Cao Quan
Chương 135: Ý niệm trao quyền cho cấp dưới: Hiểu lầm lớn
Chương trình tin tức tiếp âm của đài CCTV kết thúc, danh tiếng của Bành Viễn Chinh ở Ban tuyên giáo ngày càng lớn hơn nữa. Cao thấp thành phố đều biết rằng, lúc này đây thành phố Tân An có thể mời phóng viên đài CCTV đến phỏng vấn đưa tin. Hơn nữa còn thu hút sự chú ý của nhân dân cả nước, hoàn toàn là kết quả vận tác của Bành Viễn Chinh. Có thị trấn Vân Thủy làm ví dụ đi trước, rất nhiều đơn vị, nhất là các xã, thị trấn đều thông qua nhiều con đường khác nhau, tìm tới Bành Viễn Chinh, hy vọng Bành Viễn Chinh có thể giúp đỡ làm tuyên truyền.
Ở một ý nghĩa nào đó, trong thể chế hiện hành của quốc gia, tuyên truyền cũng là một hình thức sản xuất.
Liên tiếp mấy tháng, Bành Viễn Chinh bận đến sứt đầu mẻ trán. Sự tình đường cao tốc trình báo ở thành phố rốt cuộc cuối tháng năm cũng đã có kết quả. Thành phố Tân An đã chiến thắng thành phố Trạch Lâm. Theo tin tức của bộ Giao thông đưa xuống, ở trên đã xác định, việc đường cao tốc được xây dựng tại Tân An ván đã đóng thuyền.
Kết quả vừa có, toàn bộ thành phố đều mừng khôn xiết. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Trong những tháng này, thị trấn Vân Thủy đã trở thành một thị trấn điển hình của thành phố. Các xã, thị trấn của thành phố cấp địa trong tỉnh, thậm chí là trong cả nước đều ùn ùn kéo đến thị trấn Vân Thủy để học tập, khảo sát.
Trải qua phần tin tức thời sự trên TV, thanh danh thị trấn Vân Thủy lan truyền khắp mọi nơi. Vào tháng 4 còn được tỉnh trao tặng danh hiệu "Một trong một trăm thị trấn công nghiệp mạnh của tỉnh" và "Thị trấn văn hóa giáo dục tiên tiến".
Thị trấn Vân Thủy nổi tiếng, đồng nghĩa với việc bộ máy lãnh đạo chính đảng của thị trấn không thể nghi ngờ là con đường làm quan một mảnh quang minh. Nhưng, mâu thuẫn giữa Bí thư Đảng ủy thị trấn Hách Kiến Ninh và Chủ tịch thị trấn Nghiêm Khang cũng vì vậy mà lộ ra ngoài. Bởi vì hai người tranh công nên mâu thuẫn càng thêm kịch liệt và ngày càng công khai. Khối hành chính và Đảng ủy thị trấn Vân Thủy do hai chủ quản đấu tranh với nhau nên dần dần có dấu hiệu phân biệt, tách rời.
Là thị trấn điển hình của toàn bộ thành phố, thậm chí là toàn bộ tỉnh, là một thị trấn công nghiệp mạnh gần thành phố nhất, ở thành phố sẽ không cho phép xuất hiện bất luận một dấu vết nào làm tổn hại đến hình tượng bộ máy chính Đảng.
Bởi vậy, khu Tân An rất nhanh ra quyết định điều chỉnh cán bộ, đem Nghiêm Khang điều đến Ủy ban Kinh tế Thương mại làm Phó bí thư Đảng ủy, Phó chủ nhiệm (cấp trưởng phòng). Nghiêm Khang bị điều đi, thị trấn Vân Thủy nội chiến đương nhiên là ngừng lại. Nhưng cùng lúc đó, cũng có một tin đồn truyền ra, bởi vì chiến tích hiển hách, Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy cũng được đề bạt lên làm Phó chủ tịch quận khu Tân An.
Còn có một tin tức, ở thành phố đang hướng lãnh đạo báo cáo, thực thi phương án quy hoạch kiến thiết nội thành mới ở phía bắc. Đây là quy hoạch thị trấn Vân Thủy trong tương lai, đem hai xã, thị trấn gần nhất xác nhập lại thành một khu mới, cùng cấp bậc với một huyện của thành phố Tân An.
Nghiêm Khang bị điều đi, chức Chủ tịch thị trấn Vân Thủy vẫn bỏ không, hiện tại do Hách Kiến Niên kiêm nhiệm. Mà trên thực tế, là do Phó bí thư Đảng ủy ủy thị trấn, Phó chủ tịch thị trấn Lý Tuyết Yến chủ trì.
Buổi sáng, Bành Viễn Chinh mỉm cười tiễn bước một Phó chủ tịch huyện. Đây là huyện nổi tiếng về gieo trồng cây táo. Nhưng bởi vì nguồn tiêu thụ không có, nên nhà vườn thu vào không tốt. Ở huyện nghe nói Bành Viễn Chinh vừa mới giúp một thị trấn nào đó có được một đơn đặt hàng, liền phái một Phó chủ tịch huyện đến thành phố giáp mặt với Bành Viễn Chinh xin cầu viện.
Đối với những chuyện như vậy, Bành Viễn Chinh rất thích làm. Vì trợ giúp dân làm giàu, cá nhân hắn trả một chút thời gian và tinh lực là rất đáng giá.
Hắn vừa mới trở lại phòng làm việc, Vương Na liền thần thần bí bí bước đến trước bàn làm việc của hắn, hạ giọng nói:
- Trưởng phòng Bành, tôi nghe nói thành phố muốn điều chỉnh cán bộ. Nghe nói là Tỉnh ủy hạ văn kiện, phải từ cơ quan lựa chọn và điều động một bộ phận đội ngũ cán bộ trẻ tuổi đến làm phong phú cho cơ sở.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Điều chỉnh cán bộ thì bất cứ lúc nào cũng có. Vương Na, người của phòng chúng ta cứ lo làm tốt công việc của mình đi, đừng bàn tán này nọ. Loại chuyện này, có nghị luận cũng chẳng có gì lợi cho mình.
Vương Na nhíu mày, nhẹ nhàng nói:
- Lãnh đạo, chẳng lẽ anh không nghĩ đến sao? Đây là cơ hội, anh mau khẩn trương hoạt động. Nói không chừng có thể lăn lộn được cái cương vị thực quyền, không thể ở cơ quan làm một Tiểu trưởng phòng có tiếng mà không có miếng.
Vương Na nói đúng. Đồng dạng là cán bộ cấp phòng, cục trưởng huyện khu cũng là cấp phòng. Chủ tịch, Bí thư thị trấn cũng là cấp phòng nhưng thực quyền thì không thể sánh nổi. Vương Na biết rõ, người như Bành Viễn Chinh, vật chất và tiền vàng không thể làm hắn lóa mắt. Hắn theo đuổi chính là quyền lực và sân khấu lớn hơn mà thôi.
Hiện tại, Vương Na và Hoàng Đại Long đã kết hôn, cái bụng cũng to ra, toát lên khí chất của một nữ chủ nhân nhà quyền quý. Có lẽ bởi vì địa vị và hoàn cảnh hun đúc, Vương Na tính cách đã có sự thay đổi hơn so với lúc xưa. Nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều, không chua ngoa như trước nữa. Đối nhân xử thế cũng kiên định hơn.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Vương Na, không kìm nổi mỉm cười:
- Vương Na, tôi làm cái gì đây? Tôi vừa mới được đề bạt làm Trưởng phòng, ngồi còn chưa nóng đít liền đề xuất xin lãnh đạo điều đi, chẳng phải là tự tìm cái khó coi cho mình sao?
- Lãnh đạo anh cũng đừng khiêm tốn nữa. Tuy rằng anh ở phòng Tin tức công tác mới được một năm, nhưng trên thực tế, trong một năm đó, anh đã vì thành phố làm không ít công tác. Thành tích đều rất rõ ràng. Tôi ở phòng Tin tức này công tác đã ba bốn năm, có thể nói trong quá khứ, phòng Tin tức của chúng ta tuy rằng được xưng là phòng nghiệp vụ, nhưng trên thực tế, lãnh đạo căn bản là không coi trọng. Nhưng còn hiện tại? Chúng ta gần như mỗi ngày đều tăng ca, thêm giờ. Mỗi cuộc họp đều được lãnh đạo điểm danh khen ngợi. Phải nói, từ lúc anh đến đây làm việc, thì phòng chúng ta đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước, cho dù cố gắng, nhưng cũng không tốt hơn so với hiện tại.
- Gia Cát Cấu muốn đến phòng Tuyên truyền để làm.
Vương Na nhẹ nhàng nói.
- Ở cơ quan, anh rất khó đi lên, nhưng đi xuống thì có. Tìm một cương vị thực quyền, an tâm làm vài năm để tích lũy kinh nghiệm, sau đó đề bạt lên phó huyện cũng chẳng khó khăn gì.
Vương Na thanh âm rất trịnh trọng.
Bành Viễn Chinh nghe vậy, nhưng trong lòng thật ra cũng chấn động. Hắn cảm thấy Vương Na nói rất có lý, không nghĩ tới người phụ nữ này nhìn qua thì khá nông cạn, nhưng lại có chiều sâu. Chính như Vương Na đã nói, hắn ở cơ quan thành tích đã đạt đến một mức tương đối cao, muốn tiếp tục hướng lên trên đề cao, gần như là không có khả năng.
Cao thủ tuyên truyền cũng vậy, cây bút nổi danh cũng thế. Nổi danh thì nổi danh, lãnh đạo coi trọng thì coi trọng, nhưng trình độ thì vẫn chưa được cao. Hắn vẫn phải vì người khác mà làm xiêm y, vì lãnh đạo mà làm nhạc công. Nếu cứ như vậy, chi bằng trao quyền cho cấp dưới, đến làm một cục trưởng cấp phòng hoặc Chủ tịch xã, thị trấn nào đó….
Có quyền còn có sân khấu, có quyền mà còn có việc để làm. Khi làm ra thành tích, không chỉ làm cho con đường làm quan của mình tăng thêm nồng đậm mà còn tạo phúc nhất phương.
Vương Na đề nghị, khiến cho Bành Viễn Chinh lần đầu tiên sinh ra ý niệm trao truyền cho cấp dưới đi nhậm chức. Nếu có cơ hội, có thể nắm được thực quyền thì không phải là chuyện tốt sao.
Hắn trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói gì.
- Haha, Vương Na, cảm ơn sự nhắc nhở của cô. Nhưng bây giờ tôi muốn an tâm công tác. Về sau rồi hãy nói.
Vương Na thấy hắn không chịu nghe lời khuyên thì có chút thất vọng, vác bụng quay trở lại bàn làm việc của mình.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Vương Na, tôi thấy cô đang trong thời gian mang thai cần phải thận trọng. Chi bằng chiều nay cô về nghỉ ngơi đi, cũng không có việc gì đâu. Có tôi và Mã Tự trông phòng là được rồi.
Vương Na thở ra một cái:
- Cám ơn lãnh đạo đã quan tâm. Trưa nay Đại Long đến đón tôi, sẵn tiện đến tỉnh kiểm tra luôn.
Đang lúc nói chuyện, Tạ Tiểu Dung gõ cửa, đứng ngoài cười nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, có bận không? Nếu không bận, tôi tìm cậu có chút việc.
- Tạ tỷ, cảm ơn chị đã nói với tôi điều đó. Tuy nhiên, Cao Ý Tuyên đến địa phương nào nhậm chức cũng không lien quan đến tôi.
Sau khi Vương Na và Mã Tự lánh mặt ra ngoài, nghe xong lời nói của Tạ Tiểu Dung, Bành Viễn Chinh thản nhiên nói.
Trải qua một thời gian tiếp xúc, hắn cảm thấy Tạ Tiểu Dung bản chất không xấu chỉ là lòng dạ có chút hẹp hòi. Hơn nữa lại thích ở sau lưng người khác bàn tán.
Đương nhiên, cô lúc này lại đặc biệt đến "mật báo" với Bành Viễn Chinh, nói Cao Ý Tuyên được điều đến thị trấn Vân Thủy làm Chủ tịch thị trấn, kỳ thật thì cũng là có ý tốt. Cao Ý Tuyên vì sao lại nhọc công, thông qua quan hệ của cha mình hoạt động để đến thị trấn Vân Thủy làm Chủ tịch thị trấn. Đương nhiên là muốn gần gũi với Lý Tuyết Yến. Y tuy rằng thời gian gần đây bị Bành Viễn Chinh "chèn ép" nhưng không vì thế mà y từ bỏ việc theo đuổi Lý Tuyết Yến.
Mặc dù Lý Tuyết Yến đã từ chối y, nhưng y vẫn cứ theo đuổi không thôi. Mà lần này lại rút củi dưới đáy nồi, khiến cha mình ra mặt, tìm tới Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, chủ động trao quyền cho cấp dưới đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức.
Có thể trong mắt Tạ Tiểu Dung, Lý Tuyết Yến và Bành Viễn Chinh là trời sinh một đôi. Mà Lý Tuyết Yến lại có tình cảm với Bành Viễn Chinh. Cho nên, khi cô nghe được tin tức này, người thứ nhất nghĩ đến chính là Bành Viễn Chinh.
Thấy Bành Viễn Chinh chẳng mặn mà gì khi nghe tin tức đó, Tạ Tiểu Dung có chút căm tức và thất vọng. Cô trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh nói:
- Tiểu Bành, cậu phải biết rằng, nếu Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy, sớm chiều ở chung với Tuyết Yến thì chuyện giữa hai người sẽ xảy ra biến cố. Người này da mặt dày như vậy, lại là con cháu cán bộ cao cấp, cậu….
Bành Viễn Chinh nhíu mày nói:
- Tạ tỷ, tôi và đồng chí Tuyết Yến chỉ là bạn bè bình thường, chị đã hiểu lầm rồi. Nói sau, Cao Ý Tuyên đến thị trấn Vân Thủy nhậm chức, đây là do tổ chức an bài, tôi làm sao ngăn cản được?
Tạ Tiểu Dung xấu hổ, oán giận nói:
- Tiểu Bành cậu thật sự là đầu óc trái nho. Hoàng đế không vội mà thái giám vội. Chuyện của các người để mặc các người.
Nói xong, Tạ Tiểu Dung quay đầu bước đi.
Nhìn theo bóng dáng thở phì phì của Tạ Tiểu Dung, Bành Viễn Chinh khóe miệng hiện lên một tia cười khổ.
Thị trấn Vân Thủy hôm nay thanh danh lan truyền rất lớn, có thể nói công lao của Bành Viễn Chinh không nhỏ. Bởi vậy, lãnh đạo thị trấn Vân Thủy đối với Bành Viễn Chinh rất cảm kích. Lý Tuyết Yến thường xuyên đến thành phố mời Bành Viễn Chinh đến Vân Thủy làm khách. Tiếp xúc nhiều lần, thiện cảm của Lý Tuyết Yến đối với Bành Viễn Chinh đã chuyển dần sang tình cảm chân thật. Bành Viễn Chinh tất nhiên là cảm nhận được.
Tác giả :
Cách Ngư