Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”
Quyển 8 - Chương 12
Studio rộng rãi được bài trí thành bốn bối cảnh có phong cách khác nhau, hai cảnh trong nhà, hai cảnh ngoài trời. Cảnh ngoài trời có một bể bơi màu xanh lam, bên cạnh bày vài chiếc dù che nắng và vài bộ ghế bãi biển. Cảnh còn lại là một vườn hoa trăm hoa khoe sắc, bàn café, ghế mây, xích đu, giỏ mây đựng đồ ăn và thảm trải sàn lông cừu, hễ là vật cần có trong một vườn hoa thì nơi này đều có đủ.
Bối cảnh trong nhà được sắp xếp ở hai đầu khác nhau trong studio. Một bên là phòng khách theo phong cách hiện đại đơn giản, tất cả nội thất đều là hai màu đen trắng. Cửa sổ sát đất được lau rất sạch, ánh nắng rực rỡ chiếu vào trong phòng, phủ lên lớp da thuộc trắng tinh trên sô pha một màu vàng óng ánh, cho người ta một cảm giác ấm áp.
Một bên khác lại là phòng khách mang phong cách Baroque vừa hoa lệ vừa thanh lịch. Tất cả nội thất đều có đường viền màu vàng kim, trần và cột nhà được khắc hoa văn tuyệt đẹp, dưới đất là thảm trải sàn mềm mại màu đỏ sậm được thêu hình chim chóc. Từng góc nhỏ trong căn phòng này đều phả ra hơi thở nặng nề của thời gian lắng đọng.
Có bốn background này, bạn muốn chụp ảnh theo phong cách nào cũng có thể tìm thấy địa điểm thích hợp, có thể thấy tổ làm chương trình tốn bao nhiêu công sức để quay chương trình này.
Bonnie cho các thí sinh bốc thăm thứ tự quay chụp của mình, cũng dành cho họ khoảng thời gian bằng nhau để suy nghĩ xem nên lựa chọn background nào, phong cách gì, cần chuẩn bị gì, hợp tác với ai. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, họ sẽ phải nói lại ý tưởng của mình cho Bonnie và ghi lại nó, dù sau đó có thêm ý tưởng tuyệt vời đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi. Như vậy mỡi công bằng với tất cả mọi người.
Dù lựa chọn của họ là sáng suốt hay ngu xuẩn, Bonnie và Acheson cũng sẽ không can thiệp. Bởi vì họ muốn xem xem từng thí sinh có đủ gu thẩm mỹ thời thượng mà một siêu mẫu cần có hay không.
Chu Doãn Thịnh bốc được thứ tự thứ năm, không xấu cũng chẳng tốt. Ánh mắt hắn di chuyển qua lại giữa Bonnie và Gustav, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tuyệt đẹp của Bonnie. Người ta nói nam nữ phối hợp mới là hoàn mỹ, tuy rằng hắn là người đồng tính luyến ái, cũng không phù hợp với câu này, nhưng đối với việc quay phim chụp ảnh, hình ảnh người đàn ông và một người phụ nữ đẹp đứng bên cạnh dù sao cũng sẽ hấp dẫn hơn hẳn. Trong đầu hắn đã chọn xong trang phục và nghĩ trước kiểu chụp, cũng đã quyết định địa điểm chụp.
Hắn tin tưởng mình và Bonnie chắc chắn có thể chụp được shoot ảnh nhuộm đẫm phong cách chủ nghĩa cổ điển. Tráng lệ, thời thượng, tao nhã là chủ đề chụp.
Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Hắn gật đầu, ngón tay nghịch ngợm cuộn cuộn một nhúm tóc bên cạnh thái dương.
Bonnie luôn yên lặng chú ý thiếu niên. Cô che miệng, cười trên nỗi đau của người khác – “Xem ra mèo con đã quyết định chọn em. Xin lỗi ông chủ."
Nụ cười của Gustav vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, nhưng trong lòng hắn thì đã khó chịu gần chết. Hắn rất muốn đến gần trò chuyện với thiếu niên kia một lát, giành được thiện cảm của cậu ấy rồi trở thành người hợp tác của cậu ấy. Nhưng làm vậy thì nổi bật quá, tất cả thí sinh sẽ chĩa mũi nhọn vào cậu ấy.
Hỡi Thượng Đế nhân từ, xin người hãy nói cho con biết con phải làm gì? Nếu có thể, xin người hãy cho con một cơ hội được đến gần cậu ấy. Vừa cầu nguyện xong, hắn bỗng nhiên nhớ ra Thượng Đế rất căm ghét đồng tính luyến ái, hắn sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ ông ta.
Cho nên hắn phải đi thờ phụng ác quỷ mới đúng, nếu nó có thể giúp mình được toại nguyện, mình sẽ dùng cả linh hồn mình để trao đổi. Hắn lau mặt, cố gắng giữ cho mình không để lộ vẻ mặt uể oải.
Ngay khi Gustav còn đang nẫu lòng không để đâu cho hết, Evan chọt chọt sườn thiếu niên – “Em định chọn ai?"
“Em chọn Bonnie. Em và chị ấy chắc chắn sẽ chụp được những bức ảnh đẹp nhất." – Chu Doãn Thịnh cầm lấy bút chì, tay lướt nhanh trên sketchbook, dùng kỹ thuật hội họa cao siêu dựng lại cảnh tượng trong đầu ra giấy, nhất là hình tượng Bonnie mặc trang phục dạ hội hoàng gia, thực sự lầ rất sống động.
John chĩa ống kính vào trang giấy thật lâu, âm thầm thán phục sự đa tài đa nghệ của thiếu niên. Dù chỉ là một người bình thường, anh ta cũng biết muốn vẽ ra được một tác phẩm sống động, phức tạp, hoành tráng như vậy trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi thì người vẽ tranh cần phải có nền tảng vững chắc và kỹ thuật điêu luyện đến mức nào.
Thiếu niên giống như một kho báu, nếu cứ tiếp tục khai thác thì sẽ không ngừng phát hiện ra những điều bất ngờ. Khán giả nhất định sẽ càng mê muội hắn.
Evan giành lấy quyển sổ, tấm tắc khen ngợi một hồi, sau đó xé trang vẽ đó ra giấu vào ba lô mình, vênh váo nói – “Em không được chọn Bonnie, cô ấy là của chị. Vì sao em phải hợp tác với nữ chứ? Đối tác nam cũng có thể thể hiện được phong cách mà em cần. Chọn ngài Acheson đi, như thế chúng ta có thể tránh cho bị Bonnie so sánh, sau đó phân chia cao thấp."
Thực ra Chu Doãn Thịnh chọn ai cũng được, hắn quá quen với nghề người mẫu này rồi. Hắn chỉnh sửa lại cảnh tượng trong đầu một chút, gật đầu nói – “Vậy cũng được, em chọn ngài Acheson."
“Tốt quá cục cưng." – Evan nhiệt tình ôm chầm lấy hắn.
Xem cảnh này, Bonnie tiếc nuối lắc đầu – “Well, Evan đã khuyên được cậu ấy thay đổi lựa chọn. Mèo con là của anh rồi đấy."
Gustav vội vàng dùng tay ấn lên khóe miệng, tránh cho mình cười như một kẻ ngốc. Evan thật là tốt, luôn ảnh hưởng tích cực đến mèo con, có lẽ mình nên giữ cô ấy lại đến cuối cùng. Hắn cực kỳ nghiêm túc mà nghĩ.
Nửa tiếng sau, Bonnie nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy vỗ tay – “Được rồi, tất cả mọi người dừng lại nào. Bây giờ từng người bước lên theo thứ tự, thảo luận kế hoạch quay phim với tôi. Hãy nhớ, một khi đã xác định người hợp tác và chủ đề chụp ảnh, ai cũng không được thay đổi quyết định nữa."
Các thí sinh đều lên tiếng ưng thuận, sau đó mang theo sổ ghi chép của mình đến thảo luận với Bonnie. Gustav tựa người vào ghế da lẳng lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
Không thể nghi ngờ, tất cả thí sinh nam đều lựa chọn Bonnie (ngoại trừ Romeo quái thai kia), tất cả thí sinh nữ đều lựa chọn ngài Acheson (ngoại trừ Evan quái thai kia). Sau khi tất cả công tác quay chụp được xác định, Bonnie và Gustav đứng lên, cùng nhau thực hiện phần chụp ảnh với hai nhóm thí sinh, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chu Doãn Thịnh xếp thứ năm trong tất cả các thí sinh, nhưng sau khi lựa chọn người hợp tác, vị trí của hắn lại thành thứ hai. Mặc dù thời gian hơi vội, nhưng cũng không làm khó được hắn chút nào. Hắn nhanh chóng lựa chọn trang phục mà mình muốn rồi mặc lên người, đồng thời dặn dò nhà tạo mẫu lát nữa nên hóa trang cho mình và Gustav như thế nào.
Nếu như không phối đồ cẩn thận, lựa chọn bối cảnh không phù hợp, hóa trang cũng không ổn thỏa, ảnh chụp cho phần thi kỳ này cũng coi như đã thất bại một nửa, một nửa còn lại hoàn toàn dựa vào biểu hiện của từng người. Vì vậy, vòng thi này không đơn giản là cạnh tranh ưu khuyết điểm của ảnh chụp, mà đúng hơn là cạnh tranh gu thẩm mỹ của các thí sinh. Để lựa chọn ra thí sinh xuất sắc nhất, có tiềm lực nhất, tổ làm chương trình đúng là đã phải rất nhọc lòng.
Trong khi hắn miên man suy nghĩ, Gustav đang tạo dáng chụp với một thí sinh nữ cạnh bể bơi. Để hấp dẫn sự chú ý của ông trùm giới thời trang này, bảy mươi tám mươi phần trăm các thí sinh nữ đều lựa chọn mặc bikini. Họ hiểu rõ một thân hình hoàn mỹ là vũ khí tốt nhất để hấp dẫn một người đàn ông.
Nhưng thực tế lại đi ngược lại sự tưởng tượng của họ, Gustav hoàn toàn không có hứng thú với họ. Là một trong những người mẫu nam hàng đầu thế giới, không ai có thể nhận ra sự mất kiên nhẫn của hắn. Hắn phối hợp rất tốt, chỉ cần những thí sinh nữ đó đưa ra yêu cầu, hắn đều có thể làm ra những động tác và biểu cảm khiến họ hài lòng. Nhưng trên thực tế, hắn hận sao mình không có một bộ máy điều khiển thời gian, hắn sẽ không chút do dự mà tua qua tất cả những người này, sau đó mãi mãi dừng thời gian lại vào giây phút hợp tác với mèo con.
Bởi vì quá căng thẳng, thí sinh nữ đầu tiên thể hiện không quá tốt, nhiếp ảnh gia phải tốn rất nhiều công sức dẫn dắt. Gustav miễn cưỡng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng. Tất cả thí sinh nữ đều xúm vào xem quá trình quay chụp, có mỗi mèo con là không đến, hắn cảm thấy chiếc quần bơi gợi cảm mà mình cố tình lựa chọn này xem như vô tác dụng.
Ba mươi bức ảnh rốt cuộc cũng chụp hết, hắn lập tức quấn khăn tắm đi vào bên trong. Mèo con đã chạy lại chào đón, mái tóc gợn sóng màu bạch kim lắc la lắc lư, trông vô cùng đáng yêu.
Hô hấp của hắn như đọng lại, dịu dàng hỏi – “Romeo, em đã chọn xong trang phục và cách hóa trang chưa?"
“Đều chọn xong rồi ạ, mời ngài." – Chu Doãn Thịnh hợp thời bày ra vẻ mặt căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, cứ coi tôi là một người bạn mới quen là được." – Gustav thản nhiên ôm vai hắn, ngoài mặt cười rõ hòa nhã, nhưng trái tim thì đã đập thình thịch, gần như sắp nhảy lên tận cổ họng.
“Vâng ạ." – Chu Doãn Thịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người đi vào phòng hóa trang, Gustav vừa thay quần áo vừa làm bộ vô tình mà hỏi – “Tôi nghe nói ban đầu em cũng không định chọn tôi làm người hợp tác, vì sao?"
Vấn đề này, nếu trả lời không tốt rất có thể sẽ đắc tội một nhân vật mấu chốt quyết định thắng bại của mình, vì vậy nịnh nọt là điều cần thiết, mà còn phải nịnh thật chân thành, nịnh không có sơ hở. Chu Doãn Thịnh rũ mắt tránh né ánh mắt đầy tính xâm lược của người đàn ông kia, ngập ngừng nói – “Bởi vì…Bởi vì nếu hợp tác với ngài Acheson em nhất định sẽ rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi không biết đặt tay chân vào đâu."
Dứt lời hắn nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông kia một cái, khuôn mặt đỏ bừng như sắp rướm ra máu.
Thế này là đang ngượng ngùng? Đáng yêu quá! Tại sao có thể đáng yêu đến vậy? Người không biết đặt tay chân vào đâu là tôi mới đúng! Nội tâm Gustav âm thầm kêu gào. Từng đám từng đám cỏ hoang mọc lên trong lòng hắn, nếu như không có được tình yêu của thiếu niên, những đám cỏ này sẽ không thể nào yên lòng.
Thật là muốn ôm mèo con vào lòng, hung hăng hôn khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu ấy đến sưng lên, để đôi mắt xanh biếc của cậu ấy rướm ra những giọt nước mắt sung sướng.
Dù ý tưởng trong nội tâm xấu xa đến đâu đi chăng nữa, bề ngoài của Gustav vẫn luôn là dịu dàng tao nhã. Hắn mặc quần áo tử tế, thân mật vỗ vỗ đầu thiếu niên, động viên – “Không cần phải căng thẳng, tôi cũng như em thôi, đều là người thường. Tôi cao một mét chín ba, nặng bảy mươi tám cân, năm nay hai tám tuổi, không có sở thích xấu nào, trò chơi thể thao thích nhất là bida, màu sắc yêu thích là màu xám, món ăn yêu thích là beefsteak…"
Hắn giới thiệu mình một cách tỉ mỉ, sau đó giơ tay – “Như vậy đã đủ để em hiểu biết về tôi, có thể coi tôi là một người bạn mà không phải là thần tượng xa xôi không thể với tới."
Chu Doãn Thịnh không ngờ Gustav lại giản dị gần gũi như vậy. Hắn hơi sững sờ trong chốc lát mới nắm lấy tay của người nọ, cười ngại ngùng.
“Em cũng giới thiệu một chút về mình đi, như vậy mới có lợi cho việc bồi dưỡng sự ăn ý. Chỉ khi phối hợp ăn ý, chúng ta mới có thể chụp được những bức ảnh xuất sắc." – Gustav lập tức bám cột trèo lên trên.
Cuối cùng cũng đi được bước đầu tiên – trở thành bạn bè, trong lòng hắn hết sức kích động.
Bối cảnh trong nhà được sắp xếp ở hai đầu khác nhau trong studio. Một bên là phòng khách theo phong cách hiện đại đơn giản, tất cả nội thất đều là hai màu đen trắng. Cửa sổ sát đất được lau rất sạch, ánh nắng rực rỡ chiếu vào trong phòng, phủ lên lớp da thuộc trắng tinh trên sô pha một màu vàng óng ánh, cho người ta một cảm giác ấm áp.
Một bên khác lại là phòng khách mang phong cách Baroque vừa hoa lệ vừa thanh lịch. Tất cả nội thất đều có đường viền màu vàng kim, trần và cột nhà được khắc hoa văn tuyệt đẹp, dưới đất là thảm trải sàn mềm mại màu đỏ sậm được thêu hình chim chóc. Từng góc nhỏ trong căn phòng này đều phả ra hơi thở nặng nề của thời gian lắng đọng.
Có bốn background này, bạn muốn chụp ảnh theo phong cách nào cũng có thể tìm thấy địa điểm thích hợp, có thể thấy tổ làm chương trình tốn bao nhiêu công sức để quay chương trình này.
Bonnie cho các thí sinh bốc thăm thứ tự quay chụp của mình, cũng dành cho họ khoảng thời gian bằng nhau để suy nghĩ xem nên lựa chọn background nào, phong cách gì, cần chuẩn bị gì, hợp tác với ai. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, họ sẽ phải nói lại ý tưởng của mình cho Bonnie và ghi lại nó, dù sau đó có thêm ý tưởng tuyệt vời đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể thay đổi. Như vậy mỡi công bằng với tất cả mọi người.
Dù lựa chọn của họ là sáng suốt hay ngu xuẩn, Bonnie và Acheson cũng sẽ không can thiệp. Bởi vì họ muốn xem xem từng thí sinh có đủ gu thẩm mỹ thời thượng mà một siêu mẫu cần có hay không.
