Cánh Đồng Hoa Cải
Chương 7: Giấc mơ buồn, xa rồi quá khứ
Sáng sớm My vẫn đến lớp học. Mọi thứ hôm nay thật buồn bã trong cái nhìn tâm trạng của cô. My im lặng ngồi một góc mặc cho 3 người bạn thân gạn hỏi cô vẫn không nói gì. Họ cũng đoán được phần nào trên những dòng status tối qua.
Hôm nay My còn nhận được bức thư của Hoàng với nội dung như sau: "
EM!
Anh thực sự cảm thấy có lỗi với em. Nhưng cuộc sống là như vậy em à. Nó luôn tạo nên những điều phức tạp mà chính anh cũng vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của nó. Anh đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé và yếu đuối mà có lẽ cả đời anh sẽ cảm thấy day dứt. Có những chuyện mà nhiều cách giải quyết khác nhau. Nhưng không thể trọn vẹn và tốt cho tất cả. Vậy nên trong anh bây giờ cảm xúc dường như đang lẫn lôn. Không thể phân biệt được mình nên làm gì cho phải. Nhưng một sự thật rằng bây giờ trong đầu anh vẫn luôn hiển hiện ra hình bóng của em. Vẻ đẹp trong sáng như ngày nào. Hay trong giấc ngủ khi anh chìm vào trạng thái vô thức. thì cái kỷ niệm trong suốt 2 năm qua vẫn hiện hữu trong giấc mơ. Nụ cười dịu dàng và ánh mắt biết nói của em lần đầu làm rung động trái tim anh. Nhớ mãi những lần đi chơi cùng nhau trên con đương thủ đô thân yêu.
Anh biết giờ đây anh đã không còn xứng đáng với tình cảm của em nữa rồi.
hãy luôn sống vui vẻ. Anh sẽ luôn là người quan tâm và dõi theo từng bước đi của em. Ngay cả khi anh ở bất cứ nơi đâu.
Anh hy vọng rằng em sẽ tìm được một người yêu em và bù đắp cho em tất cả.
Dù thế nào đi nữa luôn để anh là người đứng đằng sau quan tâm và động viên em nhé.
Hãy cố gắng phát huy kết quả học tập hiện tại. Để một ngày không xa anh được nhìn thấy em trong màu áo xanh cử nhân bước lên bục vinh quang. Còn anh chúc cho em sức khỏe niềm vui biến mọi giấc mơ của em trơ thành hiện thực để vươn tới những điều tốt đẹp nhất...... Anh Hoàng....."
Thứ 3 một ngày đẹp trời. Bình minh lên phản chiếu những tia nắng đầu tiên. Gió vẫn thổi mạnh, Cơn gió đang len lỏi vào sâu trong những khoảng lặng của sân trường. Và không gian đang ấm dần lên bởi những tia nắng cuối đông.
cánh cổng Cao Đẳng Sư Phạm mở ra cũng là lúc các bạn sinh viên nhanh chân bước vào sân trường. Hôm nay với dự định của 3 đứa bạn My hết tiết 2 sẽ rủ nhau đi đâu chơi cho khuây khỏa. Cả Quân cũng đi vì hôm nay Quân học 2 tiết.
Nhưng tới khi chuông báo hiệu hết tiết 1 vẫn không thấy My tới lơp. Cả nhóm cảm thấy rất lo lắng cho cô. Có lẽ vì cái chuyện buồn đó làm cho My suy sụp tinh thần. Giờ không biết cô đang ở nhà hay ngồi mình ở một nơi nào đó. Đến điện thoại cũng tắt.
Hết tiết 2 cả bọn ngồi lại lớp xem My có thể đi đâu. Họ kể tới tất cả nhưng nơi mà cô thường xuyên đến.
Quân chợt nhớ ra trên status của viết tối qua về một nơi:
" Nơi anh gặp cô ấy giữa mênh mông tấm thảm màu vàng. Nơi anh làm tổn thương trái tim nỏ bé và yếu đuối vẫn với khung cảnh như vậy, ngày mai em sẽ ngồi mình để ngẫm lại nhưng chuyện trong quá khứ."
Ôi!!! đúng là đồng cải nông nghiệp rồi
Cả nhóm tức tốc lên xe và đi tới đó
Vẫn cái khung cảnh quen thuộc ấy. Sinh viên ai mà chưa từng tới thăm nơi này. Gió vẫn thổi làm những cây cải rung rinh. Hơi thở mùa đông mỗi lúc một mạnh. Không gian vắng vẻ chỉ có bóng dáng của một cô bé với cái nhìn xa xăm..
" Về với mình đi My. đừng có như vậy nưa" Giọng cái trang nghèn nghẹn
" Bạn hãy nhìn những bông cải này. Luôn vươn cao nở rộ để đón nắng. Cuộc đời con người cũng vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu bạn biết mở rộng lòng mình. Hãy nhìn đời một cáh tích cực chúng ta se thấy rằng nó tươi sáng và đầy màu sắc biết bao" Hồng nói trong tiếng khóc mặc dù cô là người mạnh mẽ nhưng cũng có những phút yếu lòng như vậy...
Quân đến bên My và ngồi cạnh. Họ cùng ngắm hoa cải trên cánh đồng. Giờ này My biết Hoàng đang trên đường ra sân bay đón bạn gái.
Cô thở dài vươn vai một cái. Giờ đây My đã thấy và cảm nhận được giá trị của cuộc sống có buồn phiền cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cả buổi sáng ngồi đây cô đã phải suy nghĩ rất nhiều và nhận ra rằng cuộc đời còn nhiều điều tốt đẹp hơn đang đợi minh.
Quân dắt tay cô đi. Cả nhóm bạn bước đi nhẹ nhàng trong ánh sáng ban trưa. Trong cái vẻ đẹp bao la của cỏ cây hoa lá. Trong nhưng cơn gió vi vu thổi vào những bông cải nở rộ cuối đông
-Hết-
Hôm nay My còn nhận được bức thư của Hoàng với nội dung như sau: "
EM!
Anh thực sự cảm thấy có lỗi với em. Nhưng cuộc sống là như vậy em à. Nó luôn tạo nên những điều phức tạp mà chính anh cũng vô tình bị cuốn vào vòng xoáy của nó. Anh đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé và yếu đuối mà có lẽ cả đời anh sẽ cảm thấy day dứt. Có những chuyện mà nhiều cách giải quyết khác nhau. Nhưng không thể trọn vẹn và tốt cho tất cả. Vậy nên trong anh bây giờ cảm xúc dường như đang lẫn lôn. Không thể phân biệt được mình nên làm gì cho phải. Nhưng một sự thật rằng bây giờ trong đầu anh vẫn luôn hiển hiện ra hình bóng của em. Vẻ đẹp trong sáng như ngày nào. Hay trong giấc ngủ khi anh chìm vào trạng thái vô thức. thì cái kỷ niệm trong suốt 2 năm qua vẫn hiện hữu trong giấc mơ. Nụ cười dịu dàng và ánh mắt biết nói của em lần đầu làm rung động trái tim anh. Nhớ mãi những lần đi chơi cùng nhau trên con đương thủ đô thân yêu.
Anh biết giờ đây anh đã không còn xứng đáng với tình cảm của em nữa rồi.
hãy luôn sống vui vẻ. Anh sẽ luôn là người quan tâm và dõi theo từng bước đi của em. Ngay cả khi anh ở bất cứ nơi đâu.
Anh hy vọng rằng em sẽ tìm được một người yêu em và bù đắp cho em tất cả.
Dù thế nào đi nữa luôn để anh là người đứng đằng sau quan tâm và động viên em nhé.
Hãy cố gắng phát huy kết quả học tập hiện tại. Để một ngày không xa anh được nhìn thấy em trong màu áo xanh cử nhân bước lên bục vinh quang. Còn anh chúc cho em sức khỏe niềm vui biến mọi giấc mơ của em trơ thành hiện thực để vươn tới những điều tốt đẹp nhất...... Anh Hoàng....."
Thứ 3 một ngày đẹp trời. Bình minh lên phản chiếu những tia nắng đầu tiên. Gió vẫn thổi mạnh, Cơn gió đang len lỏi vào sâu trong những khoảng lặng của sân trường. Và không gian đang ấm dần lên bởi những tia nắng cuối đông.
cánh cổng Cao Đẳng Sư Phạm mở ra cũng là lúc các bạn sinh viên nhanh chân bước vào sân trường. Hôm nay với dự định của 3 đứa bạn My hết tiết 2 sẽ rủ nhau đi đâu chơi cho khuây khỏa. Cả Quân cũng đi vì hôm nay Quân học 2 tiết.
Nhưng tới khi chuông báo hiệu hết tiết 1 vẫn không thấy My tới lơp. Cả nhóm cảm thấy rất lo lắng cho cô. Có lẽ vì cái chuyện buồn đó làm cho My suy sụp tinh thần. Giờ không biết cô đang ở nhà hay ngồi mình ở một nơi nào đó. Đến điện thoại cũng tắt.
Hết tiết 2 cả bọn ngồi lại lớp xem My có thể đi đâu. Họ kể tới tất cả nhưng nơi mà cô thường xuyên đến.
Quân chợt nhớ ra trên status của viết tối qua về một nơi:
" Nơi anh gặp cô ấy giữa mênh mông tấm thảm màu vàng. Nơi anh làm tổn thương trái tim nỏ bé và yếu đuối vẫn với khung cảnh như vậy, ngày mai em sẽ ngồi mình để ngẫm lại nhưng chuyện trong quá khứ."
Ôi!!! đúng là đồng cải nông nghiệp rồi
Cả nhóm tức tốc lên xe và đi tới đó
Vẫn cái khung cảnh quen thuộc ấy. Sinh viên ai mà chưa từng tới thăm nơi này. Gió vẫn thổi làm những cây cải rung rinh. Hơi thở mùa đông mỗi lúc một mạnh. Không gian vắng vẻ chỉ có bóng dáng của một cô bé với cái nhìn xa xăm..
" Về với mình đi My. đừng có như vậy nưa" Giọng cái trang nghèn nghẹn
" Bạn hãy nhìn những bông cải này. Luôn vươn cao nở rộ để đón nắng. Cuộc đời con người cũng vậy. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu bạn biết mở rộng lòng mình. Hãy nhìn đời một cáh tích cực chúng ta se thấy rằng nó tươi sáng và đầy màu sắc biết bao" Hồng nói trong tiếng khóc mặc dù cô là người mạnh mẽ nhưng cũng có những phút yếu lòng như vậy...
Quân đến bên My và ngồi cạnh. Họ cùng ngắm hoa cải trên cánh đồng. Giờ này My biết Hoàng đang trên đường ra sân bay đón bạn gái.
Cô thở dài vươn vai một cái. Giờ đây My đã thấy và cảm nhận được giá trị của cuộc sống có buồn phiền cũng chẳng giải quyết được chuyện gì. Cả buổi sáng ngồi đây cô đã phải suy nghĩ rất nhiều và nhận ra rằng cuộc đời còn nhiều điều tốt đẹp hơn đang đợi minh.
Quân dắt tay cô đi. Cả nhóm bạn bước đi nhẹ nhàng trong ánh sáng ban trưa. Trong cái vẻ đẹp bao la của cỏ cây hoa lá. Trong nhưng cơn gió vi vu thổi vào những bông cải nở rộ cuối đông
-Hết-
Tác giả :
Hữu Giang