Cảnh Xuân Nam Triều
Chương 146: Tàn nhẫn
Cao Diễn nhìn Trương Khởi một cái, chậm rãi nói: "Trường Cung tuổi không nhỏ, lễ đội mũ[1] sắp qua một năm, cũng nên thành thân rồi."
Hai chữ thành thân này vừa ra, mỗi người đều nở nụ cười nhìn về phía Lan Lăng Vương, cũng nhìn về phía tiểu phụ nhân dựa vào bên người hắn.
Tay của Lan Lăng Vương, còn đang dịu dàng vuốt mái tóc Trương Khởi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng bệ hạ, mỉm cười nói rằng: "Phiền bệ hạ hỏi thăm, gần đây thần không muốn nghị hôn."
Âm thanh của hắn không nhỏ, quý nhân ngồi ở mấy hàng trước mặt, đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Thu công chúa và Lý Ánh đồng thời lo âu nhìn về phía Trịnh Du, nhìn gương mặt vừa mới tươi lên của nàng ta lại cứng ngắc lần nữa.
Cao Diễn ngẩn ra, hắn ngạc nhiên nói: "Không muốn nghị hôn? Trường Cung, ngươi đã hai mươi mốt, còn chưa lấy thê sinh tử sao?"
Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, hắn chậm rãi nói: "Chuyện kia thần không vội."
Nói chính hắn không vội, đó là ngầm trào phúng hoàng đế nóng lòng?
Nụ cười ôn hòa của Cao Diễn cứng đờ, trong lòng thầm mắng một tiếng, mà mọi người bốn phía, lại kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương vẫn ngang ngược ở đó.
Chẳng lẽ hắn không lo lắng, sự thân thuộc với vua vừa lấy được, lại bị chính hắn làm mất đi sao?
Một thiếu niên văn sĩ đứng lên, hắn kêu lên với Lan Lăng Vương: "Quận Vương rất hồ đồ, vì một đồ chơi không biết bổn phận, không tuân thủ nữ tắc, ngài lại bỏ mặc cả luân thường sao?"
Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thẳng thiếu niên kia, trầm giọng nói: "Nàng ấy không phải đồ chơi, nàng ấy là ái cơ của ta" hắn rét lạnh nói: "Các hạ nói chuyện, phải cẩn thận suy nghĩ mới tốt", dáng vẻ rất là tức giận.
Thiếu niên kia cũng chỉ là máu nóng xông đầu, muốn có thể diện trước mặt hoàng đế, nào có thật sự trải đời gì? Giờ phút này bị Lan Lăng Quận Vương trừng một cái như vậy, gương mặt thanh tú của cậu ta liền tụ máu đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trở về trên sạp.
Lúc này, Lan Lăng Vương đứng lên.
Hắn kéo Trương Khởi, đặt nàng trong ngực, mắt nhìn khách quý cả sảnh đường, trầm giọng, nói từng chữ từng câu: "Phụ nhân của ta, trời sanh tính không tốt, thường hay náo loạn. . . . . Nàng còn còn tấm bé không hiểu chuyện, nhưng chư vị là đường đường trượng phu, phải nên hiểu chuyện. Hôm nay Cao Trường Cung nói rõ ở đây, trên trời dưới đất, nếu người nào muốn động phụ nhân của ta, vậy thì bước qua thi thể Cao Trường Cung ta đi"
Ánh mắt của hắn trầm trầm, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ ra một loại tàn nhẫn đáng sợ, lúc này dù là Đoàn tướng quân, cũng không hề nghi ngờ quyết tâm của hắn chút nào, mọi người kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương, nhìn tiểu phụ nhân bị hắn ôm thật chặc vào trong ngực, xem như trân bảo, không khỏi đồng thời yên lặng.
Thấy mọi nơi an tĩnh, Lan Lăng Vương đột nhiên ngẩng đầu quát lên: "Đem vào"
Mọi người trong kinh ngạc, hai hộ vệ bưng một cái hộp gỗ đi vào.
Hai người này vừa vào, Lan Lăng Vương liền lộ ra hàm răng trắng như tuyết, âm trầm nói: "Mở hộp gỗ này ra ngay trước chư vị khách quý"
Bọn hộ vệ đáp một tiếng dạ, đặt hộp gỗ trên đất, sau đó mở hộp gỗ ra, nắp hộp vừa mở, một hồi tiếng kêu sợ hãi, tiếng nôn mửa liền truyền ra. Trong tiếng huyên náo, ánh mắt như sói của Lan Lăng Vương quét qua mọi người trong điện, nói từng chữ từng câu: "Đôi nam nữ này, từng tùy ý nhục nhã A Khởi của ta trên phố, chết không có gì đáng tiếc"
Âm thanh như tiếng nổ, chấn cho màng nhĩ mọi người ông ông tác hưởng.
Tiếng kêu sợ hãi tiếng nôn mửa vẫn còn tiếp tục, quyền quý ở đây có lẽ không biết được đầu thiếu niên kia là ai, nhưng đầu mỹ nhân kia, thì lại biết. Năm gần đây, mặc dù mỹ nhân ở Nghiệp thành không ít, nhưng xuất sắc cũng chỉ có mấy người thôi, trừ đi vài người không chọc được, thì mỹ nhân đệ nhất hồng lâu này, cơ hồ đa số mọi người đều từng ở với nàng ta, hôm nay lại bị Lan Lăng Vương lấy đầu, đặt ở trong hộp gỗ quả thật cực kỳ tàn nhẫn.
Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Cao Diễn cũng hít một hơi. Hắn cho tới bây giờ, mới hoàn toàn tin tưởng, Trương thị này, thật đúng là chỗ hiểm của Cao Trường Cung, câu nói ai muốn đụng nàng ấy, liền đạp thi thể của hắn mà qua, hoàn toàn không phải tuyên bố vô căn cứ. Ngoài Cao Diễn, cũng có không ít người lộ vẻ mặt khó coi.
Khi cả sảnh đường náo loạn, Đoàn tướng quân liền lên tiếng, "Hồ đồ"
Ông ta trợn mắt nhìn Lan Lăng Vương, trầm giọng quát lên: "Cao Trường Cung, đây là trong phủ lão phu" rồi quay đầu cả giận nói: "Mang ra."
"Vâng" mấy quân sĩ đi ra, đậy nắp hai hộp gỗ lại, rồi vội vàng lui ra ngoài. Ngay sau đó, lại có mấy người hầu đi tới, mặc dù mặt đất cực kỳ sạch sẽ, bọn họ vẫn rửa lại một lần. Đồng thời, bốn góc trong điện, đều có mỹ nhân tới đây, đốt đàn hương lên.
Đoàn lão tướng quân quay đầu, ông ta lại trợn mắt nhìn Lan Lăng Vương một cái, thật muốn tiếp tục quát lớn: đại trượng phu da ngựa bọc thây, giết mấy người ổn định trường hợp thì là gì chứ? Lúc trước thấy Cao Trường Cung hơi ngu dốt, bây giờ nhìn lại, thật là chém giết quả quyết, dám ra tay ở thời điểm mấu chốt, quả là một nhân tài. Tuy bị nữ sắc mê hoặc, nhưng cũng không phải việc gì lớn.
Được Đoàn tướng quân phân phó, một đội ca kỹ nhẹ nhàng đi ra. Mỹ nhân đẹp đẽ, hương thơm bốn phía, che giấu sự khủng hoảng do mấy cái đầu đem đến lúc nãy.
Lan Lăng Vương ngửa ra sau sập, hắn tự tay ôm Trương Khởi vào trong ngực. Vuốt mái tóc của nàng, Lan Lăng Vương hướng về phía bệ hạ, khàn khàn nói: "Hoàng thúc, Trường Cung lớn đến nay, không có gì tốt, duy chỉ có phụ nhân trong ngực này, từng mọi cách khước từ, chung quy lại không bỏ được, không bỏ được, không quên được. . . . . ."
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Cao Diễn, nói nhỏ: "Trường Cung là một người khờ dại, khiến hoàng thúc thất vọng. . . . . ."
Chống lại ánh mắt của hắn, Cao Diễn thở dài một tiếng, mà Đoàn tướng quân bên cạnh, mơ hồ cảm thấy giữa hai người này có gì phức tạp, ông ta vội vã đứng lên, châm một chung rượu cho bệ hạ, rồi ra hiệu một mỹ tỳ cũng rót đầy cho Lan Lăng Vương, ôn hòa nói: "Đến đây, uy cũng lập, lời cũng nói, uống rượu uống rượu."
Trong giọng nói, mang tới mấy phần nhạo báng. Lúc này, sự tức giận của Đoàn tướng quân với Lan Lăng Vương đã tiêu mất một chút. Phụ nhân bên người hắn, đúng là một yêu tinh, loại yêu tinh này quyến rũ Cao Trường Cung, dù sao cũng tốt hơn quyến rũ quân vương.
Bữa tiệc cử hành đến bây giờ, đã mất hứng thú. Uống mấy lượt rượu, bệ hạ vừa mới rời đi, chúng quyền quý liền liên tiếp cầu xin lui, không bao lâu, liền đi gần nửa.
Lan Lăng Vương và Đoàn tướng quân nói mấy câu xong, cũng cáo từ ông ta rời đi. Cũng giống lúc đi vào, hắn quay người lại, liền bế Trương Khởi vào lòng, sải bước đi ra ngoài cửa.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng Vương rời đi, Lý Ánh đột nhiên nói: "A Du, ngươi quên hắn ta đi." Nàng ta lắc đầu nói: "Cao Trường Cung si mê Trương thị như thế, trở thành chính thê của hắn thì thế nào?"
Trịnh Du cúi đầu, nàng ta móc khăn tay trong lòng ra, run rẩy lau lau khóe mắt, nói nhỏ: "Nếu ta có thể quên, đã sớm quên. . . . . "
Lời vừa nói ra này, Lý Ánh trầm mặc.
Ôm Trương Khởi, Lan Lăng Vương nhảy lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường phố, hai bên đường phố có ngọn đèn dầu đung đưa, chiếu sáng đêm tối lờ mờ.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn Trương Khởi.
Hắn cảm thấy, nàng đang tức giận. . . . . Như hắn mượn tối nay để lập uy, bữa tiệc tối nay, nàng cũng muốn dựa thế chứ?
Không biết tại sao, nghĩ đến nàng đang tức giận, tâm trạng của hắn thật tốt.
