Canh Mạnh Bà

Chương 2: Chén canh 01

Canh Mạnh Bà - Tác giả: Ai Lam

Editor: Lạc Tiếu

Một

Thanh Hoan theo nữ hài vào nhà tranh, tới một cái phòng nhỏ, tiểu nữ hài tỏ ý muốn chính nàng đi vào xem. Thanh Hoan ngây thơ mờ mịt đi vào. Giây tiếp theo, nàng đột nhiên che lại miệng, sợ hãi mình kinh hô ra tiếng.

Người nằm ở trên giường, không phải nàng thì là ai?

Có lẽ là nhìn ra Thanh Hoan khó hiểu, tiểu nữ hài rất sung sướng, nói: "Đây là thân thể của ngươi, ta đã đem nó tìm tới đặt ở nơi này. Tỷ tỷ ngươi hiện tại là trạng tháidu hồn. Điều đó có nghĩa là, nếu ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện của quỷ hồn ngươi sắp gặp sau khi rời khỏi đây, làm nàng ta cam tâm tình nguyện đi qua cầu Nại Hà, ngươi có thể chữa trị thân thể mình."

Thân thể hỏng be bét cứ như vậy nằm ở trước mặt Thanh Hoan. Nàng nhẹ nhàng chớp đôi lông mi còn vương nước mắt, lại đi theo tiểu nữ hài rời khỏi nhà tranh. Các nàng một chân mới vừa bước ra khỏi ngạch cửa, liền nhìn thấy trước mắt có một nữ tử xiêm y rách nát đến nhận không ra hình dáng, làn da lộ ra thấy rõ chằng chịt vết thương do đao kiếm, mái tóc dài đen nhánh hỗn độn như rơm rạ, mặt mũi lem luốc, dính đầy dơ bẩn.

Giờ phút này nàng đang đứng ở trước bàn, đôi mắt tuy rằng mờ mịt nhưng có thể nhìn rõ ràng được đây là đôi mắt vô cùng xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào đống lửa đang nhảy nhót dưới nồi canh.

Thanh Hoan bước qua, hỏi: "Cô nương, ngươi làm sao vậy?"

Nữ quỷ chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, Thanh Hoan đảo hít hà một hơi, nguyên lai gương mặt nàng ấy dơ bẩn đã nhìn không ra tướng mạo sẵn có, hiện tại Thanh Hoan còn thấy được nữ quỷ đã bị hủy dung, huyết nhục mơ hồ.

Thanh Hoan không biết đây là chuyện gì xảy ra, quay đầu lại định hỏi tiểu nữ hài kia, nhưng khi nhìn qua, lại phát hiện tiểu nữ hài không biết từ khi nào đã biến mất vô tung vô ảnh.

Nàng kiềm chế nội tâm sợ hãi cùng hoảng loạn, bởi vì nữ quỷ đã đến, quỷ hồn sông Vong Xuyên lại bắt đầu tru lên giãy giụa.

Bọn họ đã quên mất chính mình đang đợi ai, cũng quên mất chính mình là ai, nhưng mỗi khi thấy tân quỷ từ trên cầu đi qua, lại vẫn cứ sẽ không nhịn được mà khóc gào, hy vọng quỷ hồn kia có thể là người mà trăm ngàn năm qua bản thân không bỏ xuống được.

Bọn họ không biết người chính mình đang chờ là nam hay là nữ, là thân nhân hay là người yêu, điều này đã thành bản năng của họ.

Một mảnh quỷ khóc sói gào kia làm cho Thanh Hoan nghe đến cả màng nhĩ đều đau. Nữ quỷ lại phảng phất giống như không nghe thấy, như cũ si ngốc mà nhìn đống lửa đến xuất thần.

Thanh Hoan nhìn bộ dáng nàng đau khổ như vậy, trong lòng thật sự là không đành lòng, lại hỏi: "Cô nương, ngươi vì sao đến nơi này?"

Nàng rốt cuộc vẫn là người mềm lòng, nếu là tiểu nữ hài vừa nãy, chắc chắn sẽ không hỏi quỷ hồn chuyện xưa, bởi vì điều đó căn bản không có một chút ý nghĩa nào.

Có lẽ là Thanh Hoan dung mạo quá đẹp, cũng có lẽ là nàng thanh âm quá ôn nhu, nữ quỷ lại trầm mặc một lát. Trong lúc đó Thanh Hoan cũng vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng trước giờ đều là một cô nương vô cùng thiện lương lại cực kỳ ôn hòa, nữ quỷ trước mắt thê thảm như vậy, nàng thật sự không thể sinh ra chán ghét chi tâm. Huống chi, so với nữ quỷ, nàng dường như có vẻ khá hơn rất nhiều.

"... Ta đến từ Ỷ Hương Viện, nơi đó, là triều đình, cùng giang hồ, chỗ giao giới. Ta... yêu một người. Hắn đã cứu ta, ta..."

Nữ quỷ nói chuyện đứt quãng, nàng dùng cặp mắt thập phần mỹ lệ lại vẩn đục nhìn Thanh Hoan, huyết lệ tuôn trào, một viên lại một viên lăn xuống.

"Công tử hắn... hắn không yêu ta, hắn yêu, là một cô nương khác."

Thanh Hoan dùng thời gian thật lâu mới nghe xong câu chuyện của nữ quỷ.

Nàng ấy tên là Thất Thất, vốn là nữ nhi của một nhà nông hộ ở biên giới thành Trường Giang. Từ nhỏ nàng đã có dung mạo thiên sứ, chọc người trìu mến. Thế nhưng, gia đình nàng lại luôn mong muốn có một đứa con trai, nên nàng bị cha bán vào Ỷ Hương Viện cách đó không xa.

Tú Bà đem nàng dưỡng đến mười hai tuổi, rồi nàng bắt đầu bị bán thân xác. Vào đêm đó, nàng bị một lão viên ngoại đoạt được, lão ta có đam mê rất kỳ quái. Chỉ riêng những cô nương Ỷ Hương Viện, ở trong tay lão không biết đã chết đi bao nhiêu người.

Thất Thất bị hắn bắt đến, tất nhiên là chịu khổ không ít. Ở thời điểm tánh mạng bị đe dọa, Vô Nhai công tử - Lệ Kiếm Sơn Trang trang chủ, người được vô số người trong võ lâm kính ngưỡng xuất hiện, cứu lấy nàng.

Công tử có thiên nhân chi tư, thấy Thất Thất tuổi nhỏ, lại cùng nàng nói chuyện qua lại rất hợp ý, liền đem nàng bao dưỡng, làm hồng nhan tri kỷ.

Quân tử thật sự là quân tử, ở bên nhau tám năm, Quân Vô Nhai chưa từng mảy may chạm vào nàng. Khi nàng mười lăm tuổi, dung nhan đã đẹp đến đến hoa cỏ thất sắc, khuynh nước khuynh thành. Nhưng công tử lại không chút nào động tâm.

Về sau, công tử nói, hắn không bao giờ sẽ đến Ỷ Hương Viện nữa, bởi vì hắn muốn cưới vợ thành gia. Cho nên, Vô Nhai sai người đưa tới cho Thất Thất ngân phiếu cũng đủ cho nàng chuộc thân, hy vọng nàng có thể thoát ly tiện tịch, tìm được phu quân phó thác chung thân đại sự.

Chỉ là, công tử làm sao biết, hoa khôi được hắn nhất thời hảo ý cứu giúp, từ sớm đã đối với hắn nhớ mãi không quên, tình cảm sâu đậm?

Rõ ràng yêu hắn, nhưng lại không thể cho hắn biết.

Bởi vì khi nàng mười lăm tuổi, khi ấy biết được nam nữ tình cảm là gì, thì hắn sớm đã có người trong lòng.

Người đó chính là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên của hắn, Khoái đao thế gia đại tiểu thư. Đại tiểu thư minh diễm động lòng người, hoạt bát yêu kiều, nàng ấy mới đúng là người ôn hòa bình tĩnh như Vô Nhai công tử luôn âu yếm.

Thất Thất một lòng say mê, cũng không nói ra. Lúc công tử cự tuyệt nàng, sau đó nàng cũng chưa từng cưỡng cầu, chỉ đem ngân phiếu trả về, nàng không thể chịu được việc mình không làm mà hưởng. Nàng tuy là kỹ nữ, nhưng cũng có vài phần cốt khí.

Thất Thất tất nhiên là biết, nếu như nàng cùng vị Khoái đao thế gia Đại tiểu thư kia so bì, thì không có chút phần thắng nào.

Đại tiểu thư có ba vị huynh trưởng, mỗi người đều có thể coi là nhân vật danh hào, được cha mẹ yêu thương. Trên giang hồ nàng có danh hiệu Khoái đao long nữ, công tử đối với nàng cũng là vô cùng sủng ái.

Mà Thất Thất, bất quá là kỹ nữ bị thân phụ thân lấy một lượng bạc bán đi, cùng đại tiểu thư, giống như khác nhau một trời một vực.

Nhưng mà Thất Thất trăm triệu lần không nghĩ tới, chuyện nàng đem ngân phiếu kia trả về, thế nhưng bị Đại tiểu thư phát hiện. Nàng cũng không thể ngờ rằng nữ tử công tử yêu thích lại là người ghen tị như thế!

Trong lúc ngủ mơ, nàng bị người bắt đi, che lại đôi mắt. Đem nàng đi, hành hạ nàng, cưỡng hiếp nàng..

Không biết qua bao lâu, không biết những người đó là ai, nàng chỉ biết là là vài cái nam nhân. Thất Thất bất quá chỉ là một nữ tử mảnh mai, làm sao có thể địch nổi người trong giang hồ võ công cao cường?

Thân xác nàng đã đau đến không còn cảm giác, lại bị lưỡi dao sắc bén hủy đi dung mạo nghiêng nước nghiêng thành. Trước khi chết, nàng mơ mơ hồ hồ nghe được giọng nói của Đại tiểu thư, hừ, người dám mơ ước Vô Nhai ca ca của ta, chết cũng xứng đáng!

Sau khi chết, xác của Thất Thất bị chìm vào đáy đàm. Công tử cho rằng nàng đã chuộc thân rời đi, không hề tìm hiểu. Mà thi thể lạnh băng của nàng, nằm ở thật sâu ở trong bùn, ngày qua ngày, năm sang năm.

"Ta muốn, được công tử, yêu thương." Nữ quỷ Thất Thất huyết lệ vòng mắt nhưng lại không rơi xuống.

"Ta muốn, nàng ta, gặp phải báo ứng." Vào lúc bị chìm vào đáy đàm, nàng vẫn còn một hơi thở, nhưng nước bùn đi vào miệng mũi, nỗi khổ của việc hít thở không thông, há là vài câu nói là có thể hình dung hay sao.

Thanh Hoan hiểu được vận mệnh của Thất Thất, khe khẽ thở dài. Nắm lấy tay nữ quỷ, nàng nhẹ giọng nói: "Ta......"

"Ngươi, có thể giúp ta, sao?" Thất Thất nhìn về phía nàng, rõ ràng là ngữ khí cứng nhắc không gợn sóng, rõ ràng là gương mặt huyết nhục mơ hồ, nhưng Thanh Hoan nghe ra trong giọng nói và hành động của nàng đầy mong đợi cùng cầu xin.

Nàng ấy không hoàn thành được tâm nguyện sẽ không đi qua cầu Nại Hà. Thanh âm tiểu nữ hài đột nhiên từ trong đầu vang lên. Thanh Hoan hoảng sợ, tiểu nữ hài lại nói, ngươi đáp ứng nàng ấy là được rồi.

Thanh Hoan là người tâm tính kiên định, nếu quyết định muốn lưu lại trên cầu, thì sẽ không đổi ý. Nàng ôn nhu nói với nữ quỷ Thất Thất, "Ta tất nhiên là sẽ giúp ngươi."

Nói xong, còn chưa kịp lộ ra tươi cười, trước mắt tối sầm..

Bất quá là vài cái chớp mắt, nàng đang từ cầu Nại Hà đen nhánh một mảnh, hiện tại lại đặt mình trong căn phòng hoa lệ. Trước mặt nàng, một bàn tay xinh đẹp phụ nữ cầm vải lụa chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng, chủ nhân bàn tay khẽ lầm bầm gì đó, Thanh Hoan cẩn thận nghe xong, mới biết nàng ta đang nói lên đến giá trị con người mình.

Nàng quay đầu nhìn vào trong gương, tuy rằng gương đồng mờ nhạt, nhưng mà bên trong vẫn chiếu ra được bộ dáng một nữ hài bảy tám tuổi. Thanh Hoan dùng một hồi lâu mới phản ứng lại, hiểu được chính mình hiện tại là ở nơi nào.

Thanh âm tiểu nữ hài lại một lần ở trong đầu vang lên: "Tỷ tỷ, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải hoàn thành tâm nguyện quỷ hồn kia, chỉ cần không thương thiên hại lý, làm chết oan nhân mạng, rối loạn đạo pháp thiên quy, thì ngươi làm gì cũng được. Nếu là ngươi lần này không thể làm quỷ hồn đầu thai chuyển thế, ân nhân của ngươi sẽ chết!"

Chỉ cần nhắc tới người duy nhất tốt với mình kia, Thanh Hoan liền có một loại dũng khí không màng tất cả mọi chuyện. Nàng vốn là nữ tử nhút nhát, có thể nhịn xuống sợ hãi quyết định lưu tại cầu Nại Hà, cũng là đã dùng toàn bộ sức lực.

Hai

Trấn định lại, Thanh Hoan nhìn Tú Bà đầu đội đóa trâm hoa thật lớn đang đi tới, nhéo lên cằm mình tiểu ngó trái ngó phải, gật gật đầu khen ngợi nói: "Là cái hạt giống tốt."

Chỉ sợ qua một thời gian, Ỷ Hương Viện của bà ta sợ là phải dựa vào nha đầu này. Nói xong, bà vẻ mặt ôn hoà mà nói: "Nha đầu, cha mẹ ngươi không cần ngươi, về sau ngươi liền đi theo mụ mụ ta, tốt không? Ở chỗ này nha, ngươi có rất nhiều quần áo xinh đẹp, còn có rất nhiều tỷ tỷ muội muội chơi với ngươi, mọi người đều sẽ thích ngươi, ngươi có chịu không?"

Thanh Hoan ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tú Bà lãnh khốc khắc nghiệt trong miệng Thất Thất vậy mà lại có một mặt hòa ái dễ gần như thế.

Nguyên bản Thất Thất tính tình quật cường, muốn đi theo phụ thân về nhà, Tú Bà bị nàng chọc đến không có nhẫn nại, phải tung đòn hiểm mới khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời.

Từ đó về sau, khi Tú Bà dạy dỗ mị thuật, vô luận là dáng người hay là ánh mắt, đều phải đánh Thất Thất mới bằng lòng học. Dần dà, Tú Bà tuy vẫn coi nàng như cây rụng tiền, lại không quý giá hầu hạ. Ở trong lòng Tú Bà, Thất Thất chính là cái đồ đê tiện, hảo ngôn hảo ngữ hay ăn ngon uống tốt cũng không được, một hai phải đánh một trận mới chịu ngoan.

Thanh Hoan khi còn sống cũng chịu qua ít nhiều khổ sở, nhưng nàng hiện tại bám vào trên người Thất Thất, tất nhiên không thể làm khối thân thể này có nửa điểm tổn thương.

Tuy không phải cái gì kim chi ngọc diệp, nhưng nàng cũng là tiểu thư nhà giàu, bụng có thi thư kinh sử, khí chất tất nhiên là không tầm thường. Sau lại lại được ân nhân mang theo trên người chăm sóc, càng là kiến thức rộng khắp. Nhưng dù vậy, nàng cũng chưa từng đã tới thanh lâu, cũng không biết kỹ nữ nên là bộ dáng gì.

Lập tức, nàng chỉ có thể tận lực biểu hiện giống tiểu hài tử: "Như vậy... Có thể ăn cơm no sao? Lúc ta ở nhà, thường xuyên ăn không đủ no."

Đó là lời nói thật, Thất Thất gia cảnh bần hàn, cha mẹ nhẫn tâm, vì muốn có một đứa con trai, liên tiếp sinh năm đứa con gái đều bị bán đi.

Từ nhỏ, nàng không bị đánh cũng bị đòn, xanh xao vàng vọt, nhưng mà mặc dù dinh dưỡng không tốt, ngũ quan của nàng như cũ thoát tục, có thể thấy được, nha đầu này nếu là nuôi dưỡng tốt, sẽ là có gương mặt mĩ mạo như thế nào.

Thanh Hoan khi còn nhỏ cũng thường xuyên chịu đói, lúc ấy trong nhà tỷ tỷ khi dễ nàng, nàng có khi đói đến mức phải nhổ nắm cỏ xanh mọc dại trên mặt đất mà ăn, như vậy chịu khổ ngày qua ngày. Nếu không gặp được ân nhân, có lẽ là nàng sớm đã chết rồi.

Tú Bà nghe vậy, đầu tiên là nao nao, ngay sau đó bà ném khăn lụa đầy mùi hương, cười đến phong tình vạn chủng: "Ngươi nếu là ngoan ngoãn nghe ta nói, ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, chúng ta là Ỷ Hương Viện cô nương, ai mà không phải mặc vàng đeo bạc? Ngươi nha đầu này nhìn qua đã thấy rất thông minh sáng sủa, chỉ cần ngươi hảo hảo học tập, mụ mụ dạy dỗ ngươi, tự nhiên có phúc cho ngươi hưởng!"

Thanh Hoan cười: "Ta muốn lưu lại!"

- --

Nháy mắt, mấy năm qua đi, Thanh Hoan đã đến mười hai tuổi.

Năm năm qua, mặc kệ Tú Bà dạy nàng cái gì, nàng đều nghiêm túc học, mặt khác cùng với tỷ muội khác so sánh, nàng học nhanh nhất, cũng học tốt nhất.

Hơn nữa nàng tính cách ôn nhu bình thản, lại săn sóc người, thật sự là làm người vui vẻ, ngay cả Tú Bà cũng suýt nữa xem nàng là nữ nhi.

Cùng tính cách cương liệt quật cường Thất Thất bất đồng, Thanh Hoan chịu qua khổ sở, cho nên biết, trên đời này mỗi người đều có nỗi khổ nói không nên lời. Giống như là bọn tỷ muội ở Ỷ Hương Viện, các nàng nào đây, có người tự nguyện bán mình, nếu không phải bị người dụ, thì là bị người xấu bắt tới, một chân bước vào, cả đời này cũng đừng nghĩ đi ra ngoài.

Lúc đi theo ân nhân, Thanh Hoan đã nghiên cứu qua cầm kỳ thư họa, nữ hồng thêu thùa cũng đều hiểu một ít. Khi được Tú Bà dạy, tuy rằng rất nhiều điều khiến nàng mặt đỏ tai hồng, nhưng nàng đều nhất nhất cắn răng nhịn xuống. Dần dà, ngay cả khi thấy bọn tỷ muội ân ái triền miên cùng khách trước mặt mọi người, nàng cũng không hề thẹn thùng.

Thanh Hoan da mặt mỏng, tính tình e lệ đơn thuần, cũng bởi vậy Tú bà vẫn chưa cưỡng bách nàng đi xem đông cung sống.

Chỉ là, nữ nhân Ỷ Hương Viện, mặc dù lại mỹ lệ lại có tài, học này đó thi thư lễ nghi, cầm kỳ thư họa, vì cũng chỉ là để hầu hạ nam nhân thật tốt. Đem nam nhân hầu hạ tốt, các nàng mới có bạc, mới có thể giữ được kiều nộn làn da, cùng mĩ lệ dung mạo.

Tú Bà tuy thích Thanh Hoan, lại vẫn phải vì bà ta mà khai bao nàng, nha đầu này ở bùn mà không nhiễm bùn, không phải chính là điểm làm đám nam nhân kia thích nhất sao?

Một nơi xấu xa dơ bẩn, lại có một đóa hoa lan xinh đẹp sạch sẽ, giống như đàn sói đói xuất hiện tiểu bạch thỏ, dễ dàng gợi lên sự thương hại cùng chiếm hữu của nam nhân.

Đặc biệt Thanh Hoan dưới sự huấn luyện của Tú Bà, ánh mắt kiều mị uyển chuyển, trên người vừa có khí chất tiểu thư khuê các thanh nhã, lại vừa có cảm giác quyến rũ dụ hoặc.

Tại thời điểm thân thể Thanh Hoan điều dưỡng không sai biệt lắm, bà cũng đã kiểm tra qua, nha đầu này chính là cực phẩm trăm năm khó gặp, huyệt trước là Bạch Hổ long châu, huyệt sau là ngọc oa phong hút.

Nữ tử xinh đẹp tầm thường đa số giống nhau chỗ đó đã có thể làm thế gian nam tử điên đảo, nha đầu Thất Thất này nhìn nhu nhu nhược nhược, ai ngờ lại có thân mình vô cùng mỹ lệ dâm mỹ!

Nói câu không dễ nghe, như vậy thể chất, nếu không có may mắn tiến cung phụng dưỡng quân chủ vua chúa, vậy trời sinh nên làm cánh tay ngọc ngàn người gối, môi đỏ vạn người nếm - kỹ nữ!

Nhưng mà tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, bên ngoài Tú Bà lại vẫn bận tâm đến tâm tư của Thanh Hoan, sợ nàng bởi vì khuynh thành lại có tài, sẽ tâm cao khí ngạo, nhận không rõ thân phận chính mình.

Bà càng lo lắng nàng sẽ cùng những người khác giống nhau, trong lòng đều còn ôm ý tưởng hoàn lương. Các nàng làm kỹ nữ, một ngày là kỹ, liền cả đời là kỹ, đây là khắc vào trong xương cốt, có bỏ cũng bỏ không xong.

Kết quả, khi bà báo cho Thanh Hoan ba ngày sau khai bao, nha đầu này lại thập phần bình tĩnh mà tiếp nhận.

"Mụ mụ dưỡng dục ta nhiều năm, cho ta ăn mặc, lại dạy ta đọc sách khiêu vũ, ta đã đã bị bán vào nơi này, vĩnh viễn đều là người của Ỷ Hương Viện. Mụ mụ cứ việc yên tâm, nữ nhi sẽ không học các tỷ muội khác, lấy chết báo đáp."

Mấy năm gần đây, nàng ở nơi đây được Tú Bà săn sóc, Tú Bà đối với nàng, tuy nói là tâm tình dưỡng cây rụng tiền, lại thật sự chiếu cố nàng chu đáo, mặc dù là thân sinh cha mẹ, lại có mấy người có thể làm được đến vậy?

Quỷ hồn Thất Thất tính cách bướng bỉnh, cũng không chịu khuất phục, Tú Bà đương nhiên đối với nàng không thèm nương tay, nàng ấy cũng bị rất nhiều nỗi khổ da thịt, đây đều là mệnh số.

Nghe Thanh Hoan nói vậy Tú bà thập phần cao hứng, đối xử với nàng cũng càng tốt hơn.

Từ khi nàng vào Ỷ Hương Viện, Tú Bà đã dùng sữa dê để điều trị thân thể nàng, hiện giờ thân mình Thanh Hoan có thể được gọi là vô cùng mịn màng, trắng tinh như tuyết.

Kỹ viện này, đa số cô nương đều ăn mặc mát mẻ, nơi này không có tam tòng tứ đức, cũng không chú ý phi lễ chớ coi, nhưng Thanh Hoan lại cố tình mặc một thân bạch y.

Bạch y phủ trên người nàng làn da non mịn, thật sự là thanh diễm thoát tục, u nhã như lan. Đặc biệt là trên người nàng có khí chất phong độ trí thức cùng đôi mắt đầy mị khí quyến rũ, cả hai kết hợp hoàn mỹ, càng làm nhân tâm khuynh đảo.

Một nơi đầy hắc ám dơ bẩn, đột nhiên lại xuất hiện ra một nhánh hoa lan thánh khiết, ai sẽ không tâm động đâu? Nàng mặc càng kín đáo, càng là có vẻ cùng cô nương khác không giống nhau.

Ở chỗ này, mười hai tuổi cô nương không có quyền lợi tiếp tục lớn lên, các nàng có người thậm chí còn sớm hơn đã bắt đầu thừa hoan, từ đây sau, cả đời trầm luân.

Mành màn kéo ra, Thanh Hoan ngồi an tĩnh trên giường, làn da trắng noãn, mày liễu cong cong vũ mị, đôi môi tuy nhỏ nhắn lại hồng hồng nhưng đầy quyến rũ, đôi mắt to tròn long lanh như nước, khuôn mặt tinh xảo, tà váy trắng muốt rối tung chung quanh, mái tóc dài đen nhánh đơn giản được quấn lên một nửa bị gió thổi nhẹ bay, khiến cả người nàng giống như thần tiên muốn phi thân mà đi.

Khách làng chơi phát ra thanh âm kinh diễm, tiếng hút không khí liên tục vang lên, giá cả rất nhanh đã tăng lên tới hai ngàn lượng hoàng kim.

Không có gì bất ngờ xảy ra, người có tư cách khai bao Thanh Hoan, như cũ vẫn dừng lại ở lão viên ngoại năm ấy. Hắn nhìn chằm chằm Thanh Hoan, đôi mắt giống như là lão lang thấy được thịt tươi, thô bạo, tà ác.

Thanh Hoan ở chỗ này năm năm, căn bản không cơ hội ra cửa, càng đừng nói là đi gặp Quân Vô Nhai, cho nên nàng chỉ có thể giống như quỷ hồn Thất Thất, an tĩnh mà chờ mà bị đấu giá, sau đó mượn lão viên ngoại, để Quân Vô Nhai làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Tâm tính của nàng tại đây tôi luyện càng thêm thành thục. Từng chịu qua tra tấn đã sớm làm nàng biến thành một người có ý chí sắt đá. Ở trên cầu Nại Hà, nàng quan tâm Thất Thất như vậy, sợ cũng chỉ là bởi vì cảm giác đối phương có chút giống mình.

Lão viên ngoại đem Thanh Hoan mang về phủ đệ của mình, rồi sau đó thấy Thanh Hoan ngây thơ vô tri, liền lừa gạt nàng chủ động cởi bỏ xiêm y.

Nàng vừa cởi xong lão liền thay đổi sắc mặt, tìm dây thừng trói chặt tứ chi của nàng, không biết từ chỗ nào lấy ra roi da, đánh đập nàng chết đi sống lại.

Lão đã lớn tuổi, có muốn làm chuyện đó cũng có lòng mà sức không đủ. Càng là khuyết thiếu cái gì, thì càng muốn cái đó, đây cũng là nguyên nhân vì sao lão thiên vị ấu nữ. Có đôi khi vừa mắt, nam đồng lão cũng không buông tha.

Năm năm, thanh âm tiểu nữ hài kia không còn vang lên trong đầu nàng nữa, tựa hồ nàng tới thế giới này, phải tự chính mình tìm hiểu mọi chuyện.

Thanh Hoan thực sự nhận mệnh, nàng tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ làm được. Chuyện cắt đi bộ ngực nàng còn có thể chịu đựng, huống chi chỉ là vài cái quất roi nho nhỏ?

Vì để cho lát nữa có vẻ càng thêm thê thảm, nàng thậm chí cố ý lộ ra vùng bụng và ngực mềm mại, làm cho vết máu trải rộng, lão viên ngoại phá lệ lãnh khốc. Thanh Hoan cắn răng cố gắng chịu đựng thân thể đau đớn.

Vào thời điểm nàng cảm thấy chính mình có khả năng sẽ bị đánh chết, Quân Vô Nhai rốt cuộc khoan thai tới muộn.

Hắn nhảy từ cửa sổ vào, tràn ngập phẫn nộ. Nhưng mà hắn lại không có ngay lập tức xử trí lão già kia, mà là đầu tiên cởi bỏ đi áo ngoài của mình, phủ cho Thanh Hoan, che đậy vết thương chồng chất cùng thân thể không manh áo che thân của nàng.

Thanh Hoan tựa hồ minh bạch quỷ hồn Thất Thất vì sao yêu nam tử này.

Ba

Lão viên ngoại thấy nửa đường lại xuất hiện ra một tên Trình Giảo Kim, buồn bực không thôi. Lão lập tức lớn tiếng gầm lên, muốn bọn hộ viện tiến vào, nhưng hắn một câu còn chưa kịp la lên, đã bị kiếm phong sắt bén cắt đứt yết hầu!

Thanh Hoan thấy thế, sợ tới mức co rúm lại. Sau khi Quân Vô Nhai giết lão viên ngoại, xoay người ngồi xuống trước mặt nàng, chậm rãi vươn tay tới: "Nhà ngươi ở nơi nào? Có cần ta đưa ngươi về không?"

Hắn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, dung mạo tuấn tú dị thường, cả người lộ ra một loại ôn nhuận dịu dàng khiến người khác an tâm.

Thanh Hoan cảnh giác nhìn hắn, Quân Vô Nhai cũng rất có kiên nhẫn, như cũ đưa tay. Thật sự tuổi của Thanh Hoan cùng nha đầu nào đó không sai biệt lắm, lại thấy nàng thê thảm như thế, hắn thật sự không đành lòng. Dù sao giết cũng đã giết lão thương ngoại thương thiên hại lý kia, chi bằng lại đưa thiếu nữ đáng thương này về nhà nàng đi.

Thanh Hoan sao lại có thể để hắn đưa về "Nhà"? Nàng do dự hồi lâu, mới nhẹ nhàng đặt tay lên tay Quân Vô Nhai. Giây tiếp theo, nàng nhẹ nhàng ở trong lòng ngực hắn ngất xỉu.

Quân Vô Nhai sửng sốt một chút, không nghĩ tới mình chưa tới kịp dò hỏi nhà nàng ở nơi nào, nàng đã ngất đi. Hắn không còn cách nào, chỉ đành dùng áo ngoài quấn chặt Thanh Hoan quấn, đưa nàng về Lệ Kiếm sơn trang.

- --

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, vừa xoay lưng gọi người chăm sóc nàng, thiếu nữ lại tỉnh. Nàng vươn đôi mắt to tràn ngập sợ hãi nhìn hắn chằm chằm. Sau đó chủ động cởi áo ngoài đang mặc xuống đất, nhắm hai mắt lại, hàng lông mi cong dài hơi hơi rung động, rõ ràng là bộ dáng sợ hãi đến cực điểm, lại một hai cố tình biểu hiện trấn định.

Quân Vô Nhai lại vô tình nhớ tới nha đầu kia bị mình sủng đến hư. Nha đầu kia cũng bất quá mười hai mười ba tuổi, lại vô cùng tùy hứng, lời nói cử chỉ đều tràn ngập tính trẻ con. Con bé không giống thiếu nữ trước mắt, rõ ràng vẫn chưa hết trẻ con, lại lộ ra một cổ vũ mị không nên lời.

Hắn vội vàng quay người đi, tuy nói thiếu nữ này tuổi không lớn, nhưng dù sao cũng là nam nữ có khác, hắn trăm triệu không thể đường đột nàng.

Sau đó, Quân Vô Nhai nghe được phía sau có tiếng động. Đột nhiên, hai cánh tay non mềm tuyết trắng ôm lấy eo hắn, sau lưng cũng dán lên khuôn mặt nhỏ, thanh âm nhu nhu dịu dàng của thiếu nữ, nhỏ giọng lại có tuyệt vọng khiến hắn không thể làm ngơ: "Ngươi làm gì ta cũng được, chỉ cầu xin ngươi đừng giết ta."

Hắn lập tức nổi giận, không biết là ai tàn nhẫn như thế, lại làm cho một hài tử ngoan trở thành sợ hãi đến như vậy. Quân Vô Nhai nhẹ nhàng gỡ tay Thanh Hoan, xoay người lại, thân hình nàng trần trụi trước mắt hắn.

Thân thể thiếu nữ đã nảy nở, trước ngực trổ mã hơi hơi phồng lên, vòng eo tinh tế, mông hồng mềm mại, dáng người có lẽ còn chưa đủ thành thục, nhưng thân thể tựa như dương chi bạch ngọc, cả đời này Quân Vô Nhai chưa bao giờ nhìn thấy. Một thiếu nữ có làn da xinh đẹp như vậy, hẳn không phải là hài tử của gia đình bình dân?

Không đợi Quân Vô Nhai nghĩ kỹ, thiếu nữ đã dẫm lên mũi chân hắn, hai tay kéo lấy cổ, nhón chân, hôn lấy đôi môi mỏng của hắn.

Thanh Hoan cùng nữ quỷ Thất Thất không giống nhau. Thất Thất coi Quân Vô Nhai như thiên thần, như trăng sao không với tới, cả đời không dám nói ra lời yêu, nhưng Thanh Hoan lại không phải.

Ở trong lòng nàng, không có gì là không thể vứt bỏ. Huống chi, Thất Thất thân thể đã sớm vỡ nát, đã từng có một trăm lần, thì đã sao lại sợ thêm một nghìn lần đây?

Thanh Hoan nhìn ra được, giờ phút này trong lòng Quân Vô Nhai, đối với vị đại tiểu thư kia có khả năng chỉ mới là tình cảm huynh muội đơn thuần. Nếu mình có thể bắt lấy cơ hội này, trong lòng hắn lưu lại ấn tượng, làm hắn hiểu rằng mình là một nữ nhân, mà không phải cái gọi là tiểu hài tử, có lẽ ngày sau, nhiều một bước trợ lực.

Quân Vô Nhai cũng không biết mình là làm sao vậy. Rõ ràng với võ công của hắn, đánh bay mười thiếu nữ cũng dư sức, nhưng hắn hiện tại lại là ngây ngốc mà đứng tại chỗ.

Hắn đây là... bị người ta phi lễ, mà người đó lại là tiểu cô nương hắn vừa cứu?

Đang chuẩn bị đem thiếu nữ đẩy ra, đầu lưỡi mềm ấm kiều nộn của nàng lại đột nhiên vươn vào khoang miệng, câu triền lượn lờ, không từ bất cứ việc xấu nào.

Quân Vô Nhai không khỏi bị mê hoặc, hắn không khống chế được mà nắm lấy vòng eo chỉ cần một tay đã có thể ôm hết kia, đảo khách thành chủ, đem nàng hung hăng hôn một hồi.

Hôn nàng một lúc hắn mới cảm thấy không đúng, cô nương nhà ai mười một mười hai tuổi có thể khiêu khích nam nhân lão luyện đến vậy?!

Tư tưởng này vụt ra, Quân Vô Nhai đột nhiên đẩy Thanh Hoan ra, nhưng hắn xem nhẹ lực đạo của chính mình, Thanh Hoan bất quá là thiếu nữ chưa cập kê, làm sao chịu nổi cái đẩy của hắn?

Lập tức nàng té ngã, cả người non mềm đánh vào chân giường bén nhọn, nhưng nàng chỉ là nhíu mi, liền lại bò lên, trần như nhuộng mà nhìn hắn, hỏi nhỏ: "Công tử, ngươi cứu ta, chẳng lẽ không phải vì muốn ta sao?"

Quân Vô Nhai một câu xin lỗi còn treo trên miệng, chưa kịp nói ra. Hắn nhìn thiếu nữ, chân tay luống cuống nắm lấy áo khoác trên giường bọc lại thân thể nàng.

Thanh Hoan lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, mái tóc dài đen nhánh rối tung xõa hững hờ trên vai, khiến cho nàng thoạt nhìn nhỏ bé đến đáng thương.

"Công tử nếu không cần ta, cần gì phải cứu ta chứ? Khi ta trở về, vẫn là kết quả này mà thôi."

Nàng không có do dự như Thất Thất, nàng phải có được tình cảm của Quân Vô Nhai, nàng sẽ không dựa vào vận mệnh của Thất Thất.

Quân Vô Nhai cao hơn nàng nửa cái đầu, cho nên rất dễ dàng nhìn thấy sau lưng nàng một mảng lớn xanh tím, "Ta cũng không có ý..."

"Nếu là không có, mời công tử đưa ta trở về đi." Thanh Hoan mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói.

Người nàng toát ra một cổ bi thương không nói nên lời, Quân Vô Nhai trong lòng vừa động, nói: "Ngươi bị thương quá nặng, vẫn là chờ đến vết thương tốt lên..."

Trên da thịt như hoa như ngọc trải rộng vết roi, ngay cả chỗ tư mật đều ẩn ẩn vết máu. Hắn mới vừa rồi là bị gì chứ, lại có thể đối đãi với một nữ tử bị thương như thế?

"Vết thương cũ tốt rồi, sẽ có vết thương mới, vết thương mới còn chưa kịp tốt, sẽ lại bị thương càng thêm thương, công tử vẫn là đem ta đưa trở về đi, ta vẫn còn có thể thiếu chịu chút nỗi khổ da thịt." Thanh Hoan mặt không biểu tình nói.

Quân Vô Nhai lắc đầu: "Đợi cho ngươi thương hảo, ta sẽ tự đưa ngươi trở về."

Thanh Hoan cười: "Nghe công tử ngữ khí, hay là, là sợ phụ trách ta phải không?"

Quân Vô Nhai cứng lại, Thanh Hoan ý cười càng sâu: "Nếu không, vẫn là làm phiền công tử đưa ta trở về. Mụ mụ tìm không ra ta, tất nhiên sẽ gấp."

Mụ mụ?

Chỉ có một loại nữ nhân mới có thể bị kêu mụ mụ, Quân Vô Nhai nghĩ đến khả năng kia, sắc mặt tức khắc trở nên rất khó xem: "Ngươi, ngươi là..."

"Kỹ nữ." Thanh Hoan giúp hắn nói ra.

"Công tử giết chết vị kia viên ngoại, vốn dĩ đêm nay, là muốn thay ta khai bao, công tử đã cứu ta, ta vốn tưởng rằng công tử muốn đích thân làm ta, hiện giờ xem ra, cũng không phải."

Quân Vô Nhai không biết nên nói cái gì, hắn nhìn Thanh Hoan, thấy ánh mắt nàng nhàn nhạt trào phúng, nói: "Bất luận như thế nào, ngươi cần phải ở nơi này đến khi vết thương tốt lên, đặc biệt là mới vừa rồi ta làm ngươi bị thương, nếu ngươi cứ như vậy rời đi, trong lòng ta áy náy."

Hắn đã có một "Muội muội" đại tiểu thư thiên chân vô tà, cho nên Thanh Hoan không thể là thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên được. Một nữ nhi lớn lên ở kỹ viện, bị tú bà coi như cây rụng tiền mà bồi dưỡng, sao có thể là cái tiên nữ không hiểu thế sự chứ?

Nếu nàng nói dối, sớm hay muộn sẽ bị điều tra ra, chi bằng làm theo cách trái ngược, khiến cho Quân Vô Nhai kiến thức một chút, kỳ thật thế gian này, mười hai tuổi thiếu nữ còn giống như vị đại tiểu thư kia, thật sự không nhiều lắm.

"Công tử nhìn thân thể của ta, hôn môi ta, thỉnh cầu công tử không cần đem việc này báo cho mụ mụ, nếu không, ta sẽ không bán được giá tốt."

Quân Vô Nhai nghe nàng mặt không đổi sắc nói lên hiện thực tàn khốc, hắn nói: "Ngươi nói như vậy, ta..."

Thanh Hoan tiếp nhận áo trong tay hắn, chủ động phủ thêm, nói: "Thất Thất đa tạ công tử cứu giúp, đại ân đại đức, không có gì báo đáp. Nhưng mời công tử đưa ta trở về, nếu không, ta sẽ bị vết thương càng nặng hơn. "

Nhìn ánh mắt nàng lãnh đạm chấp nhất, Quân Vô Nhai không lay chuyển được nàng, chỉ đành nói: "Dù vậy, trước tiên cũng nên bôi thuốc, nếu không trên người của ngươi sẽ lưu sẹo."

Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười, cảm tạ nói: "Vẫn là công tử suy xét chu đáo, nếu là thân mình ta có nửa điểm tổn thương, chỉ sợ.."

Nàng nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy khay thuốc, liền đem tới rồi thoa loạn trên người. Vào lúc nàng cởi bỏ áo kia, Quân Vô Nhai vội vàng quay người đi, nhưng giây tiếp theo, hắn liền nghe thấy Thanh Hoan rên một tiếng đau, hắn theo bản năng xoay người, liền nhìn thấy trước mắt một mảnh hoạt sắc sinh hương.

Thiếu nữ toàn thân như ngọc ngồi ở trên giường, tay trái cầm dược bình, tay phải che lại cánh tay trái, ra vẻ đau không chịu được.

Quân Vô Nhai vội vàng vài bước tiến lên, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hắn cũng bất chấp nam nữ khác biệt, ngay cả chính hắn cũng không không ý thức được sự quan tâm của hắn đối thiếu nữ này đã vượt qua sự quan tâm nên có khi lần đầu gặp mặt người lạ.

Thanh Hoan mắt mang cầu xin mà nhìn hắn: "Có thể phiền toái công tử giúp ta bôi dược được không?"

Quân Vô Nhai đang muốn cự tuyệt, Thanh Hoan lại nói: "Dù sao ngươi nhìn cũng đã nhìn, cũng không kém hơn cái liếc mắt một cái này. Ta không thích nữ nhân khác ở gần thân thể của ta, nếu là công tử không muốn, vậy tùy ý tìm gã sai vặt tới giúp ta cũng có thể."

Tưởng tượng ra việc sẽ có một nam nhân khác thấy được thân thể mạn diệu của nàng, chạm đến da thịt mềm mại mà mát lạnh của nàng, Quân Vô Nhai trong lòng tức khắc hiện lên lửa giận không tên. Hắn cầm dược bình, đổ ra tay chút thuốc mỡ, nhẹ nhàng tinh tế giúp Thanh Hoan bôi người.

Đầu tiên là bàn tay, sau đó là cánh tay, lại sau đó liền đến trước ngực nàng.

Bốn

Quân Vô Nhai tuy đã mười tám tuổi, trong chốn giang hồ lại không thiếu nữ tử đối với hắn nhất kiến chung tình, nhưng hắn trước sau giữ mình trong sạch, cũng không xằng bậy, cho đến hiện tại vẫn cứ chưa từng gần qua nữ sắc.

Hiện tại vừa nhìn thấy thân thể nữ nhân, trong lòng hoảng loạn. Đặc biệt là Thanh Hoan tay chân vô cùng thon dài cân xứng, da trắng như đậu hủ non, lại mịn màng như nhung, tuy rằng người nàng có vết thương, lại càng tôn lên vẻ mỹ lệ khác thường.

Quân Vô Nhai xem thân thể nàng đến trong lòng động đậy, hắn lại nghiến răng mặc niệm kiếm phổ tâm pháp, lúc này tay mới run rẩy giúp Thanh Hoan bôi thuốc.

Nàng có thể nói là bị hắn xem hết sạch, mặc dù là nơi tư mật mọng nước kia cũng không ngoại lệ. Từ đầu tới đuôi Thanh Hoan đều biểu hiện phi thường bình đạm, ngược lại trong lòng Quân Vô Nhai vẫn luôn bất ổn khiến hắn có chút buồn bực. Hắn nhìn thân thể nàng, vậy mà nàng thế nhưng một chút phản ứng cũng không có?

Hắn đưa đến cho Thanh Hoan thuốc chữa thương là thuộc hàng thánh phẩm, sau khi bôi xong, miệng vết thương tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng kết vảy.

Thanh Hoan kéo chăn gấm, đạm đạm nói: "Đa tạ ân đức công tử, tiểu nữ tử thật sự không có gì báo đáp, còn phiền toái công tử đem tiểu nữ tử trở về Ỷ Hương Viện."

Ỷ Hương Viện?

Địa phương cách Lệ Kiếm sơn trang không xa, nơi giang hồ cùng triều đình chỗ giao giới? Quân Vô Nhai ánh mắt trở nên giữ kín như bưng, mấy ngày trước đây khi hắn kết bạn, liền nghe được một ít người nhắc tới, đêm qua là Ỷ Hương Viện mỗi năm một lần hoa khôi khai giới. Nghe nói Tú Bà sớm đã thả ra tiếng gió, nói năm nay hoa khôi là một nữ tử vô cùng thánh khiết xinh đẹp, lại có thân lồi lõm rõ ràng, đường cong lả lướt, thân thể nhéo một cái có thể chảy nước, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn, đôi mắt như nước hồ thu. Trước đó còn có bằng hữu hẹn hắn cùng đến xem.

Chẳng lẽ...... Chính là nàng?

Quân Vô Nhai nhịn không được hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Thanh Hoan cười cười, nói: "Thất Thất."

"Thất Thất?" Là lắp bắp kỳ nào sao?

Thanh Hoan như nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Là thê thê thảm thảm xúc động - Thất Thất."

Quân Vô Nhai bị nàng đâm trúng tâm sự, trong lúc nhất thời không lời gì để nói. Thanh Hoan không chịu lưu lại Lệ Kiếm sơn trang, cuối cùng hắn đành phải đem nàng đưa về Ỷ Hương Viện.

Tú bà thấy Thanh Hoan trở về, cao hứng muốn chết, liên tiếp mà cảm tạ hắn, Quân Vô Nhai nói không nên lời cổ chua xót trong lòng kia là gì, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thanh Hoan chậm rãi đi vào, Ỷ Hương Viện đại môn ở trước mặt đóng lại, giống như là đem hắn cùng nàng ngăn cách ở hai thế giới.

Hai người dĩ nhiên là không giống nhau. Hắn là tiền đồ vô lượng lại xuất thân cao quý Lệ Kiếm sơn trang trang chủ, mà nàng, bất quá là Hán Thủy bờ sông kỹ nữ. Hai người vô luận là thân phận hay là lịch duyệt, đều là cách biệt một trời một vực.

Quân Vô Nhai không rõ chính mình vì sao vẫn còn đứng đây mãi không đi? Hắn xoay người, muốn trở về, rồi lại không biết vì sao không thể nhấc bước chân.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn là rời đi.

Thanh Hoan ở cửa sổ nhìn thân ảnh của hắn dần khuất, siết chặt nắm tay.

Nàng không phải nữ quỷ Thất Thất, không biết làm như thế nào mới có thể cùng Quân Vô Nhai trò chuyện với nhau thật vui, làm hắn nguyện ý bao dưỡng mình, làm mình không đến mức tiếp khách.

Cho nên nàng chỉ có thể dựa theo phương pháp bản thân. Tiểu nữ hài không phải đã nói rồi sao, chỉ cần có thể đạt tới tâm nguyện, nàng có thể tùy tâm sở dục, không từ thủ đoạn.

Cho nên, nàng tin tưởng chính mình đã thành công đi vào tâm niệm của Quân Vô Nhai, hắn còn sẽ lại đến.

Nghĩ đến đây, nàng khẽ cắn môi, xoay người trở lại trên giường. Trên người vết thương dày đặc, nếu muốn dưỡng cho tốt, sợ là còn cần một ít thời gian.

Mới rồi nàng áo ngoài của Quân Vô Nhai ra, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có cái gì đong đưa. Thanh Hoan duỗi tay tìm kiếm, lại là bình linh dược vừa nãy. Nàng cầm lấy linh dược, khóe miệng chậm rãi nâng lên tươi cười.

Sau khi rời khỏi Ỷ Hương Viện, Quân Vô Nhai không nghĩ sẽ cùng Thanh Hoan liên quan gì nữa. Nhưng mà mỗi lần hắn nghe được xung quanh có người đàm luận về Ỷ Hương Viện cô nương, lại luôn không nhịn được mà vãnh tai lên nghe. Vừa chờ mong nghe được tin tức có liên quan đến Thanh Hoan, lại sợ hãi nghe được tin tức có liên quan đến nàng, loại tâm lý mâu thuẫn này tra tấn hắn muốn điên rồi!

Thẳng đến khi hắn biết được ba ngày sau Ỷ Hương Viện lại một lần tiếp tục tổ chức một lần cạnh giới, bởi vì nghe nói, lão viên ngoại vung tiền như rác kia mang hoa khôi cô nương đi còn không kịp phá thân nàng. Nàng vẫn đang chờ đàn ông dũng mãnh cường tráng tiến đến, mới có thể làm cho mị cốt thiên thành nha đầu này hảo hảo kiến thức được cái gì gọi là nam nhân!

Ở trong trang Quân Vô Nhai đứng ngồi không yên cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, hắn siết chặt tùy thân trường kiếm, rời đi.

Thời điểm hắn tới Ỷ Hương Viện, cạnh giới đã kết thúc, Tú bà đang chuẩn bị tuyên bố do ai được Thanh Hoan, Quân Vô Nhai không biết chính mình bị trúng ma chú gì, cất cao giọng nói: "Ta ra gấp đôi giá, vị cô nương này là của ta!"

Nghe vậy, mọi người ồ lên, ngay cả Tú Bà đều xem thẳng mắt: "Này, vị này gia, ngài, ngài có thể trả được không? Giá kia chính là năm ngàn lượng hoàn kim!"

Quân Vô Nhai không nói chuyện, mắt đen lập loè tức giận. Hắn thấy trên người Thanh Hoan vải dệt thiếu đến đáng thương, phấn nộn da thịt lộ ra, bộ ngực sữa nhấp nhô phập phồng, đùi thon dài trơn nhẵn đều như ẩn như hiện sau lớp vải sa mỏng.

Hắn nghiến răng: "Năm ngàn lượng hoàn kim lập tức có, ta muốn nàng mặc xong quần áo!"

Tú Bà thấy hắn là một thiếu niên tuấn lãng, trong lòng cũng rất là cao hứng. Rốt cuộc thì bà vẫn thật sự yêu thương nha đầu Thanh Hoan này, nếu là đầu đêm cho tuấn tú nam tử như vậy, cũng không tính là không tốt với nàng. Chỉ là Tú Bà lại khó tránh khỏi lo lắng Thanh Hoan ngày sau ánh mắt sẽ cao, nhưng trước mắt vị khách nhân này khí độ cao nhã, dung mạo tuấn mỹ, kia chính là khó gặp!

Lo lắng nhất, chính là kỹ nữ không nên tâm cao khí ngạo, tâm càng cao, mệnh càng khổ, chi bằng thừa dịp tuổi trẻ kiếm bạc một chút. Nói đến cùng, sau này nam nhân sẽ phản bội ngươi, tỷ muội sẽ ở sau lưng thọc dao hãm hại ngươi, duy chỉ có bạc, là của ngươi, liền vĩnh viễn đều là của ngươi.

Bất quá Tú Bà cảm thấy kỳ quái, nam tử đến nơi đây, ai mà không phải tới tìm hoan mua vui? Ai cũng hy vọng các cô nương mặc càng ít càng tốt, trước mắt vị này cũng thật hiếm lạ, thế nhưng muốn nha đầu kia mặc quần áo vào!

Thanh Hoan thuận theo mà đứng lên, khoác thêm một kiện xiêm y, nhưng Ỷ Hương Viện đâu ra xiêm y đứng đắn, cho nên Quân Vô Nhai như cũ xem không vừa mắt, liền cởi áo ngoài của mình bao lấy nàng, lãnh đạm nói với Tú bà: "Ta có thể mang nàng đi rồi sao?"

Tú bà do dự nói: "Gia ra giá cao nhất, dĩ nhiên có thể. Chỉ là năm ngàn lượng hoàn kim......"

"Một nén nhang sau, sẽ tự có người đưa đến."

Nói xong, Quân Vô Nhai bế Thanh Hoan, phi thân mà đi. Lưu lại Tú bà tại chỗ dậm chân bóp cổ tay.

Có thể dạy ra vưu vật như hôm nay, bà bỏ ra công sức không ít thì nhiều ở trên người Thanh Hoan! Nhưng nam tử này lại nói mang đi liền mang đi, vạn nhất hắn không đem vàng đưa tới thì nên làm cái gì bây giờ?! Đây không phải muốn lấy mạng người ta sao trời?!

Quân Vô Nhai đem Thanh Hoan đưa tới Lệ Kiếm sơn trang.

Trong trang quản sự cùng phó quản sự trông thấy trang chủ nhà mình ôm một nữ nhân trở về, đều thập phần kinh ngạc, không ít nữ tử hâm mộ Quân Vô Nhai đều òa khóc! Nhưng mà Quân Vô Nhai lại không có tâm tình phản ứng bất luận kẻ nào, hắn bước nhanh trở về phòng mình, đem Thanh Hoan đặt ở trên giường.

Câu đầu tiên hắn mở miệng nói với nàng, chính là chất vấn: "Ngươi có biết hay không như vậy thật không tốt chút nào?!"

Thanh Hoan một đường bị hắn mang đi làm gió thổi đến đau cả đầu, lại nghe ngữ khí của hắn như vậy, chỉ xốc xốc mí mắt, nói: "Công tử cùng những nam nhân khác có gì bất đồng? Đều là muốn thân thể của ta, cần gì phải ở trước mặt ta làm bộ làm tịch? Đến đây đi." Nói xong, nàng mở đôi tay, làm ra biểu tình hăng hái muốn làm.

Năm

Chỉ là Quân Vô Nhai dù sao cũng là nam tử ôn nhuận như ngọc, bị thái độ hào phóng của nàng làm cho nghẹn lại, không biết nên nói cái gì cho phải. Ý nghĩ của cô nương này cùng hắn hoàn toàn không chung thế giới, tại sao nói hoài nàng vẫn nghe không hiểu ý mình là sao.

Thanh Hoan nhắm mắt lại một hồi lâu, thấy đối phương bất động, liền lại lần nữa mở, tò mò lại nghi hoặc hỏi: "Công tử bỏ ra năm ngàn lượng hoàn kim, đem nô gia đưa tới nơi này, không phải là vì muốn cùng nô gia trắng đêm luận đàm chứ?"

Nàng ngữ khí thực vô tội thực khó hiểu, khiến Quân Vô Nhai lại có thể vì vậy mà đỏ mặt.

Ở thời điểm hắn xúc động ra giá, hắn thật sự không có chút nào tà niệm, nhưng hôm nay bị Thanh Hoan nói vậy, hắn ngược lại chú ý tới thân thể nàng giống như đóa hoa tùy ý nở rộ. Kiều nộn làn da, vòng eo một tay có thể ôm hết, lại còn có sa y mỏng hạ như ẩn như hiện bộ ngực đẫy đà, thanh âm thơ ngây, khuôn mặt thiên sứ nhưng thân hình ma quỷ, khắp nơi đều làm hắn cảm thấy cả người nóng lên.

Thanh Hoan kỳ thật biết chính mình đây là xảo miệng mà thôi, từ biểu hiện của Quân Vô Nhai, giờ phút này hắn đối vị đại tiểu thư kia cũng chưa có tình yêu nam nữ. Cho dù là có, cũng là thập phần mông lung, mông lung đến mức hắn căn bản là không có ý thức được.

Nàng cần phải làm là đem cảm tình mông lung này bóp chết trước khi nó tiếp tục nảy sinh, làm hắn còn không kịp che chở cùng bồi dưỡng, đã hoàn toàn đem chuyện này quên đi.

Theo như lời Thất Thất, nàng chỉ là sai người đem ngân phiếu trả lại, vị kia đại tiểu thư liền sai người huỷ hoại thân thể cùng dung mạo của nàng. Lúc ấy nàng ta đã có được tâm của Quân Vô Nhai, lại vẫn như thế ghen tị.

Có thể nói, nếu là trước khi nàng được Quân Vô Nhai yêu thích, Đại tiểu thư mà biết được sự tồn tại của nàng, Thanh Hoan nghĩ, cái tâm nguyện này, nàng đừng nói là hoàn thành, sợ là tánh mạng đều khó bảo toàn.

Thời gian không nhiều lắm, thật vất vả cùng Quân Vô Nhai chung một chỗ, nàng cần phải trong thời gian nhanh nhất có được tình cảm của hắn.

Quân Vô Nhai bị Thanh Hoan hỏi như vậy, cũng có chút quẫn bách. Việc xúc động vung tiền như rác này, cũng không phải tác phong của hắn.

Lúc hắn chưa kịp trả lời, Thanh Hoan lại nói: "Công tử, nếu không, người cũng đừng lãng phí nha. Dù sao hôm nay ngươi nếu là không chạm vào ta, đem ta trả trở về, thì ngày khác ta cũng còn phải hầu hạ nam nhân khác. Công tử, ngươi sao không hưởng thụ đi?"

Nàng ngồi dậy, duỗi tay xả mở xiêm y của Quân Vô Nhai. Nam nhân này quá hữu lễ quá ôn nhu quá bản khắc, nhìn như cao không thể với tới, cũng không hảo thân cận, kỳ thật chỉ cần ngươi chủ động, hắn rất khó mà cự tuyệt ngươi.

Cho nên, Thanh Hoan không thể không hoài nghi, lời nói "Công tử đối đại tiểu thư si tâm không thay đổi" của Thất Thất từng nói rốt cuộc là thật, hay chỉ là hiểu lầm. Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng lớn mật. Đánh cuộc thắng, nàng làm ít công to, còn không được, âu cũng là mệnh.

Quân Vô Nhai quả nhiên bị nàng cởi quần áo lui về ngồi trên giường, xem thủ thế của hắn tựa hồ là muốn đẩy nàng ra, nhưng Thanh Hoan cố tình không hề đề phòng mà đem thân mình tiến sát trong lòng ngực hắn. Thân thể mềm mại làm Quân Vô Nhai không biết nên làm như thế nào cho phải.

Hắn sống lâu như vậy, chưa bao giờ cùng nữ tử thân mật như thế. Cô nương rúc vào trong lòng ngực hắn yếu ớt đến nỗi phảng phất chỉ cần hắn duỗi ra tay là có thể đập vụn, ngược lại làm hắn không dám ra tay, sợ vô tình làm nàng bị thương.

Thanh Hoan lại cố tình ở trong lòng ngực hắn cọ xát đè ép, nữ nhân kiều mị mê người, đôi mắt ngập nước lưu chuyển say lòng người mà nhìn hắn. Quân Vô Nhai hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy hai luồng mềm mại no đủ cách sa y mỏng manh cùng chính mình ngực dán chặt vào nhau, thật là sảng khoái nói không nên lời.

(Lạc Tiếu: Sao ta có cảm giác đang edit truyện 18+ quá >"<)

Nam nhân chưa từng trải mùi đời kỳ thật phi thường dễ đối phó. Mặc dù là chính nhân quân tử như Quân Vô Nhai, cũng vô pháp ngăn cản dụ hoặc của mỹ nhân, đặc biệt mỹ nhân này ở trước mặt hắn chậm rãi cởi áo. Từng kiện từng kiện y phục rơi ra. Da thịt trắng nõn dần dần hiện lên sắc hoa anh đào màu hồng nhạt. Ánh mắt quyến rũ, dáng người mị hoặc, như muốn đem hết thảy đều phụng hiến chính mình.

Quân Vô Nhai dù sao cũng là nam tử tuổi trẻ khí thịnh. Hơi thở quanh quẩn toàn là mùi hương thiếu nữ, bàn tay vươn ra là có thể chạm được da thịt mềm mại trơn trượt, kiều nộn vô cùng. Rất nhanh, sâu trong nội tâm hắn dâng lên một xúc cảm mãnh liệt.

Đấu tranh giữa việc làm hay không làm, vốn dĩ chính là một chuyện khó khăn, nếu là còn có người dụ dỗ, như vậy sẽ càng đơn giản. Thậm chí ý tứ phản kháng của Vô Nhai công tử chỉ vừa nổi lên một chút, rồi hoàn toàn chìm vào sự mới mẻ chưa từng có trong thế giới của hắn.

Thanh Hoan đã sớm không có ý tưởng thủ thân. Trên đời này, người nàng yêu đều đối đãi với nàng không tốt, cho nên, vì người kia là người duy nhất đối xử tốt với nàng, nàng có thể trả giá hết thảy.

Mấy năm gần đây những gì Tú Bà dạy dỗ, nàng đều nhất nhất học. Nàng đã sớm không phải cô nương khi bị nam tử nhìn đến sẽ lo lắng hãi hùng thẹn thùng không thôi.

Nàng hôn lấy bờ môi của hắn, chóp mũi chạm nhau, hơi thở gấp gáp kiều suyễn. Khẽ nhếch cái miệng nhỏ, đem lưỡi nàng quấn lấy lưỡi hắn, giao triền kịch liệt nóng bỏng. Đôi tay không biết khi nào ôm chặt lấy cổ hắn, dây dưa không dứt.

Thừa dịp Quân Vô Nhai bị mình mê hoặc, dùng hết đa dạng mọi cách dụ dỗ, Thanh Hoan chính là không cho hắn phục hồi tinh thần.

Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm, lấy tính cách của Quân Vô Nhai, tất nhiên sẽ không để nàng đi một mình, càng sẽ không đưa nàng trở lại Ỷ Hương Viện.

Chậm rãi, hắn chìm đắm trongtiếp xúc thân mật mà kỳ diệu này, hắn chỉ cảm thấy cái lưỡi hương mềm linh hoạt mút làm sao cũng không đủ. Vì thế khi Thanh Hoan rời đi, hắn lại chủ động đuổi theo.

Không ngờ, lại bị nàng một ngón tay chống lại môi mỏng, hỏi nhỏ: "Ta đẹp sao?"

Dĩ nhiên là mỹ, gương mặt này tuy so không được với thân xác thật sự của nàng, nhưng vẫn có thể xem là trăm dặm mới tìm được một đại mỹ nhân, nếu không, như thế nào có thể dễ dàng mà trở thành kỹ nữ đầu bảng Ỷ Hương Viện.

Quân Vô Nhai không hề nghĩ ngợi liền nói: "Rất đẹp! Rất đẹp!"

"Đẹp như thế nào?" Thanh Hoan hướng dẫn từng bước hỏi. "Chàng có hay không gặp qua nữ tử càng mỹ lệ hơn so với ta?"

Quân Vô Nhai chỉ lo lắc đầu, đôi mắt đen lại không nhịn được nhìn chằm chằm đôi môi non mềm sưng đỏ của Thanh Hoan, tựa hồ tùy thời tùy chỗ có thể nhào lên đi hung hăng chà đạp một phen. Bàn tay lại không nhịn được vươn ra vuốt nhẹ cánh hoa sưng đỏ bị hắn mút qua, khe khẽ nói.

"Nàng là đẹp nhất, không ai so được với nàng!"

Vì thế Thanh Hoan thỏa mãn, nàng chủ động tiến lên môi thơm, làm Quân Vô Nhai tận tình nhấm nháp. Nàng không chút nào lo lắng Quân Vô Nhai sẽ không mắc câu, chỉ cần hắn từng với nàng, sợ là cũng đừng tưởng dễ dàng thoát đi. Tú bà không phải đã nói sao? Khối thân thể này thiên phú dị bẩm, hai huyệt đều là cực phẩm. Quân Vô Nhai một khi đã tiến vào lên, cả đời này chỉ sợ thoát không được.

Nếu là trước kia, sợ là nàng có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng chính mình cũng sẽ có một ngày có hành vi phóng đãng như vậy. Có thể biến đổi thành dáng vẻ này hôm nay, Thanh Hoan lại một chút không cảm thấy đột ngột. Nàng chỉ là cảm thấy sống quá mệt mỏi, cho nên giờ chỉ muốn nhẹ nhàng tùy tâm sở dục.

Nam nhân trước mắt này cỡ nào tuấn lãng, còn một người khác từng được khắc sâu trong lòng nàng lại đang mờ dần đi, Thanh Hoan nghĩ nghĩ, mới phát hiện gương mặt người nọ thế nhưng đã có chút mơ hồ. Nàng đây là ở dần dần đem hắn quên mất sao?

"Chàng có thể mãi mãi đối xử tốt với ta như hiện tại không?"

Quân Vô Nhai bị nàng mê hoặc, làm gì còn có lý trí tự hỏi bản thân, hắn chỉ nghĩ đến được đến việc khai mở miệng nhỏ phấn nộn, chạy đi đâu quản Thanh Hoan đang hỏi cái gì. Lập tức gật đầu: "Sẽ, ta sẽ, ta chỉ đối với nàng!"

Nói xong, hắn bế nàng lên giường. Dùng mũi cọ tới cọ lui gò má nàng, giống như dã thú lần đầu tiên nhìn thấy thức ăn mặn, theo bản năng, cả người đều đè lên nàng.

Sa y mỏng manh trên người Thanh Hoan tức khắc bị xé rách thành ngàn vạn mảnh, Quân Vô Nhai cơ khát khó nhịn mà nhìn chằm chằm thân thể mềm mại dưới thân. Nhìn đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, một luồng nhiệt xông lên từ bụng dưới. Cảm giác được thiếu nữ dưới thân run rẩy nhè nhẹ, đồng thời phát ra rất nhỏ tiếng ưm rên rỉ như mèo kêu, hắn lập tức càng thêm hứng thú. Dần dần, hôn thôi là chưa đủ, bàn tay hắn bắt đầu không an phận, từng chút lại từng chút một xoa nắn cơ thể nàng.

Thân thể mềm mại của Thanh Hoan kịch chấn, không ngừng phát ra tiếng thở dốc, biểu tình tựa thống khổ tựa hưởng thụ, thanh âm kiều mị vô lực, cả người run run dựa vào người Quân Vô Nhai.

Sáu

Một đêm này, tất nhiên là điên đảo gối chăn, tứ chi giao triền, thủy nhũ tương dung.

Quân Vô Nhai không còn ngây thơ, mới biết được mùi nam nữ giao hoan, hơn nữa thân thể Thanh Hoan thiên phú dị bẩm, càng là si mê không thôi, đem cả người nàng từ sợi tóc đến mũi chân, đều tinh tế yêu thương một lần.

Không chỉ có như thế, hắn còn càng thêm ăn ngon bén mùi, Thanh Hoan dụ dỗ hắn chơi rất đa dạng, vì thế Quân Vô Nhai đối với nàng càng thêm khăng khăng một mực.

Nam tử cùng nữ tử là bất đồng, thiếu tiếp xúc chăn gối trên giường, nam tử tùy thời đều có khả năng thay lòng đổi dạ. Trước đây Thanh Hoan còn chưa hiến thân, Quân Vô Nhai tuy đối với nàng tâm động mê hoặc, nhưng lại mang theo vài phần giãy giụa.

Mà hiện tại hai người có phu thê chi giao, quan hệ liền đã xảy ra chuyển biến. Hắn là một nam tử phi thường si tình, Thanh Hoan chọn thời gian rất đúng lúc, nếu không, nếu là qua mấy năm, đợi cho Quân Vô Nhai yêu vị Khoái đao long nữ kia, nàng ta mỹ lệ, thủ đoạn lại cao siêu, chỉ sợ nàng có muốn cũng dụ dỗ không được.

Nhưng mà chung quy là nàng nhanh một bước, Quân Vô Nhai đã vào tay nàng, cũng đừng tưởng từ bỏ. Nàng cũng không muốn suy xét hành vi của mình có hay không có lễ giáo - nàng đều đã thành quỷ, hà tất còn để ý những thứ đó.

Lúc nàng còn sống, đi theo khuôn phép, cũng thật sự là quá tốt. Cả đời cần cù chăm chỉ, si tâm không thay đổi, nhưng cuối cùng kết cục của nàng là cái gì?

Thân hủy tan nát cõi lòng, bị buộc tới rồi tuyệt lộ, lại không có tự cứu năng lực, chỉ phải một dải lụa trắng treo cổ tự sát. Hiện giờ nhớ tới, làm sao không phải vạn phần thổn thức.

Nằm ở trong lòng Quân Vô Nhai, kê cánh tay hắn làm gối, Thanh Hoan giật giật đầu. Thân thể nàng là trải qua Tú bà tỉ mỉ điều dưỡng, mặc dù là đầu đêm khai bao, cũng sẽ không cảm thấy quá nhiều đau đớn, mềm mại thân thể càng sẽ không bị thương. Người như các nàng làm sinh ý da thịt, quý giá nhất chính là thân thể mình, nếu có tổn thương, còn bán thế nào ra giá tốt được?

Nghĩ nghĩ, nàng bật cười.

Quân Vô Nhai nghe được nàng cười, liền cúi đầu hỏi: "Vì sao bật cười?"

Hắn ngữ khí cùng thái độ đều thập phần thân mật, thoạt nhìn thật là coi nàng nàng như nữ nhân của mình. Thanh Hoan thích quan hệ đơn giản thuần túy như vậy, nhưng nàng như cũ muốn bảo đảm vạn vô nhất thất, cho nên mở miệng thử nói: "Ta cười côn
Tác giả : Ai Lam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại