Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 61: Vui mừng
Khi Trương Cẩm khí thế hung hăng đuổi theo Trương Khởi thì Trương Khởi vừa đến ngoài thư phòng Trương Thập Nhị lang.
Bên ngoài thư phòng, viết ba chữ to "Du Nhiên trai" như rồng bay phượng múa, vẫn còn theo thói cũ, một cong một họa, chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngửa đầu nhìn, Trương Khởi ảo tưởng lần thứ một ngàn: nếu ta là một trượng phu, có phải tốt không?
Khi nàng nhìn thư phòng ngẩn người thì một tỳ nữ nhìn nàng. Trương Khởi vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Xin hỏi phụ thân ta có đó không?"
"Lang chủ không có ở đây." Tỳ nữ thờ ơ trả lời.
Dĩ nhiên, đối với Trương Khởi mà nói, thái độ vẫn không phải trọng điểm.
"Oh." Nàng thất vọng đáp một tiếng, ngọt ngào nói: "Vậu A Khởi cáo lui." Những tỳ nữ này, mặc dù có thế lực hơn nàng, nhưng nàng là cô tử Trương thị, cho nên không thể dùng kính ngữ với họ.
Tỳ nữ này liếc nàng một cái, xoay người tránh ra.
Trương Khởi quay người đi trở về. Nàng đi trên đường mòn, trong bụng suy nghĩ: nếu như lần này không có bị đưa ra ngoài, ta phải lộ ra một chút tài hoa.
Nhưng, lần này không bị đưa ra sao?
Trong lòng Trương Khởi hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng nàng có thể làm đã làm rồi, còn lại, chỉ thuận theo ý trời thôi.
Cúi đầu đi một hồi, một âm thanh trong trẻo truyền đến, "A Khởi?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Kêu nàng, là một tỳ nữ bên cạnh Trương Cẩm, nàng nói với Trương Khởi: "Cẩm ni cô đang tìm ngươi."
Trương Cẩm tìm nàng?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, khéo léo đáp một tiếng.
Tỳ nữ nói tiếp, "Đi thôi."
Trương Khởi vẫn không trả lời, âm thanh thanh thúy vang dội của Trương Cẩm truyền đến, "Trương Khởi!"
Vừa nghe đến tiếng kêu chứa sát khí này, Trương Khởi liền co rúm lại.
Thấy nàng ngừng bước chân, mặt lộ vẻ sợ hãi. Trương Cẩm không khỏi mở trừng hai mắt: Trương Khởi này thật là hèn yếu. Nàng chưa làm gì nó đã sợ vậy rồi. Nếu nó lớn gan hơn, không chừng mình sẽ sảng khoái hơn nhiều.
Trương Cẩm hất cằm lên, ra lệnh: "Tới đây. Có người muốn gặp ngươi!"
Có người muốn gặp ta?
Nhất định là Tiêu Mạc!
Lúc này, hắn tới gặp ta làm cái gì? Hắn hoàn toàn có thể xin phép xong, rồi trực tiếp mang mình đến phòng hắn.
Ý định thay đổi thật nhanh, đầu Trương Khởi lại thấp hơn. Nàng không có qua, mà lui về phía sau một bước, cúi đầu sợ hãi nói: "Ta không thể đi."
Trương Cẩm tức giận, quát lên: "Ngươi không nghe lời của ta?"
Trương Khởi nóng nảy, nàng vội vã giải thích: "Mẫu thân đã nói, muốn A Khởi an thủ bổn phận."
Nghe được nàng mang Trương Tiêu thị ra, Trương Cẩm liền lo sợ, không khỏi nhìn hai tỳ nữ bên cạnh.
Chống lại ánh mắt của nàng, một tỳ nữ đi tới, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cô tử, lúc nãy chủ mẫu đã nói vậy. . . ."
Nàng không có nói tiếp.
Trương Cẩm cũng không cần nàng nói tiếp. Nàng nhớ tới cảnh cáo nghiêm nghị cực kỳ của mẫu thân trước đây không lâu, nhớ tới gương mặt âm trầm của đại phu nhân, không khỏi chần chừ một hồi.
Một hồi lâu, nàng cắn răng dậm chân một cái, nói: "Ta mặc kệ!"
Một tỳ nữ khác đi tới, nói: "Cô tử chớ trách, thực là chủ mẫu có nghiêm lệnh!" Nói tới chỗ này, nàng kêu Trương Khởi: "Ngươi đi đi."
Trương Khởi nghe vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trương Cẩm, chần chờ một lát, lúc này mới từ từ lui về phía sau.
Thấy nàng cất bước rời đi, Trương Cẩm phẫn nộ, nàng ta quát lên: "Trương Khởi, ngươi có nghe lời của ta không?"
Bước chân Trương Khởi cứng đờ, nàng từ từ quay đầu lại, nghiêm mặt nhỏ giọng nói ra: "Tỷ tỷ, mẫu thân chính là tôn trưởng." Dứt lời, nàng cất bước vội vã rời đi.
Chỉ chốc lát, Trương Khởi liền đi ra ngoài viện. Nhìn cây cao phủ ấm áp, nàng thầm nghĩ: Trương Tiêu thị có động tác rồi! Ta cũng sẽ không bị mang đến phòng Tiêu Mạc.
Đảo mắt nàng lại hiếu kỳ thầm nghĩ: rốt cuộc là duyên cớ gì? Sao đại phu nhân lại kháng cự việc nữ nhi Trương gia kết thân với Tiêu Mạc vậy chứ?
Trong sân, một hồi tiếng đàn nhẹ nhàng đến. Trong tiếng đàn thanh nhã công chính, có sự uyển chuyển phong lưu. Nghe tiếng nhạc có kỷ xảo cực kỳ thành thạo này, Trương Khởi không khỏi dừng bước.
Tiếp, tiếng đàn chuyển một cái, từ uyển chuyển biến thành chậm rãi, biến thành một loại mưa phùn triền miên vào mùa xuân.
Rõ ràng là tiếng nhạc êm tai, thoải mái, nhưng Trương Khởi lắng lắng nghe nghe, lại đỏ mắt, nghẹn ngào ra tiếng.
Tiếng đàn ngưng lại.
Âm thanh của Viên giáo tập từ bên trong truyền đến, "Người phương nào đang rơi lệ?"
Trương Khởi cúi cúi người ngoài viện, khàn giọng nói: "Là ta, là Trương thị A Khởi."
Viên giáo tập ồ một tiếng, ngạc nhiên nói: "Âm khúc của ta sao lại khiến ngươi rơi lệ?"
Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn cành liễu phất phơ trong gió, một hồi lâu mới trả lời: "Tiếng đàn của giáo tập như mưa xuân, liên tục mà đến, chậm rãi lượn quanh, từng khúc đều có tình. A Khởi xúc động, chỉ nghĩ cảnh xuân này tuy đẹp, lại có ngày giờ quá ngắn, mưa xuân mặc dù ấm, lại ẩm ướt phiền lòng."
Nàng nói lời này, chẳng những chỉ ra ý cảnh trong tiếng đàn của Viên giáo tập, còn biểu đạt sự ưu tư của nàng sau khi thưởng nhạc.
Ở thời đại này trong mắt rất nhiều văn nhân, thương xuân bi thu, phiền muộn chán nản là một loại ý cảnh rất đẹp. Ý cảnh này không thể quá mức, quá mức là bi thương, cũng không thể không có, không có thì không thú vị. Vì vậy, Trương Khởi mặc kệ là ở trước mặt Trương Hiên, hay là Tiêu Mạc, thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần khiếp nhược và bi thương —— chỉ có như vậy, mới có thể lấy được cảm khái và thương tiếc của bọn họ.
Trương Khởi vừa nói xong, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Khúc đàn của ta vốn là vui thích, nhưng người đang buồn nghe vào thì vẫn buồn." Hắn giống như bị Trương Khởi nhắc nhở, đột nhiên đẩy đàn, nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Chính là tiếng nhạc giống nhau, nhưng tâm trạng người nghe khác nhau, cảm xúc cũng không giống."
Hắn ở trong đạo đánh đàn, vốn rất có tài. Lần này được Trương Khởi nhắc nhở, một số ý lúc đầu không nghĩ ra liền thông suốt.
Hắn liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Vào đi."
Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ đi vào —— khi cất bước thì nàng lặng yên không một tiếng động phất phất tóc mái, lộ ra gương mặt càng phát ra tinh xảo thông minh của nàng.
Trong tiếng kẹt kẹt, nàng xuất hiện tại cửa viện.
Viên giáo tập ngẩng đầu nhìn nàng.
Vừa nhìn, mắt hắn liền sáng lên.
Thẳng tắp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng, "Thì ra là như vậy." Hắn chỉ vào đối diện, nói: "Ngươi có thể làm ra bài hát như Tiêu Diêu Du, có thể thấy được là một tri âm. Ở trước mặt âm nhạc, địa vị của ngươi và ta như nhau, ngồi đi."
Trương Khởi cũng không từ chối, nhẹ nhàng đáp một tiếng dạ, cất bước đi tới trên giường nhỏ đối diện hắn, chầm chậm ngồi xuống.
Viên giáo tập vẫn còn nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn một lát, hắn chậm rãi nói: "Trên yến tiệc tối qua, ngươi trang điểm như thế là vì không muốn xa quê?"
Nghe giọng điệu này của hắn, lúc ấy hắn cũng ở trong tiệc? Trương Khởi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói, lúc đó tất cả tâm thần của mình đều đặt ở trên người Quảng Lăng vương, thật không chú ý tới hắn có ở đó không.
Trong sự hỏi thăm của Viên giáo tập, Trương Khởi cúi đầu, kỷ án, đôi tay nàng lặng lẽ xoắn vào —— vì giờ phút này có thể ngồi ở trước mặt hắn, nàng luôn tìm cơ hội. Hiện tại, cơ hội này rốt cuộc để cho nàng bắt được.
Bên ngoài thư phòng, viết ba chữ to "Du Nhiên trai" như rồng bay phượng múa, vẫn còn theo thói cũ, một cong một họa, chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngửa đầu nhìn, Trương Khởi ảo tưởng lần thứ một ngàn: nếu ta là một trượng phu, có phải tốt không?
Khi nàng nhìn thư phòng ngẩn người thì một tỳ nữ nhìn nàng. Trương Khởi vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: "Xin hỏi phụ thân ta có đó không?"
"Lang chủ không có ở đây." Tỳ nữ thờ ơ trả lời.
Dĩ nhiên, đối với Trương Khởi mà nói, thái độ vẫn không phải trọng điểm.
"Oh." Nàng thất vọng đáp một tiếng, ngọt ngào nói: "Vậu A Khởi cáo lui." Những tỳ nữ này, mặc dù có thế lực hơn nàng, nhưng nàng là cô tử Trương thị, cho nên không thể dùng kính ngữ với họ.
Tỳ nữ này liếc nàng một cái, xoay người tránh ra.
Trương Khởi quay người đi trở về. Nàng đi trên đường mòn, trong bụng suy nghĩ: nếu như lần này không có bị đưa ra ngoài, ta phải lộ ra một chút tài hoa.
Nhưng, lần này không bị đưa ra sao?
Trong lòng Trương Khởi hoàn toàn không nắm chắc. Nhưng nàng có thể làm đã làm rồi, còn lại, chỉ thuận theo ý trời thôi.
Cúi đầu đi một hồi, một âm thanh trong trẻo truyền đến, "A Khởi?"
Trương Khởi ngẩng đầu.
Kêu nàng, là một tỳ nữ bên cạnh Trương Cẩm, nàng nói với Trương Khởi: "Cẩm ni cô đang tìm ngươi."
Trương Cẩm tìm nàng?
Trương Khởi trừng mắt nhìn, khéo léo đáp một tiếng.
Tỳ nữ nói tiếp, "Đi thôi."
Trương Khởi vẫn không trả lời, âm thanh thanh thúy vang dội của Trương Cẩm truyền đến, "Trương Khởi!"
Vừa nghe đến tiếng kêu chứa sát khí này, Trương Khởi liền co rúm lại.
Thấy nàng ngừng bước chân, mặt lộ vẻ sợ hãi. Trương Cẩm không khỏi mở trừng hai mắt: Trương Khởi này thật là hèn yếu. Nàng chưa làm gì nó đã sợ vậy rồi. Nếu nó lớn gan hơn, không chừng mình sẽ sảng khoái hơn nhiều.
Trương Cẩm hất cằm lên, ra lệnh: "Tới đây. Có người muốn gặp ngươi!"
Có người muốn gặp ta?
Nhất định là Tiêu Mạc!
Lúc này, hắn tới gặp ta làm cái gì? Hắn hoàn toàn có thể xin phép xong, rồi trực tiếp mang mình đến phòng hắn.
Ý định thay đổi thật nhanh, đầu Trương Khởi lại thấp hơn. Nàng không có qua, mà lui về phía sau một bước, cúi đầu sợ hãi nói: "Ta không thể đi."
Trương Cẩm tức giận, quát lên: "Ngươi không nghe lời của ta?"
Trương Khởi nóng nảy, nàng vội vã giải thích: "Mẫu thân đã nói, muốn A Khởi an thủ bổn phận."
Nghe được nàng mang Trương Tiêu thị ra, Trương Cẩm liền lo sợ, không khỏi nhìn hai tỳ nữ bên cạnh.
Chống lại ánh mắt của nàng, một tỳ nữ đi tới, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Cô tử, lúc nãy chủ mẫu đã nói vậy. . . ."
Nàng không có nói tiếp.
Trương Cẩm cũng không cần nàng nói tiếp. Nàng nhớ tới cảnh cáo nghiêm nghị cực kỳ của mẫu thân trước đây không lâu, nhớ tới gương mặt âm trầm của đại phu nhân, không khỏi chần chừ một hồi.
Một hồi lâu, nàng cắn răng dậm chân một cái, nói: "Ta mặc kệ!"
Một tỳ nữ khác đi tới, nói: "Cô tử chớ trách, thực là chủ mẫu có nghiêm lệnh!" Nói tới chỗ này, nàng kêu Trương Khởi: "Ngươi đi đi."
Trương Khởi nghe vậy, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trương Cẩm, chần chờ một lát, lúc này mới từ từ lui về phía sau.
Thấy nàng cất bước rời đi, Trương Cẩm phẫn nộ, nàng ta quát lên: "Trương Khởi, ngươi có nghe lời của ta không?"
Bước chân Trương Khởi cứng đờ, nàng từ từ quay đầu lại, nghiêm mặt nhỏ giọng nói ra: "Tỷ tỷ, mẫu thân chính là tôn trưởng." Dứt lời, nàng cất bước vội vã rời đi.
Chỉ chốc lát, Trương Khởi liền đi ra ngoài viện. Nhìn cây cao phủ ấm áp, nàng thầm nghĩ: Trương Tiêu thị có động tác rồi! Ta cũng sẽ không bị mang đến phòng Tiêu Mạc.
Đảo mắt nàng lại hiếu kỳ thầm nghĩ: rốt cuộc là duyên cớ gì? Sao đại phu nhân lại kháng cự việc nữ nhi Trương gia kết thân với Tiêu Mạc vậy chứ?
Trong sân, một hồi tiếng đàn nhẹ nhàng đến. Trong tiếng đàn thanh nhã công chính, có sự uyển chuyển phong lưu. Nghe tiếng nhạc có kỷ xảo cực kỳ thành thạo này, Trương Khởi không khỏi dừng bước.
Tiếp, tiếng đàn chuyển một cái, từ uyển chuyển biến thành chậm rãi, biến thành một loại mưa phùn triền miên vào mùa xuân.
Rõ ràng là tiếng nhạc êm tai, thoải mái, nhưng Trương Khởi lắng lắng nghe nghe, lại đỏ mắt, nghẹn ngào ra tiếng.
Tiếng đàn ngưng lại.
Âm thanh của Viên giáo tập từ bên trong truyền đến, "Người phương nào đang rơi lệ?"
Trương Khởi cúi cúi người ngoài viện, khàn giọng nói: "Là ta, là Trương thị A Khởi."
Viên giáo tập ồ một tiếng, ngạc nhiên nói: "Âm khúc của ta sao lại khiến ngươi rơi lệ?"
Trương Khởi ngẩng đầu lên, nàng nhìn cành liễu phất phơ trong gió, một hồi lâu mới trả lời: "Tiếng đàn của giáo tập như mưa xuân, liên tục mà đến, chậm rãi lượn quanh, từng khúc đều có tình. A Khởi xúc động, chỉ nghĩ cảnh xuân này tuy đẹp, lại có ngày giờ quá ngắn, mưa xuân mặc dù ấm, lại ẩm ướt phiền lòng."
Nàng nói lời này, chẳng những chỉ ra ý cảnh trong tiếng đàn của Viên giáo tập, còn biểu đạt sự ưu tư của nàng sau khi thưởng nhạc.
Ở thời đại này trong mắt rất nhiều văn nhân, thương xuân bi thu, phiền muộn chán nản là một loại ý cảnh rất đẹp. Ý cảnh này không thể quá mức, quá mức là bi thương, cũng không thể không có, không có thì không thú vị. Vì vậy, Trương Khởi mặc kệ là ở trước mặt Trương Hiên, hay là Tiêu Mạc, thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần khiếp nhược và bi thương —— chỉ có như vậy, mới có thể lấy được cảm khái và thương tiếc của bọn họ.
Trương Khởi vừa nói xong, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Khúc đàn của ta vốn là vui thích, nhưng người đang buồn nghe vào thì vẫn buồn." Hắn giống như bị Trương Khởi nhắc nhở, đột nhiên đẩy đàn, nói: "Đúng rồi, đúng rồi. Chính là tiếng nhạc giống nhau, nhưng tâm trạng người nghe khác nhau, cảm xúc cũng không giống."
Hắn ở trong đạo đánh đàn, vốn rất có tài. Lần này được Trương Khởi nhắc nhở, một số ý lúc đầu không nghĩ ra liền thông suốt.
Hắn liền đứng lên, cất cao giọng nói: "Vào đi."
Trương Khởi ừ một tiếng, từ từ đi vào —— khi cất bước thì nàng lặng yên không một tiếng động phất phất tóc mái, lộ ra gương mặt càng phát ra tinh xảo thông minh của nàng.
Trong tiếng kẹt kẹt, nàng xuất hiện tại cửa viện.
Viên giáo tập ngẩng đầu nhìn nàng.
Vừa nhìn, mắt hắn liền sáng lên.
Thẳng tắp nhìn chòng chọc nàng chốc lát, Viên giáo tập đột nhiên thở dài một tiếng, "Thì ra là như vậy." Hắn chỉ vào đối diện, nói: "Ngươi có thể làm ra bài hát như Tiêu Diêu Du, có thể thấy được là một tri âm. Ở trước mặt âm nhạc, địa vị của ngươi và ta như nhau, ngồi đi."
Trương Khởi cũng không từ chối, nhẹ nhàng đáp một tiếng dạ, cất bước đi tới trên giường nhỏ đối diện hắn, chầm chậm ngồi xuống.
Viên giáo tập vẫn còn nhìn chằm chằm mặt của nàng, nhìn một lát, hắn chậm rãi nói: "Trên yến tiệc tối qua, ngươi trang điểm như thế là vì không muốn xa quê?"
Nghe giọng điệu này của hắn, lúc ấy hắn cũng ở trong tiệc? Trương Khởi ngẩn ra, nghĩ ngợi nói, lúc đó tất cả tâm thần của mình đều đặt ở trên người Quảng Lăng vương, thật không chú ý tới hắn có ở đó không.
Trong sự hỏi thăm của Viên giáo tập, Trương Khởi cúi đầu, kỷ án, đôi tay nàng lặng lẽ xoắn vào —— vì giờ phút này có thể ngồi ở trước mặt hắn, nàng luôn tìm cơ hội. Hiện tại, cơ hội này rốt cuộc để cho nàng bắt được.
Tác giả :
Lâm Gia Thành