Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)
Chương 49: Đi với anh…
Cộc cộc!
Cộc cộc!
Cộc cộc cộc!
-…….
– Anh có nhà không Sasuke-kun? Em vào đấy nhé.
Sakura cởi đôi giầy ra và lặng lẽ bước vào…..
Không có ai….
Không một bóng người….
Chỉ có vài cơn gió khẽ lay động….
Làm chiếc chuông gió kêu…..leng keng….
Đôi khi…… thổi bay cả những cánh hoa anh đào vào sàn nhà thơm mùi gỗ…..
“Anh ấy đang ở đâu?" – Sakura đưa mắt nhìn xung quanh…
Cô đã đến đây một vài lần….
Nhưng thực sự chưa hề nhìn căn nhà này một cách hoàn thiện….
Ở phòng khách….và xuống bếp…..
Đó là tất cả những nơi mà cô từng đặt chân đến….
Nhiều lúc….
Cô tò mò về căn nhà đã từng mang đau thương này….
Tò mò về cái vết sẹo không bao giờ lành trong tim Sasuke-kun….
Mà cô thừa hiểu rằng…..anh sẽ không bao giờ nói….
“Sasuke-kun! Cuộc sống của anh….. đã quá vất vả rồi"
Hít một hơi thật sâu….
Sakura liều mình tiến đến từng phòng một….
“Mình chỉ đi tìm….Sasuke-kun"- Tự trấn an bản thân bằng lời nói, cô kunoichi lướt nhẹ từng bước….
-Đây là….phòng bố mẹ anh ấy!
Sakura nên tiếng….
mắt mở to nhìn căn phòng…..
không giấu nổi ngạc nhiên….
Căn phòng sạch sẽ đến mức khó tin….
Như thể chủ nhân căn phòng chỉ đi đâu đó trong một vài tiếng hoặc cùng lắm là một vài ngày. Chứ không hề……mất đến mười mấy năm rồi.
Được bày trí đơn giản nhưng không kém phần hài hòa…
Sakura thầm ngưỡng mộ lối sống ngăn nắp của gia đình Uchiha danh giá…
Đang định quay lưng bước đi….
cô kunoichi bỗng dừng lại….
chăm chú nhìn xuống khung ảnh nhỏ trên bàn…
Hiện lên trước mắt cô là hình 4 người nhà Uchiha….
Có mẹ anh- Uchiha Mikoto….
Bố anh- Uchiha Fugaku
Itachi-sama…
Và anh- Uchiha Sasuke với một nụ cười tươi rói trên môi….
“Sasuke cười sao?" – Sakura hơi bất ngờ…..
Bức ảnh này, chắc là chụp lúc Sasuke 5 tuổi thôi….
Lúc anh chưa vướng vào cuộc sống hận thù sau này….
Sakura khẽ nhoẻn miệng cười….
Thầm nghĩ đến bao giờ…..cô mới có thể lại thấy được nụ cười như thế này trên môi người con trai mà cô yêu…
Cứ thế….
Sakura nhìn qua phòng Itachi…
Khẽ liếc nhẹ phòng Sasuke…
Và thấy nó chả khác gì phòng bố mẹ anh cả….
Thậm chí còn đơn giản hơn….
Nhưng tuyệt nhiên vẫn chả thấy bóng dáng Sasuke đâu, mặc dù đôi dép anh ở ngoài cửa….
– Căn phòng này….- Sakura đứng trước cửa của một căn phòng….
Chạm nhẹ vào vết máu khô trên cửa….
– ….Có phải là căn phòng đó….- Tiếng nói Sakura nhỏ dần….- Nơi xảy ra việc kinh khủng đó…
Bịch!
Tiếng động vang lên bên trong….
Thu hút sự chú ý của Sakura….
Liều mình..
Cô đẩy cánh cửa bước vào….
– Sasuke-kunnnnn!
Sakura gọi tên anh khi thấy anh quỳ sụp xuống ngay chính giữa sàn nhà….. nơi có đầy những vết máu loang lổ….
Chiếc khăn lau bị quăng vào góc tường đằng xa….
– Em đó hả, Sakura? – Sasuke nghiêng đầu nhìn Sakura, ánh mắt như mất hồn….
Những giọt mồ hôi chảy dài trên vầng trán thanh tú….
– Anh….sao vậy? – Sakura cảm thấy hơi sợ hãi, không dám tiến lại gần Sasuke…
Chàng trai tóc đen cười cay đắng….
Anh cào bàn tay xuống sàn nhà….
Cố gắng….
Cố gắng…..
– Những vết máu này….- Sasuke lẩm bẩm, khuôn mặt giận dữ.- ….chết tiệt, sao chúng không thể biến mất?
– Sasu…
– Cái kí ức quái quỷ đó, sao nó cứ mãi hiện lên!
– Anh….
– Ba, mẹ…Itachi….mấy người muốn gì đây?
Sasuke như nổi cơn điên…
Anh không ngừng cào những vết máu….
Khiến những đầu ngón tay rách toác…
Máu rỉ thêm xuống sàn nhà….
– Dừng lại, Sasuke-kun!
Sakura lao đến…
Cô túm 2 cánh tay Sasuke lại….
Nước mắt lại chảy ra khi chứng kiến cảnh tượng đó…..
– Đừng làm đau mình….em xin anh!
Chàng trai tóc đen nhìn Sakura….
1 giọt nước nhỏ lăn xuống từ đôi mắt lạnh lẽo….
– Anh muốn quên….không muốn nhớ nữa! Kí ức đó….kí ức đau lòng đó…. Nó bám theo anh, ám ảnh anh….Sakura!
Sakura nghe hết tất cả….
Cô quỳ xuống….
Nhẹ nhàng ôm Sasuke vào lòng mình….
Để anh có thể cảm nhận thấy sự ấm áp….
– Nếu anh không thể quên….thì anh hãy cứ nhớ nó, Sasuke-kun! Nhưng em sẽ làm anh thật hạnh phúc, xóa nhòa đi nỗi đau của anh. Anh có muốn như thế không?
Đôi mắt chàng trai tóc đen khẽ lay động…..
Đưa bàn tay lên…
Anh vòng tay ôm eo cô kunoichi tóc hồng….
Vùi mặt vào cổ cô….
Hít nhẹ hương thơm ấm áp và gần gũi đó…
– Cám ơn em…..
———————————————————————
Dưới hiên nhà của một ngôi nhà tràn ngập hoa anh đào…..
Có 1 cô gái nhỏ bé tóc hồng…..
Đang cẩn thận tỉa từng lọn tóc …..
Cho chàng trai tóc đen ngồi đối diện…..
– Em sửa nó thành kiểu đầu cũ nhé, Sasuke-kun?
– Đừng.
– Vậy anh muốn sao nào?
– Che con mắt Rinnegan đi, Sakura.
– Nếu anh muốn thế….- Cô kunoichi cười hiền dịu….
– Mà…..
– Chuyện gì vậy, Sasuke-kun?
– Anh sẽ đi xa tháng này.
– Vâ…vậy hả?
Sakura dừng lại….
Cô buông cái kéo đang cầm trên tay…
Đôi mắt ngọc bích cụp xuống buồn bã…
“Anh….lại đi"
Sasuke nhìn Sakura….
Mái tóc hồng ……
Phản chiếu trong con mắt đen….
Đưa ngón tay lên…..
Ấn nhẹ vào đôi má đang phụng phịu….
Chàng trai tóc đen mỉm cười hiền lành….
– Đi cùng với anh, Sakura…….
Cộc cộc!
Cộc cộc cộc!
-…….
– Anh có nhà không Sasuke-kun? Em vào đấy nhé.
Sakura cởi đôi giầy ra và lặng lẽ bước vào…..
Không có ai….
Không một bóng người….
Chỉ có vài cơn gió khẽ lay động….
Làm chiếc chuông gió kêu…..leng keng….
Đôi khi…… thổi bay cả những cánh hoa anh đào vào sàn nhà thơm mùi gỗ…..
“Anh ấy đang ở đâu?" – Sakura đưa mắt nhìn xung quanh…
Cô đã đến đây một vài lần….
Nhưng thực sự chưa hề nhìn căn nhà này một cách hoàn thiện….
Ở phòng khách….và xuống bếp…..
Đó là tất cả những nơi mà cô từng đặt chân đến….
Nhiều lúc….
Cô tò mò về căn nhà đã từng mang đau thương này….
Tò mò về cái vết sẹo không bao giờ lành trong tim Sasuke-kun….
Mà cô thừa hiểu rằng…..anh sẽ không bao giờ nói….
“Sasuke-kun! Cuộc sống của anh….. đã quá vất vả rồi"
Hít một hơi thật sâu….
Sakura liều mình tiến đến từng phòng một….
“Mình chỉ đi tìm….Sasuke-kun"- Tự trấn an bản thân bằng lời nói, cô kunoichi lướt nhẹ từng bước….
-Đây là….phòng bố mẹ anh ấy!
Sakura nên tiếng….
mắt mở to nhìn căn phòng…..
không giấu nổi ngạc nhiên….
Căn phòng sạch sẽ đến mức khó tin….
Như thể chủ nhân căn phòng chỉ đi đâu đó trong một vài tiếng hoặc cùng lắm là một vài ngày. Chứ không hề……mất đến mười mấy năm rồi.
Được bày trí đơn giản nhưng không kém phần hài hòa…
Sakura thầm ngưỡng mộ lối sống ngăn nắp của gia đình Uchiha danh giá…
Đang định quay lưng bước đi….
cô kunoichi bỗng dừng lại….
chăm chú nhìn xuống khung ảnh nhỏ trên bàn…
Hiện lên trước mắt cô là hình 4 người nhà Uchiha….
Có mẹ anh- Uchiha Mikoto….
Bố anh- Uchiha Fugaku
Itachi-sama…
Và anh- Uchiha Sasuke với một nụ cười tươi rói trên môi….
“Sasuke cười sao?" – Sakura hơi bất ngờ…..
Bức ảnh này, chắc là chụp lúc Sasuke 5 tuổi thôi….
Lúc anh chưa vướng vào cuộc sống hận thù sau này….
Sakura khẽ nhoẻn miệng cười….
Thầm nghĩ đến bao giờ…..cô mới có thể lại thấy được nụ cười như thế này trên môi người con trai mà cô yêu…
Cứ thế….
Sakura nhìn qua phòng Itachi…
Khẽ liếc nhẹ phòng Sasuke…
Và thấy nó chả khác gì phòng bố mẹ anh cả….
Thậm chí còn đơn giản hơn….
Nhưng tuyệt nhiên vẫn chả thấy bóng dáng Sasuke đâu, mặc dù đôi dép anh ở ngoài cửa….
– Căn phòng này….- Sakura đứng trước cửa của một căn phòng….
Chạm nhẹ vào vết máu khô trên cửa….
– ….Có phải là căn phòng đó….- Tiếng nói Sakura nhỏ dần….- Nơi xảy ra việc kinh khủng đó…
Bịch!
Tiếng động vang lên bên trong….
Thu hút sự chú ý của Sakura….
Liều mình..
Cô đẩy cánh cửa bước vào….
– Sasuke-kunnnnn!
Sakura gọi tên anh khi thấy anh quỳ sụp xuống ngay chính giữa sàn nhà….. nơi có đầy những vết máu loang lổ….
Chiếc khăn lau bị quăng vào góc tường đằng xa….
– Em đó hả, Sakura? – Sasuke nghiêng đầu nhìn Sakura, ánh mắt như mất hồn….
Những giọt mồ hôi chảy dài trên vầng trán thanh tú….
– Anh….sao vậy? – Sakura cảm thấy hơi sợ hãi, không dám tiến lại gần Sasuke…
Chàng trai tóc đen cười cay đắng….
Anh cào bàn tay xuống sàn nhà….
Cố gắng….
Cố gắng…..
– Những vết máu này….- Sasuke lẩm bẩm, khuôn mặt giận dữ.- ….chết tiệt, sao chúng không thể biến mất?
– Sasu…
– Cái kí ức quái quỷ đó, sao nó cứ mãi hiện lên!
– Anh….
– Ba, mẹ…Itachi….mấy người muốn gì đây?
Sasuke như nổi cơn điên…
Anh không ngừng cào những vết máu….
Khiến những đầu ngón tay rách toác…
Máu rỉ thêm xuống sàn nhà….
– Dừng lại, Sasuke-kun!
Sakura lao đến…
Cô túm 2 cánh tay Sasuke lại….
Nước mắt lại chảy ra khi chứng kiến cảnh tượng đó…..
– Đừng làm đau mình….em xin anh!
Chàng trai tóc đen nhìn Sakura….
1 giọt nước nhỏ lăn xuống từ đôi mắt lạnh lẽo….
– Anh muốn quên….không muốn nhớ nữa! Kí ức đó….kí ức đau lòng đó…. Nó bám theo anh, ám ảnh anh….Sakura!
Sakura nghe hết tất cả….
Cô quỳ xuống….
Nhẹ nhàng ôm Sasuke vào lòng mình….
Để anh có thể cảm nhận thấy sự ấm áp….
– Nếu anh không thể quên….thì anh hãy cứ nhớ nó, Sasuke-kun! Nhưng em sẽ làm anh thật hạnh phúc, xóa nhòa đi nỗi đau của anh. Anh có muốn như thế không?
Đôi mắt chàng trai tóc đen khẽ lay động…..
Đưa bàn tay lên…
Anh vòng tay ôm eo cô kunoichi tóc hồng….
Vùi mặt vào cổ cô….
Hít nhẹ hương thơm ấm áp và gần gũi đó…
– Cám ơn em…..
———————————————————————
Dưới hiên nhà của một ngôi nhà tràn ngập hoa anh đào…..
Có 1 cô gái nhỏ bé tóc hồng…..
Đang cẩn thận tỉa từng lọn tóc …..
Cho chàng trai tóc đen ngồi đối diện…..
– Em sửa nó thành kiểu đầu cũ nhé, Sasuke-kun?
– Đừng.
– Vậy anh muốn sao nào?
– Che con mắt Rinnegan đi, Sakura.
– Nếu anh muốn thế….- Cô kunoichi cười hiền dịu….
– Mà…..
– Chuyện gì vậy, Sasuke-kun?
– Anh sẽ đi xa tháng này.
– Vâ…vậy hả?
Sakura dừng lại….
Cô buông cái kéo đang cầm trên tay…
Đôi mắt ngọc bích cụp xuống buồn bã…
“Anh….lại đi"
Sasuke nhìn Sakura….
Mái tóc hồng ……
Phản chiếu trong con mắt đen….
Đưa ngón tay lên…..
Ấn nhẹ vào đôi má đang phụng phịu….
Chàng trai tóc đen mỉm cười hiền lành….
– Đi cùng với anh, Sakura…….
Tác giả :
Uchiha_Joji