[Cao Gia Phong Vân] Lạc Nan Tiểu Tư
Chương 12: Phiên ngoại-Mật thất mê tình (trung)
Cao Dật Vân cũng nhìn thấy hắn, tức khắc bày ra ánh mắt tương đối quen thuộc —— khi lúc trước lần đầu tiên tới Cao gia, Cao Dật Vân chính là dùng ánh mắt hại người sắc đảm bao thiên này đem đám người trong thính đường bức đi hết! Chỉ thấy Cao Dật Vân nói với Tố Phi Văn: “Đi, giúp chúng ta mua thuốc đi!"
“Mua thuốc?!" Tố Phi Văn hé miệng không biết ‘mua thuốc’ này cái gì.
“Đúng rồi! Ta đối với thể hương của Cao Dật Vân không chống được, phải muốn dùng ‘Quyết linh thảo tâm hàn’ của Tây Vực làm dược dẫn luyện công" Lãnh Hà Phong hé lộ mặt bổ sung.
“Quyết gì thảo gì?"
“Quyết gì thảo gì cũng được! Ngươi cứ đi tới ‘Ích Thọ Xuân’ dược phòng đệ nhất thiên hạ của thành Tây Đầu mua là được!" Cao Dật Vân tạm dừng một chút, lại đổi giọng nói: “Không, không thể mua được! Dược thảo này là linh dược của phường trấn, nếu lão bản không bán, thì ngươi trộm!"
“Cái gì? Bảo ta đi trộm thuốc?"
Còn không chờ Tố Phi Văn phản bác, Cao Dật Vân lập tức lại phóng ánh mắt nguy hiểm muốn đuổi người xa vạn dặm, còn từng chữ từng chữ uy hiếp nói: “Nhanh đi! Nhỡ kỹ ——, cái đó ở —— tủ dược bên trái —— ở —— giữa —— đinh liệt giáp hành!"
Tố Phi Văn lập tức thở tiếng phiền muộn, lập tức xoay người ngoan ngoãn nghe theo, một màn nhìn Lãnh Hà Phong là một trận lạnh một trận nóng…
Cao Dật Vân đuổi Tố Phi Văn đi rồi, lập tức thay đổi ánh mắt, vô cùng ôn nhu nhìn về phía Lãnh Hà Phong, “Hà Phong, chúng ta…"
“Ba" một tiếng, Lãnh Hà Phong liền đem đôi tay thon dài vung hướng người của Cao Dật Vân, “Cao Dật Vân! Ngươi đứng đắn chút cho ta! Nhìn xem đây là nơi nào, đã lúc nào rồi!"
Lúc này Cao Dật Hiên theo bản năng ôm chặt Vệ Ưởng, lo lắng thầm kêu: “Đại ca, ngươi cũng quả thật không được xằng bậy a!"
Tố Phi Văn đang tức giận tiến đến dược phường “Ích Thọ Xuân". Hơn thế nữa hắn cũng không có mắng bất kì kẻ nào, không phải không mắng, đúng hơn là trên đường đi đã mắng đến thiếu từ. Ai, thật là làm khó hắn.
Tới chỗ quẹo quả nhiên có một hiệu thuốc phú lệ đường hoàng.
Bất quá chỉ có ông trời biết được, Tố Phi Văn sắp phạm một sai lầm lớn…
Ngày thường hắn đều là đại môn cũng không ra khỏi khuê phòng, cũng không quen thuộc hiệu thuốc bên ngoài. Càng không biết thành Tây Đầu này chính là có hai nhà dược điếm nổi tiếng, một cái là theo lời Cao Dật Vân nói là dược phường “Ích Thọ Xuân", còn một các khác thì là xuân dược phường “Ích Thọ" Tố Phi Văn nào biết nhiều như vậy, hắn ngẩng đầu vừa thấy ba chữ “Ích Thọ Xuân" liền vui vẻ lẻn vào, chỉ tiếc hắn hiện tại phi thân tới không phải “Ích Thọ Xuân" kia, mà là xuân dược phường “Ích Thọ"…
Tố Phi Văn hai ba cái liền dễ dàng lấy được dược. Đương nhiên ở giữa đinh liệt giáp hành xuân dược phường “Ích Thọ" thì không phải là linh dược quyết gì thảo gì của Tây Vực, mà là thiên hạ mĩ luân mĩ hoán —— xuân dược!
Qua một canh giờ, Tố Phi Văn vội vã đem dược đến, sau đó nháy mắt đã bị ánh mắt của Cao Dật Vân làm cho chạy ra ngoài, tức giận đi tìm Tố Phi Ngôn. Thuốc này là Cao Dật Vân dùng để áp thể hương của y, nếu tự tay Tố Phi Văn đem đến, tự nhiên sẽ không hoài nghi cái gì. Y uống một hơi hết phân nửa.
Nốc bình dược xong, Cao Dật Vân bắt đầu cảm thấy một luồng hỏa nhiệt xông lên kinh mạch, chắc là dược hiệu bắt đầu phát tác.
Để đạt tới cảnh giới “Dĩ độc công độc tranh nguyên đoạt khí" phải tâm thần hợp nhất, khí vận bình hòa, phải đánh vào chín phần nội lực là vừa. Lãnh Hà Phong đã nhập ba phần công lực, nhưng nội lực càng thêm thâm hậu của Cao Dật Vân cũng là lực bất tòng tâm. Y phát giác tim mình đập nhanh hơn, trong lòng bàn tay có chút chảy mồ hôi. Trong cơ thể vừa nóng vừa lạnh, vừa hỏa vừa băng, căn bản vô tâm tụ khí. Cao Dật Vân mở mắt ra, nhìn hai mắt nhắm nghiền của Lãnh Hà Phong, dần dần cảm thấy được trước mắt hoảng hoảng một màn mây mù. Lãnh Hà Phing tóc đen bay bay ngang vai, bạch y ở xương quai xanh hơi kéo xuống, mồ hôi khi nhập công ở trên mặt làm hắn đỏ ửng…Trời ơi, Hà Phong, ngươi thế nào lại xinh đẹp như thế…
Này này này, Cao Dật Vân! Ngươi nghĩ muốn cái gì vậy? (Tác giả lúc này không khỏi lo lắng!)
Cao Dật Vân lại có thể chỉ mình bộ dạng bình tĩnh của Lãnh Hà Phong liền cảm thấy nảy sinh tình dục, ngo ngoe song lại khó kìm nổi. Y càng muốn khắc chế lại càng khó đè nhiệt tình, miệng lưỡi càng thêm khô nóng, cư nhiên bắt đầu mông lung muốn nếm dung mạo của ái nhân trước mắt…Xem ra dược lực của xuân dược bắt đầu phát tác.
Này này này, Cao Dật Vân!
Lấy tay chống đỡ thân thể thoáng run rẩy này, Cao Dật Vân nghiêng người chậm rãi đem môi sát vào Lãnh Hà Phong, “Hà Phong, ngươi thật đẹp…" Lãnh Hà Phong đột nhiên cảm giác bên tai phun ra hơi nóng kích người, lập tức bị bừng tỉnh, trợn mắt nhìn ánh mắt mê ly của Cao Dật Vân đang dựa vào mình càng lúc càng gần.
“Cao Dật Vân, ngươi làm gì?" Lãnh Hà Phong không khỏi thụt lùi từng bước, lùi về sau cũng không xong. Cao Dật Vân bèn nâng hắn dậy, tiện thể áp trụ hắn: “Hà Phong, ta rất thích tóc của ngươi…mắt của người…môi của ngươi…" Âm thanh hiện ra nhè nhẹ khàn khàn, tràn ngập dục vọng nam tính.
Lãnh Hà Phong nhất thời không biết làm sao, theo bản năng muốn dùng lực đẩy Cao Dật Vân ra. Bất quá đối với thân hình mảnh khảnh của hắn mà nói, Cao Dật Vân thật sự là rất cao rất có lực, hơn nữa lúc này Cao Dật Vân phả ra dược vị ngọt ngào còn kèm theo một ít dược lực của xuân dược —— quả nhiên là xuân dược đệ nhất thiên hạ a! (Tác giả lại không khỏi bắt đầu cảm thán!) Lãnh Hà Phong a Lãnh Hà Phong, ngươi xem ra cũng thủ không được rồi!
Cao Dật Vân hoàn toàn không để ý sự giãy giụa của ái nhân, nhanh chóng đè hắn xuống đất rồi bổ nhào tới, bắt đầu cuồng loạn hôn lên đôi môi đỏ hồng của hắn.
“Ngô…Dật Vân…Ngươi buông ra!" Lãnh Hà Phong trở tay không kịp, dùng sức phản kháng. Chỉ tiếc hắn vừa hé miệng, ngược lại làm cho Cao Dật Vân có cơ hội tiến vào. Toàn bộ khoang miệng của hắn lúc này đã hoàn toàn bị Cao Dật Vân xâm chiếm, cơ hồ không thể nói lời nào. “Cao Dật Vân… Phía sau… Ngươi rốt cuộc ở… Làm gì…" Lãnh Hà Phong đã bị ảnh hưởng thóa dịch của Cao Dật Vân, bắt đầu ngôn bất do trung (nghĩ một đằng nói một nẻo), theo hô hấp dồn dập hắn liền đem vài chữ cuối của câu nói kia cùng ngô nuốt xuống, bắt đầu hoàn toàn bất lực mặc cho Cao Dật Vân cuồng nhiệt hôn.
“Ngô…Ân…"
“Hà Phong, ta yêu ngươi…" Âm thanh của Cao Dật Vân đã hoàn toàn khàn khàn, nhuộm đầy tình dục, lòng tham không đáy đoạt lấy hết thảy của Lãnh Hà Phong, vẫn tiếp tục, đến khi…
Ông trời không nói gì —— bọn họ chẳng lẽ đã phí công phí sức ba canh giờ luyện công?
(edit: Cái này phải trách là trách em Văn á, tại ẻm á…)
(beta: Trách người chi bằng tự trách mình, nhờ sai người mà tin cũng sai người áh =)))
Thật đáng buồn a thật đáng buồn, xuân dược này thật đúng là hại nhân bất thiển a!
Lúc này thống khổ nhất là người trong thạch thất, y đã sớm cố sức bịt tai của Vệ Ưởng lại —— phi lễ chớ nghe! “Cao Dật Vân, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?" Y ngạc nhiên nói.
××××××××××××××××××××××××××××××
Sáng sớm hôm sau, Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn hấp tấp vào động, muốn biết Cao Dật Vân bên này ra sao. Bọn họ vừa tiến vào cửa động đã nhìn thấy một bức tranh kích người: y sam hai người Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong không chỉnh tề, sức cùng lực kiệt dây dưa dựa vào tường ngủ say —— ngu ngốc cũng nhìn ra đêm qua là xuân phong tập nhân a!
Tố Phi Ngôn đột nhiên nhìn thấy bình dược còn một nửa bên cạnh Cao Dật Vân, bèn lấy ngửi ngửi xem. Quả nhiên là dược sư đệ nhất Miêu Cương, lập tức liền biết trong bình chính là cái gì: “Thiên hạ đệ nhất xuân, Cao Dật Vân sao lại uống loại dược này? Hơn nữa, còn uống một hơi nửa bình!" Đang lúc hắn giơ bình nhỏ nhiều lần suy nghĩ, Cao Dật Vân mông lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân đau nhức, mặc dù là muốn đứng dậy cũng không có sức. Lúc này nhìn thấy Lãnh Hà Phong còn mang theo đỏ ửng của hôm qua, vô lực ở trong ngực của mình ngủ say.
Còn không có chờ Cao Dật Vân hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, Tố Phi Ngôn từng bước tiến tới, lạnh lùng nhìn y: “Cao Dật Vân ta hỏi ngươi, đây là có chuyện gì?"
Cao Dật Vân giờ phút này vẫn là hồ đồ không ngớt, nhìn thấy cái bình nhỏ ở trước mặt thoáng cái mơ hồ nghĩ tới: “Đây không phải là Tố Phi Văn giúp ta lấy linh thảo Tây Vực áp dược vị trên người ta sao?"
“Ngươi nhìn rõ ràng đi, cái này cũng không phải là thảo dược Tây Vực gì! Đây là xuân dược dược lực cực kỳ mãnh liệt!" Tố Phi Ngôn đem bình dược kia đến trước mũi của Cao Dật Vân.
“Không thể nào!"
“Thế nào là không thể nào! Ngươi bây giờ là không phải cảm thấy được tâm khí hoán tán, ý tán thần li? Nếu không phải ngươi có một thân võ công cao cường, thì hiện giờ đã sớm bạt mạng mà chết!"
Cao Dật Vân nhìn lại tình trạng của mình hiện tại tự thấy có lý, trên mặt y lộ ra một tia thất vọng, yêu thương liếc nhìn Lãnh Hà Phong, đứt quãng nói: “Đáng tiếc lúc ấy ta sơ suất quá… Lãng phí mấy canh giờ công lực này… Ta nghĩ ta cùng Hà Phong ít nhất trong vòng hai cái canh giờ không thể tiếp tục vận khí."
“Ngươi còn sống đã là vạn hạnh (vô cùng may mắn), vài canh giờ không thể động đậy thì không sao cả." Tố Phi Ngôn bắt mạch của Cao Dật Vân —— mạch tượng hỗn hoạn!
Hoa Tuyệt Hàn tiếp nhận bình nhỏ trong tay Tố Phi Ngôn, tựa hồ như muốn đối sách: “Chúng ta tạm thời trở về, xem ra có thể dùng độc của Miêu Cương để khắc một chút dược lực trong cơ thể hắn một chút."
“Cũng tốt, ta cùng Hà Phong tạm thời cần tu dưỡng một chút…"
“Ừ, các ngươi cần phải bảo trụ chân khí, không cần lại…" Tố Phi Ngôn mang theo ánh mắt hoài nghi lạnh lùng quét qua Cao Dật Vân.
“Các ngươi cứ yên tâm, ta hiện tại cho dù là muốn xằng bậy…cũng không có sức a!" Cao Dật Vân thở dài, cúi đầu nhìn bộ dáng không muốn tỉnh của Lãnh Hà Phong, liền lấy tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Tố Phi Ngôn quay đầu hướng Hoa Tuyệt Hàn nói: “Vậy đi nhanh về nhanh, cũng tốt đi xem tình hình những người khác!"
Bọn họ đi rồi, trong động phi thường yên lặng. Cao Dật Vân thì không cần phải nói, đã vô lực thì còn làm động tĩnh gì; mà Cao Dật Hiên bởi vì đêm qua giúp đỡ Vệ Ưởng chống cự âm thanh kích người ở ngoài cửa đá, lúc này cũng ngủ chưa tỉnh…
Như vậy cái dược chết người không đền mạng kia của Tố Phi Văn mà? (Tác giả lúc này muốn một chút áy náy, Tố Phi Văn xinh đẹp kỳ thật là người không biết không có tội!)
Lúc này Tố Phi Văn đang đi tìm ca ca của hắn, bất quá tựa hồ đã đi sai đường cùng bọn Tố Phi Ngôn, liền chọn con đường nhỏ rậm rạp phía trước mà đi. Bỗng nhiên trong rừng trước mắt có hai thân ảnh quen thuộc, khoác thường y trắng tinh. Ban đầu còn tưởng rằng Tố Phi Ngôn, bất quá tập trung nhìn kỹ mới biết cư nhiên là Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc. Nơi này cách thạch động đoạn tình một đoạn, lại ở trong rừng, cho nên bọn họ lựa chọn ở trong này luyện công, làm cho nội lực không đến mức nhiễu loạn đến Cao Dật Vân.
Tố Phi Văn chạy có chút hổn hển, hắn ôn nhu gọi một tiếng: “Cao Dật Ngọc! Các ngươi như thế nào?"
Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên hoàn toàn không để ý đến hắn. Bọn họ mười ngón giao nhau, xuyên thấu qua sa y màu trắng của Lam Diệc Yên có thể nhìn thấy kinh mạch hai người, vẻ mặt của bọn họ thì yên lặng, nhưng lá cây xung quanh cũng bị nội lực cường đại làm cho rung rung, một luồng gió lạnh làm cho tiểu điêu màu trắng trên vai của Tố Phi Văn nhất thời dọa lui lại mấy bước. Tố Phi Văn bỗng nhiên phát giác tình hình không ổn, lập tức cảm giác hai người này luyện tập bí kíp lấy câu “Thôi công tầm mạch hoán nguyên di thần" có chút tà khí —— trình tự này tuyệt đối không chính xác! Mà lúc này Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc đã cùng thế gian tương cách, hoàn toàn không biết chính mình đang tẩu hỏa nhập ma.
Tố Phi Văn một lòng thầm nghĩ phải ngăn cản, nhưng vừa chống bất quá chân khí mãnh liệt này, bất đắc dĩ đang lúc lấy tay đẩy Cao Dật Ngọc một chút, rốt cuộc đem y đẩy tỉnh lại. Chính là Tố Phi Văn từ Miêu Cương đến, đối với võ công tâm pháp Trung Nguyên không biết, càng không biết hắn làm như vậy với võ đạo Trung Nguyên được xưng là —— phá công!
Khi tay của hắn vừa mới tiếp xúc y sam của Cao Dật Ngọc, chỉ cảm thấy tựa hồ một luồng hàn khí tụ tập như nước xiết lạnh thấu xương, như bị sấm đánh thẳng vào kinh mạch của Tố Phi Văn. Chỉ một thoáng, nội lực chung quanh ba người như lửa như dược bùng nổ, nháy mắt mọi người bị chấn động làm hôn mê bất tỉnh.
Chốc lát, Cao Dật Ngọc cảm thấy được chính mình khôi phục ý thức, nhưng đầu vẫn còn choáng váng, mí mắt tựa hồ so với cợt nhã ngày thường rất nhiều. Y muốn lấy tay dụi mắt, chính là nửa ngày không biết tay mình ở nơi nào. Lắc lắc đang nhìn xung quanh, như thế nào lá trúc lớn hơn bàn tay lúc này thoạt nhìn đầu người còn lớn hơn. Y quay đầu lại thấy Tố Phi Văn dần dần tỉnh lại —— ông trời ơi, Tố Phi Văn kia càng thêm lớn, cơ hồ trở nên cao lớn!
Chỉ thấy Tố Phi Văn kinh hoàng cúi đầu hướng chính mình nói: “Không bị thương ở đâu chứ? Đến! Đến trong ngực ta!"
“???" Cao Dật Ngọc phát giác chuyện có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn thấy, không thấy hai tay của mình, lại chỉ có một đôi móng vuốt nhỏ mảnh khảnh lông xù!
“Cái gì?! Ta làm sao…làm sao ở trong thân thể một động vật?" Kinh ngạc vạn phần Cao Dật Ngọc lúc này đột nhiên muốn kêu to, lại chỉ bất đắc dĩ phát ra một tiếng cực kỳ bi thảm: “Chi ——— "
Mà Tố Phi Văn cũng thấy tiểu điêu của hắn không giống ngày thường, có chút do dự vươn tay bắt.
Trở lại nhìn ngoại hình Cao Dật Ngọc kia gì đó đi! Y chậm rãi bò tới —— quả thật là sử dụng tứ chi! Sau đó điên cuồng lắc đầu, làm cho tóc nhè nhẹ tán loạn. “Cao Dật Ngọc" kia đối với Tố Phi Văn, cư nhiên cũng phát ra một tiếng “Chi ——"
Trong số ba người Lam Diệc Yên nội lực thâm hậu nhất, hắn vốn là người đầu tiên tỉnh lại, nhìn hết thảy trước mắt nhất thời hiểu được chín phần, kinh ngạc hô: “Trình tự bí kíp này dĩ nhiên là di hồn đại pháp!" Sau đó không biết làm sao hướng tiểu điêu kêu một tiếng: “Cao Dật Ngọc?"
Tố Phi Văn vừa nghe, tiểu điêu trên vai giật giật co rụt lại, thối lui vài bước rồi trượt xuống đất, ngạc nhiên nới rộng môi đỏ mọng ra.
“Cao Dật Ngọc" kia vẫn lại hướng tới Tố Phi Văn bên này.
Nhìn đến ba người trước mắt! “Cao Dật Ngọc" tứ chi chấm đất, lúc này đang cố gắng muốn đi lên lưng của Tố Phi Văn —— đây chính là loại cảnh tượng quái dị nào!
Lam Diệc Yên thấy thế bèn kéo Tố Phi Văn đang sững người lại, cuối cùng không để cho hắn bị “Cao Dật Ngọc" Cao lớn áp đảo. Còn “Cao Dật Ngọc" cùng “Tiểu điêu" đối diện sau một giây, đồng thời hướng về phía đối phương “chi chi" phát ra âm thanh uy hiếp.
Lam Diệc Yên bất chấp y sam mỏng manh hỗn độn của mình, cũng bất chấp phá công vừa rồi làm thân thể suy yếu, lau lau chút mồ hôi, nhân tiện nói: “Tố Phi Văn, ngươi nhiều ít cho ta mượn một chút nội lực, ta muốn vận khí, phải càng nhanh càng tốt, di hồn đại pháp nhất định trong thời gian ngắn phá trừ!"
“Chính là ngươi hiện tại tâm khí hòa nội lực…"
Lam Diệc Yên làm sao quản nhiều như vậy, một lòng thầm nghĩ phải cứu Cao Dật Ngọc của mình. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy cầu xin: “Tố Phi Văn, không có thời gian, mau a!"
Dứt lời, liền dùng sức một chấn chưởng, chấp nhất vai trái của Tố Phi Văn mượn một nửa nội lực của hắn. Nơi này vốn đã khí loạn thần di nhất thời lại kéo đến một tràn hàn khí, chung quanh lá cây phút chốc lại bị chấn động vỡ vụn, dâng lên một luồng toàn tổ, đem ba người này cộng thêm tiểu điêu vùi lấp, lần thứ hai bọn họ mất đi tri giác…
Sau một nén hương, Cao Dật Ngọc lại hoảng loạn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên cúi đầu xem tay của mình —— hoàn hảo, hết thảy bình yên! Y cố không vì mình nghĩ nhiều, quay đầu lại đi tìm Lam Diệc Yên. Lúc này Lam Diệc Yên cơ hồ nội lực hoàn toàn biến mất, cực kỳ suy yếu mở mắt ra. Còn không có đợi Cao Dật Ngọc vươn tay đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của hắn, Lam Diệc Yên rốt cuộc thể lực chống đỡ hết nổi, quay đầu phun ra một ngụm máu đen. Cao Dật Ngọc kinh hãi, này sao có thể! Y phi thân tới bên người Lam Diệc Yên, ôm chặt lấy hắn, gạt mớ tóc loạn ra, luôn miệng kêu: “Diệc Yên, Diêc Yên! Ngươi thế nào…Diệc Yên!"
Lam Diệc Yên ói ra một miệng máu tựa hồ hơi thở thông thuận chút, bắt đầu hoãn quá thần lai.
“Diệc Yên! Ngươi không có chuyện… Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng…" Cao Dật Ngọc vui sướng giữ khuôn mặt của ái nhân, đang muốn chuẩn bị hôn trán của hắn…
Chỉ nghe một tiếng “Ba!", Lam Diệc Yên mở mắt ra hoảng sợ cho Cao Dật Ngọc một cái bạt tai, Cao Dật Ngọc bị đánh như lọt vào trong sương mù không biết làm sao.
Y bưng mặt, kinh ngạc vạn phần, không, là trăm triệu trăm triệu phần: “Diệc Yên! Ngươi…"
Lam Diệc Yên một cái tát còn chưa đủ, một cước đá văng ra Cao Dật Ngọc, mị thanh nói: “Cao Dật Ngọc lá gan của ngươi cũng lớn đấy, dám khinh bạc ta!"
“???" Cao Dật Ngọc hoàn toàn buồn bực, buồn bực đến ngay cả “Cái gì" cũng không nói!
Tiếp theo Tố Phi Văn ngã vào một bên tỉnh lại, hắn một bên vừa cật lực khởi động chính mình, một bên lôi kéo tay áo của Cao Dật Ngọc, suy yếu nói: “Dật Ngọc… Ta đã tiêu hao hết nội lực, ngươi đỡ ta một chút a!"
Rất kỳ quái! Trước mắt rõ ràng là Tố Phi Văn, nhưng là biểu tình của Lam Diệc Yên, một dáng ôn nhu bình thản của Lam Diệc Yên, nào có thể…
Lam Diệc Yên nhìn đến Tố Phi Văn ngọ nguậy, thế nhưng “A!" một tiếng vô cùng sắc nhọn, hắn nhu mị đẩy Cao Dật Ngọc ra, nắm áo của Tố Phi Văn, trực trực nhìn hắn: “Ngươi làm sao lại giống ta như đúc?!" Bất quá trong khoảnh khắc hắn lại lập tức cũng đẩy Tố Phi Văn ra, nhất thời như hiểu cái gì đem mặt mình tiến tới vũng nước gần đó —— tuy rằng trong nước vẫn lộ ra mặt của mỹ nhân, bất quá khuôn mặt này lại là Lam Diệc Yên!
“Thế nào…Ta còn không thành công sao?" “Tố Phi Văn" cũng bắt đầu phát hiện khác thường, vướn tay bắt đầu chạm đến gương mặt hoàn toàn chưa quen thuộc của chính mình.
Giờ phút này Cao Dật Ngọc rốt cuộc cũng biết ngọn nguồn của cái tát —— trời ạ! Đến phiên Tố Phi Văn cùng Lam Diệc Yên trao đổi linh hồn!
Bất quá Cao Dật Ngọc ít nhất biết “Tố Phi Văn" trước mắt vô cùng suy yếu mới là người yêu của y, tuy rằng rất là khác thường, y vẫn không đành lòng yêu thương đi đỡ “Tố Phi Văn" mặt mày tái nhợt: “Diệc Yên…" Y nhu tình gọi.
“Ba!" một cái bạt tai thật mạnh vô duyên vô cớ đánh trúng Cao Dật Ngọc!
“???"
Chỉ thấy “Lam Diệc Yên" cười một cái, sát khí tràn đầy trợn mắt nhìn: “Đó là thân thể của ta! Cao Dật Ngọc ngươi dám thử đụng xem!"
“???" Cao Dật Ngọc sửng sốt một chút, theo bản năng vươn tay chuyển hướng “Lam Diệc Yên", “Diệc Yên, ta…"
“Ba" lại một bạt tai, “Lam Diệc Yên" trên thân một luốn kiều mị của Tố Phi Văn, đại náo: “Hiện tại ta là Tố Phi Văn, chỉ là thân thể của Lam Diệc Yên mà thôi! Ngươi dám động vào ta một đầu ngón tay thử xem!"
Cao Dật Ngọc nháy mắt bị đóng băng, cảm thấy được thế giới trời đất quay cuồng: “Còn Diệc Yên của ta đâu?"
“Ta mặc kệ! Tóm lại ta cũng tốt, Lam Diệc Yên cũng tốt, cả hai đều không cho phép ngươi chạm một chút! Bằng không ta liền độc chết ngươi!"
“Thiên lý ở đâu?! Chẳng lẽ… Ta vĩnh viễn cũng không thể chạm vào Diệc Yên của ta?!" Cao Dật Ngọc nửa quỳ tê tâm liệt phế gào thét, nhưng chung quy không có âm thanh phát ra miệng, bởi vì y đã bị đóng băng —— vẫn là vạn năm không thay đổi cái loại này!
Trình tự bí kíp này tuyệt đối là không chính xác. Bất quá Cao Dật Ngọc cũng không phải vĩnh viễn không thể đụng vào Lam Diệc Yên, y nhất thời khí tuyệt, cư nhiên quên chuyện tốt là công phu tà môn này chỉ có thể duy trì hai mươi bốn canh giờ.
“Diệc Yên, a không, Tố Phi Văn…" Không được tự nhiên! Cao Dật Ngọc cực lực kiềm nén chính mình, đối với “Lam Diệc Yên" bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ kia nhẹ giọng nói: “Diệc Yên bị tổn thương nội lực rất nặng, chúng ta tạm thời hòa bình, đem Diệc Yên về nhà tĩnh dưỡng được không!"
“A! Đúng vậy!" “Lam Diệc Yên" nhìn thân thể vốn là của mình thống khổ nằm vật dưới đất, ngực rầu rĩ vạn phần!
Cao Dật Ngọc tựa hồ vô pháp lại chịu được bạt tai thứ tư, lúc này mang theo lo lắng cũng canh giữ ngoan ngoãn một bên, chờ động tĩnh “Lam Diệc Yên". “Lam Diệc Yên" liếc mắt nhìn Cao Dật Ngọc một cái, thất tha thất thểu tiến lên nâng “Tố Phi Văn" dậy, khoát hắn lên hướng Cao gia mà đi.
Đáng thương nhất chính là tiểu bạch điêu kia, lúc cùng Cao Dật Ngọc trao đổi linh hồn còn biết phải hướng trên vai Tố Phi Văn, còn bây giờ lại chần chờ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc là lên vai “Tố Phi Văn" hay là “Lam Diệc Yên", rơi vào đường cùng đành phải lủi thủi, chui vào vạt áo của Cao Dật Ngọc…
Ba người này tìm đường hơn một canh giờ mới mò về tới nhà.
Khi bọn hắn đẩy cửa vào thì —— lại một luồng chân khí khác thường đập vào mặt, có thể nói là chướng khí tận trời —— tà!
Kỳ thật khí này là từ trong phòng Cao Dật Tĩnh cùng Quân Hoài Lân phát ra. Lúc này bọn họ đang vận khí.
Bất quá lần này Tố Phi Văn biết ngoan, biết là không thể làm ra chuyện phá công này, bọn họ kéo Lam Diệc Yên im lặng tạm nghỉ, chuẩn bị chờ kết quả của Cao Dật Tĩnh.
Trong số người Cao gia thì Quân Hoài Lân là văn nhược nhất, hắn chính là giới thư sinh, Cao Dật Tĩnh đối với ái nhân kiếp trước kiếp này đương nhiên chiếu cố có dư, quan tâm đầy đủ. “Cường công yếu thủ" cần song phương dùng sức tinh chuẩn vô bỉ, hơi thiếu trì một chút lập tức sẽ cấp khí công tâm. Huống chi Quân Hoài Lân cơ hồ buộc gà không chặt, lúc này Cao Dật Tĩnh không chỉ phải chính mình vận khí còn muốn đem một phần chân khí đưa vào trong cơ thể của Quân Hoài Lân, để cho hắn không đến mức bị thương.
Đây chính là cách làm hao phí nguyên thần gấp bội, Cao Dật Tĩnh rõ ràng bắt đầu lực bất tòng tâm. Hai người tĩnh tọa ở mép giường, không khí cơ hồ sắp tới tình trạng giương cung bạt kiếm. Cao Dật Tĩnh phát căn đầy mồ hôi, tiếp tục đi xuống hối thành tế lưu, làm ngực áo ướt đẫm một mảnh. (Tác giả lại vốn miêu tả dung mạo tuấn mỹ của y bị mồ hôi ướt đẫm, nhưng như vậy thật rất vô nhân đạo, vì thế liền thu bút, coi như có chút trình độ đạo đức sinh viên.) Quân Hoài Lân được bảo hộ của nội lực, chỉ là hơi cảm thấy có chút khí loạn tâm hoảng, cũng một chút ngần ngại. Hắn mở to mắt, nhìn vẻ mặt thống khổ của Cao Dật Tĩnh, không khỏi lệ tuôn trào: “Dật Tĩnh…"
“Ngô…Khanh khanh, không được nói…nếu không ngươi sẽ động khí!" Cao Dật Tĩnh run run ôn nhu trả lời, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại.
“Nhưng ngươi…" Quân Hoài Lân nức nở: “Dừng lại đi…, không cần truyền chân khí cho ta, ngươi sẽ bị thương!"
“Đứa ngốc, ta không sao mà!" Cao Dật Tĩnh cố nén đau đớn: “Khanh khanh, ta nói rồi, cả đời này, không, mấy kiếp mấy đời này đều phải hảo hảo chiếu cố ngươi, bảo vệ ngươi…Ngô…Huống chi lúc này nhị ca vẫn chờ kết quả của chúng ta a!"
Quân Hoài Lân không đành lòng nhìn tiếp, buộc lòng theo hơi thở của Cao Dật Tĩnh, bị y nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Lúc này hắn nằm trong lòng ngực của ái nhân, trên mặt cảm giác thể ôn nóng rực của y, mà ngay cả trên mái tóc đen cũng ẩm ướt.
Hai người bọn họ tu luyện trình tự tạm thời chưa nhìn ra cái gì khác thường, trong lòng Cao Dật Tĩnh âm thầm hy vọng đây là bí kíp chân chính, thật nhanh thành công, để cho Quân Hoài Lân không còn thống khổ —— này này này, Cao Dật Tĩnh có lầm hay không? Chính ngươi mới thống khổ mà! (Tác giả không nói gì!)
Nửa nén hương đã cháy hết, Quân Hoài Lân bỗng nhiên cảm giác tim Cao Dật Tĩnh đập trở nên khác thường, chính mình cư nhiên bị hoảng loạn tâm khí mãnh liệt kia chấn động một chút.
“Dật Tĩnh?!" Hắn lo lắng gọi ái nhân của hắn.
Cao Dật Tĩnh không có phản ứng, mồ hôi càng chảy mãnh liệt hơn. Quân Hoài Lân nhất thời cảm thấy bất thường, nhưng lại sợ loạn động sẽ làm khí tức của Cao Dật Tĩnh bị tổn thương, lòng nóng như lửa đốt lại tiến thoái lưỡng nan!
Cao Dật Tĩnh đột nhiên toàn thân ngẩn ra, kinh mạch hỗn loạn, vốn dĩ bàn tay bảo vệ Quân Hoài Lân cũng phút chốc vô lực buông ra…
“Cao Dật Tĩnh! Ngươi không được làm ta sợ a!" Quân Hoài Lân còn chưa kịp sợ hãi, Cao Dật Tĩnh liền phun một ngụm máu, lập tức toàn thân rã rời, thuận thế liền buông Quân Hoài Lân ngã về sau giường. Quân Hoài Lân làm sao chịu được thể trọng của Cao Dật Tĩnh, cả hai đều chênh vênh ngã xuống, hoảng sợ không ngớt, đã phân không rõ trên mặt mình là nước mắt hay mồ hôi.
Quân Hoài Lân không biết làm sao, một chữ “cấp" thì còn gì nữa! Bất quá hắn biết lúc này không thể loạn động, nếu không lập tức sẽ tẩu hỏa. Đành phải đầy lệ cùng mồ hôi ôm mặt của Cao Dật Tĩnh gọi y sớm khôi phục.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Quân Hoài Lân đợi cho ái nhân hơi động mí mắt, “Cao Dật Tĩnh! Ngươi tỉnh a… Ngươi thế nào a? Mau tỉnh lại a?" Quân Hoài Lân cấp bách vỗ vỗ mặt y.
Rốt cuộc Cao Dật Tĩnh cũng tỉnh, hơn nữa nhìn qua cũng không có bộ dáng hư thoát cực độ, cuối cùng làm cho Quân Hoài Lân sợ tới mức chết khiếp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá Quân Hoài Lân, không phải ta hù dọa ngươi, ngươi lập tức sẽ cảm thấy còn không bằng hù chết đi thì thật là tốt, bởi vì…
Cao Dật Tĩnh lập tức đem mặt tránh né tay của Quân Hoài Lân, kinh ngạc kêu: “Ngươi là ai? Vì sao dựa sát ta như vậy?"
Phút chốc Quân Hoài Lân choáng váng ngã gục, trợn to hai mắt, môi đỏ mọng hoàn toàn mở ra, đối với hành động kỳ quái của Cao Dật Tĩnh trong lúc nhất thời vô ngôn dĩ đối.
“Ta…Ta vì sao ở chỗ này?" Cao Dật Tĩnh mơ mơ hồ hồ sờ soạng đứng dậy, một mặt vô tội nhìn Quân Hoài Lân nói: “Vị cô nương này, ngươi có thể nói cho ta biết, nơi này là…"
Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Nghiệp chướng a!
Một câu “Ngươi là ai" đủ để cho Quân Hoài Lân khí tuyệt thân vong, lại nghe câu “Cô nương" kia, càng làm khí tuyệt của hắn làm cho hắn trở về nhân gian. Chính mình là ái nhân mà y luôn miệng nói phải yêu phải thương mấy đời, như thế nào nháy mắt liền lục thân bất nhận?! Còn tưởng rằng mình là nữ nhân? Quân Hoài Lân làm sao chịu được đả kích như thế, nhất thời như Hoàng Hà ngật lụt tràn bờ!
“Cao Dật Tĩnh, Ngươi không có lương tâm! Ngươi mở mắt ra hảo hảo thấy rõ ràng là ta a!" Hắn bổ nhào tới, gắt gao bắt lấy vạt áo nửa hở của Cao Dật Tĩnh, nước mắt lập tức tuôn trào như vũ bão.
“Cô nương… Ngươi, ngươi không cần như vậy!" Cao Dật Tĩnh hiển nhiên cũng bị kinh sợ không ít.
“Cái gì?!" Quân Hoài Lân lần thứ hai khí tuyệt, bèn đẩy ngã Cao Dật Tĩnh ra sau, nháy mắt bò lên ngực của y, ngồi trên nửa người của y, buông vạt áo của y ra ngược lại nắm chặt cổ của y mãnh liệt lắc lắc —— đương nhiên đây đối với Cao Dật Tĩnh mà nói hoàn toàn không đủ nguy hiểm tánh mạng!
Quân Hoài Lân bắt đầu nổi điên: “Ngươi nhìn thấy rõ ràng a, ta là nam nhân! Ta là khanh khanh của ngươi a, lương tâm đời trước của ngươi bay đến trên thân dã hoa nào, mà giờ ngay cả ta cũng không nhận ra?"
“Nam nhân? Nam nhân!" Cao Dật Tĩnh ngạc nhiên: “Vậy ngươi làm sao có thể là khanh khanh của ta? Ta thật sự không biết ngươi là ai…Ta…"
“!!" Quân Hoài Lân thống khổ cực độ, thống khổ đến không biết nên mắng từ đâu, chỉ khóc đến thiên trường đoạt địa nhào tới đánh đá trên mặt của Cao Dật Tĩnh không ngừng: “Ngươi làm sao có thể quên sạch ta! Làm sao có thể! Ngươi nói đi!" Hắn lôi kéo hết thảy có thể kéo, đó chính là y phục, tóc, vành tai của Cao Dật Tĩnh…"Ngươi đã nói vĩnh viễn yêu ta! Ngươi gạt ta! Ngươi sao có thể gạt ta!"
“Nhưng… Vị cô nương này, à không, công tử, ta thật sự không biết ngươi… Ta… Cái gì cũng không nhớ rõ a!"
Quân Hoài Lân tức giận bắt đầu nói không còn nhận thức: “Tóc của ta, đôi mắt của ta, làn da của ta, bộ dáng của ta…Ngươi sao có thể quên hết?" Nói xong, một bên kéo hết thảy trên người Cao Dật Tĩnh, một bên bắt đầu cởi loạn áo ngủ chính mình. Hắn cầm tay của Cao Dật Tĩnh lên làn da của mình “Ngươi không phải vẫn hay gọi là ta khanh khanh sao! Ngươi không yêu ta sao?" Nói xong, Quân Hoài Lân trong mắt đầy lệ quang đem Cao Dật Tĩnh gắt gao đặt ở dưới thân, bắt đầu xé bạc sam của y.
“Từ từ…"
“Ba!" Cao Dật Tĩnh chưa nói xong, liền ăn một quyền của Quân Hoài Lân, ngay má trái, nhưng là lực rất nhỏ, không đau không ngứa! Quân Hoài Lân tay phải đánh Cao Dật Tĩnh, tay trái lại không ngừng, hơi thở hổn hển dồn dập, cúi đôi môi đỏ hồng của mình xuống: “Cao Dật Tĩnh! Hôn ta a! Gọi ta khanh khanh a! Nói ngươi yêu ta a! Ngươi làm sao, không được quên ta!"
Cao Dật Tĩnh bị khiếp sợ mù mờ, suýt nữa không thủ được người xinh đẹp hấp dẫn trước mặt, bắt đầu ỡm ờ. Hai người xoa đánh dây dưa, giường chấn động run lên kèn kẹt, động tĩnh thật lớn a!
“Phanh" Một tiếng cửa bị đẩy ra —— Quân Hoài Lân khóc đến thiên hảm địa pháp như vậy, so với thiên lý truyền âm còn lợi hại ba phần, sớm đã đưa bọn Cao Dật Ngọc tới, lúc này vừa thấy tình huống sắp không thể thu, một đạp đá bay cánh cửa tiến vào.
Cửa vừa mở ra, lại thấy đầu giường hai người y phục không chỉnh tề, rất phiến tình!
Cao Dật Ngọc một phen tiến lên kéo Quân Hoài Lân ra: “Không xong! Trình tự này là “Vong ưu đại pháp"!"
Quân Hoài Lân kinh ngạc nói: “Pháp gì?"
“Đây là tâm pháp tà môn phá hoại tâm trí người! Sẽ làm người quên tất cả u buồn cùng phẫn nộ do đó hoàn toàn phá hủy ý chính chiến đấu của hắn." Lam Diệc Yên chế trụ mạnh tượng hỗn loạn của Cao Dật Tĩnh. (Tác giả lúc này muốn giải thích một chút: Bởi vì Lam Diệc Yên cùng Tố Phi Văn hiện tại trao đổi linh hồn, thần hình bất nhất, để thuận tiện viết, Lam Diệc Yên cùng Tố Phi Văn xuất hiện ở dưới đều là chỉ bản thân ——tức Lam Diệc Yên là Lam Diệc Yên trong cơ thể của Tố Phi Văn, Tố Phi Văn cũng thế!) “Bất quá Cao Dật Tĩnh đại khái cùng ngươi hạnh phúc bên nhau, hình như không có gì ưu sầu phẫn hận, hơn nữa tẩu hỏa nhập ma, cho nên liền đem tất cả có thể quên đều quên đi! Nếu ngươi còn muốn khiến hắn nhận biết ngươi sau hai mươi bốn canh giờ, cũng ngàn vạn lần không được làm cho Cao Dật Tĩnh kích thích gì nữa. Nếu không tâm thần của hắn sẽ hoàn toàn tổn hại, đến lúc đó thậm chí có thể biến thành ngốc tử!"
Cao Dật Ngọc kéo Quân Hoài Lân để hắn bớt báo nháo.
Quân Hoài Lân vừa nghe đến chữ “ngốc" lập tức thẳng mặt, một dáng biểu tình hư thoát —— thật sự là hồng nhan bạc mệnh a!