. . . . . Mấy ngày nay hắn vẫn tức giận, nhưng mới rồi bị Tiêu Mạc kích thích, ngược lại nghĩ thông suốt một chuyện. Ngay tiếp theo, tâm trạng cũng phóng khoáng không ít.
Xe ngựa vừa về tới phủ, Lan Lăng Vương liền đến thư phòng nghị sự. Còn Trương Khởi thì đi vào chánh viện.
Vừa vào chánh viện, nàng lại ngây người.
Trong sân có một người đứng, mắt to mày rậm, mặt tròn thích cười, không phải là A Lục sao?
Vì sao A Lục lại tới?
Thấy Trương Khởi đờ đẫn, A Lục vội vàng chạy tới. Nàng ấy dắt tay Trương Khởi, hai chủ tớ đóng cửa phòng lại xong, không đợi Trương Khởi hỏi thăm, A Lục liền uất ức nói: "Lúc nãy Cao Trường Cung phái người bắt ta từ phủ Thượng Thư trở lại."
Nàng ấy uất ức không dứt nhìn Trương Khởi, buồn buồn nói: "Tên vũ phu này, động một chút thì dùng sức mạnh. Trắng trợn cướp đoạt ngươi không tính, ngay cả một hầu gái như ta, hắn cũng trắng trợn cướp đoạt. . . . Người của hắn đi vào, ném một câu nói, liền dùng một túi lụa bỏ ta vào." Thanh âm của A Lục mang theo tiếng khóc, giận đến mắt đều đỏ, "Người của Tiêu phủ không có nói không đồng ý, sao hắn lại phải nhốt? Còn đặt ta ở trên lưng ngựa, đoạn đường này xốc đến ta cứ ói. A Khởi, người này quá khi dễ người rồi, ngươi phải giúp ta báo thù"
Trương Khởi vội vàng ôm nàng, "Được, ta giúp ngươi báo thù, giúp ngươi báo thù."
Trấn an A Lục xong, Trương Khởi hơi chút mất hồn.
Thấy nàng kinh ngạc, A Lục nhỏ giọng nói ra: "Ngày đó ta mới đến, Tiêu Lang liền gặp ta. A Khởi, Tiêu Lang quá biết nói chuyện, mỗi câu ngươi nói với ta đều bị ngài ấy hỏi ra được hết. Ngài ấy nghe xong vui mừng lắm."
Trương Khởi ừ một tiếng.
Thấy nàng vẫn còn ở suy nghĩ, A Lục hỏi "A Khởi, ngươi đang nghĩ cái gì?"
Trương Khởi nuốt nước bọt, rồi nàng kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc, cúi đầu, thắt vạt áo nói: "A Lục, ta có chút không nắm bắt được hắn. . . . . ."
A Lục mới mặt ủ mày ê một hồi, liền cười nở mặt, "A Khởi ngươi sợ cái gì? Hắn không phải nói tạm thời không nghị hôn sao? D⊹Đ⊹L⊹Q⊹Đ Chỉ cần hắn còn chưa nghị hôn, thì ngươi vẫn không có nguy hiểm. Dù sao đến lúc họ nghị hôn gấp cũng không muộn."
Trương Khởi không trả lời.
Đang lúc ấy thì, âm thanh của Phương lão quản sự từ bên ngoài truyền đến, "Gặp qua Trương cơ."
Trương Khởi quay đầu lại, "Có việc gì thế?"
"Quận Vương hạ lệnh, ban cho Trương cơ mười hầu gái, kính xin cơ ra xem một lần."
Trương Khởi và A Lục đi ra.
Đứng ở trong sân, là mười thiếu nữ Trương Khởi chưa từng gặp, những thiếu nữ này, mỗi người
đều có vóc người nhỏ thấp, mặt mày xinh xắn tất cả đều là người Trần.
Nhìn thấy Trương Khởi đỡ đần, Phương lão chỉ vào góc viện, "Quận Vương nói rồi, trong phủ có không gian. Mấy người này, đều đặt ở trong viện, cùng Trương cơ xử lý."
Đứng ở trong góc nhỏ, là một số trung niên nam nữ ba bốn mươi tuổi, mỗi người đều dung nhan đoan chánh, mặc dù cúi đầu, lại lộ ra vẻ văn nhã.
Nhìn bọn họ một lát, lại nhìn những thiếu nữ này một lát, A Lục kêu lên: "Y, sao hơi giống giống? Mấy người này cùng nhà à?"
Phương lão trả lời: "Tất cả đều là người một nhà, tổng cộng mười hộ, toàn bộ đến từ Trần, trước kia đều là người dư dả trong sạch." Nói tới chỗ này, Phương lão nhìn về phía Trương Khởi, "Quận Vương nói rồi, từ nay về sau, hầu gái A Lục của cơ, còn có mười hộ này, đều là người của Trương cơ. Trương cơ sống, bọn họ sống, Trương cơ chết, bọn họ chết, nếu Trương cơ rụng một cọng lông liền chặt tay chân họ. Nếu Trương cơ có vết thương trày xước gì, bắt đầu từ hầu gái A Lục, đều bị chặt tay chặt chân cắt lưỡi."
