Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 48: Vị khách không mời
Diệp Thu biết, Dương Lạc và Lý Đại Tráng cố tình tạo ra vụ này.
Lúc điền tên, Diệp Thu phát hiện ra Dương Lạc và Lý Đại Tráng liếc mắt nhìn nhau, Diệp Thu tưởng rằng Dương Lạc muốn làm lớp trưởng, nên bảo Lý Đại Tráng bầu cho anh ta một phiếu. Bản thân cũng chẳng nghĩ ngợi dù nhiều, dù sao lá phiếu của Diệp Thu cũng là bầu cho Dương Lạc. Không ngờ hai người này cố tình cùng viết tên mình. Mà trong lớp này Lam Khả Tâm chỉ quen mình Diệp Thu, nên chắc chắn cũng sẽ viết tên anh. Một phiếu còn lại không phải do Diệp Thu tự viết, không biết ai lại điền bừa vào như thế.
Diệp Thu thấy mình không thích hợp làm lớp trưởng chút nào, bèn đứng dậy nói: "Thầy Trần, em thấy mình không hợp làm lớp trưởng."
Trần Hải Lượng cười hỳ hỳ dò xét Diệp Thu, một cậu con trai điềm tĩnh, không có cái xốc nổi của tuổi trẻ và sự kiêu ngạo khi bước được chân vào đại học Thủy Mộc. Bản thân anh rất hài lòng vì cậu lớp trưởng này, nên không muốn đổi người khác, liền cười nói: "Diệp Thu, tại sao em lại thấy mình không thích hợp? có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần em nỗ lực nhất định sẽ đảm nhận tốt cương vị này. Tôi chẳng phải bắt em làm tổng thống Mỹ, em từ chối gì chứ? Hơn nữa, nhiều bạn bầu cho em như thế, có nghĩa là các bạn tin tưởng em, em không thể phụ lòng tin của các bạn được."
Diệp Thu vẫn muốn đề đạt Dương Lạc lên làm lớp trưởng, nhưng Trần Hải Lượng không để anh có cơ hội mở miệng, xua tay nói: "Diệp Thu, việc này cứ thế đi. Đợi đến khi tôi nhận thấy em không thích hợp, đến lúc ấy sẽ tìm người thay thế em. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ nói về nội quy với sinh viên mới và những điều cần chú ý khi tập quân sự."
Những nội quy học sinh ngay trong lúc nộp đơn vào trường đã được công bố rõ rang, Trần Hải Lượng chọn những điểm quan trọng mang ra đọc trước lớp một lần nữa. Còn tập quân sự cho sinh viên mới năm nào cũng được tổ chức, vào một tháng sau, lúc đó công tác trong trường bắt đầu đi vào quỹ đạo nền nếp, học sinh cũng đã hiểu biết đủ về trường. Hơn thế nữa địa điểm tập quân sự không phải trong trường. theo những quy định từ trước, thì sẽ tập ở một doanh trại bộ đội đóng quân gần Yến Kinh.
Đại học Thủy Mộc là trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, nỗ lực phát triển đức, trí, thể, mỹ toàn diện cho học sinh cũng là điều dễ hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Mọi người có ai muốn hỏi gì không?" Sau khi giải thích hết tất cả những điều cần chú ý, Trần Hải Lượng cười hỏi.
Thấy không có ai thắc mắc gì, anh liền nhìn Diệp Thu và nói: "Diệp Thu, em đến phòng làm việc của tôi một lát nhé."
Diệp Thu chẳng còn cách nào khác, đành phải lẽo đẽo theo đuôi Trần Hải Lượng đến phòng làm việc của anh ta.
Phòng làm việc của Trần Hải Lập là một phòng riêng biệt, khoảng 20m2, bày biện rất đơn giản, nhưng một thầy giáo có được cả phòng làm việc riêng là chuyện không đơn giản.
"Khoa khảo cổ là khoa đầu tiên của trường đại học Thủy Mộc, vì thế chủ tịch khoa cũng chỉ có mình tôi đảm nhiệm. Mặt tốt của điều này là, tôi có thể được phân một văn phòng nhỏ. Ha ha, nếu so sánh với các giáo viên khoa khác, cũng đã tốt lắm rồi." Trần Hải Lượng chủ động cười giải thích, rồi kéo một chiếc ghế, nói với Diệp Thu: "Em ngồi đi"
Anh chạy đến cạnh ngăn bàn lấy ra một bao thuốc, ròi chìa ra mời Diệp Thu, Diệp Thu cũng không khách khí rút một điếu, Trần Hải Lượng ngậm điếu thuốc trên miệng, bật lửa, rồi hít dài một hơi, trong làn khói thuốc, anh trầm ngâm nhìn Diệp Thu đang điềm tĩnh ngồi hút thuốc.
Trần Hải Lượng đột nhiên nghĩ ra một câu rất nhà quê: Đây chắc chắn là người phức tạp lắm. Thật thế, nếu không phải lý giải như vậy, anh không thể nào hiểu được, một cậu học sinh trẻ như thế sao lại có dáng bộ điềm tĩnh như mặt nước ấy được. Dường như còn mạnh mẽ hơn người thầy giáo đã lăn vào xã hội mấy năm nay.
"Tại sao em không muốn làm lớp trưởng?" Trần Hải Lượng quay đầu lại gạt tàn thuốc lá, trốn tránh ánh mắt thăm dò của Diệp Thu.
"Em chưa từng đảm nhận, và cũng không thích làm." Diệp Thu nhoẻn miệng cười, ròi lại trầm ngâm.
"Em cảm thấy làm lớp trưởng của một lớp mười mấy người rất chán?"
"Dù cho em làm lớp trưởng của hai trăm người, em cũng chẳng có hứng thú gì." Diệp Th thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Hải Lượng càng thấy cậu học sinh đứng trước mặt mình rất thú vị, cười nói: "Em biết tại sao tôi chọn em làm lớp trưởng không?"
"Không, thưa thầy."
"Vì ngoài em được bầu 4 phiếu, những người khác toàn là 1 phiếu." Trần Hải Lượng cười tít mắt nói, đôi mắt bé tí sau lớp kính ánh lên sự thông minh.
Diệp Thu đã hiểu ra rồi. Dương Lạc, Lý Đại Tráng, Lam Khả Tâm đã bầu cho anh, vì thế bản thân họ rất có khả năng không được bầu nữa, nếu không có ai bỏ phiếu cho họ, còn những người khác, đều bầu lá phiếu duy nhất ấy cho bản thân.
Diệp Thu cười đau khổ, đúng là một đám học sinh ngạo mạn.
Thấy phản ứng của Diệp Thu, Trần Hải Lượng vừa ý gật đầu, cười nói: "Em cứ chịu khó mà làm. Mặc dù khoa khảo cổ là khoa nhỏ nhất trong trường, nhưng làm lớp trưởng cũng béo bở lắm. Nhà trường có việc gì hay, nhất định sẽ không thể bỏ qua khoa khảo cổ, đúng không? Đương nhiên, có thể chúng ta không nhiều người bằng các khoa khác, nhưng sức cạnh tranh của khoa ta cũng lớn lắm. Thường thì, những cái lợi này đều được đưa đến đầu lóp trưởng. Đợi đến khi em tốt nghiệp, làm cho em cái bằng loại ưu, chẳng phải rất oai phong lẫm liệt hay sao?"
"Sao mình chẳng thấy thu hút gì hết?" Sinh viên xuất sắc của hai mươi người? Diệp Thu quả tình bị thầy giáo đeo kính này hạ gục rồi.
Bước ra khỏi phòng làm việc của Trần Hải Lượng, sau khi gọi Lý Đại Tráng, Dương Lạc và Lâm Khả Tâm đi lấy giáo trình cho lớp, từ chối lời mời ăn trưa của họ, anh liền gọi điện cho Đường Quả, biết cô đang ở ký túc, chuẩn bị ra về, ngay lập tức chạy như bay đến cổng trường.
Rất nhanh, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đã dung dăng dung dẻ đi đến, hớp hồn bao nhiêu chàng trai. Đến khi bóng hai người tràn lên người Diệp Thu, hai mắt nhìn nhau bắt đầu tóe lửa. May mà Diệp Thu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Diệp Thu, anh biết không, Chị Đường Đường giỏi lắm đấy, làm bí thư đoàn rồi." Lâm Bảo Nhi cười hỳ hỳ nói. Có thể tranh chức bí thư đoàn trong khoa quản lý kinh tế, thật không đơn giản như việc làm đẹp. Trường đại học Thủy Mộc là trường hàng đầu Trung Quốc, nếu có thể làm cán bộ trong trường, khi đi làm sẽ được ưu ái hơn.
"Vậy sao? Chúc mừng nhé." Diệp Thu lạnh lùng cười nói. Anh nghĩ, có cần nói chuyện mình được bầu làm lớp trưởng với hai cô này để đả kích hai cô không?
Ba người bắt xe taxi về biệt thư xanh, thấy trước cửa đỗ mấy chiếc xe. Diệp Thu theo sau hai cô bước vào nhà, liền thấy Đường Bố Y cười bước ra, đi cùng với ông ta là một cô gái mà Diệp Thu đã từng gặp.
Đây là lần đầu tiên Đường Bố Y bước đến kể từ khi Diệp Thu vào sống trong biệt thự xanh, có chuyện gì đều bảo Uông bá xử lý.
Lúc điền tên, Diệp Thu phát hiện ra Dương Lạc và Lý Đại Tráng liếc mắt nhìn nhau, Diệp Thu tưởng rằng Dương Lạc muốn làm lớp trưởng, nên bảo Lý Đại Tráng bầu cho anh ta một phiếu. Bản thân cũng chẳng nghĩ ngợi dù nhiều, dù sao lá phiếu của Diệp Thu cũng là bầu cho Dương Lạc. Không ngờ hai người này cố tình cùng viết tên mình. Mà trong lớp này Lam Khả Tâm chỉ quen mình Diệp Thu, nên chắc chắn cũng sẽ viết tên anh. Một phiếu còn lại không phải do Diệp Thu tự viết, không biết ai lại điền bừa vào như thế.
Diệp Thu thấy mình không thích hợp làm lớp trưởng chút nào, bèn đứng dậy nói: "Thầy Trần, em thấy mình không hợp làm lớp trưởng."
Trần Hải Lượng cười hỳ hỳ dò xét Diệp Thu, một cậu con trai điềm tĩnh, không có cái xốc nổi của tuổi trẻ và sự kiêu ngạo khi bước được chân vào đại học Thủy Mộc. Bản thân anh rất hài lòng vì cậu lớp trưởng này, nên không muốn đổi người khác, liền cười nói: "Diệp Thu, tại sao em lại thấy mình không thích hợp? có công mài sắt có ngày nên kim, chỉ cần em nỗ lực nhất định sẽ đảm nhận tốt cương vị này. Tôi chẳng phải bắt em làm tổng thống Mỹ, em từ chối gì chứ? Hơn nữa, nhiều bạn bầu cho em như thế, có nghĩa là các bạn tin tưởng em, em không thể phụ lòng tin của các bạn được."
Diệp Thu vẫn muốn đề đạt Dương Lạc lên làm lớp trưởng, nhưng Trần Hải Lượng không để anh có cơ hội mở miệng, xua tay nói: "Diệp Thu, việc này cứ thế đi. Đợi đến khi tôi nhận thấy em không thích hợp, đến lúc ấy sẽ tìm người thay thế em. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ nói về nội quy với sinh viên mới và những điều cần chú ý khi tập quân sự."
Những nội quy học sinh ngay trong lúc nộp đơn vào trường đã được công bố rõ rang, Trần Hải Lượng chọn những điểm quan trọng mang ra đọc trước lớp một lần nữa. Còn tập quân sự cho sinh viên mới năm nào cũng được tổ chức, vào một tháng sau, lúc đó công tác trong trường bắt đầu đi vào quỹ đạo nền nếp, học sinh cũng đã hiểu biết đủ về trường. Hơn thế nữa địa điểm tập quân sự không phải trong trường. theo những quy định từ trước, thì sẽ tập ở một doanh trại bộ đội đóng quân gần Yến Kinh.
Đại học Thủy Mộc là trường đại học hàng đầu của Trung Quốc, nỗ lực phát triển đức, trí, thể, mỹ toàn diện cho học sinh cũng là điều dễ hiểu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
"Mọi người có ai muốn hỏi gì không?" Sau khi giải thích hết tất cả những điều cần chú ý, Trần Hải Lượng cười hỏi.
Thấy không có ai thắc mắc gì, anh liền nhìn Diệp Thu và nói: "Diệp Thu, em đến phòng làm việc của tôi một lát nhé."
Diệp Thu chẳng còn cách nào khác, đành phải lẽo đẽo theo đuôi Trần Hải Lượng đến phòng làm việc của anh ta.
Phòng làm việc của Trần Hải Lập là một phòng riêng biệt, khoảng 20m2, bày biện rất đơn giản, nhưng một thầy giáo có được cả phòng làm việc riêng là chuyện không đơn giản.
"Khoa khảo cổ là khoa đầu tiên của trường đại học Thủy Mộc, vì thế chủ tịch khoa cũng chỉ có mình tôi đảm nhiệm. Mặt tốt của điều này là, tôi có thể được phân một văn phòng nhỏ. Ha ha, nếu so sánh với các giáo viên khoa khác, cũng đã tốt lắm rồi." Trần Hải Lượng chủ động cười giải thích, rồi kéo một chiếc ghế, nói với Diệp Thu: "Em ngồi đi"
Anh chạy đến cạnh ngăn bàn lấy ra một bao thuốc, ròi chìa ra mời Diệp Thu, Diệp Thu cũng không khách khí rút một điếu, Trần Hải Lượng ngậm điếu thuốc trên miệng, bật lửa, rồi hít dài một hơi, trong làn khói thuốc, anh trầm ngâm nhìn Diệp Thu đang điềm tĩnh ngồi hút thuốc.
Trần Hải Lượng đột nhiên nghĩ ra một câu rất nhà quê: Đây chắc chắn là người phức tạp lắm. Thật thế, nếu không phải lý giải như vậy, anh không thể nào hiểu được, một cậu học sinh trẻ như thế sao lại có dáng bộ điềm tĩnh như mặt nước ấy được. Dường như còn mạnh mẽ hơn người thầy giáo đã lăn vào xã hội mấy năm nay.
"Tại sao em không muốn làm lớp trưởng?" Trần Hải Lượng quay đầu lại gạt tàn thuốc lá, trốn tránh ánh mắt thăm dò của Diệp Thu.
"Em chưa từng đảm nhận, và cũng không thích làm." Diệp Thu nhoẻn miệng cười, ròi lại trầm ngâm.
"Em cảm thấy làm lớp trưởng của một lớp mười mấy người rất chán?"
"Dù cho em làm lớp trưởng của hai trăm người, em cũng chẳng có hứng thú gì." Diệp Th thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Trần Hải Lượng càng thấy cậu học sinh đứng trước mặt mình rất thú vị, cười nói: "Em biết tại sao tôi chọn em làm lớp trưởng không?"
"Không, thưa thầy."
"Vì ngoài em được bầu 4 phiếu, những người khác toàn là 1 phiếu." Trần Hải Lượng cười tít mắt nói, đôi mắt bé tí sau lớp kính ánh lên sự thông minh.
Diệp Thu đã hiểu ra rồi. Dương Lạc, Lý Đại Tráng, Lam Khả Tâm đã bầu cho anh, vì thế bản thân họ rất có khả năng không được bầu nữa, nếu không có ai bỏ phiếu cho họ, còn những người khác, đều bầu lá phiếu duy nhất ấy cho bản thân.
Diệp Thu cười đau khổ, đúng là một đám học sinh ngạo mạn.
Thấy phản ứng của Diệp Thu, Trần Hải Lượng vừa ý gật đầu, cười nói: "Em cứ chịu khó mà làm. Mặc dù khoa khảo cổ là khoa nhỏ nhất trong trường, nhưng làm lớp trưởng cũng béo bở lắm. Nhà trường có việc gì hay, nhất định sẽ không thể bỏ qua khoa khảo cổ, đúng không? Đương nhiên, có thể chúng ta không nhiều người bằng các khoa khác, nhưng sức cạnh tranh của khoa ta cũng lớn lắm. Thường thì, những cái lợi này đều được đưa đến đầu lóp trưởng. Đợi đến khi em tốt nghiệp, làm cho em cái bằng loại ưu, chẳng phải rất oai phong lẫm liệt hay sao?"
"Sao mình chẳng thấy thu hút gì hết?" Sinh viên xuất sắc của hai mươi người? Diệp Thu quả tình bị thầy giáo đeo kính này hạ gục rồi.
Bước ra khỏi phòng làm việc của Trần Hải Lượng, sau khi gọi Lý Đại Tráng, Dương Lạc và Lâm Khả Tâm đi lấy giáo trình cho lớp, từ chối lời mời ăn trưa của họ, anh liền gọi điện cho Đường Quả, biết cô đang ở ký túc, chuẩn bị ra về, ngay lập tức chạy như bay đến cổng trường.
Rất nhanh, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đã dung dăng dung dẻ đi đến, hớp hồn bao nhiêu chàng trai. Đến khi bóng hai người tràn lên người Diệp Thu, hai mắt nhìn nhau bắt đầu tóe lửa. May mà Diệp Thu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
"Diệp Thu, anh biết không, Chị Đường Đường giỏi lắm đấy, làm bí thư đoàn rồi." Lâm Bảo Nhi cười hỳ hỳ nói. Có thể tranh chức bí thư đoàn trong khoa quản lý kinh tế, thật không đơn giản như việc làm đẹp. Trường đại học Thủy Mộc là trường hàng đầu Trung Quốc, nếu có thể làm cán bộ trong trường, khi đi làm sẽ được ưu ái hơn.
"Vậy sao? Chúc mừng nhé." Diệp Thu lạnh lùng cười nói. Anh nghĩ, có cần nói chuyện mình được bầu làm lớp trưởng với hai cô này để đả kích hai cô không?
Ba người bắt xe taxi về biệt thư xanh, thấy trước cửa đỗ mấy chiếc xe. Diệp Thu theo sau hai cô bước vào nhà, liền thấy Đường Bố Y cười bước ra, đi cùng với ông ta là một cô gái mà Diệp Thu đã từng gặp.
Đây là lần đầu tiên Đường Bố Y bước đến kể từ khi Diệp Thu vào sống trong biệt thự xanh, có chuyện gì đều bảo Uông bá xử lý.
Tác giả :
Liễu Hạ Huy