Cao Quan
Chương 350: Lá mặt lá trái?
Im lặng, hiện trường hoàn toàn im lặng, không ai lên tiếng.
Trên thực tế, sở dĩ họ miễn cưỡng chống đỡ đến bây giờ, là muốn chờ xem chính sách hỗ trợ của chính quyền thị trấn, đồng thời cũng là muốn "uy hiếp" chính quyền thị trấn, vờ bỏ mặc việc khất nợ tiền lương công nhân và tiền hàng của phía doanh nghiêp cung cấp nguyên vật liệu.
Đâu phải họ không tính toán và nghĩ cách? Năm ngoái lỗ lã thì có lỗ lã, chắc chắn họ sẽ bù đắp lại, nhà máy hoạt động nhiều năm như vậy, của cải không mấy chục triệu cũng mấy triệu. Nhà máy có nguy cơ đóng cửa, mà họ vẫn ung dung tự tại, có nghĩa việc làm ăn vẫn ổn.
Bành Viễn Chinh im lặng chờ đợi.
Một lát sau, thấy không có người trả lời, hắn cười nhạt, nói:
- Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, tôi sẽ nói ý kiến của chính quyền thị trấn.
Bành Viễn Chinh phất tay:
- Trong tình hình hiện nay, tình trạng kinh doanh của các xí nghiệp dệt chuyển biến khá xấu, có thể nói tiếp tục kinh doanh sẽ tiếp tục lỗ lã, đồng tiền bỏ ra mất hút như chui vào cái một cái động không đáy. Trước tình thế như vậy, chỉ có thể có ba đường.
Thứ nhất, phá sản đóng cửa, bán của cải lấy tiền mặt thanh toán các khoản nợ. Các vị có thể tự trình báo, chính quyền thị trấn có thể hỗ trợ các vị phối hợp với các cơ quan có liên quan, thực hiện tốt việc này.
Thứ hai, tự chuyển đổi mặt hàng sản xuất. Trên cơ sở thanh toán toàn bộ các khoản nợ, lập tức chuyển đổi, tự tìm lối ra. Tôi tin rằng, các vị đang ngồi đây đều đã có cách riêng của mình. Chỉ cần các vị không vi phạm quy định của pháp luật, chính quyền thị trấn ủng hộ các vị chuyển đổi mặt hàng sản xuất. Điều kiện tiên quyết là phải thanh toán tất cả nợ nần.
Thứ ba, sẽ bị các xí nghiệp lớn thu mua và sáp nhập. Tôi đang bàn chuyện hợp tác với một tập đoàn xí nghiệp lớn, bước đầu người ta đồng ý thu mua các nhà máy dệt nhỏ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có vốn và tỉ lệ nợ thấp.
Đó là ba giải pháp, mỗi người căn cứ tình hình thực tế, tự mình đưa ra lựa chọn. Công tác nên làm, nhất định thị trấn sẽ làm.
Nhưng cần chính các vị gánh vác trách nhiệm, nếu muốn bị thu mua và sáp nhập, có thể tới ghi danh, để thị trấn ra mặt phối hợp, nói chuyện với phía thu mua. Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
Ở đây, tôi vô cùng nghiêm túc nói một câu: nhất định phải thanh toán hết nợ nần và nợ lương công nhân. Nếu không, chính quyền thị trấn sẽ đại diện quyền của chủ nợ kiện ra tòa, nhờ luật pháp cưỡng chế để thanh toán nợ và tiền lương công nhân. Tôi cũng khuyên các vị chớ bắt chước nhà máy Tam Lập của Cẩu Tam Lập, lưới trời lồng lộng, thưa nhưng khó lọt, y có thể chạy đi đâu? Cơ quan công an đang truy xét tung tích của y, đã có đầu mối, chắc chắn sẽ bắt được y!
Hồ Tiến Học than thầm, thái độ của Bành Viễn Chinh, ông ta đã sớm hiểu rõ, cũng sớm chuẩn bị tư tưởng vứt bỏ nhà máy dệt Tâm Gia. Tập đoàn Huệ Phong nhiều tiền lắm của, nhà máy dệt Tam Gia phá sản, mặc dù cũng là cắt thịt, nhưng không đến nỗi tổn thương.
Nhưng những ông chủ nhà máy dệt khác rõ ràng cảm thấy thất vọng. Họ cho rằng thái độ của chính quyền thị trấn sẽ rất mềm, sẽ tìm trăm phương ngàn kế giúp họ tránh khỏi bị phá sản, thậm chí giúp họ tìm nguồn vay, không ngờ Bành Viễn Chinh lại có thái độ cương quyết như vậy.
- Tại sao chúng tôi lại muốn phá sản đóng cửa chứ? Chúng tôi lỗ lã nhiều như vậy, làm sao có khả năng thanh toán nợ! Dù thế nào, chúng tôi cũng không có tiền! Chính quyền xem mà làm!
Mã Cương, chủ nhà máy Thiên Mã, mất hứng lầm bầm nói.
Sự bất mãn của Mã Cương "lây" sang một số chủ nhà máy, họ bắt đầu nhao nhao yêu cầu chính quyền thị trấn giúp họ giải quyết khó khăn.
- Chính quyền xem mà làm? Các vị là doanh nghiệp tư nhân, tự chịu trach nhiệm lời lỗ, không phải là doanh nghiệp của thị trấn, tại sao bảo thị trấn đi mà làm?
Chử Lượng giận tím mặt, đột nhiên vỗ bàn, giận dữ hét.
- Thị trấn đã cố gắng hết sức, nợ nần của các vị, các vị tự nghĩ cách giải quyết chính quyền thị trấn không phải ngân hàng!
Quý Kiến Quốc lạnh lùng nói.
Mã Cương bỗng đứng dậy, cười lạnh:
- Đã đến mức này, bọn ta cũng không sợ gì nữa, dù sao đã đến nước này, cứ việc đóng cửa, muốn tiền là không có! Cho dù ngồi tù, tôi cũng không có tiền đâu mà đưa ra!
- Đúng, đúng là như vậy!
- Cá chết, lưới cũng rách, sợ đếch gì!
Một số chủ nhà máy bắt đầu theo đuôi phụ họa.
- Rầm!
Đột nhiên Bành Viễn Chinh đập thật mạnh xuống bàn, đứng phắt dậy, giơ tay chỉ vào Mã Cương, trầm giọng nói:
- Mã Cương, đây là ông đang uy hiếp chính quyền thị trấn sao?
Ông mở nhà máy mười mấy năm, đã kiếm khối lợi nhuận ra, còn giả nghèo? Mua xe hơi đắt tiền, ở biệt thự sang trọng, còn nuôi vợ bé xinh đẹp trong thành phố, mà bảo không có tiền? Tiền của ông cho chó ăn hết rồi sao?
Thị trường đầy rủi ro, cạnh tranh khốc liệt, ngay từ ngày đầu xây dựng xí nghiệp, ông nhất định phải hiểu và chuẩn bị!
Nợ nần nhất định phải thanh toán. Nếu không thanh toán, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp, bán thiết bị, nhà xưởng và đất lấy tiền mặt, phong tỏa tài khoản ngân hàng của ông, tôi không tin là không có được mấy triệu!
Ông chỉ cần nói với tôi một tiếng, là ông không có khả năng thanh toán nợ, thị trấn lập tức báo cáo lên quận, chúng ta sẽ dùng luật pháp để giải quyết! Mã Cương, ông có dám không? Nói đi!
Bành Viễn Chinh quát lên một tiếng chói tai. Mã Cương đỏ mặt, nem nép cúi đầu xuống.
Còn có ai giống như Mã Cương? Công khai đứng ra!
Giọng nói lạnh lùng của Bành Viễn Chinh vang vang trong phòng hội nghị, ánh mắt uy nghiêm lướt qua mặt mọi người:
- Các vị đều có cơ sở kinh tế rất mạnh, lần này thất bại không có nghĩa là mãi mãi thất bại!
Chỉ cần các vị chọn được dự án, có thể làm lại từ đầu! Đối với những dự án mới, thị trấn thậm chí có thể giúp các vị vay vốn ngân hàng. Nhưng dù là đóng cửa hay chuyển đổi sản phẩm, nhất định phải thanh toán toàn bộ nợ nần!
Nếu người nào muốn chối bỏ trách nhiệm, muốn đục nước béo cò, sẽ bị nghiêm trị không tha! Các vị cứ nghĩ cho kỹ đi, nợ nần chối cãi không xong đâu! Tôi hy vọng mọi người không nên công khai chà đạp luật pháp, không nên công khai đối kháng với chính quyền! Dĩ nhiên, nếu ai thật sự có khó khăn, chính quyền thị trấn cũng không bỏ mặc!
Kế tiếp, sẽ do Bí thư Chử và Chủ tịch Quý chịu trách nhiệm bàn chuyện cụ thể với mọi người. Tôi hy vọng trong vòng một tháng, các xí nghiệp dệt trong thị trấn sẽ xác định được hướng đi của mình. Dù sao, càng kéo dài, đối với các vị cũng không có lợi!
Nói xong, Bành Viễn Chinh phẩy tay bỏ đi, để lại một đám chủ nhà máy dệt nhìn nhau, rồi nhìn theo bóng lưng của hắn.
Tuy Bành Viễn Chinh trẻ tuổi, thời gian công tác ở thị trấn Vân Thủy chưa dài, nhưng sự cương nghị quả quyết và thủ đoạn sấm sét của hắn, đã nổi tiếng trong thị trấn, một số ông chủ ngồi đây đã được lĩnh giáo rồi. Họ hiểu rất rõ, nếu có người dám "giỡn mặt", chắc chắn sẽ bị Bành Viễn Chinh mạnh tay trừng trị.
Chử Lượng liếc nhìn mọi người một cái, thầm nghĩ, đúng là một lũ không biết xấu hổ! Chử Lượng hắng giọng, lạnh nhạt nói:
- Được rồi, hãy đối mặt với thực tế, phối hợp với chính quyền thị trấn, lo thu xếp chuyện của các người đi! Chỉ thị vừa rồi của Bí thư Bành, các người cũng nghe rồi đó, chớ đối kháng với chính quyền thị trấn! Đừng giở trò khôn vặt!
Chưa nói tới trách nhiệm xã hội và trách nhiệm pháp định của các vị, chỉ riêng vấn đề lương tâm, các người cũng không thể quỵt nợ! Nhưng năm qua, công nhân đã giúp các người kiếm bao nhiêu tiền? Nhà máy phải đóng cửa, các người quỵt luôn số tiền kia mà không biết xấu hổ ư? Hả? Lương tâm có cho phép không?
Tôi tóm lại một câu, không nên giở trò! Chính quyền thị trấn đã tìm các người nói chuyện, là đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với mọi tình huống! Tình hình hoạt động của mỗi xí nghiệp, tình trạng tài sản cá nhân, tình trạng nợ nần, thị trấn đều đã nắm rõ.
Quý Kiến Quốc giơ một tài liệu trong tay lên:
- Chính quyền thị trấn đã báo lên cơ quan công an, một khi xảy ra tình thế khẩn cấp, cơ quan công an sẽ ra tay ngay!
…
Việc thanh lý và chỉnh đốn các xí nghiệp dệt lập tức được bắt đầu. Chính quyền thị trấn thành lập hai tổ công tác, một do Chử Lượng, một do Quý Kiến Quốc cầm đầu, chia nhau đến xí nghiệp triển khai công tác.
Việc liên quan đến nhiều xí nghiệp, nhiều người như vậy, tin tức đương nhiên lan truyền rất nhanh…
***
Phó chánh văn phòng Khổng Tường Quân mặt mày hớn hở đẩy cửa phòng làm việc của Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn, kính cẩn cười nói:
- Chủ tịch quận Tô, lãnh đạo tìm tôi?
- Tường Quân, anh đi tìm hiểu một chút. Tôi nghe nói, Bành Viễn Chinh đang chỉnh đốn các xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy. Rốt cuộc là tình hình thế nào, anh đi một chuyến, tìm hiểu rõ ràng, rồi quay lại báo cáo cho tôi!
Tô Vũ Hoàn nói, mặt sa sầm.
Khổng Tường Quân cười cười:
- Chủ tịch quận Tô, tôi đã tìm hiểu rồi, đang chuẩn bị báo cáo chuyện này với lãnh đạo!
Chủ tịch quận Tô, theo tôi biết, Bành Viễn Chinh thúc đẩy việc chỉnh đốn các xí nghiệp dệt ở thị trấn Vân Thủy, là muốn một số xí nghiệp phá sản đóng cửa, một số chuyển đổi mặt hàng sản xuất, còn một số, nghe nói sẽ bị tập đoàn dệt Phong Thái thu mua.
- Làm bừa bãi! Xí nghiệp phá sản hay không phá sản, là kết quả của sự cạnh tranh trên thị trường, khôn sống mống chết, chính quyền thị trấn nhúng tay vào làm cái gì?
Tô Vũ Hoàn cười lạnh:
- Hừ, Bành Viễn Chinh dám chơi trò lá mặt lá trái với tôi! Tôi đã nói với hắn, bảo hắn tạm dừng tất cả các dự án, nhất định phải giữ vững ổn định, trước mặt tôi thì hắn đáp ứng, sau lưng lại làm mấy chuyện mờ ám này!
Tường Quân, anh đến thị trấn Vân Thủy một chuyến, đại diện cho tôi nói chuyện với Bành Viễn Chinh, yêu cầu hắn lập tức dừng hành động lại, đừng gây thêm rắc rối cho quận!
Tô Vũ Hoàn cau mày phất phất tay:
- Nghiêm túc nói chuyện với hắn! Chuyện này tôi sẽ nhắc tới trong hội nghị thường vụ Quận ủy. Vấn đề có liên quan tới nhiều xí nghiệp trong thị trấn như vậy, thế mà hắn không báo cáo lên quận, tự tiện triển khai hành động!
- Dạ, Chủ tịch quận Tô, tôi sẽ đi ngay.
Khổng Tường Quân không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng.
Trong tình thế Mạc Xuất Hải bị ghẻ lạnh, sắp bị chuyển đi, Khổng Tường Quân rất muốn thay vị trí của Mạc Xuất Hải. Y là người tâm phúc đầu tiên được Tô Vũ Hoàn trọng dụng bồi dưỡng ở Ủy ban nhân dân quận, thậm chí, có thể tiến thêm một bước, trở thành Trợ lý chủ tịch quận như Mạc Xuất Hải, đồng thời nhảy một bước, thành cán bộ cấp phó huyện.
Tác giả :
Cách Ngư