Khi vẻ mặt A Lục tái nhợt, sợ hãi, Phương lão nói xong bình bình ổn ổn, "Tóm lại, từ nay về sau, vinh nhục sống chết của bọn họ, toàn bộ cột trên người Trương cơ. Quận Vương còn nói, nếu là mười nhà mà chê ít. Quận Vương còn có thể tìm 20 hộ, 30 hộ. Quận Vương cũng nói những hộ này vốn không quen nhau, sợ là cơ sẽ không để ý chết sống của bọn họ. Vì vậy, lúc nãy ngài ấy đã cho một đội nhân mã tiến về nước Trần, mời thân tộc của hầu gái A Lục, cơ mới sẽ không suy nghĩ lung tung."
Vừa dứt tiếng, Trương Khởi kinh hoảng sắc mặt trắng bệch.
Phương lão một hơi giao phó xong, liền cáo lui.
Trong thư phòng, Lan Lăng Vương đang cầm bút viết nhanh, thấy Phương lão đi vào, hắn để bút xuống, hỏi: "Như thế nào?"
Phương lão kể lại lần nữa.
Đợi nghe được Trương Khởi sắc mặt trắng bệch, A Lục trừng lớn mắt, khóc ra tiếng, Lan Lăng Vương nhếch nhếch khóe môi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười thầm nghĩ: sao ta nghe được bộ dáng A Khởi như vậy, trong bụng rất là vui vẻ?
Lại bảo Phương lão kể chuyện lần nữa, Lan Lăng Vương mới phất phất tay.
Phương lão liền lui ra ngoài.
Thối lui đến một nửa, ông quay qua nhìn Lan Lăng Vương. Ánh nến dập dềnh, bóng dáng cao lớn của hắn giống như một núi băng đã đông cứng ngàn năm, trong suốt, mỹ lệ, cũng nặng nề, dầy cộm.
Phương lão dừng bước lại, nhẹ giọng nói ra: "Quận Vương, lão bộc nghe người ta nói, phụ nhân một khi có đứa bé, lòng liền yên."
Đứa bé?
Lan Lăng Vương suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Nàng ấy vừa mới mất đứa bé, sức khỏe còn yếu. Đợi nàng ấy dưỡng tốt thân thể lại nói."
Phương lão cất bước rời đi, Lan Lăng Vương kêu: "Chờ một lát." Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Phụ nhân kia thích vàng, như vậy đi, ngày mai ông triệu tập công tượng, cải chế lại căn phòng thứ ba ở chánh viện, toàn bộ đều dát vàng lên. Tóm lại, cả căn phòng, khắp nơi đều phải có ánh vàng lấp lánh, cả sàn tháp cũng là như thế."
Phương lão trừng lớn mắt, vậy còn có thể ở sao?
Ông cẩn thận nói: "Theo lão bộc quan sát, xưa nay Trương cơ mặc chất phác, cũng không thích xa hoa."
Lan Lăng Vương cau mày lại, hắn nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Nhưng gần đây nàng ấy luôn đổi đồ trong kho hàng thành vàng." Nói tới chỗ này, hắn như nghĩ tới gì, liền nói: "Mặc kệ, ông cứ làm theo ta nói là được."
Phương lão lĩnh mệnh đi, hắn lại mỉm cười nói: "Nhớ là đồ vật nặng chút, khiến nàng ấy không mang đi được."
Phương lão ngớ ngẩn, cúi đầu cười nói: "Vâng."
Phương lão đi không lâu sau, Lan Lăng Vương để bút lông xuống, quay đầu nhìn về phía đồng hồ cát.
Đồng hồ cát cũng sắp chảy xong rồi.
Bất tri bất giác, đã đến canh ba.
Hắn xoay người, sải bước đi tới chánh viện.
Đi tới ngoài viện ngủ thì hắn có thể thấy trong phòng ngủ có ánh nến dập dền, tiếng người ồn ào.
Hắn cất bước tiến lên.
Cọt kẹt đẩy cửa phòng ra, dưới ánh sao Lan Lăng Vương mặc áo đen, tuấn mỹ giống như tiên nâng tay lên, ra lệnh cho A Lục: "Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn cùng tắm với Trương cơ."
A Lục đáng thương, vẫn còn là một thiếu nữ, lập tức mặt nàng ấy đỏ lên, đáp một tiếng rồi vội vã lui ra.
Nàng ấy lui ra xong, Lan Lăng Vương cũng không có cất bước.
Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Trương Khởi, dưới ánh sao, ánh mắt của hắn lấp lánh như tặc. Hắn nhìn nàng nhàn nhạt ra lệnh: "Tới đây, cho ta ôm một cái."
Thấy Trương Khởi quật cường quay đầu đi không để ý tới mình, hắn thong thả ung dung nói: "Dưới trướng của ta có một người không vợ nhìn trúng A Lục, hắn theo ta vào sinh ra tử, mặc dù người thô bạo chút, thích đánh nữ nhân chút, nhưng dù sao càng vất vả công lao càng lớn...." Lời của hắn vẫn chưa nói hết, Trương Khởi đã nhanh nhẹn nhào vào trong ngực hắn như chim yến bay tới.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Hai chữ thành thân này vừa ra, mỗi người đều nở nụ cười nhìn về phía Lan Lăng Vương, cũng nhìn về phía tiểu phụ nhân dựa vào bên người hắn.
Tay của Lan Lăng Vương, còn đang dịu dàng vuốt mái tóc Trương Khởi, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng bệ hạ, mỉm cười nói rằng: "Phiền bệ hạ hỏi thăm, gần đây thần không muốn nghị hôn."
Âm thanh của hắn không nhỏ, quý nhân ngồi ở mấy hàng trước mặt, đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Thu công chúa và Lý Ánh đồng thời lo âu nhìn về phía Trịnh Du, nhìn gương mặt vừa mới tươi lên của nàng ta lại cứng ngắc lần nữa.
Cao Diễn ngẩn ra, hắn ngạc nhiên nói: "Không muốn nghị hôn? Trường Cung, ngươi đã hai mươi mốt, còn chưa lấy thê sinh tử sao?"
Lan Lăng Vương cúi đầu xuống, hắn chậm rãi nói: "Chuyện kia thần không vội."
Nói chính hắn không vội, đó là ngầm trào phúng hoàng đế nóng lòng?
Nụ cười ôn hòa của Cao Diễn cứng đờ, trong lòng thầm mắng một tiếng, mà mọi người bốn phía, lại kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương vẫn ngang ngược ở đó.
Chẳng lẽ hắn không lo lắng, sự thân thuộc với vua vừa lấy được, lại bị chính hắn làm mất đi sao?
Một thiếu niên văn sĩ đứng lên, hắn kêu lên với Lan Lăng Vương: "Quận Vương rất hồ đồ, vì một đồ chơi không biết bổn phận, không tuân thủ nữ tắc, ngài lại bỏ mặc cả luân thường sao?"
Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thẳng thiếu niên kia, trầm giọng nói: "Nàng ấy không phải đồ chơi, nàng ấy là ái cơ của ta" hắn rét lạnh nói: "Các hạ nói chuyện, phải cẩn thận suy nghĩ mới tốt", dáng vẻ rất là tức giận.
Thiếu niên kia cũng chỉ là máu nóng xông đầu, muốn có thể diện trước mặt hoàng đế, nào có thật sự trải đời gì? Giờ phút này bị Lan Lăng Quận Vương trừng một cái như vậy, gương mặt thanh tú của cậu ta liền tụ máu đỏ bừng, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trở về trên sạp.
Lúc này, Lan Lăng Vương đứng lên.
Hắn kéo Trương Khởi, đặt nàng trong ngực, mắt nhìn khách quý cả sảnh đường, trầm giọng, nói từng chữ từng câu: "Phụ nhân của ta, trời sanh tính không tốt, thường hay náo loạn. . . . . Nàng còn còn tấm bé không hiểu chuyện, nhưng chư vị là đường đường trượng phu, phải nên hiểu chuyện. Hôm nay Cao Trường Cung nói rõ ở đây, trên trời dưới đất, nếu người nào muốn động phụ nhân của ta, vậy thì bước qua thi thể Cao Trường Cung ta đi"
Ánh mắt của hắn trầm trầm, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân lộ ra một loại tàn nhẫn đáng sợ, lúc này dù là Đoàn tướng quân, cũng không hề nghi ngờ quyết tâm của hắn chút nào, mọi người kinh ngạc nhìn Lan Lăng Vương, nhìn tiểu phụ nhân bị hắn ôm thật chặc vào trong ngực, xem như trân bảo, không khỏi đồng thời yên lặng.
Thấy mọi nơi an tĩnh, Lan Lăng Vương đột nhiên ngẩng đầu quát lên: "Đem vào"
Mọi người trong kinh ngạc, hai hộ vệ bưng một cái hộp gỗ đi vào.
Hai người này vừa vào, Lan Lăng Vương liền lộ ra hàm răng trắng như tuyết, âm trầm nói: "Mở hộp gỗ này ra ngay trước chư vị khách quý"
Bọn hộ vệ đáp một tiếng dạ, đặt hộp gỗ trên đất, sau đó mở hộp gỗ ra, nắp hộp vừa mở, một hồi tiếng kêu sợ hãi, tiếng nôn mửa liền truyền ra. Trong tiếng huyên náo, ánh mắt như sói của Lan Lăng Vương quét qua mọi người trong điện, nói từng chữ từng câu: "Đôi nam nữ này, từng tùy ý nhục nhã A Khởi của ta trên phố, chết không có gì đáng tiếc"
Âm thanh như tiếng nổ, chấn cho màng nhĩ mọi người ông ông tác hưởng.
Tiếng kêu sợ hãi tiếng nôn mửa vẫn còn tiếp tục, quyền quý ở đây có lẽ không biết được đầu thiếu niên kia là ai, nhưng đầu mỹ nhân kia, thì lại biết. Năm gần đây, mặc dù mỹ nhân ở Nghiệp thành không ít, nhưng xuất sắc cũng chỉ có mấy người thôi, trừ đi vài người không chọc được, thì mỹ nhân đệ nhất hồng lâu này, cơ hồ đa số mọi người đều từng ở với nàng ta, hôm nay lại bị Lan Lăng Vương lấy đầu, đặt ở trong hộp gỗ quả thật cực kỳ tàn nhẫn.
Trong khoảng thời gian ngắn, dù là Cao Diễn cũng hít một hơi. Hắn cho tới bây giờ, mới hoàn toàn tin tưởng, Trương thị này, thật đúng là chỗ hiểm của Cao Trường Cung, câu nói ai muốn đụng nàng ấy, liền đạp thi thể của hắn mà qua, hoàn toàn không phải tuyên bố vô căn cứ. Ngoài Cao Diễn, cũng có không ít người lộ vẻ mặt khó coi.
Khi cả sảnh đường náo loạn, Đoàn tướng quân liền lên tiếng, "Hồ đồ"
Ông ta trợn mắt nhìn Lan Lăng Vương, trầm giọng quát lên: "Cao Trường Cung, đây là trong phủ lão phu" rồi quay đầu cả giận nói: "Mang ra."
"Vâng" mấy quân sĩ đi ra, đậy nắp hai hộp gỗ lại, rồi vội vàng lui ra ngoài. Ngay sau đó, lại có mấy người hầu đi tới, mặc dù mặt đất cực kỳ sạch sẽ, bọn họ vẫn rửa lại một lần. Đồng thời, bốn góc trong điện, đều có mỹ nhân tới đây, đốt đàn hương lên.
Đoàn lão tướng quân quay đầu, ông ta lại trợn mắt nhìn Lan Lăng Vương một cái, thật muốn tiếp tục quát lớn: đại trượng phu da ngựa bọc thây, giết mấy người ổn định trường hợp thì là gì chứ? Lúc trước thấy Cao Trường Cung hơi ngu dốt, bây giờ nhìn lại, thật là chém giết quả quyết, dám ra tay ở thời điểm mấu chốt, quả là một nhân tài. Tuy bị nữ sắc mê hoặc, nhưng cũng không phải việc gì lớn.
Được Đoàn tướng quân phân phó, một đội ca kỹ nhẹ nhàng đi ra. Mỹ nhân đẹp đẽ, hương thơm bốn phía, che giấu sự khủng hoảng do mấy cái đầu đem đến lúc nãy.
Lan Lăng Vương ngửa ra sau sập, hắn tự tay ôm Trương Khởi vào trong ngực. Vuốt mái tóc của nàng, Lan Lăng Vương hướng về phía bệ hạ, khàn khàn nói: "Hoàng thúc, Trường Cung lớn đến nay, không có gì tốt, duy chỉ có phụ nhân trong ngực này, từng mọi cách khước từ, chung quy lại không bỏ được, không bỏ được, không quên được. . . . . ."
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành nhìn Cao Diễn, nói nhỏ: "Trường Cung là một người khờ dại, khiến hoàng thúc thất vọng. . . . . ."
Chống lại ánh mắt của hắn, Cao Diễn thở dài một tiếng, mà Đoàn tướng quân bên cạnh, mơ hồ cảm thấy giữa hai người này có gì phức tạp, ông ta vội vã đứng lên, châm một chung rượu cho bệ hạ, rồi ra hiệu một mỹ tỳ cũng rót đầy cho Lan Lăng Vương, ôn hòa nói: "Đến đây, uy cũng lập, lời cũng nói, uống rượu uống rượu."
Trong giọng nói, mang tới mấy phần nhạo báng. Lúc này, sự tức giận của Đoàn tướng quân với Lan Lăng Vương đã tiêu mất một chút. Phụ nhân bên người hắn, đúng là một yêu tinh, loại yêu tinh này quyến rũ Cao Trường Cung, dù sao cũng tốt hơn quyến rũ quân vương.
Bữa tiệc cử hành đến bây giờ, đã mất hứng thú. Uống mấy lượt rượu, bệ hạ vừa mới rời đi, chúng quyền quý liền liên tiếp cầu xin lui, không bao lâu, liền đi gần nửa.
Lan Lăng Vương và Đoàn tướng quân nói mấy câu xong, cũng cáo từ ông ta rời đi. Cũng giống lúc đi vào, hắn quay người lại, liền bế Trương Khởi vào lòng, sải bước đi ra ngoài cửa.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng Vương rời đi, Lý Ánh đột nhiên nói: "A Du, ngươi quên hắn ta đi." Nàng ta lắc đầu nói: "Cao Trường Cung si mê Trương thị như thế, trở thành chính thê của hắn thì thế nào?"
Trịnh Du cúi đầu, nàng ta móc khăn tay trong lòng ra, run rẩy lau lau khóe mắt, nói nhỏ: "Nếu ta có thể quên, đã sớm quên. . . . . "
Lời vừa nói ra này, Lý Ánh trầm mặc.
Ôm Trương Khởi, Lan Lăng Vương nhảy lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng chạy trên đường phố, hai bên đường phố có ngọn đèn dầu đung đưa, chiếu sáng đêm tối lờ mờ.
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn Trương Khởi.
Hắn cảm thấy, nàng đang tức giận. . . . . Như hắn mượn tối nay để lập uy, bữa tiệc tối nay, nàng cũng muốn dựa thế chứ?
Không biết tại sao, nghĩ đến nàng đang tức giận, tâm trạng của hắn thật tốt.
. . . . . Mấy ngày nay hắn vẫn tức giận, nhưng mới rồi bị Tiêu Mạc kích thích, ngược lại nghĩ thông suốt một chuyện. Ngay tiếp theo, tâm trạng cũng phóng khoáng không ít.
Xe ngựa vừa về tới phủ, Lan Lăng Vương liền đến thư phòng nghị sự. Còn Trương Khởi thì đi vào chánh viện.
Vừa vào chánh viện, nàng lại ngây người.
Trong sân có một người đứng, mắt to mày rậm, mặt tròn thích cười, không phải là A Lục sao?
Vì sao A Lục lại tới?
Thấy Trương Khởi đờ đẫn, A Lục vội vàng chạy tới. Nàng ấy dắt tay Trương Khởi, hai chủ tớ đóng cửa phòng lại xong, không đợi Trương Khởi hỏi thăm, A Lục liền uất ức nói: "Lúc nãy Cao Trường Cung phái người bắt ta từ phủ Thượng Thư trở lại."
Nàng ấy uất ức không dứt nhìn Trương Khởi, buồn buồn nói: "Tên vũ phu này, động một chút thì dùng sức mạnh. Trắng trợn cướp đoạt ngươi không tính, ngay cả một hầu gái như ta, hắn cũng trắng trợn cướp đoạt. . . . Người của hắn đi vào, ném một câu nói, liền dùng một túi lụa bỏ ta vào." Thanh âm của A Lục mang theo tiếng khóc, giận đến mắt đều đỏ, "Người của Tiêu phủ không có nói không đồng ý, sao hắn lại phải nhốt? Còn đặt ta ở trên lưng ngựa, đoạn đường này xốc đến ta cứ ói. A Khởi, người này quá khi dễ người rồi, ngươi phải giúp ta báo thù"
Trương Khởi vội vàng ôm nàng, "Được, ta giúp ngươi báo thù, giúp ngươi báo thù."
Trấn an A Lục xong, Trương Khởi hơi chút mất hồn.
Thấy nàng kinh ngạc, A Lục nhỏ giọng nói ra: "Ngày đó ta mới đến, Tiêu Lang liền gặp ta. A Khởi, Tiêu Lang quá biết nói chuyện, mỗi câu ngươi nói với ta đều bị ngài ấy hỏi ra được hết. Ngài ấy nghe xong vui mừng lắm."
Trương Khởi ừ một tiếng.
Thấy nàng vẫn còn ở suy nghĩ, A Lục hỏi "A Khởi, ngươi đang nghĩ cái gì?"
Trương Khởi nuốt nước bọt, rồi nàng kể lại chuyện xảy ra trong bữa tiệc, cúi đầu, thắt vạt áo nói: "A Lục, ta có chút không nắm bắt được hắn. . . . . ."
A Lục mới mặt ủ mày ê một hồi, liền cười nở mặt, "A Khởi ngươi sợ cái gì? Hắn không phải nói tạm thời không nghị hôn sao? D⊹Đ⊹L⊹Q⊹Đ Chỉ cần hắn còn chưa nghị hôn, thì ngươi vẫn không có nguy hiểm. Dù sao đến lúc họ nghị hôn gấp cũng không muộn."
Trương Khởi không trả lời.
Đang lúc ấy thì, âm thanh của Phương lão quản sự từ bên ngoài truyền đến, "Gặp qua Trương cơ."
Trương Khởi quay đầu lại, "Có việc gì thế?"
"Quận Vương hạ lệnh, ban cho Trương cơ mười hầu gái, kính xin cơ ra xem một lần."
Trương Khởi và A Lục đi ra.
Đứng ở trong sân, là mười thiếu nữ Trương Khởi chưa từng gặp, những thiếu nữ này, mỗi người
đều có vóc người nhỏ thấp, mặt mày xinh xắn tất cả đều là người Trần.
Nhìn thấy Trương Khởi đỡ đần, Phương lão chỉ vào góc viện, "Quận Vương nói rồi, trong phủ có không gian. Mấy người này, đều đặt ở trong viện, cùng Trương cơ xử lý."
Đứng ở trong góc nhỏ, là một số trung niên nam nữ ba bốn mươi tuổi, mỗi người đều dung nhan đoan chánh, mặc dù cúi đầu, lại lộ ra vẻ văn nhã.
Nhìn bọn họ một lát, lại nhìn những thiếu nữ này một lát, A Lục kêu lên: "Y, sao hơi giống giống? Mấy người này cùng nhà à?"
Phương lão trả lời: "Tất cả đều là người một nhà, tổng cộng mười hộ, toàn bộ đến từ Trần, trước kia đều là người dư dả trong sạch." Nói tới chỗ này, Phương lão nhìn về phía Trương Khởi, "Quận Vương nói rồi, từ nay về sau, hầu gái A Lục của cơ, còn có mười hộ này, đều là người của Trương cơ. Trương cơ sống, bọn họ sống, Trương cơ chết, bọn họ chết, nếu Trương cơ rụng một cọng lông liền chặt tay chân họ. Nếu Trương cơ có vết thương trày xước gì, bắt đầu từ hầu gái A Lục, đều bị chặt tay chặt chân cắt lưỡi."
Khi vẻ mặt A Lục tái nhợt, sợ hãi, Phương lão nói xong bình bình ổn ổn, "Tóm lại, từ nay về sau, vinh nhục sống chết của bọn họ, toàn bộ cột trên người Trương cơ. Quận Vương còn nói, nếu là mười nhà mà chê ít. Quận Vương còn có thể tìm 20 hộ, 30 hộ. Quận Vương cũng nói những hộ này vốn không quen nhau, sợ là cơ sẽ không để ý chết sống của bọn họ. Vì vậy, lúc nãy ngài ấy đã cho một đội nhân mã tiến về nước Trần, mời thân tộc của hầu gái A Lục, cơ mới sẽ không suy nghĩ lung tung."
Vừa dứt tiếng, Trương Khởi kinh hoảng sắc mặt trắng bệch.
Phương lão một hơi giao phó xong, liền cáo lui.
Trong thư phòng, Lan Lăng Vương đang cầm bút viết nhanh, thấy Phương lão đi vào, hắn để bút xuống, hỏi: "Như thế nào?"
Phương lão kể lại lần nữa.
Đợi nghe được Trương Khởi sắc mặt trắng bệch, A Lục trừng lớn mắt, khóc ra tiếng, Lan Lăng Vương nhếch nhếch khóe môi. Hắn nghiêng đầu mỉm cười thầm nghĩ: sao ta nghe được bộ dáng A Khởi như vậy, trong bụng rất là vui vẻ?
Lại bảo Phương lão kể chuyện lần nữa, Lan Lăng Vương mới phất phất tay.
Phương lão liền lui ra ngoài.
Thối lui đến một nửa, ông quay qua nhìn Lan Lăng Vương. Ánh nến dập dềnh, bóng dáng cao lớn của hắn giống như một núi băng đã đông cứng ngàn năm, trong suốt, mỹ lệ, cũng nặng nề, dầy cộm.
Phương lão dừng bước lại, nhẹ giọng nói ra: "Quận Vương, lão bộc nghe người ta nói, phụ nhân một khi có đứa bé, lòng liền yên."
Đứa bé?
Lan Lăng Vương suy nghĩ một hồi, gật đầu nói: "Nàng ấy vừa mới mất đứa bé, sức khỏe còn yếu. Đợi nàng ấy dưỡng tốt thân thể lại nói."
Phương lão cất bước rời đi, Lan Lăng Vương kêu: "Chờ một lát." Hắn nghĩ nghĩ, nói: "Phụ nhân kia thích vàng, như vậy đi, ngày mai ông triệu tập công tượng, cải chế lại căn phòng thứ ba ở chánh viện, toàn bộ đều dát vàng lên. Tóm lại, cả căn phòng, khắp nơi đều phải có ánh vàng lấp lánh, cả sàn tháp cũng là như thế."
Phương lão trừng lớn mắt, vậy còn có thể ở sao?
Ông cẩn thận nói: "Theo lão bộc quan sát, xưa nay Trương cơ mặc chất phác, cũng không thích xa hoa."
Lan Lăng Vương cau mày lại, hắn nghĩ nghĩ rồi nói ra: "Nhưng gần đây nàng ấy luôn đổi đồ trong kho hàng thành vàng." Nói tới chỗ này, hắn như nghĩ tới gì, liền nói: "Mặc kệ, ông cứ làm theo ta nói là được."
Phương lão lĩnh mệnh đi, hắn lại mỉm cười nói: "Nhớ là đồ vật nặng chút, khiến nàng ấy không mang đi được."
Phương lão ngớ ngẩn, cúi đầu cười nói: "Vâng."
Phương lão đi không lâu sau, Lan Lăng Vương để bút lông xuống, quay đầu nhìn về phía đồng hồ cát.
Đồng hồ cát cũng sắp chảy xong rồi.
Bất tri bất giác, đã đến canh ba.
Hắn xoay người, sải bước đi tới chánh viện.
Đi tới ngoài viện ngủ thì hắn có thể thấy trong phòng ngủ có ánh nến dập dền, tiếng người ồn ào.
Hắn cất bước tiến lên.
Cọt kẹt đẩy cửa phòng ra, dưới ánh sao Lan Lăng Vương mặc áo đen, tuấn mỹ giống như tiên nâng tay lên, ra lệnh cho A Lục: "Đi chuẩn bị nước nóng, ta muốn cùng tắm với Trương cơ."
A Lục đáng thương, vẫn còn là một thiếu nữ, lập tức mặt nàng ấy đỏ lên, đáp một tiếng rồi vội vã lui ra.
Nàng ấy lui ra xong, Lan Lăng Vương cũng không có cất bước.
Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Trương Khởi, dưới ánh sao, ánh mắt của hắn lấp lánh như tặc. Hắn nhìn nàng nhàn nhạt ra lệnh: "Tới đây, cho ta ôm một cái."
Thấy Trương Khởi quật cường quay đầu đi không để ý tới mình, hắn thong thả ung dung nói: "Dưới trướng của ta có một người không vợ nhìn trúng A Lục, hắn theo ta vào sinh ra tử, mặc dù người thô bạo chút, thích đánh nữ nhân chút, nhưng dù sao càng vất vả công lao càng lớn...." Lời của hắn vẫn chưa nói hết, Trương Khởi đã nhanh nhẹn nhào vào trong ngực hắn như chim yến bay tới.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Lễ đội mũ: thời xưa khi con trai đến 20 tuổi thì tiến hành lễ đội mũ, cho biết người đó đã trưởng thành.
Tác giả :
Lâm Gia Thành