Cận Vệ Của Người Đẹp
Chương 55: Hối hận
Người phụ nữ bước đến gần, dương dương tự đắc nói: “Được rồi, chúng tôi sắp dọn qua phòng chăm sóc đặc biệt. Phòng bệnh bình thường vừa hôi vừa dơ này nhường cho các người được rồi".
Chị dâu vẫn không biết chuyện Triệu Dương gọi điện thoại nên hơi tức giận.
Người phụ nữ kia càng đắc ý: “Nhìn gì mà nhìn? Không phục à? Biết thế nào là phòng chăm sóc đặc biệt không? Cho dù có tiền thì các người cũng không thể vào!"
Cô ta đang thoải mái, Trưởng khoa Vương bên kia lại nghi ngờ: “Ồ, không đúng! Y tá trưởng Uông, cô nhẫm lẫn gì không?"
Y tá trưởng cũng hơi sững sờ: “Trưởng khoa Vương, ông nói nhầm lẫn gì?"
Trưởng khoa Vương kiểm tra thông tin bệnh nhân, liền vội vàng lắc đầu: “Không đúng, không đúng, bệnh nhân đổi giường là phụ nữ".
Y tá trưởng giải thích: “Không nhầm lẫn, ở bên tôi chỉ có một bệnh nhân nam".
Trưởng khoa Vương quay đầu nhìn người đàn ông mập mạp và nói: “Xin hỏi cậu là cậu Triệu đúng không?"
Người đàn ông lắc đầu mơ hồ.
Triệu Dương đã hiểu xảy ra chuyện gì, anh phá tan sự im lặng: “Trưởng khoa Vương, phiền xem lại, tên bệnh nhân có phải là Lý Tuyết Cầm không?"
Trưởng khoa Vương gật đầu: “Đúng rồi, không sai!"
Triệu Dương chỉ tay sang giường bên cạnh: “Vậy không sai, tôi họ Triệu, người này là mẹ của tôi".
Trưởng khoa Vương nhanh chóng bước lên trước, kiểm tra tài liệu đầu giường, vội vàng nói xin lỗi: “Không sai, đúng là người này, thật là ngại quá, vừa nãy nhầm lẫn!"
“Không sao".
Nhớ lại lời căn dặn của viện trưởng Hoàng, Trưởng khoa Vương vội vàng nói: “Đúng rồi, cậu Triệu, sau này bên cậu có yêu cầu gì, cứ gọi điện thẳng cho tôi là được, đừng khách sáo, Viện trưởng Hoàng đã dặn dò rồi".
“Cảm ơn, ông cứ gọi tôi Tiểu Triệu là được, phiền ông quá rồi", Triệu Dương không có thời gian chăm sóc mẹ nên chỉ có thể nhờ chị dâu ghi lại số điện thoại.
Nhóm người thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Chị dâu ngẩng đầu, trả lại ánh mắt khinh bỉ vừa nãy rồi rời đi, đây gọi là đắc ý.
Mặc dù Triệu Dương không nói gì, nhưng cảm giác tát vào mặt người khác không tệ, đặc biệt là nhìn thấy biểu cảm không vừa lòng và bất lực của người phụ nữ kia.
Lúc đi đến cửa, đột nhiên anh dừng lại: “Trưởng khoa Vương, tôi thấy thái độ làm việc của y tá trưởng Uông có vấn đề, vừa nãy nếu như ông không đến kịp thì mẹ tôi suýt chút nữa đã bị cô ta đuổi ra khỏi bệnh viện rồi, nếu trình độ làm việc của bệnh viện đều ở mức này thì thật khiến người khác thất vọng!"
Mặc dù Trưởng khoa Vương không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được sơ lược.
Sắc mặt của ông ta trầm xuống, không thể không nói: “Y tá trưởng Uông, trước khi tan ca mời cô nộp bản tường trình ở phòng làm việc của tôi, kể lại rõ ràng toàn bộ sự việc và bảo quản lý các cô đích thân qua đây!"
Y tá trưởng Uông bị dọa đến ngây người, sao cô ta có thể ngờ rằng, một chuyện nhỏ lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Cô ta cũng không quan tâm người phụ nữ kia, liền xin lỗi Triệu Dương, vừa sắp xếp người chăm sóc, vừa đích thân giúp đỡ chuyển phòng.
…
Trong nháy mắt, người trong phòng bệnh đi hết sạch.
Người phụ nữ đứng ở vị trí cũ, giậm chân tức giận, miệng chửi rủa: “Tức chết tôi rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không được, anh đi theo em, xem xem bọn họ chuyển đến phòng bệnh nào, chuyện hôm nay chưa xong đâu, không thể tính như vậy!"
Không đợi người đàn ông xuất phát, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần nữa.
Chị dâu đi về bên giường, nhặt đồ dùng cá nhân vừa đánh rơi khi nãy: “Nhìn gì mà nhìn, sau này ra khỏi cửa đừng hung hăng như vậy, Tiểu Dương nhà chúng tôi nhún nhường, nếu đổi lại là tôi, thì đã đá cô ra khỏi phòng bệnh này rồi!"
Người phụ nữ điên cuồng lao đến: “Mày… mày thử xem! Hù dọa ai hả?"
Cô ta vẫn chưa ra tay, bên ngoài hành lanh lại vang lên tiếng bước chân lanh lảnh.
Người phụ nữ vô thức quay đầu, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Cô ta vội vàng kiềm chế sự giận dữ, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: “Giám… giám đốc Tô… sao cô lại đến đây? Ây da, bố tôi chỉ bị bệnh nhẹ, không có chuyện gì lớn, sao lại làm phiền cô đích thân qua đây một chuyến!"
Tô Linh cũng hơi sững sờ, chiều nay cô vẫn bận, tan làm lại bị kẹt xe, kết quả không ngờ rằng, vừa đi vào phòng bệnh đã thấy cảnh này.
Cô nhất thời không nhận ra đây là ai vì có hàng trăm người trong tập đoàn.
Nếu như đoán không nhầm, có lẽ là một quản lý cấp trung ở một bộ phận kinh doanh nào đó, cụ thể tên là gì thì cô thật sự không nhớ ra.
Thấy người đàn ông ngẩn ngơ ở bên cạnh, người phụ nữ lén nhéo hắn một cái, nhắc nhở: “Còn đứng ngây ra làm gì, đây là giám đốc của chúng ta, giám đốc Tô!"
Gã đàn ông bừng tỉnh, cảm thấy người phụ nữ trước mặt đẹp như một ngôi sao nổi tiếng, lại là bà chủ của vợ mình?
“Thì ra là giám đốc Tô, chào cô, chào cô, tôi họ Phương, là giám đốc hậu cần của tập đoàn Hoa Mỹ, sau này xin được giúp đỡ nhiều!", hắn vội vàng giơ tay ra, không ngờ Tô Linh không có thói quen bắt tay với người lạ.
“Chào anh", Tô Linh đơn giản gật đầu, cũng được coi là chào hỏi.
Bàn tay của gã đàn ông cứng đờ trong không trung, một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm khắp căn phòng.
Người phụ nữ hiểu rõ tính cách của vị giám đốc xinh đẹp này, âm thầm kéo chồng mình, sớm biết đã không giới thiệu cho hắn, thật là mất mặt!
“Đúng rồi, giám đốc Tô, cô mau ngồi đi", lúc người phụ nữ còn đang nghi ngờ, lẽ nào mình đã trở thành đối tượng bồi dưỡng chủ chốt cấp cao trong công ty?
Bằng không, bố nhập viện thôi, sao tập đoàn có thể điều một vị giám đốc đích thân qua đây thăm?
Cô ta vừa vui mừng vừa lo lắng không yên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt kỳ quái của Tô Linh.
Chị dâu giải vây cho Tô Linh: “Tiểu Linh, mấy người quen nhau sao?"
Người phụ nữ gần như sụp đổ, mụ đàn bà thối tha này lại gọi giám đốc Tô là Tiểu Linh? Không đúng! Cô ta sao biết tên của giám đốc Tô?
Không đợi cô ta nghĩ nhiều, Tô Linh đã chủ động đi lên: “Chị dâu, trên đường có chút chuyện nên em đến muộn, sao chỉ có mình chị, cô đâu? Phẫu thuật thuận lợi chứ?"
Người phụ nữ đứng sững tại chỗ, cuối cùng cũng hiểu xảy ra chuyện gì, vừa nãy là do cô ta nghĩ quá nhiều, hôm nay giám đốc Tô qua đây không phải thăm bố mình, mà là thăm người cô ở giường bệnh bên cạnh!
Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao, mẹ của một bảo vệ nhỏ bé mà thôi, nhà bọn họ sao có thể quen giám đốc Tô?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vẫn cảm thấy toàn bộ xảy ra ngày hôm nay quá bất thường!
Tâm trạng chị dâu không tệ, cảm giác ngột ngạt vừa nãy sớm đã tan thành mây khói, chị ấy kéo Tô Linh đi ra ngoài: “Thuận lợi, thuận lợi, do phòng này quá ồn, Tiểu Dương chuyển mẹ qua phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi".
Trong nháy mắt, hai người đã cười nói rời khỏi phòng bệnh.
Một lúc lâu sau người phụ nữ kia mới hoàn hồn, vội vàng thúc giục: “Anh còn đứng ngây ra làm gì? Còn không mau đi xem bọn họ ở phòng nào?"
Người đàn ông hơi sững sờ: “Con dâu, người nhà bọn họ quen biết giám đốc các con, con còn muốn bố trả thù sao?"
Người phụ nữ như chết lặng: “Thật ngu ngốc! Trả thù cái quái gì chứ! Anh đi nghe ngóng tình hình, đợi giám đốc Tô đi rồi, chúng ta qua đó xin lỗi!"
Đối phương quen biết Viện trưởng Hoàng cũng khiến cô ta kinh ngạc, nhưng không quá sợ hãi.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, họ lại có quan hệ với giám đốc Tô.
Chưa nói đến việc giám đốc Tô liệu có vì chuyện nhỏ này mà giận cá chém thớt lên mình không, mà nếu thật sự có khả năng đó thì cô ta còn có thể ở lại công ty không?
Cô ta càng nghĩ càng sợ, thậm chí hơi hối hận vì lúc đầu đã làm sai, một cơ hội kết giao với giám đốc Tô đến tận cửa lại bị cô ta đích thân phá hỏng!
Chị dâu vẫn không biết chuyện Triệu Dương gọi điện thoại nên hơi tức giận.
Người phụ nữ kia càng đắc ý: “Nhìn gì mà nhìn? Không phục à? Biết thế nào là phòng chăm sóc đặc biệt không? Cho dù có tiền thì các người cũng không thể vào!"
Cô ta đang thoải mái, Trưởng khoa Vương bên kia lại nghi ngờ: “Ồ, không đúng! Y tá trưởng Uông, cô nhẫm lẫn gì không?"
Y tá trưởng cũng hơi sững sờ: “Trưởng khoa Vương, ông nói nhầm lẫn gì?"
Trưởng khoa Vương kiểm tra thông tin bệnh nhân, liền vội vàng lắc đầu: “Không đúng, không đúng, bệnh nhân đổi giường là phụ nữ".
Y tá trưởng giải thích: “Không nhầm lẫn, ở bên tôi chỉ có một bệnh nhân nam".
Trưởng khoa Vương quay đầu nhìn người đàn ông mập mạp và nói: “Xin hỏi cậu là cậu Triệu đúng không?"
Người đàn ông lắc đầu mơ hồ.
Triệu Dương đã hiểu xảy ra chuyện gì, anh phá tan sự im lặng: “Trưởng khoa Vương, phiền xem lại, tên bệnh nhân có phải là Lý Tuyết Cầm không?"
Trưởng khoa Vương gật đầu: “Đúng rồi, không sai!"
Triệu Dương chỉ tay sang giường bên cạnh: “Vậy không sai, tôi họ Triệu, người này là mẹ của tôi".
Trưởng khoa Vương nhanh chóng bước lên trước, kiểm tra tài liệu đầu giường, vội vàng nói xin lỗi: “Không sai, đúng là người này, thật là ngại quá, vừa nãy nhầm lẫn!"
“Không sao".
Nhớ lại lời căn dặn của viện trưởng Hoàng, Trưởng khoa Vương vội vàng nói: “Đúng rồi, cậu Triệu, sau này bên cậu có yêu cầu gì, cứ gọi điện thẳng cho tôi là được, đừng khách sáo, Viện trưởng Hoàng đã dặn dò rồi".
“Cảm ơn, ông cứ gọi tôi Tiểu Triệu là được, phiền ông quá rồi", Triệu Dương không có thời gian chăm sóc mẹ nên chỉ có thể nhờ chị dâu ghi lại số điện thoại.
Nhóm người thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Chị dâu ngẩng đầu, trả lại ánh mắt khinh bỉ vừa nãy rồi rời đi, đây gọi là đắc ý.
Mặc dù Triệu Dương không nói gì, nhưng cảm giác tát vào mặt người khác không tệ, đặc biệt là nhìn thấy biểu cảm không vừa lòng và bất lực của người phụ nữ kia.
Lúc đi đến cửa, đột nhiên anh dừng lại: “Trưởng khoa Vương, tôi thấy thái độ làm việc của y tá trưởng Uông có vấn đề, vừa nãy nếu như ông không đến kịp thì mẹ tôi suýt chút nữa đã bị cô ta đuổi ra khỏi bệnh viện rồi, nếu trình độ làm việc của bệnh viện đều ở mức này thì thật khiến người khác thất vọng!"
Mặc dù Trưởng khoa Vương không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng đoán được sơ lược.
Sắc mặt của ông ta trầm xuống, không thể không nói: “Y tá trưởng Uông, trước khi tan ca mời cô nộp bản tường trình ở phòng làm việc của tôi, kể lại rõ ràng toàn bộ sự việc và bảo quản lý các cô đích thân qua đây!"
Y tá trưởng Uông bị dọa đến ngây người, sao cô ta có thể ngờ rằng, một chuyện nhỏ lại gây ra phiền phức lớn như vậy.
Cô ta cũng không quan tâm người phụ nữ kia, liền xin lỗi Triệu Dương, vừa sắp xếp người chăm sóc, vừa đích thân giúp đỡ chuyển phòng.
…
Trong nháy mắt, người trong phòng bệnh đi hết sạch.
Người phụ nữ đứng ở vị trí cũ, giậm chân tức giận, miệng chửi rủa: “Tức chết tôi rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không được, anh đi theo em, xem xem bọn họ chuyển đến phòng bệnh nào, chuyện hôm nay chưa xong đâu, không thể tính như vậy!"
Không đợi người đàn ông xuất phát, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra lần nữa.
Chị dâu đi về bên giường, nhặt đồ dùng cá nhân vừa đánh rơi khi nãy: “Nhìn gì mà nhìn, sau này ra khỏi cửa đừng hung hăng như vậy, Tiểu Dương nhà chúng tôi nhún nhường, nếu đổi lại là tôi, thì đã đá cô ra khỏi phòng bệnh này rồi!"
Người phụ nữ điên cuồng lao đến: “Mày… mày thử xem! Hù dọa ai hả?"
Cô ta vẫn chưa ra tay, bên ngoài hành lanh lại vang lên tiếng bước chân lanh lảnh.
Người phụ nữ vô thức quay đầu, đột nhiên sững sờ tại chỗ.
Cô ta vội vàng kiềm chế sự giận dữ, thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt: “Giám… giám đốc Tô… sao cô lại đến đây? Ây da, bố tôi chỉ bị bệnh nhẹ, không có chuyện gì lớn, sao lại làm phiền cô đích thân qua đây một chuyến!"
Tô Linh cũng hơi sững sờ, chiều nay cô vẫn bận, tan làm lại bị kẹt xe, kết quả không ngờ rằng, vừa đi vào phòng bệnh đã thấy cảnh này.
Cô nhất thời không nhận ra đây là ai vì có hàng trăm người trong tập đoàn.
Nếu như đoán không nhầm, có lẽ là một quản lý cấp trung ở một bộ phận kinh doanh nào đó, cụ thể tên là gì thì cô thật sự không nhớ ra.
Thấy người đàn ông ngẩn ngơ ở bên cạnh, người phụ nữ lén nhéo hắn một cái, nhắc nhở: “Còn đứng ngây ra làm gì, đây là giám đốc của chúng ta, giám đốc Tô!"
Gã đàn ông bừng tỉnh, cảm thấy người phụ nữ trước mặt đẹp như một ngôi sao nổi tiếng, lại là bà chủ của vợ mình?
“Thì ra là giám đốc Tô, chào cô, chào cô, tôi họ Phương, là giám đốc hậu cần của tập đoàn Hoa Mỹ, sau này xin được giúp đỡ nhiều!", hắn vội vàng giơ tay ra, không ngờ Tô Linh không có thói quen bắt tay với người lạ.
“Chào anh", Tô Linh đơn giản gật đầu, cũng được coi là chào hỏi.
Bàn tay của gã đàn ông cứng đờ trong không trung, một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm khắp căn phòng.
Người phụ nữ hiểu rõ tính cách của vị giám đốc xinh đẹp này, âm thầm kéo chồng mình, sớm biết đã không giới thiệu cho hắn, thật là mất mặt!
“Đúng rồi, giám đốc Tô, cô mau ngồi đi", lúc người phụ nữ còn đang nghi ngờ, lẽ nào mình đã trở thành đối tượng bồi dưỡng chủ chốt cấp cao trong công ty?
Bằng không, bố nhập viện thôi, sao tập đoàn có thể điều một vị giám đốc đích thân qua đây thăm?
Cô ta vừa vui mừng vừa lo lắng không yên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt kỳ quái của Tô Linh.
Chị dâu giải vây cho Tô Linh: “Tiểu Linh, mấy người quen nhau sao?"
Người phụ nữ gần như sụp đổ, mụ đàn bà thối tha này lại gọi giám đốc Tô là Tiểu Linh? Không đúng! Cô ta sao biết tên của giám đốc Tô?
Không đợi cô ta nghĩ nhiều, Tô Linh đã chủ động đi lên: “Chị dâu, trên đường có chút chuyện nên em đến muộn, sao chỉ có mình chị, cô đâu? Phẫu thuật thuận lợi chứ?"
Người phụ nữ đứng sững tại chỗ, cuối cùng cũng hiểu xảy ra chuyện gì, vừa nãy là do cô ta nghĩ quá nhiều, hôm nay giám đốc Tô qua đây không phải thăm bố mình, mà là thăm người cô ở giường bệnh bên cạnh!
Nhưng rốt cuộc chuyện này là sao, mẹ của một bảo vệ nhỏ bé mà thôi, nhà bọn họ sao có thể quen giám đốc Tô?
Cô càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, vẫn cảm thấy toàn bộ xảy ra ngày hôm nay quá bất thường!
Tâm trạng chị dâu không tệ, cảm giác ngột ngạt vừa nãy sớm đã tan thành mây khói, chị ấy kéo Tô Linh đi ra ngoài: “Thuận lợi, thuận lợi, do phòng này quá ồn, Tiểu Dương chuyển mẹ qua phòng bệnh chăm sóc đặc biệt rồi".
Trong nháy mắt, hai người đã cười nói rời khỏi phòng bệnh.
Một lúc lâu sau người phụ nữ kia mới hoàn hồn, vội vàng thúc giục: “Anh còn đứng ngây ra làm gì? Còn không mau đi xem bọn họ ở phòng nào?"
Người đàn ông hơi sững sờ: “Con dâu, người nhà bọn họ quen biết giám đốc các con, con còn muốn bố trả thù sao?"
Người phụ nữ như chết lặng: “Thật ngu ngốc! Trả thù cái quái gì chứ! Anh đi nghe ngóng tình hình, đợi giám đốc Tô đi rồi, chúng ta qua đó xin lỗi!"
Đối phương quen biết Viện trưởng Hoàng cũng khiến cô ta kinh ngạc, nhưng không quá sợ hãi.
Nhưng cô ta không ngờ rằng, họ lại có quan hệ với giám đốc Tô.
Chưa nói đến việc giám đốc Tô liệu có vì chuyện nhỏ này mà giận cá chém thớt lên mình không, mà nếu thật sự có khả năng đó thì cô ta còn có thể ở lại công ty không?
Cô ta càng nghĩ càng sợ, thậm chí hơi hối hận vì lúc đầu đã làm sai, một cơ hội kết giao với giám đốc Tô đến tận cửa lại bị cô ta đích thân phá hỏng!
Tác giả :
Bảo Tú