Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 36: Trách cứ
Trương Hiên dạy không tới một khắc đồng hồ, liền phát hiện muội muội này thông tuệ hơn người, phàm là nội dung hắn nói đến, toàn bộ đều có thể suy một ra ba, nhất thời rất có cảm giác thành tựu.
Lúc này mặt trời dần dần lên cao, Trương Khởi học một hồi, liền cúi người với Trương Hiên, giòn giã, cẩn thận nói: "Ca, không còn sớm sủa rồi, A Khởi phải đến học đường rồi."
Đôi mắt to trong veo như nước của nàng nháy nháy nhìn Trương Hiên, vẻ mặt thật là cẩn thận.
Trương Hiên được nàng nhắc nhở, mới phát hiện canh giờ đã không còn sớm, mình cư nhiên dạy một nữ tử lâu như thế? Hắn cười ha ha, đưa tay sờ sờ đầu Trương Khởi, nói: "Vậy muội đi đi."
Trương Khởi đáp một tiếng, xoay người liền đi.
Đi tới đi lui, nàng khiếp sợ quay đầu lại, nhìn Trương Hiên, "Ca, về sau ta có thể tới thăm ca không?"
Trương Hiên đứng lên.
Hắn đi tới trước mặt nàng, đưa tay vuốt mặt của nàng, dịu dàng nói: "Sao lại không thể? A Khởi là muội muội ruột của ta, lúc nào cụng có thể tới tìm ta."
Trương Khởi vui vẻ ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa xuân nở rộ, nàng ngọt ngào, hạnh phúc híp mắt kêu một tiếng, "Ca không được quên đó!" Ở trong tiếng cười của Trương Hiên, nàng vẫy tay với hắn, vui vẻ nói: "Vậy ta đi nha." Lúc xoay người thì nàng đưa tay che trán, chặn lại hơn phân nửa mắt.
Sau khi cái trán bị che lại, tiểu cô tử lúc nãy còn xinh đẹp linh lung, lập tức trở nên bình thường. Trương Hiên không nghĩ tới nàng còn có bản lãnh này, đầu tiên là kinh hoảng, đảo mắt nghĩ đến sự thông tuệ lúc học thơ khi nãy của nàng, lập tức hiểu được.
Hắn ha ha vui lên, trừng mắt nhìn nàng, lặng lẽ nói: "A Khởi thật thông minh." Đối diện gương mặt cười hả hê của Trương Khởi, tâm tình của hắn vui vẻ vô cùng.
Đi ra đình đài, mặt trời đã lên cao. Thời gian này, không biết có bao nhiêu tỳ nữ lui tới. Những tỳ nữ kia chắc chắn thấy được nàng và Trương Hiên đi chung với nhau.
Chỉ là huynh muội gặp nhau, các nàng thấy thì thế nào?
Đi tới đi lui, Trương Khởi quay đầu lại, nhìn Trương Hiên đứng ở trên đình đài nơi xa.
Cảm giác có huynh trưởng chính là như vậy sao?
Lúc này, một âm thanh kêu: "Trương Khởi?"
Trương Khởi quay đầu lại.
Người kêu nàng, chính là đại tỳ nữ A Hương bên cạnh Trương Tiêu thị. Vừa nhìn thấy nàng, Trương Khởi liền rét, vội vàng cúi cúi, nhút nhát kêu: "A Hương tỷ tỷ."
A Hương nhếch khóe miệng, "A Khởi là cô tử, không thể kêu hầu gái là tỷ tỷ." Dừng một chút, nàng nghiêm túc nói: "Phu nhân có chuyện hỏi ngươi, xin mời."
"Vâng"
Đi theo sau lưng A Hương, sự hưng phấn vì mới vừa được Trương Hiên yêu thích mà sinh ra của Trương Khởi đã biến mất. Nàng cúi đầu nhìn chân của mình, lo lắng thầm nghĩ: phu nhân tìm ta làm cái gì?
