Cánh Cửa Xanh
Chương 19: Rơi xuống giếng
Lần đầu tiên nhìn thấy tòa cao ốc ngập trong màn đêm đen vô tận khiến nhóm Lạc Uyển thấy sợ hãi đến vậy.
Nhưng thực chất điều đáng sợ không phải là sự âm u lạnh lẽo nơi đây mà chính là cảm giác bất an vì chân tướng của sự việc sắp được tiết lộ. Rốt cuộc sự thật là gì? Là tốt hay xấu, sống hay chết, tất cả đều chưa biết. Vả lại điều chưa biết luôn là thứ khiến người ta sợ hãi nhất.
Lý Đại Lộ bước đến kéo tay Lạc Uyển, im lặng không nói gì mà chỉ ra dấu bằng tay dặn dò, nhất định phải cẩn thận.
Lạc Uyển cũng nắm chặt tay Thượng Quan Lưu Vân, mọi người cùng nắm tay nhau. Trong lòng mỗi người đều có cùng một suy nghĩ đó là sống chết có nhau, quyết tâm phải tìm ra sự thật để cứu Lạc Uyển. Tình nghĩa như vậy nên Lạc Uyển biết mình có khuyên họ quay về cũng là điều không thể, nhưng để có được mối ân tình này thì còn ngại gì cái chết.
Lần này, chỉ có một mình Thẩm Cơ đứng một bên lén nhìn. Dù sao mọi người cũng đã quen với sự hời hợt của cô ta nên chẳng ai để ý. Nếu Lạc Uyển nhìn lướt qua thì có thể thấy trong mắt Thẩm Cơ không chỉ là sự lạnh nhạt mà hơn thế còn cả một tầng sát khí đằng đằng bủa vây.
Đặt chân vào bên trong tòa cao ốc, cả mấy người đều kéo vào thang máy nhưng lại chẳng biết nên lên tầng nào. Tòa nhà cao thế này không thể chạy lung tung hết tầng này sang tầng khác được! Đang trong lúc mơ hồ, đột nhiên Lạc Uyển nghe thấy tiếng bước chân vọng lại ngoài cửa thang máy, rất vội vàng giống như đang truy đuổi cái gì đó. Cô liền mở cửa thang máy, lao ra ngoài.span>Mấy người Thượng Quan Lưu Vân cũng chạy theo sau, chỉ có riêng Thẩm Cơ không muốn bước ra. Lạc Uyển nghe thấy tiếng bước chân kia đã xa dần. Tuy không thể nói ra vì lý do gì nhưng cảm giác này vô cùng quen thuộc.
“Nghe xem, có người đang đi."
“Không có mà!", Thượng Quan Lưu Vân nghe ngóng một lúc rồi quay đầu lại nhìn Lạc Uyển. Mọi người đều lắc đầu tỏ ý không nghe thấy tiếng bước chân. Cô không quan tâm đến hành động của mọi người bởi trực giác mách bảo cô đi theo tiếng bước chân đó.
Tiếng bước chân kia đi về phía bãi đỗ xe. Họ cũng mò mẫm bóng tối men theo cầu thang bộ đi xuống. Chẳng biết còi báo động đã hỏng từ lúc nào, có lẽ nhân viên sửa chữa lười biếng chưa lắp lại.
Tiếng chân đột nhiên biến mất ở bãi đỗ xe rộng lớn. Ở nơi đây ngoài xe ra thì chẳng còn thứ gì khác, Lạc Uyển kiên định nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm đi!".
Chia ra tìm hiệu quả mới cao nhưng Lý Đại Lộ lại quay đầu lại hỏi: “Tìm cái gì?".
“Ngốc thế, đương nhiên là tìm thứ gì đó bất bình thường rồi", Thượng Quan Lưu Vân ra vẻ chuyên nghiệp nói, chứ kỳ thực anh cũng chẳng biết phải tìm cái gì.
Bốn người lập tức chia nhau ra, bắt đầu tìm xem có thứ gì đó bất bình thường không. Lạc Uyển bước đi dè dặt, quay đi quay lại bên cạnh những chiếc xe lạnh giá kia.
Mắt cô bắt đầu nhòe đi nên đành phải khom người để tìm kiếm một số thứ bất bình thường. Đột nhiên cô đứng thẳng lưng, cảm giác dường như có ai đó đang nhìn trộm mình.
Ánh mắt đó từ trong xe, Lạc Uyển thấy hơi lo. Trong bãi đỗ xe này, tại sao lại có người ngồi trong xe chứ?
Nhưng trong xe đúng là có ánh mắt đang dõi theo cô, cứ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ hành động của cô.
Lạc Uyển từ từ lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn trong xe. Có bao nhiêu chiếc xe thì cũng có gấp ba bốn lần chỗ ngồi. Nếu trên đó đều có người ngồi, vậy thì không biết cảnh tượng sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu thấy lo sợ, liền gọi lớn: “Lưu Vân, Đại Lộ, Thẩm Cơ, mọi người đang ở đâu?"
Bốn bề vắng lặng như tờ. Theo lý mà nói, ở bãi đỗ xe rộng thế này, chỉ cần có người gọi một tiếng thì bất luận ở góc nào cũng đều nghe thấy rất rõ, thế nhưng lúc này lại chẳng có ai lên tiếng đáp lời.
Lạc Uyển bắt đầu thấy lo lắng, vội vàng chạy đi nhưng lại nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau, ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng có gì.
Lạc Uyển bắt đầu chạy chậm lại, vừa chạy vừa gọi: “Đại Lộ, Lưu Vân, các anh ra đi, đừng đùa nữa."
Chợt có một bóng người lặng lẽ chạm vào lưng Lạc Uyển. Trong tay hình như còn cầm một thanh sắt đang giơ cao, muốn đập vào đầu Lạc Uyển. Nhưng Lạc Uyển không hề hay biết bởi cô đã bị không gian vắng lặng này áp đảo rồi.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên có âm thanh vang lên, có người từ thang máy bước ra.
Lạc Uyển ngoảnh đầu nhìn thì chỉ thấy một già một trẻ bước ra từ thang máy, chính là ông già Thiện Thanh và bé gái. Bóng người phía sau thấy có người đến liền rụt tay về và ném thanh sắt vang một tiếng.
Lạc Uyển nghe thấy sau lưng phát ra một tiếng đánh xoảng, quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Cơ sắc khí hoảng hốt. Cô thở phào một cái rồi chạy đến hỏi: “Cậu không sao chứ?".
Thẩm Cơ lắc đầu nói: “Tôi không sao, vừa rồi nghe thấy cô gọi, tưởng cô xảy ra chuyện liền chạy đến xem thế nào".
“Không sao, tôi cũng chỉ lo lắng vớ vẩn thôi", Lạc Uyển an ủi Thẩm Cơ.
Ông già Thiện Thanh dẫn bé gái đến trước mặt hai người, vừa thấy chỉ có hai người vội hỏi: “Lưu Vân và chàng trai kia đâu?".
“Lưu Vân và Lý Đại Lộ? Cháu không biết, cháu cũng đang tìm họ", Lạc Uyển trả lời.
“Mấy cô cậu này thực sự chán sống rồi hả? Sao lại chọn thời điểm này để đến cái chỗ nặng âm khí này? Muốn chết có rất nhiều cách, tại sao phải chọn cách này?", ông già Thiện Thanh nổi nóng.
“May mà tôi về sớm, qua lời nha đầu nói mới biết các cô các cậu đã đến đây. Cô có biết, năm đó tôi và bà Thượng Quan phải tốn bao nhiêu công sức để phong tỏa đóng kùng đất đầy âm khí này không? Các cô các cậu lại đến đây đúng vào ngày âm tháng âm năm âm, ngộ nhỡ bị lôi xuống bên kia thế giới thì thần tiên cũng không cứu nổi."
“Thế giới nào?", Lạc Uyển hỏi.
“Haizzz, năm đó tôi bảo em gái tôi đừng chọn mảnh đất này để xây nhà. Nhưng nó lại nói, nếu nó không xây nhà để trấn áp âm khí của mảnh đất này thì người chết sẽ càng nhiều hơn nên đành hy sinh tuổi thọ của mình để xây nhà, phong tỏa các âm hồn lang thang nơi đây. Nếu không làm như thế, nó đã không ra đi sớm như vậy", ông già Thiện Thanh thở dài.
Lạc Uyển lo lắng hỏi: “Bây giờ đừng nói gì nữa, chúng ta nhanh đi tìm Lý Đại Lộ và Lưu Vân, đi thôi".
Thấy ông già Thiện Thanh chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm khấn. Sau đó đột nhiên đẩy hai tay sang ngang, bức tường trước mặt bỗng thay đổi đột nhiên biến thành một hồ nước trong suốt, trên đó là cảnh Lý Đại Lộ và Lưu Vân đang quay đi quay lại bên cạnh các chiếc xe, ông già Thiện Thanh nói: “Nhanh, đến đằng kia gọi họ tỉnh lại, sức lực của ta không chống đỡ được bao lâu nữa đâu".
Lạc Uyển không do dự lao vào bức tường, một chân vừa đặt vào bức tường đã cảm thấy giống như giẫm lên nước vậy rồi ngay lập tức cả cơ thể đã ở một chỗ giống y bãi đỗ xe. Nhìn thấy Lưu Vân và Lý Đại Lộ vẫn đang tìm kiếm những thứ bất bình thường.
