Cao Thủ Kiếm Tiền!
Chương 159: Đấu sĩ đối mặt với nhân sinh
Quản giáo Lô bực mình giục:
- Lề mề cái gì, nhanh lên đi.
Chân lão đại đã gói ghém đồ xong, khoác lên vai, những người khác không dám nói gì, sợ làm Lão Đao phật ý, Phương Khuê, Bưu Lão Tam là nói:
- Chân ca, bảo trọng.
Trương Thắng đi tới:
- Chân ca hôm qua nhặt đậu bị trặc lưng, đừng xách nặng, để em giúp.
Chân lão đại chỉ hơi khẽ gật đầu, không thèm nhìn Lão Đao, đi ra trước, Trương Thắng xách túi đồ theo sau.
Nhất nhập giang hồ thôi nhân lão, tức là bước chân vào giang hồ làm người ta chóng già, người lăn lộn giang hồ lâu, suy nghĩ được mất quá nhiều, Trương Thắng là tiểu lưu manh mới xuất đạo, lý trí biết không nên, nhưng dòng máu nóng vẫn thôi thúc y làm.
Quản giáo Lô cười không nói gì.
Trương Thắng sau khi mang đồ cho Chân lão đại về thì Lão Đao cũng đã trải giường xong, đệm dày gấp ba lần người khác.
- Trương Thắng phải không?
Lão Đao cười rất hiền hòa:
- Lão đại.
Trương Thắng giữ lễ số đúng mực:
Lão Đao nheo mắt nhìn y hồi lâu, đột nhiên gật gù nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Tiểu Thắng ca từ lâu, quả nhiên là nghĩa khí, hiếm có.
- Không dám xưng một chữ "ca" trước mặt lão đại, lão đại gọi thẳng tên là được.
Trương Thắng có cảm giác lạ, suy nghĩ trong lòng mỗi người ít nhiều thể hiện ra nét mặt, ánh mắt. Biểu hiện của rồi của Lão Đao rất cổ quái, y không rõ là gì, nhưng chắc chắn người này chú ý tới mình.
- Hiểu lễ phép, biết tiến lui, hiếm có. Các huynh đệ, từ hôm nay tôi đảm nhận vị trí an toàn viên phòng bốn, mong được mọi người ủng hộ, để phòng 4 được bình yên, ít chuyện. Phòng 4 an bài thế nào, Tiểu Thắng ca, nói nghe xem.
Đáng lẽ phải do Phương Khuê nói, nhưng Trương Thắng bị điểm danh đành kể ra.
Lão Đao nghe xong gật gù:
- Ừm tôi mới tới, không muốn thay đổi gì, thế này đi, Phương Khuê vẫn phụ trách vệ sinh nội vụ, Lão Bưu phụ trách lao động, Tiểu Thắng ca, phụ trách cơm nước và trực ban.
Trương Thắng bất ngờ, hai việc của y vốn do Chân lão đại phụ trách, giờ giao cho y, tức là y thành nhân vật số hai.
Phụ trách cơm nước liên quan tới phúc lợi của mọi người, vì tránh phạm nhân ỷ bắt nạt người khác, nên lấy cơm thì ai lấy của người đó, không cho làm thay. Song mang cơm về phòng, lão đại sẽ phân phối lại, như cuối tuần tuy chỉ hai bữa, nhưng cơm nước khá hơn, thêm đĩa rau xào thịt, ai được gắp là đặc quyền của lão đại.
Còn trực ban là đề phòng có kẻ vượt ngục, giết người, mỗi tối an bài người trực, ai phải trực tất nhiên sẽ được ngủ ít hơn.
Tuy Phương Khuê và Bưu ca quan hệ khá tốt với Trương Thắng, nhưng y là mà mới mà trèo lên đầu mình, quyền lợi bị xâm phạm, miệng không nói, nhưng trong lòng đã phản cảm với y.
Lão Đao nói xong thấy mọi người im lặng, cười vui vẻ:
- Con người tôi rất rõ ràng, mọi người thấy không thích hợp thì nói ra, chúng ta nghiên cứu, đừng có trước mặt không nói sau lưng rỉa rói, thế là không hay. Ai đồng ý, ai phản đối đề nghị của tôi?
- Đồng ý...
- Đồng ý...
Lão Đao liếc mắt tới đâu tiếng đồng ý vang lên tới đó, thỏa mãn xoa tay:
- Xem đó, thế mới tốt, mọi người cùng nhau thương lượng, hòa thuận mà. Mọi người đã đồng ý rồi vậy chuyển đồ Tiểu Thắng ca ra đây.
- Để em, để em.
Lưu Nguy mang bộ mặt nịnh bợ lãnh đạo chạy tới:
Chỗ nằm của Trương Thắng vừa trải xong, cửa phòng mở ra, một thanh niên rụt rụt rè rè bê chăn đệm đi vào.
Quản giáo đóng cửa, quát:
- Người phòng số 2, đừng có mà quá đáng. Lão Đao, có chuyện gì, tôi nhè anh tính xổ.
- Vâng, anh yên tâm, tôi sao dám gây phiền toái cho chính phủ.
Lão Đao cười hì hì:
Người ngoài đi rồi, bên trong có năm sáu người đứng lên, Trương Thắng bàng quan, cảnh này giống lần đầu tiên y tới phòng số 4, chỉ khác nhân vật chính.
- Thằng nhãi, tên họ là gì, người ở đâu, còn không mau báo cáo, muốn lão đại hỏi à?
Người lên tiếng đầu tiên là Lão Tần, Trương Thắng lúc mới tới địa vị thấp hơn hắn, giờ đã là nhị ca, khiến hắn mất cân bằng:
Chàng trai mới tới tuổi chừng mười bảy mười tam, gày gò, mặt thanh tú, khá đẹp trai, da trắng trẻo, mắt to, cạo đầu đi trông như tiểu ni cô, định đi tới trả lời, Lão Tần đạp một cái:
- Ai cho mày đứng, ngồi xuống trả lời.
"Ngồi" ở đây không có ghế, làm tư thế ngồi, giống đứng tấn.
- Em... Em họ Phác, tên Phác Ái Dân, vào đây vì tội trộm cắp.
Đừng thấy hắn vào đây ngoan hiền như dê con mà thương hại, ngoài kia là thằng lưu manh máu mặt trong khu, mấy nhà có con gái lớn xung quanh nhà hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
- Mẹ nó, người phòng 2 toàn hảo hán vượt ngục, vờ vịt cái đéo gì đấy?
- Trông ngon phết nhỉ, mẹ nó trông như đứa con gái, lâu lắm rồi không thấy nữ nhân, thèm...
Mọi kẻ một câu, hỏi hết cái này tới cái khác, Tiểu Phác "ngồi" tới hai chân run lẩy bẩy, không dám nói ra.
Trương Thắng nhận ra, những kẻ lên tiếng trước, mặt mày hung dữ, đều là kẻ địa vị thấp trong phòng, bị chửi mắng sai bảo quen rồi, hẳn lúc này đang ức hiếp người khác để bồi thường tâm lý.
Bưu ca mãi tới lúc này mới lên tiếng:
- Mỏi chân chưa?
Tiểu Phác như được ân xá, cười bồi:
- Cám ơn đại ca quan tâm, không mỏi ạ.
- Có mắt không tròng, tao không phải đại ca, được rồi, đừng ngồi nữa, chèo thuyền đi.
Chèo thuyền tất nhiên là làm động tác chèo thuyền, nhưng trong tù lúc nào cũng có cái biến thái, không đơn giản như bề ngoài, Tiểu Phác tụt quần xuống gối, lộ ra cả cái mông trắng hếu, ngồi trên mặt đất, sau đó làm động tác chèo thuyền rất tiêu chuẩn, mông chà mặt đất, tiến dần từng chút, đau méo mặt.
Trương Thắng thấy đám người xung quanh hưng phấn không thôi, nhíu mày nói:
- Tên này nhìn là biết thứ ăn hại, bị người ta ép tham gia vượt ngục, lão đại, anh khai ân tha cho hắn đi.
Lão Đại ngáp một cái, giọng ám muội:
- Tiểu Thắng ca đã lên tiếng, vậy tôi phải nể mặt rồi. Thằng này có cái mông trắng trẻo, hỏng cũng phí. Đây là Tiểu Thắng ca, sau này hầu hạ thật tốt, Tiểu Thắng ca sẽ bảo vệ mày.
Tiểu Phác vội quỳ xuống khấu đầu:
- Cám ơn lão đại, cám ơn Tiểu Thắng ca.
Đám phạm nhân cười hô hố, Lão Đao nói thế, cả đám hiểu ý nhìn hắn với ánh mắt ám muội, Tiểu Phác sởn gai ốc.
Tiểu Phác được nghe kể có những được gọi là thỏ, loại chuyện này chủ yếu phát sinh ở nhà tù, còn ở trại giam rất ít, vì ở đây ít tù phạm bị giam lâu, chưa đối khát tới mức đó, hai là đều đang đợi phán xử, nói không chừng vụ án xoay chuyển được thả ra, chẳng đáng gây thêm tội vào giai đoạn nhạy cảm này.
Nhưng hiếm, không có nghĩa là không có! Hắn từng bị mấy đại ca phòng cũ sờ soạng trêu ghẹo, nói hắn có vị nữ nhân, nếu làm thỏ, ở trong tù sẽ sống rất thư thái...
Lão Đao sau khi điều tới bình thường đối xử với mọi người không tệ, hơn nữa đặc biệt tôn trọng Trương Thắng, chuyện lớn chuyện nhỏ do y quyết, không ra mặt, mọi người đều thấy hắn dễ nói chuyện, ác danh khi xưa quên hết.
Thời gian này luật sư tới mấy lần hỏi chuyện, toàn câu hỏi chẳng có gì mới mẻ. Chung Tình và Quách Y Tinh tới thăm, không được gặp, song mang cho y chăn đệm và quần áo. Càng làm Trương Thắng nhớ nhung là cô cảnh sát dăm ba bữa lại tới "thẩm vấn" y, mỗi lần thẩm vấn là chân giò, cá nướng, thị bò dấm... Đổi vị liên tục, hỏi là ai ủy thác, không trả lời, Trương Thắng đoán là Chung Tình, cô biết rõ tính háu ăn của y.
Vì thế Trương Thắng lúc nào cũng đợi thẩm vấn, khi quản giáo gọi đi, là y hớn hở, cảnh này lọt vào mắt phạm nhân các phòng, đều khâm phục "ý chí chiến đấu" của y.
Phòng 6 có một tên giáo viên dụ dỗ nữ sinh lên giường mà vào tù, vì Trương Thắng làm một bài thơ, trong thơ có câu:
Tiểu thắng ca,
Dám đối diện với cuộc đời ảm đạm,
Dám đối diện máu tươi đầm đìa.
Anh là đấu sĩ,
Anh là mũi thương
Anh là con dao
Là người đối đầu trực diện với nhân sinh.
Mới đầu Ngô lão tứ lão đại phòng 6 cực kỳ tán thưởng bài thơ này, có điều sau này một giáo viên khác tố cáo hắn sao chép thơ Lỗ Tấn, thế là Ngô lão tứ phạt cọ nhà xí một tháng.
- Lề mề cái gì, nhanh lên đi.
Chân lão đại đã gói ghém đồ xong, khoác lên vai, những người khác không dám nói gì, sợ làm Lão Đao phật ý, Phương Khuê, Bưu Lão Tam là nói:
- Chân ca, bảo trọng.
Trương Thắng đi tới:
- Chân ca hôm qua nhặt đậu bị trặc lưng, đừng xách nặng, để em giúp.
Chân lão đại chỉ hơi khẽ gật đầu, không thèm nhìn Lão Đao, đi ra trước, Trương Thắng xách túi đồ theo sau.
Nhất nhập giang hồ thôi nhân lão, tức là bước chân vào giang hồ làm người ta chóng già, người lăn lộn giang hồ lâu, suy nghĩ được mất quá nhiều, Trương Thắng là tiểu lưu manh mới xuất đạo, lý trí biết không nên, nhưng dòng máu nóng vẫn thôi thúc y làm.
Quản giáo Lô cười không nói gì.
Trương Thắng sau khi mang đồ cho Chân lão đại về thì Lão Đao cũng đã trải giường xong, đệm dày gấp ba lần người khác.
- Trương Thắng phải không?
Lão Đao cười rất hiền hòa:
- Lão đại.
Trương Thắng giữ lễ số đúng mực:
Lão Đao nheo mắt nhìn y hồi lâu, đột nhiên gật gù nói:
- Ngưỡng mộ đại danh Tiểu Thắng ca từ lâu, quả nhiên là nghĩa khí, hiếm có.
- Không dám xưng một chữ "ca" trước mặt lão đại, lão đại gọi thẳng tên là được.
Trương Thắng có cảm giác lạ, suy nghĩ trong lòng mỗi người ít nhiều thể hiện ra nét mặt, ánh mắt. Biểu hiện của rồi của Lão Đao rất cổ quái, y không rõ là gì, nhưng chắc chắn người này chú ý tới mình.
- Hiểu lễ phép, biết tiến lui, hiếm có. Các huynh đệ, từ hôm nay tôi đảm nhận vị trí an toàn viên phòng bốn, mong được mọi người ủng hộ, để phòng 4 được bình yên, ít chuyện. Phòng 4 an bài thế nào, Tiểu Thắng ca, nói nghe xem.
Đáng lẽ phải do Phương Khuê nói, nhưng Trương Thắng bị điểm danh đành kể ra.
Lão Đao nghe xong gật gù:
- Ừm tôi mới tới, không muốn thay đổi gì, thế này đi, Phương Khuê vẫn phụ trách vệ sinh nội vụ, Lão Bưu phụ trách lao động, Tiểu Thắng ca, phụ trách cơm nước và trực ban.
Trương Thắng bất ngờ, hai việc của y vốn do Chân lão đại phụ trách, giờ giao cho y, tức là y thành nhân vật số hai.
Phụ trách cơm nước liên quan tới phúc lợi của mọi người, vì tránh phạm nhân ỷ bắt nạt người khác, nên lấy cơm thì ai lấy của người đó, không cho làm thay. Song mang cơm về phòng, lão đại sẽ phân phối lại, như cuối tuần tuy chỉ hai bữa, nhưng cơm nước khá hơn, thêm đĩa rau xào thịt, ai được gắp là đặc quyền của lão đại.
Còn trực ban là đề phòng có kẻ vượt ngục, giết người, mỗi tối an bài người trực, ai phải trực tất nhiên sẽ được ngủ ít hơn.
Tuy Phương Khuê và Bưu ca quan hệ khá tốt với Trương Thắng, nhưng y là mà mới mà trèo lên đầu mình, quyền lợi bị xâm phạm, miệng không nói, nhưng trong lòng đã phản cảm với y.
Lão Đao nói xong thấy mọi người im lặng, cười vui vẻ:
- Con người tôi rất rõ ràng, mọi người thấy không thích hợp thì nói ra, chúng ta nghiên cứu, đừng có trước mặt không nói sau lưng rỉa rói, thế là không hay. Ai đồng ý, ai phản đối đề nghị của tôi?
- Đồng ý...
- Đồng ý...
Lão Đao liếc mắt tới đâu tiếng đồng ý vang lên tới đó, thỏa mãn xoa tay:
- Xem đó, thế mới tốt, mọi người cùng nhau thương lượng, hòa thuận mà. Mọi người đã đồng ý rồi vậy chuyển đồ Tiểu Thắng ca ra đây.
- Để em, để em.
Lưu Nguy mang bộ mặt nịnh bợ lãnh đạo chạy tới:
Chỗ nằm của Trương Thắng vừa trải xong, cửa phòng mở ra, một thanh niên rụt rụt rè rè bê chăn đệm đi vào.
Quản giáo đóng cửa, quát:
- Người phòng số 2, đừng có mà quá đáng. Lão Đao, có chuyện gì, tôi nhè anh tính xổ.
- Vâng, anh yên tâm, tôi sao dám gây phiền toái cho chính phủ.
Lão Đao cười hì hì:
Người ngoài đi rồi, bên trong có năm sáu người đứng lên, Trương Thắng bàng quan, cảnh này giống lần đầu tiên y tới phòng số 4, chỉ khác nhân vật chính.
- Thằng nhãi, tên họ là gì, người ở đâu, còn không mau báo cáo, muốn lão đại hỏi à?
Người lên tiếng đầu tiên là Lão Tần, Trương Thắng lúc mới tới địa vị thấp hơn hắn, giờ đã là nhị ca, khiến hắn mất cân bằng:
Chàng trai mới tới tuổi chừng mười bảy mười tam, gày gò, mặt thanh tú, khá đẹp trai, da trắng trẻo, mắt to, cạo đầu đi trông như tiểu ni cô, định đi tới trả lời, Lão Tần đạp một cái:
- Ai cho mày đứng, ngồi xuống trả lời.
"Ngồi" ở đây không có ghế, làm tư thế ngồi, giống đứng tấn.
- Em... Em họ Phác, tên Phác Ái Dân, vào đây vì tội trộm cắp.
Đừng thấy hắn vào đây ngoan hiền như dê con mà thương hại, ngoài kia là thằng lưu manh máu mặt trong khu, mấy nhà có con gái lớn xung quanh nhà hắn lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
- Mẹ nó, người phòng 2 toàn hảo hán vượt ngục, vờ vịt cái đéo gì đấy?
- Trông ngon phết nhỉ, mẹ nó trông như đứa con gái, lâu lắm rồi không thấy nữ nhân, thèm...
Mọi kẻ một câu, hỏi hết cái này tới cái khác, Tiểu Phác "ngồi" tới hai chân run lẩy bẩy, không dám nói ra.
Trương Thắng nhận ra, những kẻ lên tiếng trước, mặt mày hung dữ, đều là kẻ địa vị thấp trong phòng, bị chửi mắng sai bảo quen rồi, hẳn lúc này đang ức hiếp người khác để bồi thường tâm lý.
Bưu ca mãi tới lúc này mới lên tiếng:
- Mỏi chân chưa?
Tiểu Phác như được ân xá, cười bồi:
- Cám ơn đại ca quan tâm, không mỏi ạ.
- Có mắt không tròng, tao không phải đại ca, được rồi, đừng ngồi nữa, chèo thuyền đi.
Chèo thuyền tất nhiên là làm động tác chèo thuyền, nhưng trong tù lúc nào cũng có cái biến thái, không đơn giản như bề ngoài, Tiểu Phác tụt quần xuống gối, lộ ra cả cái mông trắng hếu, ngồi trên mặt đất, sau đó làm động tác chèo thuyền rất tiêu chuẩn, mông chà mặt đất, tiến dần từng chút, đau méo mặt.
Trương Thắng thấy đám người xung quanh hưng phấn không thôi, nhíu mày nói:
- Tên này nhìn là biết thứ ăn hại, bị người ta ép tham gia vượt ngục, lão đại, anh khai ân tha cho hắn đi.
Lão Đại ngáp một cái, giọng ám muội:
- Tiểu Thắng ca đã lên tiếng, vậy tôi phải nể mặt rồi. Thằng này có cái mông trắng trẻo, hỏng cũng phí. Đây là Tiểu Thắng ca, sau này hầu hạ thật tốt, Tiểu Thắng ca sẽ bảo vệ mày.
Tiểu Phác vội quỳ xuống khấu đầu:
- Cám ơn lão đại, cám ơn Tiểu Thắng ca.
Đám phạm nhân cười hô hố, Lão Đao nói thế, cả đám hiểu ý nhìn hắn với ánh mắt ám muội, Tiểu Phác sởn gai ốc.
Tiểu Phác được nghe kể có những được gọi là thỏ, loại chuyện này chủ yếu phát sinh ở nhà tù, còn ở trại giam rất ít, vì ở đây ít tù phạm bị giam lâu, chưa đối khát tới mức đó, hai là đều đang đợi phán xử, nói không chừng vụ án xoay chuyển được thả ra, chẳng đáng gây thêm tội vào giai đoạn nhạy cảm này.
Nhưng hiếm, không có nghĩa là không có! Hắn từng bị mấy đại ca phòng cũ sờ soạng trêu ghẹo, nói hắn có vị nữ nhân, nếu làm thỏ, ở trong tù sẽ sống rất thư thái...
Lão Đao sau khi điều tới bình thường đối xử với mọi người không tệ, hơn nữa đặc biệt tôn trọng Trương Thắng, chuyện lớn chuyện nhỏ do y quyết, không ra mặt, mọi người đều thấy hắn dễ nói chuyện, ác danh khi xưa quên hết.
Thời gian này luật sư tới mấy lần hỏi chuyện, toàn câu hỏi chẳng có gì mới mẻ. Chung Tình và Quách Y Tinh tới thăm, không được gặp, song mang cho y chăn đệm và quần áo. Càng làm Trương Thắng nhớ nhung là cô cảnh sát dăm ba bữa lại tới "thẩm vấn" y, mỗi lần thẩm vấn là chân giò, cá nướng, thị bò dấm... Đổi vị liên tục, hỏi là ai ủy thác, không trả lời, Trương Thắng đoán là Chung Tình, cô biết rõ tính háu ăn của y.
Vì thế Trương Thắng lúc nào cũng đợi thẩm vấn, khi quản giáo gọi đi, là y hớn hở, cảnh này lọt vào mắt phạm nhân các phòng, đều khâm phục "ý chí chiến đấu" của y.
Phòng 6 có một tên giáo viên dụ dỗ nữ sinh lên giường mà vào tù, vì Trương Thắng làm một bài thơ, trong thơ có câu:
Tiểu thắng ca,
Dám đối diện với cuộc đời ảm đạm,
Dám đối diện máu tươi đầm đìa.
Anh là đấu sĩ,
Anh là mũi thương
Anh là con dao
Là người đối đầu trực diện với nhân sinh.
Mới đầu Ngô lão tứ lão đại phòng 6 cực kỳ tán thưởng bài thơ này, có điều sau này một giáo viên khác tố cáo hắn sao chép thơ Lỗ Tấn, thế là Ngô lão tứ phạt cọ nhà xí một tháng.
Tác giả :
Nguyệt Quan