Cao Quan
Chương 120: Lối tắt khác: Hiểu lầm lớn
Xem náo nhiệt? Vui sướng khi người khác gặp họa? Hoặc là, rõ ràng chính y là người sau lưng phá rối?
Bành Viễn Chinh khuôn mặt lạnh lùng. Hắn căm hận nhất là hạng người như Cao Ý Tuyên, đem ân oán cá nhân vào trong công tác. Mà chính vì thế, đánh giá của hắn đối với Cao Ý Tuyên ngày càng thấp.
Nếu đem vị trí của hai người hoán đổi một chút, Bành Viễn Chinh ngay cả đối với Cao Ý Tuyên có thâm thù đại hận, nhưng tuyệt sẽ không biết phân biệt phải trái. Sự tình liên quan đến đại cục phải chu toàn trước.
Đây chính là sự khác biệt giữa người với người, và cũng là sự chênh lệch thật lớn.
Là người tái sinh, Bành Viễn Chinh gần như có được sự thành thục và tinh thần thép. Hắn trong lòng rất rõ ràng, Cao Ý Tuyên ở tỉnh, tuy rằng cha của y đã lui về tuyến hai, nhưng vẫn là cán bộ cấp Thứ trưởng, công tác tại tỉnh Giang Bắc đã mấy chục năm, thâm căn cố đế, mạng lưới quan hệ rắc rối, có được lực ảnh hưởng mà người thường khó có thể tưởng tượng.
Nếu có Cao Ý Tuyên ở sau lưng gây phiền phức, đài truyền hình tỉnh đột nhiên thay đổi ý định cũng là điều dễ hiểu.
Sự thật so với phán đoán của Bành Viễn Chinh cũng không khác xa nhau mấy.
Nhìn thấy Bành Viễn Chinh phụ trách công tác đẩy mạnh hoạt động tuyên truyền, lại thấy hắn như cá gặp nước bình tĩnh, phối hợp chỉ huy, hoạt động, tổ chức làm đâu vào đấy. Nếu như vậy thì khẳng định sẽ có được hiệu quả rõ ràng, mà bản thân Bành Viễn Chinh cũng sẽ có được thành tích trong bản lý lịch của mình. Còn Cao Ý Tuyên thì như ngôi sao nhỏ bình thường, sẽ hoàn toàn bị ánh sáng mặt trăng của Bành Viễn Chinh bao phủ.
Nhớ đến nữ thần trong lòng mình là Lý Tuyết Yến sẽ bởi vậy mà ngày càng xích lại gần Bành Viễn Chinh, sẽ ngày càng xa y, y trong lòng liền ghen tỵ đến phát cuồng. Vì thế liền sau lưng đưa ra không ít những động tác nhỏ. Nhân vật số một của đài truyền hình tỉnh là cấp dưới cũ của cha y. Con trai của lão lãnh đạo không thể không nể mặt.
Đương nhiên, y cũng không hoàn toàn muốn phá hư, chỉ muốn có cơ hội đè chết Bành Viễn Chinh. Sau đó khiến cho lãnh đạo chủ động mở miệng cầu y, và y lại ra mặt thu phục hết thảy. Bởi vậy sẽ thể hiện được giá trị của mình mà người khác không thể thay thế được. Đồng thời chứng minh cho Lý Tuyết Yến thấy. Cho dù đối với y chẳng có bất luận một ưu đãi gì, chỉ cần có thể khiến cho Bành Viễn Chinh thất bại thì y cũng vui vẻ mà làm.
Cao Ý Tuyên lẳng lặng đứng ở nơi đó, chờ đợi Khang Đống mở miệng.
Khang Đống trong cơn bực bội, rốt cuộc nhớ đến bối cảnh của Cao Ý Tuyên. Y thở phào một cái, quay đầu nhìn Cao Ý Tuyên, trầm giọng nói:
- Tiểu Cao, cậu đã từng công tác ở tỉnh, mạng lưới quan hệ rộng. Cậu hãy nghĩ biện pháp xem có thể kết nối lại với lãnh đạo đài truyền hình tỉnh hay không? Nhất định phải nghĩ biện pháp vá lỗ thủng này.
Cao Ý Tuyên kiêu ngạo cười, thị uy nhìn Bành Viễn Chinh, giả bộ nói:
- Phó trưởng ban Khang, tôi kỳ thật cũng không có gì nắm chắc. Chi bằng để tôi thử xem.
Khang Đống còn chưa nói gì thì Bành Viễn Chinh liền ở một bên quyết định thật nhanh:
- Nếu không có nắm chắc thì không cần thử. Phó trưởng ban Khang, ngài trước đừng có gấp, để tôi nghĩ lại biện pháp khác.
Nói xong, Bành Viễn Chinh liền hướng Khang Đống gật đầu, sau đó đứng dậy chuẩn bị đi ra cửa.
Cao Ý Tuyên vốn là lấy lui vì tiến, kết quả là chưa kịp thấy mỹ mãn thì lại bị Bành Viễn Chinh đánh gẫy, không khỏi cảm thấy xấu hổ vạn phần.
Y nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, đột nhiên cười lạnh nói:
- Trưởng phòng Bành, không phải tôi xem thường anh, nhưng ở tỉnh không thể so với thành phố. Người không quen thuộc tình huống thì tôi thấy đừng nên kiên trì cứng rắn làm gì. Tôi tuy rằng không nắm chắc tuyệt đối, nhưng vẫn có thể nghĩ ra biện pháp để làm.
- Chủ nhiệm Cao, tôi không rõ chính là, nếu anh có bổn phận thì tại sao anh không sớm làm? Khi đài truyền hình tỉnh thay đổi, anh vì sao lại không lập tức ra mặt khơi thông quan hệ để giải quyết vấn đề? Như thế nào lại làm cho người ta cảm giác hình như là cố ý chờ vấn đề xảy ra rồi sau đó tái đứng ra để ngăn cơn sóng dữ, biểu hiện bản lĩnh của mình?
Bành Viễn Chinh dừng bước, quay đầu lại nhìn Cao Ý Tuyên hỏi lại một câu, khiến Cao Ý Tuyên á khẩu, không trả lời được, sắc mặt đỏ bừng.
- Phó trưởng ban Khang, cho tôi hai ngày, tôi sẽ cho lãnh đạo một câu trả lời hài lòng.
Bành Viễn Chinh nói xong liền ngênh ngang bỏ đi.
Cao Ý Tuyên khóe miệng co giật, trong lòng oán hận, nghiến răng nghiến lợi. Được, chúng ta hãy cứ chờ xem. Nếu như không lời nói của bố mày, mà mày có thể đánh hạ đài truyền hình tỉnh thì bố mày sẽ khâm phục ngay.
- Phó trưởng ban Khang, công tác của tổ công tác tôi không có cách nào tham dự nữa. Tôi muốn xin lãnh đạo phê duyệt cho tôi rời khỏi.
Cao Ý Tuyên nhìn Khang Đống, giọng nói có chút áp chế cơn giận không được.
Khang Đống mày nhướng lên, bất mãn nói:
- Vấn đề xảy ra thì cần giải quyết vấn đề ngay, chứ không phải ở đây mà ồn ào. Lui cái gì? Bất cứ người nào cũng không được lui. Được rồi, các người về trước, tôi sẽ báo cáo lại với Phó bí thư Trần.
Rời khỏi văn phòng Khang Đống, Cao Ý Tuyên sắc mặt ngày càng khó coi. Tới nước này rồi, y quyết định không quan tâm đến việc này nữa. Cho dù là thất bại, y bất cứ giá nào cũng không cần thành tích, nhất định phải kéo Bành Viễn Chinh đi xuống.
Cao Ý Tuyên nghiêm trọng bước đi đằng trước, Tạ Tiểu Dung ở đằng sau, do dự một chút mới gọi một tiếng:
- Chủ nhiệm Tiểu Cao!
Cao Ý Tuyên vừa nghe một tiếng "Chủ nhiệm Tiểu Cao" thì cơn giận bùng lên. Nếu không phải là Tạ Tiểu Dung gọi thì đã sớm phát tác ra ngoài.
Y lấy lại bình tĩnh, áp chế cơn giận, quay đầu lại nhìn Tạ Tiểu Dung, nhẹ nhàng nói:
- Tạ tỷ, có chuyện gì không?
Tạ Tiểu Dung miễn cưỡng nói:
- Tiểu Cao, cậu thật sự có thể kết nối với lãnh đạo đài truyền hình tỉnh sao?
Cao Ý Tuyên ngạo nghễ gật đầu. Giờ phút này không có Khang Đống, y cũng không muốn ngụy trang nữa.
- Không dối gạt Tạ tỷ, Giám đốc đài truyền hình tỉnh là cấp dưới do một tay cha tôi đề bạt. Tôi tối thiểu có thể dàn xếp một chút và cảm thấy có phần chắc nhất định.
Tạ Tiểu Dung khóe miệng giật giật, gương mặt đỏ ửng lên.
Giờ phút này, sự lo lắng cho tiền đồ của mình đã hoàn toàn vượt qua sự phản cảm và chống đối lại Cao Ý Tuyên.
Phải biết rằng, nếu việc đưa phim quảng cáo và những hình ảnh quảng cáo có liên quan của đài truyền hình xảy ra vấn đề, công tác của cô sẽ dày đặc những mảng xấu. Sự việc là do cô ôm đồm, xảy ra vấn đề đương nhiên phải đè đầu cô trước. Mà bởi vậy, cô sẽ phải trả một giá thật đắt, ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của mình.
- Tiểu Cao, lần này công tác của chị có vấn đề. Cậu hãy giúp chị vượt qua cửa ải khó khăn này, xem như là chị cầu xin cậu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Tạ Tiểu Dung hạ giọng nói:
- Sự việc của cậu và Tuyết Yến, chị sẽ ra sức tác hợp. Cậu cứ yên tâm.
Cao Ý Tuyên trong lòng chợt động. Nếu Tạ Tiểu Dung có thể bên trong giúp y tác hợp, Lý Tuyết Yến nói không chừng sẽ cho hắn càng nhiều cơ hội.
Suy nghĩ như vậy, Cao Ý Tuyên lập tức cười sảng khoái:
- Tạ tỷ, chị đừng nói khách sáo như vậy. Chuyện của chị là chuyện của tôi. Không cần phải nói, lát nữa tôi sẽ gọi cho đài truyền hình tỉnh. Tôi tin tưởng, nhất định mọi chuyện sẽ được giải quyết. Chị không cần phải lo lắng.
- Được, quả thật như vậy thì chị xin cảm ơn cậu.
Tạ Tiểu Dung do dự một lát:
- Chị hai ngày nữa sẽ mời cậu về nhà ăn cơm, xem như là tạo cho cậu một cơ hội, như thế nào?
Cao Ý Tuyên trong lòng mừng rỡ như điên. Ngay cả khi y tìm mọi cách che dấu cũng không kìm nổi mặt mày hớn hở.
Y đã sớm muốn bước vào cửa Lý gia, nhưng Lý Tuyết Yến vẫn từ chối. Hiện giờ, Tạ Tiểu Dung nguyện ý đưa ra lời mời, thì cũng như là thỏa mãn tâm nguyện của y.
Cao Ý Tuyên rất tự tin, chỉ cần y có thể tiếp xúc với người của Lý gia, bằng xuất thân và bối cảnh gia đình của y, điều kiện cá nhân, cha mẹ Lý Tuyết Yến khẳng định là sẽ đồng ý việc hôn nhân.
Ai cũng thật không ngờ, nguyên bản hai con người không vừa mắt nhau, lại trong một giờ phút, ngay góc hành lang văn phòng Thành ủy đã đạt thành một hiệp nghị trao đổi.
Bành Viễn Chinh chậm rãi rời khỏi cơ quan, hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Tháng ba, gió xuân ấm áp, bầu trời đầy ánh nắng chiếu xuống, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ. Nhưng trong lòng Bành Viễn Chinh lại có chút ngưng trọng.
Đài truyền hình tỉnh đột nhiên thay đổi, có thể nói là trực tiếp phá hủy kế hoạch của hắn. Một khi kế hoạch bị phá hỏng, sẽ hiệu quả tuyên truyền là có thể thấy được.
Hắn lững thững bước đi, thần sắc dần dần ngưng trọng. Từ ngưng trọng biến thành thần thái bay lên. Một ý niệm càng thêm rõ ràng hình thành trong đầu hắn. Hắn quyết định hoàn toàn buông tay cho kế hoạch này, để định ra một con đường nhỏ tuyên truyền khác. Con đường này tuy khó khăn hơn, nhưng một khi vận tác thành công thì sẽ giải quyết khó khăn một cách dễ dàng.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức quay trở lại văn phòng Thành ủy, thẳng đến phòng Tin tức. Vào văn phòng, hắn cũng không chào hỏi đám người Vương Na, Mã Tự, trực tiếp gọi điện thoại cho Ủy ban Quản lý cán bộ lão thành.
- Ai đấy?
Bành Viễn Chinh cười nói:
- Trưởng phòng Hầu? Tôi là Bành Viễn Chinh của Ban tuyên giáo Thành ủy.
Đầu dây bên kia giọng nói trở nên nhiệt tình:
- Haha, hóa ra là đồng chí Viễn Chinh. Như thế nào, sự việc của tổ công tác ra sao?
- Không có gì, Trưởng phòng Hầu, tôi có một chuyện cần ngài cố vấn. Tôi nghe nói mọi người gần đây có tổ chức một buổi biểu diễn Thái cực quyền của các đồng chí lão thành các đơn vị sự nghiệp đã về hưu phải không?
- Ừ, chính là cuối tuần này. Sau khi Bí thư Đông Phương đến nhận chức, đã rất quan tâm đến công tác và sự nghiệp của các cán bộ lão thành. Căn cứ vào chỉ thị của Thành ủy, chúng tôi lần này tổ chức hoạt động tham quan học tập Thái cực quyền, mục đích chủ yếu là để cho các đồng chí lão thành họp cùng một chỗ giao lưu với nhau. Tôi đang muốn gọi điện thoại cho cậu, đến lúc đó phòng Tin tức cần giúp chúng tôi tuyên truyền một chút. Đây chính là hạng mục công tác lớn nhất của đám lão già chúng tôi trong sáu tháng đầu năm nay.
Bành Viễn Chinh giọng nói trở nên trầm ổn:
- Trưởng phòng Hầu, tuyên truyền đưa tin khẳng định là không có vấn đề gì. Công tác của cán bộ lão thành và sự nghiệp của họ rất quan trọng. Ý tứ của tôi là….
Bành Viễn Chinh lại hạ giọng nói chuyện với đối phương. Bây giờ là giờ tan làm vào buổi trưa, Vương Na và Mã Tự vốn muốn tiếp đón Bành Viễn Chinh, nhưng thấy hắn vẫn chưa cúp điện thoại, liền bất đắc dĩ, trước sau rời văn phòng, thuận tay đóng cửa giúp Bành Viễn Chinh.
Tác giả :
Cách Ngư