Lạc Uyển gọi tên sau đó kéo họ bỏ chạy thục mạng về phía bức tường. Va mạnh vào tường một cái liền cảm giác cả người giống như rơi vào khoảng không. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ông già Thiện Thanh đã ngồi dưới đất, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi.
“Nguy hiểm quá!" Lạc Uyển lau mồ hôi trán sau đó kể lại tình hình vừa rồi. Lúc này Lý Đại Lộ và Lưu Vân mới biết mình vừa trở về từ Quỷ Môn Quan.
Lạc Uyển đỡ ông già Thiện Thanh dậy rồi chuẩn bị rời đi, Lý Đại Lộ đột nhiên đứng chặn trước mặt nói: “Không được, bây giờ chúng ta không thể rời đi, nếu chúng ta đi, em làm thế nào? Nếu không tìm thấy cánh cửa xanh, em sẽ chết".
“Em thà chết cũng không muốn mọi người xảy ra chuyện, em sẽ không để các anh mạo hiểm nữa", Lạc Uyển kiên quyết nói.
“Không thể buông xuôi như thế", Lưu Vân cũng đứng ra nói. Ai cũng biết đây là hy vọng cuối cùngLạc Uyển, nếu bây giờ rời khỏi đây, Lạc Uyển chỉ còn đường chết.
Mắt Lạc Uyển đẫm lệ: “Bỏ đi, em đã nói bỏ từ lâu rồi. Vì mạng sống của mình em mà phải mất mạng sống của bao nhiêu người rồi. Em không muốn tiếp tục tìm cánh cửa xanh nữa. Nếu em có thể sống tiếp, còn các anh lại xảy ra chuyện thì em sống một mình còn có ý nghĩa gì?".
Lý Đại Lộ kiên quyết nói: “Chính câu nói này, nếu em xảy ra chuyện thì anh sống một mình còn có ý nghĩa gì? Hôm nay anh sẽ không đi, anh nhất định phải tìm cho ra cánh cửa xanh".
Lạc Uyển và Lý Đại Lộ đưa mắt nhìn nhau, ông già Thiện Thanh đột nhiên thở dài: “Các cô các cậu đừng cãi nhau nữa. Bây giờ dù đi tìm được cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Tôi không còn đủ sức để mở thế giới kia nữa nên các cô cậu không thể tìm thấy cánh cửa xanh ở đây đâu. Cánh cửa xanh có lẽ ẩn trong làn nước vừa rồi, trong không gian này thì không thể tìm thấy".
Mọi hy vọng đều tan vỡ vào giây phút này. Bởi lẽ nhìn ông già Thiện Thanh không hề có ý gì là trêu đùa. Người ta nói nhân định thắng thiên, nhưng có lúc con người không phải là vạn năng. Còn ông Trời lại bất chấp lý lẽ và dẫn đến kết cục là cái chết, hoàn toàn không thể thay đổi.
Lạc Uyển đẩy Lý Đại Lộ ra ngoài, sau đó đỡ ông già Thiện Thanh bước từng bước vào thang máy. Cô không quay đầu lại nhìn, cũng không rơi nước mắt, cô thực sự đã kiệt sức rồi.
Đúng lúc này, tiếng bước chân kia lại vang lên bên tai. Lạc Uyển ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy trên tường xuất hiện một bóng người trong suốt. Bóng người đó vô cùng thân quen, mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ nhìn bóng người kia.
Khá lâu sau, Lưu Vân mới run rẩy nói: “Tiểu Mộ".
Tiểu Mộ khẽ mỉm cười với anh trai Lưu Vân. Nhưng với Lạc Uyển thì nụ cười đó vô cùng bình thản và mãn nguyện. Trong ánh mắt Tiểu Mộ không có nỗi sợ hãi, cũng chẳng còn sự tổn thương, trông giống như đám mây trong xanh nhất trên bầu trời.
Lạc Uyển biết rằng vừa rồi là Tiểu Mộ đưa cô đến chỗ này. Nhưng lúc này chỉ thấy Tiểu Mộ sắp đi vào trong tường, ông già Thiện Thanh kêu lên đau đớn: “Đừng, Tiểu Mộ, cậu là ma, không phải người. Nếu cậu nhất quyết muốn mở thế giới đó, kết cục dành cho cậu sẽ là hồn xiêu phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, cậu không thể làm như thế!
“Tiểu Mộ!", Lạc Uyển lao lên, nước mắt đầm đìa, “Tiểu Mộ, tôi không tìm cánh cửa xanh nữa, anh đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa được không? Nếu anh không được siêu sinh thì cả đời tôi cũng không thể vui vẻ. Nếu tìm được cánh cửa xanh cũng chỉ khiến tôi càng đau khổ hơn mà thôi".
“Tiểu Mộ", Lưu Vân nghẹn lời gọi. Một bên là người con gái anh yêu thương nhất, một bên là người em trai anh yêu quý nhất. Tại sao lúc nào anh cũng là người phải chịu đựng sự đau khổ thế này?
Tiểu Mộ ngoái đầu lại nói với mọi người: “Mọi người đều là người thân của tôi, đúng không? Nếu tôi thấy mọi người không hạnh phúc, siêu sinh có ý nghĩa gì? Anh, chỉ cần anh sống hạnh phúc, em cũng thấy vui vẻ, và tất cả những việc em làm đều sẽ có ý nghĩa".
“Lạc Uyển, em phải kiên cường sống tiếp, em là cô gái kiên cường nhất mà anh từng gặp nên em không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Mỗi sinh mệnh đều phải khó khăn mới có được nên nó rất đáng quý vì thế cần phải kiến trì đến cùng. Trước đây anh không quý trọng cuộc sống, bây giờ anh hy vọng em giúp anh tiếp tục quý trọng".
Tiểu Mộ bước vào bức tường đang từ từ lay động giống như mặt nước, những lời nói cuối cùng lặng lẽ vọng lại: “Trước đây tôi không hiểu chuyện nhưng bây giờ đã hiểu rồi. Trước đây không quý trọng sinh mạng thì bây giờ cũng biết quý trọng rồi. Cho nên tôi hy vọng mọi người đều khỏe mạnh sống tiếp, cho dù gặp phải chuyện đau khổ đến đâu cũng đều phải sống tiếp, bởi sống mới là chuyện tốt đẹp nhất. Còn một khi đã lựa chọn tôi sẽ không bao giờ hối hận. Anh à, vì em hy vọng anh sẽ được sống hạnh phúc".
Lạc Uyển gào thét gọi tên Tiểu Mộ rồi lao về phía bức tường. Màn nước đã hiện ra rõ ràng, bãi đỗ xe bên kia giống hệt bãi đỗ xe bên này, nhưng trong đó có cánh cửa xanh của Lạc Uyển.
Lạc Uyển lao vào trong nhưng không thấy Tiểu Mộ đâu cả. Lý Đại Lộ đã lấy lại tinh thần liền kéo Lưu Vân đang ngây như phỗng lao vào trong. Thẩm Cơ cũng cắn răng chạy theo.
Không còn nhiều thời gian nữa. Tâm nguyện của Tiểu Mộ là mọi người có thể kiên cường sống tiếp và đều được hạnh phúc. Lý Đại Lộ nhìn xung quanh một lượt thì quả nhiên thấy không giống với bãi đỗ xe kia. Bởi bên cạnh bãi đỗ xe này có rất nhiều cửa.
Bốn người không hề nhắc đến mấy chữ chia nhau hành động nữa mà dựa sát vào au đi. Những cánh cửa này, cánh nào cũng màu xanh, nhưng cánh nào mới là cánh cửa xanh cô cần tìm đây?
Bốn người liên tục đẩy cửa nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng tràn trề. Ngoài căn phòng trống không ra thì chẳng còn gì nữa.
Đột nhiên đúng lúc này, Lạc Uyển nghe thấy trong xe hình như có tiếng động. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy trong xe đúng là có người ngồi. Mấy người Lý Đại Lộ cũng quay đầu lại liền thấy bãi đỗ xe rộng lớn, không chỉ có hàng trăm chiếc xe con cao cấp mà bên trong còn có chi chít người ngồi.
Đám “người" này đang từ từ bò ra ngoài. Không phải đi mà là bò, bò từ trong cửa kính đã đóng, mục tiêu hướng đến hình như là bốn người họ.
Thẩm Cơ cắn răng nói: “Mới vừa rồi hình như trong xe không có người mà", giọng run lên bần bật.
Mọi người đều biết vừa rồi trong xe không có bất cứ ai, Lý Đại Lộ kêu lên: “Chạy!".
Bốn người bắt đầu chạy lùi về phía một cánh cửa. Lý Đại Lộ chạy trước mở đường, hướng vào một cánh cửa gần nhất, Thượng Quan Lưu Vân ở sau cùng cắt đuôi, chỉ thấy đám “người" kia đã bò ra khỏi xe, bắt đầu lao về phía họ, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lý Đại Lộ đẩy cửa, Lạc Uyển và Thẩm Cơ chen nhau vào trong, chỉ còn lại Thượng Quan Lưu Vân. Đúng lúc tay Thượng Quan Lưu Vân chạm được vào chốt cửa, thì chân anh đã bị một bàn tay thò ra từ gầm xe giữ lại, ngã phịch xuống đấy. Lý Đại Lộ thấy vậy, tiện tay cầm chiếc rìu sắt cạnh cửa lao ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại, kêu lên với Lạc Uyển: “Mau đóng cửa, bất luận thế nào cũng không được mở".
Lạc Uyển định vặn cửa mở nhưng không biết tại sao không có cách nào mở ra được.
Lạc Uyển và Thẩm Cơ bị lạc vào bóng tối. Hai người hoàn toàn không hề biết tình hình bên ngoài ra sao. Khó khăn lắm hai người mới có thể bình tĩnh trở lại. Thẩm Cơ lôi bật lửa từ trong túi ra bật lên, thì phát hiện gian phòng này tuy không rộng nhưng có một cái miệng giếng.
Là một cái giếng cũ ngày xưa. Hai người dè dặt nghiêng đầu nhìn. Cái giếng này sâu không nhìn thấy đáy. Mặc dù cả hai đều rất ngạc nhiên nhưng chẳng ai dám lên tiếng, sợ hỏi cũng chẳng ích gì mà còn sợ thêm.
Lạc Uyển lo lắng không biết tình hình bên ngoài ra sao liền cố hết sức mở cửa, nhưng không sao mở được. Cô tuyệt vọng đấm vào cánh cửa, lần này cô thực sự cảm giác mình giống một con côn trùng bị bắt, đợi thần chết tuyên án.
Thẩm Cơ lạnh lùng nhìn Lạc Uyển, đột nhiên nói: “Cô có biết lúc cô hôn mê, là ai truyền máu cho cô không?".
“Bây giờ cô hỏi chuyện này là có ý gì?", Lạc Uyển hỏi lại.
“Không, chỉ là tôi muốn cho cô biết, thực ra Thượng Quan Lưu Vân không hề yêu cô như cô đã nghĩ. Người truyền máu thực sự cho cô là tên ngốc Lý Đại Lộ. Tôi chỉ không muốn cô đến lúc chết vẫn cho rằng Thượng Quan Lưu Vân si mê cô."
Thoáng chốc đầu óc Lạc Uyển đã tỉnh táo trở lại. Trước mắt cô hiện ra nét mặt của Lý Đại Lộ. Vào đúng lúc cận kề cái chết, cô đã nhận ra tình cảm vốn bấy lâu nay bị mây mù che khuất. Trước lúc chết có lẽ ai cũng sẽ dồn hết tâm trí để nhìn thế giới. Và cũng chỉ vào thời khắc đó chính bản thân con người và thế giới hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ trước đến nay, cô luôn phân vân giữa Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ. Thực sự không phải cô tham lam, mà bởi cô đang cố tình trốn tránh. Không chỉ trốn tránh tình cảm sâu nặng của họ, mà cũng là trốn tránh tình cảm của chính bản thân cô. Lúc này đây cô không thấy được tương lai của mình nên cô không muốn nhận lời của bất cứ người nào, cũng không muốn làm tăng thêm sự đau khổ cho ai nữa.
Nhưng tận đáy lòng Lạc Uyển có thực sự không có người đàn ông nào không?
Khi bị ném vào tận cùng của bóng tối, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng người trong trái tim cô là ai. Mặc dù không thể giải thích rõ vì sao lại là anh ấy, nhưng anh ấy thực sự ở trong tim cô.
Từ khi nào cô đã đem lòng yêu anh ấy? Là lần đầu tiên gặp anh? Hay lần đầu cãi nhau với anh? Lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt lúc anh ấy bị mù? Hay giây phút anh tặng bánh sinh nhật cho cô?
Tình yêu của anh ấy thầm lặng không dễ để người khác nhận ra. Sự dụng công của anh ấy không phải để chờ sự đền đáp. Anh ấy làm vậy có lẽ cũng giống cô, đều chẳng biết tương lai phía trước ra sao.
Chúng ta luôn yêu người giống với mình, lại luôn vì một lý do giống nhau mà trốn tránh tình yêu, có lúc vì thế mà đánh mất tình yêu đẹp nhất.
Đúng lúc này, Thẩm Cơ bất ngờ chỉ tay vào cửa gào lên: “Lý Đại Lộ?". Lạc Uyển vui mừng ngoảnh đầu lại nhưng chợt cảm thấy có một luồng sức tấn công từ phía sau. Có người đập mạnh lên đầu khiến đầu cô ong ong, mắt hoa lên. Sau cú tấn công như trời giáng đó cô ngã bổ nhào, lao người xuống miệng giếng cổ, may mà cô nhanh trí đã kịp giơ tay bám vào thành giếng. Rêu trên thành giếng rất trơn nhưng nếu Lạc Uyển buông tay thì chỉ còn đường chết. Năm đầu ngón tay bám chắc vào miệng giếng.
“Thẩm Cơ, Thẩm Cơ, mau cứu tôi", Lạc Uyển thét lên. Mặc dù cô không biết vì sao mình lại rơi vào giếng nhưng lúc này người duy nhất cô có thể trông cậy chính là Thẩm Cơ.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bàn chân đang giẫm mạnh lên tay mình. Tiếp đó một khuôn mặt đang dần hiện ra. Dưới ánh lửa lập lòe của chiếc bật lửa, khuôn mặt đó xinh đẹp nhưng vô cùng độc ác.
“Thẩm Cơ, cô muốn giết tôi?", Lạc Uyển hoảng hốt nói trong đau khổ.
“Ha ha, giết cô? Ai nói tôi giết cô, là cô tự trượt chân rồi ngã vào giếng thôi. Còn lúc tôi vội đến cứu cô thì chẳng may cô đã rơi xuống giếng rồi. Một mình tôi thân gái yếu đuối ngoài kêu khóc còn có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ tôi có thể xuống giếng cứu cô ư?", Thẩm Cơ cười gian giảo nói. Lời nói nhẹ bẫng giống như chỉ vô tình làm chết một con kiến.
“Vì sao, Thẩm Cơ, vì sao phải làm vậy? Cứ coi như là cô không thích nhưng cũng không đến mức hận tôi thế này chứ. Dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, cùng nhau trải qua hoạn nạn!", Lạc Uyển nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Thẩm Cơ lại ra tay với mình.
“Vì tôi hận cô nhiều hơn là cô tưởng tượng rất nhiều", Thẩm Cơ nói gằn từng câu từng chữ, “Cô vừa xuất hiện đã có thể hủy diệt cuộc đời tôi. Từ trước đến nay chưa ai có thể cản trở cuộc đời tôi, kể cả cô cũng không thể".
Mắt Thẩm Cơ long lên, nhìn xa xăm: “Những thứ mà tôi muốn thì không ai cướp được. Người đàn ông mà tôi muốn chiếm đoạt thì nhất định sẽ đoạt được".
“Đương nhiên, nếu tôi không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng chiếm được", Thẩm Cơ đột nhiên nói với vẻ mặt tràn đầy niềm tin. Lúc này Lạc Uyển mới biết cô thực sự đánh giá thấp cô gái này. Suy tính của cô ta quả nhiên khác người, là người vô cùng quyết đoán.
Mặc dù mỗi lần gặp nguy hiểm, cô ta đều tỏ ra sợ nhất, nhưng tất cả đều là vì mục đích của bản thân. Hoàn toàn không quan tâm đến người khác gặp nguy hiểm mà chỉ nhân cơ hội lúc nguy nan để hòng đạt được mục đích của mình.
Lạc Uyển không thể gắng gượng thêm được nữa, cô sắp kiệt sức rồi. Cô vùng vẫy, yếu ớt kêu gọi tên Lý Đại Lộ. Lẽ nào mọi sự nỗ lực của cô thực sự sắp tiêu tan sao?
Bàn tay cô cuối cùng cũng buông ra, đôi mắt vẫn hướng nhìn lên trên. Trong lòng còn quá nhiều nỗi day dứt, có quá nhiều thứ không thể buông bỏ.
Tha thứ cho sự ra đi của em.
Hy vọng anh có thể tin tưởng vào sự kiên cường của em.
Em luyến tiếc biết nhường nào khi rời xa anh.
Nếu sự tương phùng có thể gặp lại.
Có lẽ em sẽ sắp xếp mọi thứ tốt hơn.
Hoặc em có thể đưa anh đi xem mặt trời mọc.
Xem một vở kịch.
Uống một chai Coca Cola.
Giống như mọi đôi trai gái trên đời.
Bù đắp cho anh.
Lý Đại Lộ dùng chiếc rìu sắt chặt đứt cánh tay thò ra từ dưới gầm xe đang nắm chắc chân của Thượng Quan Lưu Vân rồi kéo anh ta chạy về phía một cánh cửa khác. Bởi nếu bây giờ bảo Lạc Uyển mở cửa thì không kịp nữa, và cũng sẽ không an toàn.
Hai người vừa vào bên trong liền vội vàng khóa chặt cửa. Lý Đại Lộ đỡ Thượng Quan Lưu Vân đến được chỗ an toàn thì lại thấy chân Thượng Quan Lưu Vân đang chảy máu, có lẽ là bởi chính bàn tay kia.
Đúng lúc Lý Đại Lộ thấy vết thương của Thượng Quang Lưu Vân thì đột nhiên anh cảm thấy đau nhói con tim. Một cảm giác bất an như đang tấn công mạnh vào lồng ngực. Anh nhìn Thượng Quan Lưu Vân, anh ta thấy sắc mặt của Đại Lộ thì biết đã có chuyện không hay.
“Đi tìm cô ấy!", Thượng Quan Lưu Vân ra lệnh.
“Còn anh?"
“Tôi không sao rồi."
Lý Đại Lộ lo lắng nhìn anh ta sau đó quay đầu mở cửa chạy về phía cánh cửa có Lạc Uyển bên trong. Nhưng bất ngờ là những người bò trên đất lúc nãy đều đã biến mất.
Anh chạy như điên như dại về phía cánh cửa kia. Đang chạy, đột nhiên cảm thấy khóe mắt ươn ướt giống như bị nước mưa hắt vào, sống mũi cay xè. Anh đưa tay lên sờ thì chỉ cảm thấy dòng nước mắt đang khẽ lăn dài trên má.
“Vì sao tôi lại khóc?" Dường như anh nhìn thấy Lạc Uyển từ đằng xa đi lại, còn vẫy tay với anh, rồi từ từ biến mất.
Bàn tay Lý Đại Lộ bắt đầu run lên. Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Trái tim đau nhói như bị ai đó đâm cho một nhát dao. Đúng lúc này tiếng gào thét của Thẩm Cơ cũng vọng đến.
Anh càng chạy nhanh hơn. Thế nhưng cảnh tượng đằng sau cánh cửa đó lại khiến trái tim anh như đóng băng. Một mình Thẩm Cơ ngồi bên giếng nước gần đó gào khóc, vừa thấy anh liền bổ nhào về phía anh.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Lạc Uyển bị hai bàn tay nắm lấy chân, rồi kéo vào trong giếng".
Lý Đại Lộ biết Thẩm Cơ không nói dối. Bởi nếu Lạc Uyển không bị rơi vào giếng thì với tính cách của Lạc Uyển, cô ấy sẽ sống chết chờ anh và Thượng Quan Lưu Vân trở lại. Lạc Uyển sẽ không một mình lặng lẽ bỏ đi, bởi cô ấy không phải là loại người bỏ mặc bạn bè để tháo thân một mình.
Anh không quay đầu nhìn Thẩm Cơ đang giả bộ bi thương nhưng chẳng hề có giọt nước mắt nào. Anh không biết Lạc Uyển rốt cuộc đã rơi xuống giếng như thế nào, anh chỉ biết người đó đã ra đi, ra đi mãi mãi.
Lý Đại Lộ ngồi trên thành giếng. Rất lâu sau, anh định lấy thuốc lá ra hút, nhưng không tài nào bật được lửa. Cả đời anh phải chịu không biết bao nhiêu thất bại, đau khổ. Từ chuyện làm cô nhi bị người ta vứt bỏ, đến chuyện bị tấn công. Nhưng cho dù là bị mù, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như thế này. Nỗi đau đó cơ hồ đã trở nên tê dại.Thẩm Cơ nhìn Lý Đại Lộ thì trong lòng đột nhiên cảm nhận được một nỗi sợ hãi thực sự. Đó không phải là sợ hãi người đàn ông này sẽ giết mình, mà là sự tổn thương do ly biệt gây ra. Nỗi đau thương lớn đến mức có thể hủy diệt cả thế giới này. Cô ta bắt đầu nghĩ, phải chăng mình đang rơi vào một vực thẳm tối đen của tai họa. Nếu Lý Đại Lộ biết được cô ta là hung thủ, vậy thì rất có thể cô ta sẽ bị nghiền nát thành nghìn mảnh.
Nhưng Lý Đại Lộ không cho Thẩm Cơ có cơ hội sợ hãi bởi anh đã ngả người ra sau, rơi vào trong giếng.
Vì từng nói không rời xa, không vứt bỏ nên cho dù cô ấy đã rơi vào giếng, đã đến một thế giới khác thì anh cũng muốn đi theo. Vì vậy anh đã lựa chọn rơi xuống giếng sâu, mặc cho bên dưới là địa ngục trần gian.
Anh nhảy xuống
Không phải vì chấp thuận
Chỉ vì yếu đuối
Yếu đuối đến mức không thể thừa nhận đã mất cô
Anh từ đầu đến cuối
Chưa có cơ hội nói một tiếng
Anh yêu em
Nhưng, bây giờ anh muốn đuổi theo để nói với em câu này
Liệu đã quá muộn?
Có thể không tìm được hình bóng em nữa.
Lúc bóng Lý Đại Lộ biến mất thì có một người lao đến, chính là Thượng Quan Lưu Vân.
Nhìn nét mặt của Lý Đại Lộ, anh ta có thể nhận ra đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì. Đúng lúc anh ta vừa chạy đến liền nhìn thấy bóng Lý Đại Lộ biến mất trên miệng giếng. Thượng Quan Lưu Vân lao đến, đưa tay kéo nhưng đã quá muộn.
Thượng Quan Lưu Vân nằm bò trên miệng giếng rất lâu. Bất ngờ anh ta đứng dậy, giơ tay tát vào mặt Thẩm Cơ.
Ánh mắt hằn lên sự uất hận muốn giết chết Thẩm Cơ. Mặc cho cô ta ở đó gào khóc giả vờ đáng thương nhưng Thượng Quan Lưu Vân biết chuyện Lạc Uyển r vào giếng nhất định có liên quan đến Thẩm Cơ.
Ánh mắt anh ta lãnh đạm như cứa đứt từng khúc ruột của Thẩm Cơ. Cô ta không hề cảm thấy hối hận mà ngược lại nỗi hận thù càng tăng lên. Vừa rồi lẽ ra nên tự tay giết chết con tiện nhân Lạc Uyển kia, như vậy chí ít bây giờ trong lòng cũng dễ chịu hơn khi phải gánh chịu ánh mắt này.
Cô ta không hối hận về những gì mình đã làm, trên thế giới này có một loại phụ nữ dù có chết cũng không hối cải. Đó chính là cô ta. Bàn tay Thượng Quan Lưu Vân đã đưa về phía cổ cô ta nhưng cuối cùng cũng kìm nén lại được.
Thượng Quan Lưu Vân ném lại một câu: “Cái loại con gái nhơ nhuốc như cô, giết cũng chỉ thêm bẩn tay".
Nói xong câu này anh cũng chẳng thèm nhìn cô ta mà cứ thế nhảy xuống giếng. Thượng Quan Lưu Vân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc người mình yêu và bạn bè mình. Không biết bắt đầu từ khi nào, Lý Đại Lộ đã trở thành người bạn tốt nhất của anh. Nếu Lạc Uyển và Lý Đại Lộ đều đã chết, vậy thì anh sống còn ý nghĩa gì nữa?
Thẩm Cơ ngồi đợi bên miệng giếng, xung quanh chẳng còn một ai. Tự tay cô ta đã đẩy Lạc Uyển xuống giếng nhưng giờ phút này lại chẳng có người nào tình nguyện ở cùng cô. Và bây giờ cô ta trở thành người cô đơn nhất trên thế gian này.
Cô đã tính sai, hoàn toàn sai rồi. Một mình cô ta sẽ vĩnh viễn không thể đi ra khỏi mê cung ảo này. Cô ta cho rằng mọi người ai cũng giống cô ta, sẽ không hy sinh bản thân vì người khác. Nhưng cô ta đã lầm, Lý Đại Lộ, Thượng Quan Lưu Vân đều không giống cô ta.
Bên giếng vắng vẻ chỉ còn một mình Thẩm Cơ. Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đang ùa tới, chẳng biết đâu là lối ra. Nhiều cánh cửa như vậy không biết làm cách nào mới chui ra được.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vọng đến, hình như âm thanh phát từ phía sau các cánh cửa. Thẩm Cơ hoảng sợ, run lên bần bật, bắt đầu chạy điên loạn, vòng đi vòng lại cũng không chạy ra bãi đỗ xe này được.
Hổn hà hổn hển thở dốc, lần này sẽ không ai đến cứu cô ta nữa. Cô ta có thể nghe những tiếng bước chân truy đuổi mình đang ngày càng gấp, càng lúc càng gần.
Vừa ngoảnh đầu lại cô ta liền nhìn thấy dưới gầm những chiếc xe kia thò ra vô số cánh tay “người" đang từ từ chĩa thẳng về phía cô ta. Những bàn tay đó b đầu nắm lấy chân khiến cô ta không thể động đậy được nữa.
Khi những “người" như quỷ nhập tràng kia cắn lên chân, cô ta gào thét thảm thiết “Cứu với, cứu với!". Máu của Thẩm Cơ từ từ nhuốm đỏ bãi đỗ xe. Tiếng của cô ta cứ nhỏ dần nhỏ dần đi nhưng sẽ không còn bất cứ kì tích nào xảy ra cho cô ta nữa và cũng không có người nào có thể quay lại cứu cô ta nữa.
Mỗi người đều có thể tự lựa chọn đường đi cho mình, nhưng nếu đi trên con đường hại người khác để đặt nền cho con đường của mình, thì đó nhất định là con đường chết.
Nhưng thực chất điều đáng sợ không phải là sự âm u lạnh lẽo nơi đây mà chính là cảm giác bất an vì chân tướng của sự việc sắp được tiết lộ. Rốt cuộc sự thật là gì? Là tốt hay xấu, sống hay chết, tất cả đều chưa biết. Vả lại điều chưa biết luôn là thứ khiến người ta sợ hãi nhất.