Trong sự yên tĩnh, hai người rất nhanh liền tới viện của Trương Tiêu thị. Lui về phía sau một bước, A Hương nói: "Phu nhân ở bên trong, ngươi vào đi thôi."
"Vâng"
Trương Khởi rón ra rón rén đi vào.
Trong phòng, hai tỳ nữ an tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, Trương Tiêu thị đang liếc nhìn mấy phong thơ. Thấy Trương Khởi đi vào, Trương Tiêu thị để phong thơ xuống, ngẩng đầu nhìn, "Trương Khởi."
"Vâng"
"Khuya ngày hôm trước, ngươi theo A Cẩm đi Tiêu phủ?"
"Vâng" lần này Trương Khởi vừa nói xong, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống đất, rung giọng nói: "Phu nhân, A Khởi không có. . . . . ."
Ánh mắt của Trương Tiêu thị lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt không đổi chờ nàng nói tiếp.
Trương Khởi hốt hoảng nói xong, "A Khởi không có tâm tư khác, Cẩm tỷ tỷ gọi A Khởi đi thì không có nói gì cả."
"Tâm tư khác? Tâm tư khác gì?"
Âm thanh của Trương Tiêu thị nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
Trương Khởi cúi đầu, sợ đến mặt trắng bệch, nàng dịu dàng nói: "A Khởi không có mơ tưởng Tiêu Lang . . . A Khởi không có ý tưởng vượt mức đó."
Trương Tiêu thị ừ một tiếng, trong giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, "Ý của ngươi là, A Cẩm đưa ngươi đến Tiêu phủ, là bởi vì ngươi thích Tiêu Lang?"
Trương Khởi cắn môi, trán cúi sát đất, không trả lời, nhưng vẻ mặt kia, lại rõ ràng là thừa nhận.
Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm nàng.
Lúc này, một tỳ nữ tiến lên, nói thật nhỏ: "A Lam nói rồi, Cẩm cô tử mang theo A Khởi đi, chính là muốn đưa nàng cho Tiêu Lang."
Mặt Trương Tiêu thị trầm xuống: con gái của mình, không kịp chờ đợi lấy lòng một lang quân như vậy, mình còn chưa có cửa, liền chủ động đưa nữ nhân cho đối phương, thật là không có tiền đồ!
Phất phất tay, ý bảo tỳ nữ lui ra, Trương Tiêu thị lại nhìn chăm chú về phía Trương Khởi.
Nữ nhi của nàng, nàng hiểu rõ, luôn luôn tâm cao khí ngạo, lại từ trước đến giờ không thích A Khởi. Tối hôm trước mang A Khởi đi Tiêu phủ, nhất định là không có tốt bụng.
Chỉ là nàng không biết, nữ nhi lại hãn sâu như vậy rồi. Vì khiến A Mạc thấy vui, cả chuyện như vậy cũng làm ra được!
Tức giận một hồi, lúc này Trương Tiêu thị mới nhớ lại mục đích mình kêu Trương Khởi tới, liền chuẩn bị mở miệng.
Lúc này, âm thanh của A Hương từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Tiêu Lang tới."
Tiêu Mạc tới?
Trương Khởi kinh hãi.
Trương Tiêu thị thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi, "Đứng lên, lui sang một bên."
"Vâng"
Trương Khởi đứng lên, theo lời thối lui đến một bên.
Nàng mới vừa đứng dậy, cửa phòng liền mở ra, một cơn gió mát phất phơ thổi, một bóng dáng cao to xuất hiện trong tầm mắt Trương Khởi.
Tiêu Mạc tới.
Tiêu Mạc vừa vào cửa, ánh mắt liền ngưng tụ: Trương Khởi lại ở chỗ này!
Ánh mắt của hắn lóe lóe, khuôn mặt nho nhã tuấn tú chuyển sang Trương Tiêu thị, thi lễ với nàng một cái, Tiêu Mạc cung kính kêu: "A Mạc gặp qua thập cô cô."
Trương Tiêu thị không có lên tiếng, cô cô ruột luôn luôn từ ái dịu dàng với hắn, giờ khắc này trầm mặt, vẻ mặt rất là không tốt.
Tiêu Mạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an tĩnh đứng ở trong nội đường, chờ Trương Tiêu thị mở miệng.
Hồi lâu, Trương Tiêu thị mới nặng nề hừ, nàng mím môi, mất hứng nói: "A Mạc, cháu thích A Cẩm nhà ta?"
Tiêu Mạc cười cười, cung kính trả lời: "A Cẩm biểu muội mỹ lệ đáng yêu, A Mạc tất nhiên thích."
Trương Tiêu thị lại hừ lạnh một tiếng, nàng quặm mặt lại lạnh lùng hỏi "Vậy ngươi có bằng lòng lấy nàng làm thê hay không?"
Tiêu Mạc cười một tiếng lần nữa, vẫn cung kính mà lễ độ trả lời: "Cô quên, hôn nhân đại sự há có thể do A Mạc tự tiện làm chủ?"
"Bốp ——" một tiếng, Trương Tiêu thị vỗ lên cái bàn nhỏ bên cạnh, nàng quặm mặt lại lạnh lùng quát: "Ngươi không dám tự tiện làm chủ? Ngươi không dám làm chủ, lại dám đùa giỡn biểu muội của ngươi? Tiêu thị A Mạc, ngươi thật to gan!"
Tiêu Mạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trương Tiêu thị, hắn nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Cô sai rồi, A Mạc và biểu muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi nào từng có đùa giỡn?"
Tiêu Mạc làm người đoan chính, Trương Tiêu thị đã biết đến. Hắn vừa nói như thế, Trương Tiêu thị không khỏi ngẩn ra. Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Mạc, nghĩ ngợi nói: chẳng lẽ là A Lam hiểu lầm?
Nữ nhi của nàng thuở nhỏ đã thích biểu ca này, chuyện này Trương Tiêu thị cũng biết. Trước kia nàng nghĩ, chờ bọn họ trưởng thành, sẽ hoàn thành hôn sự này là được. Nhưng nào biết, mẹ chồng cũng đến từ Tiêu thị như nàng, Trương thị đại phu nhân, đột nhiên hạ lệnh, không cho các cô tử đến gần Tiêu Mạc?
Nàng lại thật sự không hiểu, hôn sự này sao không thể được?
Trương Tiêu thị trợn mắt nhìn Tiêu Mạc một hồi, thấy vẻ mặt hắn ngay thẳng, âm thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng không trách cứ đứa cháu này nữa.
Đang lúc này, Trương Tiêu thị nghe được âm thanh thành khẩn của Tiêu Mạc truyền đến, "Cô, nghe nói Cẩm muội bị đưa vào Từ Đường? A Mạc nguyện đến chỗ bà cô cầu cạnh."
Tiêu Mạc đi cầu tình?
Trương Tiêu thị hơi động tâm, nàng biết rõ, lần này mẹ chồng tức giận cỡ nào, có lẽ, Tiêu Mạc ra mặt là một ý kiến hay.
Gật đầu một cái, nàng nhẹ nhàng nói: "Cũng tốt."
Thấy nàng đồng ý, Tiêu Mạc cười, cung kính lễ độ nói: "Vậy A Mạc đi trước." Dừng một chút, hắn nhìn sang Trương Khởi đứng ở nơi ngóc ngách, vô cùng tầm thường, lại nói với Trương Tiêu thị: "Ngày hôm trước Cẩm biểu muội mang theo A Khởi đến phủ của ta nói vài lời, ta vẫn không hiểu. Khó được gặp nhau, cô, ta muốn trò chuyện với A Khởi, thuận đường để nàng đưa ta đến chỗ bà cô."
Lúc này mặt trời dần dần lên cao, Trương Khởi học một hồi, liền cúi người với Trương Hiên, giòn giã, cẩn thận nói: "Ca, không còn sớm sủa rồi, A Khởi phải đến học đường rồi."
Đôi mắt to trong veo như nước của nàng nháy nháy nhìn Trương Hiên, vẻ mặt thật là cẩn thận.
Trương Hiên được nàng nhắc nhở, mới phát hiện canh giờ đã không còn sớm, mình cư nhiên dạy một nữ tử lâu như thế? Hắn cười ha ha, đưa tay sờ sờ đầu Trương Khởi, nói: "Vậy muội đi đi."
Trương Khởi đáp một tiếng, xoay người liền đi.
Đi tới đi lui, nàng khiếp sợ quay đầu lại, nhìn Trương Hiên, "Ca, về sau ta có thể tới thăm ca không?"
Trương Hiên đứng lên.
Hắn đi tới trước mặt nàng, đưa tay vuốt mặt của nàng, dịu dàng nói: "Sao lại không thể? A Khởi là muội muội ruột của ta, lúc nào cụng có thể tới tìm ta."
Trương Khởi vui vẻ ra mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa xuân nở rộ, nàng ngọt ngào, hạnh phúc híp mắt kêu một tiếng, "Ca không được quên đó!" Ở trong tiếng cười của Trương Hiên, nàng vẫy tay với hắn, vui vẻ nói: "Vậy ta đi nha." Lúc xoay người thì nàng đưa tay che trán, chặn lại hơn phân nửa mắt.
Sau khi cái trán bị che lại, tiểu cô tử lúc nãy còn xinh đẹp linh lung, lập tức trở nên bình thường. Trương Hiên không nghĩ tới nàng còn có bản lãnh này, đầu tiên là kinh hoảng, đảo mắt nghĩ đến sự thông tuệ lúc học thơ khi nãy của nàng, lập tức hiểu được.
Hắn ha ha vui lên, trừng mắt nhìn nàng, lặng lẽ nói: "A Khởi thật thông minh." Đối diện gương mặt cười hả hê của Trương Khởi, tâm tình của hắn vui vẻ vô cùng.
Đi ra đình đài, mặt trời đã lên cao. Thời gian này, không biết có bao nhiêu tỳ nữ lui tới. Những tỳ nữ kia chắc chắn thấy được nàng và Trương Hiên đi chung với nhau.
Chỉ là huynh muội gặp nhau, các nàng thấy thì thế nào?
Đi tới đi lui, Trương Khởi quay đầu lại, nhìn Trương Hiên đứng ở trên đình đài nơi xa.
Cảm giác có huynh trưởng chính là như vậy sao?
Lúc này, một âm thanh kêu: "Trương Khởi?"
Trương Khởi quay đầu lại.
Người kêu nàng, chính là đại tỳ nữ A Hương bên cạnh Trương Tiêu thị. Vừa nhìn thấy nàng, Trương Khởi liền rét, vội vàng cúi cúi, nhút nhát kêu: "A Hương tỷ tỷ."
A Hương nhếch khóe miệng, "A Khởi là cô tử, không thể kêu hầu gái là tỷ tỷ." Dừng một chút, nàng nghiêm túc nói: "Phu nhân có chuyện hỏi ngươi, xin mời."
"Vâng"
Đi theo sau lưng A Hương, sự hưng phấn vì mới vừa được Trương Hiên yêu thích mà sinh ra của Trương Khởi đã biến mất. Nàng cúi đầu nhìn chân của mình, lo lắng thầm nghĩ: phu nhân tìm ta làm cái gì?
Trong sự yên tĩnh, hai người rất nhanh liền tới viện của Trương Tiêu thị. Lui về phía sau một bước, A Hương nói: "Phu nhân ở bên trong, ngươi vào đi thôi."
"Vâng"
Trương Khởi rón ra rón rén đi vào.
Trong phòng, hai tỳ nữ an tĩnh đứng ở trong góc nhỏ, Trương Tiêu thị đang liếc nhìn mấy phong thơ. Thấy Trương Khởi đi vào, Trương Tiêu thị để phong thơ xuống, ngẩng đầu nhìn, "Trương Khởi."
"Vâng"
"Khuya ngày hôm trước, ngươi theo A Cẩm đi Tiêu phủ?"
"Vâng" lần này Trương Khởi vừa nói xong, lập tức phịch một tiếng quỳ xuống đất, rung giọng nói: "Phu nhân, A Khởi không có. . . . . ."
Ánh mắt của Trương Tiêu thị lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt không đổi chờ nàng nói tiếp.
Trương Khởi hốt hoảng nói xong, "A Khởi không có tâm tư khác, Cẩm tỷ tỷ gọi A Khởi đi thì không có nói gì cả."
"Tâm tư khác? Tâm tư khác gì?"
Âm thanh của Trương Tiêu thị nhàn nhạt, nghe không ra hỉ nộ.
Trương Khởi cúi đầu, sợ đến mặt trắng bệch, nàng dịu dàng nói: "A Khởi không có mơ tưởng Tiêu Lang . . . A Khởi không có ý tưởng vượt mức đó."
Trương Tiêu thị ừ một tiếng, trong giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh, "Ý của ngươi là, A Cẩm đưa ngươi đến Tiêu phủ, là bởi vì ngươi thích Tiêu Lang?"
Trương Khởi cắn môi, trán cúi sát đất, không trả lời, nhưng vẻ mặt kia, lại rõ ràng là thừa nhận.
Trương Tiêu thị nhìn chằm chằm nàng.
Lúc này, một tỳ nữ tiến lên, nói thật nhỏ: "A Lam nói rồi, Cẩm cô tử mang theo A Khởi đi, chính là muốn đưa nàng cho Tiêu Lang."
Mặt Trương Tiêu thị trầm xuống: con gái của mình, không kịp chờ đợi lấy lòng một lang quân như vậy, mình còn chưa có cửa, liền chủ động đưa nữ nhân cho đối phương, thật là không có tiền đồ!
Phất phất tay, ý bảo tỳ nữ lui ra, Trương Tiêu thị lại nhìn chăm chú về phía Trương Khởi.
Nữ nhi của nàng, nàng hiểu rõ, luôn luôn tâm cao khí ngạo, lại từ trước đến giờ không thích A Khởi. Tối hôm trước mang A Khởi đi Tiêu phủ, nhất định là không có tốt bụng.
Chỉ là nàng không biết, nữ nhi lại hãn sâu như vậy rồi. Vì khiến A Mạc thấy vui, cả chuyện như vậy cũng làm ra được!
Tức giận một hồi, lúc này Trương Tiêu thị mới nhớ lại mục đích mình kêu Trương Khởi tới, liền chuẩn bị mở miệng.
Lúc này, âm thanh của A Hương từ bên ngoài truyền đến, "Phu nhân, Tiêu Lang tới."
Tiêu Mạc tới?
Trương Khởi kinh hãi.
Trương Tiêu thị thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi, "Đứng lên, lui sang một bên."
"Vâng"
Trương Khởi đứng lên, theo lời thối lui đến một bên.
Nàng mới vừa đứng dậy, cửa phòng liền mở ra, một cơn gió mát phất phơ thổi, một bóng dáng cao to xuất hiện trong tầm mắt Trương Khởi.
Tiêu Mạc tới.
Tiêu Mạc vừa vào cửa, ánh mắt liền ngưng tụ: Trương Khởi lại ở chỗ này!
Ánh mắt của hắn lóe lóe, khuôn mặt nho nhã tuấn tú chuyển sang Trương Tiêu thị, thi lễ với nàng một cái, Tiêu Mạc cung kính kêu: "A Mạc gặp qua thập cô cô."