Cao Dật Tĩnh thấy người trước mắt rất kỳ quái liền ngừng tay, lập tức nhanh chóng từ áp bức của hắn mà dứt ra, như con mèo nhỏ lui vào một góc.
Quân Hoài Lân cũng bi thống cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nhân ngàn năm của mình cứ như vậy đem mình nhốt vào lãnh cung, loại tình bi tình này một kẻ văn nhược như thế này sao có thể chấp nhận nổi? Cũng may Cao Dật Ngọc nhanh tay, điểm huyệt đạo của Quân Hoài Lân, để cho hắn tĩnh tâm lại, nếu không Quân Hoài Lân sẽ nôn ra mười hai khí huyết mà chết!
“Ngươi cũng biết ngươi hiện tại tạm thời tẩu ma “Vong ưu đại pháp"! Cho nên cái gì cũng không nhớ rõ. Bất quá yên tâm, nơi này là nhà của ngươi, không có nguy hiểm, ngươi chỉ cần tĩnh tĩnh tu dưỡng ở đây, không được lộn xộn, chuyện trong này hết thảy ngươi sau hai mươi canh giờ sau tự nhiên sẽ hiểu được." Cao Dật Ngọc đem tam ca đáng thương của y an trí ở bên giường. Y cũng không muốn giải thích gì, bởi vì y biết quan hệ gia đình của nhà này thật sự là phức tạp đến một lời khó nói hết.
“Thật sự không được lộn xộn a!" Y nâng Quân Hoài Lân than đảo (tê liệt ngã xuống) dậy, đi ra trước cửa phòng lại lưu một câu rất trọng yếu: “Đúng rồi, ngươi là Cao Dật Tĩnh, ta là tứ đệ của ngươi!" Dứt lời, liền cùng hai người xinh đẹp bên cạnh ra cửa, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ. Chỉ để lại Cao Dật Tĩnh với vẻ mặt mờ mịt co rút ở mép giường.
“Xem ra bên này Cao Dật Tĩnh cũng thất bại…" Ba người vừa ra khỏi cửa, vừa lúc đối diện Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn.
Gặp được ca ca, Tố Phi Văn nhất thời ủy khuất ứa ra, thẳng tắp hướng hắn mà tới.
Chính là trong mắt Tố Phi Ngôn lại nhìn thấy chính là Lam Diệc Yên! Mang theo ba phần mị khí hai phần yếu ớt mà Tố Phi Văn mới có hướng tới mình.
“Ca —— “Tố Phi Ngôn nghe trong miệng Lam Diệc Yên phát ra tiếng la kiều nhu, biểu tình lạnh lùng nhất thời trộn lẫn kinh ngạc vạn phần, không khỏi rút lui vài bước, không biết là cước bộ bất ổn hay là muốn tránh né “Lam Diệc Yên"
Cao Dật Ngọc vừa thấy lập tức giải thích: “Các ngươi không cần kinh hoàng, ta cùng Diệc Yên luyện công tẩu hỏa nhập ma, kết quả làm hại Tố Phi Văn cùng Diệc Yên di hồn đại pháp…lại thành ra tình trạng như các ngươi thấy!"
Tố Phi Ngôn ngộ đạo, cực mất tự nhiên đối với “Lam Diệc Yên" thân thiết an ủi: “Phi Văn, không có việc gì, qua hai mươi mấy canh giờ sẽ tốt!"
Vừa nghe mấy chữ “hai mươi mấy canh giờ" này, Cao Dật Ngọc lại oán khí công tâm —— Quân Hoài Lân bị ái nhân vứt bỏ, sao chịu được chính mình cũng mắt thấy Diệc Yên mà không thể chạm vào a…Được! Không phải hai mươi mấy canh giờ sao, ta Cao Dật Ngọc nhẫn là được! ( Lúc này tác giải không cười mà hừ một tiếng: Cao Dật Ngọc a Cao Dật Ngọc, hai mươi mấy canh giờ mà! Ngươi nhẫn được cho ta xem đi! Hừ hừ hừ hừ…)
Một bộ “Thiên tiên cương khí" này hại Cao gia thật thê thảm!
“Xem ra hiện tại chỉ có xem Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn…" Hoa Tuyệt Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, từ kỹ viện xa hoa đệ nhất kinh thành —— trong khuê phòng của Tích Xuân Lâu truyền đến một tiếng thét chói tai: “A ———————————— " âm thanh kia tựa hồ là Cao Dật Linh. Sau đó lại nghe hắn kinh hô: “Thiên Diễn ngươi…"
Tiếp theo lại truyền đến tiếng thét chói tai thứ hai: “A ————————————" theo lý phải là âm thanh của Đàm Thiên Diễn, bất quá nghe có cảm giác lanh lảnh vài phần.
Tiếng thét chói tai qua đi, toàn bộ phòng lập tức hỗn loạn, cơ hồ tràn ngập tiếng kêu nổi điên của Cao Dật Linh, bởi vì trong đó kẻ hỗn loạn là âm thanh lanh lảnh của thiếu nhiên mười tuổi, thế cho nên hoàn toàn không thể phân biệt nội dung, tựa hồ có vài tiếng “Trời ạ! Ngươi làm sao biến thành như vậy!" Còn có vài tiếng “Trời ạ! Sao ta biến thành thế này rồi!" Trong một trận hỗn độn…
Bất quá tiếng kêu như chỉ có hai người kia, làm sao không có gặp một cô nương người như hoa như ngọc, trang sức kín người nào của hồng viện?
Lúc này ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng một câu —— có tiền có thể sai được quỷ! Nói ba bốn canh giờ trước Đàm Thiên Diễn cùng Cao Dật Linh ở trong này bỏ trăm hai bạc trắng, điều kiện duy nhất đó là: Chỉ cần phòng không cần người! Hai người bọn họ là người phiền phức, không thể ở trong Cao gia động đến khí của Cao Dật Tĩnh, lại không chịu đi khách điếm bình thường để ở một lát. Nghĩ tới nghĩ lui Đàm Thiên Diễn cũng chỉ có thể nghĩ đến kỹ viện ôn tồn hương nhu này tựa hồ còn có thể miễn cưỡng chứa người!
Trong phòng Cao Dật Linh tựa hồ còn đang hét chói tai, tiếp theo bắt đầu xuất hiện là âm thanh đập vỡ đồ đạc ——Này! Các ngươi cho dù ném bạc đi chăng nữa, thì nơi này cũng là của người ta, bao nhiêu thu liễm một chút có được không!
Mắt thấy cánh cửa căn phòng đơn bạc lập tức cũng sắp kham không nổi sự va chạm trong phòng, bộ dáng lung lay sắp đổ. Bỗng nhiên lại một tiếng “Quang đương!", hiển nhiên là một tiếng đập vỡ của một vật nặng, vậy là cánh cửa liền lập tức vỡ thành hai mảnh, lúc nó tách ra, mơ hồ nhìn thấy thiếu niên hơn mười tuổi đứng trước cửa. Thiếu niên kia mảnh khảnh thon dài, ước chừng thấp hơn Cao Dật Linh một nửa. Trong tay y hồ loạn cầm lấy tạp vật một chút cũng chẳng dính dáng, xem ra đập đồ đạc vừa rồi là y. Kỳ quái nhất chính là trên người thiếu niên kia mặc một bộ y phục lớn rời rạc, bởi vì động tác kịch liệt mà nửa vai áo tuột xuống, lộ ra một góc da trắng tuyết. Y cúi gập lưng thở hổn hển.
Mà trước thân ảnh thiếu niên không ngừng phập phồng, chính là vẻ mặt Cao Dật Linh hoảng sợ vạn phần —— hoảng sợ đến mặt chỉ có ngũ quan không lộ vẻ gì! Cao Dật Linh cũng khí mạch bất ổn, cấp tốc thở hổn hển.
“Đông!" một tiếng, thiếu niên kia rốt cuộc chống đỡ hết nổi thân, lập tức quỵ xuống đất, hai tay mở ra ở trước mắt kêu tuyệt vọng: “Vì sao! Vì sao lại như vây? Ta…Ta sao lại biết thành bộ dạng này!" Y vừa ngẩng đầu, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú. Mặc dù vẻ mặt tụ tập bi nộ, nhưng vẫn nhìn ra qua mười năm nữa có thể sẽ là mỹ nam tử nhất đẳng.
Cao Dật Linh nhất thời không biết như thế nào cho phải, cư nhiên tiến lên cúi xuống, ra vẻ trấn định an ủi: “Thiên Diễn, ngươi đừng như vậy…"
Cái gì? Đầu óc Cao Dật Linh cháy hỏng mất rồi? Cư nhiên lại gọi tiểu mao hài tử trước mắt —— là Đàm Thiên Diễn? Bất quá tinh tế nhìn qua, thiếu niên mười tuổi kia đích thật là lộ ra Đàm Thiên Diễn trong tương lai nên có khí tức, có năm sáu phần tương tự.
Chỉ thấy thiếu niên bị gọi là Đàm Thiên Diễn kia lấy một tay vuốt ve bộ dáng bất thành rồi lấy tờ giấy ra, chỉ viết mấy chữ, mang máng nhưng phân biệt chỉ có dòng thứ nhất: Dĩ thối vi tiến thiểu trường nhược ấu.
Lúc này Cao Dật Linh cuối cùng bình tĩnh một chút, phỏng chừng mới vừa rồi thét chói tai quá độ, kêu to có chút phá yết hầu, lúc này trong bất đắc dĩ nữa chút khàn khàn nói với thiếu niên kia: “Thiên Diễn… Xem ra chúng ta thất bại. Chỉ có tạm thời trở về xem tình hình người khác thế nào!"
Chẳng lẽ người nọ thật là Đàm Thiên Diễn? Không thể nào…
Cao Dật Linh tựa hồ rất không quen với chiều cao thân hình của người trước mắt, càng không biết rốt cuộc làm thế nào dựa vào trong lòng của y, vẫn là tốt nhất kéo y vào trong lòng mình, đắn đo hồi lâu, rốt cuộc quyết định kéo thiếu niên vào trong lòng, lẩm bẩm một câu: “Thiên tiên cương khí này thật là tà môn a, cư nhiên khiến thân thể của ngươi nhỏ đi…"
A! Thì ra là thế! Độc giả không cần kinh hoàng, uy lực thiên tiên cương khí này đã nói trước các ngươi đều thấy, một chiêu “Phản lão hoàn đồng" này cũng là có thể tiếp nhận được! Hiện tại rốt cuộc mọi người có thể khẳng định, thiếu niên kia ngàn thực vạn thật là Đàm Thiên Diễn! Chính là… hẳn là bộ dạng Đàm Thiên Diễn chừng mười tuổi.
Đàm Thiên Diễn tựa hồ cực kỳ không có thói quen được Cao Dật Linh ôm ấp, căm giận bất mãn đẩy hắn ra, xoay người một cước giẫm lên cánh cửa tàn tạ, hồ loạn dùng y phục rộng thùng thình bất thành bỉ lệ kia hồ loạn: “Làm cũng làm, đồ đạc cũng đập rồi, hiện tại chúng ta có thể trở về! Dù sao ta cũng chỉ phải qua được hai mươi mấy canh giờ là có thể!"
Hai người rời khỏi kỹ viện, lập tức theo hướng Cao gia tới —— người qua đường quét qua ánh mắt quái dị, làm cho Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn nhanh chân bước khỏi chỗ thị phi này…
Lại thêm một nén hương, trừ bỏ Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong ở ngoài, Cao gia mọi người từ trên xuống dưới chịu đủ nổi khổ thiên tiên cương khí tụ lại. Cao Dật Linh phi thường khó chịu nắm tay Đàm Thiên Diễn nhỏ về nhà, mặt nhỏ phấn nộn của Đàm Thiên Diễn oán khí tận trời, không ngừng giãy giụa trong tay Cao Dật Linh, muốn bỏ cái loại cực mất tự nhiên này. Cao Dật Linh ngược lại đem tay nhỏ bé của y nắm chặt hơn, mang theo tràn ngập linh khí cùng ánh mắt khẩn cầu nói: “Thiên Diễn, ngươi không thể im lặng một chút được sao! Ngươi hiện tại nhỏ như vậy, nếu tách khỏi ta ra thì làm sao bây giờ."
Đàm Thiên Diễn chỉ có thể vểnh mỏ nhỏ lên, một bộ bộ dáng không tình nguyện, giờ phút này y đang suy nghĩ thế nào hướng Cao gia trên dưới giải thích biến hóa của y.
Nhưng y nào biết đâu rằng, bởi vì lúc trước đã trải qua Tố Phi Văn cùng Lam Diệc Yên đã hoán đối; Cao Dật Tĩnh thất ý, Cao gia đối với cái gọi là công phu tà môn bắt đầu xuất hiện sức nhẫn nại cùng sức thừa nhận nhất định. Khi bọn hắn bước vào cánh cửa Cao gia phòng lớn một chốc, Tố Phi Ngôn cư nhiên liếc mắt một cái hướng về phía thiếu niên giãy giụa trong tay Cao Dật Linh kia kêu lên: “Đàm Thiên Diễn! Ngươi làm sao lại nhỏ thế?!" Nhưng lập tức hiểu được, thở dài: “Không nghĩ tới…Các ngươi cũng thất bại!"
“Thề nào? Các ngươi cũng đều…" Đàm Thiên Diễn đột nhiên cảm thấy không chỉ chính mình gặp vận rủi.
Lam Diệc Yên tiến lên, dựa vào thân thể Tố Phi Văn nói: “Tất cả chúng ta đều tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới biến thành trạng thái kỳ quái như thế!" Nói xong quay đầu lại ý bảo nhìn một chút Cao Dật Tĩnh bên người rất là kỳ quái cùng Quân Hoài Lân bị điểm huyệt có điểm hoảng hoảng hốt hốt. Cao Dật Linh có một lần giật mình kinh ngạc là đủ rồi, còn làm cho hắn lần thứ hai! Hắn trợn to mắt to không nói gì.
Hoa Tuyệt Hàn bổ sung: “Chúng ta vốn đã cho rằng ngươi mang tin tốt, bất quá hiện tại xem ra…"
Lời này vừa nói ra, mọi người bỗng nhiên phát giác thói đời nóng lạnh. Nguyên bản Cao Dật Linh là hi vọng cuối cùng của bọn hắn, cơ hồ là cầm tới đảo thảo cứu mệnh. Hiện tại đảo thảo thời gian đảo lưu —— lại là một trình tự tẩu hỏa nhập ma!
“Mua thuốc?!" Tố Phi Văn hé miệng không biết ‘mua thuốc’ này cái gì.
“Đúng rồi! Ta đối với thể hương của Cao Dật Vân không chống được, phải muốn dùng ‘Quyết linh thảo tâm hàn’ của Tây Vực làm dược dẫn luyện công" Lãnh Hà Phong hé lộ mặt bổ sung.
“Quyết gì thảo gì?"
“Quyết gì thảo gì cũng được! Ngươi cứ đi tới ‘Ích Thọ Xuân’ dược phòng đệ nhất thiên hạ của thành Tây Đầu mua là được!" Cao Dật Vân tạm dừng một chút, lại đổi giọng nói: “Không, không thể mua được! Dược thảo này là linh dược của phường trấn, nếu lão bản không bán, thì ngươi trộm!"
“Cái gì? Bảo ta đi trộm thuốc?"
Còn không chờ Tố Phi Văn phản bác, Cao Dật Vân lập tức lại phóng ánh mắt nguy hiểm muốn đuổi người xa vạn dặm, còn từng chữ từng chữ uy hiếp nói: “Nhanh đi! Nhỡ kỹ ——, cái đó ở —— tủ dược bên trái —— ở —— giữa —— đinh liệt giáp hành!"
Tố Phi Văn lập tức thở tiếng phiền muộn, lập tức xoay người ngoan ngoãn nghe theo, một màn nhìn Lãnh Hà Phong là một trận lạnh một trận nóng…
Cao Dật Vân đuổi Tố Phi Văn đi rồi, lập tức thay đổi ánh mắt, vô cùng ôn nhu nhìn về phía Lãnh Hà Phong, “Hà Phong, chúng ta…"
“Ba" một tiếng, Lãnh Hà Phong liền đem đôi tay thon dài vung hướng người của Cao Dật Vân, “Cao Dật Vân! Ngươi đứng đắn chút cho ta! Nhìn xem đây là nơi nào, đã lúc nào rồi!"
Lúc này Cao Dật Hiên theo bản năng ôm chặt Vệ Ưởng, lo lắng thầm kêu: “Đại ca, ngươi cũng quả thật không được xằng bậy a!"
Tố Phi Văn đang tức giận tiến đến dược phường “Ích Thọ Xuân". Hơn thế nữa hắn cũng không có mắng bất kì kẻ nào, không phải không mắng, đúng hơn là trên đường đi đã mắng đến thiếu từ. Ai, thật là làm khó hắn.
Tới chỗ quẹo quả nhiên có một hiệu thuốc phú lệ đường hoàng.
Bất quá chỉ có ông trời biết được, Tố Phi Văn sắp phạm một sai lầm lớn…
Ngày thường hắn đều là đại môn cũng không ra khỏi khuê phòng, cũng không quen thuộc hiệu thuốc bên ngoài. Càng không biết thành Tây Đầu này chính là có hai nhà dược điếm nổi tiếng, một cái là theo lời Cao Dật Vân nói là dược phường “Ích Thọ Xuân", còn một các khác thì là xuân dược phường “Ích Thọ" Tố Phi Văn nào biết nhiều như vậy, hắn ngẩng đầu vừa thấy ba chữ “Ích Thọ Xuân" liền vui vẻ lẻn vào, chỉ tiếc hắn hiện tại phi thân tới không phải “Ích Thọ Xuân" kia, mà là xuân dược phường “Ích Thọ"…
Tố Phi Văn hai ba cái liền dễ dàng lấy được dược. Đương nhiên ở giữa đinh liệt giáp hành xuân dược phường “Ích Thọ" thì không phải là linh dược quyết gì thảo gì của Tây Vực, mà là thiên hạ mĩ luân mĩ hoán —— xuân dược!
Qua một canh giờ, Tố Phi Văn vội vã đem dược đến, sau đó nháy mắt đã bị ánh mắt của Cao Dật Vân làm cho chạy ra ngoài, tức giận đi tìm Tố Phi Ngôn. Thuốc này là Cao Dật Vân dùng để áp thể hương của y, nếu tự tay Tố Phi Văn đem đến, tự nhiên sẽ không hoài nghi cái gì. Y uống một hơi hết phân nửa.
Nốc bình dược xong, Cao Dật Vân bắt đầu cảm thấy một luồng hỏa nhiệt xông lên kinh mạch, chắc là dược hiệu bắt đầu phát tác.
Để đạt tới cảnh giới “Dĩ độc công độc tranh nguyên đoạt khí" phải tâm thần hợp nhất, khí vận bình hòa, phải đánh vào chín phần nội lực là vừa. Lãnh Hà Phong đã nhập ba phần công lực, nhưng nội lực càng thêm thâm hậu của Cao Dật Vân cũng là lực bất tòng tâm. Y phát giác tim mình đập nhanh hơn, trong lòng bàn tay có chút chảy mồ hôi. Trong cơ thể vừa nóng vừa lạnh, vừa hỏa vừa băng, căn bản vô tâm tụ khí. Cao Dật Vân mở mắt ra, nhìn hai mắt nhắm nghiền của Lãnh Hà Phong, dần dần cảm thấy được trước mắt hoảng hoảng một màn mây mù. Lãnh Hà Phing tóc đen bay bay ngang vai, bạch y ở xương quai xanh hơi kéo xuống, mồ hôi khi nhập công ở trên mặt làm hắn đỏ ửng…Trời ơi, Hà Phong, ngươi thế nào lại xinh đẹp như thế…
Này này này, Cao Dật Vân! Ngươi nghĩ muốn cái gì vậy? (Tác giả lúc này không khỏi lo lắng!)
Cao Dật Vân lại có thể chỉ mình bộ dạng bình tĩnh của Lãnh Hà Phong liền cảm thấy nảy sinh tình dục, ngo ngoe song lại khó kìm nổi. Y càng muốn khắc chế lại càng khó đè nhiệt tình, miệng lưỡi càng thêm khô nóng, cư nhiên bắt đầu mông lung muốn nếm dung mạo của ái nhân trước mắt…Xem ra dược lực của xuân dược bắt đầu phát tác.
Này này này, Cao Dật Vân!
Lấy tay chống đỡ thân thể thoáng run rẩy này, Cao Dật Vân nghiêng người chậm rãi đem môi sát vào Lãnh Hà Phong, “Hà Phong, ngươi thật đẹp…" Lãnh Hà Phong đột nhiên cảm giác bên tai phun ra hơi nóng kích người, lập tức bị bừng tỉnh, trợn mắt nhìn ánh mắt mê ly của Cao Dật Vân đang dựa vào mình càng lúc càng gần.
“Cao Dật Vân, ngươi làm gì?" Lãnh Hà Phong không khỏi thụt lùi từng bước, lùi về sau cũng không xong. Cao Dật Vân bèn nâng hắn dậy, tiện thể áp trụ hắn: “Hà Phong, ta rất thích tóc của ngươi…mắt của người…môi của ngươi…" Âm thanh hiện ra nhè nhẹ khàn khàn, tràn ngập dục vọng nam tính.
Lãnh Hà Phong nhất thời không biết làm sao, theo bản năng muốn dùng lực đẩy Cao Dật Vân ra. Bất quá đối với thân hình mảnh khảnh của hắn mà nói, Cao Dật Vân thật sự là rất cao rất có lực, hơn nữa lúc này Cao Dật Vân phả ra dược vị ngọt ngào còn kèm theo một ít dược lực của xuân dược —— quả nhiên là xuân dược đệ nhất thiên hạ a! (Tác giả lại không khỏi bắt đầu cảm thán!) Lãnh Hà Phong a Lãnh Hà Phong, ngươi xem ra cũng thủ không được rồi!
Cao Dật Vân hoàn toàn không để ý sự giãy giụa của ái nhân, nhanh chóng đè hắn xuống đất rồi bổ nhào tới, bắt đầu cuồng loạn hôn lên đôi môi đỏ hồng của hắn.
“Ngô…Dật Vân…Ngươi buông ra!" Lãnh Hà Phong trở tay không kịp, dùng sức phản kháng. Chỉ tiếc hắn vừa hé miệng, ngược lại làm cho Cao Dật Vân có cơ hội tiến vào. Toàn bộ khoang miệng của hắn lúc này đã hoàn toàn bị Cao Dật Vân xâm chiếm, cơ hồ không thể nói lời nào. “Cao Dật Vân… Phía sau… Ngươi rốt cuộc ở… Làm gì…" Lãnh Hà Phong đã bị ảnh hưởng thóa dịch của Cao Dật Vân, bắt đầu ngôn bất do trung (nghĩ một đằng nói một nẻo), theo hô hấp dồn dập hắn liền đem vài chữ cuối của câu nói kia cùng ngô nuốt xuống, bắt đầu hoàn toàn bất lực mặc cho Cao Dật Vân cuồng nhiệt hôn.
“Ngô…Ân…"
“Hà Phong, ta yêu ngươi…" Âm thanh của Cao Dật Vân đã hoàn toàn khàn khàn, nhuộm đầy tình dục, lòng tham không đáy đoạt lấy hết thảy của Lãnh Hà Phong, vẫn tiếp tục, đến khi…
Ông trời không nói gì —— bọn họ chẳng lẽ đã phí công phí sức ba canh giờ luyện công?
(edit: Cái này phải trách là trách em Văn á, tại ẻm á…)
(beta: Trách người chi bằng tự trách mình, nhờ sai người mà tin cũng sai người áh =)))
Thật đáng buồn a thật đáng buồn, xuân dược này thật đúng là hại nhân bất thiển a!
Lúc này thống khổ nhất là người trong thạch thất, y đã sớm cố sức bịt tai của Vệ Ưởng lại —— phi lễ chớ nghe! “Cao Dật Vân, rốt cuộc ngươi đang làm cái gì?" Y ngạc nhiên nói.
××××××××××××××××××××××××××××××
Sáng sớm hôm sau, Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn hấp tấp vào động, muốn biết Cao Dật Vân bên này ra sao. Bọn họ vừa tiến vào cửa động đã nhìn thấy một bức tranh kích người: y sam hai người Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong không chỉnh tề, sức cùng lực kiệt dây dưa dựa vào tường ngủ say —— ngu ngốc cũng nhìn ra đêm qua là xuân phong tập nhân a!
Tố Phi Ngôn đột nhiên nhìn thấy bình dược còn một nửa bên cạnh Cao Dật Vân, bèn lấy ngửi ngửi xem. Quả nhiên là dược sư đệ nhất Miêu Cương, lập tức liền biết trong bình chính là cái gì: “Thiên hạ đệ nhất xuân, Cao Dật Vân sao lại uống loại dược này? Hơn nữa, còn uống một hơi nửa bình!" Đang lúc hắn giơ bình nhỏ nhiều lần suy nghĩ, Cao Dật Vân mông lung tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân đau nhức, mặc dù là muốn đứng dậy cũng không có sức. Lúc này nhìn thấy Lãnh Hà Phong còn mang theo đỏ ửng của hôm qua, vô lực ở trong ngực của mình ngủ say.
Còn không có chờ Cao Dật Vân hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra, Tố Phi Ngôn từng bước tiến tới, lạnh lùng nhìn y: “Cao Dật Vân ta hỏi ngươi, đây là có chuyện gì?"
Cao Dật Vân giờ phút này vẫn là hồ đồ không ngớt, nhìn thấy cái bình nhỏ ở trước mặt thoáng cái mơ hồ nghĩ tới: “Đây không phải là Tố Phi Văn giúp ta lấy linh thảo Tây Vực áp dược vị trên người ta sao?"
“Ngươi nhìn rõ ràng đi, cái này cũng không phải là thảo dược Tây Vực gì! Đây là xuân dược dược lực cực kỳ mãnh liệt!" Tố Phi Ngôn đem bình dược kia đến trước mũi của Cao Dật Vân.
“Không thể nào!"
“Thế nào là không thể nào! Ngươi bây giờ là không phải cảm thấy được tâm khí hoán tán, ý tán thần li? Nếu không phải ngươi có một thân võ công cao cường, thì hiện giờ đã sớm bạt mạng mà chết!"
Cao Dật Vân nhìn lại tình trạng của mình hiện tại tự thấy có lý, trên mặt y lộ ra một tia thất vọng, yêu thương liếc nhìn Lãnh Hà Phong, đứt quãng nói: “Đáng tiếc lúc ấy ta sơ suất quá… Lãng phí mấy canh giờ công lực này… Ta nghĩ ta cùng Hà Phong ít nhất trong vòng hai cái canh giờ không thể tiếp tục vận khí."
“Ngươi còn sống đã là vạn hạnh (vô cùng may mắn), vài canh giờ không thể động đậy thì không sao cả." Tố Phi Ngôn bắt mạch của Cao Dật Vân —— mạch tượng hỗn hoạn!
Hoa Tuyệt Hàn tiếp nhận bình nhỏ trong tay Tố Phi Ngôn, tựa hồ như muốn đối sách: “Chúng ta tạm thời trở về, xem ra có thể dùng độc của Miêu Cương để khắc một chút dược lực trong cơ thể hắn một chút."
“Cũng tốt, ta cùng Hà Phong tạm thời cần tu dưỡng một chút…"
“Ừ, các ngươi cần phải bảo trụ chân khí, không cần lại…" Tố Phi Ngôn mang theo ánh mắt hoài nghi lạnh lùng quét qua Cao Dật Vân.
“Các ngươi cứ yên tâm, ta hiện tại cho dù là muốn xằng bậy…cũng không có sức a!" Cao Dật Vân thở dài, cúi đầu nhìn bộ dáng không muốn tỉnh của Lãnh Hà Phong, liền lấy tay lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Tố Phi Ngôn quay đầu hướng Hoa Tuyệt Hàn nói: “Vậy đi nhanh về nhanh, cũng tốt đi xem tình hình những người khác!"
Bọn họ đi rồi, trong động phi thường yên lặng. Cao Dật Vân thì không cần phải nói, đã vô lực thì còn làm động tĩnh gì; mà Cao Dật Hiên bởi vì đêm qua giúp đỡ Vệ Ưởng chống cự âm thanh kích người ở ngoài cửa đá, lúc này cũng ngủ chưa tỉnh…
Như vậy cái dược chết người không đền mạng kia của Tố Phi Văn mà? (Tác giả lúc này muốn một chút áy náy, Tố Phi Văn xinh đẹp kỳ thật là người không biết không có tội!)
Lúc này Tố Phi Văn đang đi tìm ca ca của hắn, bất quá tựa hồ đã đi sai đường cùng bọn Tố Phi Ngôn, liền chọn con đường nhỏ rậm rạp phía trước mà đi. Bỗng nhiên trong rừng trước mắt có hai thân ảnh quen thuộc, khoác thường y trắng tinh. Ban đầu còn tưởng rằng Tố Phi Ngôn, bất quá tập trung nhìn kỹ mới biết cư nhiên là Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc. Nơi này cách thạch động đoạn tình một đoạn, lại ở trong rừng, cho nên bọn họ lựa chọn ở trong này luyện công, làm cho nội lực không đến mức nhiễu loạn đến Cao Dật Vân.
Tố Phi Văn chạy có chút hổn hển, hắn ôn nhu gọi một tiếng: “Cao Dật Ngọc! Các ngươi như thế nào?"
Cao Dật Ngọc cùng Lam Diệc Yên hoàn toàn không để ý đến hắn. Bọn họ mười ngón giao nhau, xuyên thấu qua sa y màu trắng của Lam Diệc Yên có thể nhìn thấy kinh mạch hai người, vẻ mặt của bọn họ thì yên lặng, nhưng lá cây xung quanh cũng bị nội lực cường đại làm cho rung rung, một luồng gió lạnh làm cho tiểu điêu màu trắng trên vai của Tố Phi Văn nhất thời dọa lui lại mấy bước. Tố Phi Văn bỗng nhiên phát giác tình hình không ổn, lập tức cảm giác hai người này luyện tập bí kíp lấy câu “Thôi công tầm mạch hoán nguyên di thần" có chút tà khí —— trình tự này tuyệt đối không chính xác! Mà lúc này Lam Diệc Yên cùng Cao Dật Ngọc đã cùng thế gian tương cách, hoàn toàn không biết chính mình đang tẩu hỏa nhập ma.
Tố Phi Văn một lòng thầm nghĩ phải ngăn cản, nhưng vừa chống bất quá chân khí mãnh liệt này, bất đắc dĩ đang lúc lấy tay đẩy Cao Dật Ngọc một chút, rốt cuộc đem y đẩy tỉnh lại. Chính là Tố Phi Văn từ Miêu Cương đến, đối với võ công tâm pháp Trung Nguyên không biết, càng không biết hắn làm như vậy với võ đạo Trung Nguyên được xưng là —— phá công!
Khi tay của hắn vừa mới tiếp xúc y sam của Cao Dật Ngọc, chỉ cảm thấy tựa hồ một luồng hàn khí tụ tập như nước xiết lạnh thấu xương, như bị sấm đánh thẳng vào kinh mạch của Tố Phi Văn. Chỉ một thoáng, nội lực chung quanh ba người như lửa như dược bùng nổ, nháy mắt mọi người bị chấn động làm hôn mê bất tỉnh.
Chốc lát, Cao Dật Ngọc cảm thấy được chính mình khôi phục ý thức, nhưng đầu vẫn còn choáng váng, mí mắt tựa hồ so với cợt nhã ngày thường rất nhiều. Y muốn lấy tay dụi mắt, chính là nửa ngày không biết tay mình ở nơi nào. Lắc lắc đang nhìn xung quanh, như thế nào lá trúc lớn hơn bàn tay lúc này thoạt nhìn đầu người còn lớn hơn. Y quay đầu lại thấy Tố Phi Văn dần dần tỉnh lại —— ông trời ơi, Tố Phi Văn kia càng thêm lớn, cơ hồ trở nên cao lớn!
Chỉ thấy Tố Phi Văn kinh hoàng cúi đầu hướng chính mình nói: “Không bị thương ở đâu chứ? Đến! Đến trong ngực ta!"
“???" Cao Dật Ngọc phát giác chuyện có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn thấy, không thấy hai tay của mình, lại chỉ có một đôi móng vuốt nhỏ mảnh khảnh lông xù!
“Cái gì?! Ta làm sao…làm sao ở trong thân thể một động vật?" Kinh ngạc vạn phần Cao Dật Ngọc lúc này đột nhiên muốn kêu to, lại chỉ bất đắc dĩ phát ra một tiếng cực kỳ bi thảm: “Chi ——— "
Mà Tố Phi Văn cũng thấy tiểu điêu của hắn không giống ngày thường, có chút do dự vươn tay bắt.
Trở lại nhìn ngoại hình Cao Dật Ngọc kia gì đó đi! Y chậm rãi bò tới —— quả thật là sử dụng tứ chi! Sau đó điên cuồng lắc đầu, làm cho tóc nhè nhẹ tán loạn. “Cao Dật Ngọc" kia đối với Tố Phi Văn, cư nhiên cũng phát ra một tiếng “Chi ——"
Trong số ba người Lam Diệc Yên nội lực thâm hậu nhất, hắn vốn là người đầu tiên tỉnh lại, nhìn hết thảy trước mắt nhất thời hiểu được chín phần, kinh ngạc hô: “Trình tự bí kíp này dĩ nhiên là di hồn đại pháp!" Sau đó không biết làm sao hướng tiểu điêu kêu một tiếng: “Cao Dật Ngọc?"
Tố Phi Văn vừa nghe, tiểu điêu trên vai giật giật co rụt lại, thối lui vài bước rồi trượt xuống đất, ngạc nhiên nới rộng môi đỏ mọng ra.
“Cao Dật Ngọc" kia vẫn lại hướng tới Tố Phi Văn bên này.
Nhìn đến ba người trước mắt! “Cao Dật Ngọc" tứ chi chấm đất, lúc này đang cố gắng muốn đi lên lưng của Tố Phi Văn —— đây chính là loại cảnh tượng quái dị nào!
Lam Diệc Yên thấy thế bèn kéo Tố Phi Văn đang sững người lại, cuối cùng không để cho hắn bị “Cao Dật Ngọc" Cao lớn áp đảo. Còn “Cao Dật Ngọc" cùng “Tiểu điêu" đối diện sau một giây, đồng thời hướng về phía đối phương “chi chi" phát ra âm thanh uy hiếp.
Lam Diệc Yên bất chấp y sam mỏng manh hỗn độn của mình, cũng bất chấp phá công vừa rồi làm thân thể suy yếu, lau lau chút mồ hôi, nhân tiện nói: “Tố Phi Văn, ngươi nhiều ít cho ta mượn một chút nội lực, ta muốn vận khí, phải càng nhanh càng tốt, di hồn đại pháp nhất định trong thời gian ngắn phá trừ!"
“Chính là ngươi hiện tại tâm khí hòa nội lực…"
Lam Diệc Yên làm sao quản nhiều như vậy, một lòng thầm nghĩ phải cứu Cao Dật Ngọc của mình. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tràn đầy cầu xin: “Tố Phi Văn, không có thời gian, mau a!"
Dứt lời, liền dùng sức một chấn chưởng, chấp nhất vai trái của Tố Phi Văn mượn một nửa nội lực của hắn. Nơi này vốn đã khí loạn thần di nhất thời lại kéo đến một tràn hàn khí, chung quanh lá cây phút chốc lại bị chấn động vỡ vụn, dâng lên một luồng toàn tổ, đem ba người này cộng thêm tiểu điêu vùi lấp, lần thứ hai bọn họ mất đi tri giác…
Sau một nén hương, Cao Dật Ngọc lại hoảng loạn tỉnh lại, phản ứng đầu tiên cúi đầu xem tay của mình —— hoàn hảo, hết thảy bình yên! Y cố không vì mình nghĩ nhiều, quay đầu lại đi tìm Lam Diệc Yên. Lúc này Lam Diệc Yên cơ hồ nội lực hoàn toàn biến mất, cực kỳ suy yếu mở mắt ra. Còn không có đợi Cao Dật Ngọc vươn tay đỡ lấy cái eo nhỏ nhắn của hắn, Lam Diệc Yên rốt cuộc thể lực chống đỡ hết nổi, quay đầu phun ra một ngụm máu đen. Cao Dật Ngọc kinh hãi, này sao có thể! Y phi thân tới bên người Lam Diệc Yên, ôm chặt lấy hắn, gạt mớ tóc loạn ra, luôn miệng kêu: “Diệc Yên, Diêc Yên! Ngươi thế nào…Diệc Yên!"
Lam Diệc Yên ói ra một miệng máu tựa hồ hơi thở thông thuận chút, bắt đầu hoãn quá thần lai.
“Diệc Yên! Ngươi không có chuyện… Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng…" Cao Dật Ngọc vui sướng giữ khuôn mặt của ái nhân, đang muốn chuẩn bị hôn trán của hắn…
Chỉ nghe một tiếng “Ba!", Lam Diệc Yên mở mắt ra hoảng sợ cho Cao Dật Ngọc một cái bạt tai, Cao Dật Ngọc bị đánh như lọt vào trong sương mù không biết làm sao.
Y bưng mặt, kinh ngạc vạn phần, không, là trăm triệu trăm triệu phần: “Diệc Yên! Ngươi…"
Lam Diệc Yên một cái tát còn chưa đủ, một cước đá văng ra Cao Dật Ngọc, mị thanh nói: “Cao Dật Ngọc lá gan của ngươi cũng lớn đấy, dám khinh bạc ta!"
“???" Cao Dật Ngọc hoàn toàn buồn bực, buồn bực đến ngay cả “Cái gì" cũng không nói!
Tiếp theo Tố Phi Văn ngã vào một bên tỉnh lại, hắn một bên vừa cật lực khởi động chính mình, một bên lôi kéo tay áo của Cao Dật Ngọc, suy yếu nói: “Dật Ngọc… Ta đã tiêu hao hết nội lực, ngươi đỡ ta một chút a!"
Rất kỳ quái! Trước mắt rõ ràng là Tố Phi Văn, nhưng là biểu tình của Lam Diệc Yên, một dáng ôn nhu bình thản của Lam Diệc Yên, nào có thể…
Lam Diệc Yên nhìn đến Tố Phi Văn ngọ nguậy, thế nhưng “A!" một tiếng vô cùng sắc nhọn, hắn nhu mị đẩy Cao Dật Ngọc ra, nắm áo của Tố Phi Văn, trực trực nhìn hắn: “Ngươi làm sao lại giống ta như đúc?!" Bất quá trong khoảnh khắc hắn lại lập tức cũng đẩy Tố Phi Văn ra, nhất thời như hiểu cái gì đem mặt mình tiến tới vũng nước gần đó —— tuy rằng trong nước vẫn lộ ra mặt của mỹ nhân, bất quá khuôn mặt này lại là Lam Diệc Yên!
“Thế nào…Ta còn không thành công sao?" “Tố Phi Văn" cũng bắt đầu phát hiện khác thường, vướn tay bắt đầu chạm đến gương mặt hoàn toàn chưa quen thuộc của chính mình.
Giờ phút này Cao Dật Ngọc rốt cuộc cũng biết ngọn nguồn của cái tát —— trời ạ! Đến phiên Tố Phi Văn cùng Lam Diệc Yên trao đổi linh hồn!
Bất quá Cao Dật Ngọc ít nhất biết “Tố Phi Văn" trước mắt vô cùng suy yếu mới là người yêu của y, tuy rằng rất là khác thường, y vẫn không đành lòng yêu thương đi đỡ “Tố Phi Văn" mặt mày tái nhợt: “Diệc Yên…" Y nhu tình gọi.
“Ba!" một cái bạt tai thật mạnh vô duyên vô cớ đánh trúng Cao Dật Ngọc!
“???"
Chỉ thấy “Lam Diệc Yên" cười một cái, sát khí tràn đầy trợn mắt nhìn: “Đó là thân thể của ta! Cao Dật Ngọc ngươi dám thử đụng xem!"
“???" Cao Dật Ngọc sửng sốt một chút, theo bản năng vươn tay chuyển hướng “Lam Diệc Yên", “Diệc Yên, ta…"
“Ba" lại một bạt tai, “Lam Diệc Yên" trên thân một luốn kiều mị của Tố Phi Văn, đại náo: “Hiện tại ta là Tố Phi Văn, chỉ là thân thể của Lam Diệc Yên mà thôi! Ngươi dám động vào ta một đầu ngón tay thử xem!"
Cao Dật Ngọc nháy mắt bị đóng băng, cảm thấy được thế giới trời đất quay cuồng: “Còn Diệc Yên của ta đâu?"
“Ta mặc kệ! Tóm lại ta cũng tốt, Lam Diệc Yên cũng tốt, cả hai đều không cho phép ngươi chạm một chút! Bằng không ta liền độc chết ngươi!"
“Thiên lý ở đâu?! Chẳng lẽ… Ta vĩnh viễn cũng không thể chạm vào Diệc Yên của ta?!" Cao Dật Ngọc nửa quỳ tê tâm liệt phế gào thét, nhưng chung quy không có âm thanh phát ra miệng, bởi vì y đã bị đóng băng —— vẫn là vạn năm không thay đổi cái loại này!
Trình tự bí kíp này tuyệt đối là không chính xác. Bất quá Cao Dật Ngọc cũng không phải vĩnh viễn không thể đụng vào Lam Diệc Yên, y nhất thời khí tuyệt, cư nhiên quên chuyện tốt là công phu tà môn này chỉ có thể duy trì hai mươi bốn canh giờ.
“Diệc Yên, a không, Tố Phi Văn…" Không được tự nhiên! Cao Dật Ngọc cực lực kiềm nén chính mình, đối với “Lam Diệc Yên" bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ kia nhẹ giọng nói: “Diệc Yên bị tổn thương nội lực rất nặng, chúng ta tạm thời hòa bình, đem Diệc Yên về nhà tĩnh dưỡng được không!"
“A! Đúng vậy!" “Lam Diệc Yên" nhìn thân thể vốn là của mình thống khổ nằm vật dưới đất, ngực rầu rĩ vạn phần!
Cao Dật Ngọc tựa hồ vô pháp lại chịu được bạt tai thứ tư, lúc này mang theo lo lắng cũng canh giữ ngoan ngoãn một bên, chờ động tĩnh “Lam Diệc Yên". “Lam Diệc Yên" liếc mắt nhìn Cao Dật Ngọc một cái, thất tha thất thểu tiến lên nâng “Tố Phi Văn" dậy, khoát hắn lên hướng Cao gia mà đi.
Đáng thương nhất chính là tiểu bạch điêu kia, lúc cùng Cao Dật Ngọc trao đổi linh hồn còn biết phải hướng trên vai Tố Phi Văn, còn bây giờ lại chần chờ nửa ngày cũng không biết rốt cuộc là lên vai “Tố Phi Văn" hay là “Lam Diệc Yên", rơi vào đường cùng đành phải lủi thủi, chui vào vạt áo của Cao Dật Ngọc…
Ba người này tìm đường hơn một canh giờ mới mò về tới nhà.
Khi bọn hắn đẩy cửa vào thì —— lại một luồng chân khí khác thường đập vào mặt, có thể nói là chướng khí tận trời —— tà!
Kỳ thật khí này là từ trong phòng Cao Dật Tĩnh cùng Quân Hoài Lân phát ra. Lúc này bọn họ đang vận khí.
Bất quá lần này Tố Phi Văn biết ngoan, biết là không thể làm ra chuyện phá công này, bọn họ kéo Lam Diệc Yên im lặng tạm nghỉ, chuẩn bị chờ kết quả của Cao Dật Tĩnh.
Trong số người Cao gia thì Quân Hoài Lân là văn nhược nhất, hắn chính là giới thư sinh, Cao Dật Tĩnh đối với ái nhân kiếp trước kiếp này đương nhiên chiếu cố có dư, quan tâm đầy đủ. “Cường công yếu thủ" cần song phương dùng sức tinh chuẩn vô bỉ, hơi thiếu trì một chút lập tức sẽ cấp khí công tâm. Huống chi Quân Hoài Lân cơ hồ buộc gà không chặt, lúc này Cao Dật Tĩnh không chỉ phải chính mình vận khí còn muốn đem một phần chân khí đưa vào trong cơ thể của Quân Hoài Lân, để cho hắn không đến mức bị thương.
Đây chính là cách làm hao phí nguyên thần gấp bội, Cao Dật Tĩnh rõ ràng bắt đầu lực bất tòng tâm. Hai người tĩnh tọa ở mép giường, không khí cơ hồ sắp tới tình trạng giương cung bạt kiếm. Cao Dật Tĩnh phát căn đầy mồ hôi, tiếp tục đi xuống hối thành tế lưu, làm ngực áo ướt đẫm một mảnh. (Tác giả lại vốn miêu tả dung mạo tuấn mỹ của y bị mồ hôi ướt đẫm, nhưng như vậy thật rất vô nhân đạo, vì thế liền thu bút, coi như có chút trình độ đạo đức sinh viên.) Quân Hoài Lân được bảo hộ của nội lực, chỉ là hơi cảm thấy có chút khí loạn tâm hoảng, cũng một chút ngần ngại. Hắn mở to mắt, nhìn vẻ mặt thống khổ của Cao Dật Tĩnh, không khỏi lệ tuôn trào: “Dật Tĩnh…"
“Ngô…Khanh khanh, không được nói…nếu không ngươi sẽ động khí!" Cao Dật Tĩnh run run ôn nhu trả lời, hai mắt vẫn nhắm nghiền lại.
“Nhưng ngươi…" Quân Hoài Lân nức nở: “Dừng lại đi…, không cần truyền chân khí cho ta, ngươi sẽ bị thương!"
“Đứa ngốc, ta không sao mà!" Cao Dật Tĩnh cố nén đau đớn: “Khanh khanh, ta nói rồi, cả đời này, không, mấy kiếp mấy đời này đều phải hảo hảo chiếu cố ngươi, bảo vệ ngươi…Ngô…Huống chi lúc này nhị ca vẫn chờ kết quả của chúng ta a!"
Quân Hoài Lân không đành lòng nhìn tiếp, buộc lòng theo hơi thở của Cao Dật Tĩnh, bị y nhẹ nhàng kéo vào trong lòng. Lúc này hắn nằm trong lòng ngực của ái nhân, trên mặt cảm giác thể ôn nóng rực của y, mà ngay cả trên mái tóc đen cũng ẩm ướt.
Hai người bọn họ tu luyện trình tự tạm thời chưa nhìn ra cái gì khác thường, trong lòng Cao Dật Tĩnh âm thầm hy vọng đây là bí kíp chân chính, thật nhanh thành công, để cho Quân Hoài Lân không còn thống khổ —— này này này, Cao Dật Tĩnh có lầm hay không? Chính ngươi mới thống khổ mà! (Tác giả không nói gì!)
Nửa nén hương đã cháy hết, Quân Hoài Lân bỗng nhiên cảm giác tim Cao Dật Tĩnh đập trở nên khác thường, chính mình cư nhiên bị hoảng loạn tâm khí mãnh liệt kia chấn động một chút.
“Dật Tĩnh?!" Hắn lo lắng gọi ái nhân của hắn.
Cao Dật Tĩnh không có phản ứng, mồ hôi càng chảy mãnh liệt hơn. Quân Hoài Lân nhất thời cảm thấy bất thường, nhưng lại sợ loạn động sẽ làm khí tức của Cao Dật Tĩnh bị tổn thương, lòng nóng như lửa đốt lại tiến thoái lưỡng nan!
Cao Dật Tĩnh đột nhiên toàn thân ngẩn ra, kinh mạch hỗn loạn, vốn dĩ bàn tay bảo vệ Quân Hoài Lân cũng phút chốc vô lực buông ra…
“Cao Dật Tĩnh! Ngươi không được làm ta sợ a!" Quân Hoài Lân còn chưa kịp sợ hãi, Cao Dật Tĩnh liền phun một ngụm máu, lập tức toàn thân rã rời, thuận thế liền buông Quân Hoài Lân ngã về sau giường. Quân Hoài Lân làm sao chịu được thể trọng của Cao Dật Tĩnh, cả hai đều chênh vênh ngã xuống, hoảng sợ không ngớt, đã phân không rõ trên mặt mình là nước mắt hay mồ hôi.
Quân Hoài Lân không biết làm sao, một chữ “cấp" thì còn gì nữa! Bất quá hắn biết lúc này không thể loạn động, nếu không lập tức sẽ tẩu hỏa. Đành phải đầy lệ cùng mồ hôi ôm mặt của Cao Dật Tĩnh gọi y sớm khôi phục.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Quân Hoài Lân đợi cho ái nhân hơi động mí mắt, “Cao Dật Tĩnh! Ngươi tỉnh a… Ngươi thế nào a? Mau tỉnh lại a?" Quân Hoài Lân cấp bách vỗ vỗ mặt y.
Rốt cuộc Cao Dật Tĩnh cũng tỉnh, hơn nữa nhìn qua cũng không có bộ dáng hư thoát cực độ, cuối cùng làm cho Quân Hoài Lân sợ tới mức chết khiếp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá Quân Hoài Lân, không phải ta hù dọa ngươi, ngươi lập tức sẽ cảm thấy còn không bằng hù chết đi thì thật là tốt, bởi vì…
Cao Dật Tĩnh lập tức đem mặt tránh né tay của Quân Hoài Lân, kinh ngạc kêu: “Ngươi là ai? Vì sao dựa sát ta như vậy?"
Phút chốc Quân Hoài Lân choáng váng ngã gục, trợn to hai mắt, môi đỏ mọng hoàn toàn mở ra, đối với hành động kỳ quái của Cao Dật Tĩnh trong lúc nhất thời vô ngôn dĩ đối.
“Ta…Ta vì sao ở chỗ này?" Cao Dật Tĩnh mơ mơ hồ hồ sờ soạng đứng dậy, một mặt vô tội nhìn Quân Hoài Lân nói: “Vị cô nương này, ngươi có thể nói cho ta biết, nơi này là…"
Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Nghiệp chướng a!
Một câu “Ngươi là ai" đủ để cho Quân Hoài Lân khí tuyệt thân vong, lại nghe câu “Cô nương" kia, càng làm khí tuyệt của hắn làm cho hắn trở về nhân gian. Chính mình là ái nhân mà y luôn miệng nói phải yêu phải thương mấy đời, như thế nào nháy mắt liền lục thân bất nhận?! Còn tưởng rằng mình là nữ nhân? Quân Hoài Lân làm sao chịu được đả kích như thế, nhất thời như Hoàng Hà ngật lụt tràn bờ!
“Cao Dật Tĩnh, Ngươi không có lương tâm! Ngươi mở mắt ra hảo hảo thấy rõ ràng là ta a!" Hắn bổ nhào tới, gắt gao bắt lấy vạt áo nửa hở của Cao Dật Tĩnh, nước mắt lập tức tuôn trào như vũ bão.
“Cô nương… Ngươi, ngươi không cần như vậy!" Cao Dật Tĩnh hiển nhiên cũng bị kinh sợ không ít.
“Cái gì?!" Quân Hoài Lân lần thứ hai khí tuyệt, bèn đẩy ngã Cao Dật Tĩnh ra sau, nháy mắt bò lên ngực của y, ngồi trên nửa người của y, buông vạt áo của y ra ngược lại nắm chặt cổ của y mãnh liệt lắc lắc —— đương nhiên đây đối với Cao Dật Tĩnh mà nói hoàn toàn không đủ nguy hiểm tánh mạng!
Quân Hoài Lân bắt đầu nổi điên: “Ngươi nhìn thấy rõ ràng a, ta là nam nhân! Ta là khanh khanh của ngươi a, lương tâm đời trước của ngươi bay đến trên thân dã hoa nào, mà giờ ngay cả ta cũng không nhận ra?"
“Nam nhân? Nam nhân!" Cao Dật Tĩnh ngạc nhiên: “Vậy ngươi làm sao có thể là khanh khanh của ta? Ta thật sự không biết ngươi là ai…Ta…"
“!!" Quân Hoài Lân thống khổ cực độ, thống khổ đến không biết nên mắng từ đâu, chỉ khóc đến thiên trường đoạt địa nhào tới đánh đá trên mặt của Cao Dật Tĩnh không ngừng: “Ngươi làm sao có thể quên sạch ta! Làm sao có thể! Ngươi nói đi!" Hắn lôi kéo hết thảy có thể kéo, đó chính là y phục, tóc, vành tai của Cao Dật Tĩnh…"Ngươi đã nói vĩnh viễn yêu ta! Ngươi gạt ta! Ngươi sao có thể gạt ta!"
“Nhưng… Vị cô nương này, à không, công tử, ta thật sự không biết ngươi… Ta… Cái gì cũng không nhớ rõ a!"
Quân Hoài Lân tức giận bắt đầu nói không còn nhận thức: “Tóc của ta, đôi mắt của ta, làn da của ta, bộ dáng của ta…Ngươi sao có thể quên hết?" Nói xong, một bên kéo hết thảy trên người Cao Dật Tĩnh, một bên bắt đầu cởi loạn áo ngủ chính mình. Hắn cầm tay của Cao Dật Tĩnh lên làn da của mình “Ngươi không phải vẫn hay gọi là ta khanh khanh sao! Ngươi không yêu ta sao?" Nói xong, Quân Hoài Lân trong mắt đầy lệ quang đem Cao Dật Tĩnh gắt gao đặt ở dưới thân, bắt đầu xé bạc sam của y.
“Từ từ…"
“Ba!" Cao Dật Tĩnh chưa nói xong, liền ăn một quyền của Quân Hoài Lân, ngay má trái, nhưng là lực rất nhỏ, không đau không ngứa! Quân Hoài Lân tay phải đánh Cao Dật Tĩnh, tay trái lại không ngừng, hơi thở hổn hển dồn dập, cúi đôi môi đỏ hồng của mình xuống: “Cao Dật Tĩnh! Hôn ta a! Gọi ta khanh khanh a! Nói ngươi yêu ta a! Ngươi làm sao, không được quên ta!"
Cao Dật Tĩnh bị khiếp sợ mù mờ, suýt nữa không thủ được người xinh đẹp hấp dẫn trước mặt, bắt đầu ỡm ờ. Hai người xoa đánh dây dưa, giường chấn động run lên kèn kẹt, động tĩnh thật lớn a!
“Phanh" Một tiếng cửa bị đẩy ra —— Quân Hoài Lân khóc đến thiên hảm địa pháp như vậy, so với thiên lý truyền âm còn lợi hại ba phần, sớm đã đưa bọn Cao Dật Ngọc tới, lúc này vừa thấy tình huống sắp không thể thu, một đạp đá bay cánh cửa tiến vào.
Cửa vừa mở ra, lại thấy đầu giường hai người y phục không chỉnh tề, rất phiến tình!
Cao Dật Ngọc một phen tiến lên kéo Quân Hoài Lân ra: “Không xong! Trình tự này là “Vong ưu đại pháp"!"
Quân Hoài Lân kinh ngạc nói: “Pháp gì?"
“Đây là tâm pháp tà môn phá hoại tâm trí người! Sẽ làm người quên tất cả u buồn cùng phẫn nộ do đó hoàn toàn phá hủy ý chính chiến đấu của hắn." Lam Diệc Yên chế trụ mạnh tượng hỗn loạn của Cao Dật Tĩnh. (Tác giả lúc này muốn giải thích một chút: Bởi vì Lam Diệc Yên cùng Tố Phi Văn hiện tại trao đổi linh hồn, thần hình bất nhất, để thuận tiện viết, Lam Diệc Yên cùng Tố Phi Văn xuất hiện ở dưới đều là chỉ bản thân ——tức Lam Diệc Yên là Lam Diệc Yên trong cơ thể của Tố Phi Văn, Tố Phi Văn cũng thế!) “Bất quá Cao Dật Tĩnh đại khái cùng ngươi hạnh phúc bên nhau, hình như không có gì ưu sầu phẫn hận, hơn nữa tẩu hỏa nhập ma, cho nên liền đem tất cả có thể quên đều quên đi! Nếu ngươi còn muốn khiến hắn nhận biết ngươi sau hai mươi bốn canh giờ, cũng ngàn vạn lần không được làm cho Cao Dật Tĩnh kích thích gì nữa. Nếu không tâm thần của hắn sẽ hoàn toàn tổn hại, đến lúc đó thậm chí có thể biến thành ngốc tử!"
Cao Dật Ngọc kéo Quân Hoài Lân để hắn bớt báo nháo.
Quân Hoài Lân vừa nghe đến chữ “ngốc" lập tức thẳng mặt, một dáng biểu tình hư thoát —— thật sự là hồng nhan bạc mệnh a!
Cao Dật Tĩnh thấy người trước mắt rất kỳ quái liền ngừng tay, lập tức nhanh chóng từ áp bức của hắn mà dứt ra, như con mèo nhỏ lui vào một góc.
Quân Hoài Lân cũng bi thống cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn ái nhân ngàn năm của mình cứ như vậy đem mình nhốt vào lãnh cung, loại tình bi tình này một kẻ văn nhược như thế này sao có thể chấp nhận nổi? Cũng may Cao Dật Ngọc nhanh tay, điểm huyệt đạo của Quân Hoài Lân, để cho hắn tĩnh tâm lại, nếu không Quân Hoài Lân sẽ nôn ra mười hai khí huyết mà chết!
“Ngươi cũng biết ngươi hiện tại tạm thời tẩu ma “Vong ưu đại pháp"! Cho nên cái gì cũng không nhớ rõ. Bất quá yên tâm, nơi này là nhà của ngươi, không có nguy hiểm, ngươi chỉ cần tĩnh tĩnh tu dưỡng ở đây, không được lộn xộn, chuyện trong này hết thảy ngươi sau hai mươi canh giờ sau tự nhiên sẽ hiểu được." Cao Dật Ngọc đem tam ca đáng thương của y an trí ở bên giường. Y cũng không muốn giải thích gì, bởi vì y biết quan hệ gia đình của nhà này thật sự là phức tạp đến một lời khó nói hết.
“Thật sự không được lộn xộn a!" Y nâng Quân Hoài Lân than đảo (tê liệt ngã xuống) dậy, đi ra trước cửa phòng lại lưu một câu rất trọng yếu: “Đúng rồi, ngươi là Cao Dật Tĩnh, ta là tứ đệ của ngươi!" Dứt lời, liền cùng hai người xinh đẹp bên cạnh ra cửa, mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ. Chỉ để lại Cao Dật Tĩnh với vẻ mặt mờ mịt co rút ở mép giường.
“Xem ra bên này Cao Dật Tĩnh cũng thất bại…" Ba người vừa ra khỏi cửa, vừa lúc đối diện Tố Phi Ngôn cùng Hoa Tuyệt Hàn.
Gặp được ca ca, Tố Phi Văn nhất thời ủy khuất ứa ra, thẳng tắp hướng hắn mà tới.
Chính là trong mắt Tố Phi Ngôn lại nhìn thấy chính là Lam Diệc Yên! Mang theo ba phần mị khí hai phần yếu ớt mà Tố Phi Văn mới có hướng tới mình.
“Ca —— “Tố Phi Ngôn nghe trong miệng Lam Diệc Yên phát ra tiếng la kiều nhu, biểu tình lạnh lùng nhất thời trộn lẫn kinh ngạc vạn phần, không khỏi rút lui vài bước, không biết là cước bộ bất ổn hay là muốn tránh né “Lam Diệc Yên"
Cao Dật Ngọc vừa thấy lập tức giải thích: “Các ngươi không cần kinh hoàng, ta cùng Diệc Yên luyện công tẩu hỏa nhập ma, kết quả làm hại Tố Phi Văn cùng Diệc Yên di hồn đại pháp…lại thành ra tình trạng như các ngươi thấy!"
Tố Phi Ngôn ngộ đạo, cực mất tự nhiên đối với “Lam Diệc Yên" thân thiết an ủi: “Phi Văn, không có việc gì, qua hai mươi mấy canh giờ sẽ tốt!"
Vừa nghe mấy chữ “hai mươi mấy canh giờ" này, Cao Dật Ngọc lại oán khí công tâm —— Quân Hoài Lân bị ái nhân vứt bỏ, sao chịu được chính mình cũng mắt thấy Diệc Yên mà không thể chạm vào a…Được! Không phải hai mươi mấy canh giờ sao, ta Cao Dật Ngọc nhẫn là được! ( Lúc này tác giải không cười mà hừ một tiếng: Cao Dật Ngọc a Cao Dật Ngọc, hai mươi mấy canh giờ mà! Ngươi nhẫn được cho ta xem đi! Hừ hừ hừ hừ…)
Một bộ “Thiên tiên cương khí" này hại Cao gia thật thê thảm!
“Xem ra hiện tại chỉ có xem Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn…" Hoa Tuyệt Hàn bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, từ kỹ viện xa hoa đệ nhất kinh thành —— trong khuê phòng của Tích Xuân Lâu truyền đến một tiếng thét chói tai: “A ———————————— " âm thanh kia tựa hồ là Cao Dật Linh. Sau đó lại nghe hắn kinh hô: “Thiên Diễn ngươi…"
Tiếp theo lại truyền đến tiếng thét chói tai thứ hai: “A ————————————" theo lý phải là âm thanh của Đàm Thiên Diễn, bất quá nghe có cảm giác lanh lảnh vài phần.
Tiếng thét chói tai qua đi, toàn bộ phòng lập tức hỗn loạn, cơ hồ tràn ngập tiếng kêu nổi điên của Cao Dật Linh, bởi vì trong đó kẻ hỗn loạn là âm thanh lanh lảnh của thiếu nhiên mười tuổi, thế cho nên hoàn toàn không thể phân biệt nội dung, tựa hồ có vài tiếng “Trời ạ! Ngươi làm sao biến thành như vậy!" Còn có vài tiếng “Trời ạ! Sao ta biến thành thế này rồi!" Trong một trận hỗn độn…
Bất quá tiếng kêu như chỉ có hai người kia, làm sao không có gặp một cô nương người như hoa như ngọc, trang sức kín người nào của hồng viện?
Lúc này ngươi hoàn toàn có thể tin tưởng một câu —— có tiền có thể sai được quỷ! Nói ba bốn canh giờ trước Đàm Thiên Diễn cùng Cao Dật Linh ở trong này bỏ trăm hai bạc trắng, điều kiện duy nhất đó là: Chỉ cần phòng không cần người! Hai người bọn họ là người phiền phức, không thể ở trong Cao gia động đến khí của Cao Dật Tĩnh, lại không chịu đi khách điếm bình thường để ở một lát. Nghĩ tới nghĩ lui Đàm Thiên Diễn cũng chỉ có thể nghĩ đến kỹ viện ôn tồn hương nhu này tựa hồ còn có thể miễn cưỡng chứa người!
Trong phòng Cao Dật Linh tựa hồ còn đang hét chói tai, tiếp theo bắt đầu xuất hiện là âm thanh đập vỡ đồ đạc ——Này! Các ngươi cho dù ném bạc đi chăng nữa, thì nơi này cũng là của người ta, bao nhiêu thu liễm một chút có được không!
Mắt thấy cánh cửa căn phòng đơn bạc lập tức cũng sắp kham không nổi sự va chạm trong phòng, bộ dáng lung lay sắp đổ. Bỗng nhiên lại một tiếng “Quang đương!", hiển nhiên là một tiếng đập vỡ của một vật nặng, vậy là cánh cửa liền lập tức vỡ thành hai mảnh, lúc nó tách ra, mơ hồ nhìn thấy thiếu niên hơn mười tuổi đứng trước cửa. Thiếu niên kia mảnh khảnh thon dài, ước chừng thấp hơn Cao Dật Linh một nửa. Trong tay y hồ loạn cầm lấy tạp vật một chút cũng chẳng dính dáng, xem ra đập đồ đạc vừa rồi là y. Kỳ quái nhất chính là trên người thiếu niên kia mặc một bộ y phục lớn rời rạc, bởi vì động tác kịch liệt mà nửa vai áo tuột xuống, lộ ra một góc da trắng tuyết. Y cúi gập lưng thở hổn hển.
Mà trước thân ảnh thiếu niên không ngừng phập phồng, chính là vẻ mặt Cao Dật Linh hoảng sợ vạn phần —— hoảng sợ đến mặt chỉ có ngũ quan không lộ vẻ gì! Cao Dật Linh cũng khí mạch bất ổn, cấp tốc thở hổn hển.
“Đông!" một tiếng, thiếu niên kia rốt cuộc chống đỡ hết nổi thân, lập tức quỵ xuống đất, hai tay mở ra ở trước mắt kêu tuyệt vọng: “Vì sao! Vì sao lại như vây? Ta…Ta sao lại biết thành bộ dạng này!" Y vừa ngẩng đầu, lập tức lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú. Mặc dù vẻ mặt tụ tập bi nộ, nhưng vẫn nhìn ra qua mười năm nữa có thể sẽ là mỹ nam tử nhất đẳng.
Cao Dật Linh nhất thời không biết như thế nào cho phải, cư nhiên tiến lên cúi xuống, ra vẻ trấn định an ủi: “Thiên Diễn, ngươi đừng như vậy…"
Cái gì? Đầu óc Cao Dật Linh cháy hỏng mất rồi? Cư nhiên lại gọi tiểu mao hài tử trước mắt —— là Đàm Thiên Diễn? Bất quá tinh tế nhìn qua, thiếu niên mười tuổi kia đích thật là lộ ra Đàm Thiên Diễn trong tương lai nên có khí tức, có năm sáu phần tương tự.
Chỉ thấy thiếu niên bị gọi là Đàm Thiên Diễn kia lấy một tay vuốt ve bộ dáng bất thành rồi lấy tờ giấy ra, chỉ viết mấy chữ, mang máng nhưng phân biệt chỉ có dòng thứ nhất: Dĩ thối vi tiến thiểu trường nhược ấu.
Lúc này Cao Dật Linh cuối cùng bình tĩnh một chút, phỏng chừng mới vừa rồi thét chói tai quá độ, kêu to có chút phá yết hầu, lúc này trong bất đắc dĩ nữa chút khàn khàn nói với thiếu niên kia: “Thiên Diễn… Xem ra chúng ta thất bại. Chỉ có tạm thời trở về xem tình hình người khác thế nào!"
Chẳng lẽ người nọ thật là Đàm Thiên Diễn? Không thể nào…
Cao Dật Linh tựa hồ rất không quen với chiều cao thân hình của người trước mắt, càng không biết rốt cuộc làm thế nào dựa vào trong lòng của y, vẫn là tốt nhất kéo y vào trong lòng mình, đắn đo hồi lâu, rốt cuộc quyết định kéo thiếu niên vào trong lòng, lẩm bẩm một câu: “Thiên tiên cương khí này thật là tà môn a, cư nhiên khiến thân thể của ngươi nhỏ đi…"
A! Thì ra là thế! Độc giả không cần kinh hoàng, uy lực thiên tiên cương khí này đã nói trước các ngươi đều thấy, một chiêu “Phản lão hoàn đồng" này cũng là có thể tiếp nhận được! Hiện tại rốt cuộc mọi người có thể khẳng định, thiếu niên kia ngàn thực vạn thật là Đàm Thiên Diễn! Chính là… hẳn là bộ dạng Đàm Thiên Diễn chừng mười tuổi.
Đàm Thiên Diễn tựa hồ cực kỳ không có thói quen được Cao Dật Linh ôm ấp, căm giận bất mãn đẩy hắn ra, xoay người một cước giẫm lên cánh cửa tàn tạ, hồ loạn dùng y phục rộng thùng thình bất thành bỉ lệ kia hồ loạn: “Làm cũng làm, đồ đạc cũng đập rồi, hiện tại chúng ta có thể trở về! Dù sao ta cũng chỉ phải qua được hai mươi mấy canh giờ là có thể!"
Hai người rời khỏi kỹ viện, lập tức theo hướng Cao gia tới —— người qua đường quét qua ánh mắt quái dị, làm cho Cao Dật Linh cùng Đàm Thiên Diễn nhanh chân bước khỏi chỗ thị phi này…
Lại thêm một nén hương, trừ bỏ Cao Dật Vân cùng Lãnh Hà Phong ở ngoài, Cao gia mọi người từ trên xuống dưới chịu đủ nổi khổ thiên tiên cương khí tụ lại. Cao Dật Linh phi thường khó chịu nắm tay Đàm Thiên Diễn nhỏ về nhà, mặt nhỏ phấn nộn của Đàm Thiên Diễn oán khí tận trời, không ngừng giãy giụa trong tay Cao Dật Linh, muốn bỏ cái loại cực mất tự nhiên này. Cao Dật Linh ngược lại đem tay nhỏ bé của y nắm chặt hơn, mang theo tràn ngập linh khí cùng ánh mắt khẩn cầu nói: “Thiên Diễn, ngươi không thể im lặng một chút được sao! Ngươi hiện tại nhỏ như vậy, nếu tách khỏi ta ra thì làm sao bây giờ."
Đàm Thiên Diễn chỉ có thể vểnh mỏ nhỏ lên, một bộ bộ dáng không tình nguyện, giờ phút này y đang suy nghĩ thế nào hướng Cao gia trên dưới giải thích biến hóa của y.
Nhưng y nào biết đâu rằng, bởi vì lúc trước đã trải qua Tố Phi Văn cùng Lam Diệc Yên đã hoán đối; Cao Dật Tĩnh thất ý, Cao gia đối với cái gọi là công phu tà môn bắt đầu xuất hiện sức nhẫn nại cùng sức thừa nhận nhất định. Khi bọn hắn bước vào cánh cửa Cao gia phòng lớn một chốc, Tố Phi Ngôn cư nhiên liếc mắt một cái hướng về phía thiếu niên giãy giụa trong tay Cao Dật Linh kia kêu lên: “Đàm Thiên Diễn! Ngươi làm sao lại nhỏ thế?!" Nhưng lập tức hiểu được, thở dài: “Không nghĩ tới…Các ngươi cũng thất bại!"
“Thề nào? Các ngươi cũng đều…" Đàm Thiên Diễn đột nhiên cảm thấy không chỉ chính mình gặp vận rủi.
Lam Diệc Yên tiến lên, dựa vào thân thể Tố Phi Văn nói: “Tất cả chúng ta đều tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới biến thành trạng thái kỳ quái như thế!" Nói xong quay đầu lại ý bảo nhìn một chút Cao Dật Tĩnh bên người rất là kỳ quái cùng Quân Hoài Lân bị điểm huyệt có điểm hoảng hoảng hốt hốt. Cao Dật Linh có một lần giật mình kinh ngạc là đủ rồi, còn làm cho hắn lần thứ hai! Hắn trợn to mắt to không nói gì.
Hoa Tuyệt Hàn bổ sung: “Chúng ta vốn đã cho rằng ngươi mang tin tốt, bất quá hiện tại xem ra…"
Lời này vừa nói ra, mọi người bỗng nhiên phát giác thói đời nóng lạnh. Nguyên bản Cao Dật Linh là hi vọng cuối cùng của bọn hắn, cơ hồ là cầm tới đảo thảo cứu mệnh. Hiện tại đảo thảo thời gian đảo lưu —— lại là một trình tự tẩu hỏa nhập ma!
Tác giả :
Lăng Báo Tư