Lý Đại Lộ bước đến kéo tay Lạc Uyển, im lặng không nói gì mà chỉ ra dấu bằng tay dặn dò, nhất định phải cẩn thận.
Lạc Uyển cũng nắm chặt tay Thượng Quan Lưu Vân, mọi người cùng nắm tay nhau. Trong lòng mỗi người đều có cùng một suy nghĩ đó là sống chết có nhau, quyết tâm phải tìm ra sự thật để cứu Lạc Uyển. Tình nghĩa như vậy nên Lạc Uyển biết mình có khuyên họ quay về cũng là điều không thể, nhưng để có được mối ân tình này thì còn ngại gì cái chết.
Lần này, chỉ có một mình Thẩm Cơ đứng một bên lén nhìn. Dù sao mọi người cũng đã quen với sự hời hợt của cô ta nên chẳng ai để ý. Nếu Lạc Uyển nhìn lướt qua thì có thể thấy trong mắt Thẩm Cơ không chỉ là sự lạnh nhạt mà hơn thế còn cả một tầng sát khí đằng đằng bủa vây.
Đặt chân vào bên trong tòa cao ốc, cả mấy người đều kéo vào thang máy nhưng lại chẳng biết nên lên tầng nào. Tòa nhà cao thế này không thể chạy lung tung hết tầng này sang tầng khác được! Đang trong lúc mơ hồ, đột nhiên Lạc Uyển nghe thấy tiếng bước chân vọng lại ngoài cửa thang máy, rất vội vàng giống như đang truy đuổi cái gì đó. Cô liền mở cửa thang máy, lao ra ngoài.span>Mấy người Thượng Quan Lưu Vân cũng chạy theo sau, chỉ có riêng Thẩm Cơ không muốn bước ra. Lạc Uyển nghe thấy tiếng bước chân kia đã xa dần. Tuy không thể nói ra vì lý do gì nhưng cảm giác này vô cùng quen thuộc.
“Nghe xem, có người đang đi."
“Không có mà!", Thượng Quan Lưu Vân nghe ngóng một lúc rồi quay đầu lại nhìn Lạc Uyển. Mọi người đều lắc đầu tỏ ý không nghe thấy tiếng bước chân. Cô không quan tâm đến hành động của mọi người bởi trực giác mách bảo cô đi theo tiếng bước chân đó.
Tiếng bước chân kia đi về phía bãi đỗ xe. Họ cũng mò mẫm bóng tối men theo cầu thang bộ đi xuống. Chẳng biết còi báo động đã hỏng từ lúc nào, có lẽ nhân viên sửa chữa lười biếng chưa lắp lại.
Tiếng chân đột nhiên biến mất ở bãi đỗ xe rộng lớn. Ở nơi đây ngoài xe ra thì chẳng còn thứ gì khác, Lạc Uyển kiên định nói: “Chúng ta chia nhau ra tìm đi!".
Chia ra tìm hiệu quả mới cao nhưng Lý Đại Lộ lại quay đầu lại hỏi: “Tìm cái gì?".
“Ngốc thế, đương nhiên là tìm thứ gì đó bất bình thường rồi", Thượng Quan Lưu Vân ra vẻ chuyên nghiệp nói, chứ kỳ thực anh cũng chẳng biết phải tìm cái gì.
Bốn người lập tức chia nhau ra, bắt đầu tìm xem có thứ gì đó bất bình thường không. Lạc Uyển bước đi dè dặt, quay đi quay lại bên cạnh những chiếc xe lạnh giá kia.
Mắt cô bắt đầu nhòe đi nên đành phải khom người để tìm kiếm một số thứ bất bình thường. Đột nhiên cô đứng thẳng lưng, cảm giác dường như có ai đó đang nhìn trộm mình.
Ánh mắt đó từ trong xe, Lạc Uyển thấy hơi lo. Trong bãi đỗ xe này, tại sao lại có người ngồi trong xe chứ?
Nhưng trong xe đúng là có ánh mắt đang dõi theo cô, cứ lặng lẽ quan sát từng cử chỉ hành động của cô.
Lạc Uyển từ từ lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn trong xe. Có bao nhiêu chiếc xe thì cũng có gấp ba bốn lần chỗ ngồi. Nếu trên đó đều có người ngồi, vậy thì không biết cảnh tượng sẽ như thế nào?
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu thấy lo sợ, liền gọi lớn: “Lưu Vân, Đại Lộ, Thẩm Cơ, mọi người đang ở đâu?"
Bốn bề vắng lặng như tờ. Theo lý mà nói, ở bãi đỗ xe rộng thế này, chỉ cần có người gọi một tiếng thì bất luận ở góc nào cũng đều nghe thấy rất rõ, thế nhưng lúc này lại chẳng có ai lên tiếng đáp lời.
Lạc Uyển bắt đầu thấy lo lắng, vội vàng chạy đi nhưng lại nghe thấy có tiếng bước chân ở phía sau, ngoảnh đầu nhìn lại thì chẳng có gì.
Lạc Uyển bắt đầu chạy chậm lại, vừa chạy vừa gọi: “Đại Lộ, Lưu Vân, các anh ra đi, đừng đùa nữa."
Chợt có một bóng người lặng lẽ chạm vào lưng Lạc Uyển. Trong tay hình như còn cầm một thanh sắt đang giơ cao, muốn đập vào đầu Lạc Uyển. Nhưng Lạc Uyển không hề hay biết bởi cô đã bị không gian vắng lặng này áp đảo rồi.
Đúng lúc này, thang máy đột nhiên có âm thanh vang lên, có người từ thang máy bước ra.
Lạc Uyển ngoảnh đầu nhìn thì chỉ thấy một già một trẻ bước ra từ thang máy, chính là ông già Thiện Thanh và bé gái. Bóng người phía sau thấy có người đến liền rụt tay về và ném thanh sắt vang một tiếng.
Lạc Uyển nghe thấy sau lưng phát ra một tiếng đánh xoảng, quay đầu lại nhìn thì thấy Thẩm Cơ sắc khí hoảng hốt. Cô thở phào một cái rồi chạy đến hỏi: “Cậu không sao chứ?".
Thẩm Cơ lắc đầu nói: “Tôi không sao, vừa rồi nghe thấy cô gọi, tưởng cô xảy ra chuyện liền chạy đến xem thế nào".
“Không sao, tôi cũng chỉ lo lắng vớ vẩn thôi", Lạc Uyển an ủi Thẩm Cơ.
Ông già Thiện Thanh dẫn bé gái đến trước mặt hai người, vừa thấy chỉ có hai người vội hỏi: “Lưu Vân và chàng trai kia đâu?".
“Lưu Vân và Lý Đại Lộ? Cháu không biết, cháu cũng đang tìm họ", Lạc Uyển trả lời.
“Mấy cô cậu này thực sự chán sống rồi hả? Sao lại chọn thời điểm này để đến cái chỗ nặng âm khí này? Muốn chết có rất nhiều cách, tại sao phải chọn cách này?", ông già Thiện Thanh nổi nóng.
“May mà tôi về sớm, qua lời nha đầu nói mới biết các cô các cậu đã đến đây. Cô có biết, năm đó tôi và bà Thượng Quan phải tốn bao nhiêu công sức để phong tỏa đóng kùng đất đầy âm khí này không? Các cô các cậu lại đến đây đúng vào ngày âm tháng âm năm âm, ngộ nhỡ bị lôi xuống bên kia thế giới thì thần tiên cũng không cứu nổi."
“Thế giới nào?", Lạc Uyển hỏi.
“Haizzz, năm đó tôi bảo em gái tôi đừng chọn mảnh đất này để xây nhà. Nhưng nó lại nói, nếu nó không xây nhà để trấn áp âm khí của mảnh đất này thì người chết sẽ càng nhiều hơn nên đành hy sinh tuổi thọ của mình để xây nhà, phong tỏa các âm hồn lang thang nơi đây. Nếu không làm như thế, nó đã không ra đi sớm như vậy", ông già Thiện Thanh thở dài.
Lạc Uyển lo lắng hỏi: “Bây giờ đừng nói gì nữa, chúng ta nhanh đi tìm Lý Đại Lộ và Lưu Vân, đi thôi".
Thấy ông già Thiện Thanh chắp hai tay lại, miệng lẩm bẩm khấn. Sau đó đột nhiên đẩy hai tay sang ngang, bức tường trước mặt bỗng thay đổi đột nhiên biến thành một hồ nước trong suốt, trên đó là cảnh Lý Đại Lộ và Lưu Vân đang quay đi quay lại bên cạnh các chiếc xe, ông già Thiện Thanh nói: “Nhanh, đến đằng kia gọi họ tỉnh lại, sức lực của ta không chống đỡ được bao lâu nữa đâu".
Lạc Uyển không do dự lao vào bức tường, một chân vừa đặt vào bức tường đã cảm thấy giống như giẫm lên nước vậy rồi ngay lập tức cả cơ thể đã ở một chỗ giống y bãi đỗ xe. Nhìn thấy Lưu Vân và Lý Đại Lộ vẫn đang tìm kiếm những thứ bất bình thường.
Lạc Uyển gọi tên sau đó kéo họ bỏ chạy thục mạng về phía bức tường. Va mạnh vào tường một cái liền cảm giác cả người giống như rơi vào khoảng không. Ngẩng đầu lên nhìn thì thấy ông già Thiện Thanh đã ngồi dưới đất, khóe miệng trào ra một dòng máu tươi.
“Nguy hiểm quá!" Lạc Uyển lau mồ hôi trán sau đó kể lại tình hình vừa rồi. Lúc này Lý Đại Lộ và Lưu Vân mới biết mình vừa trở về từ Quỷ Môn Quan.
Lạc Uyển đỡ ông già Thiện Thanh dậy rồi chuẩn bị rời đi, Lý Đại Lộ đột nhiên đứng chặn trước mặt nói: “Không được, bây giờ chúng ta không thể rời đi, nếu chúng ta đi, em làm thế nào? Nếu không tìm thấy cánh cửa xanh, em sẽ chết".
“Em thà chết cũng không muốn mọi người xảy ra chuyện, em sẽ không để các anh mạo hiểm nữa", Lạc Uyển kiên quyết nói.
“Không thể buông xuôi như thế", Lưu Vân cũng đứng ra nói. Ai cũng biết đây là hy vọng cuối cùngLạc Uyển, nếu bây giờ rời khỏi đây, Lạc Uyển chỉ còn đường chết.
Mắt Lạc Uyển đẫm lệ: “Bỏ đi, em đã nói bỏ từ lâu rồi. Vì mạng sống của mình em mà phải mất mạng sống của bao nhiêu người rồi. Em không muốn tiếp tục tìm cánh cửa xanh nữa. Nếu em có thể sống tiếp, còn các anh lại xảy ra chuyện thì em sống một mình còn có ý nghĩa gì?".
Lý Đại Lộ kiên quyết nói: “Chính câu nói này, nếu em xảy ra chuyện thì anh sống một mình còn có ý nghĩa gì? Hôm nay anh sẽ không đi, anh nhất định phải tìm cho ra cánh cửa xanh".
Lạc Uyển và Lý Đại Lộ đưa mắt nhìn nhau, ông già Thiện Thanh đột nhiên thở dài: “Các cô các cậu đừng cãi nhau nữa. Bây giờ dù đi tìm được cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Tôi không còn đủ sức để mở thế giới kia nữa nên các cô cậu không thể tìm thấy cánh cửa xanh ở đây đâu. Cánh cửa xanh có lẽ ẩn trong làn nước vừa rồi, trong không gian này thì không thể tìm thấy".
Mọi hy vọng đều tan vỡ vào giây phút này. Bởi lẽ nhìn ông già Thiện Thanh không hề có ý gì là trêu đùa. Người ta nói nhân định thắng thiên, nhưng có lúc con người không phải là vạn năng. Còn ông Trời lại bất chấp lý lẽ và dẫn đến kết cục là cái chết, hoàn toàn không thể thay đổi.
Lạc Uyển đẩy Lý Đại Lộ ra ngoài, sau đó đỡ ông già Thiện Thanh bước từng bước vào thang máy. Cô không quay đầu lại nhìn, cũng không rơi nước mắt, cô thực sự đã kiệt sức rồi.
Đúng lúc này, tiếng bước chân kia lại vang lên bên tai. Lạc Uyển ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy trên tường xuất hiện một bóng người trong suốt. Bóng người đó vô cùng thân quen, mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ nhìn bóng người kia.
Khá lâu sau, Lưu Vân mới run rẩy nói: “Tiểu Mộ".
Tiểu Mộ khẽ mỉm cười với anh trai Lưu Vân. Nhưng với Lạc Uyển thì nụ cười đó vô cùng bình thản và mãn nguyện. Trong ánh mắt Tiểu Mộ không có nỗi sợ hãi, cũng chẳng còn sự tổn thương, trông giống như đám mây trong xanh nhất trên bầu trời.
Lạc Uyển biết rằng vừa rồi là Tiểu Mộ đưa cô đến chỗ này. Nhưng lúc này chỉ thấy Tiểu Mộ sắp đi vào trong tường, ông già Thiện Thanh kêu lên đau đớn: “Đừng, Tiểu Mộ, cậu là ma, không phải người. Nếu cậu nhất quyết muốn mở thế giới đó, kết cục dành cho cậu sẽ là hồn xiêu phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh, cậu không thể làm như thế!
“Tiểu Mộ!", Lạc Uyển lao lên, nước mắt đầm đìa, “Tiểu Mộ, tôi không tìm cánh cửa xanh nữa, anh đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa được không? Nếu anh không được siêu sinh thì cả đời tôi cũng không thể vui vẻ. Nếu tìm được cánh cửa xanh cũng chỉ khiến tôi càng đau khổ hơn mà thôi".
“Tiểu Mộ", Lưu Vân nghẹn lời gọi. Một bên là người con gái anh yêu thương nhất, một bên là người em trai anh yêu quý nhất. Tại sao lúc nào anh cũng là người phải chịu đựng sự đau khổ thế này?
Tiểu Mộ ngoái đầu lại nói với mọi người: “Mọi người đều là người thân của tôi, đúng không? Nếu tôi thấy mọi người không hạnh phúc, siêu sinh có ý nghĩa gì? Anh, chỉ cần anh sống hạnh phúc, em cũng thấy vui vẻ, và tất cả những việc em làm đều sẽ có ý nghĩa".
“Lạc Uyển, em phải kiên cường sống tiếp, em là cô gái kiên cường nhất mà anh từng gặp nên em không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Mỗi sinh mệnh đều phải khó khăn mới có được nên nó rất đáng quý vì thế cần phải kiến trì đến cùng. Trước đây anh không quý trọng cuộc sống, bây giờ anh hy vọng em giúp anh tiếp tục quý trọng".
Tiểu Mộ bước vào bức tường đang từ từ lay động giống như mặt nước, những lời nói cuối cùng lặng lẽ vọng lại: “Trước đây tôi không hiểu chuyện nhưng bây giờ đã hiểu rồi. Trước đây không quý trọng sinh mạng thì bây giờ cũng biết quý trọng rồi. Cho nên tôi hy vọng mọi người đều khỏe mạnh sống tiếp, cho dù gặp phải chuyện đau khổ đến đâu cũng đều phải sống tiếp, bởi sống mới là chuyện tốt đẹp nhất. Còn một khi đã lựa chọn tôi sẽ không bao giờ hối hận. Anh à, vì em hy vọng anh sẽ được sống hạnh phúc".
Lạc Uyển gào thét gọi tên Tiểu Mộ rồi lao về phía bức tường. Màn nước đã hiện ra rõ ràng, bãi đỗ xe bên kia giống hệt bãi đỗ xe bên này, nhưng trong đó có cánh cửa xanh của Lạc Uyển.
Lạc Uyển lao vào trong nhưng không thấy Tiểu Mộ đâu cả. Lý Đại Lộ đã lấy lại tinh thần liền kéo Lưu Vân đang ngây như phỗng lao vào trong. Thẩm Cơ cũng cắn răng chạy theo.
Không còn nhiều thời gian nữa. Tâm nguyện của Tiểu Mộ là mọi người có thể kiên cường sống tiếp và đều được hạnh phúc. Lý Đại Lộ nhìn xung quanh một lượt thì quả nhiên thấy không giống với bãi đỗ xe kia. Bởi bên cạnh bãi đỗ xe này có rất nhiều cửa.
Bốn người không hề nhắc đến mấy chữ chia nhau hành động nữa mà dựa sát vào au đi. Những cánh cửa này, cánh nào cũng màu xanh, nhưng cánh nào mới là cánh cửa xanh cô cần tìm đây?
Bốn người liên tục đẩy cửa nhưng chỉ nhận lại sự thất vọng tràn trề. Ngoài căn phòng trống không ra thì chẳng còn gì nữa.
Đột nhiên đúng lúc này, Lạc Uyển nghe thấy trong xe hình như có tiếng động. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy trong xe đúng là có người ngồi. Mấy người Lý Đại Lộ cũng quay đầu lại liền thấy bãi đỗ xe rộng lớn, không chỉ có hàng trăm chiếc xe con cao cấp mà bên trong còn có chi chít người ngồi.
Đám “người" này đang từ từ bò ra ngoài. Không phải đi mà là bò, bò từ trong cửa kính đã đóng, mục tiêu hướng đến hình như là bốn người họ.
Thẩm Cơ cắn răng nói: “Mới vừa rồi hình như trong xe không có người mà", giọng run lên bần bật.
Mọi người đều biết vừa rồi trong xe không có bất cứ ai, Lý Đại Lộ kêu lên: “Chạy!".
Bốn người bắt đầu chạy lùi về phía một cánh cửa. Lý Đại Lộ chạy trước mở đường, hướng vào một cánh cửa gần nhất, Thượng Quan Lưu Vân ở sau cùng cắt đuôi, chỉ thấy đám “người" kia đã bò ra khỏi xe, bắt đầu lao về phía họ, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Lý Đại Lộ đẩy cửa, Lạc Uyển và Thẩm Cơ chen nhau vào trong, chỉ còn lại Thượng Quan Lưu Vân. Đúng lúc tay Thượng Quan Lưu Vân chạm được vào chốt cửa, thì chân anh đã bị một bàn tay thò ra từ gầm xe giữ lại, ngã phịch xuống đấy. Lý Đại Lộ thấy vậy, tiện tay cầm chiếc rìu sắt cạnh cửa lao ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại, kêu lên với Lạc Uyển: “Mau đóng cửa, bất luận thế nào cũng không được mở".
