Cận Vệ Của Người Đẹp
Chương 18: Chồng của tôi
Tô Hạo người cứng đờ, hai chân nặng như chì, muốn chạy nhưng đã muộn mất rồi.
Cậu ta khóc lóc kêu gào nói: “Anh rể cứu em với!"
Ngụy Đông Minh ra hiệu một cái, người vệ sĩ đằng sau liền bước nhanh về phía trước.
Kết quả còn chưa đến gần thì đã bị đá một phát vào bụng khiến cả người bị lùi về sau ba bước.
Muốn ra tay tiếp nhưng Tô Hạo đã bị Triệu Dương tóm gọn.
Người vệ sĩ toàn thân cứng đờ, cảnh cáo với chất giọng ồm ồm: “Thả cậu Tô ra!"
Triệu Dương không quan tâm lắm, nhìn Tô Hạo từ tốn nói: “Vừa nãy đã bảo với cậu rồi, còn ăn nói lỗ mãng với tôi nữa thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ!"
Vừa dứt lời thì một tiếng kêu “đùng đoàng" bất chợt vang lên.
Cũng chẳng biết Triệu Dương đã làm gì mà một cánh tay của Tô Hạo mềm nhũn buông thõng xuống.
“A!"
Tô Hạo đau đến nỗi khóc rống lên, mồ hôi túa ra từ vầng trán.
Cậu ta toan mở mồm thì bắt gặp ánh mắt của Triệu Dương nên đành kiềm lại những lời chửi bới.
Triệu Dương nắm cổ áo cậu ta nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy. Cánh tay này chưa đứt đâu, chỉ là trật khớp thôi, tìm được khớp xương là có thể nối lại được."
Nói đoạn anh cầm năm mươi nghìn tệ trong tay đập vào mặt Tô Hạo càng lúc càng mạnh.
“Cầm lấy năm mươi nghìn tệ này mà đi khám. Còn dám bố láo với tôi nữa tôi sẽ khiến cho cánh tay này của cậu đứt hẳn đấy!"
“Cậu có tin không?"
Tô Hạo gật đầu kinh hãi. Cậu ta lần đầu tiên biết thế nào là cảm giác khϊế͙p͙ sợ khi nhìn vào ánh mắt của Triệu Dương.
Triệu Dương vứt tiền xuống, ngoái đầu nhìn bà Ngụy.
Anh chẳng quan tâm đến sắc mặt ngày càng khó coi của bà ta mà nói: “Triệu Dương tôi tuy nghèo nhưng không phải loại bạ tiền của ai cũng lấy. Tôi tránh gây rắc rối là vì tôi tôn trọng quyết định của Tô Linh, chẳng liên quan gì tới nhà họ Ngụy hết!"
Nói chừng ánh mắt của anh càng trở nên sắc bén: “Vậy nên đừng có ở đây mà ra oai tỏ vẻ thượng đẳng với tôi, hiểu không?"
Tô Linh cắn chặt môi. Bóng hình không hẳn là cao lớn trong ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tôn trọng?
Ngay cả người thân cùng huyết thống cũng chưa từng tôn trọng cô dù chỉ một chút.
Người bạn nối khố Ngụy Đông Minh cũng chưa từng tôn trọng cô.
Bà Ngụy luôn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm. Bà là kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm, luôn vênh mặt quyết định thay cô và cũng chẳng tôn trọng cô chút nào.
Vậy mà một người đàn ông chỉ mới quen biết hai hôm lại khiến cô có cảm giác như được thức tỉnh.
Khóe mắt cô bất giác đỏ ửng lên, dường như ai đó đã chạm đến nơi yếu mềm nhất trong trái tim cô.
Ngụy Đông Minh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của Tô Linh. Hắn thấy như món đồ yêu thích nhất của mình bị người khác tranh giành nên nghiến răng rất chặt đến phát ra tiếng.
Bất chấp lời khuyên của mẹ, hắn gần như rống lên: “Triệu Dương, mày đánh người của tao mà muốn đi như vậy à?"
Hắn vừa dứt lời thì một chiếc xe màu đen cách đó không xa bỗng mở cửa.
Bảy tám tên mặc đồ đen chạy tới, từng tên từng tên một nối lại thành một vòng tròn, bao vây nơi này khiến một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Triệu Dương đảo mắt một vòng xung quanh, nụ cười của anh khiến người khác cảm thấy khó hiểu, anh nói: “Ngụy Đông Minh, anh chắc chứ?"
Ngụy Đông Minh sớm đã không kiểm soát được lý trí của mình, mắt hắn long song sọc lên nói: “Câm cái mồm mày vào, muốn đi ư? Được thôi thế thì đi qua háng bố mày này!"
Ngay lúc này, Ngụy Đông Minh thật sự rất muốn đâm cho Triệu Dương nát thành từng mảnh không thì cũng phải khiến anh mất sạch thể diện.
Bà Ngụy thấy sự bất thường còn chưa kịp mở mồm thì đã thấy Tô Linh đột nhiên đi lên trước chắn giữa hai người đàn ông.
Ngụy Đông Minh như gào thét lên: “Ở đây không có chuyện của cô, cút ra!"
Tô Linh hiếm khi trở nên mạnh mẽ như thế này, cô nói: “Đây là nhà tôi, không có sự cho phép của tôi thì anh có quyền gì mà đuổi người của tôi?"
Ngụy Đông Minh chẳng biết có phải mình nghe nhầm cái gì rồi không, hắn nói: “Người của cô?"
Tô Linh ngẩng đầu nói: “Đúng!"
Tô Hạo bắt gặp sắc mặt ngày càng khó coi của bà Ngụy thì sợ đến run rẩy.
Cậu ta gần như hét lên: “Chị, chị làm trò gì thế? Chị điên rồi sao?"
Tô Linh lạnh lùng nhìn cậu ta nói: “Ở đây không có chỗ cho em lên tiếng, im miệng lại hoặc cút ngay cho tôi!"
Tô Hạo giận đến nghiến chặt răng nhưng vì sợ Triệu Dương nên đành nuốt cục tức xuống mà không dám nói gì nữa.
Bà Ngụy thầm chửi cậu ta là kẻ vô dụng, bà hùng hổ bước lên nói: “Tô Linh, cô bảo vệ người khác trước bao nhiêu người, tốt nhất cô nên biết mình đang làm gì!"
Tô Linh điềm tĩnh nhìn bà ta nói: “Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì!"
Bà Ngụy cười khẩy một cái: “Nếu như cô biết thì tôi nhắc lại cho cô một lần nữa là bố cô vẫn đang trong thời gian phục hồi, tình hình của Tô Thị không khả quan là mấy đâu!"
“Nói câu này cô đừng tự ái, nhà họ Tô bây giờ không còn được như năm đó nữa. Tô Thị bây giờ đã thê thảm lắm rồi!"
“Nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Ngụy thì muộn nhất là ngày mai Tô Thị của các người sẽ bị chủ nợ và những người cung cấp hàng hóa đến vây kín nhà!"
“Tới lúc đó phó tổng giám đốc như cô liệu còn bao nhiêu tiền, chắc không cần tôi nhắc cô đâu nhỉ?"
“Cô cũng không nghĩ mà xem, bây giờ khắp cả Thiên Châu ngoài nhà họ Ngụy ra thì còn ai chịu tiếp nhận cô chứ?"
“Cái thứ không biết điều, vừa nãy nói ngon nói ngọt với cô chỉ là nể Đông Minh thôi!"
“Tới lúc này lại còn ra cái vẻ tiểu thư nhà họ Tô rẻ rách! Ra vẻ cho ai xem? Cô thật sự nghĩ rằng Đông Minh sẽ nhịn nhục cô à?"
Ngụy Đông Minh kiềm lại cơn giận: “Mẹ, mẹ nói ít đi một chút."
Bà Ngụy lạnh lùng “hừ" một tiếng, vừa rồi bà ta cũng cố tình ra oai để cảnh cáo Tô Linh đừng có làm bừa và cũng là để cho con trai cơ hội được lên mặt.
Nếu không để con bé này làm bừa thêm nữa thì e là chuyện hôm này khó mà xử lý.
Bà Ngụy dịu giọng lại nói: “Tiểu Linh, nói chứ bây giờ khắp Thiên Châu còn ai mà chiều cô như Đông Minh? Đừng không biết điều như vậy!"
Ngụy Đông Minh giải thích: “Tiểu Linh, mẹ anh không có ý đó, em đừng hiểu hầm. Chuyện này không liên quan đến em, em đi nghỉ trước đi."
Tiểu Linh lại cứng đầu hỏi lại: “Sao lại không phải việc của tôi? Triệu Dương bây giờ là chồng tôi!"
Ngụy Đông Minh cả người cứng đờ không thốt nên lời.
So với hắn thì phản ứng của bà Ngụy còn ác liệt hơn.
Bà ta gần như rống lên: “Cô vừa nói cái gì cơ?"
Tô Linh chầm chậm bước lên phía trước, bình tĩnh nhìn bà ta và nói: “Tôi và Triệu Dương đã lấy giấy đăng ký kết hôn, kể cả bà muốn tôi cưới Ngụy Đông Minh thì cũng phải thông qua sự đồng ý của anh ấy. Bà nói xem có phải không?"
Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang!
Cậu ta khóc lóc kêu gào nói: “Anh rể cứu em với!"
Ngụy Đông Minh ra hiệu một cái, người vệ sĩ đằng sau liền bước nhanh về phía trước.
Kết quả còn chưa đến gần thì đã bị đá một phát vào bụng khiến cả người bị lùi về sau ba bước.
Muốn ra tay tiếp nhưng Tô Hạo đã bị Triệu Dương tóm gọn.
Người vệ sĩ toàn thân cứng đờ, cảnh cáo với chất giọng ồm ồm: “Thả cậu Tô ra!"
Triệu Dương không quan tâm lắm, nhìn Tô Hạo từ tốn nói: “Vừa nãy đã bảo với cậu rồi, còn ăn nói lỗ mãng với tôi nữa thì tôi sẽ cho cậu biết thế nào là lễ độ!"
Vừa dứt lời thì một tiếng kêu “đùng đoàng" bất chợt vang lên.
Cũng chẳng biết Triệu Dương đã làm gì mà một cánh tay của Tô Hạo mềm nhũn buông thõng xuống.
“A!"
Tô Hạo đau đến nỗi khóc rống lên, mồ hôi túa ra từ vầng trán.
Cậu ta toan mở mồm thì bắt gặp ánh mắt của Triệu Dương nên đành kiềm lại những lời chửi bới.
Triệu Dương nắm cổ áo cậu ta nói: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy. Cánh tay này chưa đứt đâu, chỉ là trật khớp thôi, tìm được khớp xương là có thể nối lại được."
Nói đoạn anh cầm năm mươi nghìn tệ trong tay đập vào mặt Tô Hạo càng lúc càng mạnh.
“Cầm lấy năm mươi nghìn tệ này mà đi khám. Còn dám bố láo với tôi nữa tôi sẽ khiến cho cánh tay này của cậu đứt hẳn đấy!"
“Cậu có tin không?"
Tô Hạo gật đầu kinh hãi. Cậu ta lần đầu tiên biết thế nào là cảm giác khϊế͙p͙ sợ khi nhìn vào ánh mắt của Triệu Dương.
Triệu Dương vứt tiền xuống, ngoái đầu nhìn bà Ngụy.
Anh chẳng quan tâm đến sắc mặt ngày càng khó coi của bà ta mà nói: “Triệu Dương tôi tuy nghèo nhưng không phải loại bạ tiền của ai cũng lấy. Tôi tránh gây rắc rối là vì tôi tôn trọng quyết định của Tô Linh, chẳng liên quan gì tới nhà họ Ngụy hết!"
Nói chừng ánh mắt của anh càng trở nên sắc bén: “Vậy nên đừng có ở đây mà ra oai tỏ vẻ thượng đẳng với tôi, hiểu không?"
Tô Linh cắn chặt môi. Bóng hình không hẳn là cao lớn trong ánh mắt cô bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Tôn trọng?
Ngay cả người thân cùng huyết thống cũng chưa từng tôn trọng cô dù chỉ một chút.
Người bạn nối khố Ngụy Đông Minh cũng chưa từng tôn trọng cô.
Bà Ngụy luôn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm. Bà là kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm, luôn vênh mặt quyết định thay cô và cũng chẳng tôn trọng cô chút nào.
Vậy mà một người đàn ông chỉ mới quen biết hai hôm lại khiến cô có cảm giác như được thức tỉnh.
Khóe mắt cô bất giác đỏ ửng lên, dường như ai đó đã chạm đến nơi yếu mềm nhất trong trái tim cô.
Ngụy Đông Minh là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của Tô Linh. Hắn thấy như món đồ yêu thích nhất của mình bị người khác tranh giành nên nghiến răng rất chặt đến phát ra tiếng.
Bất chấp lời khuyên của mẹ, hắn gần như rống lên: “Triệu Dương, mày đánh người của tao mà muốn đi như vậy à?"
Hắn vừa dứt lời thì một chiếc xe màu đen cách đó không xa bỗng mở cửa.
Bảy tám tên mặc đồ đen chạy tới, từng tên từng tên một nối lại thành một vòng tròn, bao vây nơi này khiến một con ruồi cũng không thể lọt qua.
Triệu Dương đảo mắt một vòng xung quanh, nụ cười của anh khiến người khác cảm thấy khó hiểu, anh nói: “Ngụy Đông Minh, anh chắc chứ?"
Ngụy Đông Minh sớm đã không kiểm soát được lý trí của mình, mắt hắn long song sọc lên nói: “Câm cái mồm mày vào, muốn đi ư? Được thôi thế thì đi qua háng bố mày này!"
Ngay lúc này, Ngụy Đông Minh thật sự rất muốn đâm cho Triệu Dương nát thành từng mảnh không thì cũng phải khiến anh mất sạch thể diện.
Bà Ngụy thấy sự bất thường còn chưa kịp mở mồm thì đã thấy Tô Linh đột nhiên đi lên trước chắn giữa hai người đàn ông.
Ngụy Đông Minh như gào thét lên: “Ở đây không có chuyện của cô, cút ra!"
Tô Linh hiếm khi trở nên mạnh mẽ như thế này, cô nói: “Đây là nhà tôi, không có sự cho phép của tôi thì anh có quyền gì mà đuổi người của tôi?"
Ngụy Đông Minh chẳng biết có phải mình nghe nhầm cái gì rồi không, hắn nói: “Người của cô?"
Tô Linh ngẩng đầu nói: “Đúng!"
Tô Hạo bắt gặp sắc mặt ngày càng khó coi của bà Ngụy thì sợ đến run rẩy.
Cậu ta gần như hét lên: “Chị, chị làm trò gì thế? Chị điên rồi sao?"
Tô Linh lạnh lùng nhìn cậu ta nói: “Ở đây không có chỗ cho em lên tiếng, im miệng lại hoặc cút ngay cho tôi!"
Tô Hạo giận đến nghiến chặt răng nhưng vì sợ Triệu Dương nên đành nuốt cục tức xuống mà không dám nói gì nữa.
Bà Ngụy thầm chửi cậu ta là kẻ vô dụng, bà hùng hổ bước lên nói: “Tô Linh, cô bảo vệ người khác trước bao nhiêu người, tốt nhất cô nên biết mình đang làm gì!"
Tô Linh điềm tĩnh nhìn bà ta nói: “Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì!"
Bà Ngụy cười khẩy một cái: “Nếu như cô biết thì tôi nhắc lại cho cô một lần nữa là bố cô vẫn đang trong thời gian phục hồi, tình hình của Tô Thị không khả quan là mấy đâu!"
“Nói câu này cô đừng tự ái, nhà họ Tô bây giờ không còn được như năm đó nữa. Tô Thị bây giờ đã thê thảm lắm rồi!"
“Nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Ngụy thì muộn nhất là ngày mai Tô Thị của các người sẽ bị chủ nợ và những người cung cấp hàng hóa đến vây kín nhà!"
“Tới lúc đó phó tổng giám đốc như cô liệu còn bao nhiêu tiền, chắc không cần tôi nhắc cô đâu nhỉ?"
“Cô cũng không nghĩ mà xem, bây giờ khắp cả Thiên Châu ngoài nhà họ Ngụy ra thì còn ai chịu tiếp nhận cô chứ?"
“Cái thứ không biết điều, vừa nãy nói ngon nói ngọt với cô chỉ là nể Đông Minh thôi!"
“Tới lúc này lại còn ra cái vẻ tiểu thư nhà họ Tô rẻ rách! Ra vẻ cho ai xem? Cô thật sự nghĩ rằng Đông Minh sẽ nhịn nhục cô à?"
Ngụy Đông Minh kiềm lại cơn giận: “Mẹ, mẹ nói ít đi một chút."
Bà Ngụy lạnh lùng “hừ" một tiếng, vừa rồi bà ta cũng cố tình ra oai để cảnh cáo Tô Linh đừng có làm bừa và cũng là để cho con trai cơ hội được lên mặt.
Nếu không để con bé này làm bừa thêm nữa thì e là chuyện hôm này khó mà xử lý.
Bà Ngụy dịu giọng lại nói: “Tiểu Linh, nói chứ bây giờ khắp Thiên Châu còn ai mà chiều cô như Đông Minh? Đừng không biết điều như vậy!"
Ngụy Đông Minh giải thích: “Tiểu Linh, mẹ anh không có ý đó, em đừng hiểu hầm. Chuyện này không liên quan đến em, em đi nghỉ trước đi."
Tiểu Linh lại cứng đầu hỏi lại: “Sao lại không phải việc của tôi? Triệu Dương bây giờ là chồng tôi!"
Ngụy Đông Minh cả người cứng đờ không thốt nên lời.
So với hắn thì phản ứng của bà Ngụy còn ác liệt hơn.
Bà ta gần như rống lên: “Cô vừa nói cái gì cơ?"
Tô Linh chầm chậm bước lên phía trước, bình tĩnh nhìn bà ta và nói: “Tôi và Triệu Dương đã lấy giấy đăng ký kết hôn, kể cả bà muốn tôi cưới Ngụy Đông Minh thì cũng phải thông qua sự đồng ý của anh ấy. Bà nói xem có phải không?"
Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang!
Tác giả :
Bảo Tú