Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc)

Chương 10

Chuyển ngữ: Pussycat

Chỉnh dịch: Mon

***

Chuyện Dư Y chuyển vào ngôi nhà cổ nhanh chóng được truyền khắp Nho An Đường. Cho đến buổi chiều nay, đám lưu manh kia chính mắt nhìn thấy cô nhanh chóng bỏ lên lầu, bọn họ tức giận bất bình bỏ đi. Lúc sẩm tối uống rượu ở nhà hàng thì lớn tiếng mắng chửi, những điều khó nghe tất nhiên đều có, chửi Dư Y lẳng lơ, thay lòng đổi dạ, lại oán giận đại ca nhà mình bị mê muội, bây giờ đã bị cắm sừng, chi bằng anh ta mất tích luôn cho rồi đi.

Dư Y nhàn nhã nấu cơm ở trong bếp, tựa như không để trong tai chuyện nghe thấy hồi chiều. Trang Hữu Bách đi vào rót nước, sau một lúc do dự, thấy Dư Y làm lơ anh ta, rốt cuộc nhịn không được, nói: “Cô Dư, chuyện hồi chiều cô suy nghĩ như thế nào?"

Dư Y xào vài cái, cho thêm nước lạnh vào, sau đó đậy nắp lại, rồi lại đi đến chỗ thớt gỗ thái rau, tốc độ dao nhanh và đều đặn, thuần thục giống như tay nghề cầm dao mổ. Cô không đáp, hỏi lại: “Anh Trang giống như muốn nhúng tay vào chuyện này, tại sao vậy? Bởi vì anh ta là em họ của anh?" Dư Y nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, cười cười: “Bình thường thật không nhận ra đấy. Tôi biết anh Dũng không là gì cả ở trước mặt các anh, nhưng thật ra anh ta rất muốn lôi kéo quan hệ!"

Trang Hữu Bách đổi tay cầm ly nước, nhìn Dư Y đang đứng ở trong khói dầu mỡ nhưng vẫn nhẹ nhàng khoan thai, đột nhiên cảm thấy cô rất giống với người kia đang ngồi ở trong phòng khách kia, vui buồn đều không thể hiện ra, lòng dạ sâu không thấy đáy. Tại nơi cũ nát nhỏ bé này, cô khác thường như thế, vậy mà không có bất cứ ai phát hiện, cho đến khi Nguỵ Tông Thao xuất hiện ở đây.

Tranh Hữu Bách dằn lòng, suy nghĩ một chút, nói: “Tôi và cậu ta từng là thân thích, suy cho cùng cậu ta mang họ Trang!"

Dư Y bày đồ ăn ra đĩa, xới thức ăn đã chín trong nồi ra, cuối cùng nói: “Tiếc là tôi không phải họ Trang, anh Nguỵ không muốn nhúng tay vào, làm sao tôi dám nhúng tay, dù sao thì tôi cũng đang trú ngụ ở nơi này!" Bưng mâm lên, đồ ăn trong mâm nóng hôi hổi, màu sắc, hương vị mê người. Dư Y đưa mâm đồ ăn tới trước mặt Trang Hữu Bách, trong lòng khoái trá: “Huống chi, chúng ta đều là công dân tốt, cần phải tin tưởng cảnh sát, không phải là hai vị cảnh sát chiều nay rất có bản lĩnh sao?"

Bày ra gương mặt xinh đẹp như thế, cười đến ngây thơ trong sáng, giống như là một cô gái nhỏ thật sự tín nhiệm cảnh sát. Trang Hữu Bách tiếp nhận chén dĩa, cũng cười một cái nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười.

Bày ra gương mặt xinh đẹp như thế, cười đến ngây thơ trong sáng, giống như là một cô gái nhỏ thật sự tín nhiệm cảnh sát. Trang Hữu Bách tiếp nhận chén dĩa, cũng cười một cái nhưng trong đáy mắt lại không có ý cười.

Lần này đến Nho An Đường, bọn họ chỉ muốn được tĩnh dưỡng, hoàn toàn không muốn nhúng tay vào những chuyện lộn xộn. Vì vậy, Trang Hữu Bách vốn không ôm hy vọng, nhưng mà Nguỵ Tông Thao lại nêu lên, anh ta cho phép Dư Y nhúng tay, hiển nhiên chuyện này ngoài dự liệu của anh.

Sau khi ăn xong, Trang Hữu Bách pha một ly trà, đi lên ban công lộ thiên ở lầu ba, đưa cho Nguỵ Tông Thao đang ngắm cảnh. “Tổng giám đốc Nguỵ, mưa còn lâm râm, cẩn thận miệng vết thương đó!"

Một giờ trước rốt cuộc đã có điện, xa xa có ánh đèn. Nguỵ Tông Thao nhận lấy ly trà, chỉ về phía trước: “Nơi đó chính là khu phố Nho An Đường à?"

Cách rất xa, thấy không rõ hình dạng của khu phố, chỉ có một đốm ánh sáng nhỏ như sao dẫn dắt, Trang Hữu Bách gật đầu: “Đúng rồi, trước đây cô Dư đã ở nơi đó!"

Nguỵ Tông Thao nhớ tới đêm khuya ngày đầu tiên tới nơi này, anh được ăn canh gà đậu phộng, chỉ không biết là canh quê nhà của người này. Không biết bây giờ người nấu canh này có đang nhìn về phía xa xa như anh hay không?

Trang Hữu Bách quan sát vẻ mặt của Nguỵ Tông Thao, dừng một chút rồi nói: “Tổng giám đốc Nguỵ, nếu sai người đi tìm Khỉ còi cũng sẽ không náo động một chút nào đâu, chỉ là đấu đá nhỏ của tụi lưu manh thôi mà."

Nguỵ Tông Thao uống một ngụm trà: “À? Cậu thật sự muốn giúp anh ta?"

Trang Hữu Bách nói: “Trước kia trong nhà rất nghèo, rất ít người đi khỏi nơi khỉ ho cò gáy ấy. Tôi là một, Trang Dũng cũng vậy. Cậu ta có thể được như hiện tại, có lẽ đã nếm qua không ít khốn khổ."

Nguỵ Tông Thao “ừ" một tiếng, liếc nhìn về phía khu phố lần nữa: “Nếu Khỉ còi thất thế, nơi này sẽ rơi vào tay của người như thế nào?" Anh ta cười nhẹ một tiếng: “Dư Y rất thông minh, chỉ là còn nhỏ tuổi, cô ấy đang cáu kỉnh chút mà thôi, cậu yên tâm đi!"

Đúng là Dư Y đang cáu kỉnh, cô cực kỳ chán ghét Nguỵ Tông Thao kia hay vênh mặt hất hàm sai khiến, bộ dạng bụng dạ đầy tính toán. Còn nữa, chẳng qua cô chỉ là một người ngoài bình thường, làm sao thật sự có bản lãnh gì đi cứu một đại ca xã hội đen, anh ta đã nghĩ về cô hơi thái quá.

Dư Y không đoán được suy nghĩ của Nguỵ Tông Thao. Cô từ trong phòng tắm đi ra, đang lau mái tóc ướt sũng, bị gió lạnh thổi trúng liền giật mình một cái, vội đi đến đóng cửa sổ bằng kính lại. Lúc này Nguỵ Tông Thao đang buông mắt nhìn ánh đèn ấm áp rọi xuống bên ngoài, nghe một âm thanh “kẽo kẹt" vang lên, lặng lẽ… nhếch môi một chút.

Ngày hôm sau, Nho An Đường rốt cuộc khôi phục lại bình thường. Đống than trước cửa nhà hàng đã bị tịch thu, rốt cuộc không cần dùng lò than để nấu đồ ăn nữa.

Trong phòng của sòng bài, mấy cái bàn ghế bị gãy đã bán cho ông già mua ve chai, bà chủ đang gõ bàn tính, nhìn thấy Dư Y đến, bà ta nói: “Ngày hôm qua cúp điện cho nên để cháu nghỉ một ngày, chủ nhật này phải bù lại!"

Dư Y gật đầu, tự giác đi vào bếp đun nước sôi. Khi đi ra, cô thấy mấy người hàng xóm đã đến. Bọn họ thấy Dư Y muốn châm trà cho mình liền vội vàng đoạt lấy ấm trà trong tay cô, cười nói: “Không gấp không gấp, tự tụi tôi làm!"

Người còn lại cười tủm tỉm hỏi: “Em Dư à, nghe nói ngày hôm qua đàn em của Khỉ còi đã tìm đến căn nhà cổ, chủ nhân ở chỗ đó là anh họ của Khỉ còi à? Xem ra rất có địa vị nha!"

Dư Y đưa mắt nhìn mấy người đang vừa cười đến ân cần lại vừa hóng chuyện, nói: “Tôi cũng không rõ lắm."

“Sao cô lại không rõ được, hiện giờ không phải là mỗi ngày cô đều đưa cơm đến nhà cho bọn họ thôi sao, hình như còn dọn vào ở nữa mà?"

Dư Y trừng mắt: “Anh làm sao mà biết được? Hai ngày trước anh Dũng có nói là nhà bọn họ muốn tìm một nữ giúp việc, tôi muốn kiếm thêm tiền nên đồng ý, kết quả là mới vừa vào ở thì anh Dũng lại xảy ra chuyện, cái gì tôi cũng đều không có hỏi rõ ràng hết!"

Hàng xóm thấy cô không giống như là nói dối, xem ra thật sự là như thế. Người sở hữu ba chiếc xe có rèm che làm sao lại để ý đến người làm công như thế này, nhất thời liền quay trở lại đề tài bọn Khỉ còi lúc bấy giờ.

“Hồi sáng này có người của công ty dịch vụ kia đến, Khỉ còi vắng mặt nên bọn nó coi Nho An Đường là của bọn nó, bảo chúng tôi nộp tiền gấp ba lần, như thế này là không để cho chúng ta sống. Dù sao đi nữa tôi cũng không có nộp, cùng lắm là tôi sẽ liều mạng với bọn nó!"

“Phải đó, hai ngày nay cảnh sát vẫn chạy đến đây, vậy mà bọn nó thật to gan. Tôi thấy đêm đó nhất định là bọn nó đến đập phá cửa hàng, Khỉ còi cũng chắc chắn là bị bọn nó bắt đi, nhưng chỉ là không có chứng cớ!"

Nhắc tới chuyện này, bà chủ mới thật đáng tức giận: “Mấy người thì còn tốt, chỉ có tăng gấp ba lần, hồi sáng bọn nó nói muốn tôi tăng gấp năm lần kìa!" Nguyên nhân chỉ vì khi Khỉ còi còn ở đây đã đặc biệt chiếu cố đến sòng bài, lần này là giết gà doạ khỉ, trực tiếp liên luỵ đến bà chủ.

Bà chủ đâu phải là người dễ dàng chịu khuất phục, dĩ nhiên sẽ không chịu tuân theo, chờ đến trưa khi đám người kia quay lại thì bà lập tức báo cảnh sát. Dư Y thầm nghĩ không tốt. Quả nhiên, cảnh sát chưa kịp tới thì đám ngừơi nóng nảy kia đã túm tóc bà chủ tát cho hai bạt tai, vừa chửi ầm lên vừa đá mấy cái bàn còn sót lại. Dư Y vội lấy tiền trong tủ ra, dâng lên, cười nói: “Đại ca, xin đại ca bớt giận, cái này không phải là phí dịch vụ, đây là biếu tặng anh. Gần đây sòng bài vẫn chưa mở cửa làm ăn, đến khi sửa chữa xong mở cửa, phí dịch vụ sẽ nhất định nộp đủ!"

Khi tên lưu manh cầm lấy tiền thì nắm chặt tay của Dư Y, thiếu chút nữa là dán lên mặt cô nói chuyện: “Tôi nể mặt cô đó!"

Dư Y cười, sau đó lùi lại một bước nhỏ, cúi đầu rút tay ra, vội đi đến bên cạnh đỡ bà chủ dậy, tên lưu manh sớm đã ở sát bên cạnh.

Nếu Khỉ còi là đồ vô lại thì bọn này chính là đồ cặn bã, Khỉ còi ham tiền, nhưng ít ra sẽ không làm hại đến hàng xóm nơi này, còn bọn này thì mỗi người cầm một cây côn, thấy không vừa mắt liền đánh. Bà chủ bị đánh đến choáng váng, ngồi trên ghế khóc suốt, người ở Nho An Đường đều rất sợ hãi.

Đối với những người này, Dư Y hiểu biết vài phần, chưa tới vô mức cùng hung ác, chỉ là “sợ mạnh, hiếp yếu", nhiều lắm cũng chỉ là đập phá đồ đạc, đánh lộn giành địa bàn, tuyệt đối không dám quậy đến chết người, ra toà. Nếu không thì đã sớm bay ra khỏi nơi thâm sơn cùng cốc này, chơi đến tận thành phố rồi.

Cô nghe tiếng khóc sướt mướt nguyên một ngày, âm thanh ngứa ngáy xuyên lỗ tai khiến cho cô ngủ cũng không yên. Buổi cơm chiều, cô quan sát mấy người ở nhà cổ, thấy bọn họ đều có một bộ dáng không thèm đếm xỉa đến, ngay cả Trang Hữu Bách cũng không nhắc lại chuyện này, cô rốt cuộc khẳng định là những người này thật sự sẽ không nhúng tay.

Dư Y nằm trằn trọc ở trên giường, khi thì nghĩ đến sự hỗn loạn của Nho An Đường, khi thì lại nghĩ đến ánh mắt nguy hiểm của Nguỵ Tông Thao, Dư Y bất đắc dĩ cười thở dài một hơi, cuối cùng cũng thanh thản ngủ.

Ngày hôm sau, Ngô Phỉ tìm đến cô, vô cùng lo lắng nói: “Ngày hôm qua xảy ra chuyện tại sao em cũng không nói cho chị biết, mẹ chị ra sao rồi?"

“Bà chủ sợ chị lo lắng nên không cho em nói với chị!" Cô rót cho Ngô Phỉ một ly trà, bà chủ bưng đồ ăn từ nhà bếp đi ra, ngoài miệng không ngừng trách cứ cô nhiều chuyện. Dư Y lè lưỡi như con nít, ngược lại làm cho hai mẹ con bà chủ không biết trách cô như thế nào.

Lúc ăn cơm, Dư Y hỏi đến chuyện khách sạn có lấy được mối hội nghị của cục cảnh sát trước đó không lâu, Ngô Phỉ thở dài một hơi: “Còn hơn một tuần nữa là mở hội nghị rồi, nghe nói bọn họ gần như là đã quyết định chọn ai rồi. Quên đi, trong nhà rối loạn, chị cũng không suy nghĩ đến việc này!"

Dư Y cười nói: “Chị, dù cho là trong nhà rất loạn, nếu có quan hệ với cục cảnh sát thì còn ai dám đến đây gây sự?"

Ngô Phỉ ngẩn người, nghe Dư Y nói: “Em nghe nói từ ít năm trước, thành phố Lư Xuyên vẫn luôn đánh tham nhũng, không biết bao nhiêu tham quan đã bị bắt đi. Lúc trước, các chị lại tặng phiếu mua sắm lộ liễu trắng trợn như vậy, bọn họ làm sao dám lấy!"

Dì Chu từng nói cái ông bạn học này cũng không hề thanh liêm, giang sơn dễ đổi, giải thích duy nhất đó là phải cầu danh tiếng. Nếu cục cảnh sát phải tổ chức hội nghị thì sẽ không lựa chọn khách sạn ba sao rẻ tiền.

Ngô Phỉ nghe Dư Y nói xong, như là đã chết đi sống lại, hẹn bà xã của người bạn học kia đi đánh mạt chược, thua suốt cả đêm, bà xã của người kia cười đến toe toét. Tiếp đó Ngô Phỉ lại làm theo Dư Y, mua hộp trang điểm cao cấp làm quà tặng cho bà xã của ông bạn học. Bà ta về nhà mở hộp ra xem thì phát hiện bên trong có sự ngạc nhiên, bà ta chỉ có thể “vô tình" nhận được.

Trong lúc đó Dư Y cũng không được rãnh rỗi, mấy gã lưu manh mỗi ngày đều đến thăm sòng bài, bà chủ không dám đuổi bọn chúng đi, chỉ có thể ngồi cùng thợ mộc ở trong góc phòng, để cho Dư Y đi ra đón tiếp.

Trong phòng của sòng bài, những bàn ghế mới còn bốc lên mùi sơn rất nồng, gã lưu manh lại chỉ ngửi thấy hương thơm thoang thoảng toát ra từ Dư Y khi cô đi ngang qua, thầm mắng Khỉ còi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Khi thấy Dư Y chủ động nói chuyện với gã, gã đều quên mọi suy nghĩ, hỏi gì liền đáp nấy, ví dụ như, gần đây bọn họ thường hay đi đâu, công ty dịch vụ có bất động sản hay không.

Dư Y nói chuyện âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng, điềm tĩnh yên lặng đứng đó, mỗi cái nhíu mày cười đều tựa như là thanh cao thoát tục. Mỗi khi gã lưu manh muốn sờ cô, cô vẫn có thể bình tĩnh né tránh nhưng lại không như là cố ý, giống như là đoan trang hiền thục, trái lại khiến cho gã lưu manh say mê như điếu đổ.

Nguỵ Tông Thao đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lắng nghe Trang Hữu Bách nói: “Hôm nay bác sĩ Lâm gởi đến một bưu kiện, nói anh ta đã xử lý xong việc, bất cứ khi nào cũng có thể tới." Anh ta kiểm tra bụng của Nguỵ Tông Thao, do dự mở lời: “Tổng giám đốc Nguỵ, cô Dư trì hoãn không có khâu lại vết thương cho anh, y thuật của cô ấy rốt cuộc như thế nào, chúng ta cũng không có thể xác định, hay là không nên mạo hiểm …"

Đang nói, A Tán gõ cửa tiến vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Nguỵ Tông Thao khẽ “ừ" một tiếng, A Tán lúc này mới mở miệng, đem chuyện bên trong sòng bài kể lại đầu đuôi ngọn ngành, đang nói: “Thằng kia nhìn chằm chằm vào ngực của cô Dư…"

Nguỵ Tông Thao chậm rãi mở mắt ra, cười nhạt nói: “Cô ta chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi à?"
Tác giả : Kim Bính
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại