Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh
Chương 43: Một Đêm Hai Cặp
Anh đưa tay đỡ lấy cô thì cảm thấy người của cô nóng ran như lửa. Anh hoảng hốt:
"Em sao vậy?"
Hai bên má cô đỏ ửng lên nhìn anh:
"Giúp em…khó chịu quá"
Anh bế cô lên định đưa cô tới bệnh viện nhưng chợt nhận ra cô đã uống phải xuân dược. Anh đắn đo đứng chựng một lúc thì cô đã đưa tay cởi hết cúc áo của anh rồi.
"Tô Dịch Nhi không được…"
Cô mê man, quằn quại bị tác dụng của thuốc kích thích khiến không thể kiểm soát hành động. Bỗng dưng anh mỉm cười, khuôn mặt thay đổi 180 độ:
"Là em chủ động trước đấy nhé…hừm"
Nói rồi anh đưa cô đến trước cửa phòng 304 rồi mở cửa bước vào trong. Khi cánh cửa phòng 304 vừa đóng, Hoàng Mặc Dương liền xuất hiện bước từng bước loạng choạng đến gần phòng 305. Nhìn khuôn mặt của hắn chắc chắn là thuốc đã ngấm. Hoàng Mặc Dương hai mắt lờ đờ, toàn thân nóng bừng, mở cửa phòng 305 rồi bước vào.
Hoàng Mặc Dương nhìn loáng thoáng có bóng dáng phụ nữ đang nằm trên giường bèn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài rồi dần dần tiến đến bên giường ngủ. Trong bóng tối mập mờ Hoàng Mặc Dương hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ ấy là Ngô Tuyết Lan chứ không phải là cô.
Hắn giữ chặt lấy hai tay Ngô Tuyết Lan bắt đầu làm chuyện của mình. Ngô Tuyết Lan cảm thấy mình bị một vật nặng đè lên liền dần dần tỉnh dậy nhưng không thể giãy giụa.
"Ư…ưm…ưm…"
Hoàng Mặc Dương không để tâm đến tiếng kêu ấy vẫn tiếp tục "thưởng thức" cơ thể của ả. Nhân lúc người đàn ông ấy đứng dậy cởi bỏ chiếc quần vướng víu Ngô Tuyết Lan mới cố nhìn cho thật rõ dung nhan của hắn ai ngờ gương mặt của anh lại xuất hiện. Ngô Tuyết Lan mỉm cười cố tình vặn vẹo để quyến rũ anh, nhìn dáng vẻ ấy Hoàng Mặc Dương nổi dục vọng lao đến xé toạc chiếc váy ngủ của ả.
"Aaa…"
Phòng 305 liên tục vang lên những tiếng rên rỉ của phụ nữ. Nơi này của nhà hàng vốn dĩ là để khách nghỉ ngơi và Lục Gia đã bao trọn nó nên giờ này cũng chẳng có ai qua lại. Anh ở phòng bên cạnh có nghe thấy mấy tiếng động lạ đang tính đến gần bức tường áp sát vào nghe thử thì bị một cánh tay lôi lại hất ngã xuống giường.
Anh bị cô đè lên người, hai tay liên tục cởi áo anh một cách thoăn thoắt. Chưa bao giờ anh thấy cô chủ động như thế, được một phen bất ngờ anh nắm lấy tay cô lật ngược tình thế đè cô xuống dưới rồi dùng môi hôn khóa chặt đôi môi của cô. Cô lịm dần trong nụ hôn của anh vòng hai tay ôm chặt lấy anh, hai người quấn quýt trên giường anh tiện tay cởi bỏ chiếc váy lòa xòa trên người cô xuống. Vừa hôn vừa cởi đồ có vẻ hơi bất tiện nhưng hai người họ lại làm một cách dễ dàng và nhanh gọn.
Một bên thì "rầm rộ" và "mãnh liệt" còn một bên thì "nồng nàn" và "say đắm". Hai căn phòng sát bên nhau nhưng không gian bên trong lại hoàn toàn trái ngược nhau…
…
Sáng hôm sau, phòng 305,
Ngô Tuyết Lan tỉnh dậy trước quay sang nhìn thấy bóng lưng trần của đàn ông ả còn tưởng đó là anh nên đã cười thầm trong bụng. Ngô Tuyết Lan nhớ đến đêm "mãnh liệt" hôm qua lại đỏ mặt và xấu hổ. Đúng lúc đang mơ mộng hão huyền, Hoàng Mặc Dương lật người lại, khuôn mặt kẻ đêm qua đã ngủ với ả khiến ả trợn tròn mắt lên ngạc nhiên:
"Hoàng…Hoàng Mặc Dương? Aaaa"
Nghe thấy tiếng hét Hoàng Mặc Dương bật tỉnh dậy:
"Xảy ra chuyện gì thế? Động đất sao?"
Ngô Tuyết Lan ôm chăn che đi cơ thể trần trụi của mình nước mắt lưng tròng nhìn hắn:
"Tên khốn kiếp, tại sao…tại sao lại là anh"
Hoàng Mặc Dương quay sang nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh là Ngô Tuyết Lan cũng ngạc nhiên không kém:
"Tô Dịch Nhi đâu? Tại sao…lại là cô"
Cả hai ngồi đần mặt ra nghĩ lại chuyện đêm qua rồi tự trách bản thân quá ngu vì đã bị lừa. Ngô Tuyết Lan thì ôm mặt khóc còn Hoàng Mặc Dương thì ngơ ngác chỉ biết thở dài.
Trong khi đó phòng bên cạnh thì…
Anh vừa tỉnh dậy đã cúi xuống nhìn cô đang nằm trong lòng mình ngủ ngon lành mà bật cười. Anh khẽ nói nhỏ với cô:
"Tiểu Dịch Nhi, dậy thôi, trời sáng rồi"
Cô nghe giọng anh bèn lim dim hai con mắt quay lại nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chói quá khiến cô nheo mắt lại. Nhìn một chút cô lại quay lại ôm anh:
"Em chỉ vừa mới ngủ…không muốn dậy ngay. Cũng tại anh…mà đêm qua em không ngủ được"
Anh mỉm cười vuốt mái tóc đen nháy của cô thì thầm:
"Dậy đi, cùng anh tới sân bay tiễn ba rồi em về nhà ngủ thêm cũng được"
"Umm…không thích"
"Em còn không dậy thì đừng trách anh. Nếu còn sức thì chúng ta làm thêm vài hiệp nữa"
Nghe vậy hai mắt cô chợt mở to ra, cô ngồi phắt dậy:
"Thôi được rồi. Em dậy là được chứ gì"
Một lúc sau, chẳng biết là do cố ý hay vô tình mà cùng một lúc hai cánh cửa của phòng 304 và phòng 305 bật mở. Hoàng Mặc Dương và Ngô Tuyết Lan nhìn có vẻ không vui cho lắm nhưng anh và cô lại hoàn toàn ngược lại với tâm trạng bọn họ. Nhìn thấy cô và anh bước ra từ một phòng Ngô Tuyết Lan và Hoàng Mặc Dương há hốc miệng nhìn, cô thấy hai người họ bèn mở lời châm biếm:
"Aydo, không phải Ngô tiểu thư và cảnh sát Hoàng đây sao? Nhưng tại sao hai người lại bước ra trong phòng này vậy? Đêm qua hai người…ngủ cùng nhau sao?"
Nghe lời châm biếm của cô cả hai người họ chột dạ, Ngô Tuyết Lan vô cùng tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế, ả tươi cười cho rằng bản thân vô cùng trong sạch để đáp lại cô:
"À…đâu có, chỉ là sáng nay tôi có chuyện muốn nói với cảnh sát Hoàng cho nên…mới gọi anh ta tới đây"
"Ồ, vậy sao?"
Cô chủ động tiến đến gần chỗ của Ngô Tuyết Lan gây sự. Nhìn dáng vẻ cao ngạo lúc đấy của cô anh nghĩ thầm: "Cô ấy lại chuẩn bị làm gì tiếp đây?".
Cô tiến đến trước mặt Ngô Tuyết Lan vén mái tóc đang che đi những vết hôn chi chít trên cổ của ả lên rồi nói:
"Trời ạ, cổ cô bị làm sao thế này?"
Ngô Tuyết Lan hất tay cô ra lắp bắp trả lời:
"Chỉ…chỉ là…tôi…tôi bị…muỗi đốt mà thôi"
"Muỗi đốt sao? Ở đây thì lấy đâu ra muỗi chứ?"
Ngô Tuyết Lan run rẩy mặc dù ả biết cô là người đã lên kế hoạch để Hoàng Mặc Dương vào phòng mình.
Cô trở lại bên anh tiếp tục xỉa xói:
"Mà lạ thật đấy những vết đỏ trên cổ của cô rất giống với của tôi. Nhưng mà…của tôi là do Nam Thành để lại, còn cô? Chẳng lẽ là Hoàng Mặc Dương?"
Đến đây Ngô Tuyết Lan không thể nhịn được nữa vung tay định tát cô:
"Đừng có giả vờ nữa không phải cô là kẻ sắp xếp thì còn ai vào đây?"
Cô nhanh chóng núp sau anh, anh đưa tay nắm chặt lấy tay Ngô Tuyết Lan để ngăn hành động định tát cô lại.
"Ngô Tuyết Lan, tôi có cho phép cô động tay với cô ấy sao?"
"Ngô tiểu thư, cô nói vậy chẳng phải là đang thừa nhận đêm qua cô và cảnh sát Hoàng đã…ngủ với nhau sao?" - cô tiếp tục nói.
"Cái gì?" - anh trừng mắt nhìn Ngô Tuyết Lan.
Ngô Tuyết Lan liền quỳ xuống bám chặt lấy quần của anh khóc nức nở:
"Nam Thành là do cô ta, là do Tô Dịch Nhi. Cô ta đã hãm hại em, cô ta đã dở trò để Hoàng Mặc Dương vào phòng em chứ em thực chất không…không hề biết"
"Cô giải thích với tôi để làm gì?"
"Nam Thành, em thực sự đã bị Tô Dịch Nhi hãm hại. Xin anh hãy tin em"
Anh không hề để ý đến Ngô Tuyết Lan mà nắm lấy tay cô kéo đi, trước khi đi anh còn tuyên bố:
"Ngô Tuyết Lan, nếu cô và Hoàng Mặc Dương đã…như vậy thì mong cô đừng bám riết lấy tôi và lấy lòng ba tôi nữa. Cả đời này tôi chỉ lấy duy nhất một người là Tô Dịch Nhi mà thôi"
Sau khi anh và cô rời đi Hoàng Mặc Dương cũng bỏ đi mất. Ngô Tuyết Lan một mình ngồi khóc ở hành lang trông thật thảm hại.
"Em sao vậy?"
Hai bên má cô đỏ ửng lên nhìn anh:
"Giúp em…khó chịu quá"
Anh bế cô lên định đưa cô tới bệnh viện nhưng chợt nhận ra cô đã uống phải xuân dược. Anh đắn đo đứng chựng một lúc thì cô đã đưa tay cởi hết cúc áo của anh rồi.
"Tô Dịch Nhi không được…"
Cô mê man, quằn quại bị tác dụng của thuốc kích thích khiến không thể kiểm soát hành động. Bỗng dưng anh mỉm cười, khuôn mặt thay đổi 180 độ:
"Là em chủ động trước đấy nhé…hừm"
Nói rồi anh đưa cô đến trước cửa phòng 304 rồi mở cửa bước vào trong. Khi cánh cửa phòng 304 vừa đóng, Hoàng Mặc Dương liền xuất hiện bước từng bước loạng choạng đến gần phòng 305. Nhìn khuôn mặt của hắn chắc chắn là thuốc đã ngấm. Hoàng Mặc Dương hai mắt lờ đờ, toàn thân nóng bừng, mở cửa phòng 305 rồi bước vào.
Hoàng Mặc Dương nhìn loáng thoáng có bóng dáng phụ nữ đang nằm trên giường bèn nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo sơ mi bên ngoài rồi dần dần tiến đến bên giường ngủ. Trong bóng tối mập mờ Hoàng Mặc Dương hoàn toàn không nhận ra người phụ nữ ấy là Ngô Tuyết Lan chứ không phải là cô.
Hắn giữ chặt lấy hai tay Ngô Tuyết Lan bắt đầu làm chuyện của mình. Ngô Tuyết Lan cảm thấy mình bị một vật nặng đè lên liền dần dần tỉnh dậy nhưng không thể giãy giụa.
"Ư…ưm…ưm…"
Hoàng Mặc Dương không để tâm đến tiếng kêu ấy vẫn tiếp tục "thưởng thức" cơ thể của ả. Nhân lúc người đàn ông ấy đứng dậy cởi bỏ chiếc quần vướng víu Ngô Tuyết Lan mới cố nhìn cho thật rõ dung nhan của hắn ai ngờ gương mặt của anh lại xuất hiện. Ngô Tuyết Lan mỉm cười cố tình vặn vẹo để quyến rũ anh, nhìn dáng vẻ ấy Hoàng Mặc Dương nổi dục vọng lao đến xé toạc chiếc váy ngủ của ả.
"Aaa…"
Phòng 305 liên tục vang lên những tiếng rên rỉ của phụ nữ. Nơi này của nhà hàng vốn dĩ là để khách nghỉ ngơi và Lục Gia đã bao trọn nó nên giờ này cũng chẳng có ai qua lại. Anh ở phòng bên cạnh có nghe thấy mấy tiếng động lạ đang tính đến gần bức tường áp sát vào nghe thử thì bị một cánh tay lôi lại hất ngã xuống giường.
Anh bị cô đè lên người, hai tay liên tục cởi áo anh một cách thoăn thoắt. Chưa bao giờ anh thấy cô chủ động như thế, được một phen bất ngờ anh nắm lấy tay cô lật ngược tình thế đè cô xuống dưới rồi dùng môi hôn khóa chặt đôi môi của cô. Cô lịm dần trong nụ hôn của anh vòng hai tay ôm chặt lấy anh, hai người quấn quýt trên giường anh tiện tay cởi bỏ chiếc váy lòa xòa trên người cô xuống. Vừa hôn vừa cởi đồ có vẻ hơi bất tiện nhưng hai người họ lại làm một cách dễ dàng và nhanh gọn.
Một bên thì "rầm rộ" và "mãnh liệt" còn một bên thì "nồng nàn" và "say đắm". Hai căn phòng sát bên nhau nhưng không gian bên trong lại hoàn toàn trái ngược nhau…
…
Sáng hôm sau, phòng 305,
Ngô Tuyết Lan tỉnh dậy trước quay sang nhìn thấy bóng lưng trần của đàn ông ả còn tưởng đó là anh nên đã cười thầm trong bụng. Ngô Tuyết Lan nhớ đến đêm "mãnh liệt" hôm qua lại đỏ mặt và xấu hổ. Đúng lúc đang mơ mộng hão huyền, Hoàng Mặc Dương lật người lại, khuôn mặt kẻ đêm qua đã ngủ với ả khiến ả trợn tròn mắt lên ngạc nhiên:
"Hoàng…Hoàng Mặc Dương? Aaaa"
Nghe thấy tiếng hét Hoàng Mặc Dương bật tỉnh dậy:
"Xảy ra chuyện gì thế? Động đất sao?"
Ngô Tuyết Lan ôm chăn che đi cơ thể trần trụi của mình nước mắt lưng tròng nhìn hắn:
"Tên khốn kiếp, tại sao…tại sao lại là anh"
Hoàng Mặc Dương quay sang nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh là Ngô Tuyết Lan cũng ngạc nhiên không kém:
"Tô Dịch Nhi đâu? Tại sao…lại là cô"
Cả hai ngồi đần mặt ra nghĩ lại chuyện đêm qua rồi tự trách bản thân quá ngu vì đã bị lừa. Ngô Tuyết Lan thì ôm mặt khóc còn Hoàng Mặc Dương thì ngơ ngác chỉ biết thở dài.
Trong khi đó phòng bên cạnh thì…
Anh vừa tỉnh dậy đã cúi xuống nhìn cô đang nằm trong lòng mình ngủ ngon lành mà bật cười. Anh khẽ nói nhỏ với cô:
"Tiểu Dịch Nhi, dậy thôi, trời sáng rồi"
Cô nghe giọng anh bèn lim dim hai con mắt quay lại nhìn ra cửa sổ, ánh sáng chói quá khiến cô nheo mắt lại. Nhìn một chút cô lại quay lại ôm anh:
"Em chỉ vừa mới ngủ…không muốn dậy ngay. Cũng tại anh…mà đêm qua em không ngủ được"
Anh mỉm cười vuốt mái tóc đen nháy của cô thì thầm:
"Dậy đi, cùng anh tới sân bay tiễn ba rồi em về nhà ngủ thêm cũng được"
"Umm…không thích"
"Em còn không dậy thì đừng trách anh. Nếu còn sức thì chúng ta làm thêm vài hiệp nữa"
Nghe vậy hai mắt cô chợt mở to ra, cô ngồi phắt dậy:
"Thôi được rồi. Em dậy là được chứ gì"
Một lúc sau, chẳng biết là do cố ý hay vô tình mà cùng một lúc hai cánh cửa của phòng 304 và phòng 305 bật mở. Hoàng Mặc Dương và Ngô Tuyết Lan nhìn có vẻ không vui cho lắm nhưng anh và cô lại hoàn toàn ngược lại với tâm trạng bọn họ. Nhìn thấy cô và anh bước ra từ một phòng Ngô Tuyết Lan và Hoàng Mặc Dương há hốc miệng nhìn, cô thấy hai người họ bèn mở lời châm biếm:
"Aydo, không phải Ngô tiểu thư và cảnh sát Hoàng đây sao? Nhưng tại sao hai người lại bước ra trong phòng này vậy? Đêm qua hai người…ngủ cùng nhau sao?"
Nghe lời châm biếm của cô cả hai người họ chột dạ, Ngô Tuyết Lan vô cùng tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế, ả tươi cười cho rằng bản thân vô cùng trong sạch để đáp lại cô:
"À…đâu có, chỉ là sáng nay tôi có chuyện muốn nói với cảnh sát Hoàng cho nên…mới gọi anh ta tới đây"
"Ồ, vậy sao?"
Cô chủ động tiến đến gần chỗ của Ngô Tuyết Lan gây sự. Nhìn dáng vẻ cao ngạo lúc đấy của cô anh nghĩ thầm: "Cô ấy lại chuẩn bị làm gì tiếp đây?".
Cô tiến đến trước mặt Ngô Tuyết Lan vén mái tóc đang che đi những vết hôn chi chít trên cổ của ả lên rồi nói:
"Trời ạ, cổ cô bị làm sao thế này?"
Ngô Tuyết Lan hất tay cô ra lắp bắp trả lời:
"Chỉ…chỉ là…tôi…tôi bị…muỗi đốt mà thôi"
"Muỗi đốt sao? Ở đây thì lấy đâu ra muỗi chứ?"
Ngô Tuyết Lan run rẩy mặc dù ả biết cô là người đã lên kế hoạch để Hoàng Mặc Dương vào phòng mình.
Cô trở lại bên anh tiếp tục xỉa xói:
"Mà lạ thật đấy những vết đỏ trên cổ của cô rất giống với của tôi. Nhưng mà…của tôi là do Nam Thành để lại, còn cô? Chẳng lẽ là Hoàng Mặc Dương?"
Đến đây Ngô Tuyết Lan không thể nhịn được nữa vung tay định tát cô:
"Đừng có giả vờ nữa không phải cô là kẻ sắp xếp thì còn ai vào đây?"
Cô nhanh chóng núp sau anh, anh đưa tay nắm chặt lấy tay Ngô Tuyết Lan để ngăn hành động định tát cô lại.
"Ngô Tuyết Lan, tôi có cho phép cô động tay với cô ấy sao?"
"Ngô tiểu thư, cô nói vậy chẳng phải là đang thừa nhận đêm qua cô và cảnh sát Hoàng đã…ngủ với nhau sao?" - cô tiếp tục nói.
"Cái gì?" - anh trừng mắt nhìn Ngô Tuyết Lan.
Ngô Tuyết Lan liền quỳ xuống bám chặt lấy quần của anh khóc nức nở:
"Nam Thành là do cô ta, là do Tô Dịch Nhi. Cô ta đã hãm hại em, cô ta đã dở trò để Hoàng Mặc Dương vào phòng em chứ em thực chất không…không hề biết"
"Cô giải thích với tôi để làm gì?"
"Nam Thành, em thực sự đã bị Tô Dịch Nhi hãm hại. Xin anh hãy tin em"
Anh không hề để ý đến Ngô Tuyết Lan mà nắm lấy tay cô kéo đi, trước khi đi anh còn tuyên bố:
"Ngô Tuyết Lan, nếu cô và Hoàng Mặc Dương đã…như vậy thì mong cô đừng bám riết lấy tôi và lấy lòng ba tôi nữa. Cả đời này tôi chỉ lấy duy nhất một người là Tô Dịch Nhi mà thôi"
Sau khi anh và cô rời đi Hoàng Mặc Dương cũng bỏ đi mất. Ngô Tuyết Lan một mình ngồi khóc ở hành lang trông thật thảm hại.
Tác giả :
Huyền Yizi