Chu Doãn Thịnh bốc được thứ tự thứ năm, không xấu cũng chẳng tốt. Ánh mắt hắn di chuyển qua lại giữa Bonnie và Gustav, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tuyệt đẹp của Bonnie. Người ta nói nam nữ phối hợp mới là hoàn mỹ, tuy rằng hắn là người đồng tính luyến ái, cũng không phù hợp với câu này, nhưng đối với việc quay phim chụp ảnh, hình ảnh người đàn ông và một người phụ nữ đẹp đứng bên cạnh dù sao cũng sẽ hấp dẫn hơn hẳn. Trong đầu hắn đã chọn xong trang phục và nghĩ trước kiểu chụp, cũng đã quyết định địa điểm chụp.
Hắn tin tưởng mình và Bonnie chắc chắn có thể chụp được shoot ảnh nhuộm đẫm phong cách chủ nghĩa cổ điển. Tráng lệ, thời thượng, tao nhã là chủ đề chụp.
Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi. Hắn gật đầu, ngón tay nghịch ngợm cuộn cuộn một nhúm tóc bên cạnh thái dương.
Bonnie luôn yên lặng chú ý thiếu niên. Cô che miệng, cười trên nỗi đau của người khác – “Xem ra mèo con đã quyết định chọn em. Xin lỗi ông chủ."
Nụ cười của Gustav vẫn ôn hòa nhã nhặn như trước, nhưng trong lòng hắn thì đã khó chịu gần chết. Hắn rất muốn đến gần trò chuyện với thiếu niên kia một lát, giành được thiện cảm của cậu ấy rồi trở thành người hợp tác của cậu ấy. Nhưng làm vậy thì nổi bật quá, tất cả thí sinh sẽ chĩa mũi nhọn vào cậu ấy.
Hỡi Thượng Đế nhân từ, xin người hãy nói cho con biết con phải làm gì? Nếu có thể, xin người hãy cho con một cơ hội được đến gần cậu ấy. Vừa cầu nguyện xong, hắn bỗng nhiên nhớ ra Thượng Đế rất căm ghét đồng tính luyến ái, hắn sẽ không nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào từ ông ta.
Cho nên hắn phải đi thờ phụng ác quỷ mới đúng, nếu nó có thể giúp mình được toại nguyện, mình sẽ dùng cả linh hồn mình để trao đổi. Hắn lau mặt, cố gắng giữ cho mình không để lộ vẻ mặt uể oải.
Ngay khi Gustav còn đang nẫu lòng không để đâu cho hết, Evan chọt chọt sườn thiếu niên – “Em định chọn ai?"
“Em chọn Bonnie. Em và chị ấy chắc chắn sẽ chụp được những bức ảnh đẹp nhất." – Chu Doãn Thịnh cầm lấy bút chì, tay lướt nhanh trên sketchbook, dùng kỹ thuật hội họa cao siêu dựng lại cảnh tượng trong đầu ra giấy, nhất là hình tượng Bonnie mặc trang phục dạ hội hoàng gia, thực sự lầ rất sống động.
John chĩa ống kính vào trang giấy thật lâu, âm thầm thán phục sự đa tài đa nghệ của thiếu niên. Dù chỉ là một người bình thường, anh ta cũng biết muốn vẽ ra được một tác phẩm sống động, phức tạp, hoành tráng như vậy trong vài phút đồng hồ ngắn ngủi thì người vẽ tranh cần phải có nền tảng vững chắc và kỹ thuật điêu luyện đến mức nào.
Thiếu niên giống như một kho báu, nếu cứ tiếp tục khai thác thì sẽ không ngừng phát hiện ra những điều bất ngờ. Khán giả nhất định sẽ càng mê muội hắn.
Evan giành lấy quyển sổ, tấm tắc khen ngợi một hồi, sau đó xé trang vẽ đó ra giấu vào ba lô mình, vênh váo nói – “Em không được chọn Bonnie, cô ấy là của chị. Vì sao em phải hợp tác với nữ chứ? Đối tác nam cũng có thể thể hiện được phong cách mà em cần. Chọn ngài Acheson đi, như thế chúng ta có thể tránh cho bị Bonnie so sánh, sau đó phân chia cao thấp."
Thực ra Chu Doãn Thịnh chọn ai cũng được, hắn quá quen với nghề người mẫu này rồi. Hắn chỉnh sửa lại cảnh tượng trong đầu một chút, gật đầu nói – “Vậy cũng được, em chọn ngài Acheson."
“Tốt quá cục cưng." – Evan nhiệt tình ôm chầm lấy hắn.
Xem cảnh này, Bonnie tiếc nuối lắc đầu – “Well, Evan đã khuyên được cậu ấy thay đổi lựa chọn. Mèo con là của anh rồi đấy."
Gustav vội vàng dùng tay ấn lên khóe miệng, tránh cho mình cười như một kẻ ngốc. Evan thật là tốt, luôn ảnh hưởng tích cực đến mèo con, có lẽ mình nên giữ cô ấy lại đến cuối cùng. Hắn cực kỳ nghiêm túc mà nghĩ.
Nửa tiếng sau, Bonnie nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy vỗ tay – “Được rồi, tất cả mọi người dừng lại nào. Bây giờ từng người bước lên theo thứ tự, thảo luận kế hoạch quay phim với tôi. Hãy nhớ, một khi đã xác định người hợp tác và chủ đề chụp ảnh, ai cũng không được thay đổi quyết định nữa."
Các thí sinh đều lên tiếng ưng thuận, sau đó mang theo sổ ghi chép của mình đến thảo luận với Bonnie. Gustav tựa người vào ghế da lẳng lặng lắng nghe, không đưa ra bất kỳ ý kiến gì.
Không thể nghi ngờ, tất cả thí sinh nam đều lựa chọn Bonnie (ngoại trừ Romeo quái thai kia), tất cả thí sinh nữ đều lựa chọn ngài Acheson (ngoại trừ Evan quái thai kia). Sau khi tất cả công tác quay chụp được xác định, Bonnie và Gustav đứng lên, cùng nhau thực hiện phần chụp ảnh với hai nhóm thí sinh, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Chu Doãn Thịnh xếp thứ năm trong tất cả các thí sinh, nhưng sau khi lựa chọn người hợp tác, vị trí của hắn lại thành thứ hai. Mặc dù thời gian hơi vội, nhưng cũng không làm khó được hắn chút nào. Hắn nhanh chóng lựa chọn trang phục mà mình muốn rồi mặc lên người, đồng thời dặn dò nhà tạo mẫu lát nữa nên hóa trang cho mình và Gustav như thế nào.
Nếu như không phối đồ cẩn thận, lựa chọn bối cảnh không phù hợp, hóa trang cũng không ổn thỏa, ảnh chụp cho phần thi kỳ này cũng coi như đã thất bại một nửa, một nửa còn lại hoàn toàn dựa vào biểu hiện của từng người. Vì vậy, vòng thi này không đơn giản là cạnh tranh ưu khuyết điểm của ảnh chụp, mà đúng hơn là cạnh tranh gu thẩm mỹ của các thí sinh. Để lựa chọn ra thí sinh xuất sắc nhất, có tiềm lực nhất, tổ làm chương trình đúng là đã phải rất nhọc lòng.
Trong khi hắn miên man suy nghĩ, Gustav đang tạo dáng chụp với một thí sinh nữ cạnh bể bơi. Để hấp dẫn sự chú ý của ông trùm giới thời trang này, bảy mươi tám mươi phần trăm các thí sinh nữ đều lựa chọn mặc bikini. Họ hiểu rõ một thân hình hoàn mỹ là vũ khí tốt nhất để hấp dẫn một người đàn ông.
Nhưng thực tế lại đi ngược lại sự tưởng tượng của họ, Gustav hoàn toàn không có hứng thú với họ. Là một trong những người mẫu nam hàng đầu thế giới, không ai có thể nhận ra sự mất kiên nhẫn của hắn. Hắn phối hợp rất tốt, chỉ cần những thí sinh nữ đó đưa ra yêu cầu, hắn đều có thể làm ra những động tác và biểu cảm khiến họ hài lòng. Nhưng trên thực tế, hắn hận sao mình không có một bộ máy điều khiển thời gian, hắn sẽ không chút do dự mà tua qua tất cả những người này, sau đó mãi mãi dừng thời gian lại vào giây phút hợp tác với mèo con.
Bởi vì quá căng thẳng, thí sinh nữ đầu tiên thể hiện không quá tốt, nhiếp ảnh gia phải tốn rất nhiều công sức dẫn dắt. Gustav miễn cưỡng kiềm chế sự nôn nóng trong lòng. Tất cả thí sinh nữ đều xúm vào xem quá trình quay chụp, có mỗi mèo con là không đến, hắn cảm thấy chiếc quần bơi gợi cảm mà mình cố tình lựa chọn này xem như vô tác dụng.
Ba mươi bức ảnh rốt cuộc cũng chụp hết, hắn lập tức quấn khăn tắm đi vào bên trong. Mèo con đã chạy lại chào đón, mái tóc gợn sóng màu bạch kim lắc la lắc lư, trông vô cùng đáng yêu.
Hô hấp của hắn như đọng lại, dịu dàng hỏi – “Romeo, em đã chọn xong trang phục và cách hóa trang chưa?"
“Đều chọn xong rồi ạ, mời ngài." – Chu Doãn Thịnh hợp thời bày ra vẻ mặt căng thẳng.
“Đừng căng thẳng, cứ coi tôi là một người bạn mới quen là được." – Gustav thản nhiên ôm vai hắn, ngoài mặt cười rõ hòa nhã, nhưng trái tim thì đã đập thình thịch, gần như sắp nhảy lên tận cổ họng.
“Vâng ạ." – Chu Doãn Thịnh ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người đi vào phòng hóa trang, Gustav vừa thay quần áo vừa làm bộ vô tình mà hỏi – “Tôi nghe nói ban đầu em cũng không định chọn tôi làm người hợp tác, vì sao?"
Vấn đề này, nếu trả lời không tốt rất có thể sẽ đắc tội một nhân vật mấu chốt quyết định thắng bại của mình, vì vậy nịnh nọt là điều cần thiết, mà còn phải nịnh thật chân thành, nịnh không có sơ hở. Chu Doãn Thịnh rũ mắt tránh né ánh mắt đầy tính xâm lược của người đàn ông kia, ngập ngừng nói – “Bởi vì…Bởi vì nếu hợp tác với ngài Acheson em nhất định sẽ rất căng thẳng, căng thẳng đến nỗi không biết đặt tay chân vào đâu."
Dứt lời hắn nhanh chóng liếc nhìn người đàn ông kia một cái, khuôn mặt đỏ bừng như sắp rướm ra máu.
Thế này là đang ngượng ngùng? Đáng yêu quá! Tại sao có thể đáng yêu đến vậy? Người không biết đặt tay chân vào đâu là tôi mới đúng! Nội tâm Gustav âm thầm kêu gào. Từng đám từng đám cỏ hoang mọc lên trong lòng hắn, nếu như không có được tình yêu của thiếu niên, những đám cỏ này sẽ không thể nào yên lòng.
Thật là muốn ôm mèo con vào lòng, hung hăng hôn khuôn miệng nhỏ nhắn của cậu ấy đến sưng lên, để đôi mắt xanh biếc của cậu ấy rướm ra những giọt nước mắt sung sướng.
Dù ý tưởng trong nội tâm xấu xa đến đâu đi chăng nữa, bề ngoài của Gustav vẫn luôn là dịu dàng tao nhã. Hắn mặc quần áo tử tế, thân mật vỗ vỗ đầu thiếu niên, động viên – “Không cần phải căng thẳng, tôi cũng như em thôi, đều là người thường. Tôi cao một mét chín ba, nặng bảy mươi tám cân, năm nay hai tám tuổi, không có sở thích xấu nào, trò chơi thể thao thích nhất là bida, màu sắc yêu thích là màu xám, món ăn yêu thích là beefsteak…"
Hắn giới thiệu mình một cách tỉ mỉ, sau đó giơ tay – “Như vậy đã đủ để em hiểu biết về tôi, có thể coi tôi là một người bạn mà không phải là thần tượng xa xôi không thể với tới."
Chu Doãn Thịnh không ngờ Gustav lại giản dị gần gũi như vậy. Hắn hơi sững sờ trong chốc lát mới nắm lấy tay của người nọ, cười ngại ngùng.
“Em cũng giới thiệu một chút về mình đi, như vậy mới có lợi cho việc bồi dưỡng sự ăn ý. Chỉ khi phối hợp ăn ý, chúng ta mới có thể chụp được những bức ảnh xuất sắc." – Gustav lập tức bám cột trèo lên trên.
Cuối cùng cũng đi được bước đầu tiên – trở thành bạn bè, trong lòng hắn hết sức kích động.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc