Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 204: TTCK hiểm ác
Ngày 29 tháng 6, cổ phiếu lớn tiếp tục tăng giá, Lạc Phi xuất hàng.
Ngày 30 tháng 6, đá lên vẫn chưa dứt, Trương Thắng một tay vịn màn hình, do dự chút rồi nói: - Bán tiếp... giữ lại công nghệ Lưu Thâm và Thượng Hải Bối Lĩnh, bọn họ là công ty công nghệ lâu năm, giữ thêm một thời gian xem thế nào.
Ngày 1 tháng 7, bắt đầu thực thi luật chứng khoán, làm người ta dở khóc dở cười là, ai cũng cho đây là tin tức tốt đảm bảo thị trường phát triển bình ổn lành mạnh, sáng sớm nhiều người treo mua giá cao, sợ lần nữa thị trường phun trào, bỏ lỡ cơ hội phát tài, nhưng vừa mở cửa là giá tụt thẳng xuống.
Ngày hôm đó chỉ số Shanghai composite giảm 7.61%, 549 cổ phiếu mất giá, hoàn toàn không có dấu hiệu nào báo trước, nhưng Trương Thắng chú ý thấy, đà đi xuống bắt đầu từ sáng sớm, tức là những cơ cấu lớn, những tập đoàn tài chính thực sự có khả năng hô phong hoán vũ như đã đạt được ăn ý ngầm nào đó, phối hợp hành động, cùng tiến cùng lui.
***** ***** Từ Hải Sinh ý thức được chuyện chẳng lành, nhưng thuyền của ông ta quá lớn, trong lúc gấp gáp, muốn quay đầu rút lui như thuyền nhỏ đâu phải dễ dàng.
Song là một kẻ đầu cơ lăn lộn nhiều năm trong thị trường, khứu giác với nguy hiểm nhạy hơn người thường nhiều, tuy trong lần thị trường phun trào này, ông ta chỉ thắng nhỏ, nhưng ở TTCK người vì 5% lợi nhận mà đánh mất 10%, 20% thậm chí nhiều hơn thì đầy rẫy, tồn tại được trong thị trường này đã là cường giả rồi.
Còn Trương Thắng, danh tiếng đi cùng với những khách hàng mới kéo tới, hiện giờ lượng tài chính y thao túng lên tới 100 triệu.
Tiếp đó là quá trình thị trường tự điều chỉnh, quá nhiều yếu tố rủi ro khó đoán, Trương Thắng không đầu tư nhều tài chính vào nữa, thế là rảnh rỗi đưa cha mẹ đi Hà Bắc du lịch.
Từ Hà Bắc trở về thấy cổ phiếu lớn vẫn lên xuống liên tục, y lại cùng Chung Tình bay tới Tam Á - Hà Nam chơi một tuần, chuyến lữ hành uyên ương vô cùng ướt át này quay về, có tin biện pháp giảm cổ phần quốc hữu sắp đưa ra. Tức thì chỉ trong hai ngày bắt đầu có cuộc biểu diễn lao dốc ngoạn mục.
Hồng Béo luôn là người chiến đấu ở tuyến đầu trong phòng đại hộ, nhưng e rằng không bao lâu nữa hắn phải cuốn gói khỏi đây rồi, mặt tím tái phát biểu diễn giảng: - TTCK của nước ta còn không bằng sòng bạc. Sòng bạc ít ra có quy củ, còn TTCK nước ta? Tráo trở lật lọng, chính sách sáng ra chiều sửa, bố ai mà nắm được? Con mẹ nó dù George Soros tới cũng bị chính phủ chơi cho tàn phế.
Lần này Tiểu Dương cũng không may mắn thoát được số mệnh, hắn bi quan nói: - Tôi hiểu ra rồi, nước ta lập ra TTCK là cướp tiền của nhân dân, đen tối, con mẹ nó chính quyền này quá mức đen tối.
Một anh chàng họ Lục tí tởn đưa tay làm động tác nói chuyện điện thoại: - A lô, a lô Thượng Hải, đây là Hong Kong, chúng tôi tổn thất nặng nề, nghe rõ trả lời, nghe rõ trà lời. Rồi đổi tay nói tiếp: - A lô, a lô Hong Kong, đây là Thượng Hải, chúng tôi đã bỏ mạng toàn bộ, đây là ghi âm tự động, không phải trả lời.
Tên này chạy nhanh, tổn thất không lớn, Lão Phong ngứa mắt bợp cho một phát: - Cười trên đau khổ của người khác à?
Tiểu Lục bị đòn thấy bẽ mặt sấn tới: - Mẹ nó tôi chơi kệ tôi, liên quan chó gì tới ông, đừng cậy già lên mặt.
- Thôi, thôi, mọi người tâm tình không tốt, mỗi bên nhường nhau một chút. Lão Nhạc chạy ra giàn hòa, nói nhỏ với Tiểu Lục: - Chuyến này Lão Phong e mất sạch, đừng chấp.
- Trương Thắng, anh đã ngừng giao dịch một thời gian rồi, có cái nhìn thế nào về thị trường sau này? Đột nhiên Ôn Nhã xưa nay không mấy khi nói chuyện với người khác thong thả đi tới, nói với Trương Thắng đang khoanh tay đứng trước cửa phòng công tác nghe mọi người xung quanh bàn tán.
Tức thì mọi người nhìn cả vào Trương Thắng.
Trương Thắng ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Nhã mặc chiếc áo len hồng nhạt bó lấy người, bầu ngực no tròn, eo dương liễu, đường cong hút mắt, đôi mắt sáng có chút lạnh lùng kiêu kỳ nhìn mình không chớp: - Hiện tôi cũng chưa nhìn ra các cổ phiếu lớn còn giảm tới khi nào. Nhưng kiến nghị những ai đã trọng thương, hãy nhịn đau cắt thịt rút lui.
- Không cắt được, chúng tôi quá tham, ít nhiều đã bội chi...
Có người đề nghị: - Chúng ta mới giám đốc Lưu ăn cơm, xin ông ấy gia hạn thêm một thời gian.
- Ông ấy gánh sao được trách nhiệm lớn như thế.
- Suỵt, tim lặng, nghe Trương Thắng nói tiếp xem nào. Lão Nhạc giơ tay ra hiệu:
Trương Thắng thấy mọi người chăm chú nhìn mình thì nói thêm: - Nói thực, hiện giờ mặt chính sách không có tin tức tốt lành, mặt kỹ thuật thì đã xuống dưới mức bình quân, không còn hi vọng gì cả. Có điều thị trường của chúng ta dựa vào chính sách rất nhiều, chính sách cổ phần vừa ra, ai cũng như chim sợ cành cong, liên tục lao dốc rồi, nó sẽ lao dốc tới bao giờ được?
- Chúng ta thay đổi góc độ suy nghĩ thử xem, nếu anh là lãnh đạo bộ tài chính, ủy ban chứng khoán, vừa bừng bừng hùng tâm đưa ra phương án trọng đại, ngày thi hành còn chưa định, đã dọa chết người ta rồi, vậy phương án này còn thực thi thế nào? Chính tích của anh sẽ thể hiện ở đâu? Theo tôi đoán, cho dù là vì phối hợp với phương án giảm cổ phần quốc hữu, cổ phiếu lớn cũng không cứ thế mà đi xuống.
Ôn Nhã nghe tới đây thì thất vọng lắc đầu, thở nhẹ: - Thì ra anh đem hi vọng đặt vào mấy ông quan lớn? Rồi xoay người đi luôn.
Những người khác cũng khôn tin tưởng lắm, tản đi dần.
Trương Thắng nhún vai: - Nó vốn là thị trường nhân trị mà, tôi không gửi hi vọng vào người nắm quyền thì gửi vào đâu?
Nhưng Ôn Nhã đã đi xa rồi, không nghe rõ cầu này.
Ôn Nhã rời phòng đại hộ, lái xe tời dưới tòa nhà Quân Vương, nhìn cánh cổng lớn bề thế xa hoa của nó hồi lâu mới lấy di động ra, cố gắng trấn tĩnh, giọng êm ái: - A lô, chủ tịch Từ... vâng, tôi là Ôn Nhã.
- Ô, cô Ôn Nhã, lâu rồi không gặp.
- Coi anh kìa, đúng là quý nhân hay quên, hai ngày trước tôi còn gọi điện cho anh mà. Giọng Ôn Nhã màn theo chút hờn dỗi, rất khiến nam nhân ngứa ngáy:
- À phải, hai ngày trước cô gọi tới trao đổi ý kiến về cổ phiếu Vạn Phong.
- Đúng thế, bây giờ trong nghề uy danh quỹ tài chính Từ thị vang dội, tiểu muội muốn thỉnh giáo Từ đại ca nhiều hơn.
Từ Hải Sinh vội nói: - Không dám, thảo luận thôi, tôi không dám chỉ giáo.
- Chủ tịch Từ, gần đây thị trường hiểm ác, tôi không dám tùy tiện tham dự, muốn hỏi cái nhìn của anh, không biết anh chịu chỉ giáo không?
Từ Hải Sinh sảng khoái nói: - Cô Ôn Nhã xưa nay chơi cổ phiếu chỉ lãi không lỗ, tôi cũng muốn được diện kiến, vậy tôi đặt chỗ nhà hàng, nghênh đón cô nhé.
- Hi hi, không cần, tôi đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ tới chỗ anh, chủ tịch Từ ở đâu?
- Ồ, được, tôi ở phòng 1818 tòa nhà Quân Vương.
Điện thoại cúp rồi Ôn Nhã trầm tư một chút, mở cửa sổ xe, lấy điếu thuốc lá nữ châm lửa hút.
Trước kia Ôn Nhã đúng là chơi cổ phiếu như thần, nhưng không phải do bản lĩnh mà có cao thủ đằng sau giúp. Cô tốt nghiệp trường đại học hạng ba, không tìm được công việc thích hợp, về sau có người quen giới thiệu cho cô làm nhân viên thao tác cho ông chủ lớn. Nhân viên thao tác khác trước mặt ông chủ thích khoe khoang tri thức của mình, hiến kế hiến sách, còn Ôn Nhã khi rảnh rỗi chỉ hứng thú đọc mấy loạn tạp chí ( tri âm), ( bạn gái).
Thực ra các ông chủ thích máy móc hình người, cần bọn họ chấp hành đúng chỉ thị của mình là được, không cần nhân viên thao tác có tư tưởng riêng.
Vì thế Ôn Nhã lọt vào mắt xanh của ông chủ, phàm là vụ mua bán lớn, đều do cô thao tác, có quyết định gì cũng không dấu cô. Ôn Nhã không thích học tập, không có nghĩa là cô kém thông minh, đến khi quen được hoàn cảnh, cô bắt đầu theo ông chủ mình chơi cổ phiếu, nhiều lần như thế, có khi cô kiếm được còn nhiều hơn cả ông chủ của mình.
Ngày 30 tháng 6, đá lên vẫn chưa dứt, Trương Thắng một tay vịn màn hình, do dự chút rồi nói: - Bán tiếp... giữ lại công nghệ Lưu Thâm và Thượng Hải Bối Lĩnh, bọn họ là công ty công nghệ lâu năm, giữ thêm một thời gian xem thế nào.
Ngày 1 tháng 7, bắt đầu thực thi luật chứng khoán, làm người ta dở khóc dở cười là, ai cũng cho đây là tin tức tốt đảm bảo thị trường phát triển bình ổn lành mạnh, sáng sớm nhiều người treo mua giá cao, sợ lần nữa thị trường phun trào, bỏ lỡ cơ hội phát tài, nhưng vừa mở cửa là giá tụt thẳng xuống.
Ngày hôm đó chỉ số Shanghai composite giảm 7.61%, 549 cổ phiếu mất giá, hoàn toàn không có dấu hiệu nào báo trước, nhưng Trương Thắng chú ý thấy, đà đi xuống bắt đầu từ sáng sớm, tức là những cơ cấu lớn, những tập đoàn tài chính thực sự có khả năng hô phong hoán vũ như đã đạt được ăn ý ngầm nào đó, phối hợp hành động, cùng tiến cùng lui.
***** ***** Từ Hải Sinh ý thức được chuyện chẳng lành, nhưng thuyền của ông ta quá lớn, trong lúc gấp gáp, muốn quay đầu rút lui như thuyền nhỏ đâu phải dễ dàng.
Song là một kẻ đầu cơ lăn lộn nhiều năm trong thị trường, khứu giác với nguy hiểm nhạy hơn người thường nhiều, tuy trong lần thị trường phun trào này, ông ta chỉ thắng nhỏ, nhưng ở TTCK người vì 5% lợi nhận mà đánh mất 10%, 20% thậm chí nhiều hơn thì đầy rẫy, tồn tại được trong thị trường này đã là cường giả rồi.
Còn Trương Thắng, danh tiếng đi cùng với những khách hàng mới kéo tới, hiện giờ lượng tài chính y thao túng lên tới 100 triệu.
Tiếp đó là quá trình thị trường tự điều chỉnh, quá nhiều yếu tố rủi ro khó đoán, Trương Thắng không đầu tư nhều tài chính vào nữa, thế là rảnh rỗi đưa cha mẹ đi Hà Bắc du lịch.
Từ Hà Bắc trở về thấy cổ phiếu lớn vẫn lên xuống liên tục, y lại cùng Chung Tình bay tới Tam Á - Hà Nam chơi một tuần, chuyến lữ hành uyên ương vô cùng ướt át này quay về, có tin biện pháp giảm cổ phần quốc hữu sắp đưa ra. Tức thì chỉ trong hai ngày bắt đầu có cuộc biểu diễn lao dốc ngoạn mục.
Hồng Béo luôn là người chiến đấu ở tuyến đầu trong phòng đại hộ, nhưng e rằng không bao lâu nữa hắn phải cuốn gói khỏi đây rồi, mặt tím tái phát biểu diễn giảng: - TTCK của nước ta còn không bằng sòng bạc. Sòng bạc ít ra có quy củ, còn TTCK nước ta? Tráo trở lật lọng, chính sách sáng ra chiều sửa, bố ai mà nắm được? Con mẹ nó dù George Soros tới cũng bị chính phủ chơi cho tàn phế.
Lần này Tiểu Dương cũng không may mắn thoát được số mệnh, hắn bi quan nói: - Tôi hiểu ra rồi, nước ta lập ra TTCK là cướp tiền của nhân dân, đen tối, con mẹ nó chính quyền này quá mức đen tối.
Một anh chàng họ Lục tí tởn đưa tay làm động tác nói chuyện điện thoại: - A lô, a lô Thượng Hải, đây là Hong Kong, chúng tôi tổn thất nặng nề, nghe rõ trả lời, nghe rõ trà lời. Rồi đổi tay nói tiếp: - A lô, a lô Hong Kong, đây là Thượng Hải, chúng tôi đã bỏ mạng toàn bộ, đây là ghi âm tự động, không phải trả lời.
Tên này chạy nhanh, tổn thất không lớn, Lão Phong ngứa mắt bợp cho một phát: - Cười trên đau khổ của người khác à?
Tiểu Lục bị đòn thấy bẽ mặt sấn tới: - Mẹ nó tôi chơi kệ tôi, liên quan chó gì tới ông, đừng cậy già lên mặt.
- Thôi, thôi, mọi người tâm tình không tốt, mỗi bên nhường nhau một chút. Lão Nhạc chạy ra giàn hòa, nói nhỏ với Tiểu Lục: - Chuyến này Lão Phong e mất sạch, đừng chấp.
- Trương Thắng, anh đã ngừng giao dịch một thời gian rồi, có cái nhìn thế nào về thị trường sau này? Đột nhiên Ôn Nhã xưa nay không mấy khi nói chuyện với người khác thong thả đi tới, nói với Trương Thắng đang khoanh tay đứng trước cửa phòng công tác nghe mọi người xung quanh bàn tán.
Tức thì mọi người nhìn cả vào Trương Thắng.
Trương Thắng ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Nhã mặc chiếc áo len hồng nhạt bó lấy người, bầu ngực no tròn, eo dương liễu, đường cong hút mắt, đôi mắt sáng có chút lạnh lùng kiêu kỳ nhìn mình không chớp: - Hiện tôi cũng chưa nhìn ra các cổ phiếu lớn còn giảm tới khi nào. Nhưng kiến nghị những ai đã trọng thương, hãy nhịn đau cắt thịt rút lui.
- Không cắt được, chúng tôi quá tham, ít nhiều đã bội chi...
Có người đề nghị: - Chúng ta mới giám đốc Lưu ăn cơm, xin ông ấy gia hạn thêm một thời gian.
- Ông ấy gánh sao được trách nhiệm lớn như thế.
- Suỵt, tim lặng, nghe Trương Thắng nói tiếp xem nào. Lão Nhạc giơ tay ra hiệu:
Trương Thắng thấy mọi người chăm chú nhìn mình thì nói thêm: - Nói thực, hiện giờ mặt chính sách không có tin tức tốt lành, mặt kỹ thuật thì đã xuống dưới mức bình quân, không còn hi vọng gì cả. Có điều thị trường của chúng ta dựa vào chính sách rất nhiều, chính sách cổ phần vừa ra, ai cũng như chim sợ cành cong, liên tục lao dốc rồi, nó sẽ lao dốc tới bao giờ được?
- Chúng ta thay đổi góc độ suy nghĩ thử xem, nếu anh là lãnh đạo bộ tài chính, ủy ban chứng khoán, vừa bừng bừng hùng tâm đưa ra phương án trọng đại, ngày thi hành còn chưa định, đã dọa chết người ta rồi, vậy phương án này còn thực thi thế nào? Chính tích của anh sẽ thể hiện ở đâu? Theo tôi đoán, cho dù là vì phối hợp với phương án giảm cổ phần quốc hữu, cổ phiếu lớn cũng không cứ thế mà đi xuống.
Ôn Nhã nghe tới đây thì thất vọng lắc đầu, thở nhẹ: - Thì ra anh đem hi vọng đặt vào mấy ông quan lớn? Rồi xoay người đi luôn.
Những người khác cũng khôn tin tưởng lắm, tản đi dần.
Trương Thắng nhún vai: - Nó vốn là thị trường nhân trị mà, tôi không gửi hi vọng vào người nắm quyền thì gửi vào đâu?
Nhưng Ôn Nhã đã đi xa rồi, không nghe rõ cầu này.
Ôn Nhã rời phòng đại hộ, lái xe tời dưới tòa nhà Quân Vương, nhìn cánh cổng lớn bề thế xa hoa của nó hồi lâu mới lấy di động ra, cố gắng trấn tĩnh, giọng êm ái: - A lô, chủ tịch Từ... vâng, tôi là Ôn Nhã.
- Ô, cô Ôn Nhã, lâu rồi không gặp.
- Coi anh kìa, đúng là quý nhân hay quên, hai ngày trước tôi còn gọi điện cho anh mà. Giọng Ôn Nhã màn theo chút hờn dỗi, rất khiến nam nhân ngứa ngáy:
- À phải, hai ngày trước cô gọi tới trao đổi ý kiến về cổ phiếu Vạn Phong.
- Đúng thế, bây giờ trong nghề uy danh quỹ tài chính Từ thị vang dội, tiểu muội muốn thỉnh giáo Từ đại ca nhiều hơn.
Từ Hải Sinh vội nói: - Không dám, thảo luận thôi, tôi không dám chỉ giáo.
- Chủ tịch Từ, gần đây thị trường hiểm ác, tôi không dám tùy tiện tham dự, muốn hỏi cái nhìn của anh, không biết anh chịu chỉ giáo không?
Từ Hải Sinh sảng khoái nói: - Cô Ôn Nhã xưa nay chơi cổ phiếu chỉ lãi không lỗ, tôi cũng muốn được diện kiến, vậy tôi đặt chỗ nhà hàng, nghênh đón cô nhé.
- Hi hi, không cần, tôi đang ở bên ngoài, lát nữa sẽ tới chỗ anh, chủ tịch Từ ở đâu?
- Ồ, được, tôi ở phòng 1818 tòa nhà Quân Vương.
Điện thoại cúp rồi Ôn Nhã trầm tư một chút, mở cửa sổ xe, lấy điếu thuốc lá nữ châm lửa hút.
Trước kia Ôn Nhã đúng là chơi cổ phiếu như thần, nhưng không phải do bản lĩnh mà có cao thủ đằng sau giúp. Cô tốt nghiệp trường đại học hạng ba, không tìm được công việc thích hợp, về sau có người quen giới thiệu cho cô làm nhân viên thao tác cho ông chủ lớn. Nhân viên thao tác khác trước mặt ông chủ thích khoe khoang tri thức của mình, hiến kế hiến sách, còn Ôn Nhã khi rảnh rỗi chỉ hứng thú đọc mấy loạn tạp chí ( tri âm), ( bạn gái).
Thực ra các ông chủ thích máy móc hình người, cần bọn họ chấp hành đúng chỉ thị của mình là được, không cần nhân viên thao tác có tư tưởng riêng.
Vì thế Ôn Nhã lọt vào mắt xanh của ông chủ, phàm là vụ mua bán lớn, đều do cô thao tác, có quyết định gì cũng không dấu cô. Ôn Nhã không thích học tập, không có nghĩa là cô kém thông minh, đến khi quen được hoàn cảnh, cô bắt đầu theo ông chủ mình chơi cổ phiếu, nhiều lần như thế, có khi cô kiếm được còn nhiều hơn cả ông chủ của mình.
Tác giả :
Nguyệt Quan