Lạc Uyển định vặn cửa mở nhưng không biết tại sao không có cách nào mở ra được.
Lạc Uyển và Thẩm Cơ bị lạc vào bóng tối. Hai người hoàn toàn không hề biết tình hình bên ngoài ra sao. Khó khăn lắm hai người mới có thể bình tĩnh trở lại. Thẩm Cơ lôi bật lửa từ trong túi ra bật lên, thì phát hiện gian phòng này tuy không rộng nhưng có một cái miệng giếng.
Là một cái giếng cũ ngày xưa. Hai người dè dặt nghiêng đầu nhìn. Cái giếng này sâu không nhìn thấy đáy. Mặc dù cả hai đều rất ngạc nhiên nhưng chẳng ai dám lên tiếng, sợ hỏi cũng chẳng ích gì mà còn sợ thêm.
Lạc Uyển lo lắng không biết tình hình bên ngoài ra sao liền cố hết sức mở cửa, nhưng không sao mở được. Cô tuyệt vọng đấm vào cánh cửa, lần này cô thực sự cảm giác mình giống một con côn trùng bị bắt, đợi thần chết tuyên án.
Thẩm Cơ lạnh lùng nhìn Lạc Uyển, đột nhiên nói: “Cô có biết lúc cô hôn mê, là ai truyền máu cho cô không?".
“Bây giờ cô hỏi chuyện này là có ý gì?", Lạc Uyển hỏi lại.
“Không, chỉ là tôi muốn cho cô biết, thực ra Thượng Quan Lưu Vân không hề yêu cô như cô đã nghĩ. Người truyền máu thực sự cho cô là tên ngốc Lý Đại Lộ. Tôi chỉ không muốn cô đến lúc chết vẫn cho rằng Thượng Quan Lưu Vân si mê cô."
Thoáng chốc đầu óc Lạc Uyển đã tỉnh táo trở lại. Trước mắt cô hiện ra nét mặt của Lý Đại Lộ. Vào đúng lúc cận kề cái chết, cô đã nhận ra tình cảm vốn bấy lâu nay bị mây mù che khuất. Trước lúc chết có lẽ ai cũng sẽ dồn hết tâm trí để nhìn thế giới. Và cũng chỉ vào thời khắc đó chính bản thân con người và thế giới hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Từ trước đến nay, cô luôn phân vân giữa Thượng Quan Lưu Vân và Lý Đại Lộ. Thực sự không phải cô tham lam, mà bởi cô đang cố tình trốn tránh. Không chỉ trốn tránh tình cảm sâu nặng của họ, mà cũng là trốn tránh tình cảm của chính bản thân cô. Lúc này đây cô không thấy được tương lai của mình nên cô không muốn nhận lời của bất cứ người nào, cũng không muốn làm tăng thêm sự đau khổ cho ai nữa.
Nhưng tận đáy lòng Lạc Uyển có thực sự không có người đàn ông nào không?
Khi bị ném vào tận cùng của bóng tối, lần đầu tiên cô nhìn thấy rõ ràng người trong trái tim cô là ai. Mặc dù không thể giải thích rõ vì sao lại là anh ấy, nhưng anh ấy thực sự ở trong tim cô.
Từ khi nào cô đã đem lòng yêu anh ấy? Là lần đầu tiên gặp anh? Hay lần đầu cãi nhau với anh? Lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt lúc anh ấy bị mù? Hay giây phút anh tặng bánh sinh nhật cho cô?
Tình yêu của anh ấy thầm lặng không dễ để người khác nhận ra. Sự dụng công của anh ấy không phải để chờ sự đền đáp. Anh ấy làm vậy có lẽ cũng giống cô, đều chẳng biết tương lai phía trước ra sao.
Chúng ta luôn yêu người giống với mình, lại luôn vì một lý do giống nhau mà trốn tránh tình yêu, có lúc vì thế mà đánh mất tình yêu đẹp nhất.
Đúng lúc này, Thẩm Cơ bất ngờ chỉ tay vào cửa gào lên: “Lý Đại Lộ?". Lạc Uyển vui mừng ngoảnh đầu lại nhưng chợt cảm thấy có một luồng sức tấn công từ phía sau. Có người đập mạnh lên đầu khiến đầu cô ong ong, mắt hoa lên. Sau cú tấn công như trời giáng đó cô ngã bổ nhào, lao người xuống miệng giếng cổ, may mà cô nhanh trí đã kịp giơ tay bám vào thành giếng. Rêu trên thành giếng rất trơn nhưng nếu Lạc Uyển buông tay thì chỉ còn đường chết. Năm đầu ngón tay bám chắc vào miệng giếng.
“Thẩm Cơ, Thẩm Cơ, mau cứu tôi", Lạc Uyển thét lên. Mặc dù cô không biết vì sao mình lại rơi vào giếng nhưng lúc này người duy nhất cô có thể trông cậy chính là Thẩm Cơ.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một bàn chân đang giẫm mạnh lên tay mình. Tiếp đó một khuôn mặt đang dần hiện ra. Dưới ánh lửa lập lòe của chiếc bật lửa, khuôn mặt đó xinh đẹp nhưng vô cùng độc ác.
“Thẩm Cơ, cô muốn giết tôi?", Lạc Uyển hoảng hốt nói trong đau khổ.
“Ha ha, giết cô? Ai nói tôi giết cô, là cô tự trượt chân rồi ngã vào giếng thôi. Còn lúc tôi vội đến cứu cô thì chẳng may cô đã rơi xuống giếng rồi. Một mình tôi thân gái yếu đuối ngoài kêu khóc còn có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ tôi có thể xuống giếng cứu cô ư?", Thẩm Cơ cười gian giảo nói. Lời nói nhẹ bẫng giống như chỉ vô tình làm chết một con kiến.
“Vì sao, Thẩm Cơ, vì sao phải làm vậy? Cứ coi như là cô không thích nhưng cũng không đến mức hận tôi thế này chứ. Dù sao chúng ta cũng từng là bạn học, cùng nhau trải qua hoạn nạn!", Lạc Uyển nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Thẩm Cơ lại ra tay với mình.
“Vì tôi hận cô nhiều hơn là cô tưởng tượng rất nhiều", Thẩm Cơ nói gằn từng câu từng chữ, “Cô vừa xuất hiện đã có thể hủy diệt cuộc đời tôi. Từ trước đến nay chưa ai có thể cản trở cuộc đời tôi, kể cả cô cũng không thể".
Mắt Thẩm Cơ long lên, nhìn xa xăm: “Những thứ mà tôi muốn thì không ai cướp được. Người đàn ông mà tôi muốn chiếm đoạt thì nhất định sẽ đoạt được".
“Đương nhiên, nếu tôi không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng chiếm được", Thẩm Cơ đột nhiên nói với vẻ mặt tràn đầy niềm tin. Lúc này Lạc Uyển mới biết cô thực sự đánh giá thấp cô gái này. Suy tính của cô ta quả nhiên khác người, là người vô cùng quyết đoán.
Mặc dù mỗi lần gặp nguy hiểm, cô ta đều tỏ ra sợ nhất, nhưng tất cả đều là vì mục đích của bản thân. Hoàn toàn không quan tâm đến người khác gặp nguy hiểm mà chỉ nhân cơ hội lúc nguy nan để hòng đạt được mục đích của mình.
Lạc Uyển không thể gắng gượng thêm được nữa, cô sắp kiệt sức rồi. Cô vùng vẫy, yếu ớt kêu gọi tên Lý Đại Lộ. Lẽ nào mọi sự nỗ lực của cô thực sự sắp tiêu tan sao?
Bàn tay cô cuối cùng cũng buông ra, đôi mắt vẫn hướng nhìn lên trên. Trong lòng còn quá nhiều nỗi day dứt, có quá nhiều thứ không thể buông bỏ.
Tha thứ cho sự ra đi của em.
Hy vọng anh có thể tin tưởng vào sự kiên cường của em.
Em luyến tiếc biết nhường nào khi rời xa anh.
Nếu sự tương phùng có thể gặp lại.
Có lẽ em sẽ sắp xếp mọi thứ tốt hơn.
Hoặc em có thể đưa anh đi xem mặt trời mọc.
Xem một vở kịch.
Uống một chai Coca Cola.
Giống như mọi đôi trai gái trên đời.
Bù đắp cho anh.
Lý Đại Lộ dùng chiếc rìu sắt chặt đứt cánh tay thò ra từ dưới gầm xe đang nắm chắc chân của Thượng Quan Lưu Vân rồi kéo anh ta chạy về phía một cánh cửa khác. Bởi nếu bây giờ bảo Lạc Uyển mở cửa thì không kịp nữa, và cũng sẽ không an toàn.
Hai người vừa vào bên trong liền vội vàng khóa chặt cửa. Lý Đại Lộ đỡ Thượng Quan Lưu Vân đến được chỗ an toàn thì lại thấy chân Thượng Quan Lưu Vân đang chảy máu, có lẽ là bởi chính bàn tay kia.
Đúng lúc Lý Đại Lộ thấy vết thương của Thượng Quang Lưu Vân thì đột nhiên anh cảm thấy đau nhói con tim. Một cảm giác bất an như đang tấn công mạnh vào lồng ngực. Anh nhìn Thượng Quan Lưu Vân, anh ta thấy sắc mặt của Đại Lộ thì biết đã có chuyện không hay.
“Đi tìm cô ấy!", Thượng Quan Lưu Vân ra lệnh.
“Còn anh?"
“Tôi không sao rồi."
Lý Đại Lộ lo lắng nhìn anh ta sau đó quay đầu mở cửa chạy về phía cánh cửa có Lạc Uyển bên trong. Nhưng bất ngờ là những người bò trên đất lúc nãy đều đã biến mất.
Anh chạy như điên như dại về phía cánh cửa kia. Đang chạy, đột nhiên cảm thấy khóe mắt ươn ướt giống như bị nước mưa hắt vào, sống mũi cay xè. Anh đưa tay lên sờ thì chỉ cảm thấy dòng nước mắt đang khẽ lăn dài trên má.
“Vì sao tôi lại khóc?" Dường như anh nhìn thấy Lạc Uyển từ đằng xa đi lại, còn vẫy tay với anh, rồi từ từ biến mất.
Bàn tay Lý Đại Lộ bắt đầu run lên. Anh chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Trái tim đau nhói như bị ai đó đâm cho một nhát dao. Đúng lúc này tiếng gào thét của Thẩm Cơ cũng vọng đến.
Anh càng chạy nhanh hơn. Thế nhưng cảnh tượng đằng sau cánh cửa đó lại khiến trái tim anh như đóng băng. Một mình Thẩm Cơ ngồi bên giếng nước gần đó gào khóc, vừa thấy anh liền bổ nhào về phía anh.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Lạc Uyển bị hai bàn tay nắm lấy chân, rồi kéo vào trong giếng".
Lý Đại Lộ biết Thẩm Cơ không nói dối. Bởi nếu Lạc Uyển không bị rơi vào giếng thì với tính cách của Lạc Uyển, cô ấy sẽ sống chết chờ anh và Thượng Quan Lưu Vân trở lại. Lạc Uyển sẽ không một mình lặng lẽ bỏ đi, bởi cô ấy không phải là loại người bỏ mặc bạn bè để tháo thân một mình.
Anh không quay đầu nhìn Thẩm Cơ đang giả bộ bi thương nhưng chẳng hề có giọt nước mắt nào. Anh không biết Lạc Uyển rốt cuộc đã rơi xuống giếng như thế nào, anh chỉ biết người đó đã ra đi, ra đi mãi mãi.
Lý Đại Lộ ngồi trên thành giếng. Rất lâu sau, anh định lấy thuốc lá ra hút, nhưng không tài nào bật được lửa. Cả đời anh phải chịu không biết bao nhiêu thất bại, đau khổ. Từ chuyện làm cô nhi bị người ta vứt bỏ, đến chuyện bị tấn công. Nhưng cho dù là bị mù, anh cũng chưa bao giờ cảm thấy đau khổ như thế này. Nỗi đau đó cơ hồ đã trở nên tê dại.Thẩm Cơ nhìn Lý Đại Lộ thì trong lòng đột nhiên cảm nhận được một nỗi sợ hãi thực sự. Đó không phải là sợ hãi người đàn ông này sẽ giết mình, mà là sự tổn thương do ly biệt gây ra. Nỗi đau thương lớn đến mức có thể hủy diệt cả thế giới này. Cô ta bắt đầu nghĩ, phải chăng mình đang rơi vào một vực thẳm tối đen của tai họa. Nếu Lý Đại Lộ biết được cô ta là hung thủ, vậy thì rất có thể cô ta sẽ bị nghiền nát thành nghìn mảnh.
Nhưng Lý Đại Lộ không cho Thẩm Cơ có cơ hội sợ hãi bởi anh đã ngả người ra sau, rơi vào trong giếng.
Vì từng nói không rời xa, không vứt bỏ nên cho dù cô ấy đã rơi vào giếng, đã đến một thế giới khác thì anh cũng muốn đi theo. Vì vậy anh đã lựa chọn rơi xuống giếng sâu, mặc cho bên dưới là địa ngục trần gian.
Anh nhảy xuống
Không phải vì chấp thuận
Chỉ vì yếu đuối
Yếu đuối đến mức không thể thừa nhận đã mất cô
Anh từ đầu đến cuối
Chưa có cơ hội nói một tiếng
Anh yêu em
Nhưng, bây giờ anh muốn đuổi theo để nói với em câu này
Liệu đã quá muộn?
Có thể không tìm được hình bóng em nữa.
Lúc bóng Lý Đại Lộ biến mất thì có một người lao đến, chính là Thượng Quan Lưu Vân.
Nhìn nét mặt của Lý Đại Lộ, anh ta có thể nhận ra đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì. Đúng lúc anh ta vừa chạy đến liền nhìn thấy bóng Lý Đại Lộ biến mất trên miệng giếng. Thượng Quan Lưu Vân lao đến, đưa tay kéo nhưng đã quá muộn.
Thượng Quan Lưu Vân nằm bò trên miệng giếng rất lâu. Bất ngờ anh ta đứng dậy, giơ tay tát vào mặt Thẩm Cơ.
Ánh mắt hằn lên sự uất hận muốn giết chết Thẩm Cơ. Mặc cho cô ta ở đó gào khóc giả vờ đáng thương nhưng Thượng Quan Lưu Vân biết chuyện Lạc Uyển r vào giếng nhất định có liên quan đến Thẩm Cơ.
Ánh mắt anh ta lãnh đạm như cứa đứt từng khúc ruột của Thẩm Cơ. Cô ta không hề cảm thấy hối hận mà ngược lại nỗi hận thù càng tăng lên. Vừa rồi lẽ ra nên tự tay giết chết con tiện nhân Lạc Uyển kia, như vậy chí ít bây giờ trong lòng cũng dễ chịu hơn khi phải gánh chịu ánh mắt này.
Cô ta không hối hận về những gì mình đã làm, trên thế giới này có một loại phụ nữ dù có chết cũng không hối cải. Đó chính là cô ta. Bàn tay Thượng Quan Lưu Vân đã đưa về phía cổ cô ta nhưng cuối cùng cũng kìm nén lại được.
Thượng Quan Lưu Vân ném lại một câu: “Cái loại con gái nhơ nhuốc như cô, giết cũng chỉ thêm bẩn tay".
Nói xong câu này anh cũng chẳng thèm nhìn cô ta mà cứ thế nhảy xuống giếng. Thượng Quan Lưu Vân tuyệt đối sẽ không bỏ mặc người mình yêu và bạn bè mình. Không biết bắt đầu từ khi nào, Lý Đại Lộ đã trở thành người bạn tốt nhất của anh. Nếu Lạc Uyển và Lý Đại Lộ đều đã chết, vậy thì anh sống còn ý nghĩa gì nữa?
Thẩm Cơ ngồi đợi bên miệng giếng, xung quanh chẳng còn một ai. Tự tay cô ta đã đẩy Lạc Uyển xuống giếng nhưng giờ phút này lại chẳng có người nào tình nguyện ở cùng cô. Và bây giờ cô ta trở thành người cô đơn nhất trên thế gian này.
Cô đã tính sai, hoàn toàn sai rồi. Một mình cô ta sẽ vĩnh viễn không thể đi ra khỏi mê cung ảo này. Cô ta cho rằng mọi người ai cũng giống cô ta, sẽ không hy sinh bản thân vì người khác. Nhưng cô ta đã lầm, Lý Đại Lộ, Thượng Quan Lưu Vân đều không giống cô ta.
Bên giếng vắng vẻ chỉ còn một mình Thẩm Cơ. Cô ta chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đang ùa tới, chẳng biết đâu là lối ra. Nhiều cánh cửa như vậy không biết làm cách nào mới chui ra được.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vọng đến, hình như âm thanh phát từ phía sau các cánh cửa. Thẩm Cơ hoảng sợ, run lên bần bật, bắt đầu chạy điên loạn, vòng đi vòng lại cũng không chạy ra bãi đỗ xe này được.
Hổn hà hổn hển thở dốc, lần này sẽ không ai đến cứu cô ta nữa. Cô ta có thể nghe những tiếng bước chân truy đuổi mình đang ngày càng gấp, càng lúc càng gần.
Vừa ngoảnh đầu lại cô ta liền nhìn thấy dưới gầm những chiếc xe kia thò ra vô số cánh tay “người" đang từ từ chĩa thẳng về phía cô ta. Những bàn tay đó b đầu nắm lấy chân khiến cô ta không thể động đậy được nữa.
Khi những “người" như quỷ nhập tràng kia cắn lên chân, cô ta gào thét thảm thiết “Cứu với, cứu với!". Máu của Thẩm Cơ từ từ nhuốm đỏ bãi đỗ xe. Tiếng của cô ta cứ nhỏ dần nhỏ dần đi nhưng sẽ không còn bất cứ kì tích nào xảy ra cho cô ta nữa và cũng không có người nào có thể quay lại cứu cô ta nữa.
Mỗi người đều có thể tự lựa chọn đường đi cho mình, nhưng nếu đi trên con đường hại người khác để đặt nền cho con đường của mình, thì đó nhất định là con đường chết.
Tác giả :
Hồng Nương Tử