Trương Tiêu thị không có lên tiếng, cô cô ruột luôn luôn từ ái dịu dàng với hắn, giờ khắc này trầm mặt, vẻ mặt rất là không tốt.
Tiêu Mạc mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an tĩnh đứng ở trong nội đường, chờ Trương Tiêu thị mở miệng.
Hồi lâu, Trương Tiêu thị mới nặng nề hừ, nàng mím môi, mất hứng nói: "A Mạc, cháu thích A Cẩm nhà ta?"
Tiêu Mạc cười cười, cung kính trả lời: "A Cẩm biểu muội mỹ lệ đáng yêu, A Mạc tất nhiên thích."
Trương Tiêu thị lại hừ lạnh một tiếng, nàng quặm mặt lại lạnh lùng hỏi "Vậy ngươi có bằng lòng lấy nàng làm thê hay không?"
Tiêu Mạc cười một tiếng lần nữa, vẫn cung kính mà lễ độ trả lời: "Cô quên, hôn nhân đại sự há có thể do A Mạc tự tiện làm chủ?"
"Bốp ——" một tiếng, Trương Tiêu thị vỗ lên cái bàn nhỏ bên cạnh, nàng quặm mặt lại lạnh lùng quát: "Ngươi không dám tự tiện làm chủ? Ngươi không dám làm chủ, lại dám đùa giỡn biểu muội của ngươi? Tiêu thị A Mạc, ngươi thật to gan!"
Tiêu Mạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn Trương Tiêu thị, hắn nhíu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Cô sai rồi, A Mạc và biểu muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, khi nào từng có đùa giỡn?"
Tiêu Mạc làm người đoan chính, Trương Tiêu thị đã biết đến. Hắn vừa nói như thế, Trương Tiêu thị không khỏi ngẩn ra. Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Mạc, nghĩ ngợi nói: chẳng lẽ là A Lam hiểu lầm?
Nữ nhi của nàng thuở nhỏ đã thích biểu ca này, chuyện này Trương Tiêu thị cũng biết. Trước kia nàng nghĩ, chờ bọn họ trưởng thành, sẽ hoàn thành hôn sự này là được. Nhưng nào biết, mẹ chồng cũng đến từ Tiêu thị như nàng, Trương thị đại phu nhân, đột nhiên hạ lệnh, không cho các cô tử đến gần Tiêu Mạc?
Nàng lại thật sự không hiểu, hôn sự này sao không thể được?
Trương Tiêu thị trợn mắt nhìn Tiêu Mạc một hồi, thấy vẻ mặt hắn ngay thẳng, âm thầm thở dài một tiếng, nhưng cũng không trách cứ đứa cháu này nữa.
Đang lúc này, Trương Tiêu thị nghe được âm thanh thành khẩn của Tiêu Mạc truyền đến, "Cô, nghe nói Cẩm muội bị đưa vào Từ Đường? A Mạc nguyện đến chỗ bà cô cầu cạnh."
Tiêu Mạc đi cầu tình?
Trương Tiêu thị hơi động tâm, nàng biết rõ, lần này mẹ chồng tức giận cỡ nào, có lẽ, Tiêu Mạc ra mặt là một ý kiến hay.
Gật đầu một cái, nàng nhẹ nhàng nói: "Cũng tốt."
Thấy nàng đồng ý, Tiêu Mạc cười, cung kính lễ độ nói: "Vậy A Mạc đi trước." Dừng một chút, hắn nhìn sang Trương Khởi đứng ở nơi ngóc ngách, vô cùng tầm thường, lại nói với Trương Tiêu thị: "Ngày hôm trước Cẩm biểu muội mang theo A Khởi đến phủ của ta nói vài lời, ta vẫn không hiểu. Khó được gặp nhau, cô, ta muốn trò chuyện với A Khởi, thuận đường để nàng đưa ta đến chỗ bà cô."
Tác giả :
Lâm Gia Thành