Cánh Đồng Hoang Vu
Chương 56
Editor: Trà Xanh
Lâm Ôn khá trầm tính từ nhỏ, nhưng cô nhớ rõ mình đã từng có những ngày chạy nhảy khi còn bé.
Ví dụ, bà mẹ chồng hàng xóm dẫn một đứa bé tới nhà, lúc đó cô khoảng ba bốn tuổi. Đó là lần đầu tiên cô tìm thấy bạn đồng trang lứa để chơi chung, tuy rằng vì mẹ, cô chỉ chạy nhảy vài ngày ngắn ngủi, nhưng hạnh phúc có được là thật và đáng quý.
Ví dụ, khi cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa của việc nấu ăn là để thỏa mãn cơn thèm ăn, cô chỉ coi nó như trò chơi. Cô bé con đứng trên băng ghế trong bếp, hoàn thành việc nấu nướng lần đầu tiên trong cuộc đời dưới sự trợ giúp của ba mẹ, cô vui sướng nhảy trên ghế, bị ba mẹ chụp ôm vào lòng vì lo lắng.
Một ví dụ khác, lần đầu tiên kiểm tra giữa kỳ vào năm đầu của tiểu học, cô trở thành học sinh duy nhất trong ban đạt được 100%. Lúc lấy lại bài thi, cô hếch mũi lên trời ở trường học, kiêu ngạo giống như con công, sau khi tan học thì nhảy nhót về nhà như chim sẻ.
Bây giờ cô cũng muốn nhảy cẫng lên, cảm xúc này đã không có quá nhiều năm, mãnh liệt đến mức giống như một ngọn núi lửa bị đè nén đã lâu sắp phun trào.
Chu Lễ hiển nhiên cảm nhận được sự biểu lộ và sự mãnh liệt của cô, cả người anh căng thẳng, đứng giữa hai chân Lâm Ôn kéo cô vào lòng, cướp quyền chủ đạo.
Tủ giày bị gót giày của Lâm Ôn đập rầm rầm, giống như vọng lại tốc độ máu chảy của hai người.
Thời gian kéo dài tới cực hạn, cho đến khi Lâm Ôn hất cái túi đeo vai mà cô đã để sang một bên.
Túi đeo vai rớt xuống sau tủ giày, dây màu vàng phát ra âm thanh vui vẻ giòn tan trên gạch men, hai người vẫn hôn nhau, khóe miệng Lâm Ôn nhếch lên, cô không nhảy lên người bệnh mà trực tiếp nhảy xuống tủ giày.
Chu Lễ không buông tay, ôm cô, cho cô đủ đệm chân. Giày cao gót nhòn nhọn lặng lẽ rơi xuống thảm sàn, Chu Lễ không nói rằng sao cô không cân nhắc, như vậy sẽ làm chân bị thương, anh chỉ đuổi theo hôn cô hai cái, sau đó vỗ mông cô, coi như cảnh cáo.
Chu Lễ còn chưa thay giày, Lâm Ôn chọc eo anh: “Giúp em nhặt túi đi."
Chu Lễ vỗ mu bàn tay cô: “Đừng động tay động chân."
Lâm Ôn: “……"
Chu Lễ đi vòng ra sau tủ giày để nhặt túi, ân cần nhắc nhở Lâm Ôn: “Son môi trên miệng đã bay rồi."
Lâm Ôn: “……"
Lâm Ôn thường rất ít khi trang điểm, cô sử dụng sự cô lập làm nền tảng trong công việc, son môi cũng chọn màu nhạt, hôm nay là ngoại lệ, cô trang điểm nhẹ và chọn son môi sáng màu.
Lâm Ôn cầm lấy túi, tìm son môi để dặm lại. Chu Lễ thay giày, khoanh tay dựa cửa, thích thú nhìn cô.
Lâm Ôn mím môi, Chu Lễ nói: “Lần trước, chuyên viên trang điểm của đài truyền hình có nói đến một loại nước xịt trang điểm, anh không nhớ nhãn hiệu, lần sau sẽ hỏi giúp em."
Lâm Ôn nói: “Loại này không có tác dụng."
“Dùng thử mới biết." Chu Lễ giơ tay, dùng lòng bàn tay xoa lên môi Lâm Ôn, rõ ràng là có ý gì đó.
“……"
Lâm Ôn định thọc lét anh, Chu Lễ lanh tay lẹ mắt, chụp ngón trỏ của cô, nhắc nhở: “Đừng trách anh không cảnh cáo em, anh không sợ nhột đâu."
“……"
Hai người trì hoãn ở huyền quan hơn mười phút, thời gian đi đến trung tâm hội nghị của Lâm Ôn trở nên eo hẹp.
Giờ cao điểm buổi sáng hay kẹt xe, đặc biệt trung tâm hội nghị nằm ở khu trung tâm phồn hoa nhất, lái xe không bằng đi tàu điện ngầm.
Công việc của Chu Lễ dần dần buông xuống, hôm nay anh không cần đến đài truyền hình, hai người thảo luận vài câu, lái xe đến bãi đậu xe gần lối vào tàu điện ngầm, Chu Lễ cùng đi tàu điện ngầm với Lâm Ôn.
Gần hai năm nay Chu Lễ không đi phương tiện này, càng không trải qua giờ cao điểm vào buổi sáng ở đây.
Cầu thang đông đúc như lễ hội mùa xuân, anh và Lâm Ôn bị đám đông chen lấn, không thể dừng lại. Hai người bọn họ một người trước một người sau, rõ ràng nhìn thấy nhau nhưng lại giống như bị vĩ tuyến 38 chia cắt, không cách nào vượt qua được.
Đi cầu thang xong, một người chờ, một người đuổi kịp người kia.
Đến gần, Chu Lễ vỗ đầu Lâm Ôn, Lâm Ôn nắm tay anh hối: “Nhanh lên!"
Vừa nói vừa chạy tới phía tàu điện ngầm đã mở cửa, nhưng đáng tiếc cô đang mang giày cao gót, chạy rất khó khăn.
Khi tiếng chuông nhắc đóng cửa đoàn tàu vang lên, chỉ còn vài bước là đến, Chu Lễ dứt khoát ôm eo cô tăng tốc, một bước cuối cùng, anh đưa người lên tàu trước khi cửa đóng lại.
Lâm Ôn tiếp đất vững vàng bằng hai chân, một lần nữa hưởng thụ phúc lợi từ cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông.
Trên xe không có chỗ ngồi, hai người đành phải đứng.
Chu Lễ dậy quá sớm, đứng một chút thì buồn ngủ, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Ôn đứng bên cạnh anh, cúi đầu trả lời WeChat của đồng nghiệp.
Tàu điện ngầm chạy không bằng phẳng, Lâm Ôn trả lời hai tin nhắn, cơ thể lắc lư, bị anh chụp lại ngay lập tức.
Lúc trước Chu Lễ rõ ràng đã nhắm mắt, nhưng lại chụp người rất chính xác.
Đoạn đường còn lại, Lâm Ôn dựa vào ngực Chu Lễ xem di động, Chu Lễ gác cằm trên đỉnh đầu Lâm Ôn, một cánh tay ôm người, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi thuận lợi tới trung tâm hội nghị, Lâm Ôn đeo thẻ đi làm việc. Chu Lễ kết bạn rất nhiều, vốn định đưa Lâm Ôn đến nơi rồi rời đi, nhưng anh dừng lại khi gặp hai người quen tham dự hội nghị.
Tán gẫu với người ta một chút, anh nhìn thấy có một chiếc xe đỗ lại cách đó không xa, tài xế mở cửa sau, Đàm Giang Vưu tao nhã bước xuống xe.
Theo lời nhắc của trợ lý, Đàm Giang Vưu quay đầu, cô liếc nhìn Chu Lễ, rồi coi đồng hồ, sau đó đi về phía anh.
“Em cũng tham gia hội nghị à?" Đàm Giang Vưu hỏi.
Chu Lễ nói: “Tôi đi ngang qua."
Đàm Giang Vưu cười hỏi: “Nghe nói em đi thăm ông nội hôm chủ nhật."
Lúc Chu Lễ đến thăm Đàm Thắng Thiên, theo lý chỉ có thư ký của Đàm Thắng Thiên biết, Đàm Thắng Thiên sẽ không nói loại chuyện này cho cô biết, Đàm Giang Vưu biết từ đâu, quá rõ.
Chu Lễ nhướng mày bình tĩnh hỏi: “Dạ dày của ông ngoại khó chịu, hai ngày nay ông có bớt chút nào không?"
“Mấy ngày nay em không liên lạc với ông à?" Đàm Giang Vưu duy trì nụ cười thân thiện, “Ông thương em như vậy, em lại biết rõ ông không khỏe, em không hiếu thảo lắm đâu nhé."
“Vậy mấy ngày nay ông vẫn chưa khỏe phải không?" Từ trước đến nay Chu Lễ không phải là người có tính tốt, lịch sự đủ thì anh cũng không thèm kiên nhẫn với người khác, anh đáp lại sự quái gở của người kia, “Xem ra tôi phải canh thời gian để trở về một chuyến."
Đàm Giang Vưu hơi thu lại nụ cười tươi.
Trợ lý bên cạnh nhắc nhở Đàm Giang Vưu, vài người quen biết đến tham dự hội nghị đã tới rồi, Đàm Giang Vưu gật đầu, cuối cùng nói với Chu Lễ: “Lần trước gặp cô bé kia, không thấy em dẫn người ta về nhà ăn bữa cơm. Chị có nói chuyện này với ông nội để cho ông vui, em sẽ không trách chị lắm miệng chứ?"
“Sao trách được," Chu Lễ mỉm cười hào phóng, “Tôi sẽ đưa cô ấy đến."
“Vậy là tốt rồi." Đàm Giang Vưu nhìn anh thật sâu, không hề chậm trễ, xoay người đi cùng trợ lý vào trung tâm hội nghị.
Chu Lễ nhìn bóng dáng cô, nheo mắt. Ngẫm nghĩ một chút, anh lấy di động gọi điện thoại cho bạn, hẹn sẽ gặp hôm khác.
Anh vốn đã hẹn bạn chơi bóng, nhưng lúc này anh quyết định đi làm chung với Lâm Ôn. Đàm Giang Vưu bước vào sảnh, nhìn thấy Lâm Ôn đeo thẻ, cuối cùng hiểu rõ cái gọi là “đi ngang qua" của Chu Lễ, sau đó thấy Chu Lễ đi vào, Đàm Giang Vưu mỉm cười mà không nói gì, thản nhiên trò chuyện với những người khác về hội nghị này.
Chu Lễ có nhiều bạn nên dễ dàng “trà trộn" vào, Lâm Ôn kinh ngạc, nói một tiếng với đồng nghiệp rồi chạy chầm chậm về phía anh.
Chu Lễ đỡ cánh tay cô: “Chạy làm gì."
Lâm Ôn hỏi: “Sao anh vào được?"
Chu Lễ nói: “Tự nhiên muốn học hỏi."
Lâm Ôn: “……"
Chu Lễ mỉm cười, chỉ vào Đàm Giang Vưu.
Lâm Ôn quay đầu lại, nhìn thấy người đó.
Thật ra cô cảm thấy lúc trước Chu Lễ lấy cớ để làm “bạn cùng nhà" với cô một cách hợp tình hợp lý, xã hội pháp quyền đâu thể nào khoa trương như vậy.
Nhưng phải suy xét mọi việc kỹ lưỡng thì mới đạt thành quả lâu bền, từ nhỏ cô đã là người cẩn thận, cho nên cô không ngại để Chu Lễ làm vệ sĩ cho cô.
Lâm Ôn đi làm việc, Chu Lễ ngồi cùng mấy người bạn.
Lâm Ôn cố ý dán miếng dán chống mài mòn ở gót chân, nhưng đi giày cao gót thật sự rất mệt mỏi, cô đứng hoặc đi nguyên cả buổi sáng, căn bản không thể ngồi, đến trưa cô cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Cô đi ăn trưa với Chu Lễ.
Đối diện với trung tâm hội nghị là rạp hát lớn, gần đó có vài trung tâm mua sắm, hai người chọn một chỗ ngẫu nhiên, Lâm Ôn cởi giày dưới bàn trong khi chờ đồ ăn.
Vừa rồi đi ngang qua rạp hát, có một tấm áp phích lớn ngoài cửa, 7 giờ rưỡi tối có buổi biểu diễn kịch.
Mấy ngày nay họ có lịch trình bận rộn, Chu Lễ vẫn chưa hẹn hò nghiêm túc với Lâm Ôn, Chu Lễ hỏi: “Buổi chiều ở đây kết thúc, em có cần về công ty không?"
Lâm Ôn lắc đầu: “Không cần."
Chu Lễ nói: “Vậy chúng ta ăn tối ở đây, ăn xong thì đi qua phía đối diện để xem kịch nói."
Lâm Ôn chưa bao giờ xem kịch nói, cô hỏi: “Mua vé được không anh?"
Chu Lễ mở di động kiểm tra, không còn chỗ cho ghế thường, ghế VIP vẫn còn chỗ, Chu Lễ trực tiếp mua hai vé.
Sau khi ăn xong, hai người quay về phía đối diện.
Hội nghị kết thúc lúc 3 giờ chiều, từ 3 giờ đến 7 giờ rưỡi còn rất lâu, Chu Lễ thấy Lâm Ôn mang giày cao gót đi qua đi lại trong hội trường, cô không thoải mái, anh nhìn cũng không thoải mái.
Sau hai giờ, Đàm Giang Vưu rời khỏi trung tâm hội nghị trước, Chu Lễ suy nghĩ rồi đi đến trung tâm mua sắm đối diện.
Đến ba giờ, Lâm Ôn cuối cùng cũng có thể thư giãn, Chu Lễ ném một túi đồ cho cô, Lâm Ôn vừa mở ra vừa hỏi: “Gì vậy anh?"
Chu Lễ ngắn gọn súc tích: “Em thử xem."
Mở túi đồ ra, bên trong là một hộp giày, bên trong hộp giày có một đôi giày da màu vàng cam, gót giày chưa đến ba centimet.
Lâm Ôn sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng nở nụ cười, cô ngồi xuống thay giày.
Da cừu cực kỳ mềm mại, đế giày cũng mềm, mang vào chân giống như bước trên mây.
Lâm Ôn đứng dậy đi vài bước, đi đến trước mặt Chu Lễ, cô ôm eo anh, ngửa đầu nói: “Em mời anh ăn tối nha!"
Tiếng “nha" cuối cùng nhẹ nhàng và mềm mại, Chu Lễ nghe mà “tan chảy trong lòng".
Anh ôm Lâm Ôn lại, nhân cơ hội hôn chụt lên miệng cô, Lâm Ôn nhìn chằm chằm màu đỏ hồng trên môi Chu Lễ, cô mím môi mình, cố ý không nói lời nào.
Chu Lễ nheo mắt nhìn cô, liếm môi, không nếm được vị gì, nhưng biết Lâm Ôn đang giở trò, nên anh chỉ cần giữ chặt sau ót cô.
“A……" Lâm Ôn cười né tránh.
Đáng tiếc không tránh được, vẫn bị Chu Lễ bắt và hôn thật mạnh.
Một người dứt khoát chứng thực màu sắc của môi, một người bị nhạt son môi chẳng giống ai, cả hai đều bị thiệt trong cuộc giành giật.
Lâm Ôn lau miệng, quyết định lần sau đổi nhãn hiệu son môi, Chu Lễ liếm môi dưới, mỉm cười, chậm rãi lấy tờ khăn giấy của Lâm Ôn để lau miệng.
Lâm Ôn ném đôi giày cao gót vào hộp giày, bước trên mây đi dạo trong khu mua sắm với Chu Lễ một lúc. Ăn tối lúc 6 giờ, sau khi ăn xong là gần lúc bắt đầu vở kịch nói.
Ngồi ở hàng ghế trước của rạp hát, cả hai bật chế độ im lặng cho điện thoại.
Lâm Ôn hỏi: “Trước đây anh đã xem kịch nói chưa?"
Chu Lễ nói: “Xem một lần rồi."
“Nó thế nào?"
“Anh ngủ một tiếng rưỡi." Lần đó đi xem với Tiêu Bang, Tiêu Bang cao hứng, Chu Lễ thiếu ngủ nên nhân cơ hội đó để ngủ bù.
Lâm Ôn cảnh cáo: “Chút nữa anh không được ngủ đâu đó."
Chu Lễ nhéo vành tai cô, khẽ giật khóe miệng: “Em có phát hiện em càng ngày càng hung dữ với anh không?"
Lâm Ôn ngậm miệng.
Chu Lễ cười một tiếng bên tai cô.
Không bao lâu sau, vở kịch nói bắt đầu, cả hai ngừng gây nhau, ngồi thẳng chăm chú xem.
Vở kịch nói thường diễn trong vòng hai giờ đồng hồ, cốt truyện có nhiều thăng trầm. Sắp kết thúc, nó lại bước vào cao trào cuối cùng.
Nam và nữ diễn viên chính trên sân khấu trích dẫn một câu của Shakespeare, bọn họ hào hứng và nhiệt tình, dưới lòng thương xót, đó là tình cảm sâu sắc của những con sóng vô hình ——
“Tôi bị mê hoặc, nếu tên khốn đó không đánh thuốc tôi, tôi sẽ không yêu anh ta ——"
Những ngón chân trong đôi giày da cừu nhúc nhích, trái tim Lâm Ôn cũng nhảy theo điệu nhạc cuồng nhiệt.
Chu Lễ có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên áo thun mình đang mặc, giống với mùi trên váy Lâm Ôn đang mặc. Mùi hương nhảy múa theo điệu nhạc, cơ bắp toàn thân anh đều thư giãn.
Còn hai tiếng rưỡi nữa, thứ năm sẽ kết thúc, và đón chào thứ sáu.
Đó là ngày thứ mười sắp thuộc về bọn họ, là ngày thứ tư họ trở thành “bạn cùng nhà".
Đúng lúc này, di động trong túi Chu Lễ rộn ràng gọi thầm.
Lâm Ôn khá trầm tính từ nhỏ, nhưng cô nhớ rõ mình đã từng có những ngày chạy nhảy khi còn bé.
Ví dụ, bà mẹ chồng hàng xóm dẫn một đứa bé tới nhà, lúc đó cô khoảng ba bốn tuổi. Đó là lần đầu tiên cô tìm thấy bạn đồng trang lứa để chơi chung, tuy rằng vì mẹ, cô chỉ chạy nhảy vài ngày ngắn ngủi, nhưng hạnh phúc có được là thật và đáng quý.
Ví dụ, khi cô vẫn chưa hiểu ý nghĩa của việc nấu ăn là để thỏa mãn cơn thèm ăn, cô chỉ coi nó như trò chơi. Cô bé con đứng trên băng ghế trong bếp, hoàn thành việc nấu nướng lần đầu tiên trong cuộc đời dưới sự trợ giúp của ba mẹ, cô vui sướng nhảy trên ghế, bị ba mẹ chụp ôm vào lòng vì lo lắng.
Một ví dụ khác, lần đầu tiên kiểm tra giữa kỳ vào năm đầu của tiểu học, cô trở thành học sinh duy nhất trong ban đạt được 100%. Lúc lấy lại bài thi, cô hếch mũi lên trời ở trường học, kiêu ngạo giống như con công, sau khi tan học thì nhảy nhót về nhà như chim sẻ.
Bây giờ cô cũng muốn nhảy cẫng lên, cảm xúc này đã không có quá nhiều năm, mãnh liệt đến mức giống như một ngọn núi lửa bị đè nén đã lâu sắp phun trào.
Chu Lễ hiển nhiên cảm nhận được sự biểu lộ và sự mãnh liệt của cô, cả người anh căng thẳng, đứng giữa hai chân Lâm Ôn kéo cô vào lòng, cướp quyền chủ đạo.
Tủ giày bị gót giày của Lâm Ôn đập rầm rầm, giống như vọng lại tốc độ máu chảy của hai người.
Thời gian kéo dài tới cực hạn, cho đến khi Lâm Ôn hất cái túi đeo vai mà cô đã để sang một bên.
Túi đeo vai rớt xuống sau tủ giày, dây màu vàng phát ra âm thanh vui vẻ giòn tan trên gạch men, hai người vẫn hôn nhau, khóe miệng Lâm Ôn nhếch lên, cô không nhảy lên người bệnh mà trực tiếp nhảy xuống tủ giày.
Chu Lễ không buông tay, ôm cô, cho cô đủ đệm chân. Giày cao gót nhòn nhọn lặng lẽ rơi xuống thảm sàn, Chu Lễ không nói rằng sao cô không cân nhắc, như vậy sẽ làm chân bị thương, anh chỉ đuổi theo hôn cô hai cái, sau đó vỗ mông cô, coi như cảnh cáo.
Chu Lễ còn chưa thay giày, Lâm Ôn chọc eo anh: “Giúp em nhặt túi đi."
Chu Lễ vỗ mu bàn tay cô: “Đừng động tay động chân."
Lâm Ôn: “……"
Chu Lễ đi vòng ra sau tủ giày để nhặt túi, ân cần nhắc nhở Lâm Ôn: “Son môi trên miệng đã bay rồi."
Lâm Ôn: “……"
Lâm Ôn thường rất ít khi trang điểm, cô sử dụng sự cô lập làm nền tảng trong công việc, son môi cũng chọn màu nhạt, hôm nay là ngoại lệ, cô trang điểm nhẹ và chọn son môi sáng màu.
Lâm Ôn cầm lấy túi, tìm son môi để dặm lại. Chu Lễ thay giày, khoanh tay dựa cửa, thích thú nhìn cô.
Lâm Ôn mím môi, Chu Lễ nói: “Lần trước, chuyên viên trang điểm của đài truyền hình có nói đến một loại nước xịt trang điểm, anh không nhớ nhãn hiệu, lần sau sẽ hỏi giúp em."
Lâm Ôn nói: “Loại này không có tác dụng."
“Dùng thử mới biết." Chu Lễ giơ tay, dùng lòng bàn tay xoa lên môi Lâm Ôn, rõ ràng là có ý gì đó.
“……"
Lâm Ôn định thọc lét anh, Chu Lễ lanh tay lẹ mắt, chụp ngón trỏ của cô, nhắc nhở: “Đừng trách anh không cảnh cáo em, anh không sợ nhột đâu."
“……"
Hai người trì hoãn ở huyền quan hơn mười phút, thời gian đi đến trung tâm hội nghị của Lâm Ôn trở nên eo hẹp.
Giờ cao điểm buổi sáng hay kẹt xe, đặc biệt trung tâm hội nghị nằm ở khu trung tâm phồn hoa nhất, lái xe không bằng đi tàu điện ngầm.
Công việc của Chu Lễ dần dần buông xuống, hôm nay anh không cần đến đài truyền hình, hai người thảo luận vài câu, lái xe đến bãi đậu xe gần lối vào tàu điện ngầm, Chu Lễ cùng đi tàu điện ngầm với Lâm Ôn.
Gần hai năm nay Chu Lễ không đi phương tiện này, càng không trải qua giờ cao điểm vào buổi sáng ở đây.
Cầu thang đông đúc như lễ hội mùa xuân, anh và Lâm Ôn bị đám đông chen lấn, không thể dừng lại. Hai người bọn họ một người trước một người sau, rõ ràng nhìn thấy nhau nhưng lại giống như bị vĩ tuyến 38 chia cắt, không cách nào vượt qua được.
Đi cầu thang xong, một người chờ, một người đuổi kịp người kia.
Đến gần, Chu Lễ vỗ đầu Lâm Ôn, Lâm Ôn nắm tay anh hối: “Nhanh lên!"
Vừa nói vừa chạy tới phía tàu điện ngầm đã mở cửa, nhưng đáng tiếc cô đang mang giày cao gót, chạy rất khó khăn.
Khi tiếng chuông nhắc đóng cửa đoàn tàu vang lên, chỉ còn vài bước là đến, Chu Lễ dứt khoát ôm eo cô tăng tốc, một bước cuối cùng, anh đưa người lên tàu trước khi cửa đóng lại.
Lâm Ôn tiếp đất vững vàng bằng hai chân, một lần nữa hưởng thụ phúc lợi từ cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông.
Trên xe không có chỗ ngồi, hai người đành phải đứng.
Chu Lễ dậy quá sớm, đứng một chút thì buồn ngủ, anh nhắm mắt nghỉ ngơi. Lâm Ôn đứng bên cạnh anh, cúi đầu trả lời WeChat của đồng nghiệp.
Tàu điện ngầm chạy không bằng phẳng, Lâm Ôn trả lời hai tin nhắn, cơ thể lắc lư, bị anh chụp lại ngay lập tức.
Lúc trước Chu Lễ rõ ràng đã nhắm mắt, nhưng lại chụp người rất chính xác.
Đoạn đường còn lại, Lâm Ôn dựa vào ngực Chu Lễ xem di động, Chu Lễ gác cằm trên đỉnh đầu Lâm Ôn, một cánh tay ôm người, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi thuận lợi tới trung tâm hội nghị, Lâm Ôn đeo thẻ đi làm việc. Chu Lễ kết bạn rất nhiều, vốn định đưa Lâm Ôn đến nơi rồi rời đi, nhưng anh dừng lại khi gặp hai người quen tham dự hội nghị.
Tán gẫu với người ta một chút, anh nhìn thấy có một chiếc xe đỗ lại cách đó không xa, tài xế mở cửa sau, Đàm Giang Vưu tao nhã bước xuống xe.
Theo lời nhắc của trợ lý, Đàm Giang Vưu quay đầu, cô liếc nhìn Chu Lễ, rồi coi đồng hồ, sau đó đi về phía anh.
“Em cũng tham gia hội nghị à?" Đàm Giang Vưu hỏi.
Chu Lễ nói: “Tôi đi ngang qua."
Đàm Giang Vưu cười hỏi: “Nghe nói em đi thăm ông nội hôm chủ nhật."
Lúc Chu Lễ đến thăm Đàm Thắng Thiên, theo lý chỉ có thư ký của Đàm Thắng Thiên biết, Đàm Thắng Thiên sẽ không nói loại chuyện này cho cô biết, Đàm Giang Vưu biết từ đâu, quá rõ.
Chu Lễ nhướng mày bình tĩnh hỏi: “Dạ dày của ông ngoại khó chịu, hai ngày nay ông có bớt chút nào không?"
“Mấy ngày nay em không liên lạc với ông à?" Đàm Giang Vưu duy trì nụ cười thân thiện, “Ông thương em như vậy, em lại biết rõ ông không khỏe, em không hiếu thảo lắm đâu nhé."
“Vậy mấy ngày nay ông vẫn chưa khỏe phải không?" Từ trước đến nay Chu Lễ không phải là người có tính tốt, lịch sự đủ thì anh cũng không thèm kiên nhẫn với người khác, anh đáp lại sự quái gở của người kia, “Xem ra tôi phải canh thời gian để trở về một chuyến."
Đàm Giang Vưu hơi thu lại nụ cười tươi.
Trợ lý bên cạnh nhắc nhở Đàm Giang Vưu, vài người quen biết đến tham dự hội nghị đã tới rồi, Đàm Giang Vưu gật đầu, cuối cùng nói với Chu Lễ: “Lần trước gặp cô bé kia, không thấy em dẫn người ta về nhà ăn bữa cơm. Chị có nói chuyện này với ông nội để cho ông vui, em sẽ không trách chị lắm miệng chứ?"
“Sao trách được," Chu Lễ mỉm cười hào phóng, “Tôi sẽ đưa cô ấy đến."
“Vậy là tốt rồi." Đàm Giang Vưu nhìn anh thật sâu, không hề chậm trễ, xoay người đi cùng trợ lý vào trung tâm hội nghị.
Chu Lễ nhìn bóng dáng cô, nheo mắt. Ngẫm nghĩ một chút, anh lấy di động gọi điện thoại cho bạn, hẹn sẽ gặp hôm khác.
Anh vốn đã hẹn bạn chơi bóng, nhưng lúc này anh quyết định đi làm chung với Lâm Ôn. Đàm Giang Vưu bước vào sảnh, nhìn thấy Lâm Ôn đeo thẻ, cuối cùng hiểu rõ cái gọi là “đi ngang qua" của Chu Lễ, sau đó thấy Chu Lễ đi vào, Đàm Giang Vưu mỉm cười mà không nói gì, thản nhiên trò chuyện với những người khác về hội nghị này.
Chu Lễ có nhiều bạn nên dễ dàng “trà trộn" vào, Lâm Ôn kinh ngạc, nói một tiếng với đồng nghiệp rồi chạy chầm chậm về phía anh.
Chu Lễ đỡ cánh tay cô: “Chạy làm gì."
Lâm Ôn hỏi: “Sao anh vào được?"
Chu Lễ nói: “Tự nhiên muốn học hỏi."
Lâm Ôn: “……"
Chu Lễ mỉm cười, chỉ vào Đàm Giang Vưu.
Lâm Ôn quay đầu lại, nhìn thấy người đó.
Thật ra cô cảm thấy lúc trước Chu Lễ lấy cớ để làm “bạn cùng nhà" với cô một cách hợp tình hợp lý, xã hội pháp quyền đâu thể nào khoa trương như vậy.
Nhưng phải suy xét mọi việc kỹ lưỡng thì mới đạt thành quả lâu bền, từ nhỏ cô đã là người cẩn thận, cho nên cô không ngại để Chu Lễ làm vệ sĩ cho cô.
Lâm Ôn đi làm việc, Chu Lễ ngồi cùng mấy người bạn.
Lâm Ôn cố ý dán miếng dán chống mài mòn ở gót chân, nhưng đi giày cao gót thật sự rất mệt mỏi, cô đứng hoặc đi nguyên cả buổi sáng, căn bản không thể ngồi, đến trưa cô cảm thấy chân mình như nhũn ra.
Cô đi ăn trưa với Chu Lễ.
Đối diện với trung tâm hội nghị là rạp hát lớn, gần đó có vài trung tâm mua sắm, hai người chọn một chỗ ngẫu nhiên, Lâm Ôn cởi giày dưới bàn trong khi chờ đồ ăn.
Vừa rồi đi ngang qua rạp hát, có một tấm áp phích lớn ngoài cửa, 7 giờ rưỡi tối có buổi biểu diễn kịch.
Mấy ngày nay họ có lịch trình bận rộn, Chu Lễ vẫn chưa hẹn hò nghiêm túc với Lâm Ôn, Chu Lễ hỏi: “Buổi chiều ở đây kết thúc, em có cần về công ty không?"
Lâm Ôn lắc đầu: “Không cần."
Chu Lễ nói: “Vậy chúng ta ăn tối ở đây, ăn xong thì đi qua phía đối diện để xem kịch nói."
Lâm Ôn chưa bao giờ xem kịch nói, cô hỏi: “Mua vé được không anh?"
Chu Lễ mở di động kiểm tra, không còn chỗ cho ghế thường, ghế VIP vẫn còn chỗ, Chu Lễ trực tiếp mua hai vé.
Sau khi ăn xong, hai người quay về phía đối diện.
Hội nghị kết thúc lúc 3 giờ chiều, từ 3 giờ đến 7 giờ rưỡi còn rất lâu, Chu Lễ thấy Lâm Ôn mang giày cao gót đi qua đi lại trong hội trường, cô không thoải mái, anh nhìn cũng không thoải mái.
Sau hai giờ, Đàm Giang Vưu rời khỏi trung tâm hội nghị trước, Chu Lễ suy nghĩ rồi đi đến trung tâm mua sắm đối diện.
Đến ba giờ, Lâm Ôn cuối cùng cũng có thể thư giãn, Chu Lễ ném một túi đồ cho cô, Lâm Ôn vừa mở ra vừa hỏi: “Gì vậy anh?"
Chu Lễ ngắn gọn súc tích: “Em thử xem."
Mở túi đồ ra, bên trong là một hộp giày, bên trong hộp giày có một đôi giày da màu vàng cam, gót giày chưa đến ba centimet.
Lâm Ôn sửng sốt, ngay sau đó khóe miệng nở nụ cười, cô ngồi xuống thay giày.
Da cừu cực kỳ mềm mại, đế giày cũng mềm, mang vào chân giống như bước trên mây.
Lâm Ôn đứng dậy đi vài bước, đi đến trước mặt Chu Lễ, cô ôm eo anh, ngửa đầu nói: “Em mời anh ăn tối nha!"
Tiếng “nha" cuối cùng nhẹ nhàng và mềm mại, Chu Lễ nghe mà “tan chảy trong lòng".
Anh ôm Lâm Ôn lại, nhân cơ hội hôn chụt lên miệng cô, Lâm Ôn nhìn chằm chằm màu đỏ hồng trên môi Chu Lễ, cô mím môi mình, cố ý không nói lời nào.
Chu Lễ nheo mắt nhìn cô, liếm môi, không nếm được vị gì, nhưng biết Lâm Ôn đang giở trò, nên anh chỉ cần giữ chặt sau ót cô.
“A……" Lâm Ôn cười né tránh.
Đáng tiếc không tránh được, vẫn bị Chu Lễ bắt và hôn thật mạnh.
Một người dứt khoát chứng thực màu sắc của môi, một người bị nhạt son môi chẳng giống ai, cả hai đều bị thiệt trong cuộc giành giật.
Lâm Ôn lau miệng, quyết định lần sau đổi nhãn hiệu son môi, Chu Lễ liếm môi dưới, mỉm cười, chậm rãi lấy tờ khăn giấy của Lâm Ôn để lau miệng.
Lâm Ôn ném đôi giày cao gót vào hộp giày, bước trên mây đi dạo trong khu mua sắm với Chu Lễ một lúc. Ăn tối lúc 6 giờ, sau khi ăn xong là gần lúc bắt đầu vở kịch nói.
Ngồi ở hàng ghế trước của rạp hát, cả hai bật chế độ im lặng cho điện thoại.
Lâm Ôn hỏi: “Trước đây anh đã xem kịch nói chưa?"
Chu Lễ nói: “Xem một lần rồi."
“Nó thế nào?"
“Anh ngủ một tiếng rưỡi." Lần đó đi xem với Tiêu Bang, Tiêu Bang cao hứng, Chu Lễ thiếu ngủ nên nhân cơ hội đó để ngủ bù.
Lâm Ôn cảnh cáo: “Chút nữa anh không được ngủ đâu đó."
Chu Lễ nhéo vành tai cô, khẽ giật khóe miệng: “Em có phát hiện em càng ngày càng hung dữ với anh không?"
Lâm Ôn ngậm miệng.
Chu Lễ cười một tiếng bên tai cô.
Không bao lâu sau, vở kịch nói bắt đầu, cả hai ngừng gây nhau, ngồi thẳng chăm chú xem.
Vở kịch nói thường diễn trong vòng hai giờ đồng hồ, cốt truyện có nhiều thăng trầm. Sắp kết thúc, nó lại bước vào cao trào cuối cùng.
Nam và nữ diễn viên chính trên sân khấu trích dẫn một câu của Shakespeare, bọn họ hào hứng và nhiệt tình, dưới lòng thương xót, đó là tình cảm sâu sắc của những con sóng vô hình ——
“Tôi bị mê hoặc, nếu tên khốn đó không đánh thuốc tôi, tôi sẽ không yêu anh ta ——"
Những ngón chân trong đôi giày da cừu nhúc nhích, trái tim Lâm Ôn cũng nhảy theo điệu nhạc cuồng nhiệt.
Chu Lễ có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên áo thun mình đang mặc, giống với mùi trên váy Lâm Ôn đang mặc. Mùi hương nhảy múa theo điệu nhạc, cơ bắp toàn thân anh đều thư giãn.
Còn hai tiếng rưỡi nữa, thứ năm sẽ kết thúc, và đón chào thứ sáu.
Đó là ngày thứ mười sắp thuộc về bọn họ, là ngày thứ tư họ trở thành “bạn cùng nhà".
Đúng lúc này, di động trong túi Chu Lễ rộn ràng gọi thầm.
Tác giả :
Kim Bính