Cao Quan
Chương 291: Cậu chính là Bành Viễn Chinh?: Một lần nữa thay đổi vị trí

Cao Quan

Chương 291: Cậu chính là Bành Viễn Chinh?: Một lần nữa thay đổi vị trí


- Lão Trần, văn phòng Thành ủy hỗ trợ một chút, phối hợp với Ban Tuyên giáo, nhnah chóng đưa ra kết quả điều tra, đăng báo Thành ủy.

Đông Phương Nham lại nói thêm một câu.

Những lời này khiến các cán bộ có mặt đều giật mình: thảo nào Bành Viễn Chinh cứng rắn và mạnh mẽ như thế, hóa ra sau lưng hắn có Bí thư Thành ủy làm chỗ dựa!

Nếu là thị trấn bình thường khác, Tân An Nhật Báo có đăng hàng chục bài báo như vậy, cũng không chắc có can đảm phái người tới kháng nghị, "khởi binh hỏi tội".

Khóe miệng Trịnh Thiện Sơn hơi giần giật, thầm hiểu, Đông Phương Nham bảo Trần Ngôn Hề tham gia vào, tuy trên danh nghĩa là phối hợp công tác, nhưng trên thực tế là "giám sát" y, cũng vì không yên tâm về y.

Nghĩ tới đây, Trịnh Thiện Sơn cười cay đắng, tỏ thái độ:

- Bí thư Đông Phương yên tâm, Ban Tuyên giáo lập tức thành lập tổ điều tra, tranh thủ trước tối nay, báo cáo kết quả điều tra với Thành ủy.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên:

- Tôi tán thành ý kiến của Bí thư Đông Phương. Lão Trịnh, mau chóng điều tra rõ chân tướng, nếu quả thật có đưa tin sai, tôi đề nghị không chỉ phải nghiêm trị phóng viên viết bài và lãnh đạo tòa soạn có liên quan, mà còn nhất thiết phải đình bản Tân An Nhật báo một thời gian, tự suy nghĩ để chính đốn!

Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đi nhanh tới, sắc mặt ngưng trọng.

Mọi người nghe xong, giạt mình nghĩ thầm: vị lãnh đạo này còn độc hơn Bí thư Đông Phương! Không ngờ muốn đình bản tờ Tân An Nhật Báo!

Lúc này, mọi người có mặt ở đây đều ngẩn ra, chuyện vốn không lớn, nhưng lại ầm ĩ tới mức này, Bí thư Thành ủy, Chủ tịch thành phố lần lượt ra mặt. Hai lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã tỏ thái độ, đương nhiên không thể sửa đổi.

Trịnh Thiện Sơn lập tức xoay người chỉ bảo người của Ban Tuyên giáo đi theo, triệu tập một số người phụ trách phòng nghiệp vụ và Phó trưởng ban, tới ngay tòa soạn Tân An Nhật Báo, thành lập tổ điều tra tại chỗ, lập tức triển khai điều tra.

Sắc mặt Tiết Hoài Diệc và lãnh đạo tòa soạn xám như tro tàn.

Tần Phượng đưa mắt nhìn Bành Viễn Chinh, ra vẻ giận dữ nói:

- Bành Viễn Chinh, lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đều ra chỉ thị quan trọng, Ban Tuyên giáo Thành ủy đang triển khai điều tra, cậu còn không mau bảo người thị trấn ra về? Quay về đi! Giải tán!

Bành Viễn Chinh ngầm hiểu, lui lại mấy bước, phất phất tay về phía Chử Lượng ở cách đó không xa.

Chử Lượng như trút được gánh nặng, ánh mắt đầy kính sợ nhìn Bành Viễn Chinh, gật đầu. Giờ phút này, khó thể dùng lời để miêu tả cảm thụ trong lòng Chử Lượng và cán bộ thị trấn.

Phóng tầm mắt nhìn ra toàn bộ thành phố Tân An, cũng chỉ có Chủ tịch thị trấn Bành có năng lực và đảm lược như thế này, dám ngay trước mặt lãnh đạo Thành ủy "khiển trách" thậm tệ một cán bộ cấp huyện, hơn nữa còn buộc lãnh đạo chủ chốt Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố tỏ thái độ, nhất định điều tra tới cùng.

Thảo nào Hách Kiến Niên không phải là đối thủ của Bành Viễn Chinh! Trong lòng Chử Lượng cảm thán, gọi một vài cán bộ thị trấn, một lát sau ngầng đầu ưỡn ngực dẫn những người dân thị trấn rời khỏi sân trụ sở Tân An Nhật Báo một cách có trật tự trước ánh mắt chăm chú của người dân thành phố đứng xem.

Sau đó, những người đứng xem, cũng bị mấy cảnh sát nhân dân giải tán.

Một trận phong ba, liền trở thành vô hình.

Bành Viễn Chinh muốn nhân cơ hội tránh đi, lại bị Chu Quang Lực gọi lại.

- Cậu chính là Bành Viễn Chinh?

Sắc mặt Chu Quang Lực vẫn trầm ngưng như trước, giọng nói không buồn cũng không vui.

- Xin chào lãnh đạo, tôi là Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh xoay người lại, nhìn thẳng vào Chu Quang Lực, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, không chút bối rối.

Chu Quang Lực nhìn hắn đăm đăm, rồi quay lại nhìn Đông Phương Nham, mỉm cười nói:

- Bí thư Đông Phương, được Tiểu Bành này quả nhiên là lịch sự tuấn tú, cũng rất mạnh mẽ. Hôm nay tiểu tử này khiến mấy người chúng ta phải chạy tới đây, vây quanh hắn, thật sự là bản lĩnh không nhỏ!

Tuy Chu Quang Lực nói đùa, nhưng ẩn chứa sự trào phúng và châm chọc.

Đông Phương Nham thản nhiên phất tay:

- Tuổi trẻ khí thịnh, chuyện có lý do của nó. Nếu có tờ báo nào của thành phố cố ý bôi đen Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta, bất kể là tôi, hay Chủ tịch thành phố Quang Lực, cũng sẽ không thể ngồi yên!

Đương nhiên, đồng chí Tiểu Bành, lần này các cậu làm vậy cũng không ổn lắm. Tôi hy vọng sau khi các cậu trở về, cũng nên suy xét lại một chút. Mà nếu đến cuối cùng, điều tra mà không tìm được chứng cứ, chỉ do các cậu cố tình gây sự, tôi có thể nghiêm túc đại diện cho Thành ủy mà nói với cậu, chức Chủ tịch thị trấn này cậu không cần làm nữa. Không cần đợi Thành ủy xử lý cậu, chính cậu tự từ chức đi!

Lời nói của Đông Phương Nham rất nghiêm túc.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng gật đầu:

- Xin Bí thư Đông Phương và Chủ tịch thành phố Chu yên tâm, nếu điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, tôi xin tự từ chức ngay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Bành Viễn Chinh nói với vẻ kính cẩn, thật ra ẩn giấu vài phần tự tin và kiêu ngạo.

Đông Phương Nham lại liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng rời khỏi. Trần Ngôn Hề và một số cán bộ Thành ủy vội đuổi theo.

Chu Quang Lực nhìn theo bóng dáng Đông Phương Nham, lại quay nhìn Bành Viễn Chinh, khóe miệng trong lúc vô ý hơi nhếch lên, cũng phất tay bỏ đi.

Tiễn bước Đông Phương Nham và Chu Quang Lực, lúc này Tần Phượng vẻ mặt bình tĩnh bước đi, khi đi ngang qua Bành Viễn Chinh, trầm giọng nói:

- Lên xe tôi, theo tôi trở về!

Bành Viễn Chinh cười cười, theo sau Tần Phượng, lên xe của cô.

Cửa xe vừa đóng lại, Tần Phượng liền nổi giận:

- Bành Viễn Chinh, rốt cuộc đầu cậu có vấn đề rồi sao? Sao cậu lại dám làm chuyện như vậy? Cậu đang làm xiếc trên dây, có biết không? Dẫn người làm náo loạn cơ quan báo chí, đây là vấn đề nghiêm trọng cỡ nào? Cậu thật to gan!

Được rồi, không cần nhấn mạnh lý do khách quan này nọ, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải thái độ của Bí thư Đông Phương kiên quyết, rõ ràng che chở cho cậu, cho dù Tân An Nhật Báo đưa tin sai sự thật, cậu cũng khó chối được sai lầm này! Nhẹ, sẽ bị xử phạt, nặng, sẽ bị cách chức ngay tại chỗ!

Bành Viễn Chinh mỉm cười không nói.

- Hôm nay coi như cậu chó ngáp phải ruồi. Nhưng lần sau không được làm thế nữa, nếu còn tái phạm, không ai cứu được cậu!

Tần Phượng trút giận xong, lấy lại bình tĩnh, hạ giọng hỏi:

- Người viết bài báo kia là em vợ của Chủ tịch thành phố Chu?

- Hình như là vậy.

Bành Viễn Chinh nhún vai.

Tần Phượng thở ra một cái, trong đôi mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị.

- Được rồi, thảo một báo cáo trình lên Quận ủy, trình bày rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Mặt khác, tôi nói cho cậu biết, có nhiều chuyện như vậy, cậu lại muốn làm lớn chuyện lên, nếu thị trấn lại xảy ra tình trạng hỗn loạn, cậu tự mà đi xử lý!

- Bí thư Tần yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu. Nếu có chuyện, hẳn là thiên tai nhân họa, không ai gây nên.



Tổ điều tra Ban Tuyên giáo Thành ủy mất nhiều giờ ở Tân An Nhật Báo, lại thông qua các ban ngành có liên quan kiểm tra, đối chiếu một ít số liệu, phán định hai bài báo của Giang Ninh Trinh là đưa tin sai sự thật. Trong bài báo, Giang Ninh Trinh nói phỏng vấn một số đối tượng, trên thực tế, đa số đều là hư cấu, tra không ra người thật. Mà việc trích dẫn một số số liệu kinh tế, lại càng sai lạc, chỉ do cá nhân cô ta bịa đặt ra.

Tổ điều tra báo cáo lên Trịnh Thiện Sơn. Trịnh Thiện Sơn không dám chậm trễ, tới gặp Đông Phương Nham báo cáo. Đông Phương Nham nghe báo cáo, rất giận dữ, một mặt triệu tập hội nghị thường vụ lâm thời, nghiên cứu xử lý sự kiện này như thế nào; cùng lúc, ra lệnh Ban Tuyên giáo Thành ủy chỉnh đốn tác phong trong hệ thống tuyên truyền toàn thành phố.

Tối hôm đó, trong hội nghị thường vụ, Đông Phương Nham kiên quyết tỏ thái độ, mà ngoài dự đoán của mọi người, Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực cũng theo sau, thái độ cũng rất kiên quyết, tỏ ý phải nghiêm khắc, nhanh chóng và coi trọng, tuyệt đối không nhân nhượng sinh hư.

Hội nghị thường vụ nhanh chóng nhất trí đề ra ba điểm: thứ nhất, Tiết Hoài Dực là người phụ trách chủ yếu của tòa soạn, không thể trốn tránh trách nhiệm, miễn chức Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Giám đốc tòa soạn Tân An Nhật Báo; thứ hai, cho phóng viên đương sự nghỉ việc; thứ ba, khẩn cấp bổ nhiệm Tổng biên tập báo chiều Tân An Cố Hán Xuân làm Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Giám đốc Tân An Nhật Báo, Tổng biên tập, Bí thư Đảng ủy, buộc Tân An Nhật Báo đăng bài xin lỗi vào hôm sau, xin lỗi toàn thể độc giả và Đảng ủy chính quyền Thị trấn Vân Thủy.

Trong hội nghị, Đông Phương Nham còn nhấn mạnh, yêu cầu Ban Tuyên giáo Thành ủy lập ra quy định "Một số quy định về phòng ngừa đưa đưa tin sai sự thật", xác định rõ "Hệ thống tuyên truyền phải thành lập và kiện toàn chế độ truy cứu trách nhiệm đối với việc đưa tin không xác thực"

Ngày hôm sau, tin vui bay về thị trấn Vân Thủy, cán bộ Đảng ủy và chính quyền thị trấn hết sức vui mừng. Các cán bộ thị trấn lao ra khỏi ký túc xá, ở trong sân hoan hô, vỗ tay reo mừng. Đa số người, khi nhìn lên cửa sổ văn phòng của Bành Viễn Chinh ở lầu hai, trong mắt đầy vẻ kính nể.

Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc, xem xong bài báo xin lỗi của Tân An Nhật Báo, khóe miệng hiện lên vẻ tươi cười. Đúng lúc đó, đột nhiên hắn nghe ngoài cửa vang lên tiếng pháo ròn tan. Hắn giật mình kinh hãi, bước ra xem, thấy Lý Tân Hoa và mấy cán bộ Phòng Đảng chính đang đốt pháo, rất nhiều cán bộ thị trấn đang vui vẻ đứng xem.

Bành Viễn Chinh nhíu mày.

Phía sau, Lý Tuyết Yến cười nói:

- Viễn Chinh, bọn họ vui vẻ, cũng đừng để ý, cứ để bọn họ "quậy" một chút, coi như thư giãn, gần đây thị trấn xảy ra nhiều việc, tất cả mọi người đều bị áp lực.

- Ài…

Bành Viễn Chinh thở ra một tiếng:

- Cô nói cũng phải.

- Uy tín của anh ở thị trấn thật sự lên cao.

Lý Tuyết Yến dịu dàng nói:

- Tuy nhiên, chỉ sợ là anh không nhàn được rồi. Vừa rồi, Thẩm Ngọc Lan của văn phòng Quận ủy gọi điện thoại tới, nói Bí thư Tần tìm anh nói chuyện.

- Bí thư Tần tìm tôi?

- Có lẽ là truyền đạt quyết định của thành phố cho anh. Tôi nghe nói, Chủ tịch quận Cố rất mất hứng, anh phải cẩn thận một chút.

- Ha ha!

Bành Viễn Chinh cười:

- Lãnh đạo mất hứng, tôi cũng không có cách nào. Đừng lo nhiều như vậy, chúng ta chỉ cần làm tốt công tác của mình là được.
Tác giả : Cách Ngư
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại