu cô nương đâu...
Trương Thắng nghe thấy tiếng mấy cô phục vụ cười khúc khích, chỉ còn cách nghe theo Sở Văn Lâu, muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.
********
Tiểu Lộ khóa chuồng bồ câu, bước chân nhẹ nhàng đi tới phía KTX.
Hôm nay cô về rất muộn, có điều cô rất vui vẻ, bởi vì cô được điều làm trợ lý hành chính, phải ở lại bàn giao công việc, cho nên mới muộn.
Lúc bàn giao công việc thì Trương Thắng gọi điện thoại tới hỏi cô mấy giờ tan ca, khi ấy cô không tiện khoe tin tức tốt lành này, chỉ nói hôm nay tăng ca, chưa biết bao giờ về. Tiểu Lộ biết Trương Thắng đang bận rộn mở nhà máy, thời gian qua không tới đón cô được, cô định đợi thời điểm thích hợp mới nói, để y cùng chung vui.
Trương Thắng thực sự rất bận rộn, không có thời gian quan tâm nhiều tới cô, nhưng trong lòng Tiểu Lộ không hề oán trách, cô là nữ nhân truyền thống, nên điều đầu tiên là khi nam nhân lo sự nghiệp, nữ nhân nên bổn phận một chút, không trợ giúp gì được thì ít nhất không quấn lấy, phân tán tinh lực của y.
Huống hồ Trương Thắng thường gọi điện hỏi han, thế là đủ rồi, Tiểu Lộ luôn muốn làm cô gái ngoan nghe lời, không đòi hỏi nhiều.
Nhưng khi có chuyện vui, cô thực sự muốn ngay lập tức cho Trương Thắng biết, nghĩ tới bộ dạng vui sướng của Trương Thắng, Tiểu Lộ cười ngọt ngào.
Trong cổng tối om om, chắc là đèn hành lang lại hỏng rồi, Tiểu Lộ nhíu mày, đang định đi cho nhanh thì chợt một bóng đen xông ra chặn đường.
Dáng người cao lớn, còn đội lệch mũ phớt, trông giống xã hội đen trong phim, Tiểu Lộ giật nảy mình, xung quanh không có một ai khác, cô nắm chặt chìa khóa, lấy can đảm hỏi:
- Này, anh chặn đường làm gì, tránh ra.
- Kha kha kha..
Người kia cười khùng khục khiến Tiểu Lộ kinh hãi, chỉ thấy y cho tay vào lòng, lấy ra một thứ còn dài hơn cái vũ khí đáng thương của cô không ít.
- Này, anh nghe không, tôi hét lên bây giờ...
Tiểu Lộ vừa giơ chìa khóa lên thì nghe "xoạch" một tiếng, lửa bùng sáng, thì ra là một điếu xì gà. Ánh lửa chiếu khuôn mặt người kia, người đó cúi đầu, bóng đen từ mũ che mất nửa khuôn mặt, đeo một cái kinh mát lưu manh, miệng ngậm xì gà, má hơi hõm vào, khóe môi nhênh nhếch cười gian tà.... Đây không phải lưu manh thì còn ai là lưu manh nữa.
Gai ốc toàn thân sởn hết lên, Tiểu Lộ thét chói tai:
- A! A aaaaaa! Bắt lưu manh ~~~
Ma âm xuyên não, chấn động màng tai Trương Thắng, vang vọng hành lang, Trương Thắng dở khóc dở cười, y ăn mặc chải chuốt, vốn định mang lại niềm vui bất ngờ cho cô gái yêu thương, không ngờ người ta chẳng nhận ra mình thì thôi, còn nhầm mình là lưu manh, vội ném xì gà đi, nhào tới bịt lấy miệng Tiểu Lộ, nói khẽ:
- Đừng hô nữa, là anh đây.
Tiểu Lộ đang định lấy chìa khóa rạch mặt lưu manh, nghe thấy giọng Trương Thắng, tay khựng lại:
- Thắng, là anh à?
Trương Thắng bỏ kính râm xuống:
- Còn ai nữa, đến em cũng không nhận ra anh.
Tiểu Lộ còn chưa hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, trách:
- Ai bảo anh hóa trang thành lưu manh dọa người ta.
Trương Thắng chán hẳn:
- Đây là tạo hình của Hứa Văn Cường mà.
- Hứa Văn Cường là lưu manh chứ còn gì nữa.
- Thường ngày cậu ăn mặc xuề xòa ra sao cũng được, hiện là đại biểu của công ty, không được làm mất giá của công ty. Trong đây có một vạn, tôi lấy danh nghĩa chủ tịch thường vụ yêu cầu cậu vì hình tượng của công ty, phải tân trang lại.
Sở Văn Lâu cười hì hì xen vào:
- Anh Từ nói đúng quá rồi, hình tượng là tượng trưng của thân phận, giám đốc xí nghiệp bây giờ có ai là không toàn thân hàng hiệu. Giống chủ tịch Trương của chúng ta, tuy ăn mặc không chú ý mấy, nhưng ra ngoài là xe sang đưa đón, nói một câu không khách khí nhé, nhìn Trương Thắng cậu, tôi cứ nghĩ là nhân viên văn phòng mới tuyển cơ.
Trương Thắng vốn nghĩ mình ăn mặc đã sang trọng lắm rồi, ai ngờ trong mắt người ta chỉ là một nhân viên quèn. Lần trước may hai bộ véc khiến y xót hết cả ruột, mà giờ thì toàn bộ tiền tích góp y ném hết vào mấy vụ xã giao, với tình hình kinh tế của y, không cầm số tiền này không được.
Sở Văn Lâu tuy là nhân viên do Bảo Nguyên phái tới, nhưng nói cho cùng thì sau này vẫn làm cấp dưới cho người ta, cố ý lấy lòng:
- Thế này đi, dù sao buổi chiều tôi cũng không có việc gì, con mắt thẩm mỹ của tôi không tệ, để tôi cùng cậu đi mua quần áo.
Trương Thắng nhận lời, về mặt này quả thật y mù tịt, có câu giàu ba đời mới thành quý tộc mà. Hai người tới trung tâm mua sắm Cửu Long, Sở Văn Lâu lấy nhiệt tình cao nhất tư vấn cho Trương Thắng.
- Anh Sở, ăn mặc thế này.. Không thích hợp.
Trương Thắng mở cửa phòng thay đồ, do dự mãi mới đi ra, xấu hổ nói:
Sở Văn Lâu vỗ tay bôm bốp, đi tới điều chỉnh:
- Tốt, thế này mới ra dáng, chậc chậc, cậu đúng là người mẫu bẩm sinh, chậc chậc, thế này không biết mê chết bao nhiêu em gái?... Nào thẳng lưng lên chứ, đứng rúm vai vào như vậy, tự tin lên.. Thế mới giống ông chủ lớn.
- Được... Được không?
Trương Thắng xoay người nhìn vào gương:
Một bộ véc tây thẳng tắp, bên trong là áo sơ mi màu đỏ chót, thả ba cái cúc áo không cài, để lộ ra sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay cái đeo trước ngực, trong trang trọng mang theo vẻ phóng khoáng, hoặc có thể nói có chút chất thô hào của thổ phỉ. Đai lưng da cá sấu, đeo một cái bao di động, kéo trĩu một đoạn quần xuống, ngón tay mang hai cái nhẫn vàng to, chân đi giày da sáng bóng.
Mũ phớt đội lệch, khóe môi hơi nhếch lên, làm khuôn mặt anh tuấn hơi lạnh mang theo nụ cười tà khí.
- Thêm cái kính râm này nữa cho đủ bộ.
Sở Văn Lâu nhiệt tình đi tới:
- Thế mới uy.
Thành thực mà nói, con mắt thẩm mỹ của Sở Văn Lâu đáng vứt đi, cách ăn mặc này sang thì sang nhưng quá tục, chẳng hiểu thế nào mặc lên người Trương Thắng lại sinh ra sức hút đặc biệt, làm cô phục vụ lúc đầu cứ che miệng cười trộm, lúc này phải ôm lấy trái tim gấp gáp của mình.
Trương Thắng xoay qua xoay lại, ngắm nghía hồi lâu, uy phong chả thấy, chỉ thấy mình như người mù, liền bỏ cái kính râm to tướng che nửa khuôn mặt ra. Trang phục phô trương, nụ cười tà khí, nhưng khí chất thuần phác, mấy loại cảm giác khác nhau hoàn mỹ phối hợp cùng một chỗ, tạo thành sức hút đặc biệt khó tả thành lời.
- Chuẩn, thế này mới là nhà doanh nghiệp thành công, em gái, anh nói đúng không?
Sở Văn Lâu thấy mình quá giỏi, biến một nhân viên văn phòng thành ông chủ thành đạt, dương dương đắc ý hỏi cô phục vụ:
Cô phục vụ hai mắt mơ màng:
- Vâng, tướng mạo, khí chất của đồng chí này rất tốt, mặc bộ trang phục này lên... Không kém tứ đại thiên vương Hong Kong.
Trương Thắng hơi đỏ mặt, con người y không thích phô trương, nên hơi phản cảm loại trang phục này, nhưng nghe người khác khen ngợi, cũng có chút phơi phới.
Điều đầu tiên Trương Thắng nghĩ tới là cho Tiểu Lộ xem, nữ nhân đẹp vì người mình yêu, nam nhân há không phải?
- Rồi, làm điếu xì gà, bật lửa Zippo, thế là trọn bộ.
Sở Văn Lâu mang cả mấy thứ mình mới mua cho vào túi Trương Thắng:
Trương Thắng lần đầu ăn mặc thế này, thấy ngoài cửa hiệu có vài người nhìn mình lom lom, trong lòng có chút xấu hổ:
- Được rồi anh Sở, chúng ta đi thôi.
- Ừ, đi thôi, này, đội mũ lên, còn kính râm nữa, đừng cầm thế, đeo vào.
- Anh Sở, cái kính này màu sẫm quá.
- Cậu không hiểu rồi, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, màu sẫm một chút mới tốt, không cho người ta thấy mắt cậu, như thế khi bàn chuyện làm ăn, khó đoán ra cậu đang nghĩ gì, chúng ta dễ nắm thế chủ động.
- Vấn đề là.. Tôi không nhìn được đường.
- Đeo vào, tôi dẫn cậu, nắm lấy tay tôi, ngại gì, cậu có phải tiểu cô nương đâu...
Trương Thắng nghe thấy tiếng mấy cô phục vụ cười khúc khích, chỉ còn cách nghe theo Sở Văn Lâu, muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.
********
Tiểu Lộ khóa chuồng bồ câu, bước chân nhẹ nhàng đi tới phía KTX.
Hôm nay cô về rất muộn, có điều cô rất vui vẻ, bởi vì cô được điều làm trợ lý hành chính, phải ở lại bàn giao công việc, cho nên mới muộn.
Lúc bàn giao công việc thì Trương Thắng gọi điện thoại tới hỏi cô mấy giờ tan ca, khi ấy cô không tiện khoe tin tức tốt lành này, chỉ nói hôm nay tăng ca, chưa biết bao giờ về. Tiểu Lộ biết Trương Thắng đang bận rộn mở nhà máy, thời gian qua không tới đón cô được, cô định đợi thời điểm thích hợp mới nói, để y cùng chung vui.
Trương Thắng thực sự rất bận rộn, không có thời gian quan tâm nhiều tới cô, nhưng trong lòng Tiểu Lộ không hề oán trách, cô là nữ nhân truyền thống, nên điều đầu tiên là khi nam nhân lo sự nghiệp, nữ nhân nên bổn phận một chút, không trợ giúp gì được thì ít nhất không quấn lấy, phân tán tinh lực của y.
Huống hồ Trương Thắng thường gọi điện hỏi han, thế là đủ rồi, Tiểu Lộ luôn muốn làm cô gái ngoan nghe lời, không đòi hỏi nhiều.
Nhưng khi có chuyện vui, cô thực sự muốn ngay lập tức cho Trương Thắng biết, nghĩ tới bộ dạng vui sướng của Trương Thắng, Tiểu Lộ cười ngọt ngào.
Trong cổng tối om om, chắc là đèn hành lang lại hỏng rồi, Tiểu Lộ nhíu mày, đang định đi cho nhanh thì chợt một bóng đen xông ra chặn đường.
Dáng người cao lớn, còn đội lệch mũ phớt, trông giống xã hội đen trong phim, Tiểu Lộ giật nảy mình, xung quanh không có một ai khác, cô nắm chặt chìa khóa, lấy can đảm hỏi:
- Này, anh chặn đường làm gì, tránh ra.
- Kha kha kha..
Người kia cười khùng khục khiến Tiểu Lộ kinh hãi, chỉ thấy y cho tay vào lòng, lấy ra một thứ còn dài hơn cái vũ khí đáng thương của cô không ít.
- Này, anh nghe không, tôi hét lên bây giờ...
Tiểu Lộ vừa giơ chìa khóa lên thì nghe "xoạch" một tiếng, lửa bùng sáng, thì ra là một điếu xì gà. Ánh lửa chiếu khuôn mặt người kia, người đó cúi đầu, bóng đen từ mũ che mất nửa khuôn mặt, đeo một cái kinh mát lưu manh, miệng ngậm xì gà, má hơi hõm vào, khóe môi nhênh nhếch cười gian tà.... Đây không phải lưu manh thì còn ai là lưu manh nữa.
Gai ốc toàn thân sởn hết lên, Tiểu Lộ thét chói tai:
- A! A aaaaaa! Bắt lưu manh ~~~
Ma âm xuyên não, chấn động màng tai Trương Thắng, vang vọng hành lang, Trương Thắng dở khóc dở cười, y ăn mặc chải chuốt, vốn định mang lại niềm vui bất ngờ cho cô gái yêu thương, không ngờ người ta chẳng nhận ra mình thì thôi, còn nhầm mình là lưu manh, vội ném xì gà đi, nhào tới bịt lấy miệng Tiểu Lộ, nói khẽ:
- Đừng hô nữa, là anh đây.
Tiểu Lộ đang định lấy chìa khóa rạch mặt lưu manh, nghe thấy giọng Trương Thắng, tay khựng lại:
- Thắng, là anh à?
Trương Thắng bỏ kính râm xuống:
- Còn ai nữa, đến em cũng không nhận ra anh.
Tiểu Lộ còn chưa hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, trách:
- Ai bảo anh hóa trang thành lưu manh dọa người ta.
Trương Thắng chán hẳn:
- Đây là tạo hình của Hứa Văn Cường mà.
- Hứa Văn Cường là lưu manh chứ còn gì nữa.
Tác giả :
Nguyệt Quan